- Không gì cả ! Chỉ là mày động đến người không nên động thôi !
- Ai đứng đằng sau sai khiến mấy người đánh tôi ? _ Tôi lạnh nhạt hỏi một câu
- Câu này thì chờ xử lí xong mày hãng hỏi đi . Cho nó một trận ! _ Long vừa dứt lời , cả đám xông vào ủ tôi
Đúng là một lũ đê hèn , chơi trò đánh hội đồng . Bọn họ hết đạp lại đá , hết đánh lại đấm , còn tôi chỉ biết tránh rồi né thôi . Cả đám con trai sức như trâu bò lại đang tập trung đánh một đứa con gái như tôi ư ? Thật là buồn cười ! Tôi từ nãy đến giờ chỉ biết nhịn , người đã dính đòn không ít , bọn họ vẫn không có ý định buông tha cho tôi . Lúc tôi tưởng chừng mình sắp chịu không nổi nữa thì vang lên tiếng của một ông thầy nào đó trong trường :
- Mấy em kia , làm gì vậy hả ? Sao lại đánh bạn ? _ Cả lũ nghe thấy thì mới chịu tha cho tôi , bỏ chạy tán loạn . Tôi ngước lên , mắt tỏ vẻ biết ơn nhìn thầy , nói giọng nghẹn ngào như chịu một nỗi oan ức lớn vậy - Cảm ơn thầy ! May nhờ có thầy chứ không em không biết làm sao nữa !
- Em không sao chứ ? Có cần đến phòng y tế không ? _ Thầy ân cần hỏi
- Em không sao đâu thầy . Em chào thầy , em phải về nhà đây không ba mẹ em sẽ lo mất ! _ Tôi nói rồi ôm cánh tay đau đớn vì vừa bị đánh lết về .
Tôi thấy Kỳ vẫn chưa đến đón mà giờ này lẽ ra hắn phải chờ ở cổng lâu rồi . Tức mình , tôi tự đi bộ về nhà . Về tới nhà , vẫn không thấy Kỳ đâu , tôi không khỏi thấy mất mát , thất vọng . Nếu là lúc trước , chắc tôi phải hét lên vui sướng vì cái tên " âm hồn bất tán " đó đã đi cho khuất mắt tôi nhưng khổ nỗi bây giờ tôi cười không nổi , một phần là do đau , một phần là do thất vọng không rõ nguyên nhân . Người ta lấy chồng là để dựa dẫm , nhưng bây giờ ông chồng khốn kiếp đó đâu có dựa được , tôi cũng không muốn để hắn thương hại tôi nên tự mình vác xác lên trên lầu , không thèm ăn uống gì , tự mình chữa thương cho mình mà cảm thấy cay đắng . [ Đúng 12h` trưa anh mới xong việc , nhìn lên đồng hồ , hốt hoảng chạy ra xe , trong đầu hiện lên khuôn mặt giận dữ xinh đẹp của cô , tâm trạng cũng tốt lên không ít . Đoán chắc lúc này cô đã về nhà nên anh trực tiếp lái con Lamborghini trở lại Hàn Lâm Viên . Vào trong nhà , chỉ muốn chạy tới ôm cô một cái , trêu cô , chọc tức cô mà tìm trong phòng ăn chả thấy cô đâu , anh tự hỏi " chắc lại giận dỗi bỏ lên phòng rồi " . Vì thế gọi dì Lan hâm nóng lại đồ ăn để lát anh xuống ăn sau còn mình thì lên lầu tìm cô . ] Tôi ở trong phòng buồn bực không vui , vừa mới nghe tiếng xe đoán chắc là hắn đã về , trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy bực bội . Bôi thuốc thì chả được , đau như vậy làm sao tôi chịu nổi chứ . Mà cái bọn kia ngu thế không biết , đánh đâu không đánh toàn đánh vào mặt với nhằm vào những chỗ như lưng , eo khiến tôi không với tới được để mà bôi thuốc mới tức chứ . Bỗng nhiên cửa bật mở , một thân ảnh cao lớn , hoàn mĩ bước vào khiến tôi có chút bất ngờ và sửng sốt . Nhưng rồi tôi giận dỗi quay mặt đi , không thèm để ý đến hắn . Hắn ngồi xuống bên tôi , ôm lấy bờ vai nhỏ bé của tôi , dịu dàng nói :
- Sao lại giận ? Người không khỏe à ? _ Sự dịu dàng của hắn càng làm nỗi uất ức trong lòng tôi lớn thêm , không nhịn được nhào vào lòng hắn khóc òa .
