Chương 23: Tranh giành quyền đại diện (3)
Vương Doãn là một người thông minh, không hỏi nhiều: “Tôi đã bàn xong với cô Bạch rồi”.
Là một thương nhẫn, chữ tín rất quan trọng.
“Vẫn chưa ký hợp đồng giấy trắng mực đen”.
“À thì…”.
“Chúng ta qua bên kia nói chuyện đi”. Tô Viêm nắm vai Vương Doãn.
Vương Doãn là một thương nhân, anh ta coi trọng chữ tín, nhưng càng coi trọng lợi ích hơn, hơn nữa giống như Tô Viêm nói, chỉ cần chưa ký hợp đồng giấy trắng mực đen thì không được xem là thất tín!
Cách đó không xa, Tô Khởi Minh thấy cảnh tượng đó thì thấp giọng nói: “Chủ tịch Bạch, quyền đại diện e là có biến động”.
Bạch Tuyết lắc cái ly thuỷ tinh trong tay, rượu vang lay động theo động tác của cô, lập loè quái dị dưới ngọn đèn.
“Chủ tịch Bạch…”. Điện thoại di động của Từ Khởi Minh đột nhiên reo lên, sắc mặt anh ta thay đổi nghiêm trọng sau khi nghe điện thoại.
“Chủ tịch Bạch, cha tôi đột nhiên phát bệnh!”. Cha của anh ta có bệnh tim.
“Anh mau về đi!”.
“Nhưng mà…”. Sau khi Từ Khởi Minh về thì chỉ còn lại một mình cô, trong những bữa tiệc thế này thì không thể tránh khỏi việc uống rượu, một cô gái độc thân về nhà sau khi đã uống rượu không quá an toàn.
“Không sao đâu”.
Bạch Tuyết nói thì mạnh miệng, nhưng lúc cô rời khỏi bữa tiệc và tới bãi đỗ xe, cô nhận thấy mình không ổn.
Đầu choáng váng, mắt lờ đờ, bước đi bất ổn, tim đập nhanh hơn, người khô nóng.
Cô uống một ly rượu vang, gặp phải tình huống này thì chỉ có một khả năng, đó chính là ly rượu của cô bị bỏ thuốc rồi!
“Tuyết mỹ nhân, đã lâu không gặp!”.
Người đi tới là một kẻ nổi tiếng hoang đàng, công tử đào hoa, ngũ độc câu toàn*, cặn bã.
(*) Ngũ độc câu toàn: Gồm 5 tật: Uống rượu, đánh nhau, hút thuốc, bài bạc, háo sắc.
Bạch Tuyết nhíu mày, cái tên cặn bã này xuất hiện ở đây vào lúc này, tuyệt đối không phải trùng hợp, khuôn mặt hèn mọn và ánh mắt đầy dục vọng của anh ta khiến cô ghê tởm.
Cô chợt xoay người, ra sức chạy trở về, chẳng qua vừa chạy một bước đã bị anh ta ôm lấy từ phía sau rồi.
“Tuyết mỹ nhân, cô muốn đến chỗ đó à?”.
“Hồng Thành, tốt nhất anh nên buông tay ra ngay lập tức!”. Thuốc khiến giọng nói của Bạch Tuyết bớt sức mạnh lại, mà trở nên yếu ớt như mèo kêu, không hề có tác dụng uy hiếp.
“Tuyết mỹ nhân, cô có thấy ai nhả ra khi thức ăn ngon đã đến miệng không?”. Hồng Thành cúi đầu hít sâu một hơi.
Không hổ là mỹ nhân anh ta mong nhớ ngày đêm, thật thơm!
Bạch Tuyết từng học võ phòng thân, nhưng mà lúc này cơ thể cô yếu ớt, căn bản không có chút hơi sức nào!
“Hồng Thành, nếu anh dám động vào tôi, cho dù cha anh có là tổng thống cũng không bảo vệ được anh đâu!”. Ngày hôm nay cô bị làm nhục, thì ngày nào đó ắt sẽ khiến anh ta chết không có chỗ chôn!
“Cha tôi chỉ là thị trưởng thành phố thôi cũng đủ rồi!”. Hồng Thành ỷ vào việc cha mình là thị trưởng thành phố nên hoành hành ngang ngược thành thói ở Cẩm Thành, thậm chí anh ta đã từng cưỡng hiếp mấy chục người phụ nữ, đều không ai dám làm gì anh ta, anh ta căn bản không để sự uy hiếp của Bạch Tuyết vào mắt.
Hơn nữa, ngày hôm nay là cô “cam tâm tình nguyện” với anh ta, anh ta cũng sẽ có rất nhiều chứng cứ chứng minh cô cam tâm tình nguyện, thế thì có gì phải sợ?
Hồng Thành kéo Bạch Tuyết đến một chỗ khuất, anh ta muốn thoải mái trước đã, sau đó lại đưa cô đến chỗ khác hưởng thụ!
Bạch Tuyết liều mạng phản kháng, nhưng đều vô ích.
Tô Viêm tiễn Vương Doãn chuẩn bị rời đi, trong lúc chuẩn bị quay lại đón Bạch Uyển Nhu thì thấy sau bụi hoa có động tĩnh lạ thường, anh ta nhíu mày, ai lại vội vàng “dã chiến” ngay tại đây thế này!
Bỗng trong bụi hoa vươn ra một chân, anh ta vô thức nhìn một lúc, đó là một cái chân rất đẹp, da thịt trắng nõn dưới ánh đèn lờ mờ, khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn, thảo nào người đàn ông này lại nôn nóng thế, thậm chí đến thời gian thuê phòng cũng không chờ nổi mà đã “dã chiến” ngay tại chỗ rồi.
Anh ta không có đam mê tục tĩu, đương nhiên không ở lại thêm nữa, sau khi đi được mấy bước, anh ta cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
/1363
|