Chương 10: Cùng nhau ăn cơm (2/2)
"Đứa bé này tuyệt đối không thể có bất kỳ sơ thất nào, ăn đi!" Không thể nghi ngờ ra lệnh, phá hoại hết thảy ảo giác kiều diễm.
Cố Hề Hề muốn từ chối, nhưng bây giờ cô căn bản không có tư cách từ chối, chỉ có thể há mồm trái lương tâm ăn vào.
Các đầu bếp đứng ở bên cạnh hầu hạ suýt chút nữa đều trừng con ngươi rớt ra ngoài!
Tổng giám đốc xưa nay đều là không gần nữ sắc! Để anh chủ động đút một người phụ nữ ăn đồ ăn, đây tuyệt đối là khai thiên tích địa hồi thứ nhất nha!
Thiếu phu nhân quả nhiên là không giống người thường, tổng giám đốc quả nhiên là rất để ý Thiếu phu nhân.
Cố Hề Hề ăn hai cái, sắc mặt đột nhiên biến đổi, che miệng lại kéo cái ghế ra liền vọt vào phòng rửa tay.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng rửa tay liền truyền ra tiếng bồn cầu xả nước.
Doãn Tư Thần khẽ cau mày, chờ sau khi Cố Hề Hề từ phòng rửa tay đi ra, nói "Dù cho lại không muốn ăn cũng phải ăn, cô không sợ đói bụng, tôi còn lo lắng đời thứ tư của Doãn gia đói bụng hỏng rồi!"
Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn lướt qua Doãn Tư Thần, cô biết Doãn Tư Thần không phải đang nói đùa cô, chỉ có thể yên lặng tiếp nhận cái bát, nhẫn nhịn buồn nôn nuốt lấy từng miếng từng miếng đồ ăn trong bát.
Đây là thứ gì, thật là khó ăn!
Thật không biết những người có tiền kia là xảy ra chuyện gì, đồ vật khó ăn như thế vậy mà cũng ăn say sưa ngon lành!
Nhìn thấy Cố Hề Hề thuận theo ăn tổ yến, lúc này Doãn Tư Thần mới lộ ra ý cười thoả mãn.
Mấy đầu bếp phía sau anh nhìn tôi một chút, tôi nhìn anh một chút, cũng không nhịn được xoa xoa khóe mắt.
Trời ạ, tổng giám đốc thật sự nở nụ cười! Anh vậy mà thật sự nở nụ cười!
Liên tiếp mấy ngày, Doãn Tư Thần đều sẽ tới phòng bệnh viện cùng Cố Hề Hề ăn cơm.
Vào lúc này Cố Hề Hề mới biết sở dĩ Doãn Tư Thần đến bệnh viện ăn cơm cùng mình, đều là chủ tịch ra lệnh.
Cố Hề Hề cười cười tự giễu, cũng phải, mình và Doãn Tư Thần chỉ là ma xui quỷ khiến mới đi chung với nhau, căn bản không có bất luận cảm tình gì, anh làm sao có khả năng sẽ tự nguyện chạy tới cùng mình ăn cơm được chứ?
Huống hồ, mình ngửi thấy được mùi vị của những thức ăn kia sẽ muốn ói, nghe được tiếng mình nôn mửa, anh ta có thể không ghét được sao?
Liên tiếp ba ngày, Cố Hề Hề cũng đã có chút quen thuộc Doãn Tư Thần lại đây cùng nhau ăn cơm.
Không biết có phải là đã bồi dưỡng ba ngày nay hay không, mà Doãn Tư Thần từ lúc vừa mới bắt đầu không quen, vậy mà cũng biến thành chậm rãi quen thuộc.
Hết giờ làm, không cần chờ bà Doãn phu nhân thúc giục, anh cũng đã lái xe tới đến bệnh viện cùng Cố Hề Hề ăn cơm.
Hôm nay Doãn Tư Thần tới có chút sớm, vì vậy vẫn chưa tới giờ ăn cơm.
Doãn Tư Thần vừa xuống xe liền nhìn thấy người phụ nữ trong tủ kính pha lê bên kia, cả khuôn mặt mỉm cười chăm sóc một cây hoa sơn trà.
Anh từ lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ này, không phải mặt không cảm xúc thì chính là yên lặng gào khóc.
Anh xưa nay cũng không biết dáng vẻ cười cười của người phụ nữ này vậy mà là đẹp đẽ như vậy.
Cô và Dina hoàn toàn khác nhau, Dina là loại đẹp đẽ phô trương khiêu gợi kia, mà cô lại là một loại vẻ đẹp tỏa ra yên tĩnh, liền giống như hoa sơn trà trong tay cô, hương vị cửu viễn, đáng giá dư vị.
Cố Hề Hề mỉm cười đối với một chuỗi dài hộ sĩ đi theo phía sau mình nói: "Cái hoa sơn trà này phải đặt ở địa phương râm mát mới có thể trưởng thành tốt, cây trà là thích nơi ẩm thấp. Thời gian dài bị ánh mặt trời chiếu rọi, kỳ thực đối với nó không có chỗ tốt."
"Thiếu phu nhân hiểu được thật nhiều nha!" Mọi người ở cùng nhau chừng mấy ngày, cũng là chậm rãi quen thuộc lên, nói chuyện cũng là bắt đầu chầm chậm tăng lên.
/1751
|