Trường Tương Tư mơ màng tỉnh lại, lại cảm giác choáng váng trời đất đảo lộn, sáng tối đan xen, cứ như não bị người ta xốc cho thành tàu hủ nát luôn rồi. Dù mấy ngày trong quan tài chưa được ăn gì nhưng với sự xốc nảy như bây giờ y nghĩ bản thân sẽ ói ra đóng nước chua lè còn sót lại trong dạ dày này mất.
Trường Tương Tư muốn dùng chút sức yếu ớt của cơ thể này nói vị đại ca đang khuân vác mình như bao tải này thương hoa tiếc ngọc một chút nha, dù gì người ta cũng là nữ nhân chân yếu tay mềm. Nhưng lúc mở miệng lại phát hiện một chuyện: miệng y đang bị buộc lại, cả mắt cũng bị bịt luôn.
Thế này là muốn giết người diệt khẩu hả?
Trường Tương Tư sinh hoảng muốn vùng vẫy, nghe thấy người phía trước lên tiếng" ngoan nào, theo thiếu gia ngươi sẽ không chịu thiệt đâu, bản thiếu sẽ đối xử tốt với ngươi mà"
Giọng điệu này không khác bọn thổ phỉ lưu manh là mấy, bọn chúng lại cả gan lộng hành đến nổi trà trộn bắt công chúa điện hạ trước mắt bao đại thần Đại Mộc thì không phải là nhân vật tầm thường rồi. Lại nghĩ mấy tên bắt cóc này muốn giết người đã không vất vả vác thân xác này ngày đêm trốn đi, hẳn là có chỗ để bọn chúng dùng nên mới bỏ phí công sức như vậy. Không tốn hại đến tính mạng thì không có gì phải vội, Trường Tương Tư quyết định dưỡng chút sức lực còn xót lại, ngoan ngoãn để chúng đưa con mồi là y tha về tổ. Sau đó nhàn nhã mà chờ tứ hoàng thúc cùng đại hoàng huynh của cái xác này đến cứu.
Trong lúc nhắm mắt dưỡng thần, Trường Tương Tư lại rơi vào cảm giác mơ mơ màng màng. Y thầm nghĩ cái xác này tu vi thấp? Cái xác này đói bụng tới mềm chân rồi? Nhưng sau đó phát hiện ra, nguyên lai là do người mới hồi sinh cần phải có thời gian thích ứng thân thể, nhưng hiện tại xem tình cảnh bị quăng tới quăng lui, khác nào cái bao tải mà bị quăng đi của y, bị khó chịu như vậy còn đỡ, đáng lẽ y nên bị xốc cho rớt cái hồn linh này ra ngoài từ lâu rồi.
Trường Tương Tư cười khổ, chưa bào giờ thấy cái hồn linh nào xúi quẩy như y, vừa sống lại chưa được nửa canh giờ đã xém bị người ta chém đôi hai lần, hiện tại còn bị đám người hung tợn bắt cóc đến nơi ất ơ chim kêu cò gáy nào cũng không rỏ
Đúng là cái mệnh tàn, sống lại vẫn là mệnh tàn!
Chìm vào mê man không biết bao lâu, khi Trường Tương Tư có ý thức lại, phát hiện mình đã không còn bị đối xử như bao tải nữa, hiện đang ngồi trên mặt đất ghồ ghề, phía sau dựa vào góc cây thô, to. Y cảm thấy eo hơi mỏi, lưng hơi đau, muốn dịch chuyển thân thể một chú, lại gặp chút khó khăn khi hai bàn tay đang bị trói gô lại, khi này y sinh phiền lòng, cứ thế trực tiếp ngã người ra thân cây, tiếp tục nhiệm vụ làm con tin ngoan ngoãn chờ chết.
Vừa nằm xuống đã phát dác có người tiến gần mình, y nâng tầm mắt, hướng đôi mắt sau lớp vải bịt, nhìn về tiếng bước chân của người đi tới
Người đến ngồi trước y, nhìn ngắm một lúc thì vươn tay lên, Trường Tương Tư theo quán tính mà né đi, nhưng sau lại phát hiện hành động của mình bị dư thừa rồi, người đến chỉ vươn tay giúp y tháo khăn che mắt và bịt miệng.
Khăn che được tháo ra, ánh sáng đột ngột tấn công nên có chút chói mắt, y phát hiện bản thân như vậy đã đi cùng bọn thích khách này suốt một đêm ròng rã, hiện tại trời cũng đã sáng, mưa cũng đã tạnh. Khí tiết sau một cơn mưa lớn vô cùng dễ chịu, ánh nắng không gắt, khí lạnh se se bên da mặt, cỏ cây xung quanh được trận mưa rột rửa mà trở nên xanh mướt, là một trận rột rửa hồng trần, đón chào những điều tươi mới phía trước.
Trường Tương Tư đưa mắt nhìn lấy người đối diện, người trước mặt là một nam tử với làn da bánh mật ngâm đen, thân hình hắn cao to vạm vỡ, một chiếc bịt mắt đen ôm trọn con mắt trái của hắn. Đây hẳn là dung mạo thật của tên thích khách sau khi đã tháo nón lá che mưa xuống
"Công chúa điện hạ, ăn chút gì nha" Hắn đưa túi bánh về phía Trường Tương Tư, buông lời trêu ghẹo" ăn mới có sức trở về làm áp trại phu nhân của ta"
Nghe như vậy, ba tên đồng bọn của hắn ngồi gần đó buông tiếng cười khoái chí
Trường Tương Tư đối với hành động này của bọn chúng, mắng hai chữ "vô lại" rồi rời mắt đi, muốn dò xét xung quanh một chút, nhìn một lúc chỉ biết được nơi ở hiện tại là một khu rừng, nhưng là khu rừng ở phía đông hay phía tây thì hoàn toàn mờ mịt
Thổ phỉ lại nhìn ra người đang muốn dò dường, nhưng hắn không bận tâm, Nặc Phù Hề hắn tự tin bản thân có bản lĩnh, chỉ cần là người mà hắn bắt giữ sẽ không có khả năng chạy thoát. Vì vậy hắn thông thả mà ngồi xuống bên cạnh, cứ như một đôi bằng hữu lâu ngày không gặp hàn quyên đôi chuyện đầu làng ngỏ xóm vậy " Ta đùa thôi, cho ta 10 lá gan cũng không dám khinh nhờn điện hạ, nói thật cũng không sao nên ta thẳng thắng luôn nhé?"
