Lần đầu tiên Quy Vãn được tự mình trải nghiệm không khí tưng bừng, náo nhiệt như vậy. Trước kia, nàng cũng từng được tham gia khánh tiết long trọng, nhưng thân là thiên kim lá ngọc cành vàng nhà danh môn đại thần nên lần nào nàng cũng phải ngồi trên lầu cao, ghé mắt nhìn dân chúng bên dưới vui vẻ, náo nức. Tựa như có một bức màn mờ ảo mông lung đang ngăn cách đôi bên, còn nàng chỉ là một người bên ngoài đứng nhìn cuộc vui. Tới giờ nàng mới biết, hóa ra khi đứng lẫn trong bách tính, chính bản thân mình cũng có thể cảm nhận được niềm hân hoan và tâm tư lại bị kích thích lớn đến vậy.
Tân hoàng đăng cơ, biên quan báo tin thắng trận, dân chúng ai nấy hớn hở chúc tụng; niềm vui sướng và vẻ gần gũi ánh trên từng gương mặt tươi cười. Bị cuốn theo dòng cảm xúc ấy, Quy Vãn cũng nhoẻn miệng cười.
* * *
Len lỏi rong chơi trong chợ gần một canh giờ, bóng tối đang đổ sụp xuống, tuy nơi nơi đồn đại Lâm Thiếu tướng quân sắp dẫn quân khải hoàn qua Bách Hoa phố, nhưng tới giờ vẫn chưa thấy bóng dáng binh mã đâu.
Quy Vãn không khỏi có chút thất vọng, hơn nữa, bụng nàng đã bắt đầu réo vang, đang lúc do dự, liếc mắt chợt thấy đầu phố có một tòa “Lai Phúc lâu” hương đưa ngào ngạt. Trong đầu còn bận phân vân có nên dùng cơm bên ngoài không thì hai chân đã thành thực bước tới trước cửa.
Giữa chốn kinh kỳ phồn hoa đô hội này, “Lai Phúc lâu” chỉ đáng là thứ tửu lâu hạng hai, thượng vàng hạ cám, long xà lẫn lộn, đón tiếp từ quan khách có thân phận đến người giang hồ lang bạt. Tiệm rượu đã kín chỗ, cũng thật náo nhiệt.
Quy Vãn chưa từng lui tới những tửu lâu dạng này, cũng may bản tính nàng vốn tự nhiên tiêu sái, khả năng tiếp nhận và thích nghi với những điều mới mẻ hơn hẳn thiên kim khuê các bình thường. Nét mặt bình thản, nàng bước vào tửu lâu, không lộ chút ngần ngại, ngượng ngùng nào.
Tiểu nhị chạy ríu rít khắp khách sảnh đầy người, vô cùng bận rộn, đảo mắt chợt thấy có khách nhân vừa vào cửa, hơn nữa, vị tới ăn vận dáng chừng không tầm thường, hắn lập tức chạy tới nghênh đón, miệng rối rít mời chào: “Khách quan, mời vào trong.” Lại gần thêm chút, trong lòng rúng động, hắn làm chạy bàn cho lầu Lai Phúc đã ba, bốn năm nay, nhưng đây là lần đầu được thấy một thiếu niên tuấn mỹ nhường này.
Quy Vãn dợm bước, tiến vào trong lâu, trong lòng không khỏi than thở, khách sảnh huyên náo, nhộn nhạo, kiếm không ra một bàn trống.
Tựa hồ nhìn thấu tâm tư của nàng, tiểu nhị trưng ra bộ mặt tươi cười, trấn an: “Công tử, xin chớ lo lắng, tiểu nhân giúp người tìm một chỗ đẹp, xin công tử chờ chút!” Lời chưa dứt đã thấy hắn len lỏi giữa những bàn khách chật kín, độ linh hoạt thật miễn chê!
Quy Vãn mỉm cười, bắt đầu cẩn thận nhìn quanh đánh giá, thật không ngờ bản thân cũng cảm thấy vui lây. Lúc nàng còn mải quan sát xung quanh, tiểu nhị đã gấp gáp chạy lại, miệng cười hì hì nói: “Đã tìm được chỗ rồi ạ.”
Nàng theo tiểu nhị vào trong, hóa ra chỗ ngồi gần cửa sổ, khung cửa mở hò, từ góc này có thể thu hết khung cảnh tưng bừng, náo nức bên ngoài vào tầm mắt. Bàn đã có hai người ngồi, một người trung tuổi, ăn vận kiểu cách văn sĩ, y phục thông thường, miệng tươi cười, dáng vẻ có lẽ cũng là người phong nhã; người kia là một thiếu niên ước chừng ngoài hai mươi tuổi, gương mặt anh tuấn, ánh mắt sáng rực như sao trời, có điều biểu cảm thật lãnh đạm, khắp mình tỏa ra một thứ khí tức như thể cảnh cáo người lạ chớ lại gần.
Thấy Quy Vãn tiến tới, người trung niên dáng vẻ văn sĩ khẽ gật đầu như chào hỏi nàng, Quy Vãn cũng y cách đáp lại, trả lễ, còn thiếu niên băng lãnh như sương kia vẫn bất động, tựa hồ không thấy nàng.
