Mới đó Trường Tương Tư đã vào Hàn động được một năm. Thời gian rảnh y đều dùng vào chế dược, không chế dược thì dịch văn tự cổ.
Mấy hôm nay vào xuân nên Lãng Ngưu có vẻ bận rộn. Hôm trước thì giúp dân thu hoạch vườn ruộng để kịp đón tết mãi đến gần khuya mới trở về, lúc về phát hiện Trường Tương Tư còn thức chế dược thì lải nhải một hồi đến khi người không chịu nổi phải trèo lên giường ngủ mới thôi. Sáng hôm nay Lãng Ngưu bảo vào thành đón Tết cùng người dân, y cùng các tướng sĩ vào thành giúp mọi người chuẩn bị cho buổi tối đón giao thừa.
Không có người quản nên Trường Tương Tư lại cặm cụi ngồi vào bàn chế dược. Cái bàn nhỏ này trước khi y đến vốn là cái bàn trơ trội, mới mấy tháng nay đã chất lỉnh khỉnh đủ đồ, nào chai nào lọ. Số nguyên liệu Trường Tương Tư cần đều hái từ vườn dược, nếu không có thì nói với nữ hiệp Hạc Hiên một tiếng, nàng sẽ đi ra ngoài tìm giúp y. Nữ hiệp làm việc rất hiệu quả, có một số thứ thuốc y nghĩ tìm không ra, nhưng hôm sau người này đem về đầy đủ các loại. Số thuốc không dùng đến y thường ra sau vườn, tìm một khu đất trống trồng chúng lên, ngày ngày dành thời gian chăm sóc một chút.
Hôm nay giao thừa nên Ô Vân Du trở về cung chuẩn bị, là năm đầu tiên đón giao thừa trên vị trí là đệ tử chân truyền của Các Lão, nên y phải có mặt. Vì vậy nên hàn động chỉ còn Trường Tương Tư cùng Điềm Hạc Hiên.
" ngươi không trở về sao?" Trường Tương Tư nhìn dáng người dựa tường trước cửa động
Điềm Hạc Hiên mở mắt " điện hạ, Giao thừa là gì?"
Trường Tương Tư lắc lắc cái lọ dược, thản nhiên đáp " giao thoa cái cũ cái mới, vui chơi thỏa thích, đoàn tụ gia đình"
" ta không có gia đình" Điềm Hạc Hiên lại lười biếng nhắm mắt lại " nên đối với ta ngày nào cũng như vậy, tết cũng chỉ là ngày bình thường thôi, không có gì đặc biệt"
Trường Tương Tư không đáp, nhìn lọ dược từ xanh hóa đen xì, nàng thở hắt ra một hơi. Không biết đang buồn phiền vì lọ dược chế không thành hay vì câu nói của Điềm Hạc Hiên. Trường Tương Tư đổ lọ dược vào cái thau đen xì bên cạnh, nhìn lượng nước cũng không rỏ đã thất bại bao nhiêu lần rồi. Y đứng dậy đi rửa cái lọ sứ, rồi lại trở về chỗ ngồi, nói " nói như vậy, người không có nhà thì không có giao thừa sao?"
Trường Tương Tư chết 10 năm, là 10 năm không được sum tụ gia đình. 10 năm không dài, nhưng cũng đủ để phai nhòa một số chuyện cũ, hình thành nên những thói quen mới. Để Trường Tương Tư không trong ngóng tết nữa, chính là một trong số những thói quen đó. Những năm đầu tiên, mỗi đoạn thời gian này, lòng y đều dậy lên cơn sóng hồi ức tốt đẹp về những ngày tháng vui vẻ đó.
Nhưng dần dà về sau, kí ức bị bụi thời gian phủ dày, y lại không có sức lực mà phủi đi, thành ra lớp bụi cứ thế càng dày, phong bế tất cả lại. Sau đó thì, mất hoàn toàn nhận thức về thời gian, cũng quên mất hương vị tết, khi nghe nhắc đến cũng không hồi tưởng hay rạo rực nữa, là một khoảng bình lặng.
Hôm nay lòng y vẫn là một khoảng bình lặng như vậy, không vui không buồn, như Điềm Hạc Hiên nói : tết cũng chỉ là một ngày trong năm. Tuy lòng nghĩ là vậy, nhưng khi nghe người khác nói ra câu này, lại cảm thấy người đó thảm như vậy. Thiên hạ đều vui vẻ, chỉ mình ta và ngươi lẻ loi, không chốn về.
......
Cách ba ngày trước khi đến giao thừa, Trường Tương Tư cùng các học trò Uyên thư các tụ tập gói bánh, canh lò. Ở học viện cái gì cũng có thể đem ra để thi đấu, ngay cả việc gói bánh cũng muốn tranh thứ hạng. Trường Tương Tư khi đó tính tình háo thắng, vì để tranh hạng đã nứt bánh đến phồng rộp cả năm ngón tay phải, bị Nhị sư tỷ biết được mắng cho một trận, khi đó đại sư huynh lén làm cùng y cũng bị loi ra mắng một trận tơi bời, cả người tổ chức cuộc thi vớ vẩn này cũng bị tỷ ấy mắng cho dẹp luôn cuộc thi, từ đó không dám tổ chức nữa.
