Y không nghĩ rằng mình thế mà ngủ luôn trên bàn sách, cũng không biết hôm qua nói chuyện với Lãng Ngưu đến bao lâu, sau đó thì ngủ mất. Trường Tương Tư nhìn cái chuông đồng vẫn còn màu xanh lập lòe nằm lăn lóc trên bàn. Phía ngoài có tiếng mở cửa, y làm dấu trang sách rồi đặt lại lên kệ.
Ô Vân Du đi vào, đem theo một cái hộp gỗ "điện hạ tối qua đọc sách sao, sao lại ngủ luôn trên bàn vậy"
Trường Tương Tư đi rửa mặt một chút, vừa mới đụng vào nước đã cảm thấy một trận tê chạy lên não, khi này mới nhớ mình đang ở hàn băng, y quyết định không đụng vào mà tìm cái khăn nhúng nước rồi lau. Chỉ mới rửa mặt đã vất vả như vậy, Trường Tương Tư cảm thấy lo lắng sâu sắc về vấn đề tắm rửa của mình, nhưng chỉ nghĩ, không nói.
Lau mặt cho tĩnh táo rồi đi lại bàn đá, trên bàn đá xuất hiện dĩa cá nướng, thịt cá đã được tách khỏi phần xương, trắng tinh tươm. Mới sáng sớm đã đem cá nướng cho y ăn, vị Vân Du công tử này cũng thật nhàn.
Như nhìn ra lời trong ánh mắt y, Ô Vân Du cười cười " điện hạ, bây giờ đã là giờ chiều rồi"
Đệt! Ngủ một giấc tới chiều, Trường Tương Tư cảm thấy bản thân mình dạo này sắp thành heo rồi, ngất xỉu thì 10 ngày mới tỉnh, ngủ một giấc thì ngủ đến chiều hôm sau luôn. Tăng cân rồi!
Ô Vân Du đem chén đũa sắp ra, nói " bởi mới nói khối thân thể này không thích hợp với người, nên thay thôi"
Nghe câu này, Trường Tương Tư cũng không ngạc nhiên gì, y gấp đũa cá cho vào miệng " thay thế nào, tìm khối thân thể mới, Lãng Nguyệt Thiền, Mễ Mộc Miên không phải kẻ ngốc"
" không sao, tìm khối thân thể giống với Lãng Kinh Lạc là được" Ô Vân Du gấp miếng cá cho vào miệng, cảm thấy cá nướng đúng là không tệ " điện hạ người rỏ nhất mà"
Trường Tương Tư chăm chú ăn cá " ta rỏ nhất gì cơ"
" trên đời này có một khối thân thể giống với Lãng Kinh Lạc y như đúc ra" Ô Vân Du dừng đũa " không đúng , nên nói là Lãng Kinh Lạc giống thân thể kia mới đúng"
" giống thì sao" Trường Tương Tư dừng đũa nhìn qua hắn " ngươi làm sao, tạo ra khối thân thể đó à"
"Thế tử điện hạ, có biết ta khâm phục người ở điểm nào không" Ô Vân Du cũng dừng đũa nhìn y " người có một người mẹ có thể nhìn trước thế cuộc, người trước nay chưa từng thắc mắc tại sao mẹ người không cho người khác thấy mặt người, sau đó còn cho Lãng Kinh Lạc một khuôn mặt giống như người, trùng hợp thôi sao"
Vấn đề Ô Vân Du hỏi, Trường Tương Tư không phải chưa từng thắc mắc, đương nhiên không có câu tra lời từ mẫu hậu, chỉ nghe Nhị thúc nói rằng " đây là mệnh của con và Lãng Kinh Lạc, không thay đổi được".
Mệnh thật trùng hợp, mệnh thật trớ trêu. Khi đó Trường Tương Tư đã nghĩ gì, Trường Tương Tư lại nghĩ là mẫu hậu đang tạo nên một vị thần nữ khác để thay thế y, sau khi y lìa thế. Vì lí do đó nên y mới tiếp cận Lãng Kinh Lạc. Chỉ là không ngờ, tính tình đơn thuần của con bé, khiến y từ tư tình dần dần trở nên yêu quí thực lòng. Y từng xem Lãng Kinh Lạc là muội muội mà hết lòng bảo vệ. Lãng Kinh Lạc mệnh cũng bạc, giống như y.
" Ca ca từng giúp ta bói cho tiểu đậu phộng một quẻ, ca bảo đứa bé này giống như ta, lúc đầu ta cũng không thực tâm để ý đến nó lắm, nhưng khi nghe câu này ta đã thay đổi ý nghĩ. Thật đúng như vậy, Mộc quốc không có duyên với thần nữ, mệnh ai cũng bạc cả" Trường Tương Tư rũ mi " chỉ là, ta may mắn hơn muội ấy, ta có mẫu hậu hiểu biết tà thuật"
Thuật đổi dung không phải Linh y mà thuộc về phần Độc y, khi đó Lãng Kinh Lạc bị phỏng đến gần nửa khuôn mặt, Lãng gia đã cầu xin quốc hậu cứu mạng nàng, hồi phục dung nhan cho nàng. Khi đó Quốc hậu thực đã cứu nàng, tuy nhiên không phải hồi phục mà là thay cho Lãng Kinh Lạc một khuôn mặt mới, có điều rất ít người biết, khuôn mặt này giống với khuôn mặt của Trường Tương Tư như một khuôn sinh ra. Vì Trường Tương Tư từ bé đã đeo khăn che mặt, không ai biết rõ dung mạo của y, nên cũng không mấy ai thấy bất thường.
Có điều, Trường Tương Tư không hề biết một chuyện. Từ khi Trường Tương Tư được sinh ra, người xem mệnh cho y không chỉ có Quốc sư Liễu Thổ Chương, còn có cả Nhị thúc Điền Bích Di, nhưng lời đoán mệnh này được giấu kín, chỉ một mình mẫu hậu được biết, cả phụ hoàng cũng không hay, quẻ bói nửa vế đầu nói rằng : Trường Tương Tư kiếp này không có số thọ.
