"Kìa, không có thật mà…" Lúc này Yên Lam mới phát hiện trong phòng còn một người đàn ông nữa, cô đỏ mặt lắc đầu quầy quậy, tránh bàn tay thăm dò của Cận Thế Phong. Nhưng thế nào đi nữa vẫn không thoát khỏi cái ôm thâm tình của anh.
"Được rồi, Thế Phong, sao em lại ở đây? Đây là ….?" Yên Lam cảm thấy đầu đau như búa bổ
vậy, không còn nhớ gì cả.
"Đây là bệnh viện!"
"Bệnh viện? Sao em lại ở trong bệnh viện được?" Thật kì quái, Yên Lam nghĩ không thông, không phải cô đang ở nhà sao? Sao lại vừa ngủ một giấc tỉnh dậy lại ở trong bệnh viện thế này?
"Em không nhớ gì à?" Cận Thế Phong nhíu mày.
"Nhớ chứ! Em ăn sáng xong, chị Tô Anh mang lên một ly nước cho em uống. sau đó thì em buồn ngủ…" Yên Lam day day mi tâm nói.
"Em hít phải khí ga quá nhiều, nên đưa vào viện. Em hôn mê cũng ba ngày rồi, hại mọi người lo mất ăn mất ngủ." Sau đó Cận Thế Phong mang mọi chuyện kể lại tường tận.
"Cái gì? Làm sao em lại…." Yên Lam có chút mê muội, trúng độc khí ga á? Làm sao có thể được, cô đâu có vào phòng bếp?
"Là Tô Anh làm, Lam Lam."
"Chị ấy? Vì sao lại vậy? Em có biết chị ấy đâu, có thù có oán gì đâu?"
"Anh cũng không biết!" Cận Thế Phong đau đầu nói, "Bây giờ còn đang điều tra, nếu thật là cô ta làm, anh sẽ không buông tha, tuyệt đối không tha!"
Yên Lam dịu dàng nắm lấy bàn tay đang day day huyệt thái dương của Cận Thế Phong, đặt bên giường. Cô không nói lời nào, chỉ lặng lặng nhìn anh, trên mặt hiện lên nét cười như có như không.
Nhìn Yên Lam mỉm cười, Cận Thế Phong cảm thấy tinh thần thoáng chốc lung lay. Chính là cảm giác này, cảm giác bình yên mà hạnh phúc. Anh nhất định sẽ phải nắm chặt những phút giây hạnh phúc quý giá, sẽ không để cho cô có cơ hội rời xa anh. Cảm giác sợ hãi vừa trải qua, anh thật sự không muốn lặp lại lần nữa.
Sở Mặc Hàm ảm đạm nhìn hai người trước mắt, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, có lẽ là chua xót chăng? Cũng không giống, tựa như là bị cướp đi cảm giác ấm áp thân thuộc bên người vậy. Anh rất ích kỷ, chỉ muốn giữ cảm giác đó cho riêng mình, không muốn chia sẻ với bất kì ai.
Sở Mặc Hàm ho khan hai tiếng, phá vỡ sự âu yếm tình tứ của hai người trên giường. Lúc này Yên Lam mới nhớ ra trong phòng bệnh còn có người khác nữa, hai gò má nhanh chóng đỏ
bừng lên.
Ngẩng đầu thấy Sở Mặc Hàm đang đứng bên cạnh giường, Yên Lam giật mình trợn tròn mắt, "Mặc Hàm, sao anh lại ở trong này?"
"Sao vậy? Bây giờ mới để ý đến anh à. Anh đứng đây rất lâu rồi đấy…" Sở Mặc Hàm che giấu cảm xúc của mình, trêu chọc cô.
"Em xin lỗi.." Thấy giọng điệu của Sở Mặc Hàm, Yên Lam xấu hổ cúi đầu. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
"Ha ha, em không muốn nói gì với anh, lại muốn nói xin lỗi?" Sở Mặc Hàm nhìn Yên Lam hiền lành mỉm cười.
"Nhưng sao anh lại ở trong này?" Ngẩng đầu lên, Yên Lam nghi hoặc nhìn anh.
"Vì một lí do mà em tuyệt đối không bao giờ nghĩ đến, không bao giờ.." Sở Mặc Hàm nhìn Yên Lam, thong thả phun ra từng chữ từng chữ.
