Lúc Lãnh Thanh Ca tỉnh lại, chung quanh chỉ là một màu đen của đêm tối, ngay cả bản thân nàng cũng không thể nhìn rõ bản thân. Ngoại trừ tiết tấu dao động bên ngoài cùng dịch nhờn lưu động trên da thịt thì xung quanh chỉ còn một màu yên tĩnh.
Nàng nhớ là mình đã chết, chết dưới tay kẻ địch, chết vì cứu ly rượu ngon mang tên "dụ hoặc" kia, vừa đúng lúc lại nhận thay một phát đạn cho người ta, một phát súng đã kết liễu cuộc đời hai mươi mấy năm của nàng, làm một sát thủ tự do như nàng, sao có thể phạm một sai lầm sơ đẳng như thế? Ngay khi tính mạng nàng lâm vào nguy kịch, trong lòng nàng không ngừng tự vấn, là nàng quá khinh địch, là do nàng không để tâm tới tính mạng của mình, hay là do ly rượu kia quá quan trọng? Cuối cùng nàng vẫn không xác định được đáp án.
Giờ phút này Lãnh Thanh Ca đang cố gắng mở mắt, nhưng bất kể nàng dùng sức thế nào cũng không thể nhấc nổi hai mí mắt lên, hơn nữa toàn thân không có chút sức lực nào, nàng đang làm sao vậy, đây là đâu, không phải nàng đã chết sao? Chẳng lẽ nàng chưa chết, không thể nào! Lấy sự chuyên nghiệp của nàng ra phỏng đoán, một phát súng ngay giữa tim thì cho dù y học có tiên tiến tới đâu cũng không thể cướp nàng từ tay của tử thần được.
Bỗng nhiên từng tiếng hét đau đớn vang lên bên tai nàng, không gian chung quanh càng lúc càng hẹp, một loại cảm giác đau đớn khi bị chèn ép càng lúc càng rõ ràng, theo bản năng nàng đưa tay đẩy ra, nhưng cho dù nàng cố gắng thế nào cũng không thể nâng nổi hai tay, loại cảm giác vô lực này khiến nàng không thể thích nghi được, nếu đã không thể ngăn cản vậy nàng chỉ đành thuận theo tự nhiên.
Lãnh Thanh Ca có cảm giác ai đó đang bế nàng lên, kém theo đó là sự biến mất của cảm giác đau đớn kia, không khí chung quanh nháy mắt thật mới mẻ, bên tai lại vang lên tiếng người cùng với tiếng bước chân hỗn độn, có thể cảm thấy bản thân đã thoát khỏi cái không gian chật hẹp khi nãy, nhưng khứu giác nhạy cảm lại cảm nhận ra mùi máu tanh lẫn trong không khí.
"Nam hay nữ?" một giọng nữ khàn khàn bén nhọn hỏi.
Lãnh Thanh Ca mở mắt, nhìn về nơi người phát ra tiếng nói kia, giọng vừa rồi hẳn là do nữ nhân đang ngồi trên giường kia phát ra, vài sợi tóc xốc xếch bết mồ hôi dính vào trên mặt của nữ nhân, hạ thân của nữ nhân cũng bị máu tươi nhiễm đỏ, bộ dạng này chắc là vừa sinh con xong, có một chút chật vật, vẻ mặt của người nọ không hề lộ ra chút nào gọi là hạnh phúc của một người làm mẹ, trên mặt nàng ta chỉ có tức giận cùng thiếu kiên nhẫn. Mặc dù Lãnh Thanh Ca không thể hiểu nổi nhưng nàng cũng chẳng có tâm tình đi nghiên cứu tâm tư của nữ nhân kia, hiện tại nàng chỉ nghi hoặc, tại sao nàng lại xuất hiện ở nơi người ta sinh con thế này, hơn nữa còn là một căn phòng theo phong cách cung đình cùng với mấy nữ nhân giả trang phong cách cổ đại, còn có vài người ăn mặc như thị nữ, Lãnh Thanh Ca nhất thời không thể phản ứng kịp, rốt cục nàng đang ở chỗ nào vậy a? Đã vậy còn toàn cổ là cổ.