Cũng không khác mấy quẻ bói của quốc sư. Chỉ khác ở nửa vế sau, quẻ nói rằng : Muốn giữ mạng Trường Tương Tư không được phép để lộ dung mạo. Quốc hậu sau đó đã tìm mọi cách bảo vệ y, mà cái đầu tiên hết chính là tập cho y trở nên mạnh mẽ, bảo vệ được chính mình, vì bà biết mình không thể mãi ở bên cận kề ngày đêm được. Quốc hậu cũng đã nghĩ đến chuyện nếu y chết rồi, sẽ hồi sinh y vào thân thể khác. Suy nghĩ đó lóe lên khi bà nhận được điều trị cho quận chúa Lãng Kinh Lạc khi đó bị bỏng khuôn mặt. Bà nhận ra mệnh đứa bé này cũng bạc, cũng không sống thọ, vì vậy bà đã tận dụng cơ thể này. Đó là hành động có chủ ý. Để bảo vệ mệnh của con bà, đối đầu với số phận, Phỉ Diên Vỹ đã thực hiện một kế hoạch dài hạn.
" Nhờ có Phỉ quốc hậu dàn trước đường đi, nên việc người trở lại thân xác cũ không quá khó khăn, chỉ còn chờ thời gian "
Trường Tương Tư vẫn chưa rỏ mục đích thực sự của Ô Vân Du, là hắn hay kẻ sau lưng của hắn, thực tâm đối tốt với y như vậy nên y sinh không an lòng" Vân Du công tử, chúng ta từng quen sao, ta thật sự không nhớ đã từng quen ngươi"
Ô Vân Du đáp" việc đó không quan trọng, từ từ rồi điện hạ cũng rỏ"
Trường Tương Tư biết hắn không muốn trả lời nên không hỏi gấp, việc y liên tục gặp hồi mộng chắc có sự can thiệp của Ô Vân Du, chỉ riêng hôm qua vì có Lãng Ngưu trò chuyện nên y mới ngủ ngon giấc, không bị moojgn đến phá. Thật tâm Trường Tương Tư biết rỏ bản thân mình kí ức không toàn vẹn, có nhiều chuyện không nhớ rỏ ràng nữa rồi, cũng có thể chuyện của Ô Vân Du nằm trong khoảng không rỏ ràng đó.
" chuyện của mẫu hậu ta.." Trường Tương Tư hít thông khí " người thật sự bị Lãng Nguyệt Thiền bức ép?"
" chuyện người trong cuộc ta không rỏ ràng, nhưng ta nghe nói sau khi Lãng Nguyệt Thiền lên ngôi, khi đó y không lập Đại phu nhân làm quốc hậu, thời gian dài cũng không có ý định lập hậu. Khi đó Phỉ quốc hậu từ Dị quốc trở về, được Lãng Nguyệt Thiền giữ lại trong cung, một đoạn thời gian sau nghe thì có tin Phỉ quốc hậu tự sát. Mọi người đều bảo Lãng Nguyệt Thiền thời gian đó rất thường xuyên đến điện thăm Phỉ quốc hậu, hành động ân cần quan tâm khác hẳn đối với ba vị phu nhân trong nhà. Dần dà từ đâu nổi lên tin đồn rằng Lãng Nguyệt Thiền muốn lập Phỉ quốc hậu lần nữa trở thành hậu, người không nguyện nên đã tự vẫn, chỉ có điều..." Ô Vân Du gát đũa " nghe nói sau đó hồn phách của Phỉ quốc hậu bị tiêu tán, dùng mọi cách khôi phục vẫn không thành, có đoạn thời gian ta đã thử triệu hồi, nhưng thực sự không gọi ra được gì"
Trường Tương Tư không nói gì một lúc lâu sau đó, chỉ là cảm thấy cổ họng bị nghẹn, tâm thức thắt chặt. Tiêu tán rồi, nên y chờ một đoạn thời gian dài đó đều không thấy người, khi đó còn nghĩ là phi thăng làm thần rồi. Nhưng sự thật lại là tiêu tán rồi? Phỉ quốc hậu, người đúng thật nhẫn tâm. Nhẫn tâm với mọi người, nhẫn tâm với bản thân mình.
" nếu là tự sát bình thường thì hồn phách sẽ không bị tiêu tán", Trường Tương Tư phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh để suy nghĩ ra vấn đề bất thường
" có hai trường hợp xảy ra, một là bị người khác tổn hại, khiến cho âm hồn tiêu tán. Một loại khác, chính là bản thân họ cố tình muốn như vậy, gọi là tự hủy hồn. Nhưng cả hai loại này đều có thể triệu được tàn hồn trở về, trường hợp không gọi được gì có chút khó giải thích" Ô Vân Du nói
Trường hợp này, mẫu hậu của y lại tương tự như tình trạng của Chu Nhuận Khê đều là tự hủy hồn nhưng cuối cùng lại không tìm được tàn hồn.
" nếu chỉ bị Lãng Nguyệt Thiền cưỡng bức, không đến nổi phải hao tổn hồn phách, sự việc bên trong chỉ e không đơn giản như vậy" Trường Tương Tư sực nhớ ra một người nữa " Nhị thúc, Các lão khi đó cùng với mẹ ta đến Dị quốc, có thể sẽ biết được gì đó, nhưng mà người này..."
Thấy Trường Tương Tư thở dài khi nhấc đến sư phụ mới nhận của mình, Ô Vân du thắc mắc " điện hạ làm sao vậy?"
" Bây giờ nên gọi Điền Bích Di là sư phụ của ngươi nhỉ, ta thực sự nể phục công tử, ngươi lấy đâu ra can đảm nhận y làm sư phụ vậy?"
