"Đây chính là toan tính của em sao? Nói xấu anh, sau đó làm cho quan hệ của em và Vương Mậu Đức trở nên hợp lí, bởi vì anh cùng người đàn bà của hắn câu kết, cho nên hắn cùng với người đàn bà của anh có quan hệ?"
Cận Thế Phong giọng trầm thấp, chất chứa lửa giận cuồng bạo, "Đừng cho là anh không biết em có chủ ý gì, nói cho em biết chuyện đó là không thể, em là do anh mua, giữa chúng ta từng có hợp đồng, cho nên em không thể rời đi! Em vĩnh viễn không thể rời đi, chỉ có thể ở bên cạnh anh!"
Yên Lam cũng tức giận, "Anh mơ tưởng!" Nàng nói cao ngạo mà khinh thường nhìn về phía Cận Thế Phong, "Anh không có quyền làm như thế, chúng ta chỉ là ký một hợp đồng mà thôi, anh không có quyền giữ em cả đời bên cạnh anh. Chỉ là một năm, một năm mà thôi, anh nhớ cho rõ!"
"Chết tiệt! Em khẩn cấp muốn rời khỏi anh là để đến bên Vương Mậu Đức có đúng không?
Chẳng lẽ em cùng Triệu Ngọc Văn kia đều giống nhau sao? Tên Vương Mậu Đức kia rốt cuộc có cái gì tốt chứ? Vì sao các người cuối cùng đều chọn hắn ta?" Cận Thế Phong mất kiềm chế nói, giờ phút này hắn chỉ muốn tìm người đến đánh một trận để phát tiết.
Hai tay của hắn bắt lấy bả vai của Yên Lam, cố nhịn xuống ý nghĩ muốn đánh người. Đáng chết! Hắn mới là người nên tức giận, không phải sao? Vì sao ngược lại là nàng lại tức giận như vậy? Giống như mình mới là kẻ tội ác tày trời vậy?
"Cho dù em muốn đi tìm Vương Mậu Đức thì anh cũng không có quyền can thiệp, em có quyền tự do thân thể, không phải sao?" Yên Lam hơi nở nụ cười, trong mắt tràn đầy ánh lệ, "Chúng ta lúc kí hợp đồng chính là nói làm người đàn bà của anh một năm, cũng không có điều khoản em không thể đi tìm người đàn ông khác! Cho nên, em hiện tại muốn đi tìm ai cũng đều không liên quan đến anh!"
Cận Thế Phong sắc mặt xanh mét, càng dùng sức trên tay, ngón tay gần như muốn khảm tiến vào bả vai của Yên Lam, đau đến nỗi nước mắt chảy không ngừng, nhưng nàng vẫn quật cường không chịu mở miệng cầu xin tha thứ. Không ngần ngại nhìn chằm chằm vào Cận Thế Phong, lửa trong mắt có thể cùng Cận Thế Phong thiêu đốt.
"Không liên quan đến anh phải không? Anh không có quyền can thiệp vào chuỵện của em sao? Nhưng mà cám ơn em đã nhắc nhở" Cận Thế Phong cắn chặt hàm răng vui vẻ nói "Vì chúng ta còn một năm hợp đồng, chỉ cần chưa hết một năm, em vẫn là của anh, cho nên anh không cho phép em rời đi, ít nhất thì hiện tại em cũng không thể rời đi!"
Không chờ Yên Lam nói lại, Cận Thế Phong lập tức phủ môi hắn lên nàng, thô bạo cưỡng chế nàng.
Kinh ngạc với động tác của Cận Thế Phong, Yên Lam nhất thời không có phản ứng, chỉ là để hắn dùng động tác thô lỗ đối đãi nàng.
Hắn hôn nàng một cách thô bạo, không có một chút nhu tình, có chăng cũng chỉ là đòi lấy, cuồng nộ phát tiết cùng trả thù.