[ Đầu tiên anh rất sửng sốt , cô khi nào lại đáng thương như vậy ? Thường thì đấu khẩu với anh cô luôn là người mạnh miệng , tự dưng hôm nay có tí xíu mà đã khóc rồi , chắc là có ai đó đã khi dễ , chọc giận cô thì cô mới ra vẻ oan ức như vậy chứ . Nghĩ đến có người dám bắt nạt , khi dễ cô , anh lại muốn nổi cơn lôi đình , bắt cái kẻ cả gan dám bắt nạt bà xã anh đem ra băm thành trăm mảnh . Nhưng anh không thể hiện điều đó ra ngoài vì anh biết bây giờ không phải lúc , phải điều tra rõ ràng sự việc đã , không sẽ hù cô sợ mà chạy mất nữa thì anh trở thành người mất vợ rồi , với lại có muốn tìm cũng chả tìm được . Nghĩ thế , anh mới cố hạ hỏa trong người lại , vỗ vỗ lưng an ủi cô , chỉ thấy cơ thể gầy yếu của cô hơi run lên và cô kêu lên từng tiếng . Biết có vấn đề , anh đẩy cô ra ... ]
( Xong chap 63 )
- Ai đứng đằng sau sai khiến mấy người đánh tôi ? _ Tôi lạnh nhạt hỏi một câu
- Câu này thì chờ xử lí xong mày hãng hỏi đi . Cho nó một trận ! _ Long vừa dứt lời , cả đám xông vào ủ tôi
Đúng là một lũ đê hèn , chơi trò đánh hội đồng . Bọn họ hết đạp lại đá , hết đánh lại đấm , còn tôi chỉ biết tránh rồi né thôi . Cả đám con trai sức như trâu bò lại đang tập trung đánh một đứa con gái như tôi ư ? Thật là buồn cười ! Tôi từ nãy đến giờ chỉ biết nhịn , người đã dính đòn không ít , bọn họ vẫn không có ý định buông tha cho tôi . Lúc tôi tưởng chừng mình sắp chịu không nổi nữa thì vang lên tiếng của một ông thầy nào đó trong trường :
- Mấy em kia , làm gì vậy hả ? Sao lại đánh bạn ? _ Cả lũ nghe thấy thì mới chịu tha cho tôi , bỏ chạy tán loạn . Tôi ngước lên , mắt tỏ vẻ biết ơn nhìn thầy , nói giọng nghẹn ngào như chịu một nỗi oan ức lớn vậy - Cảm ơn thầy ! May nhờ có thầy chứ không em không biết làm sao nữa !
- Em không sao chứ ? Có cần đến phòng y tế không ? _ Thầy ân cần hỏi
- Em không sao đâu thầy . Em chào thầy , em phải về nhà đây không ba mẹ em sẽ lo mất ! _ Tôi nói rồi ôm cánh tay đau đớn vì vừa bị đánh lết về .
Tôi thấy Kỳ vẫn chưa đến đón mà giờ này lẽ ra hắn phải chờ ở cổng lâu rồi . Tức mình , tôi tự đi bộ về nhà . Về tới nhà , vẫn không thấy Kỳ đâu , tôi không khỏi thấy mất mát , thất vọng . Nếu là lúc trước , chắc tôi phải hét lên vui sướng vì cái tên " âm hồn bất tán " đó đã đi cho khuất mắt tôi nhưng khổ nỗi bây giờ tôi cười không nổi , một phần là do đau , một phần là do thất vọng không rõ nguyên nhân . Người ta lấy chồng là để dựa dẫm , nhưng bây giờ ông chồng khốn kiếp đó đâu có dựa được , tôi cũng không muốn để hắn thương hại tôi nên tự mình vác xác lên trên lầu , không thèm ăn uống gì , tự mình chữa thương cho mình mà cảm thấy cay đắng . [ Đúng 12h` trưa anh mới xong việc , nhìn lên đồng hồ , hốt hoảng chạy ra xe , trong đầu hiện lên khuôn mặt giận dữ xinh đẹp của cô , tâm trạng cũng tốt lên không ít . Đoán chắc lúc này cô đã về nhà nên anh trực tiếp lái con Lamborghini trở lại Hàn Lâm Viên . Vào trong nhà , chỉ muốn chạy tới ôm cô một cái , trêu cô , chọc tức cô mà tìm trong phòng ăn chả thấy cô đâu , anh tự hỏi " chắc lại giận dỗi bỏ lên phòng rồi " . Vì thế gọi dì Lan hâm nóng lại đồ ăn để lát anh xuống ăn sau còn mình thì lên lầu tìm cô . ] Tôi ở trong phòng buồn bực không vui , vừa mới nghe tiếng xe đoán chắc là hắn đã về , trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy bực bội . Bôi thuốc thì chả được , đau như vậy làm sao tôi chịu nổi chứ . Mà cái bọn kia ngu thế không biết , đánh đâu không đánh toàn đánh vào mặt với nhằm vào những chỗ như lưng , eo khiến tôi không với tới được để mà bôi thuốc mới tức chứ . Bỗng nhiên cửa bật mở , một thân ảnh cao lớn , hoàn mĩ bước vào khiến tôi có chút bất ngờ và sửng sốt . Nhưng rồi tôi giận dỗi quay mặt đi , không thèm để ý đến hắn . Hắn ngồi xuống bên tôi , ôm lấy bờ vai nhỏ bé của tôi , dịu dàng nói :
- Sao lại giận ? Người không khỏe à ? _ Sự dịu dàng của hắn càng làm nỗi uất ức trong lòng tôi lớn thêm , không nhịn được nhào vào lòng hắn khóc òa .
[ Đầu tiên anh rất sửng sốt , cô khi nào lại đáng thương như vậy ? Thường thì đấu khẩu với anh cô luôn là người mạnh miệng , tự dưng hôm nay có tí xíu mà đã khóc rồi , chắc là có ai đó đã khi dễ , chọc giận cô thì cô mới ra vẻ oan ức như vậy chứ . Nghĩ đến có người dám bắt nạt , khi dễ cô , anh lại muốn nổi cơn lôi đình , bắt cái kẻ cả gan dám bắt nạt bà xã anh đem ra băm thành trăm mảnh . Nhưng anh không thể hiện điều đó ra ngoài vì anh biết bây giờ không phải lúc , phải điều tra rõ ràng sự việc đã , không sẽ hù cô sợ mà chạy mất nữa thì anh trở thành người mất vợ rồi , với lại có muốn tìm cũng chả tìm được . Nghĩ thế , anh mới cố hạ hỏa trong người lại , vỗ vỗ lưng an ủi cô , chỉ thấy cơ thể gầy yếu của cô hơi run lên và cô kêu lên từng tiếng . Biết có vấn đề , anh đẩy cô ra ... ]
( Xong chap 63 )
/144
|