Trường Tương Tư nhìn hắn, thấy hắn lần này thật sự nghiêm túc hơn khi nãy, nhưng chung qui vẫn là vô lại mới làm thổ phỉ bắt người, y lạnh mặt mà hỏi " rốt cuộc ngươi muốn gì"
Nặc Phù Hề ngã người ra phía sau, gối tay ra sau ót , chân này vắt lên đầu gối chân kia mà nhịp nhịp, gói bánh để trước ngực, tay kia cầm cái màn thầu để vào miệng ngoặm một cái thật lớn, hắn vừa nhai vừa thản nhiên nói " Có người đưa ra số tiền lớn để bắt điện hạ, tiền trao thì cháo múc thôi. Nhưng mà điện hạ yên tâm, trước khi giao ngươi cho người đó, ta tuyệt đảm bảo điện hạ người không mất một cọng tóc nào đâu"
Vừa mới hồi sinh đã bị bắt cóc, còn là một tên có tiền đứng sau lưng mua chuộc người đi bắt cóc, cái xác này cũng chịu khó đắc tội với người khác lắm. Trường Tương Tư hiểu rỏ nếu mình hỏi chủ nhân sai khiến hắn, hắn sẽ không ngốc mà trả lời, vì vậy y lại rơi vào yên lặng, tiếp tục phận sự ngã lưng ra góc cây nhắm mắt dưỡng thần
" Không ăn thật sao, đã bốn ngày rồi đó, dù điện hạ không lo cho bản thân mình cũng phải lo cho cái xác của nàng ta"
Câu nói vừa dứt khỏi miệng người đối diện bình thản đến vậy lại làm Trường Tương Tư lạnh sống lưng, y mở mắt nhìn lấy tên thổ phỉ ngang nhiên nói ra bí mật của y như vậy
Làm sao người này biết được, không phải chỉ có hắn mà là cái chủ nhân sau lưng kia. Làm sao bọn chúng biết được Trường Tương Tư sau cái thân xác này. Sự việc này tuyệt không phải nhìn có thể thấy, là phải theo dõi dài lâu, là phải lập mưu kế tính toán, người đem Trường Tương Tư trở về trần thế này, là tên chủ nhân kia của hắn sao? Rốt cuộc hắn muốn gì ở chỗ y, y đã là hồn linh chết gần một thập niên, có thứ gì để cho hắn?
Nặc Phù Hề không nhìn thấy dáng vẻ hoang mang của người phía trước, hắn tiếp tục gặm sang cái bánh thứ hai " Nhưng nếu cái xác này chết cũng không sao, có thể bắt được hồn của điện hạ trở về ta cũng có số tiền lớn rồi"
Trường Tương Tư hít thông khí, cảm thấy có chút lạnh, lạnh da thịt, lạnh sóng lưng, lạnh tâm can " xin lỗi ngươi bắt lầm người rồi"
Hắn cười hề hề " không lầm, điện hạ không nhớ đâu, ta từng gặp ngươi đó, tuyệt đối không lầm được"
Trường Tương Tư không rãnh vòng vo với hắn, phán xuống như đinh đóng cột " Ta là Lãng Kinh Lạc, là công chúa điện hạ Mộc quốc không phải người các ngươi muốn tìm, bắt lầm rồi"
Nặc Phù Hề hiện tại không nhàn nhạ gặm bánh nữa, hắn ngồi phắt dậy, ngồi bên cạnh chống càm chăm chú nhìn qua Trường Tương Tư" Vậy sao? vậy để điện hạ thất vọng khi biết tin này rồi, con mắt trái này của ta, có thể nhìn thấy linh hồn, vì vậy, thứ bây giờ ta nhìn thấy ngồi đây nói chuyện với ta"
Hắn cười rộ lộ ra hàm răng trắng muốt, cẩn thận thốt ra từng câu chữ " Là Trường Tương Tư, không phải Lãng Kinh Lạc".....
___
Thân phận quỉ đội mồ sống dậy của Trường Tương Tư cứ như vậy mà bị vạch trần không chút thương tiếc. Có lẽ y là con quỉ bị phanh phôi thân phận nhanh nhất trong lịch sử hồi sinh của chúng hồn linh. Hình như chưa tới một ngày, vừa mở mắt đội mồ sống dậy đã bị người ta nhìn lồ lộ hồn phách của mình. Quá kinh hỉ? Quá vinh hạnh? Quá nực cười!
Đúng như Nặc Phù Hề nói, y vốn không có khả năng chạy trốn, thừa biết điều đó nên mấy hôm nay đều ngoan ngoãn đi theo bọn chúng, nhưng sức khỏe khối thân thể này lại không ngoan như vậy, tình trạng càng tệ theo ngày, có hôm y đang đi trên đường thì đột nhiên ngất xỉu ngang. Cũng vì biết được hồn phách nhập thể trong đoạn thời gian đầu rất yếu nên Nặc Phù Hề mới cố tình giả trang thành phu khiêng mà bắt y đi vào lúc này.
Nếu Nặc Phù Hề không chê Trường Tương Tư phiền thì cứ vác theo, dù gì Trường Tương Tư nên là người lo sợ hơn cơ. Sợ hắn nửa đường điên lên trong lúc y bất tỉnh chê y phiền hà mà quăng vào bụi cỏ hoang nào đó. Đến khi để nhóm người của Lãng Ngưu phát hiện ra cái xác đã bị mấy con dòi đục khoét mấy ngàn lỗ trên cơ thể, trong như tổ ong, như vậy càng thảm hơn.
