Năm Thiên Tái thứ nhất, Hoàng tử Trịnh Lưu được vạn người yêu kính đăng cơ nối nghiệp đế vương, cơ hồ là chuyện muôn lòng người hướng về, chính hợp ý dân. Tiết xuân vừa sang, vạn sự chỉnh đốn, quốc gia hưng thịnh.
Hôm nay là ngày náo nhiệt nhất của Hồng Phúc tự, khách hành hương bốn phương tụ hội, không chỉ có chúng dân bình thường tới tham quan, lễ Phật mà còn không ít gia đình quan lại, quyền quý hiển đạt trong kinh cũng ghé qua. Đặc biệt hơn, hôm nay cả hai vị mỹ nhân nức tiếng kinh thành cũng muốn tới chùa dâng hương.
Dẫu nói hòa thượng bước vào cửa Phật là tứ đại giai không, nhưng sư sãi sống mãi trong chùa miếu lâu dần vẫn cảm thấy có chút mệt mỏi, đến nay được nghe tin hai vị mỹ nhân ghé thăm, người trong chùa hết thảy ít nhiều phấn chấn.
Hai vị mỹ nhân ấy, một người là thiên kim nhà học sỹ đại thần Hàn lâm viện họ Diêu tên Huỳnh, người kia là thiên kim đô đốc kinh thành tên Dư Quy Vãn. Có người thư sinh được gặp qua hai nàng từng thốt lên: Một người rực rỡ yêu kiều như hoa soi bóng nguyệt, duyên dáng tựa hoa xuân; người kia thướt tha yểu điệu như tơ liễu đón gió, vẻ trong sáng tựa trăng thu. Một cỗ kiệu mái đỏ sẫm bốn người khiêng dừng trước cửa lớn điện Quảng Lực, khuất sâu trong lòng Hồng Phúc tự. Kiệu vừa chạm đất, một nha hoàn bước tới bên, đưa tay vén rèm, bẩm báo với người ngồi trong: “Tiểu thư, chúng ta tới nơi rồi.”
Một người khoan thai bước khỏi kiệu, bốn kiệu phu dẫu đã quen diện kiến dung mạo tiểu thư nhưng khoảnh khắc ấy vẫn cảm thấy nghẹt thở như thể không khí xung quanh đã bị rút kiệt.
Quy Vãn từ trong kiệu bước ra, ngẩng đầu ngước nhìn Quảng Lực điện vời vợi, thanh u tịch mịch không ngoài dự liệu, chính hợp tâm ý nàng. Một thoáng dư quang, lại thấy ngoài điện còn hai chiếc kiệu; trong lòng không khỏi hơi lấy làm lạ, chẳng biết người nào cũng có ý chọn chốn này để né xa tai mắt tọc mạch của thế nhân.
Khóe miệng treo nụ cười nhàn nhạt, phân phó kiệu phu đi nghỉ ngơi, nàng quay đầu dẫn theo nha hoàn Linh Lung hướng thẳng về nội điện Hồng Phúc tự.
Trong điện Quảng Lực đã có người chờ sẵn, nhác thấy bóng chủ tớ Quy Vãn và Linh Lung khoan thai tiến vào, người đó vội vàng nghênh đón. Vừa trông rõ dung mạo Quy Vãn, y nhất thời ngẩn ngơ, thật không ngờ trên đời này có mỹ nhân tuyệt sắc nhường ấy. Đến giờ y đã hiểu tại sao sư phụ Đạt Ma lại phải cắt cử đệ tử có định lực cao nhất trong số sư tăng trẻ là mình tới chờ bên cửa.
Định thần lại, y hành lễ với Quy Vãn: “Dư thí chủ, sư phụ đang đợi người, mời theo ta.”
Nha hoàn Linh Lung liếc nhìn vị hòa thượng trẻ mấy lần, trong mắt tràn ngập vẻ tán thưởng.
Quy Vãn gật đầu: “Cảm tạ sư phụ dẫn đường”
Ba người hướng về phía trung tâm đại điện, suốt quãng đường dài không ai lên tiếng, càng làm nổi bật nét trầm mặc, trang nghiêm không bút nào tả xiết của tự viện thâm u này.
Vừa bước tới đại điện được để trống dành riêng cho dịp này, ngoài Hoằng Viễn đại sư của Đạt Ma đường, Quy Vãn còn bất ngờ thấy một đôi nam nữ. Tuy chỉ nhác qua bóng dáng vẫn nhận ra khí chất bất phàm, cứ theo phục sức đẹp đẽ hoa lệ mà xét, họ không phải xuất thân sang quý cũng là thế gia giàu có.