Thời khắc thích thú nhất là lúc giao thừa cùng mọi người canh lửa, đốt lò, xem ca hát, uống rượu ấm, ngắm pháo hoa. Có năm Trường Tương Tư sẽ đón giao thừa trong cung cùng phụ hoàng mẫu hậu và các vị hoàng thúc, có năm lại chạy ra đốt lò cùng các đệ tử Uyên thư các. Nhưng khi đó Trường Tương Tư thích ra Uyên thư các hơn, vì lí do đặc biệt, ở đây y có thể uống rượu thoải mái, nhảy múa thoải mái, vui chơi thoải mái, không ai quản. Năm đó Trường Tương Tư không biết đụng phải thứ xúi quẩy gì, chơi trò nào thua trò đó, bị phạt uống đến độ xây xẩm. Sau khi có chút hơi men trong người thì thêm bạo gan, y trèo lên khán đài, một thân huyết y che mặt lại múa một điệu Hồng hạc. Tối đó tuyết rơi lất phất trên đỉnh đầu, gió lạnh thổi qua, bụng ấm vì men rượu cùng những cử động di chuyển, Trường Tương Tư vui vẻ àm hưởng thụ, không chú ý đến nhiều người xung quanh. Có điều Trường Tương Tư không ngờ một đêm say đầy ngẫu hứng của mình lại trở thành một đêm giai thoại, tranh vẽ được rao bán đầy đầu đường ngỏ phố, giai thoại cũng từ đó mọc lên như nấm, đại loại như các thoại bản: nữ nhân huyết y hòa mình vào làn tuyết trắng, kinh diễm động lòng người, người ngây ngẩn ngắm nhìn, tiên nhân hạ thế đêm nguyên tiêu. Đến giờ khi nhấc lại đêm hôm đó vẫn có nhiều vị bồi hồi trong lòng " Tối đó như khoảng khắc xuất thần của y vậy, các ngươi cũng biết dáng điện hạ không cao lớn mà, y lại mặc y hồng y, lại che khăn kín mặt, nếu không ai biết mà vô tình đi lạc vào tối đó, đều cho rằng trên khán đài là Hằng Nga Tiên tử giáng thế không đó. Chỉ có điều, cũng chỉ còn là giai thoại, một đời uy danh như vậy cũng lụng bại mất rồi, đều tại thứ tà độc đó hại y, bởi vậy mới nói thiếu niên trong quá trình lớn lên, tu dưỡng tâm tánh là điều quan trọng nhất...
Sáng hôm sau ngày đầu tiên của năm mới, Trường Tương Tư thức rất sớm, chạy từ Uyên thư các vào cung, chạy từng điện loi những người đang ngủ lớ mớ thức dậy để...xin lì xì.
Vì để tăng thêm phần kịch tính của năm mới, Tam hoàng thúc Lãng Nguyệt Thiền đã mở mộ cuộc thi xin lì xì, trong các huynh đệ tỷ muội, nếu ai xin được xì lì nhiều nhất hôm nay sẽ nhận được một thỉnh cầu từ quốc chủ, bất kể thứ gì, ngay cả việc xin kim bài miễn tử. Tụi thiếu niên trẻ tuổi hiếu thắng, đối với trò này của tam hoàng thúc, hưởng ứng rất nhiệt tình, còn cố tình pha đủ các trò để nhận phần hơn lì xì.
Năm đó Trường Tương Tư có một khẩn cầu muốn được chấp thuận, vì vậy dù tối qua uống rất nhiều, sáng ra đầu choáng tay ù, thân mình nhức mỏi nhưng trong tiềm thức vẫn còn ghi nhớ sâu sắc mà thức dậy thật sớm để chạy vào cung. Y chạy hì hục từ điện phụ hoàng đến điện mẫu hậu, nhưng không may cho Trường Tương Tư, mọi người khi đó đều không có trong điện, sau nghe tin bọn họ đã đến thủy đình, lại có đầy đủ các vị Hoàng tử quận chúa tập trung ở đó, Trường Tương Tư như bậc lò xo ở chân mà tức tốc chạy đến.
Chỉ là khi đến nơi đã thấy trong thủy đình đủ mặt con cháu từ hoàng tộc đến con cháu đại thần, xếp hàng dài ra bên ngoài, bên trong đã có người đang quì trước mặt phụ hoàng mẫu hậu chuẩn bị nhân lì xì rồi, còn là phong bì loại to. Trường Tương Tư tất nhiên không cam tâm mà liều mạng chạy vào. Lúc người kia gập đầu, Trường Tương Tư cũng chạy đến quì xuống mà gập đầu. Đầu đạp xuống nền không chú ý lục nên nghe âm thanh cực lớn, y ôm cái đầu choáng khom dậy, thấy thiếu niên bên cạnh ngạc nhiên nhìn mình, nhưng sau giây phút ngạc nhiên ngắn ngủi lại tiếp tục quay lại khấu bái, Trường Tương Tư tất nhiên không chịu nhân nhượng mà quay lại tiếp tục bái. Bái thứ nhất có chút trặc nhịp, bái thứ hai cũng trặc nhịp, đến bái thứ ba, như thiếu niên bên cạnh cố tình dừng lại chờ một chút, khi cả hai cùng dập đầu xuống, đầu hạ xuống cùng lúc, ngẩng lên cùng lúc, vô cùng đồng điệu.
Bái xong ba bái, thiếu niên thẳng lưng hướng người ngồi bên trên nói" Lãng Ngưu ngưỡng mộ tình cảm gắn kết của quốc chủ quốc hậu, Lãng Ngưu tại đây không có gì quí, chỉ có đôi lời muốn gửi đến hai người: chúc cho quốc chủ quốc hậu son sắc như tình đầu, vững chắc như thái sơn, thêm một năm thêm một mặn nồng. Cũng hy vọng bản thân sau này sẽ tìm được một ý trung nhân tâm đầu ý hợp như hai người"
" chỉ chúc tình duyên thôi à, thằng bé này sao lại thành một kẻ nặng tình rồi" quốc chủ trêu Lãng Ngưu, lại hướng người đang si ngốc xoa cái đầu đang sưng kia " điện hạ, không định chúc gì à"
Trường Tương Tư bị gọi bất ngờ nên lúng túng, cái dập đầu lúc nãy còn ê ẩm, cơn choáng chưa tiêu, nhưng lập tức thành khẩn mà chấp tay cuối đầu" Trường Y chúc phụ hoàng mẫu hậu năm mới vĩnh kết đồng tâm, bách niên giai lão, trước là một đôi tiên đồng ngọc nữ, sau làm một đôi ông tơ bà nguyệt"
Sau thấy thiếu niên cầm trà dâng lên cho quốc hậu, Trường Tương Tư cũng lúng túng đứng lên cầm tách trà dâng lên cho quốc chủ. Lúc dâng trà, y thấy quốc chủ thoáng chút ngạc nhiên sau mới nhận tách trà.
