Tiết mục kết thúc, dưới đài âm thanh càng ầm ĩ, người chung quanh đều nhiệt liệt bàn luận về tiết mục vừa rồi. Yên Lam cùng Kỷ Tồn Viễn trình diễn rất thành công.
"Trời ạ! Vừa nãy Yên thư kí cùng Kỷ trợ lý biểu diễn quá hoàn hảo, quả thực chính là tuyệt phối."
"Ai nói không phải chứ, bọn họ đích thực là tuấn nam, mỹ nữ, sánh đôi cùng nhau, dễ làm nhiều người loé mắt nha! bọn họ quá xứng đôi rồi!"
"Còn nữa còn nưã, bọn họ hát thiệt tình cảm! Tôi cũng bị cảm động nha!"
Nghe tiếng bàn luận xung quanh mình, chút mỉm cười trên gương mặt Cận Thế Phong cũng không duy trì được, đúng vậy, hắn ghen tị. Thật không ngờ cách làm này của Yên Lam rất thành công, thành công làm cho tim hắn rối loạn...
Tiết mục của Yên Lam cùng Kỷ Tồn Viễn đạt giải nhất, đương nhiên phải là như vậy, ngôi sao của dạ tiệc cũng đến bắt tay bọn họ. Đứng ở trên đài, Cận Thế Phong cùng Y Lâm chia phần thưởng ra phát cho họ
Y Lâm mỉm cười đi đến trước mặt Yên Lam, đem cúp giao cho nàng "Cô hát rất tốt, bài hát chọn cũng rất khá, cũng không biết ai đó thích đi vào ngõ cụt có hiểu được hay không."
Yên Lam nghe Y Lâm nói xong, ngây ngẩn cả người, trong lòng cảm thấy có chút áy náy, người kia của nàng rất tốt, thì ra bộ dáng kia của hắn là hiểu lầm mình, thật là không nên nha!
Tiếp theo, Cận Thế Phong phát giải thưởng ngôi sao của dạ tiệc. Hắn đi tới trước mặt Yên Lam, không chút biểu tầm cầm gì đó trong tay đưa cho Yên Lam, không nói bất kỳ lời nào liền đi xuống ngay.
Yên Lam nhìn bóng lưng Cận Thế Phong, thầm nghĩ hắn làm sao vậy? Hắn tức giận sao?
Chẳng lẽ lần này quá sức giận dữ?
Dạ tiệc xong, Cận Thế Phong không chờ Yên Lam mà lái xe về nhà trước.
Yên Lam về tới nhà, đi lên lầu, bước vào phòng Thế Phong. Thấy Cận Thế Phong đã nằm trên giường, liền đi đến, "Thế Phong, anh làm sao vậy? Sớm như vậy đã đi ngủ?"
Yên Lam thấy Cận Thế Phong không mở miệng nói, lại hỏi, "Anh vẫn không nói ra suy nghĩ
của mình sao?"
"Ngày hôm nay em cùng Kỷ Tồn Xa biểu diễn rất tốt, em muốn anh nói những lời này sao?"
Cận Thế Phong mặt không đổi sắc nói, "Tốt, anh nói, em còn muốn khiến anh nói cái gì đó cho em nghe? "
"Em..."
"Anh đã nói rồi, không cho em cùng người đàn ông khác ở cùng một chỗ, nhưng ngày hôm nay em cùng người khác thâm tình hợp xướng, em rốt cục có làm theo lời anh nói không?"
"Đó là bởi vì chúng em cũng muốn trình diễn một tiết mục..."
Yên Lam chưa nói xong Cận Thế Phong đã cắt ngang, "Không cần mượn cớ, em có thể biểu diễn một mình! Hoặc là đổi lại bài hát, tại sao nhất định phải hát để hiểu rõ tình thâm như
vậy"? Cận Thế Phong càng nói càng nói càng lớn tiếng, lửa giận trong long không có chỗ phát tiết "Bây giờ chúng ta như vậy, cái gì cũng không nói được, hay là đợi lúc anh bình tĩn lại rồi nói sau." Yên Lam lắc đầu bất đắc dĩ, xoay người đi về phiá toilet, trở về phòng của mình.