Sắc mặt Hoằng Viễn đại sư có phần ngưng trọng, không biết ba người đang luận bàn chuyện gì, chỉ thấy trong tay nữ tử nắm một thẻ bài, xem ra vừa rút quẻ đang xin giải thăm; nam tử tuấn tú phiêu dật, đứng thẳng táp bên nàng. Quy Vãn, Linh Lung và vị hòa thượng trẻ tuổi lẳng lặng đứng đó, ba người kia đang mải miết trò chuyện không hề nhận ra đoàn người mới tới.
Thiếu nữ rút quẻ bỗng nhiên vỗ khẽ một tiếng, đặt thẻ bài lên mặt bàn, đứng dậy xoay người, vừa vặn chạm ánh mắt Quy Vãn. Quy Vãn ngẩn người, thiếu nữ kia cũng ngơ ngác, mà người đứng bên cạnh nàng lại càng ngây ngấy.
Tựa vầng dương rực rỡ và khuôn nguyệt lấp lánh cùng chiếu rọi, nhất thời cảm thấy đại điện bừng sáng huy hoàng. Những người chứng kiến ngày ấy hẳn vĩnh viễn không thể quên được khung cảnh diệu kỳ này, hai nữ tử tú mỹ tuyệt luân cùng mặt đối mặt giữa điện đường, một bên khuynh quốc khuynh thành, bên kia tao nhã vô song.
Một tiếng cười dịu dàng vang lên phá tan cục diện căng thẳng, nam tử đứng bên cô gái rút quẻ chợt bật cười, Quy Vãn nghe tiếng nhìn lại, không ngờ được giữa điện còn một nhân vật xuất chúng đến vậy. Một nam tử tuấn tú phiêu dật, cao ngạo rắn rỏi, ánh mắt nhu hòa, diện quan như ngọc(1).
(1) Diện quan như ngọc: Nghĩa là mặt mũi sáng như ngọc quan, dùng để nói về những người có tướng phú quý, “quan ngọc” là loại ngọc tốt, không tì vết, thường được người xưa dùng để gắn lên mũ các quan đại thần.
Chàng trai nhoẻn miệng cười, xoay sang nói với thiếu nữ đứng bên: “Nàng xem, ta đâu có nói sai.”
Mấy hôm trước, chàng vừa nói với nàng, bản thân nàng vẫn tự phụ khắp thiên hạ, có biết chăng thế gian vẫn còn có người không hề thua kém nàng?
Cô gái kia chúm chím môi cười, rực rỡ như nụ hoa xuân, nói với Quy Vãn: “Nàng hẳn là Dư tiểu thư rồi.”
Quy Vãn mỉm cười đáp lại, dáng vẻ như bóng trăng đêm thu: “Vậy nàng là Diêu tiểu thư?”
Hai người không trả lời, đều thấu suốt thân phận đối phương rồi. Diêu Huỳnh bấy lâu vẫn tự phụ nhan sắc thiên phú, đến nay được gặp Quy Vãn cũng có phần giật mình hoảng hốt, vừa định tiếp lời, lại nhác thấy biểu cảm rầu rĩ của Hoằng Viễn đại sư, sắc mặt ảm đạm, lộ ra một vẻ ưu thương.
Quy Vãn thấy vậy có chút kinh ngạc, thấy Diêu Huỳnh khẽ gật đầu với vẻ áy náy cũng không kiềm lòng được mà đáp lễ; rốt cuộc Diêu Huỳnh không nói gì nữa, lặng thinh đi về phía cửa điện. Khi Diêu Huỳnh lướt qua bên mình, Quy Vãn mơ hồ cảm thấy khóe mắt nàng rưng rưng lệ châu. Vị nam tử tuấn tú đi cùng nàng vẫn mỉm cười, ôn nhu tao nhã, chân mày khẽ nhíu ẩn hiện chút bất đắc dĩ rất khó nhận biết.
Hoằng Viễn đại sư ngẩng đầu, dành một nụ cười từ bi hòa ái cho Quy Vãn, hai tay chắp lễ, bình thản cất lời: “Dư thí chủ, xin hỏi hôm nay thí chủ muốn nghe giảng thiền hay muốn dâng hương bái Phật?”
Lòng Quy Vãn còn vấn vương mãi bóng dáng cặp gái sắc trai tài ban nãy, bỗng mọt ý tưởng lóe lên trong đầu, nàng đáp: “Hôm nay, tiểu nữ muốn xin quẻ.”
Hoằng Viễn đại sư có chút kinh ngạc, ngài liếc nhìn Quy Vãn một cái, ánh nhìn chăm chú chứa đầy cảm giác trang nghiêm. Đầu hơi cúi, chuyện vừa xảy ra lại hiện ngay trước mắt.
