- Đừng nghịch ngợm nữa , anh vẫn chưa xong việc ! _ Hắn nhắc nhở
- Đừng làm nữa , giao cho thư kí đi . Công ty thuê cô ta để làm bù nhìn à ? Hôm nay là sinh nhật anh đấy , em muốn cùng anh có một ngày vui vẻ chứ không muốn suốt ngày để anh nhìn ngắm cái đống văn kiện với một đống chữ ấy .
- Nhưng anh còn nhiều việc lắm , còn vài hợp đồng chưa kí xong . _ Hắn vẫn nhẫn nại giải thích cho tôi , mong sao lung lay được lòng tôi . Nhưng nếu lòng tôi dễ lung lay như thế thì tôi đã không phải là Lâm Như Nguyệt rồi .
- Chả nhẽ công việc của anh quan trọng hơn em ? _ tôi nghiêm trọng hỏi
- Không ... không phải ... chỉ là ... _ Hắn vội vàng giải thích , bộ dạng rất buồn cười .
- Nếu không phải thì còn ngại cái gì ? Đi thôi ! _ Tôi quyết lôi kéo bằng được Kỳ rời khỏi chỗ ngồi . Ngồi cả ngày trên một cái ghế chắc lâu ngày bị trĩ quá !
Tôi lôi kéo được Kỳ ra ngoài , lại không biết nên rủ hắn đi chơi ở đâu , đành để tự hắn quyết định . Cho tài xế lái xe rời đi mà không nhắc địa điểm khiến tôi tò mò muốn chết , hỏi hắn nhưng hắn lại không chịu nói , thật là hết cách . Một lúc sau , xe rẽ vào một nghĩa trang , tôi đã lờ mờ đoán được lí do Kỳ lại dẫn tôi vào đây nhưng lại không đoán ra mình sẽ đến thăm ai . Kỳ dẫn tôi đến một ngôi mộ trông khá khang trang , đẹp đẽ và rộng rãi . Tôi nhìn kĩ mới để ý trên mộ có ghi chữ " Mộ phần Vũ gia , ông Vũ Bá Hải , sinh năm abc , mất năm xyz , thọ 90 tuổi " . Tôi thoáng nhận ra , chắc chắn là ông của Kỳ . Tôi quay ra nhìn Kỳ với ánh mắt cầu xin giúp đỡ , thực ra tâm trạng tôi rất bối rối không biết phải làm sao . Kỳ đặt khóm cúc trắng xuống rồi quỳ bên mộ ông , tôi chỉ đứng bên cạnh theo dõi hành động của Kỳ . Hắn đốt nhang , vái vài cái rồi cắm vào bát hương trước mộ , trong không khí dường như có mùi ảm đạm và đau thương bao trùm , Kỳ nói :
- Ông à , con lại đến thăm ông đây , ông còn nhớ con không ? Con xin lỗi vì mấy năm nay không thể đến thăm ông được . Nhưng ông biết không , con đã tìm được kẻ sát hại ông rồi , con nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ông , ông hãy yên lòng nhắm mắt .
- Chào ông , con là Lâm Như Nguyệt - cháu dâu của ông . Con cam đoan sẽ giúp anh ấy thực hiện nguyện vọng , đòi lại công bằng cho ông , ông cứ yên tâm . _ Tôi mạnh dạn tiến lên , quỳ trước mộ . Kỳ quay ra nhìn tôi với vẻ cảm kích , tôi mỉm cười đưa một tay ra nắm lấy tay hắn , an ủi . Hai chúng tôi ở lại một lúc nữa rồi mới dời đi . Kỳ đưa tôi ra công viên chơi , còn rủ cả Bảo Châu và Thanh Trúc nữa , cuộc vui chơi kéo dài suốt cả buổi chiều . Đến giờ về , Bảo Châu và Thanh Trúc mới tặng quà , vì thế mà nhắc Kỳ nhớ lại việc tôi còn chưa tặng quà , hắn liền hỏi :
- Quà em đâu ?
- Không có ! _ Tôi rất thẳng thắn trả lời , còn cố ý trêu tực Kỳ một chút .
- Hôm nay em nhớ là sinh nhật của ông xã em , vậy mà lại không có quà , để lát về nhà xem anh xử lí em như thế nào ? _ Kỳ lừ mắt , nhẹ nhàng nói bên tai tôi , bộ dạng mập mờ khiến người ta đỏ mặt
- Hihi , tí về sẽ có quà sau . _ Tôi lè lưỡi một cái tinh ranh . Hôm nay đã nhớ ra là sinh nhật của ông xã mà lại không có quà thì có phải tôi quá vô lí hay không ? Kỳ quay ra nhìn tôi với ánh mắt xấu xa , hỏi - Không phải ... ?
- Hừ , đầu óc đen tối ! _ Hiểu ý Kỳ , mặt tôi lại càng đỏ thêm , nhẹ đám vào ngực hắn một cái , mắng .
Khi về đến nhà cũng đã hơn 6 giờ tối , tôi mệt mỏi leo lên phòng , lại quên mất con sói già vẫn đang lăm le tìm cách ăn thịt tôi bất cứ lúc nào . Vừa vào phòng , Kỳ đã biến ngay thành một tên biến thái chính hiệu , ôm riết lấy tôi , tra hỏi :
- Quà đâu hả ?
( Xong chap 88 )
/144
|