Ngủ gật trên xe không đủ sâu, về phủ lại phải lo mấy việc nhà, chờ đến sau bữa trưa được ngủ no nê một canh giờ, Minh Lan mới lên tinh thần đến chỗ Thiệu thị kể chuyện ra.
“… Em nghe là Tiết đại gia đến dạy, nghĩ là cơ hội hiếm có bèn nhớ tới Nhàn nhi. Chị dâu thấy thế nào?”
Thiệu thị nghe xong, đầu tiên là ngạc nhiên, Nhàn nhi ngồi bên cạnh lại vô cùng vui vẻ, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên. Thiệu thị nhìn dáng vẻ kia của con gái cũng mềm lòng. Từ khi chồng qua đời, chi thứ tư và chi thứ năm lần lượt rời đi, ngoại trừ Dung nhi tính tình ngang bướng, trong phủ không còn chị em gái nào khác. Con gái xưa nay chỉ ở bên mình, không khỏi mấy phần tịch mịch lẻ loi, về lâu dài cũng không tốt.
Chị ta nghĩ ngợi một lát rồi ngập ngừng nói: “Có thể được Tiết đại gia chỉ bảo là phúc của con bé, làm phiền thím hao tâm tổn trí, lúc nào cũng nhớ thương mẹ con tôi. Chỉ có điều…”
Trái tim Nhàn nhi lơ lửng, chăm chú nhìn Thiệu thị, chỉ nghe mẹ mình tiếp tục nói: “Trước tiên còn chưa bàn chuyện đi đi lại lại nhà người ta bất tiện thế nào, hai đứa là con gái, mỗi lần ra khỏi nhà đều phải trông nom cẩn thận, chuẩn bị xe ngựa, người hầu kẻ hạ đi theo cũng phải tốn công, phải phiền hà sai khiến bao nhiêu ma ma quản sự, phát động nhiều người như vậy, sao có thể không biết thẹn…” Không có tiền thưởng thêm thì sao có thể sai khiến người ta.
Lời còn chưa nói xong, Minh Lan đã rõ ý của chị ta nên cười nói: “Chị dâu dừng ngại, mấy cô bé cũng không phải đi thi trạng nguyên, khuê học cũng không như trường học bình thường, mỗi tuần chỉ học năm ngày. Đến lúc đi để Nhàn nhi đến chỗ em cũng ngồi xe với Dung nhi là được. Tất cả thị vệ gia đinh, bà hầu tôi tớ đều sẵn có, chị dâu chỉ cần cho đi theo hai hầu gái ma ma là được. Không đến mức ảnh hưởng nhiều người, lại nhẹ nhàng đơn giản, chẳng phải là tốt rồi sao.”
Thiệu thị rụt rè: “Chuyện này…” Nhàn nhi lại khẩn cầu, kêu khẽ: “Mẹ.”
Mẹ con bé quay lại liếc nhìn con gái một cái, đành phải nói: “Như vậy rất tốt, Nhàn nhi còn không cám ơn thím con.”
Lông mày Nhàn nhi cũng cong cong lên, mặt vui vẻ, nhảy nhót như con thỏ nhỏ, phấn khởi hành lễ tạ ơn Minh Lan.
“Phiền em quá.” Thiệu thị lại cảm tạ lần nữa.
Minh Lan thoải mái khoát tay: “Phiền hà cái gì, vì Dung nhi làm em không bớt lo, nếu ngoan ngoan hiểu chuyện như Nhàn nhi thì cần gì phải ra ngoài tìm nữ tiên sinh. Dung nhi tính tình như ngựa hoang, còn phiền Nhàn nhi ra cửa phải chăm sóc đấy.”
Thiệu thị cười nói: “Chị em gái trông nom lẫn nhau vốn là việc nên làm.”
Hai chị em dâu nói vài câu liền dắt tay nhau tới Huyên Thảo viên, đi xuyên qua sân vào buồng trong đã thấy Tam phu nhân Chu thị không biết đang nói chuyện gì, hai người đang cao hứng. Bọn họ thấy Minh Lan và Thiệu thị đến liền ngưng cười đùa. Trong lòng Minh Lan hơi nảy lên.
Thỉnh an thái phu nhân xong, Minh Lan thuận miệng cười hỏi: “Không biết thái phu nhân cùng em dâu đang nói chuyện gì mà cao hứng như vậy.”
“Không có gì, hôm nay khí trời tốt, em dâu con kể cho ta mấy chuyện giải buồn.” Vẻ mặt Thái phu nhân vui sướng. Chu thị ưỡn bụng mỉm cười như có như không. Minh Lan cũng không hỏi nhiều nữa.