Thiếu nữ vừa vào kia tên gọi Diêu Huỳnh, người cũng như tên, nhan sắc như mộng ảo, tựa như luôn có một vẻ u sầu bao phủ quanh nàng, dung mạo xinh đẹp mãi ẩn ước tầng tầng ưu sầu khắc khoải. Nàng xin quẻ, là quẻ tốt, chẳng những là quẻ tốt mà còn là quẻ tốt nhất trong những quẻ tốt, từ ngày ngài xuất gia Hồng Phúc tự tới nay đã gần bốn mươi năm, mới thấy một người duy nhất bắt được quẻ này. Người ấy, vốn là Thái hậu đời trước, phú quý vinh hoa thiên hạ vô bì. Đáng tiếc, sau này vì dây dưa tới vụ án Thái tử mà chịu liên lụy, một ly rượu độc vùi một kiếp hoa.
Hôm nay lại được chứng kiến quẻ “Đế Vương yến”, trăm mối cảm xúc ngổn ngang vò xé cõi lòng Hoằng Viễn đại sư. Xưa có truyền thuyết rằng nữ tử nào rút được quẻ này ắt trở thành nhân tố xáo động khắp lượt triều cang, khiến cho giang sơn một phen rung chuyển đổi dời. Thái hậu đời trước bắt trúng quẻ này cũng từng chuyên quyền triều chính, hiếp đáp Thánh thượng. Lẽ nào nữ tử rút phải quẻ này lại có dính dáng tới vương quyền?
Nữ tử xinh đẹp nhường ấy, cớ gì lại bước vào con đường quyền thế hư hoa phù phiếm kia?
“Đại sư à…” Quy Vãn khe khẽ lên tiếng. Hôm nay Hoằng Viễn đại sư có chút kỳ lạ, nét trầm lắng nặng nề trên mặt không hợp đệ tử Phật môn chút nào, tựa như gương sáng bỗng chốc phủ mờ bi ai chốn hồng trần.
Hoằng Viễn lấy lại bình tình, ngài nhìn thiếu nữ tuyệt đại phong hoa trước mắt, trầm trầm an tĩnh cất giọng: “Nếu Dư thí chủ đã có lòng xin quẻ, lão tăng cũng xin thành tâm giải quẻ.”
Quy Vãn gật đầu: “Tiểu nữ cậy nhờ đại sư.” Hoằng Viễn là cao tăng nức tiếng, kiến giải sâu xa, phàm là lời tiên tri ngài đoán định, ắt thành sự thực.
Hoằng Viễn đứng một bên, nhìn Quy Vãn tới quỳ trước mặt Phật tổ, thành tâm xin quẻ, lòng bàn tay khẽ mở ra, đã thấy thẻ bài “Đế Vương yến” nằm gọn trong tay, hai tay chắp lại, khẽ niệm: “Phật tổ bao dung, A di đà Phật!” Chỉ thấy song thủ sáp lại với nhau, một làn bụi phấn mỏng manh không thể nhận rõ khẽ trượt ra ngoài, đến khi ngài dứt lời, bàn tay đã trống trơn không còn gì.
Mở mắt, Quy Vãn đang quỳ dưới đất đã rút xong quẻ, người đứng lên nhẹ bước về phía đại sư. Thoáng chốc ấy, Hoằng Viễn đại sư lại nhớ hơn ba mươi năm trước, thiếu nữ xinh đẹp, hồn nhiên trong sáng ấy cũng cầm một thẻ bài, chạy tới tìm vị hòa thượng vai vế không cao này xin giải quẻ, quẻ ấy đề:
Đế Vương yến…
Thật sự là Đế Vương yến…
Sao có thể như vậy? Không phải ảo giác, thật không phải ảo giác, run run tiếp nhận thẻ bài từ tay Quy Vãn, Hoằng Viễn đại sư còn tưởng mình đã điên rồi. Thẻ bài trong Hồng Phúc tự mỗi ngày được rút ngẫu nhiên từ Đạt Ma viện, mỗi quẻ duy nhất một cây, thẻ bài này vừa rồi đã bị chính ngài dùng nội lực hóa thành tro bụi, tới giờ cớ sao vẫn nằm trong tay mình, lẽ nào bản thân đã điên thật rồi?
Nhìn kỹ lại một lần nữa, rõ ràng vẫn là quẻ “Đế Vương yến” kia.
Quy Vãn giật mình ngước nhìn Hoằng Viễn đại sư, trước nay nàng chưa từng thấy ngài khác lạ như vậy. Hoằng Viễn là cao tăng đắc đạo, vẫn luôn hiển lộ vẻ trầm tĩnh, bình ổn, lại có nhãn quan nhìn xa trông rộng, đến nay đột nhiên thái độ thật khác lạ, hơn nữa vừa rồi ngài nhận quẻ kia, thần sắc như vừa gặp quỷ, miệng lầm bầm: “Đế Vương yến, sao có thể, Đế Vương yến…”
Nha hoàn Linh Lung bước lên, muốn kéo Quy Vãn lùi lại một chút, nhìn bộ dạng Hoằng Viễn, có khi nào ngài ấy hóa điên rồi không?
