Lần này quay về nhà tổ họ Thịnh, bầu không khí vui vẻ của hai năm trước đã không còn, các vú già ra vào trong nhà đều nhẹ chân nhẹ tay, không dám gây ra chút tiếng ồn ào nào.
Minh Lan trước tiên đến bái kiến vợ chồng Thịnh Duy dáng vẻ gày yếu suy nhược. Lý thị mặt mũi tiều tụy, đều nói ốm lâu thì con cái cũng chẳng tận hiếu trước giường bệnh, nhưng bà bác không phải là một người mẹ bình thường, năm đó bà ấy mang theo con nhỏ trải qua biết bao sóng gió mới đổi được vẻ phồn thịnh của phủ Thịnh ngày hôm nay. Lý thị là con dâu trưởng, đương nhiên phải cúc cung tận tụy, vất vả liên tiếp mấy tháng nay khiến bác áy mệt tới như đã ngót nửa cái mạng.
«Cha mẹ chăm sóc bên giường bệnh bà nội, thật là cực khổ, đều tại con về muộn !» Trường Ngô khóc ngã nhào tới trước gối vợ chồng Thịnh Duy, Duẫn Nhi cũng quỳ ở một bên. Lý thị vội vàng nâng con trai con dâu dậy, sau đó lôi kéo Duẫn Nhi ngồi ở một bên, nói liền: «Con của mẹ, con đang có thai, quãng đường dài này đã khiến con mệt nhọc rồi, đợi lát nữa thăm vào lão phu nhân xong thì con nghỉ ngơi đi, sẽ không ai trách móc gì con đâu. »
Duẫn Nhi kiên quyết không chịu, Thịnh Duy cũng nói : «Nghe lời mẹ con đi, đây cũng là lời lão phu nhân đã dặn dò từ trước.» Lý thị xoay người lại, mỗi tay mỗi bên kéo tay của Minh Lan và Trường Đống, thương tiếc nói : «Đứa bé ngoan, hai con cũng mệt mỏi rồi, nhanh đi theo bác nào.»
Đi vào phòng ngủ của bà bác, Minh Lan ngửi thấy một mùi thuốc Đông y rất gay mũi, giữa phòng bày một lò sưởi hoa sen bát bảo năm tầng, bên trong than bạc bập bùng cháy, bên ngoài lạnh lẽo, vừa vào trong phòng bỗng thấy ấm áp hơn nhiều. Trưởng Đống nhịn không được rùng mình một cái, Minh Lan nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
Thịnh lão phu nhân ngồi ở đầu giường, nhìn thấy cháu gái cháu trai của mình, vẻ mặt vốn nghiêm trang cũng lộ ra một chút tươi cười, khẽ gật đầu, nhưng cũng không nói lời nào, Trường Ngô tiến lên từng bước, té nhào trước giường, bi thương khóc ròng nói : «Bà nội, cháu đã về rồi ạ !»
Minh Lan bước đến gần, chỉ thấy bà bác tóc bạc cả đầu đã được chải thật chỉnh tề, hốc mắt hõm sâu xuống, sống mũi cũng hơi lõm xuống. Bà suy yếu nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, nghe thấy tiếng của Trường Ngô cũng chỉ có thể giật giật khóe môi, không phát ra được âm thanh nào, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của hầu già uống xong chén thuốc mới khó khăn gật đầu một cái, nhưng không bao lâu sau thì lại ngất đi.
Văn thị ngồi một bên chăm sóc, nhẹ nhàng lau nước mắt, nức nở nói: «Từ mấy ngày trước, bà đã không nói chuyện được, chỉ có thể ăn chút cháo, như hôm nay đã là khá hơn nhiều rồi.» Trường Ngô vội vàng khom người nói: «Chị dâu đã vất vả rồi.
Vì sợ làm phiền bà bác nghỉ ngơi, mọi người đều lui ra ngoài, sau khi an vị tại chính thất, vợ chồng Trường Ngô và Minh Lan, Trường Đống làm lễ thỉnh an Thịnh lão phu nhân. Thịnh lão phu nhân hỏi vài câu về chuyện trong kinh thành, Trường Ngô đều cẩn thận trả lời từng câu một, Lý thị thấy bên ngoài chất một đống rương hòm lớn, cảm thấy kỳ lạ, Trường Ngô úp mở nói: “. . .Con đã xin nghỉ phép. . .”
Trong lòng Lý thị cảm thấy xót xa, sau khi con trai được thăng chức, bác ấy ở cả nhà mẹ đẻ lẫn nhà chồng đều có tiếng nói hơn không ít, nhà bác bây giờ cũng được xem là muốn tiền có tiền, muốn địa vị có địa vị, cho dù chăm sóc bà bác cực khổ ra sao, nhưng cứ nghĩ tới tương lai con cháu cũng sẽ hiếu thuận với mình như vậy thì dù vất vả như thế nào cũng chịu đựng được, nhưng đây không hề biểu thị bác bằng lòng để con trai bỏ mặc tiền đồ về chịu tang như vậy.
Lý thị mắng :« Tự tung tự tác ! Ở kinh thành chăm chỉ làm việc là được, ở nhà đã có chúng ta và anh chị dâu con lo liệu ! Triều đình cũng không hề có quy chế quy định cháu trai phải chịu tang mà ! » Khó khăn lắm mới có được chức quan, nhỡ bị người khác thay thế thì biết làm sao bây giờ ?
