Thầy giáo bước vào, cả lớp đang ầm ĩ lập tức im bặt. Quét một vòng quanh lớp, thầy nghiêm giọng hỏi:
– Trần Tường Vi đâu?
Cả lớp cùng nhìn về phía lớp trưởng, người duy nhất có quyền lên tiếng lúc này.
– Thưa thầy, bạn ấy bị đau bụng nên xuống phòng y tế rồi ạ.
Thầy giáo nheo mắt nguy hiểm.
– Thật à?
Lớp trưởng đổ mồ hôi lạnh.
– Vâng ạ.
Rồi thầy bỗng nhiên nở nụ cười.
– Vậy để thầy xuống thăm em ấy xem sao.
Xong phim! Mắt thấy thầy vừa khuất bóng, lớp trưởng bỗng gào ầm lên.
– Gọi cho con Vi, bảo nó xuống phòng y tế ngay và lập tức!!!
Trên sân thượng.
Có một cô gái nằm nghỉ, gió thổi qua làm tóc cô bay bay nhưng lại chẳng thể nào thổi bay được sự buồn bã trên khuôn mặt thanh tú. Ánh mắt cô cứ một lúc lại dừng trên chiếc điện thoại.
Cứ nhìn rồi lại thở dài.
Cho đến khi chuông điện thoại vang lên, vui mừng nhìn màn hình nhưng lại không phải là người cô mong chờ.
Cô cất giọng uể oải trả lời.
– Gì…?
– Xuống phòng y tế ngay, ông Hùng đang xuống kiểm tra đấy!!!
Tường Vi nhíu mày để điện thoại ra xa khỏi tai. Nói to thế làm gì, điếc hết cả tai.
– Rồi rồi tao xuống đây.
“Cạch!”
Tường Vi tắt máy, bỗng nghe thấy tiếng cửa mở, cô tò mò thò đầu trông ra lối đi lên sân thượng. Có ai cũng trốn tiết giống cô à?
– Có gì nói mau đi.
Giọng con trai.
– À ừm…chị…chị thích em!!!
Cô gái dường như đã thu hết can đảm, nói một hơi thật to. Nhưng cậu con trai lại chẳng chút để ý.
– Ờ nhưng tôi không thích chị.
Cô gái cúi đầu, từng giọt nước mắt từ từ rơi xuống nhưng vẫn cố ra vẻ kiên cường.
– Ha ha, chị cũng nghĩ thế nhưng lại không chịu được muốn nói cho em biết.
Tường Vi hứng thú chứng kiến màn tỏ tình trước mắt, càng ngày càng thấy giống phim Quỳnh Dao hiện đại, nhưng mà, khóc giả quá, xem không có cảm xúc.
Đợi cả hai người kia đi cũng là lúc Tường Vi chợt nhớ ra…phòng y tế!!! Chạy thục mạng xuống phòng y tế, Tường Vi thầm cầu nguyện trăm ngàn lần là ông hung thần đó đừng đến trước cô nhưng…
– TRẦN TƯỜNG VI!!!
Cô lập tức quay lại, giơ tay chào như một người lính.
– Dạ có em!
– Về lớp úp mặt vào tường, mai nộp cho tôi bản kiểm điểm!
***
Sáng tiếp theo…
– Alo?
– Lại trốn tiết hả?
– Ờ, kiếm đại lí do giúp tao xin nghỉ đi, thế nhé!
– Này… Tút… Tút…
“Cạch”
– Em có biết chị đã yêu đơn phương em 2 năm rồi không?
– Vậy chị cứ tiếp tục đơn phương đi.
Lại màn tỏ tình nữa à? Tường Vi tò mò ngó đầu ra khỏi bức tường. Sao cậu con trai kia quen quen.Hình như…hình như…là cái tên hôm qua mà???
Lớn lên mặt mũi thế nào mà suốt ngày được tỏ tình thế không biết.Tường Vi tò mò muốn biết mặt cậu con trai đó nhưng cậu ta lại chẳng hề quay đầu lại lấy một lần.
