Trước kia đã nói qua, gia đình của Yên Lam là một gia đình bình thường thuộc tầng lớp thấp nhất trong xã hội, dường như cũng không có lấy một ai trong danh sách bạn bè và người thân của cô . Căn cứ theo những gì cha nói thì ông nội qua đời ngay sau khi cha được sinh ra , bà nội một thân cực nhọc nuôi dưỡng cha tốt nghiệp đại học , con dâu chưa kịp thấy thì đã qua đời Hộp nữ trang ngay từ lúc còn rất nhỏ cha đã giao cho nàng , cha nói , đó là quyết định, nếu như có một cháu gái, thì đem hộp trang sức đó cho nàng. Nhưng mà nàng cho tới bây giờ
cũng chưa từng nhìn qua bên trong có vật gì , lần cuối cùng nhìn là lần cha giao chiếc hộp đó cho nàng.
Nàng nhớ kỹ nó một hộp trang sức cổ xưa , dài 30 cm , rộng 20 cm , cao 15 cm , là một hộp trang sức rất lớn , nhẹ , bên trong hiển nhiên không có trang trí nhiều lắm. Yên Lam cũng chưa từng mở ra , bây giờ nhìn thấy, mới khiến nàng nghĩ về nó.
Yên Lam mở ngăn kéo ra , đem hộp trang sức kia ôm lên giường , định xoay người lại đi lấy chìa khoá nhưng phát hiện sau lưng có một bóng đen , nàng kinh hoảng vừa muốn thét chói tai thì một cánh tay bưng kín miệng của nàng , " Lam lam đừng kêu , là anh "
Thì ra là Cận Thế Phong , cơn tức giận của Yên Lam bị bàn tay che lấy miệng và giọng nói ấy xóa sạch " Anh có biết là anh doạ người không , sẽ hù chết người ta đó! Nửa đêm không lên tiếng đứng sau lưng người ta, muốn làm gì hả?"
"Anh nói rồi, muốn em tối nay trở về nhà ,trở lại bên cạnh anh, em không tự mình trở về , anh phải đến đây đón em thôi! Cận Thế Phong vừa nói vừa đi tới bên cạnh Yên Lam.
"Anh tại sao muốn ép em ? Có đúng là vì anh mua em , em sẽ hết thảy đều nghe theo lời anh, anh chẳng qua biến em trở thành sủng vật của mình cao hứng thì trêu đùa vài cái, mất hứng sẽ tiện tay đá qua một bên. Em cũng có cảm xúc, em không muốn anh đem em làm con rối, tuỳ ý đùa bỡn . Anh nếu thực sự không yêu em, em van xin anh , buông em ra đi! Hay làn, anh thật muốn em làm sủng vật của anh ?" Yên Lam đau thương nói, quay lưng không nhìn Cận Thế Phong.
"Không phải, em biết anh không phải như vậy mà, hơn nữa anh...Anh ghét em cùng với người đàn ông khác đi dùng cơm" Cận Thế Phong từ phía sau ông lấy thắt lưng nàng, "Lam Lam, chúng ta đừng như vậy nữa có được không , anh nhớ lúc trước những ngày chúng ta hạnh phúc bên nhau, chúng ta..."
" Chuyện lúc trước đã qua rồi , anh cũng biết, đó chẳng qua là chuyện lúc trước , hiện tại đã không có ý nghĩa gì nữa..." Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Yên Lam , không nên luôn hiểu lầm những gì anh nói" Cận Thế Phong phẫn nộ xoay người Yên Lam về phía hắn , ánh mắt nhìn như xuyên thấu vào nàng.
Vẻ mặt Yên Lam bi thương , cũng nhìn hắn " Vì sao , anh rốt cuộc vì cái gì phải làm như vậy ?"
" Phải, em biết vì sao mà đúng không ? Anh nói cho em biết, anh thấy em cùng người đàn ông khác cùng em khiêu vũ, lại gặp em cùng người đàn ông khác dùng cơm, thấy người đàn ông khác đối tốt với em, anh tức giận. Anh không muốn có nhiều người đàn ông vây quanh em như vậy, anh hay ghen tị, nói như vậy đã được chưa! Giọng nói Cận Thế Phong càng lúc càng lớn.