Lúc Trường Tương Tư lui trở về, bỗng nghe đâu đó ở hàng ghế đại quan bên dưới vang lên tiếng nói " chậc, sao nhìn giống như đôi phu thê mới cưới dâng trà sáng sớm thế này"
Âm thanh như đang nói chuyện với người kế bên nhưng tai Trường Tương Tư bình thường vốn đã rất nhạy, có thể nghe rỏ ràng từng chữ. Khi này y mới nhận thức được hành động hấp tấp khi nãy cả mình, cùng với cái khựng lại của phụ hoàng khi nhận tách trà, có lẽ các vị đại quan có mặt hôm nay cũng đã nghĩ như vậy. Cái gì mà đôi phu thê, bị điên à. Trường Tương Tưgiây phút cảm thấy mình giống như một trò hề, lập tức sinh hỏa trong lòng.
Sau buổi hợp mặt, đợi mọi người về hết, chỉ còn lại người trong nhà, quốc hậu bên trên gằn giọng" thế tử điện hạ, ngươi có biết mình vừa làm gì?"
Trường Tương Tư thẳng lưng mà đáp" nhận lì xì đó"
" chỗ Lãng Ngưu nó dâng trà" quốc hậu sinh khí " ngươi không biết phép tắc mà xen vào, còn ra thể thống gì"
Mộc tương tư không đáp, chỉ đứng miết đôi hài xuống nền
" ngươi là thần nữ, lại đi khấu bái với người khác, cũng may là không tam bái, " Quốc hậu dằn ly trà xuống bàn " nếu ngươi thực sự tam bái, lời lẽ khó nghe không chỉ có bao nhiêu, ngươi có biết không, thế tử điện hạ?"
Thiếu niên bên cạnh trước sự phẫn nộ của quốc hậu, lập tức quì xuống " là lỗi của Lãng Ngưu, là ta không biết chừng mực"
Quốc hậu đánh mắt sang Lãng Ngưu " đúng, là ngươi thực sự không có chừng mực, đáng lẽ ra khi thấy điện hạ đột ngột xông vào ngươi nên dừng lại, nhưng ngươi lại không dừng, Lãng Ngưu, dù ngươi còn ít tuổi nhưng dừng lấy lí do nhỏ tuổi không hiểu chuyện ra để nói với ta nữa. Đừng tưởng bản cung không biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì? "
Lãng Ngưu áp đầu xuống nền, rũ mi không lên tiếng
Trường Tương Tư bên cạnh cũng quì xuống " mẫu hậu, ta không thấy mình làm gì sai cả, Lãng Ngưu đệ ấy cũng không hề sai, không thể vì bọn họ không quản nổi cái tính soi mói của bọn họ mà đổ lên đầu bọn ta được"
"Hắn không sai thì ngươi chính là người sai" quốc hậu sinh khí đứng dậy " điện hạ, ngươi muốn ta lại tiếp tục dùng roi linh lực giáo huấn người nữa sau, hay cấm túc người?"
"quốc hậu, linh hạch điện hạ chưa lành" Lãng Ngưu bỗng sinh hoảng hốt, đối với sự tổn hại linh hạch của Trường Tương Tư lần trước như một vết cắt trong lòng hắn, hiện còn chưa lành, hắn dập sát đầu " nếu người muốn đánh thì đánh ta, xin người tha cho điện hạ"
Trường Tương Tư cũng dập đầu " bọn ta không làm gì sai cả, nếu ta muốn nhận lì xì cũng bị cho là có tội, nào còn sự tình đúng sai nữa, kẻ nào cả gan đồn không đúng sự thật bản điện hạ ta xử lí tên đó"
" chặc, xem con ăn nói cái gì, nuốt lại lời mới nói lại mau" Quốc chủ bên cạnh vun chiếc phiến gỏ lên đầu Trường Tương Tư một cái, rồi quay sang quốc hậu, nói " cũng chỉ là hiểu lầm, không cần phải nghiêm túc như vậy"
Quốc hậu sinh khí " hiểu lầm? Nói đúng ra là cố tình, trong thủy đình không phải ai cũng là kẻ điếc, làm sao không nghe lời của gã thốt ra? Đây rỏ ràng là đang cố tình bôi nhọ hoàng thất, ngang nhiên nói lời như vậy trước mặt chúng ta"
Lãng Nguyệt Thiền cũng lên tiếng " đại tẩu cũng đừng tức giận, tên Diệp Thổ Lâu này già rồi sinh tật, có thể tối qua lão ta uống say rượu chưa giả ấy mà, đại tẩu đừng để tâm, năm mới vui vẻ đừng vì bọn ruồi nhặn mà phá không khí"
Y nói xong liền đẩy cù chỏ một cái làm cho Điền Bích Di đang nhắm mắt ngồi thiền cũng mở mắt, nói bóng gió một câu " đầu năm ăn đòn, cả năm đều ăn đòn"
Quốc chủ thấy người vẫn không lung lay, khi này ra sát chiêu, không thèm giữ lại mặt mũi của bậc quân vương mà vén hoàng bào trực tiếp quì xuống, quốc hậu lườm y " chàng làm gì?"
Quốc chủ mặt dày đáp " cầu tình đó? nếu quốc hậu phạt thế tử điện hạ thì là đang mắng ta không biết dạy con rồi, nếu ngươi phạt Lãng Ngưu thì mắng vị đại thúc như ta không biết dạy cháu, chẳng phải đều là lỗi của ta sao?"