***
Sáng thứ 3…
– Nguyễn Khánh Nam, tôi thích cậu!
Giờ còn có kiểu tỏ tình bá đạo thế này nữa à, Tường Vi vừa ngậm kẹo mút vừa nghĩ thầm.
– Tôi biết.
Trong mắt cô gái ánh lên tia hi vọng.
– Vậy cậu…
– Nhưng tôi thích người khác rồi.
Chẹp, cậu ta từ chối càng ngày càng lên tay. Cho người khác hi vọng rồi dẹp bỏ ngay tức khắc được. Thà cứ thẳng thừng như lúc đầu còn dễ ưa hơn.
Nhưng chị gái kia có vẻ vẫn chưa chịu từ bỏ.
– Cậu nói dối! Nếu cậu thích ai thì làm sao tôi lại không biết???
Nghe vậy, cậu cười mỉa.
– Tôi thích ai còn để cho các chị biết sao?
– Vậy được, chỉ cần cậu công khai quan hệ với cô gái đó, chúng tôi sẽ không làm phiền cậu nữa.
Cô gái hung hăng nói, không hề che dấu tia đắc ý trong mắt. Tất cả những cô gái trong cái trường này không ai là không nghe danh nhóm “Tam tỷ” của cô, tuyên bố không được bén mảng đến gần Nguyễn Khánh Nam trừ những người ở trong nhóm đã lan rộng và trở thành quy định của trường. Cô không tin có đứa con gái nào lại to gan dám chống lại cái luật ngầm đó trừ khi nó không muốn sống nữa.
Nhưng Khánh Nam lại chẳng chút bối rối, vẫn giữ điệu cười bất cần.
– Là chị nói đấy, tôi đã ghi âm lại rồi.
Nói rồi cậu rút chiếc điện thoại trong túi quần ra giơ lên. Quay người, Khánh Nam từ từ tiến về chỗ Tường Vi đang trốn.
Cậu học sinh được nhiều người tỏ tình đó rất đẹp trai, đẹp trai hơn tất cả những người Tường Vi thấy trong trường, nhưng ở cậu ta cũng có một cái gì đó lạnh, đấy không phải mấy cái thứ có thể tỏ vẻ hay thể hiện cool ngầu, mà là tự nhiên toát ra từ trên người cậu. Nhưng đồng thời, cái lạnh đó cũng mang vẻ bất cần, thờ ơ. Chính vì ấn tượng ban đầu khó hiểu như thế nên Tường Vi không thích Khánh Nam.
Mơ hồ, khó hiểu, lạnh lùng, ngang ngược.
Nhưng…
Tại sao cậu ta lại đi về phía này? Đến khi Tường Vi kịp nhận ra thì Khánh Nam đã đến trước mặt cô từ lúc nào.
Cậu cầm tay lôi cô đứng lên, rồi lại lôi cô đến trước mặt bà chị kia. Lạnh lùng lên tiếng.
– Giờ chị chịu cút chưa?
Bà chị kia câm như hến, vẻ hùng hổ lúc nãy bay sạch, nét mặt không-thể-tin-nổi nhìn Khánh Nam, quay phắt sang Tường Vi như kiểu tao-sẽ-xử-mày-sau rồi dậm chân bỏ đi. Thậm chí Tường Vi còn tưởng chị ta sẽ nói rằng:”Hãy đợi đấy!” như trong cái phim hoạt hình gì gì đó mà cô tình cờ xem qua.
Không đợi chị ta khuất bóng, cô giằng tay ra khỏi Khánh Nam, chất vấn.
– Tại sao cậu lại làm thế?
– Thông minh chút đi, chẳng nhẽ nghe lén từ sáng hôm kia đến giờ mà cô còn không hiểu?
Cậu ta biết mình nghe lén? Nhận ra mình không đúng, Tường Vi dịu giọng.
– Dù thế thì cậu cũng đừng lôi tôi ra làm lá chắn chứ!
– Cái thứ tình cảm phiền phức rẻ mạt đó, tôi mà không dùng cách này thì sẽ chẳng bao giờ chấm dứt được.
“Chát!”