Ô Vân Du cười cười " Ngoài vấn đề có chút lập dị, còn lại đều rất tốt"
Trường Tương Tư cảm thán " thật ra y nên phi thăng làm tiên mới đúng"
Trong hai vị huynh đệ kết nghĩa của phụ hoàng, nói người Trường Tương Tư có thiện cảm nhất chính là Tam Hoàng thúc Lãng Nguyệt Thiền, người này rất thích cười, ấn tượng đầu của Trường Tương Tư với người này là vậy, sau đó cũng không phai. Còn người làm Trường Tương Tư vừa kính vừa sợ chính là Nhị hoàng thúc Điền Bích Di này. Đôi lúc y cảm thấy vị Nhị thúc cũng như đại sư bá này của mình nên đắc đạo làm tiên nhân từ lâu rồi. Người này lãnh đạm với mọi thứ trên đời, cũng là người bất cần với mọi thứ, chuyện gì cũng không cầu, chuyện gì cũng không quản. Người giúp y, y sẽ không thèm mang ơn. Ăn xin sắp chết đói nằm trước mặt y, y xem như không khí mà lướt qua. Trường Tương Tư thực sự phục cái sự không màng này, y đã không chỉ một lần thốt lên :Tấm thân của y, vốn không nên thuộc về trấn thế.
Ô Vân Du bật cười " nếu biết điện hạ trở về chắc sư phụ vui lắm"
Trường Tương Tư không đáp, thực ra việc y hồi sinh trở về, Trường Tương Tư không muốn cho bất kì người nào biết. Y không hình dung nổi, nếu mọi người biết một độc nhân từng hại nước hại dân như y trở về, mọi người sẽ có biểu cảm gì. Trường Tương Tư sợ, họ sẽ lại lần nữa xua đuổi y như năm đó. Dù đã hằng hà biến cố xảy ra, vạn vật đổi dời, chuyện năm đó dù là sự kiện kinh thiên động địa thế nào, cũng chỉ là một câu chuyện đã qua trong lời kể của mọi người. Nhưng đối với người trong cuộc từng dùng da thịt để chứng kiến như y, nó là một cơn ác mộng không có hồi kết.
Hôm đó tuyết phủ đầy cành, mịt mù không thấy lối. Trường Tương Tư quì trên nền tuyết, hai tay bị trói trên giá cây. Cơn lạnh xuyên thấu xương cốt nội tạng. Cái lạnh của tâm can, không phải cái lạnh da thịt do cơn tuyết để lại.
Trường Tương Tư nhìn dòng người bên dưới pháp trường, tuyết đổ lớn, nhưng dường như cả kinh thành người đều tụ họp tại đây, đủ biết lửa hận trong lòng phừng phực thế nào, cháy tan cả cơn tuyết. Trường Tương Tư thấy, trong ánh mắt của mỗi người nhìn về phía y, đều là lửa, nhưng sao, là lửa nhưng lại làm lòng y mỗi tấc mỗi tấc lạnh lẽo. Họ nói:
" Trở về đi, nơi đây không cần ngươi nữa"
" Trở vè thế giới thuộc về ngươi, đừng quấy rối bọn ta nữa"
" Trở về địa ngục đi, nhân gian này không chứa nổi ngươi nữa"
" Cút đi, đồ xui xẻo đồ ôn dịch, đồ tà ma ngoại đạo, cút về thế giới của ngươi đi..."
Trường Tương Tư thực tâm muốn mình trở về trong lặng lẽ, như y nói có lẽ Diêm la vương đặt cách vì y cải tạo tốt, cho y một lần sống lại. Trường Tương Tư sẽ sống tốt phần đời còn lại thay Lãng Kinh Lạc. Chỉ là nào có chuyện đơn giản như vậy, người vừa sống lại, đã phát hiện, việc mình hồi sinh không hề do lão Diêm la tốt bụng, mà là người trần thế cả gan làm càng, hồi sinh một con ác ma như y. Ô Vân Du biết, Hỏa Mịch La biết, Tịch Linh Lan biết, còn có Lãng Ngưu. Đến hiện tại Trường Tương Tư thực thực tâm muốn hỏi: vì sao Lãng Ngưu lại biết được y sống lại. Hôm đó sau khi rời khỏi quan tài, y đã bị Hỏa Mịch La bắt đi, trong khoảng khắc ngắn ngủi đó, nhìn một cái đã nhìn ra sao?
Trường Tương Tư rỏ, người biết y sống lại không chỉ có bao nhiêu, y cũng rỏ, nợ nần kiếp trước chưa hề dừng lại, vẫn còn day dưa vẫn chưa trả hết...
" điện hạ cũng không cần phòng bị ta, ta không có ý tổn thương điện hạ, người cứ an tâm mà bế quan" Ô Vân Du cười " nếu xét vai vế , ngươi cũng được xem là sư đệ của ta "
" Ai sư đệ của ngươi?"
Trường Tương Tư bị âm thanh kia thu hồi thần thức, khi này mới phát hiện là âm thanh phát ra từ " cái đồ chướng khí tiểu bạch" đang chập chờn ánh sáng xanh.
Khi này y mới phát dác một chuyện, hễ khi chuông đồng còn sáng màu, bên đối phương nói chuyện, sẽ nghe được. Cái này với việc ở sát bên cạnh ngày đêm cũng không khác mấy. Chỉ là không biết Lãng Ngưu đã nghe từ bao giờ rồi, cái này là nghe từ đầu câu chuyện của y và Ô Vân Du luôn sao? Vậy lúc nãy Trường Tương Tư nói về chuyện phụ hoàng hắn và mẫu hậu y...