"Bẩm nương nương, là một tiểu công chúa." Lãnh Thanh Ca bị ôm tới trước mặt của nữ nhân nọ.
Người kia chỉ ghét bỏ liếc nàng một cái, "Tiểu công chúa? Nàng ta không thể mang tới sự sủng ái của hoàng thượng, cũng không thể mang ta tới vị trí chí cao vô thượng kia, thế thì giữ lại có ích lợi gì? Làm theo kế hoạch đi."
Có một bức tường đột ngột mở ra, một nữ nhân mặc trang phục cung nữ, trên tay ôm một đứa bé mới sinh bước ra, cung nữ mang đứa trẻ tới trước mặt nữ nhân kia, lớn tiếng nói, "Chúc mừng nương nương, là một tiểu hoàng tử."
"Vương thái y, biết hồi báo với hoàng thượng làm sao rồi chứ? Đừng quên, vợ con ngươi đang nằm trong tay ta, đi theo ta sau này ngươi cũng thu được không ít lợi ích, tất nhiên vợ con cũng sẽ ở bên ngươi tới bạc đầu." nữ nhân kia thâm ý nhìn nam tử trung niên đang quỳ phía dưới.
Nam nhân run rẩy quỳ trên mặt đất, lấy tay lau mồ hôi đang không ngừng tuông ra, "Thần biết nên làm gì, xin Thục phi nương nương yên tâm."
Nữ nhân giơ bàn tay không còn sức lực của nàng ta ra, "Ngươi lui đi." sau đó nhìn về phía Lãnh Thanh Ca, "Tiểu Hồng, mang nó ra ngoài cung xử lý sạch sẽ đi." giọng nói lạnh lẽo không có chút tình cảm.
Tiểu Hồng chính là cung nữ đang ôm Lãnh Thanh Ca, nàng ta cúi chào một cái, sau đó ôm Lãnh Thanh Ca đi thẳng ra cửa ngầm thông ra ngoài.
Lãnh Thanh Ca nhìn một loạt chuyện đang phát sinh thì cũng hiểu mình đã biến thành một đứa con nít, hơn nữa còn không phải ở nơi mình vốn đang sống, thậm chí còn là một triều đại nào đó mà nàng cũng không biết rõ, tệ hơn là bản thân còn là nhân vật chính trong một âm mưu ly miêu đánh tráo thái tử, không lẽ ông trời muốn mình đóng vai thái tử tốt hơn cái vị nguyên chủ trong điển cố kia sao?
(cái vụ linh miêu đánh tráo thái tử này bạn nào có coi Bao Công thì chắc biết, còn bạn nào không biết thì kính xin hỏi bác gồ)
Bản thân nàng khi ở hiện đại cũng chỉ là một cô nhi, làm một sát thủ tự do độc lai độc vãn, không hề có bạn bè hay người thân, cũng coi như không còn gì để lưu luyến. Cứ thế mà mang theo kí ức của kiếp trước đi đầu thai, cảm giác cũng không tệ lắm, chẳng qua là hi vọng vị cung nữ gọi là Tiểu Hồng này cũng đừng "xử" nàng thật, nàng còn chưa muốn tới nơi này chưa tới một ngày đã phải nói lời tạm biệt đâu.
Tiểu Hồng ôm Lãnh Thanh Ca ra khỏi mật thất, thì ra cái đường ngầm kia thông ra ngoài cung, cửa ra là một cái hẻm nhỏ vắng người.
Ra khỏi mật thất, Tiểu Hồng ôm Lãnh Thanh Ca ra khỏi thành, bỏ nàng ngoài cửa một hộ dân thoạt nhìn cũng không khá giả gì, cẩn thận sửa lại miếng vải bọc nàng, dùng ánh mắt thương hại nhìn tinh linh nhỏ kia, "Tiểu công chúa, ta chỉ có thể giúp người tới đây, hi vọng người bình an mà lớn lên." sau đó gõ cửa rồi nhanh chóng xoay người đi.
