-Linh Đan, Mạnh Quân đến.
Nghe tiếng bà Hoàng gọi vọng lên, Linh Đan lật đật sắp xếp lại chăn gối trên giường cho đàng hoàng.
-Mẹ gọi anh Quân lên đây giúp con.
Khoảng một lúc sau, Mạnh Quân đã lên tới nơi, đưa tay gõ cửa phòng. Cô gân như lập tức nhào ra kéo anh vào, trước khi đóng cửa còn thò đầu ra ngoài dò xét một vòng. Mạnh Quân dở khóc dở cười: Lần nào cô nhóc này cũng cứ lén la lén lút như đang làm việc mờ ám như vậy, thật đáng yêu!
-Hẹn anh đến có gì không?
Linh Đan lục từ trong ngăn tủ ra một túi hồ sơ trong suốt, bên trong có giấy tờ gì đó không rõ. Cô lấy ra hai tờ giấy A4, vuốt thẳng, đặt trên giường. Anh lập tức nhận ra đó là gì.
-Hợp đồng hôn nhân?
-Chính là nó.-Linh Đan nhăn mũi, đắc ý dào dạt khẳng định.
Cô đưa cho anh một tờ xem thử.
-Anh xem có ổn chưa? Cần thêm gì nữa không?
Anh đẩy mắt kính lên sống mũi, ngồi chăm chú đọc từng chữ từng chữ:
-Hợp đồng... Bên A: Anh Huỳnh Mạnh Quân, bên B: Cô Hoàng Bảo Linh Đan. Vì lý do... Hai người tại đây kí kết hợp đồng hôn nhân, gồm các điều khoản sau: thứ nhất, hai bên không thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, hạn chế tuyệt đối các hành vi, cử chỉ thân mật hoặc đụng chạm không cần thiết. Bên A không được cưỡng ép bên B và ngược lại.
Anh đọc xong điều thứ nhất, đưa mắt liếc nhìn cô một cái, trong lòng thầm mắng: con bé này cũng thật lắm chuyện quá. Còn bày đặt bên A với cả bên B nữa chứ? Hắng giọng đọc tiếp:
-Thứ hai, hai bên đều có cuộc sống riêng của mình, không can thiệp vào cuộc sống của đối phương. Tuy nhiên, trong những trường hợp cần thiết có thể góp ý riêng.
-Thứ ba, vấn đề tình cảm. Trong thời gian chung sống bên A và bên B vẫn có thể quen người yêu ở bên ngoài, nhưng điều kiện tiên quyết là phải cẩn thận, tuyệt đối không thể để cho người khác phát hiện.
-Sao rồi? Không có ý kiến gì chứ?-cô nhanh nhảu. Điều khoản này nghe có vẻ rất kí quái, nhưng Linh Đan nghĩ đến biết đâu trong khoảng thời gian đó cô gặp được "chân mệnh thiên tử" của mình, bỏ lỡ sẽ rất đáng tiếc. Đồng thời Mạnh Quân cũng có thể tìm người mình thật sự yêu mến.
-Thời hạn hôn nhân quy định là 5 năm, sau 5 năm hai người có thể ly hôn, hợp đồng này liền mất hiệu lực.-Mạnh Quân nhỏ giọng đọc tiếp.
Anh lại nhìn qua một lượt, dừng lại ở chỗ "'xử phạt".
-Nếu bên A động tay động chân, có ý đồ xấu với bên B, sẽ phải quét dọn nhà cửa trong vòng 2 tháng và ngược lại nếu bên B động tay động chân, có ý đồ xấu với bên A, sẽ bị phạt quét dọn nhà cửa trong vòng 1 tháng. Sao hình phạt của em nhẹ hơn anh hả?
-Em là con gái, em sẽ thiệt thòi nhiều hơn anh.
Mạnh Quân thở dài, quả nhiên rất gian xảo.
-Nếu lỡ như anh em mình có người yêu bên ngoài mà bị phát hiện thì phải làm sao?
-Chia tay chứ còn biết phải thế nào nữa. Nếu người ta thật sự yêu anh thì sẽ thành thật ngoan ngoãn chờ anh tới lúc ly hôn.
Ngoài ra cuối bản hợp đồng còn có một ghi chú một mục: Nếu trong khoảng thời gian này ông Huỳnh Văn Thành (ông nội Mạnh Quân) không may qua đời và cả hai bên đều có nguyện vọng ly hôn thì có thể tùy trường hợp mà chấm dứt trước thời hạn đã quy định.
