Thực ra Minh Lan không phải khoe khoang khoác lác, nếu có thể hoàn toàn thoát khỏi đám họ hàng cực phẩm kia, nàng sẵn lòng từ bỏ sản nghiệp tổ tiên. Tiền có thể từ từ kiếm nhưng họ hàng thân thích kiểu này có cắt đứt cũng chẳng thoát được phiền phức.
Ngày đó, theo thường lệ Minh Lan đi Huyên Chỉ viên thỉnh an Thái phu nhân. Trong lúc nói chuyện liền nhắc lại việc nhập phủ. Thái phu nhân còn tưởng Minh Lan lại định từ chối như mọi khi, ai dè nàng lại rất thoải mái, dăm ba câu đã nói vào quá trình.
“Vị thiên sư Trương này là do Cảnh phu nhân giới thiệu, đã xem phong thủy cho không ít nhà trong kinh, nghe nói ông ta là người thành thật, có sao nói vậy, không phải loại người giang hồ đi lừa tiền.”
Chu thị ngồi ôm bụng lớn ở bên cạnh nói: “Em cũng đã nghe nói đến Lão đạo Trương này. Lúc trước nhà mẹ đẻ em xây mới hai viện cũng mời ông ta tới xem, nói là rất chính xác. Đảm bảo có thể giúp gia đình thịnh vượng, vợ chồng hòa thuận.”
Thái phu nhân nghe mà phấn chấn, ngắt lời hỏi: “Nhóm thợ xây đã tìm được chưa?”
Minh Lan mỉm cười đáp: “Việc này lại nhờ Đại phu nhân nhà họ Trịnh giới thiệu. Năm ngoái trước khi nhà chị ta cưới em gái hoàng hậu vào cửa, có tân trang một nửa tòa nhà, tường mái đều được xây rất kiên cố, giường đất cũng thông thoáng đủ ấm, nhị phu nhân vào ở cũng nói tốt. Nhóm thợ kia không những tay nghề tốt, nhân phẩm cũng đáng tin, không động tay chân vào vật liệu. Con đã cho người cầm danh thiếp nhà họ Trịnh đi, chủ nhóm thợ cũng đã đồng ý, định trong mấy ngày tới đến đo đạc thế đất, đầu tiên là phác ra bản vẽ ngay ngắn để nhìn một cái.”
Tay thái phu nhân đang khơi chén trà chợt dừng lại: “… Hôm trước vừa nói định động thổ, hôm nay đã tính toán xong việc nào ra việc nấy. Tay chân con cũng nhanh nhẹn thật. Chỉ là, một nhóm người đông như thế ở trong nội trạch phủ, sợ là không ổn.”
Thiệu thị nhìn sắc mặt bà mẹ chồng, nói khẽ: “Mẫu thân cảm thấy có gì không ổn?”
“Nhà họ Trịnh giới thiệu còn có gì không ổn? Chẳng qua là…” Thái phu nhân buông chén trà xuống, nhẹ vuốt ve chuỗi tràng hạt trên cổ tay: “Minh Lan, con vừa vào cửa, không biết là hồi xưa nhà họ Cố chúng ta đã từng dùng một nhóm thợ từ thời cha chồng của con. Ta vốn định cho Mạc tổng quản đi nói với con chuyện này.”
Minh Lan có vẻ vừa sợ vừa xấu hổ, hơi che miệng: “Ấy, việc này con đúng là không biết. Ngặt nỗi con đã nói với Trịnh đại phu nhân rồi, giờ lại đổi người làm sợ là không tốt.”
Thái phu nhân chăm chú nhìn nàng một hồi mới chậm rãi nói: “Nghe nói con trẻ tuổi không hiểu chuyện. Ta thấy không phải vậy. Diệp nhi bận rộn công việc bên ngoài, không có sức quản. Chuyện lớn như vậy ta vốn nghĩ là con là con dâu mới vào không dễ xử lý, ai ngờ con không cần hỏi đến chị em dâu bề trên trong nhà mà tự mình làm hết. Quả nhiên là con hơn cha…”
Minh Lan giả bộ nghe không hiểu ý của bà ta, học theo bộ dáng của Vương thị trước mặt Thịnh lão phu nhân (người ta thật sự nghe không hiểu), vẻ mặt mờ mịt cười ngây ngô “Đều là nhờ phúc của ngài.”
Nàng cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao gần đây Thịnh lão phu nhân dạy dỗ Vương thị đều nói huỵch toẹt ra. Một vị con dâu không được việc lại không thể sa thải đúng là có thể biến một cô con gái cả thận trọng kín đáo của phủ hầu trở thành một bà mẹ chồng đáo để.
Thiệu thị hình như không quen với bầu không khí này, hơi hơi tránh sang bên cạnh. Chu thị cúi đầu vuốt ve bụng mình. Một bên là con riêng giàu có khỏe mạnh lại còn có quyền thế, một bên là mẹ kế vốn có hiềm khích, còn có thể yêu cầu con dâu kế kính cẩn nghe lời đến đâu.
Thái phu nhân tự biết giờ không nên trở mặt, dứt khoát giả câm giả điếc, trước tiên gả con gái ra ngoài rồi lại nói.
Minh Lan hiển nhiên không tự mình đi gây chuyện. Hiện giờ nàng đang rất bận rộn, ngoài quản lý việc nhà còn phải trông nom việc khởi công phá tường. Ở giữa phủ hầu cùng Trừng Viên có một viện nhỏ bỏ trống cùng một mảnh rừng, công việc chính đầu tiên là phá đi phần lớn tường cao hiện đang chắn giữa hai phủ, nối liền tường bao của hai phủ, vây lại sân viện cùng mảnh rừng kia.
Việc này còn dễ nói, thật sự phải tốn bạc chính là sửa sang ở bên trong. Mảnh rừng hoang vu phải tính toán, chỗ nào nên vây lại, chỗ nào gọn gàng rồi liền thu dọn lại trồng ít cây ăn quả cùng hoa cỏ, trên phần đất trống phải làm đường đi dạo, đình đài lầu các gì đó cũng không thể thiếu.
Việc đâu sẽ có đó, Minh Lan không vội, dự định hoàn thiện từng phần, liệu sức mà làm, có bao nhiêu bạc làm bấy nhiêu việc.
Phụ nữ không tiện ra mặt, mỗi ngày đành phiền tổng quản Hách Đại Thành chạy qua chạy lại mười mấy lượt giữa hai bên. Minh Lan thì lại thường xuyên miệng đắng lưỡi khô. Chỉ có nam chủ nhân là Cố Đình Diệp từ đầu đến cuối chỉ đi thị sát hiện trường thi công hai lần (do tiện đường), lật bản vẽ tổng cộng ba lần, chỉ để lại một câu thừa thãi ‘mở cửa nhỏ một chút’, liền vung tay áo tiếp tục cúc cung tận tụy vì nước vì dân.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, công trình không nhanh không chậm được tiến hành.
Gió mùa thu man mát, cua mùa thu tươi chắc, trong cung ban xuống, tất cả nhà vương tước đều được thưởng bánh đoàn viên, khoai sọ, hạt dẻ và trâm hoa cúc, thể hiện hoàng ân mênh mông. Mấy nhà được lòng thánh tâm còn có thêm ban thưởng khác.
Minh Lan được ban một chậu cúc lục sắc cực lớn có các màu xanh mực, vàng óng, tím sáng, hồng phấn, đỏ tươi cùng với trắng thuần, cùng với mười sọt cua tiến cống tươi rói, loại ban thưởng hơn lệ thế này, theo lẽ thường là phải vào cung tạ ơn.
Quý nhân trong cung có gặp nàng hay không nói sau, nhưng thân làm bề tôi cần phải tuân theo cấp bậc lễ nghĩa, không thì chính là đại bất kính. Sau khi đưa danh thiếp cho phủ nội vụ rồi được cho phép (thật đáng tiếc), ngày tiếp theo Minh Lan đành phải dậy sớm, phục trang ổn thỏa sau đó lên xe tiến cung.
Xuyên qua cửa hoàng thành là phải xuống xe, chịu đựng trang phục nặng trịch, ôm cái bụng xẹp lép, đi bộ đường dài giữa cung thành rộng lớn bao la, thực sự là chịu tội.
Minh Lan thà rằng được ban thưởng ít đi mấy lần.