Quy Vãn lắc đầu ý bảo Linh Lung lui xuống.
Một lát sau, Hoằng Viễn mới trấn định lại được, ngài khẽ nở nụ cười nhàn nhạt, dịu dàng nói với Quy Vãn: “Dư thí chủ, hôm nay lão tăng không thể giải quả cho tiểu thư rồi, quẻ này, lão tăng thật không thể giải được. Chẳng hay tiểu thư người có muốn nghe lão tăng kể lại một đoạn cố sự hay không?”
Quy Vãn không phản đối, thành tâm gật đầu. Chẳng biết có phải vì ảo giác hay không, nàng chợt cảm thấy ánh mắt Hoằng Viễn đại sư có phần tản mác rã rời, hệt như ban nãy. Sau những hành động có phần điên rồ, ngài đã trở về với vẻ trấn định ngày thường, chỉ là đột nhiên trong khoảnh khắc ấy nhìn ngài như già thêm mười tuổi.
Hoằng Viễn đưa tay vẫy tiểu hòa thượng dẫn đường vẫn đứng canh ngoài cửa điện: “Con cũng lại cùng nghe đi!” Rồi không đợi nhà sư trẻ đáp lời, ngài nhoẻn miệng cười, mơ màng bắt đầu kể lại câu chuyện khó quên nhất đời mình: “Quẻ này, tên gọi ‘Đế Vương yến’, hơn ba mươi năm trước có một nữ tử…”
Tháng Chín, mùa thu, hôm nay là ngày lành hoàng đạo, là ngày thành hôn của Thủ phụ đương triều - Thừa tướng Lâu Triệt, không chỉ thế, phu nhân còn là mỹ nhân nức tiếng kinh kỳ. Khắp kinh thành được dịp bàn tán xôn xao, vô cùng náo nhiệt.
Trong sân Dư gia tấp nập người ra kẻ vào, ai nấy vội vã đủ thứ công việc nhưng mặt mày lại rạng rỡ mừng vui.
“Linh Lung” Quy Vãn cất tiếng gọi nha đầu hầu cận. Sắc mặt điềm tĩnh, tự nhiên, không mảy may bối rối, cũng không có vẻ hân hoan vui mừng pha chút ngượng ngùng e thẹn của thiếu nữ sắp về nhà chồng.
Linh Lung chậm rãi tiến vào, vừa đi vừa đáp: “Tiểu thư, người gọi em có chuyện gì ạ?”
Quy Vãn nhìn nha hoàn, mỉm cười: “Mang hỉ phục lại cho ta, ngươi vừa trốn đi đâu vậy?”
“Tiểu thư, hỉ phục treo trong tủ phía sau người mà.” Linh Lung người thật như tên, lanh lợi hiểu chuyện, hành sự khéo léo gọn ghẽ, tư thái nhanh nhẹn mẫn tiệp.
Quy Vãn đứng lên, mở ngăn tủ phía sau, quả nhiên, váy áo tân nương đỏ thắm, tinh xảo, mỹ lệ bày ra trước mắt. Người đưa tay khẽ vuốt hoa văn tinh tế thêu trên thân áo, mỗi đường kim mũi chỉ đều ẩn ước bao lời chúc phúc và nguyện ước an lành mỹ lệ nhất thế gian.
Không còn nhiều thời gian để cảm thán, cần thay y phục ngay, Quy Vãn đưa tay nâng bộ hỉ phục, bỗng nghe “soạt” một tiếng, y phục tân nương bị xé một đường dài chừng hai tấc. Linh Lung nghe động, lập tức chạy lại, đến gần Quy Vãn.
Hỉ phục bị rách vốn là điềm vô cùng không lành, nhất định phải tìm ra thủ phạm làm chuyện này.
Linh Lung vừa đưa tay vào trong tủ áo định lục tìm đột nhiên bắt gặp ánh mắt Quy Vãn đang đăm đăm nhìn vào tủ, Linh Lung có điều khó hiểu, cũng trông theo ánh mắt tiểu thư, mới hay tủ áo trống trơn không ngoại vật, duy nhất một thẻ bài đã cầu được nửa năm trước vẫn chưa bỏ đi - “Đế Vương yến”.
Nhớ lại câu chuyện được nghe nửa năm trước, Linh Lung có chút bực bội cẩm thẻ bài lên, miệng lầm bầm: “Thứ quẻ không an lành may mắn này tốt nhất là không cần đến!” Dứt lời, tiện tay ném ra ngoài cửa sổ.
Quy Vãn cũng không buồn ngăn trở, chỉ cười, đón lấy hỉ phục, nói với Linh Lung: “Được rồi, giờ phải tìm cách sửa lại y phục đã.”
Hai chủ tớ mau mắn lấy kim chỉ, vội vã sửa sửa sang sang.
