Giọng điệu lời lẽ trong bức thư buồn đến tang thương, ngay sau đó một giọt nước mắt lăn xuống dưới.
Bộp! Bộp! Âm thanh bên tai không dứt, bức thư ố vàng nhanh chóng ẩm ướt.
Thì ra, đây là sự thật mà ông khắc khoải bấy lâu. Sở Thành Minh yên lặng nhìn về phía trước, một khoảng trống rỗng trong đầu. Yên nhi của ông thật sự hiểu lầm ông rồi! Ông không hề lừa dối cô, thật sự ông không có một chút tình cảm gì với người con gái đó. Việc ông và cô ta ở cùng một chỗ, cũng chỉ là hiểu lầm,do một tay cô ta sắp xếp mà thôi.
"Ông nội, ông không sao chứ?" Yên Lam nhìn thấy bộ dạng của ông mình như vậy, không khỏi lo lắng hỏi han. Bức thư kia nói gì, cô cũng đọc, năm đó bà cô thật sự rất kiên quyết, kiên quyết đến nỗi không phân biệt được đâu là chân tướng sự việc.
"Bây giờ chuyện gì cũng đã rõ ràng, năm đó không phải bà không thương yêu ông, mà chính vì yêu ông nên mới không muốn ngăn cản tiền đồ của ông. Rời bỏ ông, không phải vì hận, mà vì bất đắc dĩ!"
"Ông biết, ông hiểu vì sao năm đó, mẹ Thiên Võ luôn nói với ông, vì cô ấy mà Yên nhi mới rời đi. Sau này, bà ấy cũng rất ân hận, dùng tuổi già của mình mà sám hối, sống không có một ngày vui vẻ. Lúc nghe bà ấy nói thế, ông cũng rất hận bà ấy.Nhưng chính bà ấy chẳng phải đã tự trừng phạt mình sao? Coi như hết đi, cái gì qua rồi thì hãy cho qua, ông cũng sẽ
không cố chấp làm gì nữa…."
Nghe xong lời nói của ông mình, Yên Lam mỉm cười, "Ông, rốt cuộc ông cũng nghĩ ra rồi!"
"Tiểu Lam, ông cũng sống đến tuổi này rồi, còn gì mà không buông được? Nếu kiếp này ông và bà nội con không có duyên phận, vậy thì đợi kiếp sau đi! Như bà nội con nói, cả đời chỉ đợi một người, cả đời chỉ có hai người làm bạn bên nhau."
Sau khi đọc được bức thư đó, Sở Thành Minh đã hiểu ra nhiều điều, cũng liền bắt tay vào chuẩn bị tiệc tùng để công bố chính thức danh phận của Yên Lam.
Sau một hồi chúc tụng ầm ĩ khoa trương, tiệc tối bắt đầu tiến hành. Yên Lam là cô cháu gái duy nhất, công chua duy nhất của tập đoàn Sở thị, long trọng ngồi chính giữa trung tâm.
Nhất thời, các tờ báo lớn nhỏ tranh nhau tường thuật về câu chuyện ly kỳ của cô. Cô bé lọ
lem thời hiện đại, cuối cùng cũng được hưởng vinh hoa phú quý.
Hết suy diễn tưởng tượng về câu chuyện cổ tích lọ lem xong, lại đến chính thức nhận tổ
nhận tông. Yên Lam không có cảm giác vui mừng hay sung sướng, chỉ thấy đờ đẫn. Nhìn chính mình đang đứng trên sân khấu hoa lệ, trước những con người xun xoe nịnh nọt, Yên Lam nhất thời cảm thấy mọi chuyện như một giấc mộng không chân thực.
Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Yên Lam, Cận Thế Phong ôm nhẹ thắt lưng cô, "Sao vậy, Lam Lam, không có hứng à?"
Yên Lam khẽ lắc đầu, "Không, em chỉ cảm thấy mọi chuyện đột ngột quá, không thực tế chút nào. Tự nhiên cho em nhiều hạnh phúc thế, em sợ một ngày nào đó tất cả sẽ biến mất."