Vì vậy thời gian dành để chạy trốn rồi chết giữa đường, Trường Tương Tư lại dành trọn để hưởng thụ cảm giác đồ ăn ngày ba bữa dâng tới miệng, xem xét tình hình chờ quân cứu viện. Theo như y đoán, theo những dấu vết nửa thực nửa hư mà y lén để lại mấy hôm nay, có lẽ đã đủ để Lãng Ngưu biết đường mà đến. Nhưng người lại lo, ngồi chóng càm trong điện hoang mà nhìn mưa tí tách rơi bên ngoài : Lỡ như người đi cứu y không phải Lãng Ngưu thì liệu kẻ đó có thông minh để nhận ra?
Cơ gió buốt thổi qua, Trường Tương Tư lạnh lẽo mà co rút người lại.
Không! hắn sẽ đến.
Trường Tương Tư không biết bản thân lấy ra đủ tự tin lớn như vậy, cho là vì cái xác muội muội này của Lãng Ngưu đã đủ lí do để hắn đến cứu. Nhìn hắn yêu thích tiểu muội muội này như vậy. Tiểu muội muội này... Trường Tương Tư bất giác ôm đầu. Tại sao lại là tiểu muội muội này? Tại sao lại hồi sinh vào thân xác Lãng Kinh Lạc? Y vốn là cái hồn linh đã không còn khả năng đầu thai chuyển thế, bị giam cầm ở Địa phủ 10 năm trời. Bỗng đùng một cái, bị hút lên dương thế, còn bị hút vào một không gian tối như mực. Trường Tương Tư khi đó cùng mọi cách để thoát, nhưng lơ lửng xung quanh hồn linh y có thứ gì đó bao quanh y, giam cầm y, không thể chạy. Sau đó, khi Trường Tương Tư mở mắt lần nữa, phát hiện mình vậy à bị nhốt trong quan tài.
Cứ cho là Diêm La vương thấy Trường Tương Tư thực tâm cải tạo tốt nên cho hắn cơ hội sống lại đi, dù rằng nghĩ thế nào thì lí do này cũng quá hư ảo rồi. Nhưng mà.... Trường Tương Tư ghì sát đầu vào tay " tại sao là Lãng Kinh Lạc? Tại sao lại là Lãng gia?"
Tại sao còn liên quan tới Lãng Ngưu đó? Trường Tương Tư bất tri bất giác nhớ tới lúc hắn nhìn thấy y bước lại phía mình trong lúc mình ngồi trong quan tài kia
Qua ngần ấy năm vẫn cái tên đó, vẫn ánh mắt đen huyền như vũng mực, lỡ sa chân rơi vào chính là bị vây quanh, định số không thoát khỏi mị lực của nó. Chỉ khác là, đã không còn vẻ ngây thơ của thiếu niên đôi mươi mà y quen thuộc. Mà đứng trước mặt hắn hôm đó lại là bóng dáng một nam nhân vai rộng eo thon, là một khuôn mặt góc cạnh được năm tháng phong sương mài thành sắc sảo.
Thời gian lấy đi một thiếu niên hay cười rộ với đôi mắt đen huyền vô tư tự, trả về một nam nhân với nụ cười nửa chính nử tà, huyền mục sâu không thấy đáy. Hai khuôn mặt đó chồng chất lên nhau,mới thấy được Trường Tương Tư hắn đã rời khỏi trần thế này lâu như thế nào.
Đó là một thời gian đủ dài, đủ để một con người trưởng thành rồi!
Khi này Trường Tương Tư giật mình mà phát giác ra một chuyện: hóa ra y đã rời khỏi nhân gian này lâu như thế, hóa ra y đã cô phụ sự xinh đẹp của hồng trần này một quảng thời gian đằng đẳng như thế, gần 10 năm rồi!
......
Đôi hài đỏ của Trường Tương Tư đạp lên thảm cỏ dại rủ rượi ven đường. Mấy hôm nay càng đi về phía trước lại cảm thấy càng nóng nực một cách quẩn bách như đang dần tiến tới vùng đất nung lửa vậy. Bộ Phượng bào đã bị y cởi bỏ lớp ngoài cột ở thắt lưng, cách tân thành hình dáng gọn nhẹ nhất, nhưng mồ hôi vẫn nhuễ nhãi không ngừng rơi trên má. Trường Tương Tư nâng mắt nhìn lên ánh mặt trời rực rỡ như chỉ cần chạm tay tới là nắm được kia, thật tâm muốn vươn đôi tay bóp nát nó đi, nhưng y nào có bản lĩnh đó, vì vậy chỉ biết chấp nhận sự thật, uể oải mà lau đi hàng mồ hôi động lại bên quai hàm, thầm nghĩ nếu cơ thể hàn thể này kết linh hạch đã tốt hơn rồi
Lặn lội mấy trăm dặm nóng bức cuối cùng cũng tìm được một chỗ nghỉ chân, nơi đến là một quán trà bên góc cổ thụ sum suê tán. Vì là quán nước duy nhất nên trông có vẻ đông đúc khách quan, nhưng nếu chịu khó chen chúc vào cũng tìm được một chỗ ngồi. Cái thân già Trường Tương Tư thật sự không thể chịu nổi nữa, bây giờ không cho y nghỉ ngơi y sẽ sống chết nằm ăn vạ không chịu nâng chân lên nửa bước. Trời đã nóng nực mà bên trong lại chen chúc hơn trăm người, nhìn đã thấy kinh hãi, tuy nhiên nhìn thấy dáng vẻ biếng nhát của Trường Tương Tư, Nặc Phù Hề đành phải chen vào hàng người mà tìm cho y một chỗ.