Có điều, Quy Vãn vẫn bất giác nhìn về phía cửa sổ, như thể trong lòng đang suy nghĩ gì.
Hôm nay là ngày náo nhiệt nhất của Hồng Phúc tự, khách hành hương bốn phương tụ hội, không chỉ có chúng dân bình thường tới tham quan, lễ Phật mà còn không ít gia đình quan lại, quyền quý hiển đạt trong kinh cũng ghé qua. Đặc biệt hơn, hôm nay cả hai vị mỹ nhân nức tiếng kinh thành cũng muốn tới chùa dâng hương.
Dẫu nói hòa thượng bước vào cửa Phật là tứ đại giai không, nhưng sư sãi sống mãi trong chùa miếu lâu dần vẫn cảm thấy có chút mệt mỏi, đến nay được nghe tin hai vị mỹ nhân ghé thăm, người trong chùa hết thảy ít nhiều phấn chấn.
Hai vị mỹ nhân ấy, một người là thiên kim nhà học sỹ đại thần Hàn lâm viện họ Diêu tên Huỳnh, người kia là thiên kim đô đốc kinh thành tên Dư Quy Vãn. Có người thư sinh được gặp qua hai nàng từng thốt lên: Một người rực rỡ yêu kiều như hoa soi bóng nguyệt, duyên dáng tựa hoa xuân; người kia thướt tha yểu điệu như tơ liễu đón gió, vẻ trong sáng tựa trăng thu. Một cỗ kiệu mái đỏ sẫm bốn người khiêng dừng trước cửa lớn điện Quảng Lực, khuất sâu trong lòng Hồng Phúc tự. Kiệu vừa chạm đất, một nha hoàn bước tới bên, đưa tay vén rèm, bẩm báo với người ngồi trong: “Tiểu thư, chúng ta tới nơi rồi.”
Một người khoan thai bước khỏi kiệu, bốn kiệu phu dẫu đã quen diện kiến dung mạo tiểu thư nhưng khoảnh khắc ấy vẫn cảm thấy nghẹt thở như thể không khí xung quanh đã bị rút kiệt.
Quy Vãn từ trong kiệu bước ra, ngẩng đầu ngước nhìn Quảng Lực điện vời vợi, thanh u tịch mịch không ngoài dự liệu, chính hợp tâm ý nàng. Một thoáng dư quang, lại thấy ngoài điện còn hai chiếc kiệu; trong lòng không khỏi hơi lấy làm lạ, chẳng biết người nào cũng có ý chọn chốn này để né xa tai mắt tọc mạch của thế nhân.
Khóe miệng treo nụ cười nhàn nhạt, phân phó kiệu phu đi nghỉ ngơi, nàng quay đầu dẫn theo nha hoàn Linh Lung hướng thẳng về nội điện Hồng Phúc tự.
Trong điện Quảng Lực đã có người chờ sẵn, nhác thấy bóng chủ tớ Quy Vãn và Linh Lung khoan thai tiến vào, người đó vội vàng nghênh đón. Vừa trông rõ dung mạo Quy Vãn, y nhất thời ngẩn ngơ, thật không ngờ trên đời này có mỹ nhân tuyệt sắc nhường ấy. Đến giờ y đã hiểu tại sao sư phụ Đạt Ma lại phải cắt cử đệ tử có định lực cao nhất trong số sư tăng trẻ là mình tới chờ bên cửa.
Định thần lại, y hành lễ với Quy Vãn: “Dư thí chủ, sư phụ đang đợi người, mời theo ta.”
Nha hoàn Linh Lung liếc nhìn vị hòa thượng trẻ mấy lần, trong mắt tràn ngập vẻ tán thưởng.
Quy Vãn gật đầu: “Cảm tạ sư phụ dẫn đường”
Ba người hướng về phía trung tâm đại điện, suốt quãng đường dài không ai lên tiếng, càng làm nổi bật nét trầm mặc, trang nghiêm không bút nào tả xiết của tự viện thâm u này.
Vừa bước tới đại điện được để trống dành riêng cho dịp này, ngoài Hoằng Viễn đại sư của Đạt Ma đường, Quy Vãn còn bất ngờ thấy một đôi nam nữ. Tuy chỉ nhác qua bóng dáng vẫn nhận ra khí chất bất phàm, cứ theo phục sức đẹp đẽ hoa lệ mà xét, họ không phải xuất thân sang quý cũng là thế gia giàu có.
Sắc mặt Hoằng Viễn đại sư có phần ngưng trọng, không biết ba người đang luận bàn chuyện gì, chỉ thấy trong tay nữ tử nắm một thẻ bài, xem ra vừa rút quẻ đang xin giải thăm; nam tử tuấn tú phiêu dật, đứng thẳng táp bên nàng. Quy Vãn, Linh Lung và vị hòa thượng trẻ tuổi lẳng lặng đứng đó, ba người kia đang mải miết trò chuyện không hề nhận ra đoàn người mới tới.