Thái phu nhân thân thiết nói: “Hai đứa con trông cũng có vẻ hào hứng, có việc gì vui thế?”
Thiệu thị đang phấn chấn bèn kể chuyện ra. Lông mày Thái phu nhân khẽ nhúc nhích, liếc mắt nhìn Minh Lan, cũng không nói là tốt hay không tốt. Thiệu thị không khỏi nguội bớt lòng hân hoan, hơi cúi thấp đầu xuống. Tam phu nhân Chu thị thì từ đầu đến cuối chưa từng nói câu nào, chỉ hơi mỉm cười ôn hòa ngồi nghe người khác nói.
Thái phu nhân nhẹ nhàng chạm vào nắp tráp thuốc tráng men, giọng nói lạnh nhạt: “Đúng là vợ cậu Hai giỏi, vào cửa mới được bao lâu mà đã có mặt mũi như vậy, ngay cả phu nhân Trịnh tướng quân cũng có thể thuyết phục được.”
Minh Lan coi như không hiểu gì, cười tao nhã: “Ngài thương con dâu rồi, đây là nhờ thể diện nhà chúng ta.”
“Có điều…” Thái phu nhân nhíu mày, bà ta đã sớm nhìn quen Minh Lan giả ngu, đành phải nói rõ ràng chút: “Suy cho cùng vẫn là khuê học của phủ Trung Kính hầu, người ngoài như chúng ta lại chen ngang như vậy, có phần không thích hợp.”
“Thái phu nhân có chỗ không biết.” Minh Lan cười giải thích, “Nhà họ Trịnh có bốn cô, mấy nhà thân thiết khác có ba, bốn cô, thêm hai đứa phủ chúng ta, Đại phu nhân phủ tướng quân có nói như vậy là vừa đủ không thừa không thiếu. Chưa tính là đi học, chính là đi kết giao với mấy quý nữ nhà danh môn cũng tốt. Mấy gia đình kia đều có nề nếp nghiêm cẩn, mấy cô con gái có tri thức hiểu lễ nghĩa, còn nhỏ thì kết làm bạn thân thiết, sau này cũng là duyên chị em.”
Trong lòng Thái phu nhân giống như có kim châm, lại lạnh giọng nói: “Chỉ sợ trẻ con chưa hiểu chuyện, ở nhà mình thì thôi, đến bên ngoài mất mặt thì sao?” Lúc bà ta nói đến hai chữ ‘mất mặt’, Thiệu thị nắm khăn tay thật chặt.
Minh Lan thoáng liếc mắt nhìn, quay lại mỉm cười: “Người ngoài thì thôi, Nhàn nhi nhà chúng ta thì người làm thím như con có thể bảo đảm, tính tình nhân phẩm đều là hạng nhất, đi tới đâu cũng thêm vẻ vang cho nhà chúng ta. Nói tới Dung nhi…” Nàng che miệng cười, “Vốn giờ còn nhỏ, đúng lúc dễ học hỏi, cũng không sao rồi. Có điều…”
Thiệu thị hơi giãn lông mày.
Minh Lan nói một hồi, trong lòng chợt nổi lên ý xấu, nói tiếp: “Nếu như Thái phu nhân cảm thấy không ổn, con đành đi từ chối họ Trịnh là xong.” Nói xong câu này nàng liền nhìn chằm chằm đối phương, còn xấu bụng mong chờ…
Thái phu nhân càng nhíu chặt mày hơn. Mẹ cả khổ cực vì con gái dòng thứ cùng cháu gái nhà anh chồng quá cố mà phải đi cầu cạnh nhà người ta. Làm bà nội kế lại ngăn không cho bọn trẻ đi học, truyền đi không biết khó nghe đến mức nào, nghĩ đến đó bà ta chỉ đành phải nói: “Làm đã làm rồi, cứ như vậy đi.”
Khóe miệng Minh Lan cong lên, nàng vốn cũng không phải là đến hỏi ý kiến. Nếu không phải Thiệu thị muốn tới, chỉ vì mình Dung nhi thì nàng đã tự quyết định từ lâu rồi. Lúc này thấy tình hình có vẻ dịu đi, Tam phu nhân Chu thị mới đứng lên làm lễ chúc mừng hai chị dâu: “Chị dâu nhiệt tình lại có thể diện, mẫu thân phải cao hứng mới đúng.”
Không biết câu này có ẩn ý gì, thái phu nhân nghe xong đột nhiên khóe miệng lại lộ ra ý mỉm cười, giống như trong lòng vô cùng vui vẻ. Trong lòng Minh Lan lại hơi nảy lên, nàng không thích cái cảm giác này.