Chen vào đám người đông như kiến, chịu đủ loại mùi vị đan xen, cuối cùng Nặc PHù Hề cũng tìm được một cái bàn trống chỉ duy nhất một người ngồi, y dùng chút ngân lượng đã giải quyết được vị khách kia đi, tuy nhiên rắc rối chưa dừng lại ở đó, trong khi Nặc Phù Hề rời đi gọi Trường Tương Tư đến ngồi đã phát hiện cái bàn mình dốc sức dành được đã có người ngồi rồi. Nặc Phù Hề điên tiết mắng chửi, đôi bên lời qua tiếng lại, xung quanh tiếng ồn cũng không hề nhỏ nên cũng chẳng mấy ai chú ý, thế là cứ để ngươi mắng ta mắng. Trường Tương Tư bị trận ồn ào này làm cho cơn choáng càng nhiều, thêm phần cảm thấy quá mất mặt nên tự giác bỏ đi, tỏ ra không quen biết với tên chợ búa kia.
Lúc y xoay người đi được vài bước đã có tiếng trong trẻo của thiếu nữ gọi lại " muội muội, nếu muội không ngại thì ngồi chỗ này của ta nè, chỗ ta còn dư một chút"
Trường Tương Tư nghe ra người đang gọi mình nên xoay người lại nhìn, người vừa gọi y là một cô nương diện y phục hồng phấn tươi tắn, tuy nhiên nhìn dáng vẻ nàng ta có chút gầy, cộng thêm đôi mắt buồn trên khuôn mặt làm nàng thiếu đi vài phần sức sống. Trường Tương Tư vừa nhìn liền cảm thấy khuôn mặt này có chút quen mắt, nhưng không tài nào nghĩ ra đã gặp ở đâu. Lại thấy cô nương nọ dịch người ngồi sát qua bên nam nhân cùng bàn, còn để ghế trống chừng hai người ngồi.
" đa tạ tỷ tỷ, nhưng ta có việc phải đi...."
Nặc Phù Hề không biết về từ khi nào, còn bừng bừng khí thế mới cãi nhau, khi này đã trực tiếp ngồi xuống một trong hai chỗ kia, thản nhiên rót trà uống, dần cơn hỏa trong người lui xuống" chết tiệt, lũ người ngang ngược không biết trước sau, dám hoàng hành ở đây như vậy xem sau này ta xử bọn các ngươi thế nào?"
Đối với sự tự nhiên của hắn, Trường Tương Tư không biết nên nói gì cho phải, vì vậy cứ đứng như tượng gỗ nhìn xuống.
Nặc Phù Hề khi này mới đánh mắt sang y" ta không mượn làm dâu"
Trường Tương Tư buồn để tâm tới trò đùa vặt vảnh của tên ranh con này, y không nói gì chỉ nghoảnh mặt nhìn 3 tên thổ phỉ còn lại đang đứng gần đó
Nặc Phù Hề lại thờ ơ " bọn nó hả, cho ra phơi nắng đi"
Lời vừa nói xong, 3 tên thổ phỉ kia thực sự ra đứng phơi nắng
"..."
Nói không phải khen tên Nặc Phù Hề này ngoài nói nhiều ra thì dạy dỗ thuộc hạ cũng giỏi phết, vì vậy Trường Tương Tư không nhịn được, vừa ngồi xuống đã trực tiếp khen " nghe lời ghê, nhìn vào còn tưởng là con rối chứ không phải thuộc hạ"
Nặc Phù Hề uống trà bị sặc " tiểu thư đừng đùa, ta nào phải Mộc độc nhân kia, ta nào có bản lĩnh tạo được con rối"
Vì ở chốn đông người nên hắn gọi Trường Tương Tư là tiểu thư. Đối với lời của hắn, Trường Tương Tư chỉ cười nhắm trà, không nói gì.
"Muội muội, các ngươi đến từ Mộc quốc hả" vị tỷ tỷ ôn nhu bên cạnh hỏi
"ừm, tỷ tỷ tinh mắt ghê "
" đâu có, nghe các ngươi nhấc về Mộc độc nhân kia, Mộc độc nhân kia từng nổi lắm" tỷ tỷ ôn nhu cười, cười một cái thật xinh" từng là đệ nhất tài tử ở Ngũ Châu, danh tiếng lẫy lừng, vô cùng tốt, khi xưa nhiều nữ nhân đắm chìm trong tài sắc của y lắm"
Nghe người khác khen Mộc độc nhân, Trường Tương Tư nhướng mài, tâm tình có chút phức tạp tiếp tục duy trì trầm mặc không lên tiếng.
Nặc Phù Hề ngồi bên cạnh nghe như vậy lại liếc hắn một cái " đúng nha, là đệ nhất tài tử, danh tiếng không tệ nhưng tiếc ghê, chọc ai không chọc lại đụng vào tổ ong Hỏa quốc, Quốc chủ Hỏa quốc hận y dữ lắm, chết rồi vẫn muốn tìm cho bằng được để đòi lại thù oán khi xưa"
Tỷ tỷ tiếc nuối " người tốt nhưng mệnh bạc, cuối cũng vẫn kết cục như vậy"
Nam nhân lam y ngồi bên cạnh rót chén trà đưa qua cho nàng, an ủi " tiếc làm gì người đã chết, vả lại ở đây gần Hỏa quốc, tỷ mà nhấc đến người kia không khéo bị quốc chủ Hỏa quốc bắt giam, khi đó ta không có tân nương thành thân, ta tìm đại người khác à"
Tỷ tỷ liếc nam nhân lam y, đẩy cù chỏ vào ngực y " giỏi quá ha, nhắm được cô nào trên đường đi rồi"
Nam nhân lam y bị đẩy không đau mà nhột, cười rộ lên " nhắm thì nhiều lắm nhưng không thấy ai đẹp hơn tỷ cả, vì vậy ta quyết định rồi, tỷ tỷ làm tân nương mới xứng đôi vừa lứa với ta"
Tỷ tỷ lại lườm y, sau đó e thẹn mà rũ mi cười trộm, cười vô cùng thuận mắt
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau
Trường Tương Tư muốn dùng chút sức yếu ớt của cơ thể này nói vị đại ca đang khuân vác mình như bao tải này thương hoa tiếc ngọc một chút nha, dù gì người ta cũng là nữ nhân chân yếu tay mềm. Nhưng lúc mở miệng lại phát hiện một chuyện: miệng y đang bị buộc lại, cả mắt cũng bị bịt luôn.
