"Tôi nói xấu cô ấy?" Y Lâm không thể tưởng tượng nổi nhìn Cận Thế Phong, "Cậu nghĩ tôi như vậy ư? Chúng ta đã là bạn bè lâu như vậy rồi. Cậu lại nghĩ tôi như vậy sao? Được thôi...
Coi như tôi hay xen vào việc của người khác, sau này chuyện của cậu tôi sẽ không bao giờ
để ý nữa, về sau cậu đừng có mà hối hận, chúng ta từ nay tuyệt giao!" Y Lâm bị Cận Thế Phong làm tức giận quay người đi khỏi.
Cũng bởi vì chuyện này, Cận Thế Phong và Y Lâm trở mặt, từ nay về sau, bọn họ đã cắt đứt quan hệ bạn bè Trong thời gian này,Cận Thế Phong cũng phát hiện Ngọc Văn cùng Vương Mậu Đức hình như
có phần hơi gần gũi nhau, thế nhưng Ngọc Văn nói họ chỉ là quan hệ bạn bè, không có gì.
Bởi vậy Cận Thế Phong, chàng ngốc lúc này vừa sa vào tình yêu cuồng nhiệt liền ngây ngốc tin tưởng Thời gian trôi nhanh, thời gian 4 năm đại học cứ như vậy trôi qua.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Cận Thế Phong liền vội vàng muốn lấy Ngọc Văn về nhà, cho nên hắn chuẩn bị một lễ cầu hôn cực kỳ lãng mạn.
"Ngọc Văn, em có muốn tốt nghiệp chúng ta đi đâu đó du lịch không?" Cận Thế Phong ôn nhu hỏi người bên cạnh.
"Không có a, Phong, anh có ý kiến hay gì không?" Ngọc Văn dựa vào bên cạnh hắn hỏi.
"Vậy anh sẽ sắp xếp, được không? Anh sẽ cho em một chuyến du lịch khó quên sau khi tốt nghiệp." Cận Thế Phong nói.
"Được!" Triệu Ngọc Văn vừa cười vừa nói."Em sẽ mong chờ" Text được lấy tại http://truyenyy.com
Mãi cho đến khi đến đảo Baly, Triệu Ngọc Văn vẫn còn không thể tin được, đảo Baly chính là nơi mà họ đi du lịch tốt nghiệp. "Phong, anh chắc chắn, đây chính là nơi du lịch sau khi tốt nghiệp?"
"Đúng vậy! Anhchắc chắn, có gì không được sao?" Cận Thế Phong nhìn Triệu Ngọc Văn nói.
"Không có không có, chỉ là..." Triệu Ngọc Văn nhìn về phía cảnh sắc xung quanh nói không ra lời. "Em cứ tưởng chúng ta đi du lịch sau khi tốt nghiệp cũng chỉ là chu du một vòng mà thôi, thật không ngờ vậy mà lại có thể đi đến đảo Baly.
"Thích không?" Cận Thế Phong hỏi "Em có thích nơi này không?"
"Thích thích, em thật sự rất thích mà! Cảm ơn anh, Phong" Triệu Ngọc Văn vui vẻ nói. "Nghe nói ở trên đảo Baly ngắm mặt trời mọc, rất mỹ lệ, tại đền hải thần bên kia, là địa điểm có điều kiện tốt nhất để quan sát, chúng ta cùng đi xem, có được không?"
"Được, chỉ cần em thích, anh đều có thể cùng em đi xem." Cận Thế phong nhìn Triệu Ngọc Văn nói.
"Được rồi, chúng ta về khách sạn trước, buổi tối, anh còn muốn cho em một niềm vui kinh ngạc".Vừa nói Cận Thế Phong vừa nắm tay Triệu Ngọc Văn đi vào khách sạn.
Thực ra Triệu Ngọc Văn cũng rất nóng ruột, rốt cuộc Cân Thế Phong cho cô niềm vui kinh ngạc gì? Tiếc rằng ý nghĩ của hắn rất kín, một chút cũng không có tiết lộ cho cô.
Buổi tối rất nhanh đến, Cận Thế Phong gọi điện thoại, đưa Triệu Ngọc Văn đến nhà hàng của khách sạn.