Từng người tự mình trở về. Thiệu thị cau mày bước vào trong nhà, một chị gái trên dưới ba mươi chào đón, đỡ Thiệu thị ngồi trên giường, hầu hạ chủ nhân cởi giày rồi nói đâu đâu: “Cô chủ chúng ta khỏi phải nói đang vui vẻ đến mức nào, đang thu dọn giấy và bút, giờ còn đang luyện chữ đấy.” Đang nói chị ta thấy vẻ mặt Thiệu thị không ổn liền khẽ hỏi: “Phu nhân làm sao vậy?”
Thiệu thị nhẹ nhàng: “Chị phải chỉ bảo Nhàn nhi, sau này ra ngoài đừng chỉ lo cho bản thân, phải trông nom Dung nhi nữa.”
Chị gái kia ngẩn người rồi vẫn đáp vâng một tiếng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thiệu thị chợt đau buồn trong lòng, ngã vào trên kháng rền rĩ khóc thút thít: “Con đáng thương của ta, đường đường là một đứa con gái vợ cả của phủ hầu, giờ lại phải đi lấy lòng đứa con hoang không rõ lai lịch!”
Chị gái kia giật mình biến sắc, vội vàng tiến lên nói: “Phu nhân làm sao vậy, chẳng nhẽ Nhị phu nhân lại lên mặt gì với người sao?”Thiệu thị lắc đầu một cái: “Cũng không phải. Cô ta đối xử với ta khách khí…” Chị ta giống như bị nghẹn họng: “Cô ta nhìn thì có vẻ tính tình trẻ con nhưng lại không đơn giản chút nào. Thái phu nhân là người thế nào, vậy nửa phần lời cũng chẳng hớt được từ chỗ cô ta. Làm sao ta có thể đắc tội cô ta được.”
“Thế rốt cuộc phu nhân sao vậy? Đây là chuyện tốt mà.” Người kia vẫn không hiểu ra sao.
“Lúc trước hầu gia còn sống, vì muốn chăm sóc cho chàng mà ta không tiện ra ngoài xã giao, giờ ở góa lại càng không đi được. Ta chỉ trách bản thân vô dụng, muốn mặt mũi không có mặt mũi, cần quan hệ không có quan hệ,” Thiệu thị cố nén tiếng khóc.
Người kia an ủi: “Ngài suy nghĩ nhiều rồi. Thân phận phu nhân còn đó, dù có không ra khỏi cửa kết giao, lẽ nào người ngoài còn có thể khinh thị phu nhân?”
Thiệu thị lắc đầu, vươn mình ngồi dậy, lẩm bẩm nói: “… Giờ cô Đình Xán đang ở nhà chờ gả, nhưng mà từ nhỏ đã nở mày nở mặt biết bao, ngày xuân trảy hội hoa, mùa thu trảy hội thơ, thân quen với các buổi họp mặt khuê các tại các phủ, tiền hô hậu ủng, năm nào cũng náo nhiệt một hồi.”
Người kia trầm lặng, cùng là con vợ cả dòng chính của phủ hầu, Nhàn nhi giờ đúng là kém xa với Cố Đình Xán.
“Nhưng Nhàn nhi của ta,… Nhàn nhi, chỉ có thể ở bên ta cô đơn qua ngày.” Thiệu thị lại nghẹn ngào, “Có muốn tìm một tiên sinh cũng phải dựa dẫm chi thứ hai. Sau này không biết như thế nào!”
Khóe mắt chị gái kia cũng rơm rớm, vẫn cố khuyên nhủ: “Phu nhân đừng nghĩ nhiều như vậy. Mẹ góa con côi chúng ta sống không phải dựa bên này thì cũng là dựa bên kia. Thái phu nhân là người ôn hòa, giờ xem ra Nhị phu nhân cũng tốt tính. Sau này phu nhân với cô chủ đương nhiên là sẽ không phải sống khổ sống sở.”
Chị ta cẩn thận khuyên bảo, Thiệu thị dần ngừng khóc.
“Cô chủ nhà chúng ta có tấm lòng sáng sủa, mỗi lần đi Trừng viên chơi đùa về mặt mày đều hớn hở, ngài có nhìn ra con bé có nửa phần không vui? Tôi thấy Nhị phu nhân vô cùng thích cô chủ. Cô Dung dù hơi ngang bướng nhưng cũng thành thật. Nói cho cùng là do cô chủ chúng ta khiến mọi người yêu quý.”
Lời này nói động vào đáy lòng Thiệu thị, chị ta nín khóc mỉm cười, lòng an ổn hơn nhiều.