Lãnh Thanh Ca cái từ giải quyết kia của Thục phi chính là diệt cỏ tận gốc, triệt để diệt trừ hậu họa, nhưng dù sao tuổi của Tiểu Hồng cũng không lớn, lòng cũng mềm yếu, thế nên nàng mới có cơ hội sống sót, Lãnh Thanh Ca hướng ánh mắt cảm tạ về phía nơi mà Tiểu Hồng vừa biến mất.
"Ai vậy?" người mở cửa là một bà lão hơn 50 tuổi, thoạt nhìn có vẻ rất phúc hậu.
Bà đưa mắt nhìn trái nhìn phải cũng chẳng thấy ai, khi tính đóng cửa lại thì mới phát hiện ra bạn nhỏ đang nằm trên đất, "Nha! Con nhà ai vậy? Trời lạnh như thế sao lại mang con đặt ở chỗ này?"
Bà lão ôm Lãnh Thanh Ca vào nhà, giật giật cái khăn trên người đứa bé, "Nhìn xem này, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh tới tím tái luôn rồi, cha mẹ nào mà không có lương tâm vậy chứ? Mang con mình đặt trước cửa nhà người khác, đã thế còn cho mặc ít thế này, sao lại nhẫn tâm thế chứ? Thật là..."
Lời càm ràm của bà lão lại khiến lòng của Lãnh Thanh Ca ấm áp, cười một cái thật tươi với bà, bà lão vui vẻ nhéo nhéo khuôn mặt nàng, "Nhìn nè, khuôn mặt nhỏ thật đáng yêu! Dù sao thì bà lão ta cũng chỉ ở một mình, sau này nha đầu nhà ngươi hãy ở cùng ta, làm bạn của ta, ta cũng không biết cha mẹ ngươi đặt tên cho ngươi ta gì, dù sao thì cũng nên có một cái tên, thế thì Thúy Hoa đi, thế nào? Ta cảm thấy rất hay, vậy sau này gọi là Thúy Hoa đi, ngươi làm cháu gái của ta, ta làm bà nội của ngươi, có biết không?"
Bà lão không ngừng nói, hoàn toàn không để ý thấy mặt của bạn nhỏ nào đó chảy xuống thật nhiều vạch đen, Thúy Hoa, sao giống dưa chua thế trời. Dù sao nàng cũng không thừa nhận cái tên thiếu tính cách thế đâu, nhìn bà lão này cũng có vẻ nhiều tuổi, lại có thể nghĩ ra chiêu hành hạ người ta như thế, đúng là phù hợp với hình tượng lão ngoan đồng.
"Thúy Hoa, đói bụng không! Ở nhà cũng chỉ có mình ta là nữ nhân, không có nữ nhân nào có sữa, chỗ này của ta cũng đơn chiếc, không tìm thấy hàng xóm nào có sữa, nhưng mà bà lão này cũng có nuôi vài con dê, chúng ta uống sữa dê, thế nào?" bà lão bắt đầu thương lượng với Lãnh Thanh Ca, hoàn toàn quên mất nàng chỉ là một đứa bé hàng thật giá thật, nhưng bạn nhỏ nào đó cũng rất phối hợp "nha nha" vài tiếng tỏ vẻ đồng ý, nói thật thì một người hơn hai mươi như nàng mà phải đi uống sữa của một bà cô nào đó thì thật sự có chút kinh dị, sữa dê là tốt nhất.
Bà lão hưng phấn nhìn Thanh Ca, "Ngươi đồng ý đó sao, nếu không nói gì thì đồng ý rồi nhé, chờ một chút, ta đi vắt sữa cho ngươi." bà lão đặt Thanh Ca ở cạnh lò sưởi, khua tay múa chân chạy ra ngoài.