Ngồi xuống bàn, nàng thuận miệng gọi vài món chiêu bài của quán mà tiểu nhị giới thiệu, sau đó thư thái đưa mắt quan sát cảnh vật xung quanh. Vị trí này thật không tồi, có thể ngắm toàn cảnh trong khách sảnh lẫn đường lớn phố nhỏ bên dưới. Lúc nhìn ra, nàng chợt phát hiện vụ thiếu niên băng lãnh đối diện cũng đang chăm chú quan sát tình hình bên dưới; tuy che dấu rất khá nhưng vẫn nhận ra, lúc người đó đăm đăm hướng ra bên ngoài, toàn thân vẫn toát ra vẻ nghiêm nghị lạ lùng.
Lát sau, đồ ăn Quy Vãn gọi đã được mang tới, sẵn cơn đói bụng miếng nào đưa tới miệng đối với nàng cũng là mỹ vị khó kiếm.
Văn sĩ ngồi cùng bàn vừa dùng bữa vừa trò chuyện với chàng thiếu niên kế bên, tất cả chỉ xoay quanh mấy chuyện thú vị chốn kinh thành và những chủ đề đang được râm ran truyền tụng trong dân chúng. Dẫu người đó một mình độc thoại, chàng thiếu niên trước sau chỉ yên lặng lắng nghe, nhưng người đó thật có tài ăn nói, Quy Vãn nghe lỏm cũng thấy rất hứng thú.
“Huỳnh phi được Thánh thượng chiều chuộng vô cùng, có thể nói hậu cung ba ngàn mỹ nữ phi tần chỉ sủng ái mình nàng. Nghe nói Huỳnh phi yêu thích phong cảnh Giang Nam, Thánh thượng đã truyền lệnh cho xây một tòa Cảnh Nghi viện trong cung.” Văn sĩ bất chợt chuyển sang đề tài này, Quy Vãn nghe thấy chuyện liên quan đến Diêu Huỳnh, không dằn lòng được cũng để tâm hơn.
Chàng thiếu niên lạnh lùng nghe xong tin ấy, sắc mặt càng trầm lạnh hơn, mày khẽ cau lại, ý chừng có điều bất mãn.
Vậy ra con người này cũng biết biểu lộ cảm xúc, Quy Vãn thầm nghĩ.
Trung niên văn sĩ cũng nhận ra biểu cảm bất mãn của chàng trẻ tuổi, lại cười cười tiếp lời: “Chuyện thú vị không chỉ có một đâu, Lâu Thừa tướng mới đây cũng thành thân rồi, nghe nói cũng cưng chiều vô cùng; người đó gần đây dốc sức thu thập kỳ trân dị bảo khắp thiên hạ chỉ hòng đánh đổi nụ cười vui của phu nhân.”
Miếng thịt bò thái sợi thơm mềm nức tiếng của “Lai Phúc lâu” vừa tới miệng, nghe tới đây nàng chợt ngẩn người, quên cả nhai, miếng thịt cứ thế trượt thẳng xuống tận cổ họng, nghẹn cứng lại đó. Quy Vãn cảm thấy không thoải mái, khẽ ngẩng đầu, muốn nghe tiếp người kia bình phẩm chuyện này ra sao.
Văn sĩ đã ngừng lới, ngược lại chàng thiếu niên anh tuấn vốn không chút biểu cảm lại quay đầu, thu ánh mắt trước giờ vốn hướng về phía cửa sổ trở về, đúng lúc bắt gặp ánh mắt hiếu kỳ đầy vẻ dò xét của Quy Vãn, cặp mày càng nhíu sát vào nhau hơn.
Thì ra người này có đôi mắt đẹp đến thế, Quy Vãn cảm thán, có điều sao lại lạnh lùng, hờ hững quá vậy.
Chàng thiếu niên quét nhanh ánh mắt về phía vị văn sĩ, nói: “Không còn chuyện gì đáng nói hơn sao?” Tựa hồ đối với chủ đề văn sĩ vừa nhắc tới bản thân hắn rất phiền chán.
Văn sĩ tao nhã mỉm cười, đáp: “Có thể nói hai chuyện này là những sự kiện chấn động nhất kinh thành gần đây rồi đó. Bất luận là Huỳnh phi hay phu nhân Lâu Thừa tướng, thì hai nhà Diêu, Dư bỗng chốc một bước lên trời, nếu không phải quan lộ hanh thông, một đêm thăng liền ba cấp cũng được Thánh thượng ban thưởng cơ man vàng bạc, ruộng tốt.”
Chàng thiếu niên trước sau trầm mặc đột nhiên hỏi: “Chỉ vì hai nữ nhân?”
Văn sĩ bật cười thành tiếng: “Hẳn rồi, đó đâu phải nữ nhân tầm thường, là hai mỹ nhân dung mạo kiều mị, đến phù dung mẫu đơn cũng phải hờn ghen thua thắm, kém tươi đấy.” Nhìn thấy biểu cảm có phần xem thường của thiếu niên, vị văn sĩ lại thêm: “Có lúc, vẻ đẹp của nữ nhân cũng là một thứ vũ khí, nữ nhân càng đẹp sẽ càng nguy hiểm, thậm chí còn đáng sợ hơn cả giáo nhọn gươm sắc ấy chứ!”