Mạnh Quân đau đầu nhìn tờ giấy trên tay mình, lại nhìn cô nhóc nào đó vẫn giữ vẻ mặt vô cùng thản nhiên. Thật ra mấy cái này chỉ cần ngầm quy định với nhau cũng đủ rồi, đâu cần phải bày vẽ ra cái hợp đồng này.
-Bút đây, kí đi.-Linh Đan tốt bụng đưa cho anh một cây viết.
-Có thể không ký được không? Anh thấy cái này không cần thiết lắm đâu. Sau 5 năm em vẫn muốn ly hôn cứ việc nói anh được rồi. Anh sẽ không cản đâu.
-Kí đi, để em yên tâm. Ai biết lúc đó anh có lật lọng không?
Mạnh Quân lần thứ n thở dài, đặt bút xuống khung trống bên A. Linh Đan hài lòng cười cười, đem nốt tờ còn lai trên tay mình cho anh ký. Anh giữ một bản, cô giữ một bản.
-Bây giờ em đã hài lòng chưa?
-Tốt. Cám ơn anh.
Anh và cô từ đầu đến cuối vẫn chưa hề nghĩ đến trường hợp trong thời gian hợp đồng vẫn còn hiệu lực hai người lại không khống chế được phát sinh tình cảm với nhau.
Linh Đan ngắm hai tờ giấy, rất rộng rãi nhân lúc Mạnh Quân không tập trung hôn lên má anh một cái cảm ơn. Anh chỉ liếc mắt nhìn, không nói gì. Bỗng nhiên trong không gian truyền đến tiếng gõ cửa, kèm theo một giọng nói dịu dàng:
-Linh Đan, Mạnh Quân, mẹ mang trái cây cho tụi con.
Cô nhìn anh ý bảo anh ra mở cửa, còn mình thì gấp gáp cất hết mấy cái hợp đồng đi. Bà Hoàng ló đầu vào phòng, thấy con gái đang ngồi nghiêm chỉnh trên giường, còn con rể tương lai bối rối ngại ngùng đứng kế bên, chợt thấy có mùi mờ ám ở đây.
-Được rồi. Mẹ chỉ mang trái cây lên thôi, xuống ngay đây. Hai đứa đang làm gì thì cứ tiếp tục.-nói xong liền mị mị cười rời đi.
Anh nhìn cô, cô nhìn anh, chẳng hiểu gì.
Nhà hàng đãi tiệc cưới ba mẹ Mạnh Quân đã lo xong cả rồi, thiệp cưới cũng đã đặt, giờ chỉ còn nhẫn cưới. Vì vậy nhân ngày cuối tuần rảnh rỗi anh dẫn Linh Đan đến một cửa hàng khá lớn, khá tiếng tăm trong thành phố để mua nhẫn.
Thật ra, Linh Đan vốn chẳng quan tâm nhiều đến việc này. Dù sao sau này hai người cũng ly hôn thôi! Nhưng cuối cùng cô bị cuốn hút bởi rất nhiều kiểu dáng xinh xắn, đáng yêu được bày ra trong tủ kính. Ánh mắt tò mò ngó nghiêng ngó dọc khắp nơi, lăn xăn như một chú chim nhỏ. Mạnh Quân buồn cười nhìn cô, im lặng bước theo phía sau.
-Em đã chọn được kiểu nào chưa?-anh nhẹ nhàng hỏi.
-Vẫn chưa. Anh mau giúp em nhìn thử xem.
Cô nhân viên từ nãy giờ quan sát hai người bọn họ, mở miệng trêu chọc:
-Cô bé này, em giúp anh trai đi mua nhẫn tặng bạn gái sao?
-A không phải, chúng tôi sắp kết hôn.-Mạnh Quân bối rối mở miệng.
-Thế à? Để tôi giúp hai người. Dạo này có nhiều kiểu đẹp lắm. Muốn nhẫn loại nào, vàng, bạch kim, bạc hay kim cương?
-Vàng là được rồi.-Mạnh Quân suy nghĩ một lát rồi nói.