…
Đêm đó, Cố Đình Diệp hồi phủ. Minh Lan vừa giúp hắn cởi áo vừa nói: “… Như vậy, như vậy, cuối cùng Nhàn nhi cũng được đi cùng.”
Cố Đình Diệp cau mày không nói lời nào, mặt đen như than. Minh Lan nhìn sắc mặt của hắn, đoán là tên này lại đang oán thầm rồi, nhớ tới hắn bị Cố Đình Dục ức hiếp nhiều năm như vậy, giờ lại phải đi chăm sóc cho con gái của gã ta, thật chẳng biết tả thế nào nữa.
Minh Lan nhanh chóng chuyển đề tài, tiếp tục nói tới nghi hoặc hôm nay: “… từ lúc vào cửa đến giờ thấy thái phu nhân vẫn đoan trang, em còn chưa bao giờ thấy bà ta vui vẻ như vậy. Không biết là chuyện gì?”
Cố Đình Diệp thoáng nhướng lông mày mà cười lạnh: “Chuyện này có gì khó đoán. Bà ta có hai đứa con trai gái, tổng cộng chắc chỉ có hai việc.”
“Hai việc gì?” Minh Lan bưng bát canh tuyết nhĩ, khẽ nhấp một ngụm thử độ ấm.
“Hoặc là tôi chết, cậu Ba được nhận tước hầu.” Người kia ngả thân thể cao lớn lên ghế bành.
Minh Lan suýt tí nữa thì sặc, tay bưng bát cũng cứng đờ dừng ở giữa chừng. Nàng chăm chú nhìn người kia, chậm rãi đánh giá từ trên xuống dưới một hồi: “Nhìn ngài tạm thời vẫn chưa chết được.”
Cố Đình Diệp lười biếng cười nói: “Còn lại chính là việc kết hôn của Đình Xán.”
Minh Lan đặt bát canh tuyết nhĩ nóng lên bàn, suy nghĩ một chút rồi khâm phục nói: “Xem ra là em Bảy có nơi có chốn rồi.” Gái ế có thể lấy chồng là chuyện tốt, cô gái lạnh lùng kiêu ngạo thanh cao như vậy, không biết nhà ai có phúc được hưởng thụ, trời nắng to cũng không cần dùng băng mát nữa rồi, a mi phò phò.
Đảo mắt một cái nàng lại thấy cái dáng vẻ không buồn để ý của Cố Đình Diệp, không nhịn được mà quở trách: “Chàng làm anh trai sao lại chẳng quan tâm đến việc kết hôn của em gái như vậy.”
Cố Đình Diệp cười hỏi lại: “Em làm chị dâu cũng không thấy quan tâm.”
Minh Lan cười khổ đi tới bên Cố Đình Diệp than thở: “Em cũng chưa nói được hai câu hoàn chỉnh với cô ta, cũng không biết nên mở miệng từ đâu.”
“Cố Đình Diệp tiện tay ôm Minh Lan ngồi lên chân mình, như cười như không nói: “Nói hay lắm, tôi cũng chưa nói được hai câu hoàn chỉnh với cô em gái này đâu.”
“Sao có thể có chuyện đó?” Minh lan vô cùng nghi ngờ, đến cùng thì vẫn là anh em mười mấy năm cơ mà.
Cố Đình Diệp vòng tay ôm bờ eo mềm mại của nàng, xoa thịt mềm dưới cằm nàng, vẻ mặt nhàn nhạt: “Con bé từ nhỏ tính tình thanh cao không dính bụi trần, đương nhiên là ghét nhìn thấy tôi vốn nổi tiếng lêu lổng.”
Minh Lan lặng lẽ không biết nên nói gì. Hai anh em hơn kém nhau mười tuổi. Lúc Cố Đình Xán hiểu chuyện chính là lúc Cố Đình Diệp đang tuổi trẻ sôi nổi, kiêu căng khó dạy, đoán là tai nghe mắt thấy không ít cảnh nóng.
Cố Đình Diệp ngẩng đầu nhìn vô định, trên mặt chợt hiện nét kỳ lạ, nhẹ nhàng tự lẩm bẩm: “Cũng tốt, cũng tốt…”
“Cũng tốt cái gì?” Minh Lan mơ màng, nàng được hắn xoa nắn thật thoải mái, hai tay ôm eo lưng dày, kề sát vào lồng ngực ấm áp của hắn, cảm thấy rất buồn ngủ.
Cố Đình Diệp cúi đầu nhìn Minh Lan giống như con mèo nhỏ đang cuộn mình, mắt híp cong cong, gò má ửng hồng thơm ngon, giống như sắp ngủ thiếp đi, trong lồng ngực cảm nhận được da thịt mềm mại thật không tệ.