Quy Vãn nghe hết lời bỗng thần người, vị thiếu niên lạnh lùng lộ ra nét mặt như đang ngẫm ngợi xa xăm. Lát sau, hắn hừ một tiếng, buông lời lạnh tanh: “Mầm họa!”
Tới đây Quy Vãn không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng, lòng thầm nghĩ, nếu biết người đang ngồi dùng cơm trước mặt chính là kẻ mình vừa gọi mầm họa thì không biết chàng thiếu niên kia sẽ phản ứng ra sao,
Vị văn sĩ và chàng thiếu niên không hẹn mà cùng nhìn sang, chẳng hiểu vì sao “y” lại cười. Bắt gặp nụ cười của Quy Vãn, gương mặt lạnh băng của chàng thiếu niên lộ ra vẻ mờ mịt ý chừng cảm thấy rất khó hiểu, còn văn sĩ cũng kinh hãi, sau đó buông tiếng thở dài khe khẽ.
Lát sau, văn sĩ im lìm không nói chuyện nữa, còn chàng thiếu niên đã trở về với vẻ mặt cảnh giác lúc đầu, ánh mắt lại hướng về phía cửa sổ.
Nàng mơ hồ cảm thấy một bầu không khí căng thẳng đầy bất an, cũng may bụng đã ăn no, tốt nhất vẫn nên sớm rời đi, nhìn sang hai người đối diện thấy họ vẫn bình thản như cũ, dáng chừng chưa có ý đứng lên.
Vẫy tay kêu người đến thanh toán, liếc thấy vẻ mặt ân cần đầy nịnh bợ của tiểu nhị, nàng cũng muốn thưởng thêm chút tiền cho hắn, đầu đã nghĩ vậy, đến khi với tay lấy túi tiền giắt bên eo, mặt nàng chợt biến sắc.
Lúc rời nhà rõ ràng đã mang theo túi tiền cơ mà, tại sao giờ không cánh mà bay? Lẽ nào ban nãy mãi tránh đám trẻ con chạy ùa tới đã không cẩn thận đánh rơi, hay vô ý bị trộm mất rồi? Nguyên nhân thế nào không quan trọng, mất chút tiền cũng không đáng gì, có điều…
Hiện giờ lấy đâu ra tiền trả, thật là quẫn bách, mất mặt quá đi!
Gương mặt tươi cười ban nãy của tiểu nhị nay đã hóa ra lạnh lùng không lộ vẻ gì. Nếu bình thường gặp phải loại người ăn xong rồi không trả tiền thế này hẳn hắn đã sớm la mắng om sòm, có điều đối với thiếu niên đẹp quá mức này, hắn không nỡ nói ra những lời nặng nề đến thế. Huống chi, hắn đã chạy bàn mấy năm rồi, mắt nhìn người thừa tinh tường, nhác qua cũng đoán được thiếu niên này rành rành là người xuất thân thế gia quyền quý, nói không chừng gặp chuyện nhầm lẫn mới không có tiền trả.
Quy Vãn xác thực trên người mình thật không còn nửa phân tiền, bắt đầu thấy đau đầu. Gặp tình cảnh này biết làm sao bây giờ? Nàng giả dạng nam nhi ra ngoài nên bao nhiêu trang sức đáng giá đều bỏ lại nhà, mà bên người giờ lại không tiền…
Bắt gặp ánh mắt văn sĩ nhìn mình, Quy Vãn cười khổ một tiếng, nhất thời không biết nên làm sao.
Nhận ra tình cảnh khó xử của nàng, ngay cả chàng thiếu niên lãnh mạc kia cũng hướng mắt trông sang, Quy Vãn âm thầm kêu khổ không thôi. Đang lúc nàng tính gọi tiểu nhị mang giấy bút lại lập cam kết hay giấy ghi nợ gì đó thì chàng thiếu niên đã rút ra một thỏi bạc, đặt lên bàn.
Tiểu nhị hớn hở cầm tiền cơm và tiền thưởng rời đi, bỏ lại Quy Vãn ngồi ngây ra giữa đương trường; thật không ngờ thiếu niên băng lãnh kia là kiểu người ngoài lạnh trong ấm. Nàng mỉm cười tỏ ý cảm ơn, thấp giọng nói: “Đa tạ!”
Thiếu niên buông một tiếng: “Khỏi!” rồi im lìm không nói thêm chữ nào.
Quy Vãn không đành lòng, ngẫm kỹ đối phương không phải người thích kết giao, nhưng cứ như vậy thiếu nợ một người xa lạ thì thật không thỏa đáng. Lòng đã quyết, nàng hỏi: “Chẳng hay huynh đài ngụ ở đâu? Ngày mai ta nhất định mang tiền tới trả.”
Thiếu niên cúi đầu nhấp một ngụm rượu, nghe lời nói mới ngẩng đầu nhìn nàng: “Khỏi cần. Nhấc tay làm phúc thôi!”
Vị văn sĩ cũng tươi cười với nàng: “Phải đó, tiểu huynh đệ à, ra ngoài khó tránh những khi gặp điều sa cơ, ngươi không cần quá khách khí đâu.”
Đối phương đã nói đến vậy, nàng còn cố chấp thì thật không phải, Quy Vãn nghĩ vậy liền đứng lên, khom người với thiếu niên và văn sĩ: “Vậy xin đa tạ, tại hạ cáo từ trước.”