Thế này là muốn giết người diệt khẩu hả?
Trường Tương Tư sinh hoảng muốn vùng vẫy, nghe thấy người phía trước lên tiếng" ngoan nào, theo thiếu gia ngươi sẽ không chịu thiệt đâu, bản thiếu sẽ đối xử tốt với ngươi mà"
Giọng điệu này không khác bọn thổ phỉ lưu manh là mấy, bọn chúng lại cả gan lộng hành đến nổi trà trộn bắt công chúa điện hạ trước mắt bao đại thần Đại Mộc thì không phải là nhân vật tầm thường rồi. Lại nghĩ mấy tên bắt cóc này muốn giết người đã không vất vả vác thân xác này ngày đêm trốn đi, hẳn là có chỗ để bọn chúng dùng nên mới bỏ phí công sức như vậy. Không tốn hại đến tính mạng thì không có gì phải vội, Trường Tương Tư quyết định dưỡng chút sức lực còn xót lại, ngoan ngoãn để chúng đưa con mồi là y tha về tổ. Sau đó nhàn nhã mà chờ tứ hoàng thúc cùng đại hoàng huynh của cái xác này đến cứu.
Trong lúc nhắm mắt dưỡng thần, Trường Tương Tư lại rơi vào cảm giác mơ mơ màng màng. Y thầm nghĩ cái xác này tu vi thấp? Cái xác này đói bụng tới mềm chân rồi? Nhưng sau đó phát hiện ra, nguyên lai là do người mới hồi sinh cần phải có thời gian thích ứng thân thể, nhưng hiện tại xem tình cảnh bị quăng tới quăng lui, khác nào cái bao tải mà bị quăng đi của y, bị khó chịu như vậy còn đỡ, đáng lẽ y nên bị xốc cho rớt cái hồn linh này ra ngoài từ lâu rồi.
Trường Tương Tư cười khổ, chưa bào giờ thấy cái hồn linh nào xúi quẩy như y, vừa sống lại chưa được nửa canh giờ đã xém bị người ta chém đôi hai lần, hiện tại còn bị đám người hung tợn bắt cóc đến nơi ất ơ chim kêu cò gáy nào cũng không rỏ
Đúng là cái mệnh tàn, sống lại vẫn là mệnh tàn!
Chìm vào mê man không biết bao lâu, khi Trường Tương Tư có ý thức lại, phát hiện mình đã không còn bị đối xử như bao tải nữa, hiện đang ngồi trên mặt đất ghồ ghề, phía sau dựa vào góc cây thô, to. Y cảm thấy eo hơi mỏi, lưng hơi đau, muốn dịch chuyển thân thể một chú, lại gặp chút khó khăn khi hai bàn tay đang bị trói gô lại, khi này y sinh phiền lòng, cứ thế trực tiếp ngã người ra thân cây, tiếp tục nhiệm vụ làm con tin ngoan ngoãn chờ chết.
Vừa nằm xuống đã phát dác có người tiến gần mình, y nâng tầm mắt, hướng đôi mắt sau lớp vải bịt, nhìn về tiếng bước chân của người đi tới
Người đến ngồi trước y, nhìn ngắm một lúc thì vươn tay lên, Trường Tương Tư theo quán tính mà né đi, nhưng sau lại phát hiện hành động của mình bị dư thừa rồi, người đến chỉ vươn tay giúp y tháo khăn che mắt và bịt miệng.
Khăn che được tháo ra, ánh sáng đột ngột tấn công nên có chút chói mắt, y phát hiện bản thân như vậy đã đi cùng bọn thích khách này suốt một đêm ròng rã, hiện tại trời cũng đã sáng, mưa cũng đã tạnh. Khí tiết sau một cơn mưa lớn vô cùng dễ chịu, ánh nắng không gắt, khí lạnh se se bên da mặt, cỏ cây xung quanh được trận mưa rột rửa mà trở nên xanh mướt, là một trận rột rửa hồng trần, đón chào những điều tươi mới phía trước.
Trường Tương Tư đưa mắt nhìn lấy người đối diện, người trước mặt là một nam tử với làn da bánh mật ngâm đen, thân hình hắn cao to vạm vỡ, một chiếc bịt mắt đen ôm trọn con mắt trái của hắn. Đây hẳn là dung mạo thật của tên thích khách sau khi đã tháo nón lá che mưa xuống
"Công chúa điện hạ, ăn chút gì nha" Hắn đưa túi bánh về phía Trường Tương Tư, buông lời trêu ghẹo" ăn mới có sức trở về làm áp trại phu nhân của ta"
Nghe như vậy, ba tên đồng bọn của hắn ngồi gần đó buông tiếng cười khoái chí
Trường Tương Tư đối với hành động này của bọn chúng, mắng hai chữ "vô lại" rồi rời mắt đi, muốn dò xét xung quanh một chút, nhìn một lúc chỉ biết được nơi ở hiện tại là một khu rừng, nhưng là khu rừng ở phía đông hay phía tây thì hoàn toàn mờ mịt
Thổ phỉ lại nhìn ra người đang muốn dò dường, nhưng hắn không bận tâm, Nặc Phù Hề hắn tự tin bản thân có bản lĩnh, chỉ cần là người mà hắn bắt giữ sẽ không có khả năng chạy thoát. Vì vậy hắn thông thả mà ngồi xuống bên cạnh, cứ như một đôi bằng hữu lâu ngày không gặp hàn quyên đôi chuyện đầu làng ngỏ xóm vậy " Ta đùa thôi, cho ta 10 lá gan cũng không dám khinh nhờn điện hạ, nói thật cũng không sao nên ta thẳng thắng luôn nhé?"