Hắn áng chừng trọng lượng trên cánh tay, khẽ thở dài, “Thật sự sắp thành cô dâu mũm mĩm rồi…”
“… Em nghe là Tiết đại gia đến dạy, nghĩ là cơ hội hiếm có bèn nhớ tới Nhàn nhi. Chị dâu thấy thế nào?”
Thiệu thị nghe xong, đầu tiên là ngạc nhiên, Nhàn nhi ngồi bên cạnh lại vô cùng vui vẻ, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên. Thiệu thị nhìn dáng vẻ kia của con gái cũng mềm lòng. Từ khi chồng qua đời, chi thứ tư và chi thứ năm lần lượt rời đi, ngoại trừ Dung nhi tính tình ngang bướng, trong phủ không còn chị em gái nào khác. Con gái xưa nay chỉ ở bên mình, không khỏi mấy phần tịch mịch lẻ loi, về lâu dài cũng không tốt.
Chị ta nghĩ ngợi một lát rồi ngập ngừng nói: “Có thể được Tiết đại gia chỉ bảo là phúc của con bé, làm phiền thím hao tâm tổn trí, lúc nào cũng nhớ thương mẹ con tôi. Chỉ có điều…”
Trái tim Nhàn nhi lơ lửng, chăm chú nhìn Thiệu thị, chỉ nghe mẹ mình tiếp tục nói: “Trước tiên còn chưa bàn chuyện đi đi lại lại nhà người ta bất tiện thế nào, hai đứa là con gái, mỗi lần ra khỏi nhà đều phải trông nom cẩn thận, chuẩn bị xe ngựa, người hầu kẻ hạ đi theo cũng phải tốn công, phải phiền hà sai khiến bao nhiêu ma ma quản sự, phát động nhiều người như vậy, sao có thể không biết thẹn…” Không có tiền thưởng thêm thì sao có thể sai khiến người ta.
Lời còn chưa nói xong, Minh Lan đã rõ ý của chị ta nên cười nói: “Chị dâu dừng ngại, mấy cô bé cũng không phải đi thi trạng nguyên, khuê học cũng không như trường học bình thường, mỗi tuần chỉ học năm ngày. Đến lúc đi để Nhàn nhi đến chỗ em cũng ngồi xe với Dung nhi là được. Tất cả thị vệ gia đinh, bà hầu tôi tớ đều sẵn có, chị dâu chỉ cần cho đi theo hai hầu gái ma ma là được. Không đến mức ảnh hưởng nhiều người, lại nhẹ nhàng đơn giản, chẳng phải là tốt rồi sao.”
Thiệu thị rụt rè: “Chuyện này…” Nhàn nhi lại khẩn cầu, kêu khẽ: “Mẹ.”
Mẹ con bé quay lại liếc nhìn con gái một cái, đành phải nói: “Như vậy rất tốt, Nhàn nhi còn không cám ơn thím con.”
Lông mày Nhàn nhi cũng cong cong lên, mặt vui vẻ, nhảy nhót như con thỏ nhỏ, phấn khởi hành lễ tạ ơn Minh Lan.
“Phiền em quá.” Thiệu thị lại cảm tạ lần nữa.
Minh Lan thoải mái khoát tay: “Phiền hà cái gì, vì Dung nhi làm em không bớt lo, nếu ngoan ngoan hiểu chuyện như Nhàn nhi thì cần gì phải ra ngoài tìm nữ tiên sinh. Dung nhi tính tình như ngựa hoang, còn phiền Nhàn nhi ra cửa phải chăm sóc đấy.”
Thiệu thị cười nói: “Chị em gái trông nom lẫn nhau vốn là việc nên làm.”
Hai chị em dâu nói vài câu liền dắt tay nhau tới Huyên Thảo viên, đi xuyên qua sân vào buồng trong đã thấy Tam phu nhân Chu thị không biết đang nói chuyện gì, hai người đang cao hứng. Bọn họ thấy Minh Lan và Thiệu thị đến liền ngưng cười đùa. Trong lòng Minh Lan hơi nảy lên.
Thỉnh an thái phu nhân xong, Minh Lan thuận miệng cười hỏi: “Không biết thái phu nhân cùng em dâu đang nói chuyện gì mà cao hứng như vậy.”
“Không có gì, hôm nay khí trời tốt, em dâu con kể cho ta mấy chuyện giải buồn.” Vẻ mặt Thái phu nhân vui sướng. Chu thị ưỡn bụng mỉm cười như có như không. Minh Lan cũng không hỏi nhiều nữa.
Thái phu nhân thân thiết nói: “Hai đứa con trông cũng có vẻ hào hứng, có việc gì vui thế?”