"Không đâu,Lam Lam, đừng lo lắng như vậy! Những thứ này em xứng đáng có được. Lúc trước, em cực khổ như vậy, những thứ này có thấm vào đâu?" Cận Thế Phong ở một bên thâm tình an ủi.
Yên Lam mỉm cười, tin tưởng nhìn Cận Thế Phong.
"Xin chào, Yên Tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi. Thật sự không thể tưởng tượng được, cô lại là tiểu công chúa của Sở thị nha! Chúng ta thật đúng là có duyên phận!" Nhìn về phía tiếng nói phát ra, thì ra là Ước Hàn.
"Ước Hàn tiên sinh, lâu rồi không gặp!" Yên Lam lễ phép chào hỏi.
Trong khi Yên Lam rất khách sáo đáp lại, Ước Hàn lại nhiệt tình bất thường. Dù sao thì trước đây anh ta cũng rất thích Yên Lam, nhưng công ty bên Mỹ có việc đột xuất, anh ta phải sang đó. Không ngờ lần này trở về, lại có một bất ngờ to lớn thế này đợi mình.
Thì ra Yên Lam cũng không phải người bình thường nha, là cháu gái của Sở thị. Trước anh ta không quan tâm lắm thân phận của cô, nhưng bây giờ biết cô cùng mình môn đăng hộ
đối, nếu kết thân chẳng phải là rồng thêm cánh sao?
Vì vậy, vừa nhìn thấy Yên Lam, anh ta vội vàng tiến đến ân cần chào hỏi.
"Không biết, tôi có vinh hạnh mời em khiêu vũ một điệu nhạc?" Ước Hàn cười cười, nhìn Yên Lam hỏi.
Yên Lam chưa kịp lên tiếng, Cận Thế Phong ở bên đã trả lời, "Xin lỗi Ước Hàn tiên sinh, tối nay Lam Lam là bạn nhảy của tôi rồi!"
Nghe Cận Thế Phong nói, Ước Hàn mới để ý đến anh. "Cận tiên sinh, cho dù Yên tiểu thư là bạn nhảy của anh, anh cũng không thể thay cô ấy từ chối tôi được!"
"Anh!" Cận Thế Phong đen mặt, khó chịu nhìn Ước Hàn. Nguồn: http://truyenyy.com
Ước Hàn căn bản không để ý đến sắc mặt của ai đó,mang ánh mắt hi vọng nhìn thẳng Yên Lam chờ đợi.
"Thật xin lỗi, Ước Hàn tiên sinh. Tôi đã đồng ý với Thế Phong làm bạn nhảy của anh ấy, nên không nhảy với anh được! Mong anh thông cảm!" Yên Lam nhìn Ước Hàn, khéo léo từ chối.
"A, thì ra là vậy! Không sao, tôi sẽ tìm một bạn nhảy khác vậy. Thật tiếc!" Ước Hàn bày ra bộ dạng tự nhiên, cười cười xoay người bước đi.
Sở Thành Minh đứng bên cạnh, chứng kiến một màn xảy ra,lên giọng trêu chọc, "Cận tiểu tử
này, cháu phải cố gắng lên! Nha đầu nhà chúng ta được rất nhiều người theo đuổi đó!"
Nghe thấy ông nội trêu chọc, mặt Yên Lam không khỏi đỏ lên, ông thế nào lại có mấy trò bát nháo này vậy? "Ông à, ông nói linh tinh gì vậy?"
"Không đúng sao? Chẳng lẽ ông nói sai rồi?" Sở Thành Minh chớp chớp mắt tỏ vẻ không hiểu, cười tinh quái.
"Ông à, ông yên tâm, cháu sẽ không để cho kẻ nào cướp đi Lam Lam đâu!" Cận Thế Phong ở bên cạnh siết chặt vòng tay đặt ở thắt lưng Yên Lam, thề son sắt.
"Ông à…." Nghe xong lời nói thâm tình của Cận Thế Phong, Yên Lam mặt đỏ ửng, quyết giấu mặt trong lòng Cận Thế Phong không chịu ra ngoài.
/244
|