Quốc hậu đối với chiêu mặt dày này không có cách tiếp nhận, bà cắn môi, đạp Quốc chủ một cái rồi hung hăng bỏ đi" bọn chúng hư là do đám thúc các người dạy hư, nói bao nhiêu lần rồi, sau này không cho tụi nó chơi chung nữa, quì ở đây cho ta, nếu quốc chủ muốn quì thì cứ quì chung, quốc hậu ta không quản"
Quốc hậu vừa đi, hai vị tiểu đệ kia giương mắt nhìn Quốc chủ đang quì dưới đất một cái, cảm thấy đại ca mình thật thảm, cũng không thể giúp được gì, Lãng Nguyệt Thiền thở dài, tiến lên vỗ vỗ lên vai y như an ủi rồi bất lực bỏ đi, Điền Bích Di cũng chỉ tặng y ánh nhìn.
Mà hai người vừa đi, Quốc chủ đã phủi đầu gối đứng dậy
Trường Tương Tư giương mắt " người định chạy à"
Quốc chủ dày mặt gỏ lên đầu y thêm một cái " không lẽ bắt quốc chủ một nước như ta quì đây với đám ranh tụi ngươi, lo mà quì cho tốt, ta đi dụi đám lửa giúp cho"
Trường Tương Tư nhìn người hối hả rời đi, lại nhìn qua Lãng Ngưu, bất giác di chuyển đầu gối, giữ một khoảng.
Lãng Ngưu đối với hành động của y, tròn mắt nhìn theo " điện hạ làm gì"
Trường Tương Tư thở dài, u sầu trên nét mặt " mệnh chúng ta khắc, định sẳn bên nhau không thành, nghe lời phụ mẫu, đừng tiếp tục nữa"
Lãng Ngưu "...."
" ông tơ bói mệnh, bà nguyệt báo mộng" Trường Tương Tư rũ mi, lấy tay lau khóe mắt " nói rằng duyên chúng ta chỉ đến đây là cùng, dù chúng ta mới cưới, tình nồng ý đậm, nhưng tên Diệp Thổ Lâu địa chủ ghanh ghét chúng ta, vì ta không chịu cưới con gái ông ta mà chọn ngươi, lão ép chúng ta loan phụng lìa đôi, mẹ ta đã định như vậy, ta thấy chúng ta không có cơ hội nữa, người để ta về với mẹ, chúng ta sau này.... đừng gặp lại nữa"
Lãng Ngưu nhìn người bên cạnh không rời mắt "..."
" Ngươi cứ day dưa không rời như vậy, mẹ lại quyết tâm ngăn cản" Trường Tương Tư rút khăn tay, giũ một cái cầm một góc chấm khóe mắt " ta là người ở giữa, giữa tình thân là ái nhân, ta biết chọn bên nào cho đặng, ta thực sự khổ tâm"
Lãng Ngưu vẫn một mực si mê không rời"..."
Trường Tương Tư thấy hắn im lặng, giương mắt nhìn qua hắn một cái, sinh khí " người tuyệt tình như vậy, không nói một câu giữ chân ái thê của người lại, chúng ta sắp chia ly, ta sắp về nhà mẹ rồi đó"
Lãng Ngưu"...người muốn ta nói gì "
Trường Tương Tư chấm châm hai khóe mắt, nghỉ ngợi một chút" lời nào cũng được, đủ ngọt nào để khi ta về nhà mẹ còn lưu luyến tới ngươi ấy"
Lãng Ngưu lập tức không kiên dè mà nói, cứ như lời đã ủ sẳn từ lâu rồi vậy" ta yêu người, điện hạ"
Trường Tương Tư sinh khí" nhập vai một chút, ở đây chỉ có chúng ta, không có điện hạ"
Lãng Ngưu nghe theo chỉ giáo, sửa lại " Trường ca, ta yêu người"
Lãng Ngưu nói xong, vẫn không rời mắt, hắn nhìn Trường Tương Tư, như muốn nhìn sâu trong tâm thức người này sẽ có suy nghĩ gì sau lời thổ lộ đó. Nhìn một lúc chỉ thấy Trường Tương Tư chôn mặt trong khăn kia, lúc sau bả vai y run lên từng hồi, sau đó thì run thêm lợi hại, âm thanh cất thành tiếng " haaahhaha, hài chết ta mất...ta...ta với đệ đi theo đoàn kịch được rồi đó, hahaha"
Lãng ngưu thu mắt, phát hiện ngón tay đã bị mình cấu đến tróc da, đang rỉ máu, người nói cố ý nhưng người nghe dường như lại vô tâm, xem ra khoảng khắc vừa rồi chỉ có mình hắn không xem đây là vở kịch, người ủy khuất mà nói " bị phạt mà người còn vui như vậy"
Trường Tương Tư cười đến đau hông, chật vật di chuyển đầu gối lại phía Lãng Ngưu " bọn chúng nghĩ ta và ngươi như vậy thì cứ làm như bọn chúng nghĩ, nếu ko có mẫu hậu, ta thật sự muốn đem tiểu hắc đến phủ thăm chọn chúng"
" người thịt lành đã quên đau rồi" Lãng Ngưu thật lâu vẫn không nhìn vào mặt người bên cạnh
"tiểu tướng công người đang lo cho ta sao" Trường Tương Tư lại đùa " mai mốt về nhà mẹ rồi người có nhớ ta không, nhớ thì nói, ta lén mẹ đến gặp người"
" dám sao?" Lãng Ngưu vẫn nhất quyết không nhìn mặt
" chẳng phải đó giờ luôn vậy sao" Trường Tương Tư đẩy cù chỏ " không sao, đệ biết mẹ ta mà, nói thôi chứ không có làm, nếu thật sự quản ta chặt, ta không thể dễ dàng trốn đi gặp mọi người vậy đâu"
"ừm, ta biết nhạc mẫu là người ngoài cứng trong mềm" Lãng Ngưu phục thù thành công
Trường Tương Tư giật khóe môi, thực sự bij sự phục kích này dọa rồi " để bà
Mấy hôm nay vào xuân nên Lãng Ngưu có vẻ bận rộn. Hôm trước thì giúp dân thu hoạch vườn ruộng để kịp đón tết mãi đến gần khuya mới trở về, lúc về phát hiện Trường Tương Tư còn thức chế dược thì lải nhải một hồi đến khi người không chịu nổi phải trèo lên giường ngủ mới thôi. Sáng hôm nay Lãng Ngưu bảo vào thành đón Tết cùng người dân, y cùng các tướng sĩ vào thành giúp mọi người chuẩn bị cho buổi tối đón giao thừa.