Thịnh Duy nhìn thoáng qua Thịnh lão phu nhân, uy nghiêm nói: « Con nó trước đó đã nói chuyện với tôi rồi, mặc dù không có mệnh lệnh rõ ràng, nhưng thằng Ngô có lòng hiếu thảo, chung quy vẫn đáng khen hơn đáng trách ! Bà đừng nói nữa, trong lòng tôi tự có tính toán ! »
Thịnh lão phu nhân lôi kéo đôi tay nhỏ bé của Minh Lan, quan sát kĩ càng cháu gái bảo bối béo lên hay gầy đi, nghe thấy những lời ấy, quay về phía Lý thị an ủi : « Cháu dâu chớ lo lắng, Thịnh Hoành sớm đã dặn dò phía Trung Úy Vệ và mấy vị Phó chỉ huy sứ rồi, vị trí kia sẽ giữ lại cho Trường Ngô, nếu trong khoảng thời gian ngắn, đất nước cần người tận sức, quan trên cũng sẽ vì tình mà cho gọi nó về phục chức. »
Vợ chồng Thịnh Duy rất vui mừng, lập tức bảo vợ chồng Trường Ngô dạp đầu với Thịnh lão phu nhân, Minh Lan nhanh trí, ngay lập tức tiến lên đỡ hai người họ dậy, luôn miệng nói :« Chị dâu có thai rồi, không thể hành động tùy tiện, chị mau ngồi xuống đi ; anh Ngô có hiếu như vậy, sau này bất kể về sự nghiệp hay gia đình chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió nha. »
Lý thị thấy Minh Lan thông minh lanh lợi, lời nói dễ nghe, trong lòng vô cùng yêu thích, từ trong tay đứa hầu gái bên cạnh lấy ra hai cái hà bao đã chuẩn bị sẵn, kín đáo đưa cho Minh Lan và Trường Đống mỗi người một cái, lại từ trên cổ tay mình tháo xuống một đôi vòng tay phỉ thúy đeo vào cho Minh Lan.
Minh Lan thấy chiếc vòng có màu ngọc bích, trong suốt lạ thường, chỗ tiếp xúc với da thịt cảm thấy ấm áp trơn nhẵn, không có lấy một chút tạp sắc, chính xác là món đồ tốt hiếm thấy, nàng lập tức luôn miệng từ chối. Lý thị không thuận theo, vẻ mặt hiền từ nói : « Đứa bé ngoan, sang năm cháu cập kê rồi, bác không thể đến dự, nên đương nhiên phải tặng quà trước cho cháu, cháu đừng từ chối nữa nhé. »
Minh Lan quay đầu lại, thấy Thịnh lão phu nhân khẽ gật đầu mới nhận lấy, cung kính cúi người nói lời cảm tạ, nàng vừa cúi người vừa nghĩ :
Bác à, thật ra bác không cần phải lo nghĩ nhiều như vậy, chuyện chốn quan trường cánh đàn ông họ hiểu rõ nhất, tuy rằng phận cháu không cần kiên quyết về chịu tang bà, nhưng giữa võ tướng và quan văn có một điểm khác nhau rất lớn, ở thời bình, có hay không có võ tướng cũng không khác nhau là mấy, còn không bằng về chịu tang chín tháng, lấy được danh tiếng tốt, dù sao Thịnh Hoành và Trường Bách cũng sẽ thay anh ấy ‘‘bảo quản tốt’’ chức quan này.
Sau đó người lớn nói chuyện với nhau, đám con nít bọn họ đều lui ra ngoài. Trường Đống đã cưỡi ngựa hai giờ đồng hồ rồi, mới đầu còn thấy chơi thật vui, sau đó thì ăn đủ, cơ bắp trong đùi đau nhức từng trận, Trường Ngô đã sớm sai hầu già chuẩn bị thuốc mỡ bôi lên cho cậu nhóc.
Minh Lan vốn muốn đi vào chăm sóc, gặp phải Trường Đống xị mặt chạy ra, Minh Lan nhìn thấy cánh cửa trước mặt ‘sầm’ một tiếng đóng chặt lại, oán thầm trong lòng : Không phải chỉ là có mỗi con chim nhỏ thôi sao, có cái gì hơn người chứ, đâu phải là nàng chưa từng thấy qua nha.
Vừa ra khỏi cửa đã thấy Phẩm Lan đang chờ ở bên ngoài, thấy Minh Lan ra liền kéo tay áo cô bé, vẻ mặt hung ác nói : « Nhanh giao vòng tay ra đây ! » Đôi vòng tay này là vật mà Lý thị yêu thích nhiều năm qua, Phẩm Lan từ lâu đã muốn sở hữu chúng nó nha.
Minh Lan ủ rũ hừ một tiếng : « Dạo này đúng là quá đen đủi rồi, mấy ngày trước thì gặp thủy tặc, hôm nay lại đụng phải cướp đường ! » Kỳ thực Lý thị đã sớm chuẩn bị quà tặng cho lễ cập kê của ba cô Lan ở kinh thành rồi.
Minh Lan vừa nói vừa cởi vòng tay đưa cho Phẩm Lan, Phẩm Lan hào hứng nói : « Chị đã nghe chị dâu kể lại rồi, mấy tên thủy tặc kia trông như thế nào ? Em có trông thấy chúng không ? Minh Lan ra vẻ khí phách đầy mình ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói : « Không chỉ vậy thôi đâu, em còn lấy một chọi mười, đánh lui cái lũ hại dân hại nước ấy nữa nha ! »
Phẩm Lan hiểu rõ liếc nàng một cái, tiếp nhận vòng tay, cười hì hì ngắm mặt một lát, lại đeo vào cổ tay xem xét hồi lâu, sau đó vẫn trả lại cho Minh Lan. Minh Lan chỉ nhận một cái, cái kia thì đưa trở lại: « Hai chúng ta mỗi người một cái đi ! »
Trong lòng Phẩm Lan mặc dù thích thật, nhưng lại ngượng ngùng, do dự nói : « Đây là mẹ chị tặng cho em, chị sao có thể… » Minh Lan vỗ vai chị ta, trêu chọc nói : « Chị cầm đi mà, gặpmột lần chia một nửa, không phải là quy củ làm ăn của nhà chị sao. » Kết quả của việc khua môi múa mép là bị Phẩm Lan dùng sức cù một trận nhớ đời.