Thiếu nữ rút quẻ bỗng nhiên vỗ khẽ một tiếng, đặt thẻ bài lên mặt bàn, đứng dậy xoay người, vừa vặn chạm ánh mắt Quy Vãn. Quy Vãn ngẩn người, thiếu nữ kia cũng ngơ ngác, mà người đứng bên cạnh nàng lại càng ngây ngấy.
Tựa vầng dương rực rỡ và khuôn nguyệt lấp lánh cùng chiếu rọi, nhất thời cảm thấy đại điện bừng sáng huy hoàng. Những người chứng kiến ngày ấy hẳn vĩnh viễn không thể quên được khung cảnh diệu kỳ này, hai nữ tử tú mỹ tuyệt luân cùng mặt đối mặt giữa điện đường, một bên khuynh quốc khuynh thành, bên kia tao nhã vô song.
Một tiếng cười dịu dàng vang lên phá tan cục diện căng thẳng, nam tử đứng bên cô gái rút quẻ chợt bật cười, Quy Vãn nghe tiếng nhìn lại, không ngờ được giữa điện còn một nhân vật xuất chúng đến vậy. Một nam tử tuấn tú phiêu dật, cao ngạo rắn rỏi, ánh mắt nhu hòa, diện quan như ngọc(1).
(1) Diện quan như ngọc: Nghĩa là mặt mũi sáng như ngọc quan, dùng để nói về những người có tướng phú quý, “quan ngọc” là loại ngọc tốt, không tì vết, thường được người xưa dùng để gắn lên mũ các quan đại thần.
Chàng trai nhoẻn miệng cười, xoay sang nói với thiếu nữ đứng bên: “Nàng xem, ta đâu có nói sai.”
Mấy hôm trước, chàng vừa nói với nàng, bản thân nàng vẫn tự phụ khắp thiên hạ, có biết chăng thế gian vẫn còn có người không hề thua kém nàng?
Cô gái kia chúm chím môi cười, rực rỡ như nụ hoa xuân, nói với Quy Vãn: “Nàng hẳn là Dư tiểu thư rồi.”
Quy Vãn mỉm cười đáp lại, dáng vẻ như bóng trăng đêm thu: “Vậy nàng là Diêu tiểu thư?”
Hai người không trả lời, đều thấu suốt thân phận đối phương rồi. Diêu Huỳnh bấy lâu vẫn tự phụ nhan sắc thiên phú, đến nay được gặp Quy Vãn cũng có phần giật mình hoảng hốt, vừa định tiếp lời, lại nhác thấy biểu cảm rầu rĩ của Hoằng Viễn đại sư, sắc mặt ảm đạm, lộ ra một vẻ ưu thương.
Quy Vãn thấy vậy có chút kinh ngạc, thấy Diêu Huỳnh khẽ gật đầu với vẻ áy náy cũng không kiềm lòng được mà đáp lễ; rốt cuộc Diêu Huỳnh không nói gì nữa, lặng thinh đi về phía cửa điện. Khi Diêu Huỳnh lướt qua bên mình, Quy Vãn mơ hồ cảm thấy khóe mắt nàng rưng rưng lệ châu. Vị nam tử tuấn tú đi cùng nàng vẫn mỉm cười, ôn nhu tao nhã, chân mày khẽ nhíu ẩn hiện chút bất đắc dĩ rất khó nhận biết.
Hoằng Viễn đại sư ngẩng đầu, dành một nụ cười từ bi hòa ái cho Quy Vãn, hai tay chắp lễ, bình thản cất lời: “Dư thí chủ, xin hỏi hôm nay thí chủ muốn nghe giảng thiền hay muốn dâng hương bái Phật?”
Lòng Quy Vãn còn vấn vương mãi bóng dáng cặp gái sắc trai tài ban nãy, bỗng mọt ý tưởng lóe lên trong đầu, nàng đáp: “Hôm nay, tiểu nữ muốn xin quẻ.”
Hoằng Viễn đại sư có chút kinh ngạc, ngài liếc nhìn Quy Vãn một cái, ánh nhìn chăm chú chứa đầy cảm giác trang nghiêm. Đầu hơi cúi, chuyện vừa xảy ra lại hiện ngay trước mắt.
Thiếu nữ vừa vào kia tên gọi Diêu Huỳnh, người cũng như tên, nhan sắc như mộng ảo, tựa như luôn có một vẻ u sầu bao phủ quanh nàng, dung mạo xinh đẹp mãi ẩn ước tầng tầng ưu sầu khắc khoải. Nàng xin quẻ, là quẻ tốt, chẳng những là quẻ tốt mà còn là quẻ tốt nhất trong những quẻ tốt, từ ngày ngài xuất gia Hồng Phúc tự tới nay đã gần bốn mươi năm, mới thấy một người duy nhất bắt được quẻ này. Người ấy, vốn là Thái hậu đời trước, phú quý vinh hoa thiên hạ vô bì. Đáng tiếc, sau này vì dây dưa tới vụ án Thái tử mà chịu liên lụy, một ly rượu độc vùi một kiếp hoa.