Xoay người bước đi, nàng rời khỏi tửu lâu cũng là lúc nhà nhà đã lên đèn, một trận gió lạnh xộc tới trước mặt, Quy Vãn nhận thấy so với lúc nàng bước vào tửu lâu, người trên phố giờ đã thưa thớt hơn nhiều. Thế nhưng, quan binh lại đông thêm không ít, cứ hai ba người nhóm thành một tổ dạo quanh ngõ nhỏ đường lớn, chẳng rõ đang kiếm tìm cái gì.
Lẽ nào thật sự xảy ra chuyện gì sao. Nghĩ tới đây, ngay cả hứng thú dạo chơi cũng bay biến đâu mất, huống hồ giờ trên người nàng không xu dính túi, nghĩ cảnh mình lúc này, lại nhớ tới chuyện ban nãy, Quy Vãn thật không nhịn nổi bật cười một mình. Từ nhỏ tới giờ, đây là lần đầu tiên nàng được trải nghiệm những chuyện như thế, đúng là rất mới mẻ, thú vị.
Chàng thiếu niên vừa gặp nhất định không phải là người bình thường. Khí chất thản nhiên lãnh đạm ấy, lại thêm ánh mắt nghiêm nghị, đáng nể như thế, còn cả vị trung niên văn sĩ đi cùng nữa, nói năng bất phàm, hai người này hẳn là lai lịch không hề tầm thường.
Ngẩng đầu, thấy sắc trời tối sẫm, tốt nhất nên về nhà thôi. Dẫu biết, đêm nay chắc chắn Lâu Triệt không thể xuất cung về nhà, nhưng nếu nàng về muộn Linh Lung sẽ lo lắng lắm.
Xoay người, nàng quyết định men theo đường nhỏ, lách qua cửa sau hồi phủ. Nếu để hạ nhân thấy mình cải nam trang ra ngoài vui chơi sẽ làm tổn hại mỹ danh Thừa tướng phu nhân của nàng mất. Dẫu rằng thứ danh tiếng giả dối này khiến người ta cảm thấy thật rầy rà phiền phức, nhưng nàng lúc nào cũng phải cẩn trọng, nhọc lòng gìn giữ. Đúng là nghịch lý bất đắc dĩ quá mà.
Buông lời cảm thán, Quy Vãn đi thẳng tới cuối Bách Hoa phố, quẹo vào một ngõ nhỏ tĩnh mịch.
Sau này, Quy Vãn từng không ít lần hối hận cái quyết định nhỏ nhoi của mình lúc ấy. Nếu nàng chịu chọn đường lớn mà về hẳn sẽ không vướng vào nhiều sự phiền hà đến vậy. Đáng tiếc, khi đó nàng đâu hay biết.
* * *
Con ngõ nhỏ vừa sạch sẽ vừa yên tĩnh, nơi này thông tới cửa sau phủ của mấy vị đại quan trong kinh thành, bao gồm cả Thừa tướng phủ nên dẫu đêm tối vẫn cực kỳ an toàn.
An toàn, đó là nói chung những khi bình thường. Đương nhiên vẫn có lúc ngoại lệ.
Mà chẳng biết sao, Quy Vãn cơ hồ lại gặp trúng khi ngoại lệ đó. Lúc nàng vừa tiến vào ngõ nhỏ, chưa đi được mấy bước đã thấy một bóng đen lướt qua trước mặt; vốn còn tưởng mình hoa mắt, ngay sau đó, một mũi chủy thủ đã kề ngang cổ.
Một giọng nói cứng ngắc, gượng gạo vang lên bên tai nàng: “Cấm quay đầu, đi tiếp, chậm thôi.”
Nàng ngoan ngoãn nghe lời, tiến thẳng lên phía trước, không hề phản kháng; đi được một đoạn, đến khi không còn nghe thấy âm thanh huyên náo phía sau nữa, giọng nói cứng ngắc kia mới ra lệnh tiếp: “Dừng!” Quy Vãn ngoan ngoãn dừng lại.
Phía sau không có chút động tĩnh gì, đến giờ Quy Vãn có chút hoảng hốt, thứ tĩnh lặng tới nghẹt thở này khiến nàng hãi hùng không biết phải làm sao. Nàng bỗng cảm thấy hơi thở của kẻ đứng sau có vẻ hỗn loạn, lúc mạnh lúc nhẹ.
Lẽ nào kẻ đó bị thương sao? Suy nghĩ này lướt thật nhanh qua tâm trí Quy Vãn, ngẫm cho cùng, đối phương biết võ công, dẫu cho hắn có bị thương, nàng cũng không thể cậy sức mà thắng được.
Giữa lúc nàng đang khổ sở tính cách, lưỡi dao chợt tách khỏi cổ nàng một chút, người phía sau lại lên tiến: “Cởi quần áo ra!”
Nghe đến đây, Quy Vãn không khỏi đau đầu, nếu hắn muốn cướp tài sản tiền bạc nàng còn có thể dễ dàng ứng phó, có điều giờ hắn lại đưa ra thứ yêu cầu kỳ cục đến khó tưởng tượng thế này… Nàng phải giữ gìn danh dự cao quý của Thừa tướng phu nhân, nàng quyết không thể đáp ứng yêu cầu của hắn.