Nhờ cung nhân dẫn dắt, vất vả đi vào một gian cung thất, bên trong đã có hai vị thân thích tôn quý mặc trang phục nhất phẩm cáo mệnh ngồi chờ sẵn. Một người tuổi chừng bốn mươi, gương mặt trắng trẻo điềm đạm, Minh Lan không biết. Một người khác là phu nhân quốc cữu Trương thị đã lâu không gặp.
Hai người cử chỉ gần gũi, vẻ ngoài có mấy phần tương tự.
Minh Lan gắng sức hướng về phía bọn họ nở một nụ cười nhã nhặn, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất mà nghi lễ cung đình có thể cho phép di chuyển đến một vị trí ngồi xuống. Sau đó mới ngẩng lên, quay về phía phu nhân trước mặt cười, vừa mới hàn thuyên cùng Trương thị được mấy câu, còn chưa nói đến việc gì khác, đã có một vị nữ quan tiến vào, giọng cất cao nói: “Mời các vị dời bước đi Di Ninh cung.”
Trong lòng Minh Lan nặng nề, Di Ninh cung là nơi ở của Thánh Đức thái hậu. Ba người lập tức đứng dậy cất bước. Trương thị cười với Minh Lan: “Đây là mẹ của tôi.” Minh Lan đã đoán được bảy, tám phần trong lòng, vội vàng dừng chân hành lễ: “Ra mắt phu nhân Anh Quốc công.”
“Đừng khách sáo như vậy.” Anh quốc công Trương phu nhân có dung mạo đoan trang, thân thiết kéo tay Minh Lan, vừa đi vừa đánh giá nàng, khẽ cười nói: “Đúng là diện mạo xinh đẹp. Bên ngoài đều nói cậu Hai cưới trúng cô vợ tốt, ta nhìn mới biết không phải nói ngoa.”
Minh Lan đỏ mặt khiêm tốn vài câu.
Trong cung không tiện nói chuyện riêng nhiều, ba người yên lặng đi theo cung nhân phía trước, chỉ một chốc đã tới Di Ninh cung. Cung nhân thông báo xong, ba người nối gót tiến vào, quỳ lạy hành lễ xong liền chắp tay đứng trang nghiêm một bên.
Khổng ma ma từng dạy qua mấy cô con gái họ Thịnh mấy loại tư thế cúi đầu cung kính có thể dò xét xung quanh không mà không để lộ dấu vết. Minh Làn chọn một loại, hơi nghiêng gương mặt, mí mắt không động đậy, chỉ di động ánh mắt là có thể nhìn thấy rõ tình hình quanh mình.
Một phòng đầy phụ nữ mặc cung trang. Minh Lan chớp thời gian thoáng nhìn, đã thấy ngồi ở vị trí cao nhất chính giữa là Thánh Đức thái hậu, tiếp theo là hoàng hậu, bên cạnh là cô Thẩm nhỏ em gái của hoàng hậu. Sắc mặt của hai chị em rất khó coi. Dáng vẻ giọng điệu của Thánh Đức thái hậu lại có chút ung dung tự tại, đoán là thời trẻ vị này cũng là một người đẹp hoạt bát rực rỡ. Ba ta quay về phía ba người vừa bước vào cười nói: “Ta mới có một loại trà liền mời hai chị em hoàng hậu đến dùng trà, đành phải làm ba vị phu nhân mệt mỏi đi thêm một chuyến.”
Ba người phía Minh Lan vội nói mấy câu khiêm tốn, tạ ơn liên tục.
Cô Thẩm nhỏ cười cứng đơ đi xuống về phía mẹ con nhà họ Trương, khom người hành lễ trước chị dâu và bác nhà thông gia. Hoàng hậu ngồi phía kia cười nói: “Đang lúc nghĩ tới mọi người. Ở bên kia của ta có một chút bánh gạo ngọt bát bảo hấp cách thủy, là dựa theo bài thuốc của Thục Nam, trong kinh thành chưa có vị này, mấy người mang một ít về nếm thử.”
Trương phu nhân tạ ơn đầu tiên, Minh Lan cùng Trương thị theo sau. Trương phu nhân cười nói: “Nghe nói là điểm tâm phía nam có hương vị đa dạng, mấy người chúng tôi cả đời ở kinh thành, hôm nay may mắn được hưởng phúc của nương nương.”
Hoàng hậu cũng cười tủm tỉm khách sáo hai câu, mắt lại đánh sang Chiêu Nghi đang ôm bụng cao bên cạnh, nhẹ cau mày: “Thân thể con không tiện, nên về nghỉ ngơi đi.” Ngọc Chiêu Nghi mang bầu, dung mạo càng kiều diễm hơn trước kia, chỉ ỏn ẻn cười nói: “Hoàng hậu nương nương thương thần thiếp nhưng mà cái miệng của thần thiếp tham ăn, hiếm có cơ hội được nếm trà ngon như vậy sao lại chịu đi.”
Thánh Đức thái hậu tươi cười rạng rỡ: “Con là cái đồ bướng bỉnh! Cái miệng này đúng là khiến người ta yêu thích. Chả trách gần đây Hoàng thượng Hoàng hậu đều thương con!”
“Nghe Thái hậu nói kia, chẳng nhẽ ngài không thương thần thiếp?” Ngọc Chiêu Nghi hờn dỗi không nghe lời.
Ngồi bên cạnh Thánh Đức thái hậu là một thiếu nữ gầy nhom, là Dự vương phi, con dâu ruột của bà ta, cũng không bỏ lỡ thời cơ góp vui mấy câu. Trong điện vui vẻ náo nhiệt, chỉ có sắc mặt hoàng hậu càng lúc càng khó coi, mặt cứng ngắc cố duy trì vẻ đoan trang.
Minh Lan nhanh chóng thu tầm mắt lại cúi đầu.
Hoàng đế sợ mẹ ruột của mình chịu tủi thân nên cố tình tách hai cung Thái hậu ở riêng, để cho Thánh An thái hậu sống thoải mái chút, chỉ mệt cho hoàng hậu, mỗi ngày phải chạy đến hai nơi thỉnh an hai bà mẹ chồng, sau đó về cung lại chờ Tần phi đến thỉnh an.
Anh quốc công là vị quốc công quyền lực nhất, địa vị trong triều đình rất cao, ai cũng phải kính trọng. Thánh Đức Thái hậu ban chỗ ngồi cho Trương phu nhân, Minh Lan, cô Thẩm nhỏ cùng Trương thị cũng được thơm lây, được ngồi bên mép ghế nhỏ, trong lòng Minh Lan hô to may quá.
Vừa mới ngồi xuống đã nghe Thánh Đức thái hậu cười nói: “Ở trước mặt cô ta cũng không giấu diếm, cô nhìn qua hai người này..” Bà ta chỉ hai thiếu nữ mặc cung trang đang đứng bên cạnh. Minh Lan cũng nhìn theo, không nhịn được mà giật mình, đúng là một đôi giai nhân tuyệt sắc! Hai thiếu nữ đều chưa đến hai mươi, dù đã qua tuổi dậy thì nhưng vẫn còn đương đẹp bức người, rạng rỡ tỏa sáng.
“Hai người này đều hầu hạ bên ta nhiều năm, dịu dàng khéo léo, biết giữ quy củ, hiểu lý lẽ, ta rất yêu thích. Thấy bọn họ tuổi đã không còn nhỏ, ta đang muốn tìm cho bọn họ nơi chốn… Than ôi, là ta không nỡ, vốn định cho bọn họ đi hầu hạ hoàng thượng, ai ngờ hoàng hậu lại không vui.” Thánh Đức thái hậu than thở, ánh mắt lại nhìn thẳng Trương phu nhân.
Đây là đang chỉ trích hoàng hậu ‘ghen’ đấy.
Minh Lan im lặng đếm chuỗi ngọc trai trên váy, thầm niệm một trăm lần ‘Ta không phải nhân vật chính, chỉ là diễn viên quần chúng không có lời thoại.’
Trương phu nhân cũng không phải người ăn chay, dịu dàng cười: “Hoàng thượng hiện giờ con nối dòng hưng thịnh, đều là nhờ hoàng hậu hiền lương nhân đức. Thái hậu đương nhiên là một lòng ý tốt, chẳng qua là hoàng hậu cũng có suy nghĩ khác. Hai cô gái này xuất chúng như vậy, không bằng Thái hậu lại giúp bọn họ chọn thanh niên tuấn kiệt, dung mạo tương xứng, như vậy chẳng phải là càng tuyệt.”