Ăn xong bữa tối, Minh Lan theo Thịnh lão phu nhân trở về phòng nghỉ ngơi, lúc này mới có cơ hội nói chuyện riêng, ai biết Minh Lan mới ôm lấy cánh tay lão phu nhân, hì hì cười chưa kịp nói câu nào, lão phu nhân đã lạnh mặt quát : « Quỳ xuống ! » Minh Lan ngẩn người, lão phu nhân vẻ mặt nghiêm nghị, giận dữ nói : « Còn không mau quỳ xuống ! »
Minh Lan vội vàng từ trên người lão phu nhân nhảy xuống, thở phù phù quỳ gối, sau đó Phòng ma ma nghiêm mặt xuất hiện, trong tay còn cầm một cái thước to dài khiến ai cũng phải kinh sợ.
« Tay trái ! » Lão phu nhân cầm thước trong tay, lạnh như băng nói.
Minh Lan rụt rè đưa tay trái ra, lão phu nhân nâng thước lên cao, nghiêm khắc nói : « Đã biết sai ở đâu chưa ? »
Minh Lan nhìn cái thước đồng sáng loáng trước mặt, nghĩ thầm bản thân thường xuyên phạm lỗi, có thể gợi ý một cái được không? Phòng ma ma ở bên cạnh tốt bụng nhắc nhở : « Buổi trưa, mợ hai đã nói ra chuyện gặp thủy tặc trên đường rồi. »
Minh Lan bất đắc dĩ nhắm mắt, Duẫn Nhi thật nhanh mồm nhanh miệng, nàng biết lần này bản thân đạp trúng mìn rồi, đành thấp giọng thừa nhận : « Cháu gái biết sai rồi ạ, cháu không nên tùy ý làm bậy, khiến chính mình bị vây trong hiểm cảnh. »
« Biết sai là tốt rồi. » Lão phu nhân thiết diện vô tư, nhận sai chỉ là điều lệ xử phạt đầu tiên quan trọng nhất, kế tiếp còn có chịu đòn, giáo huấn, giảng đạo lý và phạt chép sách, hàng loạt quy trình, nếu như cố chấp không nhận sai, thì thời gian chịu phạt sẽ nhiều hơn, hình phạt cũng nặng thêm, nhưng do thái độ nhận sai của Minh Lan tương đối tốt nên đã được giảm nhẹ hình phạt.
« Cô bé ngốc, lão phu nhân là vì thương yêu cháu nên mới phạt cháu thôi ! » Phòng ma ma bôi lên lòng bàn tay của Minh Lan một lớp thuốc mỡ, chậm rãi càu nhàu : « Lần này là do cô may mắn, đều là người một nhà, sự tình cũng phát sinh ở bên ngoài, mọi việc đều đã được xử lý ổn thỏa, sẽ không bị người ngoài đàm tiếu ; lúc mợ hai kể lại mọi chuyện cho lão phu nhân nghe, lão phu nhân bị kinh sợ hai tay run lẩy bẩy, nắp chén cũng cầm không vững. Chuyện này mặc dù đã chấm dứt, nhưng cô chủ cũng nên thay đổi tính tình, cô lớn như vậy mà còn không nên người, lão phu nhân cũng sẽ không thể sống yên ổn được. »
Minh Lan mang trong mình tư tưởng của người trưởng thành, đương nhiên biết tốt xấu, biết bản thân đây là đang khiến người già tức giận, cũng áy náy không yên, vì vậy sau khi được bôi một lớp thuốc mỡ thật dày, nàng liền mặt mày rạng rỡ chạy vào phòng lão phu nhân, như con chó nhỏ vẫy đuôi lấy lòng lão phu nhân, hết chắp tay thi lễ thì lại cúi đầu khom lưng, cuối cùng còn chui tọt lên giường của lão phu nhân, cứ như cây kẹo dẻo dính chặt vào người mè nheo mãi không buông.
Mấy năm nay, toàn bộ công phu làm nũng hay ra vẻ thông minh của Minh Lan đã đạt đến trình độ thuần thục như nước chảy mây trôi, lão phu nhân trước giờ đều chịu thua không chống đỡ được, giận đến mấy cũng tiêu tan hết, cho dù còn thì chỉ cần đánh Minh Lan vài cái là lại như quả bóng xì hơi.
Phòng ma ma liếc mắt, đoán chừng lực đạo kia vừa đủ để đập chết một con muỗi.
Vì bà bác bệnh nặng nằm trên giường, chứ nếu không thì dựa vào tính tình của Phẩm Lan, chắc chắn sẽ kéo Minh Lan trèo cây xuống sông bắt chim bắt cá, hôm nay lại chỉ có thể thành thật ở trong nhà. Minh Lan viết chữ chép sách, Phẩm Lan ở một bên xem sổ sách, Minh Lan thêu thùa, Phẩm Lan gảy bàn tính, một bên thì dáng điệu thêu thùa múa bút xinh đẹp tao nhã, một bên thì bộ dạng đếm tiền đếm ngân phiếu rất đậm chất con buôn nha.
Hiện thực tàn khốc, Phẩm Lan uất ức, Minh Lan thành thật nói : « Kỳ thực em rất muốn được như chị. »
Cứ cách mấy ngày, Thịnh Vân sẽ dẫn Thái Sinh đến thăm bà bác, Thịnh Vân ở đầu giường thấy mẹ già đang nằm thoi thóp thì khóc nấc lên, còn Thái Sinh phụ trách an ủi cô em họ đang đau lòng nha.
Tất nhiên cô em họ này không phải là Minh Lan.
Phẩm Lan đã lớn thật rồi, thấy Thái Sinh cũng biết đỏ mặt, cũng không nổi nóng nói năng thô lỗ như trước, còn biết giả bộ dịu dàng đáng yêu trước cô Thịnh Vân, aiz, chỉ có điều đối với một người có trình độ có chuyên môn như Minh Lan mà nói, Phẩm Lan vẫn còn phải tập luyện nhiều.
Gió bấc lạnh như dao, cuối năm rét đậm, những phiến tuyết dày đặc bao trùm toàn bộ đình viện, bà bác rốt cuộc không chịu được nữa, trong phòng đốt than trở nên ấm áp, bầu không khí lại ngưng trọng đau thương. Bà bác đã hôn mê từ đêm qua, chỉ có dấu hiệu tim đập biểu thị bà còn sống, cha con Thịnh Duy từ đầu đến cuối đều túc trực bên cạnh giường.
Trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường có để một cái khay, bên trong có mấy cọng lông chim mềm nhỏ, hầu già phụ trách thuốc thang thỉnh thoảng lấy lông vũ đặt trước chóp bà bác xem bà có còn thở hay không. Thịnh Vân vẫn nằm sấp trước giường, thấp giọng khóc thút thít, không ngừng gọi ‘Mẹ ơi’, xung quanh con cháu đều có mặt đầy đủ, chỉ có Duẫn Nhi, vì sợ chị ấy bị lây bệnh nên miễn cho phải hầu hạ trước giường.
Bỗng nhiên bà bác thở hổn hển một trận, tiếng thở dốc ngắn ngủi trở nên nổi bật trong căn phòng yên tĩnh, Thịnh Duy vội vàng nhào qua đỡ bà bác dậy : « Mẹ, mẹ muốn nói gì ạ ? Con và em gái đều đang ở đây ạ ! »
Bà bác khó khăn giật giật mí mắt, đột nhiên mở mắt, đôi tay gầy trơ xương dùng sức tì lên người Thịnh Duy và Thịnh Vân, giãy giụa muốn đứng lên, trên gương mặt khô gầy vàng như nến hiện lên sắc đỏ kỳ lạ.
« Mẹ, mẹ làm sao vậy, mẹ nói gì đi ạ ? » Thịnh Vân lẳng lặng ôm thân bà bác, khóc hỏi.
Hai mắt bà bác như không có tiêu cự, không biết đang nhìn cái gì, trong mồm lẩm bẩm vài tiếng, rồi bỗng nhiên lớn tiếng hét : « …Hồng nhi ! Hồng Nhi của ta ! » tiếng rít gào thê lương khiến mọi người trong phòng đều sợ ngây người.
Cử chỉ của bà bác không dược bình thường, khàn giọng nói : « Hồng Nhi ! Đều tại mẹ không tốt ! Mẹ đã không thể che chở cho con ! »
Hai anh em Thịnh Duy mặt đầy nước mắt, bà bác ho sặc sụa một trận, người ngã về phía sau, trong cổ họng liên tục phát ra những âm thanh đứt quãng : « …Hồng nhi, con yên tâm, mẹ đã báo thù cho con rồi, cái đứa hầu gái làm hại con, mẹ đã tìm được nó rồi ! Nó cho rằng có tiền là có thể sống sung sướng, hahaha… không có cửa đâu ! Mẹ đem bán nó vào kỹ viện, nó chết rồi… xương cốt cũng hóa thành tro bụi ! … Báo được thù rồi… Báo được thù rồi… »
Tiếng cười so với tiếng khóc còn khó nghe hơn, Minh Lan không cách nào tưởng tượng được người xưa nay vốn hiền từ ôn hòa như bà bác lại có thể nói ra những lời hung ác như vậy, rốt cuộc lúc đó phải có bao nhiêu oán hận đây.
Hơi thở bà bác yếu ớt, dần dần không thở nổi nữa nhưng vẫn cúi thấp đầu gào thét : « …Thịnh Hoài Trung !… Ông là cái đồ ái thiếp diệt thê, ham mê nữ sắc, làm hỏng cuộc đời của con gái, tôi đến chỗ Diêm Vương cũng sẽ kiện ông ! » Trong lời nói tràn ngập ý hận.
Sau một trận thở dốc kịch liệt, bà bác run rẩy vài cái, sau đó nhắm chặt hai mắt, không còn thở nữa.
Hầu già cầm lông chim thử một chút, sau đó quay về phía mọi người lắc đầu. Thịnh Duy và Thịnh Vân nhìn khuôn mặt tiều tụy của bà bác, nhớ tới mẹ mình cả đời khổ cực thì cao giọng khóc, một đám hậu bối cũng khóc theo, hầu gái hầu giá bên ngoài nghe thấy tiếng khóc bên trong thì cũng kêu khóc theo.
Minh Lan cúi đầu dựa trên đầu gối Thịnh lão phu nhân thút thít khóc, nàng vẫn chưa trải qua loại cực khổ này, nhưng trong lòng cũng cảm thấy rất xót, cuộc đời của một người con gái, chính là cứ trôi qua như vậy.
Tất cả hậu sự đều đã sớm chuẩn bị tốt, lau chùi, thay đồ tang, bố trí linh đường, đưa tang, liệm. Lý thị và Văn thị đều đã xử lý ổn thỏa. Thịnh Duy ở vùng này cũng có thanh danh tốt, yêu trẻ thương già, nhiều lần hành thiện cứu trợ dân nghèo, vả lại nhà họ Hồ cũng là hô buôn giàu có, cho nên tang sự cũng rất rình rang, mời năm mươi mốt vị hòa thượng, làm đủ 35 ngày đạo tràng cả trên cạn lẫn dưới nước.
Trong thành Hựu Dương, phàm là người có máu mặt đều đến phúng viếng, từ tri phủ cho đến tiểu thương, không có ai vắng mặt. Thịnh Duy vốn muốn đợi Thịnh Hoành hoặc Trường Bách xin nghỉ phép đến, ai biết đợi đến ngày đưa tang cũng không thấy bóng dáng hai người đâu, vì thế nên đành phải hạ táng trước.
Mấy hộ gia đình xưa nay có quan hệ tốt đã bố trí tế lễ dọc đường, trướng tang sặc sỡ kín một đường, đội khiêng quan tài đi quanh Hựu Dương đủ 1 vòng, cuối cùng dừng chân ở vùng ngoại ô nơi chôn cất phần mộ tổ tiên họ Thịnh rồi tiến hành hạ thổ.
Ngày thứ hai sau tang lễ, bên ngoài truyền đến tin tức, Kinh Vương tạo phản muốn soán ngôi vua. Kinh Vương mưu đồ đã lâu, binh khí tài vật đều đã chuẩn bị đầy đủ, nhất thời, khói lửa mịt mù, phản tặc đi thẳng hướng Bắc tới kinh thành, cả đường thủy lẫn đường bộ từ kinh thành đến Kim Lăng đều đã bị chặn đứt.