Nhân viên thấy Linh Đan cứ đứng tần ngần mãi không chọn được, liền bảo sang quầy kế bên. Giữa hàng tá nhẫn cưới trong tủ cô gái lấy ra những kiểu dáng độc đáo nhất đặt vào trong một cái khay lót vải đỏ, đưa cho Linh Đan. Cô xem qua một lượt, đặc biệt chú ý đến cặp nhẫn nằm ở giữa khay. Nhẫn bề rộng khá dày, làm bằng vàng nguyên chất, xung quanh thân có gắn thêm một vòng tròn mỏng màu trắng bạc. Mặt nhẫn là nửa trái tim đang nằm bao quanh viên ngọc trắng lung linh nổi bật ở trung tâm, ôm khít lấy bên ngoài nửa hình trái tim đó là một đường viền hoa năm cánh nho nhỏ.
Linh Đan cầm lên ngắm nghía một hồi, phát hiện hai chiếc nhẫn vừa hay ghép thành hình trái tim hoàn chỉnh xinh xắn.
-Anh Quân, anh xem cặp nhẫn này có được không?
Mạnh Quân chẳng phải người có mắt thẩm mỹ gì, chỉ nhìn sơ qua thấy cũng tạm được liền xoa đầu cô nói:
-Đẹp lắm. Em cứ quyết định đi.
Cô hớn hở đeo thử vào tay, nhưng xui xẻo ngón tay cô hơi nhỏ, thành ra nhẫn bị rộng, còn nhẫn của anh thì chật. Hai người nhìn nhau trăn trối vài giây. Cô nhân viên bật cười, nói với họ:
-Không vừa thì tôi giúp đặt kích cỡ khác.
Khi thanh toán tiền xong, hai người đành tạm tay không đi về. Hai tuần nữa nhẫn mới làm xong, đợi đến lúc đó anh lại mang cô đến đây lấy.
Mạnh Quân đang định chở Linh Đan về nhà thì bất chợt có một bóng dáng xuất hiện trước mặt bọn họ, giọng nói kiêu ngạo điệu đà quen thuộc vang lên:
-Anh Quân, cuối cùng cũng gặp được anh.
Mạnh Quân chán nản lắc đầu. Cái oan hồn nay lại đến tìm anh! Mấy ngày hôm nay anh trốn rất kĩ. Cô ta đến nhà tìm anh lập tức trốn trong phòng, đến công ty tìm anh lại nhờ đồng nghiệp nói rằng mình xin nghỉ phép. Nói chung thấy bóng cô ta liền trốn như trốn giặc. Không ngờ hôm nay ra đường vẫn có thể "vô tình" gặp được.
Thùy Trang chạy lại ôm lấy cánh tay của Mạnh Quân, hoàn toàn không thèm để ý đến Linh Đan bên cạnh, giọng nói õng ẹo làm người ta phát bực lại cất lên:
-Anh Quân à, anh cũng thật là. Từ hồi em về nước tới giờ anh chả có chịu đi chơi với em, còn trốn em nữa chứ. Em không cần biết, hôm nay anh nhất định phải cùng em ăn cơm.
Thùy Trang bám riết lấy anh, luyên thuyên ríu rít không ngừng. Linh Đan không cam lòng bị bỏ rơi, đứng suy nghĩ cách giải vây. Thấy Thùy Trang nằng nặc đòi kéo anh đi, cô liền nắm cánh tay còn lại của Mạnh Quân ra sức giữ chặt anh. Thùy Trang bực bội hét lên:
-Cô buông tay ra cho tôi.
-Chị dựa vào cái gì bảo tôi phải buông tay? Chị nghĩ mình là ai chứ?
Thùy Trang lại “hừ” một tiếng, hỏi vặn lại:
-Vậy còn cô? Cô là ai?
-Tôi là bạn gái của anh Mạnh Quân, vợ sắp cưới của anh ấy.-Linh Đan vuốt tóc hất mặt kiêu ngạo trả lời. Cảm giác mình giống như nữ chính trong mấy phim truyền hình đang dằn mặt tình nhân của chồng.
Sắc mặt Thùy Trang ngay lập tức trở nên tái nhợt. Cô ta không thể nào tin được trừng mắt nhìn anh, âm thanh yếu ớt bất thường:
-Mạnh Quân, anh thật sắp kết hôn sao? Ba mẹ nói với em mà em không tin. Chắc chắn ba mẹ đang nói dối em, chắc chắn anh đang gạt em phải không? Làm sao anh lại có thể kết hôn chứ?
