Chương 16 Phản Công 2
Với giọng nói giận dữ, tách trà lao về phía Tô Viêm, anh ta tránh sang một bên.
"Con quan tâm đến ông nội. Con muốn ông phát hiện bệnh sớm, điều trị và sớm bình phục!"
"Con, con......"
“Ông nội, ông bình tĩnh đi, đầu óc ông có vấn đề rồi, nhưng đừng để tim cũng phát bệnh luôn.” Tô Viêm lạnh lùng nói.
Tô Đông Khôn hít sâu một hơi, "Nếu không cưới Bạch Tuyết, cút khỏi Tô gia!"
"Được!" Tô Viêm không quan tâm, cũng không phải là anh ta sống không thể thiếu Tô gia!
Nhưng nếu Tô gia không có anh ta, có thể vài năm nữa nó sẽ sụp đổ.
"Tôi thực sự đã chìu hư anh rồi!"
Tô Viêm quả thực là bị chìu hư, anh ta là con trai duy nhất trong thế hệ này của nhà họ Tô, đồng thời cũng là người thừa kế chính thống, sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng, lớn lên trong cuộc không mưa không gió. Anh ta trẻ tuổi tính khí xấu xa, độc đoán và làm bất cứ điều gì anh ta muốn.
Tô Đông Khôn thở dài, tựa lưng vào ghế, vẻ mặt bất lực và mệt mỏi khiến ông trông già đi vài tuổi.
Tô Viêm không sợ ông nội gây áp lực, nhưng anh ta lại không đành lòng nhìn thấy ông cụ có hành động như vậy.
Cha mẹ anh ta mất sớm, chính ông nội là người đã dưỡng dục anh ta, tình cảm của anh ta dành cho ông mình sâu đậm hơn nhiều so với ông bà bình thường.
Giọng điệu của anh ta dịu lại, muốn nói điều gì đó tử tế với ông nội: “Ông nội, ông biết người con ghét nhất chính là Bạch Tuyết. Nếu ông muốn con cưới cô ta, dùng dao giết tôi còn sướng hơn! "
"Mẹ cô ấy đã giết chú và đứa cháu trai chưa chào đời của ông, biến thím thành như vậy. Cô ta là con gái của kẻ thù, ông không báo thù cho chú cũng không sao, sao ông lại để con cưới cô ta!"
Nhắc tới chuyện cũ, Tô Viêm trở nên kích động.
Cha mẹ Tô Viêm qua đời trong một vụ tai nạn máy bay khi anh ta mới một tuổi, anh ta sống với chú và thím, họ coi anh ta như con ruột, còn anh luôn coi họ là cha mẹ ruột của mình.
Gia đình họ có một cuộc sống tốt đẹp nhưng mẹ Bạch Tuyết đã phá hỏng tất cả!
Bà ta đã quyến rũ chú của anh ta và chết trong một vụ tai nạn ô tô trên đường đi gặp riêng. Khi thím của anh ta biết tin, thím bị sốc đến ngã cầu thang, bị xuất huyết nặng, không chỉ mất đứa con, hỏng tử cung, thím ấy cũng suýt mất cả hai chân, thím ấy sốc đến mức sau khi xuất viện, tính tình thím đã thay đổi đáng kể, mấy năm gần đây mới chỉ khá hơn một chút thôi.
Lý do lớn nhất khiến anh ta ghét Bạch Tuyết đến vậy là vì cô là con gái của kẻ thù của anh.
"Đó là hận thù của người lớn. Nói đúng ra, con bé cũng là nạn nhân. Con bé cũng đã mất mẹ." Tô Đông Khôn nói lời công bằng cho Bạch Tuyết.
"Cô ta đáng bị như vậy! Ai biểu cô ta có một người mẹ như vậy!"
"Con bé không có quyền chọn lựa cha mẹ của mình! Con bé là một cô gái tốt!"
"Ông nội, đừng bị vẻ ngoài của cô ta lừa gạt, cô ta không có gì hơn mẹ cô ta! Cưới cô ta nhất định sẽ mang đến nhục nhã cho mười tám đời nhà họ Tô chúng ta!" Từ thái độ bình thường của cô ta đối với tình dục, cô ta sẽ không phải là một người vợ, người mẹ tốt.
"Mặc kệ như thế nào, ông đã tuyên bố rồi, con nhất định phải lấy con bé!" Ông đã quyết định là không thể thay đổi!
“Muốn lấy thì ông đi mà lấy!” Tô Viêm cũng trở nên cứng đầu.
"Chú của con đã chết nhiều năm như vậy, Tú Dung không cần phải ở lại Tô gia nữa." Lý Tú Dung, thím của Tô Viêm, phương châm sống của bà đã là người Tô gia thì chết cũng là ma của Tô gia.
Lời nói của Tô Đông Khôn khiến vẻ mặt Tô Viêm đột nhiên trở nên lạnh lùng.
"Ông nội, ông đừng quá đáng!"
"Con chỉ có thể lấy Bạch Tuyết!"
Ông nội và cháu trai giống như hai con sư tử tranh giành lãnh thổ, không ai chịu nhượng bộ!
Bạch gia...
"Nhu Nhu, chuyện gì xảy ra? Tại sao Tô Viêm lại lấy Bạch Tuyết?" Bạch Thắng Kỳ lo lắng hỏi.
Nhìn thấy vị trí chủ tịch mà mình sắp có được đột nhiên thay đổi, ông ta lo lắng gần chết!
/1363
|