Không có người quản nên Trường Tương Tư lại cặm cụi ngồi vào bàn chế dược. Cái bàn nhỏ này trước khi y đến vốn là cái bàn trơ trội, mới mấy tháng nay đã chất lỉnh khỉnh đủ đồ, nào chai nào lọ. Số nguyên liệu Trường Tương Tư cần đều hái từ vườn dược, nếu không có thì nói với nữ hiệp Hạc Hiên một tiếng, nàng sẽ đi ra ngoài tìm giúp y. Nữ hiệp làm việc rất hiệu quả, có một số thứ thuốc y nghĩ tìm không ra, nhưng hôm sau người này đem về đầy đủ các loại. Số thuốc không dùng đến y thường ra sau vườn, tìm một khu đất trống trồng chúng lên, ngày ngày dành thời gian chăm sóc một chút.
Hôm nay giao thừa nên Ô Vân Du trở về cung chuẩn bị, là năm đầu tiên đón giao thừa trên vị trí là đệ tử chân truyền của Các Lão, nên y phải có mặt. Vì vậy nên hàn động chỉ còn Trường Tương Tư cùng Điềm Hạc Hiên.
" ngươi không trở về sao?" Trường Tương Tư nhìn dáng người dựa tường trước cửa động
Điềm Hạc Hiên mở mắt " điện hạ, Giao thừa là gì?"
Trường Tương Tư lắc lắc cái lọ dược, thản nhiên đáp " giao thoa cái cũ cái mới, vui chơi thỏa thích, đoàn tụ gia đình"
" ta không có gia đình" Điềm Hạc Hiên lại lười biếng nhắm mắt lại " nên đối với ta ngày nào cũng như vậy, tết cũng chỉ là ngày bình thường thôi, không có gì đặc biệt"
Trường Tương Tư không đáp, nhìn lọ dược từ xanh hóa đen xì, nàng thở hắt ra một hơi. Không biết đang buồn phiền vì lọ dược chế không thành hay vì câu nói của Điềm Hạc Hiên. Trường Tương Tư đổ lọ dược vào cái thau đen xì bên cạnh, nhìn lượng nước cũng không rỏ đã thất bại bao nhiêu lần rồi. Y đứng dậy đi rửa cái lọ sứ, rồi lại trở về chỗ ngồi, nói " nói như vậy, người không có nhà thì không có giao thừa sao?"
Trường Tương Tư chết 10 năm, là 10 năm không được sum tụ gia đình. 10 năm không dài, nhưng cũng đủ để phai nhòa một số chuyện cũ, hình thành nên những thói quen mới. Để Trường Tương Tư không trong ngóng tết nữa, chính là một trong số những thói quen đó. Những năm đầu tiên, mỗi đoạn thời gian này, lòng y đều dậy lên cơn sóng hồi ức tốt đẹp về những ngày tháng vui vẻ đó.
Nhưng dần dà về sau, kí ức bị bụi thời gian phủ dày, y lại không có sức lực mà phủi đi, thành ra lớp bụi cứ thế càng dày, phong bế tất cả lại. Sau đó thì, mất hoàn toàn nhận thức về thời gian, cũng quên mất hương vị tết, khi nghe nhắc đến cũng không hồi tưởng hay rạo rực nữa, là một khoảng bình lặng.
Hôm nay lòng y vẫn là một khoảng bình lặng như vậy, không vui không buồn, như Điềm Hạc Hiên nói : tết cũng chỉ là một ngày trong năm. Tuy lòng nghĩ là vậy, nhưng khi nghe người khác nói ra câu này, lại cảm thấy người đó thảm như vậy. Thiên hạ đều vui vẻ, chỉ mình ta và ngươi lẻ loi, không chốn về.
......
Cách ba ngày trước khi đến giao thừa, Trường Tương Tư cùng các học trò Uyên thư các tụ tập gói bánh, canh lò. Ở học viện cái gì cũng có thể đem ra để thi đấu, ngay cả việc gói bánh cũng muốn tranh thứ hạng. Trường Tương Tư khi đó tính tình háo thắng, vì để tranh hạng đã nứt bánh đến phồng rộp cả năm ngón tay phải, bị Nhị sư tỷ biết được mắng cho một trận, khi đó đại sư huynh lén làm cùng y cũng bị loi ra mắng một trận tơi bời, cả người tổ chức cuộc thi vớ vẩn này cũng bị tỷ ấy mắng cho dẹp luôn cuộc thi, từ đó không dám tổ chức nữa.
