"Một cơ hội hiếm có! Cậu có muốn sang chào hỏi chút không?" Người này vừa nói xong, đã lấy ra danh thiếp bước nhanh về phía Cận Thế Phong.
Đây đúng là cơ hội ngàn năm có một, nếu không nhanh tranh thủ thì sau này không thể gặp được nữa. Bình thường muốn gặp Cận Thế Phong đúng là khó hơn lên trời, chứ đừng nói đến cùng anh ta nói chuyện. Hôm nay nếu có thể thiết lập quan hệ với anh ta, sau này có thể không cần lo không có chỗ đứng trong xã hội rồi.
"Chủ..chủ tịch Cận, xin..xin chào!" Người nọ kích động, bàn tay đưa ra run run.
Cận Thế Phong quay đầu, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn người trước mặt, không nói lời nào.
Quả nhiên lãnh khốc vô tình như lời đồn, ánh mắt anh khiến cho kẻ đứng đối diện đổ mồ hôi lạnh toàn thân. Nhưng nhìn tấm danh thiếp trên tay, mọi người phía sau đang chằm chằm nhìn, không còn cách nào khác, anh ta hít một hơi thật sâu rồi nói. "Tôi là quản lý bán hàng của công ty gốm sứ Hoa Tiên, họ Âu Dương, mong Chủ tịch Cận chiếu cố nhiều hơn!" Nói xong, anh ta cung kính dâng tấm danh thiếp đến trước mặt Cận Thế Phong.
Âu Dương cúi đầu, danh thiếp vẫn còn trên tay, trong lòng bứt rứt không yên, thật không biết tiếp theo phải thế nào. Mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau chảy xuống. Ngay tại lúc anh ta cho rằng Cận Thế Phong sẽ không thèm đoái hoài gì đến, danh thiếp trong tay đột nhiên bị
lấy đi, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Những người đứng đằng sau há hốc mồm, tin đồn về Cận Thế Phong từ trước đến nay chỉ là nghe nói, hôm nay được gặp đúng là danh bất hư truyền. Nhưng bọn họ càng không ngờ
đến, Âu Dương vậy mà lại thành công. Vốn muốn xem một vở kịch hay để chế nhạo anh ta, ai ngờ Cận Thế Phong lại nhận lấy tấm danh thiếp đó.
Ngay lập tức, mọi người tranh nhau đi lên trước mặt Cận Thế Phong, tranh nhau trình danh thiếp, lại tranh nhau giới thiệu trước mặt anh.
Yên Lam cùng Trần Mạt và những người khác đi xuống lầu, thấy Cận Thế Phong bị một đám người vây quanh, cô nhất thời khẩn trương chạy đến, chẳng lẽ Thế Phong xảy ra chuyện gì sao?
Yên Lam dùng hết sức đẩy mạnh những người đó, cố len vào bên cạnh Cận Thế Phong, lo lắng nhìn anh từ trên xuống dưới, vội vàng hỏi, "Thế Phong, anh làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
Vẻ mặt Cận Thế Phong đen thui, cơn tức giận bừng bừng trên mặt. Lúc người họ Âu Dương gì đó đến, anh đã muốn phát hỏa nhưng nghĩ đến lời dặn của Lam Lam đêm qua, anh cố
nhịn xuống, lấy bừa tấm danh thiếp đó. Nhưng đám người kia lại vô liêm sỉ quá thể, xông hết về phía anh mà đưa. Đúng là được voi đòi tiên đây mà!
Nếu Lam Lam không xuất hiện kịp thời, không biết anh sẽ làm ra loại chuyện gì nữa.
"Lam Lam, sao bây giờ mới xuống hả?" Cận Thế Phong nghiêm mặt hỏi.
"Không trách em được!" Yên Lam nói xong, xoay người cười cười với mọi người. "Mọi người đưa danh thiếp cho tôi, tôi là thư ký của anh ấy!" Đám người nghe thấy Yên Lam nói xong, nhao nhao tranh nhau dúi tấm danh thiếp vào tay cô.