Những ngày sau đó, Cận Thế Phong mỗi ngày luôn đi sớm về trễ, cũng luôn trở lại phòng của mình ngủ, không có nói gì với Yên Lam. Trong công ty hắn thường bận đến không thấy bong dáng, ngay cả Yên Lam là thư ký cũng không tìm được hắn. Muốn tìm hắn nói chuyện, cũng luôn không có thời gian.
Bọn họ đến bây giờ rốt cục là quan hệ gì? Yên Lam hoang mang, nói Cận Thế Phong không yêu nàng sao? Nhưng biểu hiện của hắn đâu phải vậy; nói hắn yêu nàng sao? Thế nhưng tại sao lại không thổ lộ với nàng? Chuyện đến bây giờ, nàng còn có thể kiên trì nữa không?
Nàng cũng không thể lưạ chọn cách buông tay sao?
"Lam Lam, tối nay không có làm gì à!" Nhấc điện thoại, thanh âm Trần Mạt gào to từ bên kia di động truyền đến.
"Là cậu à! Mạt Mạt, mình hai ngày nay đều rảnh rỗi, sao thế? Có việc gì àh?" Yên Lam hỏi "Không phải, là mình nhớ cậu quá! Buổi tối chúng ta ra ngoài đi!
"Được! Mình sắp hết giờ làm việc rồi, chờ mình một chút" Yên Lam đồng ý nói. Dù sao hai ngày nay cũng không thấy Cận Thế Phong.
Cúp điện thoại, Yên Lam vùi đầu đem công việc ngày hôm nay ra sắp xếp, ngẩng đầu, nhìn phòng làm việc Cận Thế Phong đóng chặt cưả, thấp giọng thở dài, cầm lấy túi xách đi ra ngoài.
Đi tới điểm hẹn PUB, Yên Lam liếc mắt thấy Trần Mạt ngồi ở trước quầy Bar. "Mạt Mạt", nàng đi tới chào hỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
"Lam Lam, cậu rốt cục đã tới. Ôi chao mình đợi thật lâu!" Trần Mạt oán giận nói.
"Xin lỗi! Trên đường kẹt xe, cậu cũng không phải không biết, giờ tan sở, trên đường muốn không kẹt xe là không thể mà, mình đã tận lực chạy tới." Yên Lam ngồi bên cạnh nói.
"Cậu nghĩ như thế nào lại hẹn mình đến đây?" Yên Lam nhìn một vòng quanh PUB, đây chính là nơi nàng lần đầu tiên đánh đàn.
"Không có gì! Chỉ là nơi này có vẻ tương đối tốt, cho nên rủ cậu đến" Mạt Mạt nói.
"Ồh, thì ra là như vậy. Vậy cậu có chuyện gì sao? Mình xem tâm tình của cậu có vẻ không được tốt." Yên Lam dò hỏi "Thì ra cậu đã nhìn ra! Mình gần đây đích thực tâm tình thật không tốt! Cậu nói đi, xã hội bây giờ, làm sao còn có chuyện sắp xếp người đi xem mắt chứ! Hơn nữa, mình cũng có người thích..." Trần Mạt bắt đầu thao thao bất tuyệt hướng Yên Lam mà xả nỗi khổ.
"Thế nào? Nói xong thoải mái hơn chưa? " Yên Lam nhìn Trần Mạt nói.
"Đúng vậy! Lam Lam. Cùng cậu nói hết tâm sự thực thoải mái!" Trần Mạt vui sướng nói, "Mấy ngày nay, tớ nhịn sắp nghẹn chết rồi."
Nhìn bộ dạng thoải mái của Trần Mạt, Yên Lam không khỏi có chút ao ước, ngẫm lại chính mình, ôi, nên làm cái gì bây giờ đây?
"Thế nào? Lam Lam, cậu cũng có tâm sự?"
"Đúng vậy! Còn không phải là chuyện kia sao! Muốn cho Cận Thế Phong mở miệng nói một câu yêu mình thực sự rất khó, bây giờ mình lại hoài nghi anh ta có thương mình hay không, mình sắp kiên trì không nổi nữa rồi." Yên Lam cô đơn nói.
"Là sao? Hắn còn chưa nói yêu cậu." Trần Mạt nói." Vậy kế hoạch kia cuả cậu đâu rồi? Chưa hoàn thành sao?"
"Ai nói! Mình có làm! Nhưng mà, làm cho anh ta tức giận. Anh ta cũng không nói với mình câu đó!" Yên Lam tức giận bất bình nói
/244
|