Thời khắc thích thú nhất là lúc giao thừa cùng mọi người canh lửa, đốt lò, xem ca hát, uống rượu ấm, ngắm pháo hoa. Có năm Trường Tương Tư sẽ đón giao thừa trong cung cùng phụ hoàng mẫu hậu và các vị hoàng thúc, có năm lại chạy ra đốt lò cùng các đệ tử Uyên thư các. Nhưng khi đó Trường Tương Tư thích ra Uyên thư các hơn, vì lí do đặc biệt, ở đây y có thể uống rượu thoải mái, nhảy múa thoải mái, vui chơi thoải mái, không ai quản. Năm đó Trường Tương Tư không biết đụng phải thứ xúi quẩy gì, chơi trò nào thua trò đó, bị phạt uống đến độ xây xẩm. Sau khi có chút hơi men trong người thì thêm bạo gan, y trèo lên khán đài, một thân huyết y che mặt lại múa một điệu Hồng hạc. Tối đó tuyết rơi lất phất trên đỉnh đầu, gió lạnh thổi qua, bụng ấm vì men rượu cùng những cử động di chuyển, Trường Tương Tư vui vẻ àm hưởng thụ, không chú ý đến nhiều người xung quanh. Có điều Trường Tương Tư không ngờ một đêm say đầy ngẫu hứng của mình lại trở thành một đêm giai thoại, tranh vẽ được rao bán đầy đầu đường ngỏ phố, giai thoại cũng từ đó mọc lên như nấm, đại loại như các thoại bản: nữ nhân huyết y hòa mình vào làn tuyết trắng, kinh diễm động lòng người, người ngây ngẩn ngắm nhìn, tiên nhân hạ thế đêm nguyên tiêu. Đến giờ khi nhấc lại đêm hôm đó vẫn có nhiều vị bồi hồi trong lòng " Tối đó như khoảng khắc xuất thần của y vậy, các ngươi cũng biết dáng điện hạ không cao lớn mà, y lại mặc y hồng y, lại che khăn kín mặt, nếu không ai biết mà vô tình đi lạc vào tối đó, đều cho rằng trên khán đài là Hằng Nga Tiên tử giáng thế không đó. Chỉ có điều, cũng chỉ còn là giai thoại, một đời uy danh như vậy cũng lụng bại mất rồi, đều tại thứ tà độc đó hại y, bởi vậy mới nói thiếu niên trong quá trình lớn lên, tu dưỡng tâm tánh là điều quan trọng nhất...
Sáng hôm sau ngày đầu tiên của năm mới, Trường Tương Tư thức rất sớm, chạy từ Uyên thư các vào cung, chạy từng điện loi những người đang ngủ lớ mớ thức dậy để...xin lì xì.
Vì để tăng thêm phần kịch tính của năm mới, Tam hoàng thúc Lãng Nguyệt Thiền đã mở mộ cuộc thi xin lì xì, trong các huynh đệ tỷ muội, nếu ai xin được xì lì nhiều nhất hôm nay sẽ nhận được một thỉnh cầu từ quốc chủ, bất kể thứ gì, ngay cả việc xin kim bài miễn tử. Tụi thiếu niên trẻ tuổi hiếu thắng, đối với trò này của tam hoàng thúc, hưởng ứng rất nhiệt tình, còn cố tình pha đủ các trò để nhận phần hơn lì xì.
Năm đó Trường Tương Tư có một khẩn cầu muốn được chấp thuận, vì vậy dù tối qua uống rất nhiều, sáng ra đầu choáng tay ù, thân mình nhức mỏi nhưng trong tiềm thức vẫn còn ghi nhớ sâu sắc mà thức dậy thật sớm để chạy vào cung. Y chạy hì hục từ điện phụ hoàng đến điện mẫu hậu, nhưng không may cho Trường Tương Tư, mọi người khi đó đều không có trong điện, sau nghe tin bọn họ đã đến thủy đình, lại có đầy đủ các vị Hoàng tử quận chúa tập trung ở đó, Trường Tương Tư như bậc lò xo ở chân mà tức tốc chạy đến.
Chỉ là khi đến nơi đã thấy trong thủy đình đủ mặt con cháu từ hoàng tộc đến con cháu đại thần, xếp hàng dài ra bên ngoài, bên trong đã có người đang quì trước mặt phụ hoàng mẫu hậu chuẩn bị nhân lì xì rồi, còn là phong bì loại to. Trường Tương Tư tất nhiên không cam tâm mà liều mạng chạy vào. Lúc người kia gập đầu, Trường Tương Tư cũng chạy đến quì xuống mà gập đầu. Đầu đạp xuống nền không chú ý lục nên nghe âm thanh cực lớn, y ôm cái đầu choáng khom dậy, thấy thiếu niên bên cạnh ngạc nhiên nhìn mình, nhưng sau giây phút ngạc nhiên ngắn ngủi lại tiếp tục quay lại khấu bái, Trường Tương Tư tất nhiên không chịu nhân nhượng mà quay lại tiếp tục bái. Bái thứ nhất có chút trặc nhịp, bái thứ hai cũng trặc nhịp, đến bái thứ ba, như thiếu niên bên cạnh cố tình dừng lại chờ một chút, khi cả hai cùng dập đầu xuống, đầu hạ xuống cùng lúc, ngẩng lên cùng lúc, vô cùng đồng điệu.
Bái xong ba bái, thiếu niên thẳng lưng hướng người ngồi bên trên nói" Lãng Ngưu ngưỡng mộ tình cảm gắn kết của quốc chủ quốc hậu, Lãng Ngưu tại đây không có gì quí, chỉ có đôi lời muốn gửi đến hai người: chúc cho quốc chủ quốc hậu son sắc như tình đầu, vững chắc như thái sơn, thêm một năm thêm một mặn nồng. Cũng hy vọng bản thân sau này sẽ tìm được một ý trung nhân tâm đầu ý hợp như hai người"
" chỉ chúc tình duyên thôi à, thằng bé này sao lại thành một kẻ nặng tình rồi" quốc chủ trêu Lãng Ngưu, lại hướng người đang si ngốc xoa cái đầu đang sưng kia " điện hạ, không định chúc gì à"
Trường Tương Tư bị gọi bất ngờ nên lúng túng, cái dập đầu lúc nãy còn ê ẩm, cơn choáng chưa tiêu, nhưng lập tức thành khẩn mà chấp tay cuối đầu" Trường Y chúc phụ hoàng mẫu hậu năm mới vĩnh kết đồng tâm, bách niên giai lão, trước là một đôi tiên đồng ngọc nữ, sau làm một đôi ông tơ bà nguyệt"
Sau thấy thiếu niên cầm trà dâng lên cho quốc hậu, Trường Tương Tư cũng lúng túng đứng lên cầm tách trà dâng lên cho quốc chủ. Lúc dâng trà, y thấy quốc chủ thoáng chút ngạc nhiên sau mới nhận tách trà.
