Nhìn vú Trương bám theo mình tới vườn hoa, Yên Lam hiểu, vú Trương nhất định là tới giúp Cận Thế Phong làm thuyết khách đi?
Vì sao vậy? Bọn họ vì sao đều nghĩ rằng mình cần phải tha thứ cho Cận Thế Phong, hắn đáng ghét như vậy, không phải sao?
Thế nhưng đổi lại, càng ngốc nghếch hơn không phải là chính mình sao? Mình biết rõ Cận Thế Phong đáng ghét như vậy, biết rõ Cận Thế Phong đối với mình như vậy, thế nhưng nàng lại đi yêu hắn?!
Bởi vậy, Yên Lam không chờ vú Trương mở miệng mà liền mở miệng nói trước "Bác Trương, bác không nên khuyên cháu nữa, hiện tại đã như thế rồi, không còn gì để nói nữa. Cháu với Thế Phong đã hết hy vọng rồi." Nguồn: http://truyenyy.com
Vú Trương không nói gì thêm, chỉ im lặng nhìn Yên Lam một lúc lâu, cuối cùng đành mở miệng nói : "Lam Lam tiểu thư, tuy rằng cậu ấy là thiếu gia của tôi, từ nhỏ đến giờ tôi đã chăm bẵm, nuôi dưỡng cậu ấy khôn lớn, nhưng tôi cũng sẽ không thiên vị cậu ấy. Lần này, quả thực là Thế Phong làm sai, tôi sẽ không ép tiểu thư tha thứ cậu ấy đâu. Nếu như tiểu thư thực sự không yêu Thế Phong, tôi cũng sẽ khuyên thiếu gia thả tự do cho tiểu thư. Thế nhưng... tiểu thư thực sự không còn yêu thương thiếu gia sao?"
Yên Lam cảm thấy ánh mắt vú Trương có thể nhìn thấu tất cả mọi suy nghĩ, đành thở dài "Đúng vậy, cháu còn yêu anh ấy. Thế nhưng vì cháu còn yêu anh nên anh ấy mới có thể làm cho cháu bị tổn thương. Nếu như cháu tha thứ cho anh ấy thì anh lại tiếp tục làm tổn thương cháu. Bác bảo cháu phải làm thế nào bây giờ?"
Vú Trương xót xa nhìn Yên Lam nói "Tiểu thư Yên Lam, thiếu gia tuyệt đối sẽ không làm tổn thương cháu lần nữa đâu. Lúc này đây, thiếu gia đã bị dạy 1 bài học rồi. Thiếu gia cũng rất khổ tâm, cháu có biết không? Lúc này đây, lần đầu tiên tôi nhìn thấy thiếu gia rơi nước mắt, cậu ấy khóc rống lên như một đứa trẻ vậy"
"Bác Trương! Bác đừng nói nữa" Yên Lam đi tới xích đu bên cạnh, đưa tay vuốt ve lưng ghế, nhè nhàng đẩy nó "Cháu cũng không phải vì truyện đứa bé mới phải chia tay anh Thế Phong đâu, đó là việc ngoài ý muốn. Cháu cũng không trách Thế Phong"
"Thế nhưng, chúng cháu có những trở ngại không vượt qua được chứ không phải chỉ vì chuyện này. Sự tin tưởng, lúc đó chúng cháu thiếu sự tin tưởng, cho nên dẫn tới bi kịch xảy ra. Cứ cho rằng tình cảm là vấn đề quan trọng nhất, nhưng chúng cháu thiếu sự tin tưởng lẫn nhau thì liệu sau này còn có thể gắn bó tình cảm được lâu dài? Nếu như sau này chuyện như vậy lại tiếp tục xảy ra, bác muốn lúc đó cháu làm thế nào?"
Yên Lam ngừng 1 chút rồi lại nói tiếp "Lúc này thì tính như vậy, nhưng tiếp theo sẽ như thế nào? Lúc này chúng cháu có thể bỏ qua chuyện như vậy, nhưng chỉ biết nếu một lần nữa chuyện phát sinh, cháu không có khả năng chịu đựng Cận Thế Phong lại làm tổn thương cháu một lần nữa, cứ tiếp tục như thế, cháu sẽ chịu không nổi đâu, bác Trương ạ!"
"Đó là cháu nói thế" Vú Trương vẫn tiếp tục nói bên cạnh "Thế nhưng, tiểu thư Yên Lam, chính bởi vì như vậy cho nên phải cởi bỏ khúc mắc giữa cô và thiếu gia nha! Nếu không giải thích được khúc mắc, mọi việc sẽ diễn ra giống như tiểu thư nói, vấn đề sẽ trở nên tồi tệ
hơn. Thế nhưng, chủ yếu là cô cậu phải làm rõ mọi khúc mắc thì mọi việc sẽ không như vậy.