Trường Tương Tư nhìn hắn, thấy hắn lần này thật sự nghiêm túc hơn khi nãy, nhưng chung qui vẫn là vô lại mới làm thổ phỉ bắt người, y lạnh mặt mà hỏi " rốt cuộc ngươi muốn gì"
Nặc Phù Hề ngã người ra phía sau, gối tay ra sau ót , chân này vắt lên đầu gối chân kia mà nhịp nhịp, gói bánh để trước ngực, tay kia cầm cái màn thầu để vào miệng ngoặm một cái thật lớn, hắn vừa nhai vừa thản nhiên nói " Có người đưa ra số tiền lớn để bắt điện hạ, tiền trao thì cháo múc thôi. Nhưng mà điện hạ yên tâm, trước khi giao ngươi cho người đó, ta tuyệt đảm bảo điện hạ người không mất một cọng tóc nào đâu"
Vừa mới hồi sinh đã bị bắt cóc, còn là một tên có tiền đứng sau lưng mua chuộc người đi bắt cóc, cái xác này cũng chịu khó đắc tội với người khác lắm. Trường Tương Tư hiểu rỏ nếu mình hỏi chủ nhân sai khiến hắn, hắn sẽ không ngốc mà trả lời, vì vậy y lại rơi vào yên lặng, tiếp tục phận sự ngã lưng ra góc cây nhắm mắt dưỡng thần
" Không ăn thật sao, đã bốn ngày rồi đó, dù điện hạ không lo cho bản thân mình cũng phải lo cho cái xác của nàng ta"
Câu nói vừa dứt khỏi miệng người đối diện bình thản đến vậy lại làm Trường Tương Tư lạnh sống lưng, y mở mắt nhìn lấy tên thổ phỉ ngang nhiên nói ra bí mật của y như vậy
Làm sao người này biết được, không phải chỉ có hắn mà là cái chủ nhân sau lưng kia. Làm sao bọn chúng biết được Trường Tương Tư sau cái thân xác này. Sự việc này tuyệt không phải nhìn có thể thấy, là phải theo dõi dài lâu, là phải lập mưu kế tính toán, người đem Trường Tương Tư trở về trần thế này, là tên chủ nhân kia của hắn sao? Rốt cuộc hắn muốn gì ở chỗ y, y đã là hồn linh chết gần một thập niên, có thứ gì để cho hắn?
Nặc Phù Hề không nhìn thấy dáng vẻ hoang mang của người phía trước, hắn tiếp tục gặm sang cái bánh thứ hai " Nhưng nếu cái xác này chết cũng không sao, có thể bắt được hồn của điện hạ trở về ta cũng có số tiền lớn rồi"
Trường Tương Tư hít thông khí, cảm thấy có chút lạnh, lạnh da thịt, lạnh sóng lưng, lạnh tâm can " xin lỗi ngươi bắt lầm người rồi"
Hắn cười hề hề " không lầm, điện hạ không nhớ đâu, ta từng gặp ngươi đó, tuyệt đối không lầm được"
Trường Tương Tư không rãnh vòng vo với hắn, phán xuống như đinh đóng cột " Ta là Lãng Kinh Lạc, là công chúa điện hạ Mộc quốc không phải người các ngươi muốn tìm, bắt lầm rồi"
Nặc Phù Hề hiện tại không nhàn nhạ gặm bánh nữa, hắn ngồi phắt dậy, ngồi bên cạnh chống càm chăm chú nhìn qua Trường Tương Tư" Vậy sao? vậy để điện hạ thất vọng khi biết tin này rồi, con mắt trái này của ta, có thể nhìn thấy linh hồn, vì vậy, thứ bây giờ ta nhìn thấy ngồi đây nói chuyện với ta"
Hắn cười rộ lộ ra hàm răng trắng muốt, cẩn thận thốt ra từng câu chữ " Là Trường Tương Tư, không phải Lãng Kinh Lạc".....
___
Thân phận quỉ đội mồ sống dậy của Trường Tương Tư cứ như vậy mà bị vạch trần không chút thương tiếc. Có lẽ y là con quỉ bị phanh phôi thân phận nhanh nhất trong lịch sử hồi sinh của chúng hồn linh. Hình như chưa tới một ngày, vừa mở mắt đội mồ sống dậy đã bị người ta nhìn lồ lộ hồn phách của mình. Quá kinh hỉ? Quá vinh hạnh? Quá nực cười!
Đúng như Nặc Phù Hề nói, y vốn không có khả năng chạy trốn, thừa biết điều đó nên mấy hôm nay đều ngoan ngoãn đi theo bọn chúng, nhưng sức khỏe khối thân thể này lại không ngoan như vậy, tình trạng càng tệ theo ngày, có hôm y đang đi trên đường thì đột nhiên ngất xỉu ngang. Cũng vì biết được hồn phách nhập thể trong đoạn thời gian đầu rất yếu nên Nặc Phù Hề mới cố tình giả trang thành phu khiêng mà bắt y đi vào lúc này.
Nếu Nặc Phù Hề không chê Trường Tương Tư phiền thì cứ vác theo, dù gì Trường Tương Tư nên là người lo sợ hơn cơ. Sợ hắn nửa đường điên lên trong lúc y bất tỉnh chê y phiền hà mà quăng vào bụi cỏ hoang nào đó. Đến khi để nhóm người của Lãng Ngưu phát hiện ra cái xác đã bị mấy con dòi đục khoét mấy ngàn lỗ trên cơ thể, trong như tổ ong, như vậy càng thảm hơn.