Minh Lan trước tiên đến bái kiến vợ chồng Thịnh Duy dáng vẻ gày yếu suy nhược. Lý thị mặt mũi tiều tụy, đều nói ốm lâu thì con cái cũng chẳng tận hiếu trước giường bệnh, nhưng bà bác không phải là một người mẹ bình thường, năm đó bà ấy mang theo con nhỏ trải qua biết bao sóng gió mới đổi được vẻ phồn thịnh của phủ Thịnh ngày hôm nay. Lý thị là con dâu trưởng, đương nhiên phải cúc cung tận tụy, vất vả liên tiếp mấy tháng nay khiến bác áy mệt tới như đã ngót nửa cái mạng.
«Cha mẹ chăm sóc bên giường bệnh bà nội, thật là cực khổ, đều tại con về muộn !» Trường Ngô khóc ngã nhào tới trước gối vợ chồng Thịnh Duy, Duẫn Nhi cũng quỳ ở một bên. Lý thị vội vàng nâng con trai con dâu dậy, sau đó lôi kéo Duẫn Nhi ngồi ở một bên, nói liền: «Con của mẹ, con đang có thai, quãng đường dài này đã khiến con mệt nhọc rồi, đợi lát nữa thăm vào lão phu nhân xong thì con nghỉ ngơi đi, sẽ không ai trách móc gì con đâu. »
Duẫn Nhi kiên quyết không chịu, Thịnh Duy cũng nói : «Nghe lời mẹ con đi, đây cũng là lời lão phu nhân đã dặn dò từ trước.» Lý thị xoay người lại, mỗi tay mỗi bên kéo tay của Minh Lan và Trường Đống, thương tiếc nói : «Đứa bé ngoan, hai con cũng mệt mỏi rồi, nhanh đi theo bác nào.»
Đi vào phòng ngủ của bà bác, Minh Lan ngửi thấy một mùi thuốc Đông y rất gay mũi, giữa phòng bày một lò sưởi hoa sen bát bảo năm tầng, bên trong than bạc bập bùng cháy, bên ngoài lạnh lẽo, vừa vào trong phòng bỗng thấy ấm áp hơn nhiều. Trưởng Đống nhịn không được rùng mình một cái, Minh Lan nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
Thịnh lão phu nhân ngồi ở đầu giường, nhìn thấy cháu gái cháu trai của mình, vẻ mặt vốn nghiêm trang cũng lộ ra một chút tươi cười, khẽ gật đầu, nhưng cũng không nói lời nào, Trường Ngô tiến lên từng bước, té nhào trước giường, bi thương khóc ròng nói : «Bà nội, cháu đã về rồi ạ !»
Minh Lan bước đến gần, chỉ thấy bà bác tóc bạc cả đầu đã được chải thật chỉnh tề, hốc mắt hõm sâu xuống, sống mũi cũng hơi lõm xuống. Bà suy yếu nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, nghe thấy tiếng của Trường Ngô cũng chỉ có thể giật giật khóe môi, không phát ra được âm thanh nào, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của hầu già uống xong chén thuốc mới khó khăn gật đầu một cái, nhưng không bao lâu sau thì lại ngất đi.
Văn thị ngồi một bên chăm sóc, nhẹ nhàng lau nước mắt, nức nở nói: «Từ mấy ngày trước, bà đã không nói chuyện được, chỉ có thể ăn chút cháo, như hôm nay đã là khá hơn nhiều rồi.» Trường Ngô vội vàng khom người nói: «Chị dâu đã vất vả rồi.
Vì sợ làm phiền bà bác nghỉ ngơi, mọi người đều lui ra ngoài, sau khi an vị tại chính thất, vợ chồng Trường Ngô và Minh Lan, Trường Đống làm lễ thỉnh an Thịnh lão phu nhân. Thịnh lão phu nhân hỏi vài câu về chuyện trong kinh thành, Trường Ngô đều cẩn thận trả lời từng câu một, Lý thị thấy bên ngoài chất một đống rương hòm lớn, cảm thấy kỳ lạ, Trường Ngô úp mở nói: “. . .Con đã xin nghỉ phép. . .”
Trong lòng Lý thị cảm thấy xót xa, sau khi con trai được thăng chức, bác ấy ở cả nhà mẹ đẻ lẫn nhà chồng đều có tiếng nói hơn không ít, nhà bác bây giờ cũng được xem là muốn tiền có tiền, muốn địa vị có địa vị, cho dù chăm sóc bà bác cực khổ ra sao, nhưng cứ nghĩ tới tương lai con cháu cũng sẽ hiếu thuận với mình như vậy thì dù vất vả như thế nào cũng chịu đựng được, nhưng đây không hề biểu thị bác bằng lòng để con trai bỏ mặc tiền đồ về chịu tang như vậy.
Lý thị mắng :« Tự tung tự tác ! Ở kinh thành chăm chỉ làm việc là được, ở nhà đã có chúng ta và anh chị dâu con lo liệu ! Triều đình cũng không hề có quy chế quy định cháu trai phải chịu tang mà ! » Khó khăn lắm mới có được chức quan, nhỡ bị người khác thay thế thì biết làm sao bây giờ ?