Trán của bạn nhỏ nào đó lại chảy xuống vài vạch hắc tuyến, cái này chắc gọi là hoạt bát! Nhưng mà có bà nội cũng thật ấm áp nhỉ!
Nàng nhớ là mình đã chết, chết dưới tay kẻ địch, chết vì cứu ly rượu ngon mang tên "dụ hoặc" kia, vừa đúng lúc lại nhận thay một phát đạn cho người ta, một phát súng đã kết liễu cuộc đời hai mươi mấy năm của nàng, làm một sát thủ tự do như nàng, sao có thể phạm một sai lầm sơ đẳng như thế? Ngay khi tính mạng nàng lâm vào nguy kịch, trong lòng nàng không ngừng tự vấn, là nàng quá khinh địch, là do nàng không để tâm tới tính mạng của mình, hay là do ly rượu kia quá quan trọng? Cuối cùng nàng vẫn không xác định được đáp án.
Giờ phút này Lãnh Thanh Ca đang cố gắng mở mắt, nhưng bất kể nàng dùng sức thế nào cũng không thể nhấc nổi hai mí mắt lên, hơn nữa toàn thân không có chút sức lực nào, nàng đang làm sao vậy, đây là đâu, không phải nàng đã chết sao? Chẳng lẽ nàng chưa chết, không thể nào! Lấy sự chuyên nghiệp của nàng ra phỏng đoán, một phát súng ngay giữa tim thì cho dù y học có tiên tiến tới đâu cũng không thể cướp nàng từ tay của tử thần được.
Bỗng nhiên từng tiếng hét đau đớn vang lên bên tai nàng, không gian chung quanh càng lúc càng hẹp, một loại cảm giác đau đớn khi bị chèn ép càng lúc càng rõ ràng, theo bản năng nàng đưa tay đẩy ra, nhưng cho dù nàng cố gắng thế nào cũng không thể nâng nổi hai tay, loại cảm giác vô lực này khiến nàng không thể thích nghi được, nếu đã không thể ngăn cản vậy nàng chỉ đành thuận theo tự nhiên.
Lãnh Thanh Ca có cảm giác ai đó đang bế nàng lên, kém theo đó là sự biến mất của cảm giác đau đớn kia, không khí chung quanh nháy mắt thật mới mẻ, bên tai lại vang lên tiếng người cùng với tiếng bước chân hỗn độn, có thể cảm thấy bản thân đã thoát khỏi cái không gian chật hẹp khi nãy, nhưng khứu giác nhạy cảm lại cảm nhận ra mùi máu tanh lẫn trong không khí.
"Nam hay nữ?" một giọng nữ khàn khàn bén nhọn hỏi.
Lãnh Thanh Ca mở mắt, nhìn về nơi người phát ra tiếng nói kia, giọng vừa rồi hẳn là do nữ nhân đang ngồi trên giường kia phát ra, vài sợi tóc xốc xếch bết mồ hôi dính vào trên mặt của nữ nhân, hạ thân của nữ nhân cũng bị máu tươi nhiễm đỏ, bộ dạng này chắc là vừa sinh con xong, có một chút chật vật, vẻ mặt của người nọ không hề lộ ra chút nào gọi là hạnh phúc của một người làm mẹ, trên mặt nàng ta chỉ có tức giận cùng thiếu kiên nhẫn. Mặc dù Lãnh Thanh Ca không thể hiểu nổi nhưng nàng cũng chẳng có tâm tình đi nghiên cứu tâm tư của nữ nhân kia, hiện tại nàng chỉ nghi hoặc, tại sao nàng lại xuất hiện ở nơi người ta sinh con thế này, hơn nữa còn là một căn phòng theo phong cách cung đình cùng với mấy nữ nhân giả trang phong cách cổ đại, còn có vài người ăn mặc như thị nữ, Lãnh Thanh Ca nhất thời không thể phản ứng kịp, rốt cục nàng đang ở chỗ nào vậy a? Đã vậy còn toàn cổ là cổ.