Thái hậu chạm phải cái đinh mềm, cười nhàn nhạt: “Tương xứng hay tuấn kiệt gì ta chẳng thèm. Cũng không thể ở lại trong cung, muốn tìm nơi ở gần chút, không bằng quốc cữu, Trịnh tướng quân…” Ánh mắt bà ta lạnh lùng xẹt qua, nhìn thấy Minh Lan, “Còn có Cố đô đốc, thu làm vợ lẽ. Ta thấy cũng có thể.”
Minh Lan kêu rên trong lòng, nằm không cũng trúng đạn rồi. Mục tiêu của Thái hậu rõ ràng là nhà họ Thẩm, Cố Đình Diệp đoán là bị vạ lây.
Cô Thẩm nhỏ là người đầu tiên nhảy dựng lên rồi lại cố kìm hoảng loạn, giọng nói gắng bình tĩnh: “Việc này sao có thể. Người bên cạnh thái hậu đều quý giá, phải tìm được một hôn sự thật tốt, sao có thể làm vợ lẽ?”
Thánh đức thái hậu cười lớn, vui sướng nhìn cô Thẩm nhỏ đang sợ hãi: “Nào có quý giá như vậy. Bọn họ chẳng qua chỉ là con gái vùng nông thôn quê mùa, nhập cung từ nhỏ, không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa. Đi tìm chồng còn không bằng tìm chủ mẫu nhân hậu điềm đạm, có thể nhìn mặt mũi ta cho bọn họ sống dễ chịu chút. Như thế nào, mấy vị phu nhân không chịu nể mặt ta sao?”
Câu cuối cùng giọng nói có chút cao lên, còn mang theo ý cưỡng bức.
Vẻ mặt hoàng hậu lúc xanh lúc trắng. Cô Thẩm nhỏ mặt lại đỏ muốn chảy máu, chỉ có vẻ mặt Trương thị vẫn như bình thường, lẳng lặng đứng ra hành lễ: “Thần thiếp nghe Thái hậu phân phó.”
Trương phu nhân lo lắng nhìn con gái, trong mắt mắt có thương hại, có đau lòng, còn có một thoáng trách cứ.Minh Lan nghe Trương thị, suýt chút nữa thốt ra: ‘Đã như vậy dứt khoát thu luôn cả hai người đi, bớt cho em chồng của chị cùng tôi đau đầu. Chủ mẫu hiền lành như vậy, Thái hậu cũng có thể yên tâm’ vân vân.
Cuối cùng thì nàng vẫn còn nhớ rõ tình hình, anh dũng tự ngăn đầu lưỡi của mình lại.
Ai ngờ Thái hậu vẫn còn có chiêu sau, bà ta thở dài nói: “Vì giữ đạo hiếu cho tiên đế, mấy thiếu nữ bên cạnh ta đáng thương đều bị chậm trễ. Ta dù sao cũng phải tìm cho bọn họ mấy mối hôn sự tốt mới được.”
Minh Lan nhịn không được lại nhìn hai thiếu nữ kia, chỉ thấy bọn họ cúi đầu mặt ửng hồng, ngượng ngùng nhu mì, càng lộ vẻ diễm lệ lạ thường, Minh Lan nhìn mà cũng ngây người.
Bỗng nhiên nàng hiểu ra, mấy thiếu nữ này hẳn là Thánh Đức thái hậu chuẩn bị cho con trai mình, đáng tiếc tai họa trên trời rơi xuống, con trai của bà ta mất mạng, bản thân mình cũng hết đường, hai thiếu nữ này cũng bị chậm trễ.
Sau tấm bình phong cạnh hai thếu nữ kia còn lờ mờ bóng dáng của mấy người đẹp nữa? Minh Lan không nhịn được lại suy nghĩ miên man, không phải là đội dự bị chứ?
Thái hậu lại hỏi cô Thẩm nhỏ một lần nữa, cô Thẩm nhỏ lẩm bẩm không nói, ánh mắt cầu cứu chuyển sang hoàng hậu.
Thánh Đức thái hậu cũng không nóng vội, chỉ mỉm cười nhìn chị ta giãy dụa quẫn bách, sau đó chậm rãi nhìn sang Minh Lan, đang định đặt câu hỏi, lúc này Dự vương phi đang ngồi một bên đột nhiên nói: “Cố phu nhân, cô đang cười cái gì?”
Tầm mắt tất cả mọi người trong điện đều tập trung ở một chỗ, chỉ thấy phu nhân Cố Đình Diệp đang đứng cung kính ở một bên, không biết nghĩ ngợi gì mà khóe môi hơi nhếch lên, hiện ra ý cười nhàn nhạt.
Minh Lan bị dọa, trong lòng thầm hối hận mình sơ sẩy, nhất thời không chú ý, đúng là sau khi kết hôn sống thoải mái quá, đã quên mất thời gian còn ở nhà họ Thịnh phải cẩn thận từng bước. Sau khi trở về phải bắt đầu luyện tập lần nữa mới được. Kinh nghiệm trong quá khứ cho nàng biết, giờ phút này so với việc điềm nhiên trấn tĩnh như không có việc gì còn không bằng tự nhiên chút, hiệu quả lại tốt hơn.
“Tôi, thần thiếp, thần thiếp sao mà dám cười Thái hậu…” Minh Lan lộ vẻ mặt sợ hãi, nói cũng lắp bắp.
Quả nhiên, bộ dáng này rất có tác dụng. Thái hậu cùng Dự vương phi đều vui vẻ nhìn nàng, dường như đang rất thoải mái.
Chủ đề chuyển hướng, cô Thẩm nhỏ hơi thở ra. Hoàng hậu chớp thời cơ vội nói: “Dự vương phi nói sai rồi, Cố phu nhân có tri thức hiểu lễ nghĩa, sao có thể vô lễ. Chị đừng hung dữ, tính người ta không mềm dẻo như em gái của tôi, thôi thôi đừng hù dọa người ta nữa!”
Hoàng hậu nửa đùa nửa trách. Ngoài hai cung Thái hậu, thiên hạ này không còn người phụ nữ nào bà ta không thể dạy dỗ.
Sắc mặt Dự vương phi cứng đờ, không nói thêm. Thánh Đức thái hậu vừa định mở mồm, Trương phu nhân liền mỉm cười quay đầu sang hỏi Minh Lan: “Cô vừa mới cười chuyện gì?”
Có bậc thang, Minh Lan tranh thủ bước xuống luôn.
“Thái hậu nói việc vui, thần thiếp sao có thể chê cười. Chỉ là…” Minh Lan lấy tay áo che miệng, ngượng ngùng khẽ cười, “Thần thiếp nghĩ đến, nguyệt lão gần đây hẳn là vất vả, nơi nơi đều có chuyện nam cưới nữ gả. Gần đây thần thiếp đang phải lo mấy việc hôn sự đấy.”
“Nói rõ xem?” Thánh Đức thái hậu có phần hứng thú.
Minh Lan cung kính đáp lời: “Khởi bẩm Thái hậu, hồi trước hầu gia có nói, sắp đóng quân ở Bắc Cương, vì muốn khiến quân tâm ổn định nên tốt nhất là cho bọn họ mang theo gia quyến, người chưa lập gia đình phải tranh thủ thời gian mà thành thân mới được. Vì thế, Hầu gia bảo thần thiếp tìm trong nhà mấy người hầu gái đến tuổi chờ gả để xứng với binh sĩ đi Bắc Cương, đáng tiếc…”
Nàng hơi do dự, nhỏ nhẹ bất lực, khống chế giọng điệu vô cùng tốt.
Cô Thẩm nhỏ đang sốt như kiến bò trên chảo dầu chợt sáng mắt lên, lớn tiếng nói: “Tôi cũng nghe nói việc này. Vì lần này quân đội đi đóng ở Bắc Cương nhiều, nơi đó mấy năm nay liên tục chiến loạn, mười nhà thì chín nhà tan hoang, biết đi đâu tìm vợ. Xa quê hương rời thân nhân đi đã là quá khổ, nơi đến lại là Bắc Cương, không có nhiều nhà chịu đem con gái gả đi.”
Đây là sự thực, không phải đặt điều, có điều không đến mức nghiêm trọng như vậy.
“Đúng đó.” Minh Lan tiếp lời, bộ dáng lo lắng, ” Chúng ta cũng không thể ép gả con gái nhà người, chỉ có thể tính đến hầu gái nhà mình. Nhưng mãi cũng chỉ như muối bỏ bể, giờ mới đau đầu đây.”