Sau khi sắp xếp xong đám danh thiếp đó vào túi, Yên Lam nhỏ giọng nói. "Biết anh đến sẽ
xảy ra tình trạng này mà!" Tuy giọng nói nhỏ nhưng một chữ cũng không lọt khỏi tai Cận Thế Phong. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Cận Thế Phong cũng nhỏ giọng đáp lại, "Anh cũng không có biện pháp, tự họ cứ quấn lấy anh đấy chứ, anh còn chưa phát điên lên đấy!"
Lúc này trong đám đông có người kinh ngạc nói, "A, cô ấy chính là cháu gái mới nhận lại của Sở thị, hôm trước tôi có gặp ở bữa tiệc! Yên Lam!"
Một câu nói lại làm cho không khí sôi trào.
Nhìn biểu cảm của những người này, Cận Thế Phong lôi Yên Lam chạy về phía xe.
"Lam Lam mau đến đây, chúng ta đến giáo đường!" Trần Mạt đứng cách đó không xa thúc giục.
"Đến đây!" Yên Lam đáp lại, nhìn Cận Thế Phong nói, "Thế Phong, anh lái xe đi đi, em đi cùng xe Mạt Mạt."
Thấy Cận Thế Phong định phản đối, Yên Lam vội vàng nói thêm. "Hôm nay em là phù dâu, phải ở cùng cô dâu chứ. Không đi với anh được, đây là lệ mà anh!" Nói xong, cô nhanh chóng bước về xe hoa của Trần Mạt.
Tại giáo đường.
Khi vị linh mục tuyên bố hai người chính thức là vợ chồng, mọi người vỗ tay chúc mừng, Yên Lam cũng vì hai người mà cảm thấy thật hạnh phúc. Hai người họ cũng đã trải qua rất nhiều chuyện mới đến được với nhau, không khỏi nhớ đến ngày trước, hai người cùng nhau đi dạo phố, có chút sợ sệt.
Cận Thế Phong ngồi bên cạnh Yên Lam, thấy vẻ phấn chấn dị thường của cô bèn hỏi, "Lam Lam, sao vậy?"
"À, không có gì, em nghĩ lại những chuyện trước đây thôi!" Yên Lam lắc lắc đầu nói.
Đang nói chuyện, đột nhiên có thứ gì đó rơi xuống người cô,nhìn kỹ thì ra là bó hoa cưới của cô dâu. Ngẩng đầu nhìn thấy Trần Mạt đang cười cười nhìn mình, "Lam Lam, hoa cưới tặng cho cậu, đừng phụ tâm ý của mình đấy!"
Đứng dậy đi về phía Trần Mạt, Yên Lam xúc động, "Mạt Mạt, chúc mừng cậu, lấy chồng rồi!"
"Ừ, mình cuối cùng cũng gả đi rồi. Còn cậu thì sao? Lam Lam, hoa cưới đã tặng cho cậu rồi, chừng nào thì lấy chồng đây?" Trần Mạt bỗng nhiên nghiêm túc hẳn, không nói dông dài mà nhìn trực tiếp vào mắt Yên Lam hỏi.
"Mình ư?" Yên Lam nhìn Cận Thế Phong đang đứng cách đó không xa nói chuyện với Kỷ Tồn Viễn, đỏ mặt hỏi lại.
Trần Mạt nhìn Cận Thế Phong, lại nhìn lại Yên Lam nói, "Lam Lam, Cận Thế Phong là một người đáng để cậu yêu, anh ta rất yêu cậu, cũng rất quan tâm cậu. mình là người ngoài cuộc mình rất rõ, cậu phải giữ chặt lấy anh ta, biết không?"
"Mình biết, mình sẽ nắm chăc hạnh phúc của chính mình!" Tuy đỏ mặt nhưng cô vẫn kiên định nói.
/244
|