" điện hạ, nghe lén người khác nói chuyện không tốt đâu" Ô Vân Du nhắc nhở
" Vân Du công tử chỉ cho phép ngươi nghe lén người khác, không cho ta nghe lại à" Giọng Lãng Ngưu đầy uy quyền " không nghe làm sao biết Ô Vân Du ngươi còn có tư tâm muốn làm sư ca của điện hạ"
Ô Vân Du thở dài " ta không làm gì cả, ta còn cho điện hạ ăn cá nướng này"
" ồ, sư ca thực có tâm "Lãng Ngưu hỏi "... có lấy xương ra không?"
" Đại điện hạ dặn dò, làm sao ta quên cho được"Ô Vân Du hướng qua Trường Tương Tư" nửa tháng tới ta đi vắng một thời gian, điện hạ cứ tịnh dưỡng, hàn khí rất tốt cho hồn khách người, Điềm Hạc Hiên ít nói, nếu chán quá thì tìm tiểu đệ đệ của điện hạ mà nói chuyện"
" gọi vai vế như thế, ta nhỏ hơn sư ca rồi" Lãng Ngưu không buông tha mà tiếp tục trêu đùa " ta không cam tâm đâu"
" đệ đệ của điện hạ thực thích ghẹo người " Ô Vân Du nhìn cái chuông đồng rồi rời đi
Trường Tương Tư sớm giờ đều bảo giữ trạng thái im lặng, nhìn Ô Vân Du rời khỏi cửa động, rồi dời mắt lại cái ánh sáng chập chờn kia " tiểu đệ đệ ?"
"...xin lỗi điện hạ, ta không phải cố tình nghe người nói chuyện"
" không sao, nhưng mà đệ dư linh lực vậy sao?"
" Trường ca" Lãng Ngưu nói " có như vậy ta mới yên tâm được, huynh đi lâu như vậy mới về, khi biết huynh trở về ta thực sự rất vui, ta không muốn xa huynh thời khắc nào nữa, dù không thấy mặt nhưng ít nhất cũng được nghe giọng người, Trường ca, huynh đừng trách ta"
Trường Tương Tư thực tâm không trách hắn, nhưng vẫn có vấn đề đao đáo trong lòng " tiểu đệ đệ, làm sao ngươi biết được là ta trở về, ngươi không có con mắt âm dương như Hỏa Mịch La đó chứ"
Lãng Ngưu duy trì trầm mặc
Lâu đến mức Trường Tương Tư cảm thấy mí mắt có vẻ chùn lại, y sợ mình lại ngủ nữa nên đứng dậy đi ra cửa động. Chỉ đi vài bước chi tỉnh táo, cũng không biết Ô Vân Du có cho y rời khỏi phòng không, nhưng khi bước ra Điềm Hạc Hiên đứng canh ngoài cửa không có động tĩnh, đi theo phía sau y. Trường Tương Tư đi về phía bên trái, xung quanh là hai bức tường tuyết, hơi lạnh ngùng ngục thổi ra, nếu không có Linh hỏa cầu của Lãng Ngưu chắc đã không chịu nổi nơi đây một khắc nào rồi, Trường Tương Tư thực sợ lạnh.
Đi một đoạn, phát hiện phía trước là một vườn cây, xung quanh cây cối um tùm, ở giữa có một cái lỗ to khoét giữa động, ánh sáng bên ngoài truyền vào gọi vào cái hồ nước ở giữa. Trường Tương Tư tự hỏi, mấy cái cây này cũng được ghê, lạnh như vậy cũng xanh tươi được. Đi một vòng phát hiện toàn là mấy loại thuốc quí, đủ loại hình thù, có loại một cây chỉ có thân với trái, trái đỏ xum xuê cả cành. Có loại lá mọc ra từ quả, có loại dây leo thả hoa khắp cả vườn. Trường Tương Tư không khỏi cảm thán, có loại có thời gian sinh trưởng mấy trăm năm ghi trong sách cổ. Y đi qua một cái cây chỉ trơ trọi nhánh và hoa, không có lá, hoa trắng như tuyết. Trong lúc Trường Tương Tư cẩn thận quan sát xem xem mình có nhìn nhầm không, người phía sau đã lên tiếng
Điềm Hạc Hiên nói " là Mạn đà la"
Trường Tương Tư kinh hỉ " thực sự là Mạn đà la, thiên đế thực sự là người xây cái hàn động này"
" ừm, đúng rồi", Trường Tương Tư phát hiện làn giọng phát ra từ chuông đồng mình treo trên thắt lưng, tên chết tiệt Lãng Ngưu này mới lên tiếng
Tên chết tiệt không hay mình bị ăn chửi, say sưa giải thích" thiên đế còn dùng cái động này để bế quan, ở căn phòng huynh ở ấy, giá sách mà huynh đọc phần lớn là sách do thiên đế để lại, có một số cuốn là cổ y, Trường ca, rảnh thì xem qua một chút"
Trường Tương Tư thực tâm muốn hỏi có phải Lãng Ngưu đệ đã đến hàn động này rồi đúng không, tại sao ngỏ ngách trong đây đều nằm lòng như vậy. Lại nhớ đến tối đó xem qua kệ sách kia, đúng là toàn cổ thư, lại là sách của thiên đế, nghĩ đến mình như vậy từng ở nơi thiên đế từng ở, được xem sách ngài ấy từng xem, Trường Tương Tư có chút kích động nho nhỏ " Mạn dà la này cũng là y trồng"
" Ta nghe nói năm đó thực ra thiên đế trồng một Mạn châu sa cơ, nhưng không rỏ do ảnh hưởng của Hàn khí hay cách thức trồng không đúng mà lại biến thành cánh hoa trắng tinh như vậy" Lãng Ngưu nói " Trường ca, huynh là người đầu tiên ở căn phòng đó suốt mấy trăm năm nay đó, xưa nay đều bị phòng bế, phụ hoàng hay các lão muốn đến hàn băng bế quan đều ở phòng khác"
Trường Tương Tư sợ bị Lãng Ngưu nhìn ra phấn khích của mình nên kìm nén lại, lại hỏi " Mạn châu sa là hoa của Ma tộc, sao thiên đế lại có ý định trồng nó vậy"
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau
Ô Vân Du đi vào, đem theo một cái hộp gỗ "điện hạ tối qua đọc sách sao, sao lại ngủ luôn trên bàn vậy"
Trường Tương Tư đi rửa mặt một chút, vừa mới đụng vào nước đã cảm thấy một trận tê chạy lên não, khi này mới nhớ mình đang ở hàn băng, y quyết định không đụng vào mà tìm cái khăn nhúng nước rồi lau. Chỉ mới rửa mặt đã vất vả như vậy, Trường Tương Tư cảm thấy lo lắng sâu sắc về vấn đề tắm rửa của mình, nhưng chỉ nghĩ, không nói.