Hoàng hậu không nhịn được hỏi: “Mấy hầu gái kia cũng chịu gả đi?” Nàng ta dù gì cũng từng sống ở vùng biên giới hoang vu nghèo khó, hiểu là không có nhiều người chịu rời bỏ kinh thành phồn hoa.
Minh Lan ngập ngừng, dường như không tiện nói ra: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, thần thiếp cho mấy người chịu gả đi chút bạc làm đồ cưới, cũng có người chịu.” Chẳng qua phần lớn là hầu gái làm việc nặng mua tới.
Trương phu nhân nhìn nàng cười nói: “Đúng là khó xử cho cô bé này.” Quay lại nhìn con gái: “Khó trách lần trước con hỏi ta có đứa hầu nào muốn thả ra ngoài không, hóa ra là cũng định việc này.”
Hoàng hậu nghe mà gật đầu liên tục, Trương thị cười cười không trả lời.
Thánh Đức Thái hậu nghe mấy người nói qua lại một hồi, khẽ nhíu mày, đang không biết làm thế nào để thay đổi chủ đề, cô Thẩm nhỏ bên kia lại hưng phấn tiến lên một bước. Đoán là con người đều có tiềm năng vùng lên khi bị áp bức quá độ, trong đầu cô Thẩm nhỏ lóe lên một cái, tính toán xong cô ta quay về phía Hoàng hậu và Thái hậu, cao giọng nói: “Thái hậu minh giám, chi bằng để thiếu nữ quá tuổi trong cung phối với mấy binh sĩ này đi.”
“Nói bậy!”
“Làm càn!”
Mẹ chồng nàng dâu thái hậu đồng thanh lên tiếng dạy dỗ. Cô Thẩm nhỏ không phục đang muốn mở miệng, hoàng hậu sợ chị ta gây chuyện vội vàng nói: “Ăn nói linh tinh! Người đắc lực ở bên cạnh Thái hậu, không phải chuyện cô có thể xen vào!”
Cô Thẩm nhỏ rưng rưng khóe mắt, còn định nói thêm, thình lình ở đằng sau một giọng nói già cả vang lên: “Cái gì mà ăn nói linh tinh! Ta cảm thấy như vậy vô cùng tốt.”
Cả đám người cùng quay lại nhìn, chỉ thấy hai phu nhân già nua đang vịn tay nhau tiến vào, trong đó một vị là Thánh An thái hậu, theo đằng sau là hai hàng dài phần phật cung nhân theo nghi thức.
“Cô và mẫu hậu tới rồi!” Giọng nói của hoàng hậu không nén được mừng rỡ.
Ngoài Thánh Đức thái hậu, mấy nữ quyến đều đứng ở sau hoàng hậu hành lễ với đại trưởng công chúa và Thánh An thái hậu.
“Bà có trà ngon chỉ biết giữ cho mình dùng, không gọi chúng ta tới, nói thử xem, đây là cái lý gì?” Đại trưởng công chúa ngồi xuống rồi liếc mắt, cười lớn trêu chọc.
Thánh Đức thái hậu nhìn bà ta, tỏ vẻ bất đắc dĩ, cũng không còn hùng hổ nữa: “Nếu biết bà đang ở đây, có đánh chết ta cũng không dám quên bà.”
Khí thế cỡ này, khí thế cỡ này, không thể nghi ngờ chắc chắn là Khánh Ninh đại trưởng công chúa. Minh Lan yên lặng suy nghĩ.
Nói đùa vài câu, Khánh Ninh đại trưởng công chúa chợt sừng sộ lên, quay sang Dự vương phi nói: “Vừa rồi ở bên ngoài ta nghe thấy, cô làm gì mà lại răn dạy em gái hoàng hậu, con bé nói sai chuyện gì?”
Dự vương phi nơm nớp lo sợ đứng thẳng, cắn răng nói: “Hầu gái bên người Thái hậu nương nương, dù thế nào cũng không thể chịu thiệt gả cho một kẻ binh sĩ. Nói ra chẳng phải là mất mặt Thái hậu.”
“Sao? Chuyện này cô không cần lo lắng.” Khánh Ninh đại trưởng công chúa vung tay lên, “Trong quân cũng không thiếu thanh niên đương chức giáo quan cùng ngũ sĩ, phối cùng bọn họ không tính là bôi nhọ. Nếu có phúc, chồng kiếm được công danh, sau này có khi sống lại tốt, chẳng lẽ lại còn kém hơn so với đi làm vợ lẽ người ta?”
Nói một hồi trôi chảy lưu loát làm mẹ chồng con dâu hai người không đáp lại được.
Cuối đời của Võ hoàng đế, Khánh Ninh đại trưởng công chúa là vị công chúa có quyền thế nhất trong triều, phải nói ông trời thật sự là tử tế với bà ta.
Bà ta vốn chỉ do cung nữ sinh ra nhưng năm đó mẹ đẻ bà ta chết bệnh, mấy ngày sau đúng lúc con gái hoàng hậu chết non. Vì muốn an ủi Tĩnh An hoàng hậu đang đau thương, Võ hoàng đế liền đem công chúa Khánh Ninh mới ba tuổi đến cho hoàng hậu nuôi. Đương nhiên là bản thân công chúa khi đó cũng là đứa trẻ thông minh lanh lợi, đối xử với mọi người khéo léo cởi mở, rất hợp mắt Tĩnh An hoàng hậu, nhanh chóng được hoàng hậu thật lòng yêu thương.
Vì yêu ai yêu cả đường đi, Võ hoàng đế coi bà ta như con dòng chính mà thương yêu. Tiên đế coi bà ta là chị ruột, vô cùng kính trọng. Mấy vị công chúa vốn cao quý hơn bà ta do các quý phi thục phi sinh ra cuối cùng rớt lại phía sau bà ta.
Sau này trưởng thành lại được gả cho một vị công tử tuấn tú nhàn tản, vợ chồng hòa thuận, sinh một bầy con trai gái, mấy chục năm trôi qua thuận buồm xuôi gió.
Việc làm bà ta đau đầu nhất đoán chừng là vị công tử bột bà ta sinh năm bốn mươi tuổi. Năm đó tân đế đăng cơ lại đi dạo phố đèn đỏ trong hiếu kỳ, bị bắt đi cải tạo lao động một trận. Có điều Khánh Ninh đại trưởng công chúa là người giỏi giang cỡ nào, bà ta có thể sống trôi chảy mấy chục năm, đương nhiên không chỉ dựa vào tình cảm chị em với tiên đế, hẳn cũng có bản lĩnh.
Từ sau khi hoàng đế gọi bà ta vào cung thành khẩn chuyện trò xong, bà ta nhanh chóng điều chỉnh thái độ, hai cô cháu hòa giải với tốc độ nhanh như sao băng xẹt.
Hoàng hậu vừa chịu không ít chèn ép, vừa thấy có người làm chỗ dựa là vội vàng nói: “Cô nói đúng lắm, vừa rồi mẫu hậu cũng nói, mấy thiếu nữ này vốn xuất thân từ nông thôn, không cha không mẹ đấy.”
“Như vậy không phải vừa khéo.” Khánh Ninh đại trưởng công chúa vỗ bà trà khen lớn: “Chốc nữa chúng ta đi nói với hoàng thượng, vốn là khi tiên đế băng hà trong cung nên thả những người này đi. Giờ đúng lúc có cơ hội, để các cô không chốn về còn chẳng bằng làm như vậy, vẹn cả đôi đường. Bà nói xem?”
Thánh An thái hậu cười chất phác: “Bà vẫn cứ nôn nóng như thế, đã bao nhiêu tuổi rồi.”
Mấy bà cứ tôi một lời bà một câu, chỉ một lúc đã quyết định xong, người bên cạnh ngồi nghe mà trợn mắt há mồm.
Thánh Đức thái hậu giận dỗi tái cả mặt: “Mấy con bé này ở trong cung đều như hoa như ngọc, được nâng niu lớn lên, để bọn họ đi Bắc Cương không phải là đem dê vào miệng cọp sao, thật là vô lý.”
Khánh Ninh đại trưởng công chúa ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt lấp lánh: “Quốc gia có việc, chúng ta không góp phần thì còn ai góp phần? Trong cung có thừa thiếu nữ đợi gả, trong quân có đàn ông trung thành vì nước mà bảo vệ biên cương đang mong cưới vợ. Đúng là duyên trời tác thành, có gì mà không tốt?!”