Thiệu thị đang phấn chấn bèn kể chuyện ra. Lông mày Thái phu nhân khẽ nhúc nhích, liếc mắt nhìn Minh Lan, cũng không nói là tốt hay không tốt. Thiệu thị không khỏi nguội bớt lòng hân hoan, hơi cúi thấp đầu xuống. Tam phu nhân Chu thị thì từ đầu đến cuối chưa từng nói câu nào, chỉ hơi mỉm cười ôn hòa ngồi nghe người khác nói.
Thái phu nhân nhẹ nhàng chạm vào nắp tráp thuốc tráng men, giọng nói lạnh nhạt: “Đúng là vợ cậu Hai giỏi, vào cửa mới được bao lâu mà đã có mặt mũi như vậy, ngay cả phu nhân Trịnh tướng quân cũng có thể thuyết phục được.”
Minh Lan coi như không hiểu gì, cười tao nhã: “Ngài thương con dâu rồi, đây là nhờ thể diện nhà chúng ta.”
“Có điều…” Thái phu nhân nhíu mày, bà ta đã sớm nhìn quen Minh Lan giả ngu, đành phải nói rõ ràng chút: “Suy cho cùng vẫn là khuê học của phủ Trung Kính hầu, người ngoài như chúng ta lại chen ngang như vậy, có phần không thích hợp.”
“Thái phu nhân có chỗ không biết.” Minh Lan cười giải thích, “Nhà họ Trịnh có bốn cô, mấy nhà thân thiết khác có ba, bốn cô, thêm hai đứa phủ chúng ta, Đại phu nhân phủ tướng quân có nói như vậy là vừa đủ không thừa không thiếu. Chưa tính là đi học, chính là đi kết giao với mấy quý nữ nhà danh môn cũng tốt. Mấy gia đình kia đều có nề nếp nghiêm cẩn, mấy cô con gái có tri thức hiểu lễ nghĩa, còn nhỏ thì kết làm bạn thân thiết, sau này cũng là duyên chị em.”
Trong lòng Thái phu nhân giống như có kim châm, lại lạnh giọng nói: “Chỉ sợ trẻ con chưa hiểu chuyện, ở nhà mình thì thôi, đến bên ngoài mất mặt thì sao?” Lúc bà ta nói đến hai chữ ‘mất mặt’, Thiệu thị nắm khăn tay thật chặt.
Minh Lan thoáng liếc mắt nhìn, quay lại mỉm cười: “Người ngoài thì thôi, Nhàn nhi nhà chúng ta thì người làm thím như con có thể bảo đảm, tính tình nhân phẩm đều là hạng nhất, đi tới đâu cũng thêm vẻ vang cho nhà chúng ta. Nói tới Dung nhi…” Nàng che miệng cười, “Vốn giờ còn nhỏ, đúng lúc dễ học hỏi, cũng không sao rồi. Có điều…”
Thiệu thị hơi giãn lông mày.
Minh Lan nói một hồi, trong lòng chợt nổi lên ý xấu, nói tiếp: “Nếu như Thái phu nhân cảm thấy không ổn, con đành đi từ chối họ Trịnh là xong.” Nói xong câu này nàng liền nhìn chằm chằm đối phương, còn xấu bụng mong chờ…
Thái phu nhân càng nhíu chặt mày hơn. Mẹ cả khổ cực vì con gái dòng thứ cùng cháu gái nhà anh chồng quá cố mà phải đi cầu cạnh nhà người ta. Làm bà nội kế lại ngăn không cho bọn trẻ đi học, truyền đi không biết khó nghe đến mức nào, nghĩ đến đó bà ta chỉ đành phải nói: “Làm đã làm rồi, cứ như vậy đi.”
Khóe miệng Minh Lan cong lên, nàng vốn cũng không phải là đến hỏi ý kiến. Nếu không phải Thiệu thị muốn tới, chỉ vì mình Dung nhi thì nàng đã tự quyết định từ lâu rồi. Lúc này thấy tình hình có vẻ dịu đi, Tam phu nhân Chu thị mới đứng lên làm lễ chúc mừng hai chị dâu: “Chị dâu nhiệt tình lại có thể diện, mẫu thân phải cao hứng mới đúng.”
Không biết câu này có ẩn ý gì, thái phu nhân nghe xong đột nhiên khóe miệng lại lộ ra ý mỉm cười, giống như trong lòng vô cùng vui vẻ. Trong lòng Minh Lan lại hơi nảy lên, nàng không thích cái cảm giác này.