Lau mặt cho tĩnh táo rồi đi lại bàn đá, trên bàn đá xuất hiện dĩa cá nướng, thịt cá đã được tách khỏi phần xương, trắng tinh tươm. Mới sáng sớm đã đem cá nướng cho y ăn, vị Vân Du công tử này cũng thật nhàn.
Như nhìn ra lời trong ánh mắt y, Ô Vân Du cười cười " điện hạ, bây giờ đã là giờ chiều rồi"
Đệt! Ngủ một giấc tới chiều, Trường Tương Tư cảm thấy bản thân mình dạo này sắp thành heo rồi, ngất xỉu thì 10 ngày mới tỉnh, ngủ một giấc thì ngủ đến chiều hôm sau luôn. Tăng cân rồi!
Ô Vân Du đem chén đũa sắp ra, nói " bởi mới nói khối thân thể này không thích hợp với người, nên thay thôi"
Nghe câu này, Trường Tương Tư cũng không ngạc nhiên gì, y gấp đũa cá cho vào miệng " thay thế nào, tìm khối thân thể mới, Lãng Nguyệt Thiền, Mễ Mộc Miên không phải kẻ ngốc"
" không sao, tìm khối thân thể giống với Lãng Kinh Lạc là được" Ô Vân Du gấp miếng cá cho vào miệng, cảm thấy cá nướng đúng là không tệ " điện hạ người rỏ nhất mà"
Trường Tương Tư chăm chú ăn cá " ta rỏ nhất gì cơ"
" trên đời này có một khối thân thể giống với Lãng Kinh Lạc y như đúc ra" Ô Vân Du dừng đũa " không đúng , nên nói là Lãng Kinh Lạc giống thân thể kia mới đúng"
" giống thì sao" Trường Tương Tư dừng đũa nhìn qua hắn " ngươi làm sao, tạo ra khối thân thể đó à"
"Thế tử điện hạ, có biết ta khâm phục người ở điểm nào không" Ô Vân Du cũng dừng đũa nhìn y " người có một người mẹ có thể nhìn trước thế cuộc, người trước nay chưa từng thắc mắc tại sao mẹ người không cho người khác thấy mặt người, sau đó còn cho Lãng Kinh Lạc một khuôn mặt giống như người, trùng hợp thôi sao"
Vấn đề Ô Vân Du hỏi, Trường Tương Tư không phải chưa từng thắc mắc, đương nhiên không có câu tra lời từ mẫu hậu, chỉ nghe Nhị thúc nói rằng " đây là mệnh của con và Lãng Kinh Lạc, không thay đổi được".
Mệnh thật trùng hợp, mệnh thật trớ trêu. Khi đó Trường Tương Tư đã nghĩ gì, Trường Tương Tư lại nghĩ là mẫu hậu đang tạo nên một vị thần nữ khác để thay thế y, sau khi y lìa thế. Vì lí do đó nên y mới tiếp cận Lãng Kinh Lạc. Chỉ là không ngờ, tính tình đơn thuần của con bé, khiến y từ tư tình dần dần trở nên yêu quí thực lòng. Y từng xem Lãng Kinh Lạc là muội muội mà hết lòng bảo vệ. Lãng Kinh Lạc mệnh cũng bạc, giống như y.
" Ca ca từng giúp ta bói cho tiểu đậu phộng một quẻ, ca bảo đứa bé này giống như ta, lúc đầu ta cũng không thực tâm để ý đến nó lắm, nhưng khi nghe câu này ta đã thay đổi ý nghĩ. Thật đúng như vậy, Mộc quốc không có duyên với thần nữ, mệnh ai cũng bạc cả" Trường Tương Tư rũ mi " chỉ là, ta may mắn hơn muội ấy, ta có mẫu hậu hiểu biết tà thuật"
Thuật đổi dung không phải Linh y mà thuộc về phần Độc y, khi đó Lãng Kinh Lạc bị phỏng đến gần nửa khuôn mặt, Lãng gia đã cầu xin quốc hậu cứu mạng nàng, hồi phục dung nhan cho nàng. Khi đó Quốc hậu thực đã cứu nàng, tuy nhiên không phải hồi phục mà là thay cho Lãng Kinh Lạc một khuôn mặt mới, có điều rất ít người biết, khuôn mặt này giống với khuôn mặt của Trường Tương Tư như một khuôn sinh ra. Vì Trường Tương Tư từ bé đã đeo khăn che mặt, không ai biết rõ dung mạo của y, nên cũng không mấy ai thấy bất thường.
Có điều, Trường Tương Tư không hề biết một chuyện. Từ khi Trường Tương Tư được sinh ra, người xem mệnh cho y không chỉ có Quốc sư Liễu Thổ Chương, còn có cả Nhị thúc Điền Bích Di, nhưng lời đoán mệnh này được giấu kín, chỉ một mình mẫu hậu được biết, cả phụ hoàng cũng không hay, quẻ bói nửa vế đầu nói rằng : Trường Tương Tư kiếp này không có số thọ.