Trong bầu không khí căng thẳng đó, Minh Lan lặng lẽ đứng bên cạnh tường, cúi đầu thật thấp, tiếp tục lẩm nhẩm: “Ta chỉ là diễn viên quần chúng, ta không phải vai chính.”
Ngày đó, theo thường lệ Minh Lan đi Huyên Chỉ viên thỉnh an Thái phu nhân. Trong lúc nói chuyện liền nhắc lại việc nhập phủ. Thái phu nhân còn tưởng Minh Lan lại định từ chối như mọi khi, ai dè nàng lại rất thoải mái, dăm ba câu đã nói vào quá trình.
“Vị thiên sư Trương này là do Cảnh phu nhân giới thiệu, đã xem phong thủy cho không ít nhà trong kinh, nghe nói ông ta là người thành thật, có sao nói vậy, không phải loại người giang hồ đi lừa tiền.”
Chu thị ngồi ôm bụng lớn ở bên cạnh nói: “Em cũng đã nghe nói đến Lão đạo Trương này. Lúc trước nhà mẹ đẻ em xây mới hai viện cũng mời ông ta tới xem, nói là rất chính xác. Đảm bảo có thể giúp gia đình thịnh vượng, vợ chồng hòa thuận.”
Thái phu nhân nghe mà phấn chấn, ngắt lời hỏi: “Nhóm thợ xây đã tìm được chưa?”
Minh Lan mỉm cười đáp: “Việc này lại nhờ Đại phu nhân nhà họ Trịnh giới thiệu. Năm ngoái trước khi nhà chị ta cưới em gái hoàng hậu vào cửa, có tân trang một nửa tòa nhà, tường mái đều được xây rất kiên cố, giường đất cũng thông thoáng đủ ấm, nhị phu nhân vào ở cũng nói tốt. Nhóm thợ kia không những tay nghề tốt, nhân phẩm cũng đáng tin, không động tay chân vào vật liệu. Con đã cho người cầm danh thiếp nhà họ Trịnh đi, chủ nhóm thợ cũng đã đồng ý, định trong mấy ngày tới đến đo đạc thế đất, đầu tiên là phác ra bản vẽ ngay ngắn để nhìn một cái.”
Tay thái phu nhân đang khơi chén trà chợt dừng lại: “… Hôm trước vừa nói định động thổ, hôm nay đã tính toán xong việc nào ra việc nấy. Tay chân con cũng nhanh nhẹn thật. Chỉ là, một nhóm người đông như thế ở trong nội trạch phủ, sợ là không ổn.”
Thiệu thị nhìn sắc mặt bà mẹ chồng, nói khẽ: “Mẫu thân cảm thấy có gì không ổn?”
“Nhà họ Trịnh giới thiệu còn có gì không ổn? Chẳng qua là…” Thái phu nhân buông chén trà xuống, nhẹ vuốt ve chuỗi tràng hạt trên cổ tay: “Minh Lan, con vừa vào cửa, không biết là hồi xưa nhà họ Cố chúng ta đã từng dùng một nhóm thợ từ thời cha chồng của con. Ta vốn định cho Mạc tổng quản đi nói với con chuyện này.”
Minh Lan có vẻ vừa sợ vừa xấu hổ, hơi che miệng: “Ấy, việc này con đúng là không biết. Ngặt nỗi con đã nói với Trịnh đại phu nhân rồi, giờ lại đổi người làm sợ là không tốt.”
Thái phu nhân chăm chú nhìn nàng một hồi mới chậm rãi nói: “Nghe nói con trẻ tuổi không hiểu chuyện. Ta thấy không phải vậy. Diệp nhi bận rộn công việc bên ngoài, không có sức quản. Chuyện lớn như vậy ta vốn nghĩ là con là con dâu mới vào không dễ xử lý, ai ngờ con không cần hỏi đến chị em dâu bề trên trong nhà mà tự mình làm hết. Quả nhiên là con hơn cha…”
Minh Lan giả bộ nghe không hiểu ý của bà ta, học theo bộ dáng của Vương thị trước mặt Thịnh lão phu nhân (người ta thật sự nghe không hiểu), vẻ mặt mờ mịt cười ngây ngô “Đều là nhờ phúc của ngài.”
Nàng cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao gần đây Thịnh lão phu nhân dạy dỗ Vương thị đều nói huỵch toẹt ra. Một vị con dâu không được việc lại không thể sa thải đúng là có thể biến một cô con gái cả thận trọng kín đáo của phủ hầu trở thành một bà mẹ chồng đáo để.
Thiệu thị hình như không quen với bầu không khí này, hơi hơi tránh sang bên cạnh. Chu thị cúi đầu vuốt ve bụng mình. Một bên là con riêng giàu có khỏe mạnh lại còn có quyền thế, một bên là mẹ kế vốn có hiềm khích, còn có thể yêu cầu con dâu kế kính cẩn nghe lời đến đâu.
Thái phu nhân tự biết giờ không nên trở mặt, dứt khoát giả câm giả điếc, trước tiên gả con gái ra ngoài rồi lại nói.
Minh Lan hiển nhiên không tự mình đi gây chuyện. Hiện giờ nàng đang rất bận rộn, ngoài quản lý việc nhà còn phải trông nom việc khởi công phá tường. Ở giữa phủ hầu cùng Trừng Viên có một viện nhỏ bỏ trống cùng một mảnh rừng, công việc chính đầu tiên là phá đi phần lớn tường cao hiện đang chắn giữa hai phủ, nối liền tường bao của hai phủ, vây lại sân viện cùng mảnh rừng kia.
Việc này còn dễ nói, thật sự phải tốn bạc chính là sửa sang ở bên trong. Mảnh rừng hoang vu phải tính toán, chỗ nào nên vây lại, chỗ nào gọn gàng rồi liền thu dọn lại trồng ít cây ăn quả cùng hoa cỏ, trên phần đất trống phải làm đường đi dạo, đình đài lầu các gì đó cũng không thể thiếu.
Việc đâu sẽ có đó, Minh Lan không vội, dự định hoàn thiện từng phần, liệu sức mà làm, có bao nhiêu bạc làm bấy nhiêu việc.
Phụ nữ không tiện ra mặt, mỗi ngày đành phiền tổng quản Hách Đại Thành chạy qua chạy lại mười mấy lượt giữa hai bên. Minh Lan thì lại thường xuyên miệng đắng lưỡi khô. Chỉ có nam chủ nhân là Cố Đình Diệp từ đầu đến cuối chỉ đi thị sát hiện trường thi công hai lần (do tiện đường), lật bản vẽ tổng cộng ba lần, chỉ để lại một câu thừa thãi ‘mở cửa nhỏ một chút’, liền vung tay áo tiếp tục cúc cung tận tụy vì nước vì dân.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, công trình không nhanh không chậm được tiến hành.
Gió mùa thu man mát, cua mùa thu tươi chắc, trong cung ban xuống, tất cả nhà vương tước đều được thưởng bánh đoàn viên, khoai sọ, hạt dẻ và trâm hoa cúc, thể hiện hoàng ân mênh mông. Mấy nhà được lòng thánh tâm còn có thêm ban thưởng khác.
Minh Lan được ban một chậu cúc lục sắc cực lớn có các màu xanh mực, vàng óng, tím sáng, hồng phấn, đỏ tươi cùng với trắng thuần, cùng với mười sọt cua tiến cống tươi rói, loại ban thưởng hơn lệ thế này, theo lẽ thường là phải vào cung tạ ơn.
Quý nhân trong cung có gặp nàng hay không nói sau, nhưng thân làm bề tôi cần phải tuân theo cấp bậc lễ nghĩa, không thì chính là đại bất kính. Sau khi đưa danh thiếp cho phủ nội vụ rồi được cho phép (thật đáng tiếc), ngày tiếp theo Minh Lan đành phải dậy sớm, phục trang ổn thỏa sau đó lên xe tiến cung.
Xuyên qua cửa hoàng thành là phải xuống xe, chịu đựng trang phục nặng trịch, ôm cái bụng xẹp lép, đi bộ đường dài giữa cung thành rộng lớn bao la, thực sự là chịu tội.
Minh Lan thà rằng được ban thưởng ít đi mấy lần.
Nhờ cung nhân dẫn dắt, vất vả đi vào một gian cung thất, bên trong đã có hai vị thân thích tôn quý mặc trang phục nhất phẩm cáo mệnh ngồi chờ sẵn. Một người tuổi chừng bốn mươi, gương mặt trắng trẻo điềm đạm, Minh Lan không biết. Một người khác là phu nhân quốc cữu Trương thị đã lâu không gặp.