Thịnh Duy nhìn thoáng qua Thịnh lão phu nhân, uy nghiêm nói: « Con nó trước đó đã nói chuyện với tôi rồi, mặc dù không có mệnh lệnh rõ ràng, nhưng thằng Ngô có lòng hiếu thảo, chung quy vẫn đáng khen hơn đáng trách ! Bà đừng nói nữa, trong lòng tôi tự có tính toán ! »
Thịnh lão phu nhân lôi kéo đôi tay nhỏ bé của Minh Lan, quan sát kĩ càng cháu gái bảo bối béo lên hay gầy đi, nghe thấy những lời ấy, quay về phía Lý thị an ủi : « Cháu dâu chớ lo lắng, Thịnh Hoành sớm đã dặn dò phía Trung Úy Vệ và mấy vị Phó chỉ huy sứ rồi, vị trí kia sẽ giữ lại cho Trường Ngô, nếu trong khoảng thời gian ngắn, đất nước cần người tận sức, quan trên cũng sẽ vì tình mà cho gọi nó về phục chức. »
Vợ chồng Thịnh Duy rất vui mừng, lập tức bảo vợ chồng Trường Ngô dạp đầu với Thịnh lão phu nhân, Minh Lan nhanh trí, ngay lập tức tiến lên đỡ hai người họ dậy, luôn miệng nói :« Chị dâu có thai rồi, không thể hành động tùy tiện, chị mau ngồi xuống đi ; anh Ngô có hiếu như vậy, sau này bất kể về sự nghiệp hay gia đình chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió nha. »
Lý thị thấy Minh Lan thông minh lanh lợi, lời nói dễ nghe, trong lòng vô cùng yêu thích, từ trong tay đứa hầu gái bên cạnh lấy ra hai cái hà bao đã chuẩn bị sẵn, kín đáo đưa cho Minh Lan và Trường Đống mỗi người một cái, lại từ trên cổ tay mình tháo xuống một đôi vòng tay phỉ thúy đeo vào cho Minh Lan.
Minh Lan thấy chiếc vòng có màu ngọc bích, trong suốt lạ thường, chỗ tiếp xúc với da thịt cảm thấy ấm áp trơn nhẵn, không có lấy một chút tạp sắc, chính xác là món đồ tốt hiếm thấy, nàng lập tức luôn miệng từ chối. Lý thị không thuận theo, vẻ mặt hiền từ nói : « Đứa bé ngoan, sang năm cháu cập kê rồi, bác không thể đến dự, nên đương nhiên phải tặng quà trước cho cháu, cháu đừng từ chối nữa nhé. »
Minh Lan quay đầu lại, thấy Thịnh lão phu nhân khẽ gật đầu mới nhận lấy, cung kính cúi người nói lời cảm tạ, nàng vừa cúi người vừa nghĩ :
Bác à, thật ra bác không cần phải lo nghĩ nhiều như vậy, chuyện chốn quan trường cánh đàn ông họ hiểu rõ nhất, tuy rằng phận cháu không cần kiên quyết về chịu tang bà, nhưng giữa võ tướng và quan văn có một điểm khác nhau rất lớn, ở thời bình, có hay không có võ tướng cũng không khác nhau là mấy, còn không bằng về chịu tang chín tháng, lấy được danh tiếng tốt, dù sao Thịnh Hoành và Trường Bách cũng sẽ thay anh ấy ‘‘bảo quản tốt’’ chức quan này.
Sau đó người lớn nói chuyện với nhau, đám con nít bọn họ đều lui ra ngoài. Trường Đống đã cưỡi ngựa hai giờ đồng hồ rồi, mới đầu còn thấy chơi thật vui, sau đó thì ăn đủ, cơ bắp trong đùi đau nhức từng trận, Trường Ngô đã sớm sai hầu già chuẩn bị thuốc mỡ bôi lên cho cậu nhóc.
Minh Lan vốn muốn đi vào chăm sóc, gặp phải Trường Đống xị mặt chạy ra, Minh Lan nhìn thấy cánh cửa trước mặt ‘sầm’ một tiếng đóng chặt lại, oán thầm trong lòng : Không phải chỉ là có mỗi con chim nhỏ thôi sao, có cái gì hơn người chứ, đâu phải là nàng chưa từng thấy qua nha.
Vừa ra khỏi cửa đã thấy Phẩm Lan đang chờ ở bên ngoài, thấy Minh Lan ra liền kéo tay áo cô bé, vẻ mặt hung ác nói : « Nhanh giao vòng tay ra đây ! » Đôi vòng tay này là vật mà Lý thị yêu thích nhiều năm qua, Phẩm Lan từ lâu đã muốn sở hữu chúng nó nha.
Minh Lan ủ rũ hừ một tiếng : « Dạo này đúng là quá đen đủi rồi, mấy ngày trước thì gặp thủy tặc, hôm nay lại đụng phải cướp đường ! » Kỳ thực Lý thị đã sớm chuẩn bị quà tặng cho lễ cập kê của ba cô Lan ở kinh thành rồi.
Minh Lan vừa nói vừa cởi vòng tay đưa cho Phẩm Lan, Phẩm Lan hào hứng nói : « Chị đã nghe chị dâu kể lại rồi, mấy tên thủy tặc kia trông như thế nào ? Em có trông thấy chúng không ? Minh Lan ra vẻ khí phách đầy mình ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói : « Không chỉ vậy thôi đâu, em còn lấy một chọi mười, đánh lui cái lũ hại dân hại nước ấy nữa nha ! »
Phẩm Lan hiểu rõ liếc nàng một cái, tiếp nhận vòng tay, cười hì hì ngắm mặt một lát, lại đeo vào cổ tay xem xét hồi lâu, sau đó vẫn trả lại cho Minh Lan. Minh Lan chỉ nhận một cái, cái kia thì đưa trở lại: « Hai chúng ta mỗi người một cái đi ! »
Trong lòng Phẩm Lan mặc dù thích thật, nhưng lại ngượng ngùng, do dự nói : « Đây là mẹ chị tặng cho em, chị sao có thể… » Minh Lan vỗ vai chị ta, trêu chọc nói : « Chị cầm đi mà, gặpmột lần chia một nửa, không phải là quy củ làm ăn của nhà chị sao. » Kết quả của việc khua môi múa mép là bị Phẩm Lan dùng sức cù một trận nhớ đời.
Ăn xong bữa tối, Minh Lan theo Thịnh lão phu nhân trở về phòng nghỉ ngơi, lúc này mới có cơ hội nói chuyện riêng, ai biết Minh Lan mới ôm lấy cánh tay lão phu nhân, hì hì cười chưa kịp nói câu nào, lão phu nhân đã lạnh mặt quát : « Quỳ xuống ! » Minh Lan ngẩn người, lão phu nhân vẻ mặt nghiêm nghị, giận dữ nói : « Còn không mau quỳ xuống ! »
Minh Lan vội vàng từ trên người lão phu nhân nhảy xuống, thở phù phù quỳ gối, sau đó Phòng ma ma nghiêm mặt xuất hiện, trong tay còn cầm một cái thước to dài khiến ai cũng phải kinh sợ.