Cũng không khác mấy quẻ bói của quốc sư. Chỉ khác ở nửa vế sau, quẻ nói rằng : Muốn giữ mạng Trường Tương Tư không được phép để lộ dung mạo. Quốc hậu sau đó đã tìm mọi cách bảo vệ y, mà cái đầu tiên hết chính là tập cho y trở nên mạnh mẽ, bảo vệ được chính mình, vì bà biết mình không thể mãi ở bên cận kề ngày đêm được. Quốc hậu cũng đã nghĩ đến chuyện nếu y chết rồi, sẽ hồi sinh y vào thân thể khác. Suy nghĩ đó lóe lên khi bà nhận được điều trị cho quận chúa Lãng Kinh Lạc khi đó bị bỏng khuôn mặt. Bà nhận ra mệnh đứa bé này cũng bạc, cũng không sống thọ, vì vậy bà đã tận dụng cơ thể này. Đó là hành động có chủ ý. Để bảo vệ mệnh của con bà, đối đầu với số phận, Phỉ Diên Vỹ đã thực hiện một kế hoạch dài hạn.
" Nhờ có Phỉ quốc hậu dàn trước đường đi, nên việc người trở lại thân xác cũ không quá khó khăn, chỉ còn chờ thời gian "
Trường Tương Tư vẫn chưa rỏ mục đích thực sự của Ô Vân Du, là hắn hay kẻ sau lưng của hắn, thực tâm đối tốt với y như vậy nên y sinh không an lòng" Vân Du công tử, chúng ta từng quen sao, ta thật sự không nhớ đã từng quen ngươi"
Ô Vân Du đáp" việc đó không quan trọng, từ từ rồi điện hạ cũng rỏ"
Trường Tương Tư biết hắn không muốn trả lời nên không hỏi gấp, việc y liên tục gặp hồi mộng chắc có sự can thiệp của Ô Vân Du, chỉ riêng hôm qua vì có Lãng Ngưu trò chuyện nên y mới ngủ ngon giấc, không bị moojgn đến phá. Thật tâm Trường Tương Tư biết rỏ bản thân mình kí ức không toàn vẹn, có nhiều chuyện không nhớ rỏ ràng nữa rồi, cũng có thể chuyện của Ô Vân Du nằm trong khoảng không rỏ ràng đó.
" chuyện của mẫu hậu ta.." Trường Tương Tư hít thông khí " người thật sự bị Lãng Nguyệt Thiền bức ép?"
" chuyện người trong cuộc ta không rỏ ràng, nhưng ta nghe nói sau khi Lãng Nguyệt Thiền lên ngôi, khi đó y không lập Đại phu nhân làm quốc hậu, thời gian dài cũng không có ý định lập hậu. Khi đó Phỉ quốc hậu từ Dị quốc trở về, được Lãng Nguyệt Thiền giữ lại trong cung, một đoạn thời gian sau nghe thì có tin Phỉ quốc hậu tự sát. Mọi người đều bảo Lãng Nguyệt Thiền thời gian đó rất thường xuyên đến điện thăm Phỉ quốc hậu, hành động ân cần quan tâm khác hẳn đối với ba vị phu nhân trong nhà. Dần dà từ đâu nổi lên tin đồn rằng Lãng Nguyệt Thiền muốn lập Phỉ quốc hậu lần nữa trở thành hậu, người không nguyện nên đã tự vẫn, chỉ có điều..." Ô Vân Du gát đũa " nghe nói sau đó hồn phách của Phỉ quốc hậu bị tiêu tán, dùng mọi cách khôi phục vẫn không thành, có đoạn thời gian ta đã thử triệu hồi, nhưng thực sự không gọi ra được gì"
Trường Tương Tư không nói gì một lúc lâu sau đó, chỉ là cảm thấy cổ họng bị nghẹn, tâm thức thắt chặt. Tiêu tán rồi, nên y chờ một đoạn thời gian dài đó đều không thấy người, khi đó còn nghĩ là phi thăng làm thần rồi. Nhưng sự thật lại là tiêu tán rồi? Phỉ quốc hậu, người đúng thật nhẫn tâm. Nhẫn tâm với mọi người, nhẫn tâm với bản thân mình.
" nếu là tự sát bình thường thì hồn phách sẽ không bị tiêu tán", Trường Tương Tư phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh để suy nghĩ ra vấn đề bất thường
" có hai trường hợp xảy ra, một là bị người khác tổn hại, khiến cho âm hồn tiêu tán. Một loại khác, chính là bản thân họ cố tình muốn như vậy, gọi là tự hủy hồn. Nhưng cả hai loại này đều có thể triệu được tàn hồn trở về, trường hợp không gọi được gì có chút khó giải thích" Ô Vân Du nói
Trường hợp này, mẫu hậu của y lại tương tự như tình trạng của Chu Nhuận Khê đều là tự hủy hồn nhưng cuối cùng lại không tìm được tàn hồn.
" nếu chỉ bị Lãng Nguyệt Thiền cưỡng bức, không đến nổi phải hao tổn hồn phách, sự việc bên trong chỉ e không đơn giản như vậy" Trường Tương Tư sực nhớ ra một người nữa " Nhị thúc, Các lão khi đó cùng với mẹ ta đến Dị quốc, có thể sẽ biết được gì đó, nhưng mà người này..."
Thấy Trường Tương Tư thở dài khi nhấc đến sư phụ mới nhận của mình, Ô Vân du thắc mắc " điện hạ làm sao vậy?"
" Bây giờ nên gọi Điền Bích Di là sư phụ của ngươi nhỉ, ta thực sự nể phục công tử, ngươi lấy đâu ra can đảm nhận y làm sư phụ vậy?"