Trong cái rủi cũng có cái may, dựa vào hơi thở yếu ớt khi hắn nói chuyện, nàng có thể khẳng định kẻ này đang bị thương, hơn nữa, thương thế không hề nhẹ. Huống hồ, giọng nói cứng ngắc gượng gạo kia càng khiến nàng nghi ngờ dữ hơn, thừa lúc đao rời cổ, nàng bất chợt xoay người.
Tân hoàng đăng cơ, biên quan báo tin thắng trận, dân chúng ai nấy hớn hở chúc tụng; niềm vui sướng và vẻ gần gũi ánh trên từng gương mặt tươi cười. Bị cuốn theo dòng cảm xúc ấy, Quy Vãn cũng nhoẻn miệng cười.
* * *
Len lỏi rong chơi trong chợ gần một canh giờ, bóng tối đang đổ sụp xuống, tuy nơi nơi đồn đại Lâm Thiếu tướng quân sắp dẫn quân khải hoàn qua Bách Hoa phố, nhưng tới giờ vẫn chưa thấy bóng dáng binh mã đâu.
Quy Vãn không khỏi có chút thất vọng, hơn nữa, bụng nàng đã bắt đầu réo vang, đang lúc do dự, liếc mắt chợt thấy đầu phố có một tòa “Lai Phúc lâu” hương đưa ngào ngạt. Trong đầu còn bận phân vân có nên dùng cơm bên ngoài không thì hai chân đã thành thực bước tới trước cửa.
Giữa chốn kinh kỳ phồn hoa đô hội này, “Lai Phúc lâu” chỉ đáng là thứ tửu lâu hạng hai, thượng vàng hạ cám, long xà lẫn lộn, đón tiếp từ quan khách có thân phận đến người giang hồ lang bạt. Tiệm rượu đã kín chỗ, cũng thật náo nhiệt.
Quy Vãn chưa từng lui tới những tửu lâu dạng này, cũng may bản tính nàng vốn tự nhiên tiêu sái, khả năng tiếp nhận và thích nghi với những điều mới mẻ hơn hẳn thiên kim khuê các bình thường. Nét mặt bình thản, nàng bước vào tửu lâu, không lộ chút ngần ngại, ngượng ngùng nào.
Tiểu nhị chạy ríu rít khắp khách sảnh đầy người, vô cùng bận rộn, đảo mắt chợt thấy có khách nhân vừa vào cửa, hơn nữa, vị tới ăn vận dáng chừng không tầm thường, hắn lập tức chạy tới nghênh đón, miệng rối rít mời chào: “Khách quan, mời vào trong.” Lại gần thêm chút, trong lòng rúng động, hắn làm chạy bàn cho lầu Lai Phúc đã ba, bốn năm nay, nhưng đây là lần đầu được thấy một thiếu niên tuấn mỹ nhường này.
Quy Vãn dợm bước, tiến vào trong lâu, trong lòng không khỏi than thở, khách sảnh huyên náo, nhộn nhạo, kiếm không ra một bàn trống.
Tựa hồ nhìn thấu tâm tư của nàng, tiểu nhị trưng ra bộ mặt tươi cười, trấn an: “Công tử, xin chớ lo lắng, tiểu nhân giúp người tìm một chỗ đẹp, xin công tử chờ chút!” Lời chưa dứt đã thấy hắn len lỏi giữa những bàn khách chật kín, độ linh hoạt thật miễn chê!
Quy Vãn mỉm cười, bắt đầu cẩn thận nhìn quanh đánh giá, thật không ngờ bản thân cũng cảm thấy vui lây. Lúc nàng còn mải quan sát xung quanh, tiểu nhị đã gấp gáp chạy lại, miệng cười hì hì nói: “Đã tìm được chỗ rồi ạ.”
Nàng theo tiểu nhị vào trong, hóa ra chỗ ngồi gần cửa sổ, khung cửa mở hò, từ góc này có thể thu hết khung cảnh tưng bừng, náo nức bên ngoài vào tầm mắt. Bàn đã có hai người ngồi, một người trung tuổi, ăn vận kiểu cách văn sĩ, y phục thông thường, miệng tươi cười, dáng vẻ có lẽ cũng là người phong nhã; người kia là một thiếu niên ước chừng ngoài hai mươi tuổi, gương mặt anh tuấn, ánh mắt sáng rực như sao trời, có điều biểu cảm thật lãnh đạm, khắp mình tỏa ra một thứ khí tức như thể cảnh cáo người lạ chớ lại gần.
Thấy Quy Vãn tiến tới, người trung niên dáng vẻ văn sĩ khẽ gật đầu như chào hỏi nàng, Quy Vãn cũng y cách đáp lại, trả lễ, còn thiếu niên băng lãnh như sương kia vẫn bất động, tựa hồ không thấy nàng.
Ngồi xuống bàn, nàng thuận miệng gọi vài món chiêu bài của quán mà tiểu nhị giới thiệu, sau đó thư thái đưa mắt quan sát cảnh vật xung quanh. Vị trí này thật không tồi, có thể ngắm toàn cảnh trong khách sảnh lẫn đường lớn phố nhỏ bên dưới. Lúc nhìn ra, nàng chợt phát hiện vụ thiếu niên băng lãnh đối diện cũng đang chăm chú quan sát tình hình bên dưới; tuy che dấu rất khá nhưng vẫn nhận ra, lúc người đó đăm đăm hướng ra bên ngoài, toàn thân vẫn toát ra vẻ nghiêm nghị lạ lùng.