"Bẩm nương nương, là một tiểu công chúa." Lãnh Thanh Ca bị ôm tới trước mặt của nữ nhân nọ.
Người kia chỉ ghét bỏ liếc nàng một cái, "Tiểu công chúa? Nàng ta không thể mang tới sự sủng ái của hoàng thượng, cũng không thể mang ta tới vị trí chí cao vô thượng kia, thế thì giữ lại có ích lợi gì? Làm theo kế hoạch đi."
Có một bức tường đột ngột mở ra, một nữ nhân mặc trang phục cung nữ, trên tay ôm một đứa bé mới sinh bước ra, cung nữ mang đứa trẻ tới trước mặt nữ nhân kia, lớn tiếng nói, "Chúc mừng nương nương, là một tiểu hoàng tử."
"Vương thái y, biết hồi báo với hoàng thượng làm sao rồi chứ? Đừng quên, vợ con ngươi đang nằm trong tay ta, đi theo ta sau này ngươi cũng thu được không ít lợi ích, tất nhiên vợ con cũng sẽ ở bên ngươi tới bạc đầu." nữ nhân kia thâm ý nhìn nam tử trung niên đang quỳ phía dưới.
Nam nhân run rẩy quỳ trên mặt đất, lấy tay lau mồ hôi đang không ngừng tuông ra, "Thần biết nên làm gì, xin Thục phi nương nương yên tâm."
Nữ nhân giơ bàn tay không còn sức lực của nàng ta ra, "Ngươi lui đi." sau đó nhìn về phía Lãnh Thanh Ca, "Tiểu Hồng, mang nó ra ngoài cung xử lý sạch sẽ đi." giọng nói lạnh lẽo không có chút tình cảm.
Tiểu Hồng chính là cung nữ đang ôm Lãnh Thanh Ca, nàng ta cúi chào một cái, sau đó ôm Lãnh Thanh Ca đi thẳng ra cửa ngầm thông ra ngoài.
Lãnh Thanh Ca nhìn một loạt chuyện đang phát sinh thì cũng hiểu mình đã biến thành một đứa con nít, hơn nữa còn không phải ở nơi mình vốn đang sống, thậm chí còn là một triều đại nào đó mà nàng cũng không biết rõ, tệ hơn là bản thân còn là nhân vật chính trong một âm mưu ly miêu đánh tráo thái tử, không lẽ ông trời muốn mình đóng vai thái tử tốt hơn cái vị nguyên chủ trong điển cố kia sao?
(cái vụ linh miêu đánh tráo thái tử này bạn nào có coi Bao Công thì chắc biết, còn bạn nào không biết thì kính xin hỏi bác gồ)
Bản thân nàng khi ở hiện đại cũng chỉ là một cô nhi, làm một sát thủ tự do độc lai độc vãn, không hề có bạn bè hay người thân, cũng coi như không còn gì để lưu luyến. Cứ thế mà mang theo kí ức của kiếp trước đi đầu thai, cảm giác cũng không tệ lắm, chẳng qua là hi vọng vị cung nữ gọi là Tiểu Hồng này cũng đừng "xử" nàng thật, nàng còn chưa muốn tới nơi này chưa tới một ngày đã phải nói lời tạm biệt đâu.
Tiểu Hồng ôm Lãnh Thanh Ca ra khỏi mật thất, thì ra cái đường ngầm kia thông ra ngoài cung, cửa ra là một cái hẻm nhỏ vắng người.
Ra khỏi mật thất, Tiểu Hồng ôm Lãnh Thanh Ca ra khỏi thành, bỏ nàng ngoài cửa một hộ dân thoạt nhìn cũng không khá giả gì, cẩn thận sửa lại miếng vải bọc nàng, dùng ánh mắt thương hại nhìn tinh linh nhỏ kia, "Tiểu công chúa, ta chỉ có thể giúp người tới đây, hi vọng người bình an mà lớn lên." sau đó gõ cửa rồi nhanh chóng xoay người đi.