Ô Vân Du cười cười " Ngoài vấn đề có chút lập dị, còn lại đều rất tốt"
Trường Tương Tư cảm thán " thật ra y nên phi thăng làm tiên mới đúng"
Trong hai vị huynh đệ kết nghĩa của phụ hoàng, nói người Trường Tương Tư có thiện cảm nhất chính là Tam Hoàng thúc Lãng Nguyệt Thiền, người này rất thích cười, ấn tượng đầu của Trường Tương Tư với người này là vậy, sau đó cũng không phai. Còn người làm Trường Tương Tư vừa kính vừa sợ chính là Nhị hoàng thúc Điền Bích Di này. Đôi lúc y cảm thấy vị Nhị thúc cũng như đại sư bá này của mình nên đắc đạo làm tiên nhân từ lâu rồi. Người này lãnh đạm với mọi thứ trên đời, cũng là người bất cần với mọi thứ, chuyện gì cũng không cầu, chuyện gì cũng không quản. Người giúp y, y sẽ không thèm mang ơn. Ăn xin sắp chết đói nằm trước mặt y, y xem như không khí mà lướt qua. Trường Tương Tư thực sự phục cái sự không màng này, y đã không chỉ một lần thốt lên :Tấm thân của y, vốn không nên thuộc về trấn thế.
Ô Vân Du bật cười " nếu biết điện hạ trở về chắc sư phụ vui lắm"
Trường Tương Tư không đáp, thực ra việc y hồi sinh trở về, Trường Tương Tư không muốn cho bất kì người nào biết. Y không hình dung nổi, nếu mọi người biết một độc nhân từng hại nước hại dân như y trở về, mọi người sẽ có biểu cảm gì. Trường Tương Tư sợ, họ sẽ lại lần nữa xua đuổi y như năm đó. Dù đã hằng hà biến cố xảy ra, vạn vật đổi dời, chuyện năm đó dù là sự kiện kinh thiên động địa thế nào, cũng chỉ là một câu chuyện đã qua trong lời kể của mọi người. Nhưng đối với người trong cuộc từng dùng da thịt để chứng kiến như y, nó là một cơn ác mộng không có hồi kết.
Hôm đó tuyết phủ đầy cành, mịt mù không thấy lối. Trường Tương Tư quì trên nền tuyết, hai tay bị trói trên giá cây. Cơn lạnh xuyên thấu xương cốt nội tạng. Cái lạnh của tâm can, không phải cái lạnh da thịt do cơn tuyết để lại.
Trường Tương Tư nhìn dòng người bên dưới pháp trường, tuyết đổ lớn, nhưng dường như cả kinh thành người đều tụ họp tại đây, đủ biết lửa hận trong lòng phừng phực thế nào, cháy tan cả cơn tuyết. Trường Tương Tư thấy, trong ánh mắt của mỗi người nhìn về phía y, đều là lửa, nhưng sao, là lửa nhưng lại làm lòng y mỗi tấc mỗi tấc lạnh lẽo. Họ nói:
" Trở về đi, nơi đây không cần ngươi nữa"
" Trở vè thế giới thuộc về ngươi, đừng quấy rối bọn ta nữa"
" Trở về địa ngục đi, nhân gian này không chứa nổi ngươi nữa"
" Cút đi, đồ xui xẻo đồ ôn dịch, đồ tà ma ngoại đạo, cút về thế giới của ngươi đi..."
Trường Tương Tư thực tâm muốn mình trở về trong lặng lẽ, như y nói có lẽ Diêm la vương đặt cách vì y cải tạo tốt, cho y một lần sống lại. Trường Tương Tư sẽ sống tốt phần đời còn lại thay Lãng Kinh Lạc. Chỉ là nào có chuyện đơn giản như vậy, người vừa sống lại, đã phát hiện, việc mình hồi sinh không hề do lão Diêm la tốt bụng, mà là người trần thế cả gan làm càng, hồi sinh một con ác ma như y. Ô Vân Du biết, Hỏa Mịch La biết, Tịch Linh Lan biết, còn có Lãng Ngưu. Đến hiện tại Trường Tương Tư thực thực tâm muốn hỏi: vì sao Lãng Ngưu lại biết được y sống lại. Hôm đó sau khi rời khỏi quan tài, y đã bị Hỏa Mịch La bắt đi, trong khoảng khắc ngắn ngủi đó, nhìn một cái đã nhìn ra sao?
Trường Tương Tư rỏ, người biết y sống lại không chỉ có bao nhiêu, y cũng rỏ, nợ nần kiếp trước chưa hề dừng lại, vẫn còn day dưa vẫn chưa trả hết...
" điện hạ cũng không cần phòng bị ta, ta không có ý tổn thương điện hạ, người cứ an tâm mà bế quan" Ô Vân Du cười " nếu xét vai vế , ngươi cũng được xem là sư đệ của ta "
" Ai sư đệ của ngươi?"
Trường Tương Tư bị âm thanh kia thu hồi thần thức, khi này mới phát hiện là âm thanh phát ra từ " cái đồ chướng khí tiểu bạch" đang chập chờn ánh sáng xanh.
Khi này y mới phát dác một chuyện, hễ khi chuông đồng còn sáng màu, bên đối phương nói chuyện, sẽ nghe được. Cái này với việc ở sát bên cạnh ngày đêm cũng không khác mấy. Chỉ là không biết Lãng Ngưu đã nghe từ bao giờ rồi, cái này là nghe từ đầu câu chuyện của y và Ô Vân Du luôn sao? Vậy lúc nãy Trường Tương Tư nói về chuyện phụ hoàng hắn và mẫu hậu y...
" điện hạ, nghe lén người khác nói chuyện không tốt đâu" Ô Vân Du nhắc nhở
" Vân Du công tử chỉ cho phép ngươi nghe lén người khác, không cho ta nghe lại à" Giọng Lãng Ngưu đầy uy quyền " không nghe làm sao biết Ô Vân Du ngươi còn có tư tâm muốn làm sư ca của điện hạ"
Ô Vân Du thở dài " ta không làm gì cả, ta còn cho điện hạ ăn cá nướng này"
" ồ, sư ca thực có tâm "Lãng Ngưu hỏi "... có lấy xương ra không?"