Vì vậy thời gian dành để chạy trốn rồi chết giữa đường, Trường Tương Tư lại dành trọn để hưởng thụ cảm giác đồ ăn ngày ba bữa dâng tới miệng, xem xét tình hình chờ quân cứu viện. Theo như y đoán, theo những dấu vết nửa thực nửa hư mà y lén để lại mấy hôm nay, có lẽ đã đủ để Lãng Ngưu biết đường mà đến. Nhưng người lại lo, ngồi chóng càm trong điện hoang mà nhìn mưa tí tách rơi bên ngoài : Lỡ như người đi cứu y không phải Lãng Ngưu thì liệu kẻ đó có thông minh để nhận ra?
Cơ gió buốt thổi qua, Trường Tương Tư lạnh lẽo mà co rút người lại.
Không! hắn sẽ đến.
Trường Tương Tư không biết bản thân lấy ra đủ tự tin lớn như vậy, cho là vì cái xác muội muội này của Lãng Ngưu đã đủ lí do để hắn đến cứu. Nhìn hắn yêu thích tiểu muội muội này như vậy. Tiểu muội muội này... Trường Tương Tư bất giác ôm đầu. Tại sao lại là tiểu muội muội này? Tại sao lại hồi sinh vào thân xác Lãng Kinh Lạc? Y vốn là cái hồn linh đã không còn khả năng đầu thai chuyển thế, bị giam cầm ở Địa phủ 10 năm trời. Bỗng đùng một cái, bị hút lên dương thế, còn bị hút vào một không gian tối như mực. Trường Tương Tư khi đó cùng mọi cách để thoát, nhưng lơ lửng xung quanh hồn linh y có thứ gì đó bao quanh y, giam cầm y, không thể chạy. Sau đó, khi Trường Tương Tư mở mắt lần nữa, phát hiện mình vậy à bị nhốt trong quan tài.
Cứ cho là Diêm La vương thấy Trường Tương Tư thực tâm cải tạo tốt nên cho hắn cơ hội sống lại đi, dù rằng nghĩ thế nào thì lí do này cũng quá hư ảo rồi. Nhưng mà.... Trường Tương Tư ghì sát đầu vào tay " tại sao là Lãng Kinh Lạc? Tại sao lại là Lãng gia?"
Tại sao còn liên quan tới Lãng Ngưu đó? Trường Tương Tư bất tri bất giác nhớ tới lúc hắn nhìn thấy y bước lại phía mình trong lúc mình ngồi trong quan tài kia
Qua ngần ấy năm vẫn cái tên đó, vẫn ánh mắt đen huyền như vũng mực, lỡ sa chân rơi vào chính là bị vây quanh, định số không thoát khỏi mị lực của nó. Chỉ khác là, đã không còn vẻ ngây thơ của thiếu niên đôi mươi mà y quen thuộc. Mà đứng trước mặt hắn hôm đó lại là bóng dáng một nam nhân vai rộng eo thon, là một khuôn mặt góc cạnh được năm tháng phong sương mài thành sắc sảo.
Thời gian lấy đi một thiếu niên hay cười rộ với đôi mắt đen huyền vô tư tự, trả về một nam nhân với nụ cười nửa chính nử tà, huyền mục sâu không thấy đáy. Hai khuôn mặt đó chồng chất lên nhau,mới thấy được Trường Tương Tư hắn đã rời khỏi trần thế này lâu như thế nào.
Đó là một thời gian đủ dài, đủ để một con người trưởng thành rồi!
Khi này Trường Tương Tư giật mình mà phát giác ra một chuyện: hóa ra y đã rời khỏi nhân gian này lâu như thế, hóa ra y đã cô phụ sự xinh đẹp của hồng trần này một quảng thời gian đằng đẳng như thế, gần 10 năm rồi!
......
Đôi hài đỏ của Trường Tương Tư đạp lên thảm cỏ dại rủ rượi ven đường. Mấy hôm nay càng đi về phía trước lại cảm thấy càng nóng nực một cách quẩn bách như đang dần tiến tới vùng đất nung lửa vậy. Bộ Phượng bào đã bị y cởi bỏ lớp ngoài cột ở thắt lưng, cách tân thành hình dáng gọn nhẹ nhất, nhưng mồ hôi vẫn nhuễ nhãi không ngừng rơi trên má. Trường Tương Tư nâng mắt nhìn lên ánh mặt trời rực rỡ như chỉ cần chạm tay tới là nắm được kia, thật tâm muốn vươn đôi tay bóp nát nó đi, nhưng y nào có bản lĩnh đó, vì vậy chỉ biết chấp nhận sự thật, uể oải mà lau đi hàng mồ hôi động lại bên quai hàm, thầm nghĩ nếu cơ thể hàn thể này kết linh hạch đã tốt hơn rồi
Lặn lội mấy trăm dặm nóng bức cuối cùng cũng tìm được một chỗ nghỉ chân, nơi đến là một quán trà bên góc cổ thụ sum suê tán. Vì là quán nước duy nhất nên trông có vẻ đông đúc khách quan, nhưng nếu chịu khó chen chúc vào cũng tìm được một chỗ ngồi. Cái thân già Trường Tương Tư thật sự không thể chịu nổi nữa, bây giờ không cho y nghỉ ngơi y sẽ sống chết nằm ăn vạ không chịu nâng chân lên nửa bước. Trời đã nóng nực mà bên trong lại chen chúc hơn trăm người, nhìn đã thấy kinh hãi, tuy nhiên nhìn thấy dáng vẻ biếng nhát của Trường Tương Tư, Nặc Phù Hề đành phải chen vào hàng người mà tìm cho y một chỗ.