Nghe tiếng bà Hoàng gọi vọng lên, Linh Đan lật đật sắp xếp lại chăn gối trên giường cho đàng hoàng.
-Mẹ gọi anh Quân lên đây giúp con.
Khoảng một lúc sau, Mạnh Quân đã lên tới nơi, đưa tay gõ cửa phòng. Cô gân như lập tức nhào ra kéo anh vào, trước khi đóng cửa còn thò đầu ra ngoài dò xét một vòng. Mạnh Quân dở khóc dở cười: Lần nào cô nhóc này cũng cứ lén la lén lút như đang làm việc mờ ám như vậy, thật đáng yêu!
-Hẹn anh đến có gì không?
Linh Đan lục từ trong ngăn tủ ra một túi hồ sơ trong suốt, bên trong có giấy tờ gì đó không rõ. Cô lấy ra hai tờ giấy A4, vuốt thẳng, đặt trên giường. Anh lập tức nhận ra đó là gì.
-Hợp đồng hôn nhân?
-Chính là nó.-Linh Đan nhăn mũi, đắc ý dào dạt khẳng định.
Cô đưa cho anh một tờ xem thử.
-Anh xem có ổn chưa? Cần thêm gì nữa không?
Anh đẩy mắt kính lên sống mũi, ngồi chăm chú đọc từng chữ từng chữ:
-Hợp đồng... Bên A: Anh Huỳnh Mạnh Quân, bên B: Cô Hoàng Bảo Linh Đan. Vì lý do... Hai người tại đây kí kết hợp đồng hôn nhân, gồm các điều khoản sau: thứ nhất, hai bên không thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, hạn chế tuyệt đối các hành vi, cử chỉ thân mật hoặc đụng chạm không cần thiết. Bên A không được cưỡng ép bên B và ngược lại.
Anh đọc xong điều thứ nhất, đưa mắt liếc nhìn cô một cái, trong lòng thầm mắng: con bé này cũng thật lắm chuyện quá. Còn bày đặt bên A với cả bên B nữa chứ? Hắng giọng đọc tiếp:
-Thứ hai, hai bên đều có cuộc sống riêng của mình, không can thiệp vào cuộc sống của đối phương. Tuy nhiên, trong những trường hợp cần thiết có thể góp ý riêng.
-Thứ ba, vấn đề tình cảm. Trong thời gian chung sống bên A và bên B vẫn có thể quen người yêu ở bên ngoài, nhưng điều kiện tiên quyết là phải cẩn thận, tuyệt đối không thể để cho người khác phát hiện.
-Sao rồi? Không có ý kiến gì chứ?-cô nhanh nhảu. Điều khoản này nghe có vẻ rất kí quái, nhưng Linh Đan nghĩ đến biết đâu trong khoảng thời gian đó cô gặp được "chân mệnh thiên tử" của mình, bỏ lỡ sẽ rất đáng tiếc. Đồng thời Mạnh Quân cũng có thể tìm người mình thật sự yêu mến.
-Thời hạn hôn nhân quy định là 5 năm, sau 5 năm hai người có thể ly hôn, hợp đồng này liền mất hiệu lực.-Mạnh Quân nhỏ giọng đọc tiếp.
Anh lại nhìn qua một lượt, dừng lại ở chỗ "'xử phạt".
-Nếu bên A động tay động chân, có ý đồ xấu với bên B, sẽ phải quét dọn nhà cửa trong vòng 2 tháng và ngược lại nếu bên B động tay động chân, có ý đồ xấu với bên A, sẽ bị phạt quét dọn nhà cửa trong vòng 1 tháng. Sao hình phạt của em nhẹ hơn anh hả?
-Em là con gái, em sẽ thiệt thòi nhiều hơn anh.
Mạnh Quân thở dài, quả nhiên rất gian xảo.
-Nếu lỡ như anh em mình có người yêu bên ngoài mà bị phát hiện thì phải làm sao?
-Chia tay chứ còn biết phải thế nào nữa. Nếu người ta thật sự yêu anh thì sẽ thành thật ngoan ngoãn chờ anh tới lúc ly hôn.
Ngoài ra cuối bản hợp đồng còn có một ghi chú một mục: Nếu trong khoảng thời gian này ông Huỳnh Văn Thành (ông nội Mạnh Quân) không may qua đời và cả hai bên đều có nguyện vọng ly hôn thì có thể tùy trường hợp mà chấm dứt trước thời hạn đã quy định.