Lúc Trường Tương Tư lui trở về, bỗng nghe đâu đó ở hàng ghế đại quan bên dưới vang lên tiếng nói " chậc, sao nhìn giống như đôi phu thê mới cưới dâng trà sáng sớm thế này"
Âm thanh như đang nói chuyện với người kế bên nhưng tai Trường Tương Tư bình thường vốn đã rất nhạy, có thể nghe rỏ ràng từng chữ. Khi này y mới nhận thức được hành động hấp tấp khi nãy cả mình, cùng với cái khựng lại của phụ hoàng khi nhận tách trà, có lẽ các vị đại quan có mặt hôm nay cũng đã nghĩ như vậy. Cái gì mà đôi phu thê, bị điên à. Trường Tương Tưgiây phút cảm thấy mình giống như một trò hề, lập tức sinh hỏa trong lòng.
Sau buổi hợp mặt, đợi mọi người về hết, chỉ còn lại người trong nhà, quốc hậu bên trên gằn giọng" thế tử điện hạ, ngươi có biết mình vừa làm gì?"
Trường Tương Tư thẳng lưng mà đáp" nhận lì xì đó"
" chỗ Lãng Ngưu nó dâng trà" quốc hậu sinh khí " ngươi không biết phép tắc mà xen vào, còn ra thể thống gì"
Mộc tương tư không đáp, chỉ đứng miết đôi hài xuống nền
" ngươi là thần nữ, lại đi khấu bái với người khác, cũng may là không tam bái, " Quốc hậu dằn ly trà xuống bàn " nếu ngươi thực sự tam bái, lời lẽ khó nghe không chỉ có bao nhiêu, ngươi có biết không, thế tử điện hạ?"
Thiếu niên bên cạnh trước sự phẫn nộ của quốc hậu, lập tức quì xuống " là lỗi của Lãng Ngưu, là ta không biết chừng mực"
Quốc hậu đánh mắt sang Lãng Ngưu " đúng, là ngươi thực sự không có chừng mực, đáng lẽ ra khi thấy điện hạ đột ngột xông vào ngươi nên dừng lại, nhưng ngươi lại không dừng, Lãng Ngưu, dù ngươi còn ít tuổi nhưng dừng lấy lí do nhỏ tuổi không hiểu chuyện ra để nói với ta nữa. Đừng tưởng bản cung không biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì? "
Lãng Ngưu áp đầu xuống nền, rũ mi không lên tiếng
Trường Tương Tư bên cạnh cũng quì xuống " mẫu hậu, ta không thấy mình làm gì sai cả, Lãng Ngưu đệ ấy cũng không hề sai, không thể vì bọn họ không quản nổi cái tính soi mói của bọn họ mà đổ lên đầu bọn ta được"
"Hắn không sai thì ngươi chính là người sai" quốc hậu sinh khí đứng dậy " điện hạ, ngươi muốn ta lại tiếp tục dùng roi linh lực giáo huấn người nữa sau, hay cấm túc người?"
"quốc hậu, linh hạch điện hạ chưa lành" Lãng Ngưu bỗng sinh hoảng hốt, đối với sự tổn hại linh hạch của Trường Tương Tư lần trước như một vết cắt trong lòng hắn, hiện còn chưa lành, hắn dập sát đầu " nếu người muốn đánh thì đánh ta, xin người tha cho điện hạ"
Trường Tương Tư cũng dập đầu " bọn ta không làm gì sai cả, nếu ta muốn nhận lì xì cũng bị cho là có tội, nào còn sự tình đúng sai nữa, kẻ nào cả gan đồn không đúng sự thật bản điện hạ ta xử lí tên đó"
" chặc, xem con ăn nói cái gì, nuốt lại lời mới nói lại mau" Quốc chủ bên cạnh vun chiếc phiến gỏ lên đầu Trường Tương Tư một cái, rồi quay sang quốc hậu, nói " cũng chỉ là hiểu lầm, không cần phải nghiêm túc như vậy"
Quốc hậu sinh khí " hiểu lầm? Nói đúng ra là cố tình, trong thủy đình không phải ai cũng là kẻ điếc, làm sao không nghe lời của gã thốt ra? Đây rỏ ràng là đang cố tình bôi nhọ hoàng thất, ngang nhiên nói lời như vậy trước mặt chúng ta"
Lãng Nguyệt Thiền cũng lên tiếng " đại tẩu cũng đừng tức giận, tên Diệp Thổ Lâu này già rồi sinh tật, có thể tối qua lão ta uống say rượu chưa giả ấy mà, đại tẩu đừng để tâm, năm mới vui vẻ đừng vì bọn ruồi nhặn mà phá không khí"
Y nói xong liền đẩy cù chỏ một cái làm cho Điền Bích Di đang nhắm mắt ngồi thiền cũng mở mắt, nói bóng gió một câu " đầu năm ăn đòn, cả năm đều ăn đòn"
Quốc chủ thấy người vẫn không lung lay, khi này ra sát chiêu, không thèm giữ lại mặt mũi của bậc quân vương mà vén hoàng bào trực tiếp quì xuống, quốc hậu lườm y " chàng làm gì?"
Quốc chủ mặt dày đáp " cầu tình đó? nếu quốc hậu phạt thế tử điện hạ thì là đang mắng ta không biết dạy con rồi, nếu ngươi phạt Lãng Ngưu thì mắng vị đại thúc như ta không biết dạy cháu, chẳng phải đều là lỗi của ta sao?"