Hôm nay lại được chứng kiến quẻ “Đế Vương yến”, trăm mối cảm xúc ngổn ngang vò xé cõi lòng Hoằng Viễn đại sư. Xưa có truyền thuyết rằng nữ tử nào rút được quẻ này ắt trở thành nhân tố xáo động khắp lượt triều cang, khiến cho giang sơn một phen rung chuyển đổi dời. Thái hậu đời trước bắt trúng quẻ này cũng từng chuyên quyền triều chính, hiếp đáp Thánh thượng. Lẽ nào nữ tử rút phải quẻ này lại có dính dáng tới vương quyền?
Nữ tử xinh đẹp nhường ấy, cớ gì lại bước vào con đường quyền thế hư hoa phù phiếm kia?
“Đại sư à…” Quy Vãn khe khẽ lên tiếng. Hôm nay Hoằng Viễn đại sư có chút kỳ lạ, nét trầm lắng nặng nề trên mặt không hợp đệ tử Phật môn chút nào, tựa như gương sáng bỗng chốc phủ mờ bi ai chốn hồng trần.
Hoằng Viễn lấy lại bình tình, ngài nhìn thiếu nữ tuyệt đại phong hoa trước mắt, trầm trầm an tĩnh cất giọng: “Nếu Dư thí chủ đã có lòng xin quẻ, lão tăng cũng xin thành tâm giải quẻ.”
Quy Vãn gật đầu: “Tiểu nữ cậy nhờ đại sư.” Hoằng Viễn là cao tăng nức tiếng, kiến giải sâu xa, phàm là lời tiên tri ngài đoán định, ắt thành sự thực.
Hoằng Viễn đứng một bên, nhìn Quy Vãn tới quỳ trước mặt Phật tổ, thành tâm xin quẻ, lòng bàn tay khẽ mở ra, đã thấy thẻ bài “Đế Vương yến” nằm gọn trong tay, hai tay chắp lại, khẽ niệm: “Phật tổ bao dung, A di đà Phật!” Chỉ thấy song thủ sáp lại với nhau, một làn bụi phấn mỏng manh không thể nhận rõ khẽ trượt ra ngoài, đến khi ngài dứt lời, bàn tay đã trống trơn không còn gì.
Mở mắt, Quy Vãn đang quỳ dưới đất đã rút xong quẻ, người đứng lên nhẹ bước về phía đại sư. Thoáng chốc ấy, Hoằng Viễn đại sư lại nhớ hơn ba mươi năm trước, thiếu nữ xinh đẹp, hồn nhiên trong sáng ấy cũng cầm một thẻ bài, chạy tới tìm vị hòa thượng vai vế không cao này xin giải quẻ, quẻ ấy đề:
Đế Vương yến…
Thật sự là Đế Vương yến…
Sao có thể như vậy? Không phải ảo giác, thật không phải ảo giác, run run tiếp nhận thẻ bài từ tay Quy Vãn, Hoằng Viễn đại sư còn tưởng mình đã điên rồi. Thẻ bài trong Hồng Phúc tự mỗi ngày được rút ngẫu nhiên từ Đạt Ma viện, mỗi quẻ duy nhất một cây, thẻ bài này vừa rồi đã bị chính ngài dùng nội lực hóa thành tro bụi, tới giờ cớ sao vẫn nằm trong tay mình, lẽ nào bản thân đã điên thật rồi?
Nhìn kỹ lại một lần nữa, rõ ràng vẫn là quẻ “Đế Vương yến” kia.
Quy Vãn giật mình ngước nhìn Hoằng Viễn đại sư, trước nay nàng chưa từng thấy ngài khác lạ như vậy. Hoằng Viễn là cao tăng đắc đạo, vẫn luôn hiển lộ vẻ trầm tĩnh, bình ổn, lại có nhãn quan nhìn xa trông rộng, đến nay đột nhiên thái độ thật khác lạ, hơn nữa vừa rồi ngài nhận quẻ kia, thần sắc như vừa gặp quỷ, miệng lầm bầm: “Đế Vương yến, sao có thể, Đế Vương yến…”
Nha hoàn Linh Lung bước lên, muốn kéo Quy Vãn lùi lại một chút, nhìn bộ dạng Hoằng Viễn, có khi nào ngài ấy hóa điên rồi không?
Quy Vãn lắc đầu ý bảo Linh Lung lui xuống.