Yên Lam nhìn vẻ phẫn nộ của Cận Thế Phong , trong lòng dĩ nhiên cao hứng , sau đó mỉm cười , " Chuyện này...có phải là nói anh thích em ?"
Cận Thế Phong nhìn nàng , sau đó cúi người , hôn lên môi nàng, một hành động đã biểu lộ
tất cả.
Yên Lam đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhắm mắt lại , tiếp đó dường như nghĩ đến cái gì, mở mắt nhìn người đàn ông trước mặt, hắn vẫn còn không nói yêu nàng. cùng nàng đến đây , cửa cùng không vào , nàng nhất định phải làm cho hắn chính miệng nói ra hắn thích nàng.
Theo nàng đến tận đây, gõ cưả cũng không, nàng nhất định phải khiến hắn chính miệng nói ra tiếng yêu nàng.
Cận Thế Phong hôn xong vẫn ôn nhu hỏi, "Lam Lam tối nay về nhà chưa, bác Trương cũng nhớ em"
Yên Lam cân nhắc gì đó trong lòng, rồí mỉm cười , "Uh , anh chờ thu dọn đồ đạc một chút"
Cận Thế Phong nhìn Yên Lam cầm lấy hộp trang sức cũ trên giường kia, khó hiểu hỏi "Lam Lam, đây là cái gì ?"
"Của bà nội để cho em đó" Yên Lam trả lời , theo Cận Thế Phong đi ra cửa chính .
Nhìn bóng lưng Cận Thế Phong đi phía trước , Yên Lam giảo hoat cười, thích ăn dấm chua?
Em đây cho anh ăn đủ! Lúc này em cũng không tin là anh không nói ra lời yêu em Trò chơi ái tình này, Cận Thế Phong, anh, thua chắc rồi.
Cận Thế Phong bị tiếng chim hót ngoài cửa sổ đánh thức , chậm rãi thức dậy , mở mắt ra, trời đã sáng. Có Lam Lam bên cạnh ngủ thật là ngon .Nhìn bên cạnh mình không có ai , nàng sớm như vậy đã đi đâu?
Thay âu phục xong Thế Phong đi xuống lầu "Chào buổi sáng, bác Trương"
"Cậu chủ, bưã sáng đã chuẩn bị xong rồi, xe cũng đã chờ ở bên ngoài"
"Bác Trương , Tiểu Lam đâu?" Cận Thế Phong vừa ăn điểm tâm vưà hỏi.
Bác Trương nhìn Cận Thế Phong đang ăn sáng , khoé miệng hơi nhướng lên , "Tiểu Lam tiểu thư ăn xong bữa sáng đã đến công ty rồi, cô ấy nói ngày hôm nay muốn đi làm sớm một chút"
Cận Thế Phong gật đầu, nàng thế nào mà không đợi mình đi chung? Lần này lại ngoan ngoãn vâng lời đi làm xong còn về nhà , thật là có chút không giống với tác phong của nàng , có chút kỳ quái. Nhưng mà không thành vấn đề , chỉ cần nàng trở lại bên cạnh hắn thì tốt rồi.
"Bác Trương , cháu ăn xong rồi, cháu đi làm đây , tạm biệt" Cận Thế Phong tăng tốc đi một mạch đến công ty, chính là muốn được nhìn thấy Yên Lam sớm một chút.
Yên Lam đến công ty thật sớm, nàng nghĩ thật kỹ xem, làm thế nào, có thể cho Cận Phong ghen , làm thế nào để Cận Phong mở miệng nói tiếng yêu nàng !
Lúc Cận Thế Phong đi vào phòng làm việc, cũng không thấy Yên Lam ngồi tại bàn làm việc cuả nàng, vậy nàng đi đâu rồi ? Hắn xoay người đi tới bên Kỷ Tồn Viễn "Tồn Viễn , Lam Lam đâu?"
"Tiểu Lam, cô ấy đi sang bộ phận thiết kế rồi, cô ấy nói là đối với kế hoạch quảng cáo cảm thấy có hứng thú , hôm nay đã tới công ty sớm để xuống đó học tập"
/244
|