Mạnh Quân đau đầu nhìn tờ giấy trên tay mình, lại nhìn cô nhóc nào đó vẫn giữ vẻ mặt vô cùng thản nhiên. Thật ra mấy cái này chỉ cần ngầm quy định với nhau cũng đủ rồi, đâu cần phải bày vẽ ra cái hợp đồng này.
-Bút đây, kí đi.-Linh Đan tốt bụng đưa cho anh một cây viết.
-Có thể không ký được không? Anh thấy cái này không cần thiết lắm đâu. Sau 5 năm em vẫn muốn ly hôn cứ việc nói anh được rồi. Anh sẽ không cản đâu.
-Kí đi, để em yên tâm. Ai biết lúc đó anh có lật lọng không?
Mạnh Quân lần thứ n thở dài, đặt bút xuống khung trống bên A. Linh Đan hài lòng cười cười, đem nốt tờ còn lai trên tay mình cho anh ký. Anh giữ một bản, cô giữ một bản.
-Bây giờ em đã hài lòng chưa?
-Tốt. Cám ơn anh.
Anh và cô từ đầu đến cuối vẫn chưa hề nghĩ đến trường hợp trong thời gian hợp đồng vẫn còn hiệu lực hai người lại không khống chế được phát sinh tình cảm với nhau.
Linh Đan ngắm hai tờ giấy, rất rộng rãi nhân lúc Mạnh Quân không tập trung hôn lên má anh một cái cảm ơn. Anh chỉ liếc mắt nhìn, không nói gì. Bỗng nhiên trong không gian truyền đến tiếng gõ cửa, kèm theo một giọng nói dịu dàng:
-Linh Đan, Mạnh Quân, mẹ mang trái cây cho tụi con.
Cô nhìn anh ý bảo anh ra mở cửa, còn mình thì gấp gáp cất hết mấy cái hợp đồng đi. Bà Hoàng ló đầu vào phòng, thấy con gái đang ngồi nghiêm chỉnh trên giường, còn con rể tương lai bối rối ngại ngùng đứng kế bên, chợt thấy có mùi mờ ám ở đây.
-Được rồi. Mẹ chỉ mang trái cây lên thôi, xuống ngay đây. Hai đứa đang làm gì thì cứ tiếp tục.-nói xong liền mị mị cười rời đi.
Anh nhìn cô, cô nhìn anh, chẳng hiểu gì.
Nhà hàng đãi tiệc cưới ba mẹ Mạnh Quân đã lo xong cả rồi, thiệp cưới cũng đã đặt, giờ chỉ còn nhẫn cưới. Vì vậy nhân ngày cuối tuần rảnh rỗi anh dẫn Linh Đan đến một cửa hàng khá lớn, khá tiếng tăm trong thành phố để mua nhẫn.
Thật ra, Linh Đan vốn chẳng quan tâm nhiều đến việc này. Dù sao sau này hai người cũng ly hôn thôi! Nhưng cuối cùng cô bị cuốn hút bởi rất nhiều kiểu dáng xinh xắn, đáng yêu được bày ra trong tủ kính. Ánh mắt tò mò ngó nghiêng ngó dọc khắp nơi, lăn xăn như một chú chim nhỏ. Mạnh Quân buồn cười nhìn cô, im lặng bước theo phía sau.
-Em đã chọn được kiểu nào chưa?-anh nhẹ nhàng hỏi.
-Vẫn chưa. Anh mau giúp em nhìn thử xem.
Cô nhân viên từ nãy giờ quan sát hai người bọn họ, mở miệng trêu chọc:
-Cô bé này, em giúp anh trai đi mua nhẫn tặng bạn gái sao?
-A không phải, chúng tôi sắp kết hôn.-Mạnh Quân bối rối mở miệng.
-Thế à? Để tôi giúp hai người. Dạo này có nhiều kiểu đẹp lắm. Muốn nhẫn loại nào, vàng, bạch kim, bạc hay kim cương?
-Vàng là được rồi.-Mạnh Quân suy nghĩ một lát rồi nói.