Hai người cử chỉ gần gũi, vẻ ngoài có mấy phần tương tự.
Minh Lan gắng sức hướng về phía bọn họ nở một nụ cười nhã nhặn, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất mà nghi lễ cung đình có thể cho phép di chuyển đến một vị trí ngồi xuống. Sau đó mới ngẩng lên, quay về phía phu nhân trước mặt cười, vừa mới hàn thuyên cùng Trương thị được mấy câu, còn chưa nói đến việc gì khác, đã có một vị nữ quan tiến vào, giọng cất cao nói: “Mời các vị dời bước đi Di Ninh cung.”
Trong lòng Minh Lan nặng nề, Di Ninh cung là nơi ở của Thánh Đức thái hậu. Ba người lập tức đứng dậy cất bước. Trương thị cười với Minh Lan: “Đây là mẹ của tôi.” Minh Lan đã đoán được bảy, tám phần trong lòng, vội vàng dừng chân hành lễ: “Ra mắt phu nhân Anh Quốc công.”
“Đừng khách sáo như vậy.” Anh quốc công Trương phu nhân có dung mạo đoan trang, thân thiết kéo tay Minh Lan, vừa đi vừa đánh giá nàng, khẽ cười nói: “Đúng là diện mạo xinh đẹp. Bên ngoài đều nói cậu Hai cưới trúng cô vợ tốt, ta nhìn mới biết không phải nói ngoa.”
Minh Lan đỏ mặt khiêm tốn vài câu.
Trong cung không tiện nói chuyện riêng nhiều, ba người yên lặng đi theo cung nhân phía trước, chỉ một chốc đã tới Di Ninh cung. Cung nhân thông báo xong, ba người nối gót tiến vào, quỳ lạy hành lễ xong liền chắp tay đứng trang nghiêm một bên.
Khổng ma ma từng dạy qua mấy cô con gái họ Thịnh mấy loại tư thế cúi đầu cung kính có thể dò xét xung quanh không mà không để lộ dấu vết. Minh Làn chọn một loại, hơi nghiêng gương mặt, mí mắt không động đậy, chỉ di động ánh mắt là có thể nhìn thấy rõ tình hình quanh mình.
Một phòng đầy phụ nữ mặc cung trang. Minh Lan chớp thời gian thoáng nhìn, đã thấy ngồi ở vị trí cao nhất chính giữa là Thánh Đức thái hậu, tiếp theo là hoàng hậu, bên cạnh là cô Thẩm nhỏ em gái của hoàng hậu. Sắc mặt của hai chị em rất khó coi. Dáng vẻ giọng điệu của Thánh Đức thái hậu lại có chút ung dung tự tại, đoán là thời trẻ vị này cũng là một người đẹp hoạt bát rực rỡ. Ba ta quay về phía ba người vừa bước vào cười nói: “Ta mới có một loại trà liền mời hai chị em hoàng hậu đến dùng trà, đành phải làm ba vị phu nhân mệt mỏi đi thêm một chuyến.”
Ba người phía Minh Lan vội nói mấy câu khiêm tốn, tạ ơn liên tục.
Cô Thẩm nhỏ cười cứng đơ đi xuống về phía mẹ con nhà họ Trương, khom người hành lễ trước chị dâu và bác nhà thông gia. Hoàng hậu ngồi phía kia cười nói: “Đang lúc nghĩ tới mọi người. Ở bên kia của ta có một chút bánh gạo ngọt bát bảo hấp cách thủy, là dựa theo bài thuốc của Thục Nam, trong kinh thành chưa có vị này, mấy người mang một ít về nếm thử.”
Trương phu nhân tạ ơn đầu tiên, Minh Lan cùng Trương thị theo sau. Trương phu nhân cười nói: “Nghe nói là điểm tâm phía nam có hương vị đa dạng, mấy người chúng tôi cả đời ở kinh thành, hôm nay may mắn được hưởng phúc của nương nương.”
Hoàng hậu cũng cười tủm tỉm khách sáo hai câu, mắt lại đánh sang Chiêu Nghi đang ôm bụng cao bên cạnh, nhẹ cau mày: “Thân thể con không tiện, nên về nghỉ ngơi đi.” Ngọc Chiêu Nghi mang bầu, dung mạo càng kiều diễm hơn trước kia, chỉ ỏn ẻn cười nói: “Hoàng hậu nương nương thương thần thiếp nhưng mà cái miệng của thần thiếp tham ăn, hiếm có cơ hội được nếm trà ngon như vậy sao lại chịu đi.”
Thánh Đức thái hậu tươi cười rạng rỡ: “Con là cái đồ bướng bỉnh! Cái miệng này đúng là khiến người ta yêu thích. Chả trách gần đây Hoàng thượng Hoàng hậu đều thương con!”
“Nghe Thái hậu nói kia, chẳng nhẽ ngài không thương thần thiếp?” Ngọc Chiêu Nghi hờn dỗi không nghe lời.
Ngồi bên cạnh Thánh Đức thái hậu là một thiếu nữ gầy nhom, là Dự vương phi, con dâu ruột của bà ta, cũng không bỏ lỡ thời cơ góp vui mấy câu. Trong điện vui vẻ náo nhiệt, chỉ có sắc mặt hoàng hậu càng lúc càng khó coi, mặt cứng ngắc cố duy trì vẻ đoan trang.
Minh Lan nhanh chóng thu tầm mắt lại cúi đầu.
Hoàng đế sợ mẹ ruột của mình chịu tủi thân nên cố tình tách hai cung Thái hậu ở riêng, để cho Thánh An thái hậu sống thoải mái chút, chỉ mệt cho hoàng hậu, mỗi ngày phải chạy đến hai nơi thỉnh an hai bà mẹ chồng, sau đó về cung lại chờ Tần phi đến thỉnh an.
Anh quốc công là vị quốc công quyền lực nhất, địa vị trong triều đình rất cao, ai cũng phải kính trọng. Thánh Đức Thái hậu ban chỗ ngồi cho Trương phu nhân, Minh Lan, cô Thẩm nhỏ cùng Trương thị cũng được thơm lây, được ngồi bên mép ghế nhỏ, trong lòng Minh Lan hô to may quá.
Vừa mới ngồi xuống đã nghe Thánh Đức thái hậu cười nói: “Ở trước mặt cô ta cũng không giấu diếm, cô nhìn qua hai người này..” Bà ta chỉ hai thiếu nữ mặc cung trang đang đứng bên cạnh. Minh Lan cũng nhìn theo, không nhịn được mà giật mình, đúng là một đôi giai nhân tuyệt sắc! Hai thiếu nữ đều chưa đến hai mươi, dù đã qua tuổi dậy thì nhưng vẫn còn đương đẹp bức người, rạng rỡ tỏa sáng.
“Hai người này đều hầu hạ bên ta nhiều năm, dịu dàng khéo léo, biết giữ quy củ, hiểu lý lẽ, ta rất yêu thích. Thấy bọn họ tuổi đã không còn nhỏ, ta đang muốn tìm cho bọn họ nơi chốn… Than ôi, là ta không nỡ, vốn định cho bọn họ đi hầu hạ hoàng thượng, ai ngờ hoàng hậu lại không vui.” Thánh Đức thái hậu than thở, ánh mắt lại nhìn thẳng Trương phu nhân.
Đây là đang chỉ trích hoàng hậu ‘ghen’ đấy.
Minh Lan im lặng đếm chuỗi ngọc trai trên váy, thầm niệm một trăm lần ‘Ta không phải nhân vật chính, chỉ là diễn viên quần chúng không có lời thoại.’
Trương phu nhân cũng không phải người ăn chay, dịu dàng cười: “Hoàng thượng hiện giờ con nối dòng hưng thịnh, đều là nhờ hoàng hậu hiền lương nhân đức. Thái hậu đương nhiên là một lòng ý tốt, chẳng qua là hoàng hậu cũng có suy nghĩ khác. Hai cô gái này xuất chúng như vậy, không bằng Thái hậu lại giúp bọn họ chọn thanh niên tuấn kiệt, dung mạo tương xứng, như vậy chẳng phải là càng tuyệt.”
Thái hậu chạm phải cái đinh mềm, cười nhàn nhạt: “Tương xứng hay tuấn kiệt gì ta chẳng thèm. Cũng không thể ở lại trong cung, muốn tìm nơi ở gần chút, không bằng quốc cữu, Trịnh tướng quân…” Ánh mắt bà ta lạnh lùng xẹt qua, nhìn thấy Minh Lan, “Còn có Cố đô đốc, thu làm vợ lẽ. Ta thấy cũng có thể.”