Một chút cảm giác đau đớn làm ý thức của Yên Lam dần dần khôi phục, nàng từ chối, đưa tay lên đánh vào ngực Cận Thế Phong, tuyệt vọng muốn thoát khỏi sự trói buộc của hắn.
Nhưng mà chỉ dựa vào sức của nàng căn bẳn là không có cách chống lại Cận Thế Phong.
Hơn nữa, Yên Lam còn ý thức được, chính mình cứ việc kháng cự hắn, nhưng thân thể của nàng cũng sẽ không nghe theo.
Rõ ràng hai người đã trở nên như vậy, rõ ràng biết Cận Thế Phong Vẫn còn yêu Triệu Ngọc Văn, nhưng mà Yên Lam phát hiên chính mình vẫn còn yêu Cận Thế Phong, vẫn là thuỷ
chung không thể hận hắn.
"Cận Thế Phong, anh đã không còn yêu em, em xin anh, buông tha cho em được không? Em xin anh đấy, đừng làm em đau khổ thêm nữa!" Nước mắt của nàng tuyệt vọng chảy xuống.
Yên Lam giãy giụa, Cận Thế Phong đồng thời cũng đột nhiên buông nàng ra. Mất thăng bằng làm Yên Lam suýt nữa ngã lăn trên đất.
"Hợp đồng mà chúng ta đã ký có thời hạn là một năm, anh tuyệt đối sẽ không cho em rời đi!
Em có thể để Vương Mậu Đức đợi mà! Dù sao thời gian một năm cũng không dài!" Cận Thế Phong lạnh lùng nói xong liền đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại mà dùng lực thật mạnh đóng sầm cửa lại.
Yên Lam thân thể xụi lơ ở trong phòng, mắt đẫm lệ. nàng cười bi ai, bao nhiêu hi vọng đều bị tiếng đóng cửa chói tai này đập vụn. Cận Thế Phong đến tột cùng cũng không yêu nàng!.
Lại nghĩ đến lời nói của Triệu Ngọc Văn lúc chiều trong điện thoại, "Thế Phong đã biết lúc ấy tôi ở cùng với Vương Mâu Đức là hiểu lầm, là bất đắc dĩ, tôi đã cùng anh ấy giải thích rõ
ràng, anh ấy cũng đã tha thứ cho tôi. Cô chẳng qua chỉ là thế thân cho tôi mà thôi, cô có quyền gì mà ở bên anh ấy chứ? Người anh ấy yêu là tôi chứ không phải cô, là tôi!"
Người anh ấy yêu là tôi, yêu tôi......Lời nói của Triệu Ngọc Văn vẫn không ngừng lởn vởn bên tai Yên Lam, hơn nữa hành vi vừa nãy của Cận Thế Phong cũng làm cho Yên Lam càng thêm thanh tỉnh, Cận Thế Phong không hề yêu nàng.
Nàng còn nhớ rõ trên bức ảnh kia, Cận Thế Phong thoạt nhìn rất hạnh phúc. Lúc bọn họ ở cùng một chỗ, hắn cũng chưa từng cười một cách vui vẻ như vậy.
Nàng chẳng qua chỉ là hắn mất tiền mua về thôi, hắn căn bản chính là xem nàng như một thế thân.
Chính là, Cận Thế Phong nếu không muốn nàng nữa thì có thể nói thẳng ra, sao hắn lại phải dùng phương pháp như vậy? Đầu tiên là lừa gạt nàng, sau đó lại đổ tội cho nàng, cuối cùng thì để nàng lại với thương tích đầy mình.
Nhưng vì sao ra nông nỗi này mà nàng vẫn không thể hận hắn, vẫn không thể ngăn được mình yêu hắn, trời ạ! Nàng thật sự là bất trị! Vì sao? Đến tột cùng là vì sao? Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Yên Lam đem mặt chôn trong tay, cuộn mình ở góc tường, không kiềm chế được gào lên khóc.
/244
|