Một lát sau, Hoằng Viễn mới trấn định lại được, ngài khẽ nở nụ cười nhàn nhạt, dịu dàng nói với Quy Vãn: “Dư thí chủ, hôm nay lão tăng không thể giải quả cho tiểu thư rồi, quẻ này, lão tăng thật không thể giải được. Chẳng hay tiểu thư người có muốn nghe lão tăng kể lại một đoạn cố sự hay không?”
Quy Vãn không phản đối, thành tâm gật đầu. Chẳng biết có phải vì ảo giác hay không, nàng chợt cảm thấy ánh mắt Hoằng Viễn đại sư có phần tản mác rã rời, hệt như ban nãy. Sau những hành động có phần điên rồ, ngài đã trở về với vẻ trấn định ngày thường, chỉ là đột nhiên trong khoảnh khắc ấy nhìn ngài như già thêm mười tuổi.
Hoằng Viễn đưa tay vẫy tiểu hòa thượng dẫn đường vẫn đứng canh ngoài cửa điện: “Con cũng lại cùng nghe đi!” Rồi không đợi nhà sư trẻ đáp lời, ngài nhoẻn miệng cười, mơ màng bắt đầu kể lại câu chuyện khó quên nhất đời mình: “Quẻ này, tên gọi ‘Đế Vương yến’, hơn ba mươi năm trước có một nữ tử…”
Tháng Chín, mùa thu, hôm nay là ngày lành hoàng đạo, là ngày thành hôn của Thủ phụ đương triều - Thừa tướng Lâu Triệt, không chỉ thế, phu nhân còn là mỹ nhân nức tiếng kinh kỳ. Khắp kinh thành được dịp bàn tán xôn xao, vô cùng náo nhiệt.
Trong sân Dư gia tấp nập người ra kẻ vào, ai nấy vội vã đủ thứ công việc nhưng mặt mày lại rạng rỡ mừng vui.
“Linh Lung” Quy Vãn cất tiếng gọi nha đầu hầu cận. Sắc mặt điềm tĩnh, tự nhiên, không mảy may bối rối, cũng không có vẻ hân hoan vui mừng pha chút ngượng ngùng e thẹn của thiếu nữ sắp về nhà chồng.
Linh Lung chậm rãi tiến vào, vừa đi vừa đáp: “Tiểu thư, người gọi em có chuyện gì ạ?”
Quy Vãn nhìn nha hoàn, mỉm cười: “Mang hỉ phục lại cho ta, ngươi vừa trốn đi đâu vậy?”
“Tiểu thư, hỉ phục treo trong tủ phía sau người mà.” Linh Lung người thật như tên, lanh lợi hiểu chuyện, hành sự khéo léo gọn ghẽ, tư thái nhanh nhẹn mẫn tiệp.
Quy Vãn đứng lên, mở ngăn tủ phía sau, quả nhiên, váy áo tân nương đỏ thắm, tinh xảo, mỹ lệ bày ra trước mắt. Người đưa tay khẽ vuốt hoa văn tinh tế thêu trên thân áo, mỗi đường kim mũi chỉ đều ẩn ước bao lời chúc phúc và nguyện ước an lành mỹ lệ nhất thế gian.
Không còn nhiều thời gian để cảm thán, cần thay y phục ngay, Quy Vãn đưa tay nâng bộ hỉ phục, bỗng nghe “soạt” một tiếng, y phục tân nương bị xé một đường dài chừng hai tấc. Linh Lung nghe động, lập tức chạy lại, đến gần Quy Vãn.
Hỉ phục bị rách vốn là điềm vô cùng không lành, nhất định phải tìm ra thủ phạm làm chuyện này.
Linh Lung vừa đưa tay vào trong tủ áo định lục tìm đột nhiên bắt gặp ánh mắt Quy Vãn đang đăm đăm nhìn vào tủ, Linh Lung có điều khó hiểu, cũng trông theo ánh mắt tiểu thư, mới hay tủ áo trống trơn không ngoại vật, duy nhất một thẻ bài đã cầu được nửa năm trước vẫn chưa bỏ đi - “Đế Vương yến”.
Nhớ lại câu chuyện được nghe nửa năm trước, Linh Lung có chút bực bội cẩm thẻ bài lên, miệng lầm bầm: “Thứ quẻ không an lành may mắn này tốt nhất là không cần đến!” Dứt lời, tiện tay ném ra ngoài cửa sổ.
Quy Vãn cũng không buồn ngăn trở, chỉ cười, đón lấy hỉ phục, nói với Linh Lung: “Được rồi, giờ phải tìm cách sửa lại y phục đã.”
Hai chủ tớ mau mắn lấy kim chỉ, vội vã sửa sửa sang sang.
Có điều, Quy Vãn vẫn bất giác nhìn về phía cửa sổ, như thể trong lòng đang suy nghĩ gì.
/81
|