Lát sau, đồ ăn Quy Vãn gọi đã được mang tới, sẵn cơn đói bụng miếng nào đưa tới miệng đối với nàng cũng là mỹ vị khó kiếm.
Văn sĩ ngồi cùng bàn vừa dùng bữa vừa trò chuyện với chàng thiếu niên kế bên, tất cả chỉ xoay quanh mấy chuyện thú vị chốn kinh thành và những chủ đề đang được râm ran truyền tụng trong dân chúng. Dẫu người đó một mình độc thoại, chàng thiếu niên trước sau chỉ yên lặng lắng nghe, nhưng người đó thật có tài ăn nói, Quy Vãn nghe lỏm cũng thấy rất hứng thú.
“Huỳnh phi được Thánh thượng chiều chuộng vô cùng, có thể nói hậu cung ba ngàn mỹ nữ phi tần chỉ sủng ái mình nàng. Nghe nói Huỳnh phi yêu thích phong cảnh Giang Nam, Thánh thượng đã truyền lệnh cho xây một tòa Cảnh Nghi viện trong cung.” Văn sĩ bất chợt chuyển sang đề tài này, Quy Vãn nghe thấy chuyện liên quan đến Diêu Huỳnh, không dằn lòng được cũng để tâm hơn.
Chàng thiếu niên lạnh lùng nghe xong tin ấy, sắc mặt càng trầm lạnh hơn, mày khẽ cau lại, ý chừng có điều bất mãn.
Vậy ra con người này cũng biết biểu lộ cảm xúc, Quy Vãn thầm nghĩ.
Trung niên văn sĩ cũng nhận ra biểu cảm bất mãn của chàng trẻ tuổi, lại cười cười tiếp lời: “Chuyện thú vị không chỉ có một đâu, Lâu Thừa tướng mới đây cũng thành thân rồi, nghe nói cũng cưng chiều vô cùng; người đó gần đây dốc sức thu thập kỳ trân dị bảo khắp thiên hạ chỉ hòng đánh đổi nụ cười vui của phu nhân.”
Miếng thịt bò thái sợi thơm mềm nức tiếng của “Lai Phúc lâu” vừa tới miệng, nghe tới đây nàng chợt ngẩn người, quên cả nhai, miếng thịt cứ thế trượt thẳng xuống tận cổ họng, nghẹn cứng lại đó. Quy Vãn cảm thấy không thoải mái, khẽ ngẩng đầu, muốn nghe tiếp người kia bình phẩm chuyện này ra sao.
Văn sĩ đã ngừng lới, ngược lại chàng thiếu niên anh tuấn vốn không chút biểu cảm lại quay đầu, thu ánh mắt trước giờ vốn hướng về phía cửa sổ trở về, đúng lúc bắt gặp ánh mắt hiếu kỳ đầy vẻ dò xét của Quy Vãn, cặp mày càng nhíu sát vào nhau hơn.
Thì ra người này có đôi mắt đẹp đến thế, Quy Vãn cảm thán, có điều sao lại lạnh lùng, hờ hững quá vậy.
Chàng thiếu niên quét nhanh ánh mắt về phía vị văn sĩ, nói: “Không còn chuyện gì đáng nói hơn sao?” Tựa hồ đối với chủ đề văn sĩ vừa nhắc tới bản thân hắn rất phiền chán.
Văn sĩ tao nhã mỉm cười, đáp: “Có thể nói hai chuyện này là những sự kiện chấn động nhất kinh thành gần đây rồi đó. Bất luận là Huỳnh phi hay phu nhân Lâu Thừa tướng, thì hai nhà Diêu, Dư bỗng chốc một bước lên trời, nếu không phải quan lộ hanh thông, một đêm thăng liền ba cấp cũng được Thánh thượng ban thưởng cơ man vàng bạc, ruộng tốt.”
Chàng thiếu niên trước sau trầm mặc đột nhiên hỏi: “Chỉ vì hai nữ nhân?”
Văn sĩ bật cười thành tiếng: “Hẳn rồi, đó đâu phải nữ nhân tầm thường, là hai mỹ nhân dung mạo kiều mị, đến phù dung mẫu đơn cũng phải hờn ghen thua thắm, kém tươi đấy.” Nhìn thấy biểu cảm có phần xem thường của thiếu niên, vị văn sĩ lại thêm: “Có lúc, vẻ đẹp của nữ nhân cũng là một thứ vũ khí, nữ nhân càng đẹp sẽ càng nguy hiểm, thậm chí còn đáng sợ hơn cả giáo nhọn gươm sắc ấy chứ!”
Quy Vãn nghe hết lời bỗng thần người, vị thiếu niên lạnh lùng lộ ra nét mặt như đang ngẫm ngợi xa xăm. Lát sau, hắn hừ một tiếng, buông lời lạnh tanh: “Mầm họa!”