Cô cũng nói, cô vẫn còn yêu thiếu gia, lẽ nào cô sẽ chia tay với thiếu gia thế này sao? Cô thực sự quyết tâm chia tay với thiếu gia sao?"
"Vú Trương, giữa chúng cháu còn có những trở ngại khác, không chỉ là việc này, còn có cô Triệu Ngọc Văn nữa. Dù sao, Thế Phong đã từng yêu cô ấy, bằng không hắn đã không tha thứ cho cô ấy, bọn họ không phải là đã giải quyết được hiểu lầm rồi sao? Vậy Thế Phong làm sao có thể để ý tới cháu nữa chứ"
"Triệu Ngọc Văn ư, làm sao có thể được?" Vú Trương kinh ngạc nói "Thiếu gia tuyệt đối không thể tha thứ cho cái cô đó được, tiểu thư Yên lam, cô nghe được những tin đồn nhăng cuội này từ đâu vậy!? Tuyệt đối là không có chuyện đó, vú Trương tôi đây có thể bảo đảm với cô, người thiếu gia thích tuyệt đối là cô!"
"Bác Trương, bác đừng nói tiếp nữa, để cháu yên tĩnh 1 chút có được không?" Yên Lam nhắm mắt lại, không hề hé ra nhìn vú Trương. Phải sao? Chuyện Triệu Ngọc Văn là nàng hiểu lầm rồi sao? Thế Phong vẫn còn thích nàng sao?
"Ôi" Vú Trương thở dài, bất đắc dĩ đi vào trong nhà. Như vậy là tốt, tiểu thư Yên Lam không đơn giản chỉ là thương tâm mà còn là hết hy vọng. Thiếu gia lúc này đã phạm phải sai lầm lớn, bà phải nghĩ đến biện pháp gì để họ có thể quay về với nhau đây?
Vú Trương vừa mới đi vào phòng khách thì trông thấy Cận Thế Phong đứng ở trên sân, bà đi tới, "Thiếu gia, tôi..."
"Được rồi, bác đừng nói nữa. Cháu đều nghe được." Vú Trương chưa kịp mở miệng nói tiếp đã bị Cận Thế Phong ngắt lời "Lam Lam nói không sai, giữa chúng cháu cũng thiếu sự tin tưởng nhau. Tuy rằng nói cháu yêu Lam Lam, thế nhưng cháu lòng dạ hẹp hòi, cháu không tin tưởng cô ấy, nên mới dẫn đến hàng loạt bi kịch sau đó, cháu sẽ sửa sai. Cháu cũng sẽ
tìm cách giải quyết mấu chốt các vấn đề để làm cô ấy tin tưởng cháu, cháu nhất định sẽ
làm Lam Lam tha thứ cho cháu. Về phần Triệu Ngọc Văn, cháu sẽ điều tra rõ, rốt cuộc cô ta đã nói gì với Lam Lam? Vì sao Lam Lam nói cháu đã tha thứ cho cô ta? Cho dù thế nào, cháu sẽ không đồng ý để cô ấy rời bỏ cháu" Hắn đã đặt quyết tâm, nói.
Lúc này hắn rốt cục cũng đã hiểu rõ vấn đề trong quan hệ giữa hắn và Yên Lam. Lam Lam nói rất đúng, đó là sự tin tưởng, giữa hai người bọn họ đã thiếu sự tin tưởng lẫn nhau, lần này không phải là một cảnh báo lớn nhất sao?
Chỉ là bởi cái người đàn bà Triệu Ngọc Văn kia nói mấy câu, bọn họ đã thành như thế này, nếu như sau đó lại xuất hiện chuyện gì khác, vậy bọn họ sẽ sớm gặp chuyện long trời lở đất đi?
"Thiếu gia..." Vú Trương vui mừng nhìn Cận Thế Phong , thiếu gia đúng là rất hiểu biết, đã hiểu rõ rốt cuộc nên như thế nào đi yêu một người.
Yên Lam đứng ở cạnh của của phòng khách, trực tiếp nghe được đối thoại của Cận Thế Phong và vú Trương, nước mắt cứ không ngừng chảy dọc theo 2 má của Yên Lam xuống, Cận Thế Phong cuối cùng đã hiểu rõ giữa 2 người bọn họ là thế nào rồi, thế nhưng, tuy là vậy, trong lòng nàng vẫn chưa thực sự thanh thản được. Giữa bọn họ không phải là chỉ cách một Triệu Ngọc Văn sao? Cận Thế Phong thực sự không còn quan hệ gì với Triệu Ngọc Văn sao?
/244
|