Minh Lan kêu rên trong lòng, nằm không cũng trúng đạn rồi. Mục tiêu của Thái hậu rõ ràng là nhà họ Thẩm, Cố Đình Diệp đoán là bị vạ lây.
Cô Thẩm nhỏ là người đầu tiên nhảy dựng lên rồi lại cố kìm hoảng loạn, giọng nói gắng bình tĩnh: “Việc này sao có thể. Người bên cạnh thái hậu đều quý giá, phải tìm được một hôn sự thật tốt, sao có thể làm vợ lẽ?”
Thánh đức thái hậu cười lớn, vui sướng nhìn cô Thẩm nhỏ đang sợ hãi: “Nào có quý giá như vậy. Bọn họ chẳng qua chỉ là con gái vùng nông thôn quê mùa, nhập cung từ nhỏ, không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa. Đi tìm chồng còn không bằng tìm chủ mẫu nhân hậu điềm đạm, có thể nhìn mặt mũi ta cho bọn họ sống dễ chịu chút. Như thế nào, mấy vị phu nhân không chịu nể mặt ta sao?”
Câu cuối cùng giọng nói có chút cao lên, còn mang theo ý cưỡng bức.
Vẻ mặt hoàng hậu lúc xanh lúc trắng. Cô Thẩm nhỏ mặt lại đỏ muốn chảy máu, chỉ có vẻ mặt Trương thị vẫn như bình thường, lẳng lặng đứng ra hành lễ: “Thần thiếp nghe Thái hậu phân phó.”
Trương phu nhân lo lắng nhìn con gái, trong mắt mắt có thương hại, có đau lòng, còn có một thoáng trách cứ.Minh Lan nghe Trương thị, suýt chút nữa thốt ra: ‘Đã như vậy dứt khoát thu luôn cả hai người đi, bớt cho em chồng của chị cùng tôi đau đầu. Chủ mẫu hiền lành như vậy, Thái hậu cũng có thể yên tâm’ vân vân.
Cuối cùng thì nàng vẫn còn nhớ rõ tình hình, anh dũng tự ngăn đầu lưỡi của mình lại.
Ai ngờ Thái hậu vẫn còn có chiêu sau, bà ta thở dài nói: “Vì giữ đạo hiếu cho tiên đế, mấy thiếu nữ bên cạnh ta đáng thương đều bị chậm trễ. Ta dù sao cũng phải tìm cho bọn họ mấy mối hôn sự tốt mới được.”
Minh Lan nhịn không được lại nhìn hai thiếu nữ kia, chỉ thấy bọn họ cúi đầu mặt ửng hồng, ngượng ngùng nhu mì, càng lộ vẻ diễm lệ lạ thường, Minh Lan nhìn mà cũng ngây người.
Bỗng nhiên nàng hiểu ra, mấy thiếu nữ này hẳn là Thánh Đức thái hậu chuẩn bị cho con trai mình, đáng tiếc tai họa trên trời rơi xuống, con trai của bà ta mất mạng, bản thân mình cũng hết đường, hai thiếu nữ này cũng bị chậm trễ.
Sau tấm bình phong cạnh hai thếu nữ kia còn lờ mờ bóng dáng của mấy người đẹp nữa? Minh Lan không nhịn được lại suy nghĩ miên man, không phải là đội dự bị chứ?
Thái hậu lại hỏi cô Thẩm nhỏ một lần nữa, cô Thẩm nhỏ lẩm bẩm không nói, ánh mắt cầu cứu chuyển sang hoàng hậu.
Thánh Đức thái hậu cũng không nóng vội, chỉ mỉm cười nhìn chị ta giãy dụa quẫn bách, sau đó chậm rãi nhìn sang Minh Lan, đang định đặt câu hỏi, lúc này Dự vương phi đang ngồi một bên đột nhiên nói: “Cố phu nhân, cô đang cười cái gì?”
Tầm mắt tất cả mọi người trong điện đều tập trung ở một chỗ, chỉ thấy phu nhân Cố Đình Diệp đang đứng cung kính ở một bên, không biết nghĩ ngợi gì mà khóe môi hơi nhếch lên, hiện ra ý cười nhàn nhạt.
Minh Lan bị dọa, trong lòng thầm hối hận mình sơ sẩy, nhất thời không chú ý, đúng là sau khi kết hôn sống thoải mái quá, đã quên mất thời gian còn ở nhà họ Thịnh phải cẩn thận từng bước. Sau khi trở về phải bắt đầu luyện tập lần nữa mới được. Kinh nghiệm trong quá khứ cho nàng biết, giờ phút này so với việc điềm nhiên trấn tĩnh như không có việc gì còn không bằng tự nhiên chút, hiệu quả lại tốt hơn.
“Tôi, thần thiếp, thần thiếp sao mà dám cười Thái hậu…” Minh Lan lộ vẻ mặt sợ hãi, nói cũng lắp bắp.
Quả nhiên, bộ dáng này rất có tác dụng. Thái hậu cùng Dự vương phi đều vui vẻ nhìn nàng, dường như đang rất thoải mái.
Chủ đề chuyển hướng, cô Thẩm nhỏ hơi thở ra. Hoàng hậu chớp thời cơ vội nói: “Dự vương phi nói sai rồi, Cố phu nhân có tri thức hiểu lễ nghĩa, sao có thể vô lễ. Chị đừng hung dữ, tính người ta không mềm dẻo như em gái của tôi, thôi thôi đừng hù dọa người ta nữa!”
Hoàng hậu nửa đùa nửa trách. Ngoài hai cung Thái hậu, thiên hạ này không còn người phụ nữ nào bà ta không thể dạy dỗ.
Sắc mặt Dự vương phi cứng đờ, không nói thêm. Thánh Đức thái hậu vừa định mở mồm, Trương phu nhân liền mỉm cười quay đầu sang hỏi Minh Lan: “Cô vừa mới cười chuyện gì?”
Có bậc thang, Minh Lan tranh thủ bước xuống luôn.
“Thái hậu nói việc vui, thần thiếp sao có thể chê cười. Chỉ là…” Minh Lan lấy tay áo che miệng, ngượng ngùng khẽ cười, “Thần thiếp nghĩ đến, nguyệt lão gần đây hẳn là vất vả, nơi nơi đều có chuyện nam cưới nữ gả. Gần đây thần thiếp đang phải lo mấy việc hôn sự đấy.”
“Nói rõ xem?” Thánh Đức thái hậu có phần hứng thú.
Minh Lan cung kính đáp lời: “Khởi bẩm Thái hậu, hồi trước hầu gia có nói, sắp đóng quân ở Bắc Cương, vì muốn khiến quân tâm ổn định nên tốt nhất là cho bọn họ mang theo gia quyến, người chưa lập gia đình phải tranh thủ thời gian mà thành thân mới được. Vì thế, Hầu gia bảo thần thiếp tìm trong nhà mấy người hầu gái đến tuổi chờ gả để xứng với binh sĩ đi Bắc Cương, đáng tiếc…”
Nàng hơi do dự, nhỏ nhẹ bất lực, khống chế giọng điệu vô cùng tốt.
Cô Thẩm nhỏ đang sốt như kiến bò trên chảo dầu chợt sáng mắt lên, lớn tiếng nói: “Tôi cũng nghe nói việc này. Vì lần này quân đội đi đóng ở Bắc Cương nhiều, nơi đó mấy năm nay liên tục chiến loạn, mười nhà thì chín nhà tan hoang, biết đi đâu tìm vợ. Xa quê hương rời thân nhân đi đã là quá khổ, nơi đến lại là Bắc Cương, không có nhiều nhà chịu đem con gái gả đi.”
Đây là sự thực, không phải đặt điều, có điều không đến mức nghiêm trọng như vậy.
“Đúng đó.” Minh Lan tiếp lời, bộ dáng lo lắng, ” Chúng ta cũng không thể ép gả con gái nhà người, chỉ có thể tính đến hầu gái nhà mình. Nhưng mãi cũng chỉ như muối bỏ bể, giờ mới đau đầu đây.”
Hoàng hậu không nhịn được hỏi: “Mấy hầu gái kia cũng chịu gả đi?” Nàng ta dù gì cũng từng sống ở vùng biên giới hoang vu nghèo khó, hiểu là không có nhiều người chịu rời bỏ kinh thành phồn hoa.