Tới đây Quy Vãn không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng, lòng thầm nghĩ, nếu biết người đang ngồi dùng cơm trước mặt chính là kẻ mình vừa gọi mầm họa thì không biết chàng thiếu niên kia sẽ phản ứng ra sao,
Vị văn sĩ và chàng thiếu niên không hẹn mà cùng nhìn sang, chẳng hiểu vì sao “y” lại cười. Bắt gặp nụ cười của Quy Vãn, gương mặt lạnh băng của chàng thiếu niên lộ ra vẻ mờ mịt ý chừng cảm thấy rất khó hiểu, còn văn sĩ cũng kinh hãi, sau đó buông tiếng thở dài khe khẽ.
Lát sau, văn sĩ im lìm không nói chuyện nữa, còn chàng thiếu niên đã trở về với vẻ mặt cảnh giác lúc đầu, ánh mắt lại hướng về phía cửa sổ.
Nàng mơ hồ cảm thấy một bầu không khí căng thẳng đầy bất an, cũng may bụng đã ăn no, tốt nhất vẫn nên sớm rời đi, nhìn sang hai người đối diện thấy họ vẫn bình thản như cũ, dáng chừng chưa có ý đứng lên.
Vẫy tay kêu người đến thanh toán, liếc thấy vẻ mặt ân cần đầy nịnh bợ của tiểu nhị, nàng cũng muốn thưởng thêm chút tiền cho hắn, đầu đã nghĩ vậy, đến khi với tay lấy túi tiền giắt bên eo, mặt nàng chợt biến sắc.
Lúc rời nhà rõ ràng đã mang theo túi tiền cơ mà, tại sao giờ không cánh mà bay? Lẽ nào ban nãy mãi tránh đám trẻ con chạy ùa tới đã không cẩn thận đánh rơi, hay vô ý bị trộm mất rồi? Nguyên nhân thế nào không quan trọng, mất chút tiền cũng không đáng gì, có điều…
Hiện giờ lấy đâu ra tiền trả, thật là quẫn bách, mất mặt quá đi!
Gương mặt tươi cười ban nãy của tiểu nhị nay đã hóa ra lạnh lùng không lộ vẻ gì. Nếu bình thường gặp phải loại người ăn xong rồi không trả tiền thế này hẳn hắn đã sớm la mắng om sòm, có điều đối với thiếu niên đẹp quá mức này, hắn không nỡ nói ra những lời nặng nề đến thế. Huống chi, hắn đã chạy bàn mấy năm rồi, mắt nhìn người thừa tinh tường, nhác qua cũng đoán được thiếu niên này rành rành là người xuất thân thế gia quyền quý, nói không chừng gặp chuyện nhầm lẫn mới không có tiền trả.
Quy Vãn xác thực trên người mình thật không còn nửa phân tiền, bắt đầu thấy đau đầu. Gặp tình cảnh này biết làm sao bây giờ? Nàng giả dạng nam nhi ra ngoài nên bao nhiêu trang sức đáng giá đều bỏ lại nhà, mà bên người giờ lại không tiền…
Bắt gặp ánh mắt văn sĩ nhìn mình, Quy Vãn cười khổ một tiếng, nhất thời không biết nên làm sao.
Nhận ra tình cảnh khó xử của nàng, ngay cả chàng thiếu niên lãnh mạc kia cũng hướng mắt trông sang, Quy Vãn âm thầm kêu khổ không thôi. Đang lúc nàng tính gọi tiểu nhị mang giấy bút lại lập cam kết hay giấy ghi nợ gì đó thì chàng thiếu niên đã rút ra một thỏi bạc, đặt lên bàn.
Tiểu nhị hớn hở cầm tiền cơm và tiền thưởng rời đi, bỏ lại Quy Vãn ngồi ngây ra giữa đương trường; thật không ngờ thiếu niên băng lãnh kia là kiểu người ngoài lạnh trong ấm. Nàng mỉm cười tỏ ý cảm ơn, thấp giọng nói: “Đa tạ!”
Thiếu niên buông một tiếng: “Khỏi!” rồi im lìm không nói thêm chữ nào.
Quy Vãn không đành lòng, ngẫm kỹ đối phương không phải người thích kết giao, nhưng cứ như vậy thiếu nợ một người xa lạ thì thật không thỏa đáng. Lòng đã quyết, nàng hỏi: “Chẳng hay huynh đài ngụ ở đâu? Ngày mai ta nhất định mang tiền tới trả.”
Thiếu niên cúi đầu nhấp một ngụm rượu, nghe lời nói mới ngẩng đầu nhìn nàng: “Khỏi cần. Nhấc tay làm phúc thôi!”
Vị văn sĩ cũng tươi cười với nàng: “Phải đó, tiểu huynh đệ à, ra ngoài khó tránh những khi gặp điều sa cơ, ngươi không cần quá khách khí đâu.”
Đối phương đã nói đến vậy, nàng còn cố chấp thì thật không phải, Quy Vãn nghĩ vậy liền đứng lên, khom người với thiếu niên và văn sĩ: “Vậy xin đa tạ, tại hạ cáo từ trước.”
Xoay người bước đi, nàng rời khỏi tửu lâu cũng là lúc nhà nhà đã lên đèn, một trận gió lạnh xộc tới trước mặt, Quy Vãn nhận thấy so với lúc nàng bước vào tửu lâu, người trên phố giờ đã thưa thớt hơn nhiều. Thế nhưng, quan binh lại đông thêm không ít, cứ hai ba người nhóm thành một tổ dạo quanh ngõ nhỏ đường lớn, chẳng rõ đang kiếm tìm cái gì.
