Chương 7: Ép hôn (2/2)
Bên ngoài hai người tức giận đều có chút lớn, bên trong gian phòng Cố Hề Hề mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Cố Hề Hề chậm rãi mở mắt ra, tất cả trước mắt là hoàn toàn xa lạ.
Trang hoàng tinh mỹ, dụng cụ gia đình hào hoa phú quý.
Nơi này. . . Là nơi nào?
Vừa nãy dường như nghe có người nhắc tới Tiểu Nhã?
Chẳng lẽ là mình sinh bệnh, xuất hiện nghe lầm sao? Tiểu Nhã rõ ràng ở Milan, tại sao lại ở chỗ này chứ?
Cố Hề Hề vừa muốn từ trên giường ngồi dậy, lập tức liền nghe phía ngoài vang lên một tiếng nói chuyện nhỏ "Thiếu phu nhân tỉnh rồi, nhanh đi chuẩn bị."
Một giây sau, Cố Hề Hề liền nhìn thấy cửa phòng mở ra, một dung nhan tinh xảo, dù cho sương gió để lại dấu vết ở trên người bà, vẫn không thể trở ngại bà tuyệt đại phong hoa từ bên ngoài thong dong đi vào, phía sau là một đám bác sĩ và hộ sĩ mặc đồng phục bệnh viện phần phật đi theo.
Cố Hề Hề kinh ngạc đến ngây người, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
Cô chỉ nhớ rõ trước đó cô té xỉu là ở công ty, cô còn đang đi họp!
Trời, cô vậy mà quên mất hội nghị quan trọng như thế!
Cố Hề Hề mới vừa muốn rời giường, cái vị phu nhân tinh xảo kia lập tức ngăn cản động tác của Cố Hề Hề, đáy mắt đều là tràn đầy vui sướng và thoả mãn.
"Đừng nhúc nhích, để bác sĩ lại kiểm tra cho con một lần." Bà mỉm cười nói với Cố Hề Hề "Con bây giờ là công thần của Doãn gia, có chuyện gì liền để những người khác làm tốt hơn."
Cố Hề Hề mờ mịt nhìn đối phương "Xin lỗi, xin hỏi một chút, ngài là. . . Con, tại sao con lại ở chỗ này?"
Bà nhất thời nở nụ cười, trả lời nói "Bà là chủ tịch tập đoàn tài chính Doãn thị, bà nội của Doãn Tư Thần, con tên gì?"
"Cố Hề Hề, con tên Cố Hề Hề." Cố Hề Hề nhanh chóng trả lời "Chủ tịch, con. . . Con không phải cố ý. . . Con thật sự không biết. . . Con, con sẽ về công ty làm việc thật tốt ngay, xin chủ tịch đừng khai trừ con! Con nhất định sẽ không xảy ra sai lầm gì nữa!"
Bà Doãn phu nhân nhẹ nhàng giơ ngón trỏ lên, ra hiệu Cố Hề Hề không cần nói chuyện.
Cố Hề Hề mờ mịt nhìn bà Doãn phu nhân, không hiểu ý của bà.
"Con nghỉ ngơi thật tốt, yên tâm, có bà ở đây, công ty không người nào dám khai trừ con!" Bà Doãn phu nhân nhìn khuôn mặt Cố Hề Hề, đáy mắt lóe qua một tia thoả mãn "Chỉ cần con thuận lợi sinh đứa bé này ra cho Doãn gia, bà sẽ không bạc đãi con."
Bà Doãn phu nhân nói xong câu đó, xoay người rời đi
Để lại Cố Hề Hề đầu óc mơ hồ ngồi ở chỗ đó đờ ra.
Sinh đứa bé này ra? Đứa trẻ từ nơi nào đến?
Vừa lúc đó, bác sĩ trưởng cười híp mắt nói với Cố Hề Hề "Xin thiếu phu nhân yên tâm, đứa trẻ trong bụng ngài rất tốt, rất khỏe mạnh!"
Màu máu trên mặt Cố Hề Hề đột nhiên rút đi, con mắt đột nhiên trợn to, một phát bắt được bác sĩ đang xem mạch đập cho cô, giọng đều có chút run rẩy "Ngài nói cái gì? Đứa trẻ? Ngài là nói tôi mang thai?"
Tuy rằng cô vẫn rất thích đứa trẻ, cũng muốn có một đứa bé, nhưng cô chỉ hy vọng có đứa trẻ với Triệu Trạch Cương. Đứa bé này không nên tới.
Cô vốn tưởng rằng ác mộng đã qua, nhưng ai biết đã như hình với bóng.
Nhưng tại sao? Tại sao ông trời tàn khốc như thế, còn muốn kéo cô về đến cái hiện thực kia, làm cho cô lại một lần nữa chịu đựng hình phạt?
Mà đúng lúc này, Doãn Tư Thần bên ngoài cũng đã tức giận.
"Không được! Bà nội, con nói cái gì cũng sẽ không kết hôn với cô ta!" Doãn Tư Thần hầu như là muốn nổi khùng "Con tuyệt đối sẽ không cưới một người phụ nữ mà con căn bản không yêu!"
Con ngươi bà Doãn phu nhân lạnh lùng nhìn Doãn Tư Thần, giọng điệu lạnh lùng nói "Tư Thần, chính con tốt nhất nghĩ rõ ràng! Trước mắt công ty đang hợp tác với công ty Hàn Quốc, không tốn thời gian dài, hội trưởng và hội trưởng phu nhân sẽ kết hô. Mà bọn họ coi trọng nhất, chính là lý tưởng gia đình! Nếu như bị bọn họ biết sau khi con làm một người phụ nữ mang thai lại bội tình bạc nghĩa, con cảm giác bọn họ sẽ nhìn tập đoàn tài chính Doãn thị thế nào?"
/1751
|