Lãnh Thanh Ca cái từ giải quyết kia của Thục phi chính là diệt cỏ tận gốc, triệt để diệt trừ hậu họa, nhưng dù sao tuổi của Tiểu Hồng cũng không lớn, lòng cũng mềm yếu, thế nên nàng mới có cơ hội sống sót, Lãnh Thanh Ca hướng ánh mắt cảm tạ về phía nơi mà Tiểu Hồng vừa biến mất.
"Ai vậy?" người mở cửa là một bà lão hơn 50 tuổi, thoạt nhìn có vẻ rất phúc hậu.
Bà đưa mắt nhìn trái nhìn phải cũng chẳng thấy ai, khi tính đóng cửa lại thì mới phát hiện ra bạn nhỏ đang nằm trên đất, "Nha! Con nhà ai vậy? Trời lạnh như thế sao lại mang con đặt ở chỗ này?"
Bà lão ôm Lãnh Thanh Ca vào nhà, giật giật cái khăn trên người đứa bé, "Nhìn xem này, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh tới tím tái luôn rồi, cha mẹ nào mà không có lương tâm vậy chứ? Mang con mình đặt trước cửa nhà người khác, đã thế còn cho mặc ít thế này, sao lại nhẫn tâm thế chứ? Thật là..."
Lời càm ràm của bà lão lại khiến lòng của Lãnh Thanh Ca ấm áp, cười một cái thật tươi với bà, bà lão vui vẻ nhéo nhéo khuôn mặt nàng, "Nhìn nè, khuôn mặt nhỏ thật đáng yêu! Dù sao thì bà lão ta cũng chỉ ở một mình, sau này nha đầu nhà ngươi hãy ở cùng ta, làm bạn của ta, ta cũng không biết cha mẹ ngươi đặt tên cho ngươi ta gì, dù sao thì cũng nên có một cái tên, thế thì Thúy Hoa đi, thế nào? Ta cảm thấy rất hay, vậy sau này gọi là Thúy Hoa đi, ngươi làm cháu gái của ta, ta làm bà nội của ngươi, có biết không?"
Bà lão không ngừng nói, hoàn toàn không để ý thấy mặt của bạn nhỏ nào đó chảy xuống thật nhiều vạch đen, Thúy Hoa, sao giống dưa chua thế trời. Dù sao nàng cũng không thừa nhận cái tên thiếu tính cách thế đâu, nhìn bà lão này cũng có vẻ nhiều tuổi, lại có thể nghĩ ra chiêu hành hạ người ta như thế, đúng là phù hợp với hình tượng lão ngoan đồng.
"Thúy Hoa, đói bụng không! Ở nhà cũng chỉ có mình ta là nữ nhân, không có nữ nhân nào có sữa, chỗ này của ta cũng đơn chiếc, không tìm thấy hàng xóm nào có sữa, nhưng mà bà lão này cũng có nuôi vài con dê, chúng ta uống sữa dê, thế nào?" bà lão bắt đầu thương lượng với Lãnh Thanh Ca, hoàn toàn quên mất nàng chỉ là một đứa bé hàng thật giá thật, nhưng bạn nhỏ nào đó cũng rất phối hợp "nha nha" vài tiếng tỏ vẻ đồng ý, nói thật thì một người hơn hai mươi như nàng mà phải đi uống sữa của một bà cô nào đó thì thật sự có chút kinh dị, sữa dê là tốt nhất.
Bà lão hưng phấn nhìn Thanh Ca, "Ngươi đồng ý đó sao, nếu không nói gì thì đồng ý rồi nhé, chờ một chút, ta đi vắt sữa cho ngươi." bà lão đặt Thanh Ca ở cạnh lò sưởi, khua tay múa chân chạy ra ngoài.
Trán của bạn nhỏ nào đó lại chảy xuống vài vạch hắc tuyến, cái này chắc gọi là hoạt bát! Nhưng mà có bà nội cũng thật ấm áp nhỉ!
/15
|