Minh Lan ngập ngừng, dường như không tiện nói ra: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, thần thiếp cho mấy người chịu gả đi chút bạc làm đồ cưới, cũng có người chịu.” Chẳng qua phần lớn là hầu gái làm việc nặng mua tới.
Trương phu nhân nhìn nàng cười nói: “Đúng là khó xử cho cô bé này.” Quay lại nhìn con gái: “Khó trách lần trước con hỏi ta có đứa hầu nào muốn thả ra ngoài không, hóa ra là cũng định việc này.”
Hoàng hậu nghe mà gật đầu liên tục, Trương thị cười cười không trả lời.
Thánh Đức Thái hậu nghe mấy người nói qua lại một hồi, khẽ nhíu mày, đang không biết làm thế nào để thay đổi chủ đề, cô Thẩm nhỏ bên kia lại hưng phấn tiến lên một bước. Đoán là con người đều có tiềm năng vùng lên khi bị áp bức quá độ, trong đầu cô Thẩm nhỏ lóe lên một cái, tính toán xong cô ta quay về phía Hoàng hậu và Thái hậu, cao giọng nói: “Thái hậu minh giám, chi bằng để thiếu nữ quá tuổi trong cung phối với mấy binh sĩ này đi.”
“Nói bậy!”
“Làm càn!”
Mẹ chồng nàng dâu thái hậu đồng thanh lên tiếng dạy dỗ. Cô Thẩm nhỏ không phục đang muốn mở miệng, hoàng hậu sợ chị ta gây chuyện vội vàng nói: “Ăn nói linh tinh! Người đắc lực ở bên cạnh Thái hậu, không phải chuyện cô có thể xen vào!”
Cô Thẩm nhỏ rưng rưng khóe mắt, còn định nói thêm, thình lình ở đằng sau một giọng nói già cả vang lên: “Cái gì mà ăn nói linh tinh! Ta cảm thấy như vậy vô cùng tốt.”
Cả đám người cùng quay lại nhìn, chỉ thấy hai phu nhân già nua đang vịn tay nhau tiến vào, trong đó một vị là Thánh An thái hậu, theo đằng sau là hai hàng dài phần phật cung nhân theo nghi thức.
“Cô và mẫu hậu tới rồi!” Giọng nói của hoàng hậu không nén được mừng rỡ.
Ngoài Thánh Đức thái hậu, mấy nữ quyến đều đứng ở sau hoàng hậu hành lễ với đại trưởng công chúa và Thánh An thái hậu.
“Bà có trà ngon chỉ biết giữ cho mình dùng, không gọi chúng ta tới, nói thử xem, đây là cái lý gì?” Đại trưởng công chúa ngồi xuống rồi liếc mắt, cười lớn trêu chọc.
Thánh Đức thái hậu nhìn bà ta, tỏ vẻ bất đắc dĩ, cũng không còn hùng hổ nữa: “Nếu biết bà đang ở đây, có đánh chết ta cũng không dám quên bà.”
Khí thế cỡ này, khí thế cỡ này, không thể nghi ngờ chắc chắn là Khánh Ninh đại trưởng công chúa. Minh Lan yên lặng suy nghĩ.
Nói đùa vài câu, Khánh Ninh đại trưởng công chúa chợt sừng sộ lên, quay sang Dự vương phi nói: “Vừa rồi ở bên ngoài ta nghe thấy, cô làm gì mà lại răn dạy em gái hoàng hậu, con bé nói sai chuyện gì?”
Dự vương phi nơm nớp lo sợ đứng thẳng, cắn răng nói: “Hầu gái bên người Thái hậu nương nương, dù thế nào cũng không thể chịu thiệt gả cho một kẻ binh sĩ. Nói ra chẳng phải là mất mặt Thái hậu.”
“Sao? Chuyện này cô không cần lo lắng.” Khánh Ninh đại trưởng công chúa vung tay lên, “Trong quân cũng không thiếu thanh niên đương chức giáo quan cùng ngũ sĩ, phối cùng bọn họ không tính là bôi nhọ. Nếu có phúc, chồng kiếm được công danh, sau này có khi sống lại tốt, chẳng lẽ lại còn kém hơn so với đi làm vợ lẽ người ta?”
Nói một hồi trôi chảy lưu loát làm mẹ chồng con dâu hai người không đáp lại được.
Cuối đời của Võ hoàng đế, Khánh Ninh đại trưởng công chúa là vị công chúa có quyền thế nhất trong triều, phải nói ông trời thật sự là tử tế với bà ta.
Bà ta vốn chỉ do cung nữ sinh ra nhưng năm đó mẹ đẻ bà ta chết bệnh, mấy ngày sau đúng lúc con gái hoàng hậu chết non. Vì muốn an ủi Tĩnh An hoàng hậu đang đau thương, Võ hoàng đế liền đem công chúa Khánh Ninh mới ba tuổi đến cho hoàng hậu nuôi. Đương nhiên là bản thân công chúa khi đó cũng là đứa trẻ thông minh lanh lợi, đối xử với mọi người khéo léo cởi mở, rất hợp mắt Tĩnh An hoàng hậu, nhanh chóng được hoàng hậu thật lòng yêu thương.
Vì yêu ai yêu cả đường đi, Võ hoàng đế coi bà ta như con dòng chính mà thương yêu. Tiên đế coi bà ta là chị ruột, vô cùng kính trọng. Mấy vị công chúa vốn cao quý hơn bà ta do các quý phi thục phi sinh ra cuối cùng rớt lại phía sau bà ta.
Sau này trưởng thành lại được gả cho một vị công tử tuấn tú nhàn tản, vợ chồng hòa thuận, sinh một bầy con trai gái, mấy chục năm trôi qua thuận buồm xuôi gió.
Việc làm bà ta đau đầu nhất đoán chừng là vị công tử bột bà ta sinh năm bốn mươi tuổi. Năm đó tân đế đăng cơ lại đi dạo phố đèn đỏ trong hiếu kỳ, bị bắt đi cải tạo lao động một trận. Có điều Khánh Ninh đại trưởng công chúa là người giỏi giang cỡ nào, bà ta có thể sống trôi chảy mấy chục năm, đương nhiên không chỉ dựa vào tình cảm chị em với tiên đế, hẳn cũng có bản lĩnh.
Từ sau khi hoàng đế gọi bà ta vào cung thành khẩn chuyện trò xong, bà ta nhanh chóng điều chỉnh thái độ, hai cô cháu hòa giải với tốc độ nhanh như sao băng xẹt.
Hoàng hậu vừa chịu không ít chèn ép, vừa thấy có người làm chỗ dựa là vội vàng nói: “Cô nói đúng lắm, vừa rồi mẫu hậu cũng nói, mấy thiếu nữ này vốn xuất thân từ nông thôn, không cha không mẹ đấy.”
“Như vậy không phải vừa khéo.” Khánh Ninh đại trưởng công chúa vỗ bà trà khen lớn: “Chốc nữa chúng ta đi nói với hoàng thượng, vốn là khi tiên đế băng hà trong cung nên thả những người này đi. Giờ đúng lúc có cơ hội, để các cô không chốn về còn chẳng bằng làm như vậy, vẹn cả đôi đường. Bà nói xem?”
Thánh An thái hậu cười chất phác: “Bà vẫn cứ nôn nóng như thế, đã bao nhiêu tuổi rồi.”
Mấy bà cứ tôi một lời bà một câu, chỉ một lúc đã quyết định xong, người bên cạnh ngồi nghe mà trợn mắt há mồm.
Thánh Đức thái hậu giận dỗi tái cả mặt: “Mấy con bé này ở trong cung đều như hoa như ngọc, được nâng niu lớn lên, để bọn họ đi Bắc Cương không phải là đem dê vào miệng cọp sao, thật là vô lý.”
Khánh Ninh đại trưởng công chúa ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt lấp lánh: “Quốc gia có việc, chúng ta không góp phần thì còn ai góp phần? Trong cung có thừa thiếu nữ đợi gả, trong quân có đàn ông trung thành vì nước mà bảo vệ biên cương đang mong cưới vợ. Đúng là duyên trời tác thành, có gì mà không tốt?!”
Trong bầu không khí căng thẳng đó, Minh Lan lặng lẽ đứng bên cạnh tường, cúi đầu thật thấp, tiếp tục lẩm nhẩm: “Ta chỉ là diễn viên quần chúng, ta không phải vai chính.”
/226
|