Đi vào phía sau nhà hàng, Ngọc Văn mới phát hiện có điểm không bình thường.Nhà hàng không có một ai, quá kì lạ. Cô đang định xoay người, trong chớp mắt, "Bộp" một tiếng, tất cả đèn đều tắt, một ánh đèn chiếu rọi tới chỗ cách cô không xa.
Cô chỉ nhìn thấy Cận Thế Phong cầm một bó hoa hồng đỏ đi về phía mình.
Cận Thế Phong đứng trước mắt Triệu Ngọc Văn, chân sau quỳ xuống đất, hai tay đang cầm hoa tươi đưa lên , lúc này, bốn phía vang lên khúc nhạc cử hành hôn lễ, nương theo âm nhạc, Cận Thế phong chậm rãi nói: "Ngọc Văn, gả cho anh đi. Anh đảm bảo sẽ đối tốt với em cả đời, anh sẽ cho em trở thành người hạnh phúc thứ hai trên thế giới".
Triệu Ngọc Văn nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, nói không cảm động là giả, cô nhẹ giọng hỏi:
" Thế nhưng, vì sao lại là thứ hai, mà không phải là người hạnh phúc nhất?"
"Đó là bởi vì, cùng ở một chỗ với em, anh chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới". Cận Thế Phong ôn nhu trả lời.
"Vì sao anh lại cầu hôn em bây giờ, chúng ta còn quá trẻ, không phải sao?"
Cận Thế Phong nhìn Ngọc Văn, trả lời từng câu từng chữ: "Anh đúng là rất sợ mất đi em, vội vàng muốn phải bắt được em, cho nên không chờ kịp, bởi vì anh yêu em, cho nên anh muốn bây giờ em gả cho anh,em có nguyện ý lấy anh không?"
"Chuyện này..." Triệu Ngọc Văn nhíu mày: "Em còn chưa nghĩ đến, việc này... anh có thể cho em suy nghĩ một buổi tối để cho anh câu trả lời không?"
"Được rồi, " Cận Thế Phong thâm tình nhìn Ngọc Văn, "Cho dù thế nào, anh vẫn luôn chờ
em"
Triệu Ngọc Văn ngồi ở trong phòng, nghĩ chuyện vừa rồi, Cận Thế Phong không ngờ lại cầu hôn mình, đây là chuyện chưa từng nghĩ đến, trước đây cùng hắn ở một chỗ, chỉ chẳng qua là bởi khuôn mặt hắn rất đẹp trai, nhưng thực sự muốn cùng chung sống với hắn, cô không muốn, Cận Thế Phong chỉ có một công ty nho nhỏ, làm sao có thể sánh được với Vương Mậu Đức.
Y Lâm nói đúng, Triệu Ngọc Văn cô xem ra không có ngây thơ như vẻ bề ngoài, trên thực tế, cô là một người phụ nữ có mưu toan, cô tham lam, ái mộ hư vinh mơ tưởng có thể có được tất cả ánh hào quang. Cho nên, chơi đùa cùng Cận Thế Phong thì có thể, thế nhưng, nếu như để cho cô cùng Cận Thế Phong cả đời ở cùng một chỗ, đó là điều không thể.
Bởi vậy, lúc cô quen biết Vương Mậu Đức, đồng thời quyến rũ hắn, có rất nhiều người biết chuyện, thế nhưng Cận Thế phong ngu ngốc, vẫn thật lòng tin tưởng cô. Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc Văn không khỏi bật cười cái người đàn ông này thật đúng là dễ lừa gạt, có nên chơi đùa tiếp không!?
Lúc này trong lòng Triệu Ngọc Văn vạch ra một kế hoạch, cô muốn xem, sau khi Cận Thế Phong biết rõ sẽ trở nên như thế nào?
Bên này Cận Thế Phong thấp thỏm bất an, hắn sợ mình làm không được tốt, sợ Ngọc Văn không muốn gả cho mình, hắn chưa từng trải qua việc gì kinh hồn táng đảm như vậy, tròn một đêm tâm tình Cận Thế Phong trải qua biết bao lo âu.
/244
|