Nhân viên thấy Linh Đan cứ đứng tần ngần mãi không chọn được, liền bảo sang quầy kế bên. Giữa hàng tá nhẫn cưới trong tủ cô gái lấy ra những kiểu dáng độc đáo nhất đặt vào trong một cái khay lót vải đỏ, đưa cho Linh Đan. Cô xem qua một lượt, đặc biệt chú ý đến cặp nhẫn nằm ở giữa khay. Nhẫn bề rộng khá dày, làm bằng vàng nguyên chất, xung quanh thân có gắn thêm một vòng tròn mỏng màu trắng bạc. Mặt nhẫn là nửa trái tim đang nằm bao quanh viên ngọc trắng lung linh nổi bật ở trung tâm, ôm khít lấy bên ngoài nửa hình trái tim đó là một đường viền hoa năm cánh nho nhỏ.
Linh Đan cầm lên ngắm nghía một hồi, phát hiện hai chiếc nhẫn vừa hay ghép thành hình trái tim hoàn chỉnh xinh xắn.
-Anh Quân, anh xem cặp nhẫn này có được không?
Mạnh Quân chẳng phải người có mắt thẩm mỹ gì, chỉ nhìn sơ qua thấy cũng tạm được liền xoa đầu cô nói:
-Đẹp lắm. Em cứ quyết định đi.
Cô hớn hở đeo thử vào tay, nhưng xui xẻo ngón tay cô hơi nhỏ, thành ra nhẫn bị rộng, còn nhẫn của anh thì chật. Hai người nhìn nhau trăn trối vài giây. Cô nhân viên bật cười, nói với họ:
-Không vừa thì tôi giúp đặt kích cỡ khác.
Khi thanh toán tiền xong, hai người đành tạm tay không đi về. Hai tuần nữa nhẫn mới làm xong, đợi đến lúc đó anh lại mang cô đến đây lấy.
Mạnh Quân đang định chở Linh Đan về nhà thì bất chợt có một bóng dáng xuất hiện trước mặt bọn họ, giọng nói kiêu ngạo điệu đà quen thuộc vang lên:
-Anh Quân, cuối cùng cũng gặp được anh.
Mạnh Quân chán nản lắc đầu. Cái oan hồn nay lại đến tìm anh! Mấy ngày hôm nay anh trốn rất kĩ. Cô ta đến nhà tìm anh lập tức trốn trong phòng, đến công ty tìm anh lại nhờ đồng nghiệp nói rằng mình xin nghỉ phép. Nói chung thấy bóng cô ta liền trốn như trốn giặc. Không ngờ hôm nay ra đường vẫn có thể "vô tình" gặp được.
Thùy Trang chạy lại ôm lấy cánh tay của Mạnh Quân, hoàn toàn không thèm để ý đến Linh Đan bên cạnh, giọng nói õng ẹo làm người ta phát bực lại cất lên:
-Anh Quân à, anh cũng thật là. Từ hồi em về nước tới giờ anh chả có chịu đi chơi với em, còn trốn em nữa chứ. Em không cần biết, hôm nay anh nhất định phải cùng em ăn cơm.
Thùy Trang bám riết lấy anh, luyên thuyên ríu rít không ngừng. Linh Đan không cam lòng bị bỏ rơi, đứng suy nghĩ cách giải vây. Thấy Thùy Trang nằng nặc đòi kéo anh đi, cô liền nắm cánh tay còn lại của Mạnh Quân ra sức giữ chặt anh. Thùy Trang bực bội hét lên:
-Cô buông tay ra cho tôi.
-Chị dựa vào cái gì bảo tôi phải buông tay? Chị nghĩ mình là ai chứ?
Thùy Trang lại “hừ” một tiếng, hỏi vặn lại:
-Vậy còn cô? Cô là ai?
-Tôi là bạn gái của anh Mạnh Quân, vợ sắp cưới của anh ấy.-Linh Đan vuốt tóc hất mặt kiêu ngạo trả lời. Cảm giác mình giống như nữ chính trong mấy phim truyền hình đang dằn mặt tình nhân của chồng.
Sắc mặt Thùy Trang ngay lập tức trở nên tái nhợt. Cô ta không thể nào tin được trừng mắt nhìn anh, âm thanh yếu ớt bất thường:
-Mạnh Quân, anh thật sắp kết hôn sao? Ba mẹ nói với em mà em không tin. Chắc chắn ba mẹ đang nói dối em, chắc chắn anh đang gạt em phải không? Làm sao anh lại có thể kết hôn chứ?
/38
|