"Là cái gì vậy?"
"Em là…"
"Chị ơi, chị tỉnh rồi à…." Sở Mặc Hàm còn chưa nói xong, đã bị âm thanh ồn ào bên ngoài phòng bệnh làm cho dừng lại.
"Tiểu Triết, sao em lại ở đây? Không phải em ở cùng ông ngoại sao?" Yên Lam sốt sắng nhìn Yên Triết.
"Không chỉ có Tiểu Triết thôi đâu, ông cũng đến đây này!" Lời nói vừa dứt, ông ngoại Cận Thế Phong liền xuất hiện ở cửa.
Yên Lam vô cùng kinh hãi, nhìn ông ngoại đột nhiên xuất hiện ở đây. đang định lên tiếng hỏi thì Yên Triết đã trả lời. "Còn không phải do chị sao? Chị thật không ngoan tí nào, làm cho mọi người ai cũng phải lo lắng!" Yên Triết ở bên cạnh hùng hồn lên tiếng.
"Chị ư? Đâu có nghiêm trọng như vậy, mọi người thật biết bé xé ra to mà!"
"Ai nói như thế? Chị à, chị hôn mê mấy ngày rồi đó. Ngay cả bác sĩ cũng nói rất nghiêm trọng. Em rất sợ, chỉ sợ chị không tỉnh lại giống như ba mẹ…." Câu cuối giọng Yên Triết có vẻ chùng xuống, nghẹn ngào.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của em trai, hốc mắt Yên Lam bất giác cũng đỏ hoe. "Xin lỗi, Tiểu Triết, chị xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa!"
Thấy hai người cứ chị một câu em một câu nước mắt lưng tròng nhìn nhau, ông ngoại Cận Thế Phong lên tiếng: "Được rồi, hai chị em cháu cũng không cần đau lòng quá. Tiểu Triết xem, bây giờ không phải chị cháu rất tốt sao? Không cần buồn bã làm gì!"
"Tiểu Triết à, em xem chị rất khỏe đấy thôi? Chị không việc gì rồi, em đừng như vậy nữa.
Vui lên đi, bệnh của em không được kích động quá, sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe đó." Yên Lam một tay lau nước mắt, một tay xoa xoa má Tiểu Triết, cười cười.
Yên Triết cũng nhoẻn miệng, trông vô cùng đáng yêu ôm chặt lấy Yên Lam.
"Cận Thế Phong, tôi đã tìm được nơi ẩn náu của Tô Anh! Lam Lam sao rồi? Tỉnh chưa tỉnh chưa?" Chưa thấy người đã thấy tiếng, dường như đó là tác phong của Trần Mạt. Cửa phòng bệnh vừa mở, Trần Mạt lao nhanh vào.
"Trời ơi, Lam Lam, rốt cuộc cậu cũng tỉnh lại rồi! Cậu khỏe không? Có chỗ nào không thoải mái không?" Nhìn thấy Yên Lam ngồi trên giường, Trần Mạt toét miệng hỏi hàng loạt.
"Không sao! Mình rất khỏe!"
"Vậy là tốt rồi! Không sao là tốt rồi." Trần Mạt thở phào nhẹ nhõm, cười hi hi ha ha bên cạnh Yên Lam.
"Mạt Mạt, cậu vừa nói tìm được Tô Anh cái gì vậy? Chị ấy đi đâu à?" Yên Lam nghi hoặc nhìn Trần Mạt hỏi.
"Sao vậy? Cậu không biết gì á? Tô Anh cho cậu uống ly nước kia xong là mất hút luôn. Lúc cậu bị trúng độc khí ga đưa vào viện, bác sĩ nói trước đó cậu đã uống thuốc ngủ rồi. Cậu đừng nói thuốc là do cậu tự uống đấy nhé? Hẳn là chị ta làm rồi!"
"Sao chị ấy phải làm vậy? Trước đây mình và chị ấy đâu có quen nhau đâu?"
"Cho nên trước mắt phải tìm ra chị ta đã. Tìm được rồi, sẽ biết rõ ngọn nguồn! Cậu yên tâm đi!" Trần Mạt ở một bên động viên.
"Không cần, người đã tìm thấy, còn mang về đây rồi!" Sở Thành Minh đột ngột lên tiếng ngoài cửa.
/244
|