Chen vào đám người đông như kiến, chịu đủ loại mùi vị đan xen, cuối cùng Nặc PHù Hề cũng tìm được một cái bàn trống chỉ duy nhất một người ngồi, y dùng chút ngân lượng đã giải quyết được vị khách kia đi, tuy nhiên rắc rối chưa dừng lại ở đó, trong khi Nặc Phù Hề rời đi gọi Trường Tương Tư đến ngồi đã phát hiện cái bàn mình dốc sức dành được đã có người ngồi rồi. Nặc Phù Hề điên tiết mắng chửi, đôi bên lời qua tiếng lại, xung quanh tiếng ồn cũng không hề nhỏ nên cũng chẳng mấy ai chú ý, thế là cứ để ngươi mắng ta mắng. Trường Tương Tư bị trận ồn ào này làm cho cơn choáng càng nhiều, thêm phần cảm thấy quá mất mặt nên tự giác bỏ đi, tỏ ra không quen biết với tên chợ búa kia.
Lúc y xoay người đi được vài bước đã có tiếng trong trẻo của thiếu nữ gọi lại " muội muội, nếu muội không ngại thì ngồi chỗ này của ta nè, chỗ ta còn dư một chút"
Trường Tương Tư nghe ra người đang gọi mình nên xoay người lại nhìn, người vừa gọi y là một cô nương diện y phục hồng phấn tươi tắn, tuy nhiên nhìn dáng vẻ nàng ta có chút gầy, cộng thêm đôi mắt buồn trên khuôn mặt làm nàng thiếu đi vài phần sức sống. Trường Tương Tư vừa nhìn liền cảm thấy khuôn mặt này có chút quen mắt, nhưng không tài nào nghĩ ra đã gặp ở đâu. Lại thấy cô nương nọ dịch người ngồi sát qua bên nam nhân cùng bàn, còn để ghế trống chừng hai người ngồi.
" đa tạ tỷ tỷ, nhưng ta có việc phải đi...."
Nặc Phù Hề không biết về từ khi nào, còn bừng bừng khí thế mới cãi nhau, khi này đã trực tiếp ngồi xuống một trong hai chỗ kia, thản nhiên rót trà uống, dần cơn hỏa trong người lui xuống" chết tiệt, lũ người ngang ngược không biết trước sau, dám hoàng hành ở đây như vậy xem sau này ta xử bọn các ngươi thế nào?"
Đối với sự tự nhiên của hắn, Trường Tương Tư không biết nên nói gì cho phải, vì vậy cứ đứng như tượng gỗ nhìn xuống.
Nặc Phù Hề khi này mới đánh mắt sang y" ta không mượn làm dâu"
Trường Tương Tư buồn để tâm tới trò đùa vặt vảnh của tên ranh con này, y không nói gì chỉ nghoảnh mặt nhìn 3 tên thổ phỉ còn lại đang đứng gần đó
Nặc Phù Hề lại thờ ơ " bọn nó hả, cho ra phơi nắng đi"
Lời vừa nói xong, 3 tên thổ phỉ kia thực sự ra đứng phơi nắng
"..."
Nói không phải khen tên Nặc Phù Hề này ngoài nói nhiều ra thì dạy dỗ thuộc hạ cũng giỏi phết, vì vậy Trường Tương Tư không nhịn được, vừa ngồi xuống đã trực tiếp khen " nghe lời ghê, nhìn vào còn tưởng là con rối chứ không phải thuộc hạ"
Nặc Phù Hề uống trà bị sặc " tiểu thư đừng đùa, ta nào phải Mộc độc nhân kia, ta nào có bản lĩnh tạo được con rối"
Vì ở chốn đông người nên hắn gọi Trường Tương Tư là tiểu thư. Đối với lời của hắn, Trường Tương Tư chỉ cười nhắm trà, không nói gì.
"Muội muội, các ngươi đến từ Mộc quốc hả" vị tỷ tỷ ôn nhu bên cạnh hỏi
"ừm, tỷ tỷ tinh mắt ghê "
" đâu có, nghe các ngươi nhấc về Mộc độc nhân kia, Mộc độc nhân kia từng nổi lắm" tỷ tỷ ôn nhu cười, cười một cái thật xinh" từng là đệ nhất tài tử ở Ngũ Châu, danh tiếng lẫy lừng, vô cùng tốt, khi xưa nhiều nữ nhân đắm chìm trong tài sắc của y lắm"
Nghe người khác khen Mộc độc nhân, Trường Tương Tư nhướng mài, tâm tình có chút phức tạp tiếp tục duy trì trầm mặc không lên tiếng.
Nặc Phù Hề ngồi bên cạnh nghe như vậy lại liếc hắn một cái " đúng nha, là đệ nhất tài tử, danh tiếng không tệ nhưng tiếc ghê, chọc ai không chọc lại đụng vào tổ ong Hỏa quốc, Quốc chủ Hỏa quốc hận y dữ lắm, chết rồi vẫn muốn tìm cho bằng được để đòi lại thù oán khi xưa"
Tỷ tỷ tiếc nuối " người tốt nhưng mệnh bạc, cuối cũng vẫn kết cục như vậy"
Nam nhân lam y ngồi bên cạnh rót chén trà đưa qua cho nàng, an ủi " tiếc làm gì người đã chết, vả lại ở đây gần Hỏa quốc, tỷ mà nhấc đến người kia không khéo bị quốc chủ Hỏa quốc bắt giam, khi đó ta không có tân nương thành thân, ta tìm đại người khác à"
Tỷ tỷ liếc nam nhân lam y, đẩy cù chỏ vào ngực y " giỏi quá ha, nhắm được cô nào trên đường đi rồi"
Nam nhân lam y bị đẩy không đau mà nhột, cười rộ lên " nhắm thì nhiều lắm nhưng không thấy ai đẹp hơn tỷ cả, vì vậy ta quyết định rồi, tỷ tỷ làm tân nương mới xứng đôi vừa lứa với ta"
Tỷ tỷ lại lườm y, sau đó e thẹn mà rũ mi cười trộm, cười vô cùng thuận mắt
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau
/48
|