Từng người tự mình trở về. Thiệu thị cau mày bước vào trong nhà, một chị gái trên dưới ba mươi chào đón, đỡ Thiệu thị ngồi trên giường, hầu hạ chủ nhân cởi giày rồi nói đâu đâu: “Cô chủ chúng ta khỏi phải nói đang vui vẻ đến mức nào, đang thu dọn giấy và bút, giờ còn đang luyện chữ đấy.” Đang nói chị ta thấy vẻ mặt Thiệu thị không ổn liền khẽ hỏi: “Phu nhân làm sao vậy?”
Thiệu thị nhẹ nhàng: “Chị phải chỉ bảo Nhàn nhi, sau này ra ngoài đừng chỉ lo cho bản thân, phải trông nom Dung nhi nữa.”
Chị gái kia ngẩn người rồi vẫn đáp vâng một tiếng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thiệu thị chợt đau buồn trong lòng, ngã vào trên kháng rền rĩ khóc thút thít: “Con đáng thương của ta, đường đường là một đứa con gái vợ cả của phủ hầu, giờ lại phải đi lấy lòng đứa con hoang không rõ lai lịch!”
Chị gái kia giật mình biến sắc, vội vàng tiến lên nói: “Phu nhân làm sao vậy, chẳng nhẽ Nhị phu nhân lại lên mặt gì với người sao?”Thiệu thị lắc đầu một cái: “Cũng không phải. Cô ta đối xử với ta khách khí…” Chị ta giống như bị nghẹn họng: “Cô ta nhìn thì có vẻ tính tình trẻ con nhưng lại không đơn giản chút nào. Thái phu nhân là người thế nào, vậy nửa phần lời cũng chẳng hớt được từ chỗ cô ta. Làm sao ta có thể đắc tội cô ta được.”
“Thế rốt cuộc phu nhân sao vậy? Đây là chuyện tốt mà.” Người kia vẫn không hiểu ra sao.
“Lúc trước hầu gia còn sống, vì muốn chăm sóc cho chàng mà ta không tiện ra ngoài xã giao, giờ ở góa lại càng không đi được. Ta chỉ trách bản thân vô dụng, muốn mặt mũi không có mặt mũi, cần quan hệ không có quan hệ,” Thiệu thị cố nén tiếng khóc.
Người kia an ủi: “Ngài suy nghĩ nhiều rồi. Thân phận phu nhân còn đó, dù có không ra khỏi cửa kết giao, lẽ nào người ngoài còn có thể khinh thị phu nhân?”
Thiệu thị lắc đầu, vươn mình ngồi dậy, lẩm bẩm nói: “… Giờ cô Đình Xán đang ở nhà chờ gả, nhưng mà từ nhỏ đã nở mày nở mặt biết bao, ngày xuân trảy hội hoa, mùa thu trảy hội thơ, thân quen với các buổi họp mặt khuê các tại các phủ, tiền hô hậu ủng, năm nào cũng náo nhiệt một hồi.”
Người kia trầm lặng, cùng là con vợ cả dòng chính của phủ hầu, Nhàn nhi giờ đúng là kém xa với Cố Đình Xán.
“Nhưng Nhàn nhi của ta,… Nhàn nhi, chỉ có thể ở bên ta cô đơn qua ngày.” Thiệu thị lại nghẹn ngào, “Có muốn tìm một tiên sinh cũng phải dựa dẫm chi thứ hai. Sau này không biết như thế nào!”
Khóe mắt chị gái kia cũng rơm rớm, vẫn cố khuyên nhủ: “Phu nhân đừng nghĩ nhiều như vậy. Mẹ góa con côi chúng ta sống không phải dựa bên này thì cũng là dựa bên kia. Thái phu nhân là người ôn hòa, giờ xem ra Nhị phu nhân cũng tốt tính. Sau này phu nhân với cô chủ đương nhiên là sẽ không phải sống khổ sống sở.”
Chị ta cẩn thận khuyên bảo, Thiệu thị dần ngừng khóc.
“Cô chủ nhà chúng ta có tấm lòng sáng sủa, mỗi lần đi Trừng viên chơi đùa về mặt mày đều hớn hở, ngài có nhìn ra con bé có nửa phần không vui? Tôi thấy Nhị phu nhân vô cùng thích cô chủ. Cô Dung dù hơi ngang bướng nhưng cũng thành thật. Nói cho cùng là do cô chủ chúng ta khiến mọi người yêu quý.”
Lời này nói động vào đáy lòng Thiệu thị, chị ta nín khóc mỉm cười, lòng an ổn hơn nhiều.
…
Đêm đó, Cố Đình Diệp hồi phủ. Minh Lan vừa giúp hắn cởi áo vừa nói: “… Như vậy, như vậy, cuối cùng Nhàn nhi cũng được đi cùng.”