Lẽ nào thật sự xảy ra chuyện gì sao. Nghĩ tới đây, ngay cả hứng thú dạo chơi cũng bay biến đâu mất, huống hồ giờ trên người nàng không xu dính túi, nghĩ cảnh mình lúc này, lại nhớ tới chuyện ban nãy, Quy Vãn thật không nhịn nổi bật cười một mình. Từ nhỏ tới giờ, đây là lần đầu tiên nàng được trải nghiệm những chuyện như thế, đúng là rất mới mẻ, thú vị.
Chàng thiếu niên vừa gặp nhất định không phải là người bình thường. Khí chất thản nhiên lãnh đạm ấy, lại thêm ánh mắt nghiêm nghị, đáng nể như thế, còn cả vị trung niên văn sĩ đi cùng nữa, nói năng bất phàm, hai người này hẳn là lai lịch không hề tầm thường.
Ngẩng đầu, thấy sắc trời tối sẫm, tốt nhất nên về nhà thôi. Dẫu biết, đêm nay chắc chắn Lâu Triệt không thể xuất cung về nhà, nhưng nếu nàng về muộn Linh Lung sẽ lo lắng lắm.
Xoay người, nàng quyết định men theo đường nhỏ, lách qua cửa sau hồi phủ. Nếu để hạ nhân thấy mình cải nam trang ra ngoài vui chơi sẽ làm tổn hại mỹ danh Thừa tướng phu nhân của nàng mất. Dẫu rằng thứ danh tiếng giả dối này khiến người ta cảm thấy thật rầy rà phiền phức, nhưng nàng lúc nào cũng phải cẩn trọng, nhọc lòng gìn giữ. Đúng là nghịch lý bất đắc dĩ quá mà.
Buông lời cảm thán, Quy Vãn đi thẳng tới cuối Bách Hoa phố, quẹo vào một ngõ nhỏ tĩnh mịch.
Sau này, Quy Vãn từng không ít lần hối hận cái quyết định nhỏ nhoi của mình lúc ấy. Nếu nàng chịu chọn đường lớn mà về hẳn sẽ không vướng vào nhiều sự phiền hà đến vậy. Đáng tiếc, khi đó nàng đâu hay biết.
* * *
Con ngõ nhỏ vừa sạch sẽ vừa yên tĩnh, nơi này thông tới cửa sau phủ của mấy vị đại quan trong kinh thành, bao gồm cả Thừa tướng phủ nên dẫu đêm tối vẫn cực kỳ an toàn.
An toàn, đó là nói chung những khi bình thường. Đương nhiên vẫn có lúc ngoại lệ.
Mà chẳng biết sao, Quy Vãn cơ hồ lại gặp trúng khi ngoại lệ đó. Lúc nàng vừa tiến vào ngõ nhỏ, chưa đi được mấy bước đã thấy một bóng đen lướt qua trước mặt; vốn còn tưởng mình hoa mắt, ngay sau đó, một mũi chủy thủ đã kề ngang cổ.
Một giọng nói cứng ngắc, gượng gạo vang lên bên tai nàng: “Cấm quay đầu, đi tiếp, chậm thôi.”
Nàng ngoan ngoãn nghe lời, tiến thẳng lên phía trước, không hề phản kháng; đi được một đoạn, đến khi không còn nghe thấy âm thanh huyên náo phía sau nữa, giọng nói cứng ngắc kia mới ra lệnh tiếp: “Dừng!” Quy Vãn ngoan ngoãn dừng lại.
Phía sau không có chút động tĩnh gì, đến giờ Quy Vãn có chút hoảng hốt, thứ tĩnh lặng tới nghẹt thở này khiến nàng hãi hùng không biết phải làm sao. Nàng bỗng cảm thấy hơi thở của kẻ đứng sau có vẻ hỗn loạn, lúc mạnh lúc nhẹ.
Lẽ nào kẻ đó bị thương sao? Suy nghĩ này lướt thật nhanh qua tâm trí Quy Vãn, ngẫm cho cùng, đối phương biết võ công, dẫu cho hắn có bị thương, nàng cũng không thể cậy sức mà thắng được.
Giữa lúc nàng đang khổ sở tính cách, lưỡi dao chợt tách khỏi cổ nàng một chút, người phía sau lại lên tiến: “Cởi quần áo ra!”
Nghe đến đây, Quy Vãn không khỏi đau đầu, nếu hắn muốn cướp tài sản tiền bạc nàng còn có thể dễ dàng ứng phó, có điều giờ hắn lại đưa ra thứ yêu cầu kỳ cục đến khó tưởng tượng thế này… Nàng phải giữ gìn danh dự cao quý của Thừa tướng phu nhân, nàng quyết không thể đáp ứng yêu cầu của hắn.
Trong cái rủi cũng có cái may, dựa vào hơi thở yếu ớt khi hắn nói chuyện, nàng có thể khẳng định kẻ này đang bị thương, hơn nữa, thương thế không hề nhẹ. Huống hồ, giọng nói cứng ngắc gượng gạo kia càng khiến nàng nghi ngờ dữ hơn, thừa lúc đao rời cổ, nàng bất chợt xoay người.
/81
|