" Đại điện hạ dặn dò, làm sao ta quên cho được"Ô Vân Du hướng qua Trường Tương Tư" nửa tháng tới ta đi vắng một thời gian, điện hạ cứ tịnh dưỡng, hàn khí rất tốt cho hồn khách người, Điềm Hạc Hiên ít nói, nếu chán quá thì tìm tiểu đệ đệ của điện hạ mà nói chuyện"
" gọi vai vế như thế, ta nhỏ hơn sư ca rồi" Lãng Ngưu không buông tha mà tiếp tục trêu đùa " ta không cam tâm đâu"
" đệ đệ của điện hạ thực thích ghẹo người " Ô Vân Du nhìn cái chuông đồng rồi rời đi
Trường Tương Tư sớm giờ đều bảo giữ trạng thái im lặng, nhìn Ô Vân Du rời khỏi cửa động, rồi dời mắt lại cái ánh sáng chập chờn kia " tiểu đệ đệ ?"
"...xin lỗi điện hạ, ta không phải cố tình nghe người nói chuyện"
" không sao, nhưng mà đệ dư linh lực vậy sao?"
" Trường ca" Lãng Ngưu nói " có như vậy ta mới yên tâm được, huynh đi lâu như vậy mới về, khi biết huynh trở về ta thực sự rất vui, ta không muốn xa huynh thời khắc nào nữa, dù không thấy mặt nhưng ít nhất cũng được nghe giọng người, Trường ca, huynh đừng trách ta"
Trường Tương Tư thực tâm không trách hắn, nhưng vẫn có vấn đề đao đáo trong lòng " tiểu đệ đệ, làm sao ngươi biết được là ta trở về, ngươi không có con mắt âm dương như Hỏa Mịch La đó chứ"
Lãng Ngưu duy trì trầm mặc
Lâu đến mức Trường Tương Tư cảm thấy mí mắt có vẻ chùn lại, y sợ mình lại ngủ nữa nên đứng dậy đi ra cửa động. Chỉ đi vài bước chi tỉnh táo, cũng không biết Ô Vân Du có cho y rời khỏi phòng không, nhưng khi bước ra Điềm Hạc Hiên đứng canh ngoài cửa không có động tĩnh, đi theo phía sau y. Trường Tương Tư đi về phía bên trái, xung quanh là hai bức tường tuyết, hơi lạnh ngùng ngục thổi ra, nếu không có Linh hỏa cầu của Lãng Ngưu chắc đã không chịu nổi nơi đây một khắc nào rồi, Trường Tương Tư thực sợ lạnh.
Đi một đoạn, phát hiện phía trước là một vườn cây, xung quanh cây cối um tùm, ở giữa có một cái lỗ to khoét giữa động, ánh sáng bên ngoài truyền vào gọi vào cái hồ nước ở giữa. Trường Tương Tư tự hỏi, mấy cái cây này cũng được ghê, lạnh như vậy cũng xanh tươi được. Đi một vòng phát hiện toàn là mấy loại thuốc quí, đủ loại hình thù, có loại một cây chỉ có thân với trái, trái đỏ xum xuê cả cành. Có loại lá mọc ra từ quả, có loại dây leo thả hoa khắp cả vườn. Trường Tương Tư không khỏi cảm thán, có loại có thời gian sinh trưởng mấy trăm năm ghi trong sách cổ. Y đi qua một cái cây chỉ trơ trọi nhánh và hoa, không có lá, hoa trắng như tuyết. Trong lúc Trường Tương Tư cẩn thận quan sát xem xem mình có nhìn nhầm không, người phía sau đã lên tiếng
Điềm Hạc Hiên nói " là Mạn đà la"
Trường Tương Tư kinh hỉ " thực sự là Mạn đà la, thiên đế thực sự là người xây cái hàn động này"
" ừm, đúng rồi", Trường Tương Tư phát hiện làn giọng phát ra từ chuông đồng mình treo trên thắt lưng, tên chết tiệt Lãng Ngưu này mới lên tiếng
Tên chết tiệt không hay mình bị ăn chửi, say sưa giải thích" thiên đế còn dùng cái động này để bế quan, ở căn phòng huynh ở ấy, giá sách mà huynh đọc phần lớn là sách do thiên đế để lại, có một số cuốn là cổ y, Trường ca, rảnh thì xem qua một chút"
Trường Tương Tư thực tâm muốn hỏi có phải Lãng Ngưu đệ đã đến hàn động này rồi đúng không, tại sao ngỏ ngách trong đây đều nằm lòng như vậy. Lại nhớ đến tối đó xem qua kệ sách kia, đúng là toàn cổ thư, lại là sách của thiên đế, nghĩ đến mình như vậy từng ở nơi thiên đế từng ở, được xem sách ngài ấy từng xem, Trường Tương Tư có chút kích động nho nhỏ " Mạn dà la này cũng là y trồng"
" Ta nghe nói năm đó thực ra thiên đế trồng một Mạn châu sa cơ, nhưng không rỏ do ảnh hưởng của Hàn khí hay cách thức trồng không đúng mà lại biến thành cánh hoa trắng tinh như vậy" Lãng Ngưu nói " Trường ca, huynh là người đầu tiên ở căn phòng đó suốt mấy trăm năm nay đó, xưa nay đều bị phòng bế, phụ hoàng hay các lão muốn đến hàn băng bế quan đều ở phòng khác"
Trường Tương Tư sợ bị Lãng Ngưu nhìn ra phấn khích của mình nên kìm nén lại, lại hỏi " Mạn châu sa là hoa của Ma tộc, sao thiên đế lại có ý định trồng nó vậy"
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau
/48
|