« Tay trái ! » Lão phu nhân cầm thước trong tay, lạnh như băng nói.
Minh Lan rụt rè đưa tay trái ra, lão phu nhân nâng thước lên cao, nghiêm khắc nói : « Đã biết sai ở đâu chưa ? »
Minh Lan nhìn cái thước đồng sáng loáng trước mặt, nghĩ thầm bản thân thường xuyên phạm lỗi, có thể gợi ý một cái được không? Phòng ma ma ở bên cạnh tốt bụng nhắc nhở : « Buổi trưa, mợ hai đã nói ra chuyện gặp thủy tặc trên đường rồi. »
Minh Lan bất đắc dĩ nhắm mắt, Duẫn Nhi thật nhanh mồm nhanh miệng, nàng biết lần này bản thân đạp trúng mìn rồi, đành thấp giọng thừa nhận : « Cháu gái biết sai rồi ạ, cháu không nên tùy ý làm bậy, khiến chính mình bị vây trong hiểm cảnh. »
« Biết sai là tốt rồi. » Lão phu nhân thiết diện vô tư, nhận sai chỉ là điều lệ xử phạt đầu tiên quan trọng nhất, kế tiếp còn có chịu đòn, giáo huấn, giảng đạo lý và phạt chép sách, hàng loạt quy trình, nếu như cố chấp không nhận sai, thì thời gian chịu phạt sẽ nhiều hơn, hình phạt cũng nặng thêm, nhưng do thái độ nhận sai của Minh Lan tương đối tốt nên đã được giảm nhẹ hình phạt.
« Cô bé ngốc, lão phu nhân là vì thương yêu cháu nên mới phạt cháu thôi ! » Phòng ma ma bôi lên lòng bàn tay của Minh Lan một lớp thuốc mỡ, chậm rãi càu nhàu : « Lần này là do cô may mắn, đều là người một nhà, sự tình cũng phát sinh ở bên ngoài, mọi việc đều đã được xử lý ổn thỏa, sẽ không bị người ngoài đàm tiếu ; lúc mợ hai kể lại mọi chuyện cho lão phu nhân nghe, lão phu nhân bị kinh sợ hai tay run lẩy bẩy, nắp chén cũng cầm không vững. Chuyện này mặc dù đã chấm dứt, nhưng cô chủ cũng nên thay đổi tính tình, cô lớn như vậy mà còn không nên người, lão phu nhân cũng sẽ không thể sống yên ổn được. »
Minh Lan mang trong mình tư tưởng của người trưởng thành, đương nhiên biết tốt xấu, biết bản thân đây là đang khiến người già tức giận, cũng áy náy không yên, vì vậy sau khi được bôi một lớp thuốc mỡ thật dày, nàng liền mặt mày rạng rỡ chạy vào phòng lão phu nhân, như con chó nhỏ vẫy đuôi lấy lòng lão phu nhân, hết chắp tay thi lễ thì lại cúi đầu khom lưng, cuối cùng còn chui tọt lên giường của lão phu nhân, cứ như cây kẹo dẻo dính chặt vào người mè nheo mãi không buông.
Mấy năm nay, toàn bộ công phu làm nũng hay ra vẻ thông minh của Minh Lan đã đạt đến trình độ thuần thục như nước chảy mây trôi, lão phu nhân trước giờ đều chịu thua không chống đỡ được, giận đến mấy cũng tiêu tan hết, cho dù còn thì chỉ cần đánh Minh Lan vài cái là lại như quả bóng xì hơi.
Phòng ma ma liếc mắt, đoán chừng lực đạo kia vừa đủ để đập chết một con muỗi.
Vì bà bác bệnh nặng nằm trên giường, chứ nếu không thì dựa vào tính tình của Phẩm Lan, chắc chắn sẽ kéo Minh Lan trèo cây xuống sông bắt chim bắt cá, hôm nay lại chỉ có thể thành thật ở trong nhà. Minh Lan viết chữ chép sách, Phẩm Lan ở một bên xem sổ sách, Minh Lan thêu thùa, Phẩm Lan gảy bàn tính, một bên thì dáng điệu thêu thùa múa bút xinh đẹp tao nhã, một bên thì bộ dạng đếm tiền đếm ngân phiếu rất đậm chất con buôn nha.
Hiện thực tàn khốc, Phẩm Lan uất ức, Minh Lan thành thật nói : « Kỳ thực em rất muốn được như chị. »
Cứ cách mấy ngày, Thịnh Vân sẽ dẫn Thái Sinh đến thăm bà bác, Thịnh Vân ở đầu giường thấy mẹ già đang nằm thoi thóp thì khóc nấc lên, còn Thái Sinh phụ trách an ủi cô em họ đang đau lòng nha.
Tất nhiên cô em họ này không phải là Minh Lan.
Phẩm Lan đã lớn thật rồi, thấy Thái Sinh cũng biết đỏ mặt, cũng không nổi nóng nói năng thô lỗ như trước, còn biết giả bộ dịu dàng đáng yêu trước cô Thịnh Vân, aiz, chỉ có điều đối với một người có trình độ có chuyên môn như Minh Lan mà nói, Phẩm Lan vẫn còn phải tập luyện nhiều.
Gió bấc lạnh như dao, cuối năm rét đậm, những phiến tuyết dày đặc bao trùm toàn bộ đình viện, bà bác rốt cuộc không chịu được nữa, trong phòng đốt than trở nên ấm áp, bầu không khí lại ngưng trọng đau thương. Bà bác đã hôn mê từ đêm qua, chỉ có dấu hiệu tim đập biểu thị bà còn sống, cha con Thịnh Duy từ đầu đến cuối đều túc trực bên cạnh giường.
Trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường có để một cái khay, bên trong có mấy cọng lông chim mềm nhỏ, hầu già phụ trách thuốc thang thỉnh thoảng lấy lông vũ đặt trước chóp bà bác xem bà có còn thở hay không. Thịnh Vân vẫn nằm sấp trước giường, thấp giọng khóc thút thít, không ngừng gọi ‘Mẹ ơi’, xung quanh con cháu đều có mặt đầy đủ, chỉ có Duẫn Nhi, vì sợ chị ấy bị lây bệnh nên miễn cho phải hầu hạ trước giường.
Bỗng nhiên bà bác thở hổn hển một trận, tiếng thở dốc ngắn ngủi trở nên nổi bật trong căn phòng yên tĩnh, Thịnh Duy vội vàng nhào qua đỡ bà bác dậy : « Mẹ, mẹ muốn nói gì ạ ? Con và em gái đều đang ở đây ạ ! »
Bà bác khó khăn giật giật mí mắt, đột nhiên mở mắt, đôi tay gầy trơ xương dùng sức tì lên người Thịnh Duy và Thịnh Vân, giãy giụa muốn đứng lên, trên gương mặt khô gầy vàng như nến hiện lên sắc đỏ kỳ lạ.
« Mẹ, mẹ làm sao vậy, mẹ nói gì đi ạ ? » Thịnh Vân lẳng lặng ôm thân bà bác, khóc hỏi.
Hai mắt bà bác như không có tiêu cự, không biết đang nhìn cái gì, trong mồm lẩm bẩm vài tiếng, rồi bỗng nhiên lớn tiếng hét : « …Hồng nhi ! Hồng Nhi của ta ! » tiếng rít gào thê lương khiến mọi người trong phòng đều sợ ngây người.
Cử chỉ của bà bác không dược bình thường, khàn giọng nói : « Hồng Nhi ! Đều tại mẹ không tốt ! Mẹ đã không thể che chở cho con ! »
Hai anh em Thịnh Duy mặt đầy nước mắt, bà bác ho sặc sụa một trận, người ngã về phía sau, trong cổ họng liên tục phát ra những âm thanh đứt quãng : « …Hồng nhi, con yên tâm, mẹ đã báo thù cho con rồi, cái đứa hầu gái làm hại con, mẹ đã tìm được nó rồi ! Nó cho rằng có tiền là có thể sống sung sướng, hahaha… không có cửa đâu ! Mẹ đem bán nó vào kỹ viện, nó chết rồi… xương cốt cũng hóa thành tro bụi ! … Báo được thù rồi… Báo được thù rồi… »
Tiếng cười so với tiếng khóc còn khó nghe hơn, Minh Lan không cách nào tưởng tượng được người xưa nay vốn hiền từ ôn hòa như bà bác lại có thể nói ra những lời hung ác như vậy, rốt cuộc lúc đó phải có bao nhiêu oán hận đây.
Hơi thở bà bác yếu ớt, dần dần không thở nổi nữa nhưng vẫn cúi thấp đầu gào thét : « …Thịnh Hoài Trung !… Ông là cái đồ ái thiếp diệt thê, ham mê nữ sắc, làm hỏng cuộc đời của con gái, tôi đến chỗ Diêm Vương cũng sẽ kiện ông ! » Trong lời nói tràn ngập ý hận.
Sau một trận thở dốc kịch liệt, bà bác run rẩy vài cái, sau đó nhắm chặt hai mắt, không còn thở nữa.
Hầu già cầm lông chim thử một chút, sau đó quay về phía mọi người lắc đầu. Thịnh Duy và Thịnh Vân nhìn khuôn mặt tiều tụy của bà bác, nhớ tới mẹ mình cả đời khổ cực thì cao giọng khóc, một đám hậu bối cũng khóc theo, hầu gái hầu giá bên ngoài nghe thấy tiếng khóc bên trong thì cũng kêu khóc theo.
Minh Lan cúi đầu dựa trên đầu gối Thịnh lão phu nhân thút thít khóc, nàng vẫn chưa trải qua loại cực khổ này, nhưng trong lòng cũng cảm thấy rất xót, cuộc đời của một người con gái, chính là cứ trôi qua như vậy.
Tất cả hậu sự đều đã sớm chuẩn bị tốt, lau chùi, thay đồ tang, bố trí linh đường, đưa tang, liệm. Lý thị và Văn thị đều đã xử lý ổn thỏa. Thịnh Duy ở vùng này cũng có thanh danh tốt, yêu trẻ thương già, nhiều lần hành thiện cứu trợ dân nghèo, vả lại nhà họ Hồ cũng là hô buôn giàu có, cho nên tang sự cũng rất rình rang, mời năm mươi mốt vị hòa thượng, làm đủ 35 ngày đạo tràng cả trên cạn lẫn dưới nước.
Trong thành Hựu Dương, phàm là người có máu mặt đều đến phúng viếng, từ tri phủ cho đến tiểu thương, không có ai vắng mặt. Thịnh Duy vốn muốn đợi Thịnh Hoành hoặc Trường Bách xin nghỉ phép đến, ai biết đợi đến ngày đưa tang cũng không thấy bóng dáng hai người đâu, vì thế nên đành phải hạ táng trước.
Mấy hộ gia đình xưa nay có quan hệ tốt đã bố trí tế lễ dọc đường, trướng tang sặc sỡ kín một đường, đội khiêng quan tài đi quanh Hựu Dương đủ 1 vòng, cuối cùng dừng chân ở vùng ngoại ô nơi chôn cất phần mộ tổ tiên họ Thịnh rồi tiến hành hạ thổ.
Ngày thứ hai sau tang lễ, bên ngoài truyền đến tin tức, Kinh Vương tạo phản muốn soán ngôi vua. Kinh Vương mưu đồ đã lâu, binh khí tài vật đều đã chuẩn bị đầy đủ, nhất thời, khói lửa mịt mù, phản tặc đi thẳng hướng Bắc tới kinh thành, cả đường thủy lẫn đường bộ từ kinh thành đến Kim Lăng đều đã bị chặn đứt.
/226
|