Quốc hậu đối với chiêu mặt dày này không có cách tiếp nhận, bà cắn môi, đạp Quốc chủ một cái rồi hung hăng bỏ đi" bọn chúng hư là do đám thúc các người dạy hư, nói bao nhiêu lần rồi, sau này không cho tụi nó chơi chung nữa, quì ở đây cho ta, nếu quốc chủ muốn quì thì cứ quì chung, quốc hậu ta không quản"
Quốc hậu vừa đi, hai vị tiểu đệ kia giương mắt nhìn Quốc chủ đang quì dưới đất một cái, cảm thấy đại ca mình thật thảm, cũng không thể giúp được gì, Lãng Nguyệt Thiền thở dài, tiến lên vỗ vỗ lên vai y như an ủi rồi bất lực bỏ đi, Điền Bích Di cũng chỉ tặng y ánh nhìn.
Mà hai người vừa đi, Quốc chủ đã phủi đầu gối đứng dậy
Trường Tương Tư giương mắt " người định chạy à"
Quốc chủ dày mặt gỏ lên đầu y thêm một cái " không lẽ bắt quốc chủ một nước như ta quì đây với đám ranh tụi ngươi, lo mà quì cho tốt, ta đi dụi đám lửa giúp cho"
Trường Tương Tư nhìn người hối hả rời đi, lại nhìn qua Lãng Ngưu, bất giác di chuyển đầu gối, giữ một khoảng.
Lãng Ngưu đối với hành động của y, tròn mắt nhìn theo " điện hạ làm gì"
Trường Tương Tư thở dài, u sầu trên nét mặt " mệnh chúng ta khắc, định sẳn bên nhau không thành, nghe lời phụ mẫu, đừng tiếp tục nữa"
Lãng Ngưu "...."
" ông tơ bói mệnh, bà nguyệt báo mộng" Trường Tương Tư rũ mi, lấy tay lau khóe mắt " nói rằng duyên chúng ta chỉ đến đây là cùng, dù chúng ta mới cưới, tình nồng ý đậm, nhưng tên Diệp Thổ Lâu địa chủ ghanh ghét chúng ta, vì ta không chịu cưới con gái ông ta mà chọn ngươi, lão ép chúng ta loan phụng lìa đôi, mẹ ta đã định như vậy, ta thấy chúng ta không có cơ hội nữa, người để ta về với mẹ, chúng ta sau này.... đừng gặp lại nữa"
Lãng Ngưu nhìn người bên cạnh không rời mắt "..."
" Ngươi cứ day dưa không rời như vậy, mẹ lại quyết tâm ngăn cản" Trường Tương Tư rút khăn tay, giũ một cái cầm một góc chấm khóe mắt " ta là người ở giữa, giữa tình thân là ái nhân, ta biết chọn bên nào cho đặng, ta thực sự khổ tâm"
Lãng Ngưu vẫn một mực si mê không rời"..."
Trường Tương Tư thấy hắn im lặng, giương mắt nhìn qua hắn một cái, sinh khí " người tuyệt tình như vậy, không nói một câu giữ chân ái thê của người lại, chúng ta sắp chia ly, ta sắp về nhà mẹ rồi đó"
Lãng Ngưu"...người muốn ta nói gì "
Trường Tương Tư chấm châm hai khóe mắt, nghỉ ngợi một chút" lời nào cũng được, đủ ngọt nào để khi ta về nhà mẹ còn lưu luyến tới ngươi ấy"
Lãng Ngưu lập tức không kiên dè mà nói, cứ như lời đã ủ sẳn từ lâu rồi vậy" ta yêu người, điện hạ"
Trường Tương Tư sinh khí" nhập vai một chút, ở đây chỉ có chúng ta, không có điện hạ"
Lãng Ngưu nghe theo chỉ giáo, sửa lại " Trường ca, ta yêu người"
Lãng Ngưu nói xong, vẫn không rời mắt, hắn nhìn Trường Tương Tư, như muốn nhìn sâu trong tâm thức người này sẽ có suy nghĩ gì sau lời thổ lộ đó. Nhìn một lúc chỉ thấy Trường Tương Tư chôn mặt trong khăn kia, lúc sau bả vai y run lên từng hồi, sau đó thì run thêm lợi hại, âm thanh cất thành tiếng " haaahhaha, hài chết ta mất...ta...ta với đệ đi theo đoàn kịch được rồi đó, hahaha"
Lãng ngưu thu mắt, phát hiện ngón tay đã bị mình cấu đến tróc da, đang rỉ máu, người nói cố ý nhưng người nghe dường như lại vô tâm, xem ra khoảng khắc vừa rồi chỉ có mình hắn không xem đây là vở kịch, người ủy khuất mà nói " bị phạt mà người còn vui như vậy"
Trường Tương Tư cười đến đau hông, chật vật di chuyển đầu gối lại phía Lãng Ngưu " bọn chúng nghĩ ta và ngươi như vậy thì cứ làm như bọn chúng nghĩ, nếu ko có mẫu hậu, ta thật sự muốn đem tiểu hắc đến phủ thăm chọn chúng"
" người thịt lành đã quên đau rồi" Lãng Ngưu thật lâu vẫn không nhìn vào mặt người bên cạnh
"tiểu tướng công người đang lo cho ta sao" Trường Tương Tư lại đùa " mai mốt về nhà mẹ rồi người có nhớ ta không, nhớ thì nói, ta lén mẹ đến gặp người"
" dám sao?" Lãng Ngưu vẫn nhất quyết không nhìn mặt
" chẳng phải đó giờ luôn vậy sao" Trường Tương Tư đẩy cù chỏ " không sao, đệ biết mẹ ta mà, nói thôi chứ không có làm, nếu thật sự quản ta chặt, ta không thể dễ dàng trốn đi gặp mọi người vậy đâu"
"ừm, ta biết nhạc mẫu là người ngoài cứng trong mềm" Lãng Ngưu phục thù thành công
Trường Tương Tư giật khóe môi, thực sự bij sự phục kích này dọa rồi " để bà
/48
|