Cố Đình Diệp cau mày không nói lời nào, mặt đen như than. Minh Lan nhìn sắc mặt của hắn, đoán là tên này lại đang oán thầm rồi, nhớ tới hắn bị Cố Đình Dục ức hiếp nhiều năm như vậy, giờ lại phải đi chăm sóc cho con gái của gã ta, thật chẳng biết tả thế nào nữa.
Minh Lan nhanh chóng chuyển đề tài, tiếp tục nói tới nghi hoặc hôm nay: “… từ lúc vào cửa đến giờ thấy thái phu nhân vẫn đoan trang, em còn chưa bao giờ thấy bà ta vui vẻ như vậy. Không biết là chuyện gì?”
Cố Đình Diệp thoáng nhướng lông mày mà cười lạnh: “Chuyện này có gì khó đoán. Bà ta có hai đứa con trai gái, tổng cộng chắc chỉ có hai việc.”
“Hai việc gì?” Minh Lan bưng bát canh tuyết nhĩ, khẽ nhấp một ngụm thử độ ấm.
“Hoặc là tôi chết, cậu Ba được nhận tước hầu.” Người kia ngả thân thể cao lớn lên ghế bành.
Minh Lan suýt tí nữa thì sặc, tay bưng bát cũng cứng đờ dừng ở giữa chừng. Nàng chăm chú nhìn người kia, chậm rãi đánh giá từ trên xuống dưới một hồi: “Nhìn ngài tạm thời vẫn chưa chết được.”
Cố Đình Diệp lười biếng cười nói: “Còn lại chính là việc kết hôn của Đình Xán.”
Minh Lan đặt bát canh tuyết nhĩ nóng lên bàn, suy nghĩ một chút rồi khâm phục nói: “Xem ra là em Bảy có nơi có chốn rồi.” Gái ế có thể lấy chồng là chuyện tốt, cô gái lạnh lùng kiêu ngạo thanh cao như vậy, không biết nhà ai có phúc được hưởng thụ, trời nắng to cũng không cần dùng băng mát nữa rồi, a mi phò phò.
Đảo mắt một cái nàng lại thấy cái dáng vẻ không buồn để ý của Cố Đình Diệp, không nhịn được mà quở trách: “Chàng làm anh trai sao lại chẳng quan tâm đến việc kết hôn của em gái như vậy.”
Cố Đình Diệp cười hỏi lại: “Em làm chị dâu cũng không thấy quan tâm.”
Minh Lan cười khổ đi tới bên Cố Đình Diệp than thở: “Em cũng chưa nói được hai câu hoàn chỉnh với cô ta, cũng không biết nên mở miệng từ đâu.”
“Cố Đình Diệp tiện tay ôm Minh Lan ngồi lên chân mình, như cười như không nói: “Nói hay lắm, tôi cũng chưa nói được hai câu hoàn chỉnh với cô em gái này đâu.”
“Sao có thể có chuyện đó?” Minh lan vô cùng nghi ngờ, đến cùng thì vẫn là anh em mười mấy năm cơ mà.
Cố Đình Diệp vòng tay ôm bờ eo mềm mại của nàng, xoa thịt mềm dưới cằm nàng, vẻ mặt nhàn nhạt: “Con bé từ nhỏ tính tình thanh cao không dính bụi trần, đương nhiên là ghét nhìn thấy tôi vốn nổi tiếng lêu lổng.”
Minh Lan lặng lẽ không biết nên nói gì. Hai anh em hơn kém nhau mười tuổi. Lúc Cố Đình Xán hiểu chuyện chính là lúc Cố Đình Diệp đang tuổi trẻ sôi nổi, kiêu căng khó dạy, đoán là tai nghe mắt thấy không ít cảnh nóng.
Cố Đình Diệp ngẩng đầu nhìn vô định, trên mặt chợt hiện nét kỳ lạ, nhẹ nhàng tự lẩm bẩm: “Cũng tốt, cũng tốt…”
“Cũng tốt cái gì?” Minh Lan mơ màng, nàng được hắn xoa nắn thật thoải mái, hai tay ôm eo lưng dày, kề sát vào lồng ngực ấm áp của hắn, cảm thấy rất buồn ngủ.
Cố Đình Diệp cúi đầu nhìn Minh Lan giống như con mèo nhỏ đang cuộn mình, mắt híp cong cong, gò má ửng hồng thơm ngon, giống như sắp ngủ thiếp đi, trong lồng ngực cảm nhận được da thịt mềm mại thật không tệ.
Hắn áng chừng trọng lượng trên cánh tay, khẽ thở dài, “Thật sự sắp thành cô dâu mũm mĩm rồi…”
/226
|