Chương 20: mong được ủng hộ.
“Tuyết, cằm của cậu bị sao vậy? "
Mặc dù vết sưng đã giảm đi nhiều nhưng vẫn còn dấu vết rõ ràng nên bọn họ tự nhiên nhìn thấy.
"Mình vô tình đụng trúng cửa."
"Tuyết, chúng ta giống đứa trẻ ba tuổi sao?" Vương Ninh Tĩnh không vui, ai có thể vô tình đụng cửa vậy?
Bạch Tuyết cười cười. “Vết thương của mình không phải trọng điểm.”
“Được rồi, chúng ta nói điểm mấu chốt đi.” Vương Ninh Tĩnh biết không thể hỏi nếu Bạch Tuyết không muốn nói.
"Tuyết, cậu và Tô Viêm không phải không hợp nhau sao? Tại sao lại đột nhiên kết hôn?" Lộ Y Y cau mày, theo bản năng cảm thấy chuyện này không phải chuyện tốt.
"Lúc các cậu đi ra ngoài chơi thì Bạch thị xảy ra chuyện..." Bạch Tuyết giải thích ngắn gọn sự tình.
Lộ Y Y và Vương Ninh Tĩnh nghe vậy liền nhìn nhau, sau đó nghiêm túc nhìn Bạch Tuyết, "Tuyết, chúng mình không đồng ý cậu làm như vậy!"
Tô Viêm ngay từ đầu đã không có thiện cảm với cô, nếu cô cưới anh ta, họ có thể chắc chắn rằng cuộc sống hôn nhân cô không những không hạnh phúc mà còn đau khổ nữa!
“Hy vọng hai cậu có thể ủng hộ mình.” Bạch Tuyết không quan tâm người ngoài nghĩ gì về cuộc hôn nhân của cô và Tô Viêm, nhưng cô hy vọng hai người bạn thân nhất có thể ủng hộ cô.
"Tuyết, không đáng để mạo hiểm hạnh phúc của bản thân chỉ để dạy cho tên khốn nạn đó một bài học!"
"Mình không chỉ dạy cho anh ta một bài học."
Lời nói của Bạch Tuyết khiến hai người im lặng.
Hai người bọn họ đều biết cô đã thích Tô Viêm hơn mười năm.
"Tuyết, dưa ép không ngọt." Thế giới tình yêu không bao giờ công bằng, dù Tuyết có trả giá cho Tô Viêm bao nhiêu và cô ấy thích anh ta đến nhường nào, nếu anh ta không thích cô thì họ cũng sẽ không thể hạnh phúc bên nhau .
"Mình biết, đó là lý do tại sao trước đây mình chưa bao giờ nghĩ đến việc ở bên anh ta."
"Vậy cậu……"
“Tô Viêm đã chọc giận tiểu quỷ trong mình rồi.” Điều này khiến cô oán niệm không thể buông tay.
“Tuyết, có nhất thiết phải như thế này không?”
"Ừm."
"Vậy chúng mình sẽ là phù dâu của cậu!"
Bạch Tuyết mỉm cười, chỉ ở trước mặt bọn họ, cô mới có thể cười chân thành như vậy.
Bạch gia….
Bạch Uyển Nhu đến gặp Tô Viêm, vợ chồng Bạch Thắng Kỳ đang ở nhà cầu nguyện.
Cô ta vừa quay lại, hai người họ lập tức vây quanh cô ta.
"Như thế nào rồi?"
Vẻ mặt Bạch Uyển Nhu so với trước khi đi còn kém hơn, khiến hai người có chút lo lắng.
"Ông nội Tô lợi dụng thím Nghiêm uy hiếp anh ấy, bảo anh ấy cưới chị Tuyết. Hiện tại Viêm vẫn chưa nghĩ ra biện pháp hoàn hảo, nhưng anh ấy kêu con yên tâm." Nhưng cô ta không thể yên tâm.
"Bạch Tuyết chết tiệt, cô ta dùng thủ đoạn gì mà khiến ông cụ quyết tâm ủng hộ cô ta như thế!" Mạnh Thiệu Mai chửi bới.
"Mẹ, bất kể chị Tuyết dùng phương pháp nào, điều quan trọng nhất bây giờ là làm thế nào để chị Tuyết từ bỏ ý định kết hôn với Viêm!" Mặc dù Bạch Uyển Nhu bình thường rất nghe lời, nhưng cô ta vẫn biết ai có thể giải quyết vấn đề trong những lúc thể này.
"Chúng ta đẩy cô ta mạnh như vậy, cuối cùng cô ta cũng nhân cơ hội cắn trả lại, sao có thể buông tay!" Bạch Thắng Kỳ vẫn biết một chút về Bạch Tuyết, với tính tình có thù tất báo của mình, để cô ta quyết định không kết hôn với Tô Viêm còn khó hơn lên trời.
Mạnh Thiệu Mai trợn mắt, "Vậy thì làm cho ông tô suy nghĩ lại đi!"
"Làm sao để ông Tô suy nghĩ lại?" Bạch Thắng Kỳ và con gái đồng thời hỏi.
Mạnh Thiệu Mai cười lạnh, "Nếu Bạch Tuyết tiện nhân bị mọi người ghét bỏ, liệu ông Tô có còn cho cô ta vào cửa nhà họ Tô không?"
"Đây là ý gì?"
/1363
|