– Trần Tường Vi đâu?
Cả lớp cùng nhìn về phía lớp trưởng, người duy nhất có quyền lên tiếng lúc này.
– Thưa thầy, bạn ấy bị đau bụng nên xuống phòng y tế rồi ạ.
Thầy giáo nheo mắt nguy hiểm.
– Thật à?
Lớp trưởng đổ mồ hôi lạnh.
– Vâng ạ.
Rồi thầy bỗng nhiên nở nụ cười.
– Vậy để thầy xuống thăm em ấy xem sao.
Xong phim! Mắt thấy thầy vừa khuất bóng, lớp trưởng bỗng gào ầm lên.
– Gọi cho con Vi, bảo nó xuống phòng y tế ngay và lập tức!!!
Trên sân thượng.
Có một cô gái nằm nghỉ, gió thổi qua làm tóc cô bay bay nhưng lại chẳng thể nào thổi bay được sự buồn bã trên khuôn mặt thanh tú. Ánh mắt cô cứ một lúc lại dừng trên chiếc điện thoại.
Cứ nhìn rồi lại thở dài.
Cho đến khi chuông điện thoại vang lên, vui mừng nhìn màn hình nhưng lại không phải là người cô mong chờ.
Cô cất giọng uể oải trả lời.
– Gì…?
– Xuống phòng y tế ngay, ông Hùng đang xuống kiểm tra đấy!!!
Tường Vi nhíu mày để điện thoại ra xa khỏi tai. Nói to thế làm gì, điếc hết cả tai.
– Rồi rồi tao xuống đây.
“Cạch!”
Tường Vi tắt máy, bỗng nghe thấy tiếng cửa mở, cô tò mò thò đầu trông ra lối đi lên sân thượng. Có ai cũng trốn tiết giống cô à?
– Có gì nói mau đi.
Giọng con trai.
– À ừm…chị…chị thích em!!!
Cô gái dường như đã thu hết can đảm, nói một hơi thật to. Nhưng cậu con trai lại chẳng chút để ý.
– Ờ nhưng tôi không thích chị.
Cô gái cúi đầu, từng giọt nước mắt từ từ rơi xuống nhưng vẫn cố ra vẻ kiên cường.
– Ha ha, chị cũng nghĩ thế nhưng lại không chịu được muốn nói cho em biết.
Tường Vi hứng thú chứng kiến màn tỏ tình trước mắt, càng ngày càng thấy giống phim Quỳnh Dao hiện đại, nhưng mà, khóc giả quá, xem không có cảm xúc.
Đợi cả hai người kia đi cũng là lúc Tường Vi chợt nhớ ra…phòng y tế!!! Chạy thục mạng xuống phòng y tế, Tường Vi thầm cầu nguyện trăm ngàn lần là ông hung thần đó đừng đến trước cô nhưng…
– TRẦN TƯỜNG VI!!!
Cô lập tức quay lại, giơ tay chào như một người lính.
– Dạ có em!
– Về lớp úp mặt vào tường, mai nộp cho tôi bản kiểm điểm!
***
Sáng tiếp theo…
– Alo?
– Lại trốn tiết hả?
– Ờ, kiếm đại lí do giúp tao xin nghỉ đi, thế nhé!
– Này… Tút… Tút…
“Cạch”
– Em có biết chị đã yêu đơn phương em 2 năm rồi không?
– Vậy chị cứ tiếp tục đơn phương đi.
Lại màn tỏ tình nữa à? Tường Vi tò mò ngó đầu ra khỏi bức tường. Sao cậu con trai kia quen quen.Hình như…hình như…là cái tên hôm qua mà???
Lớn lên mặt mũi thế nào mà suốt ngày được tỏ tình thế không biết.Tường Vi tò mò muốn biết mặt cậu con trai đó nhưng cậu ta lại chẳng hề quay đầu lại lấy một lần.
***
Sáng thứ 3…
– Nguyễn Khánh Nam, tôi thích cậu!
Giờ còn có kiểu tỏ tình bá đạo thế này nữa à, Tường Vi vừa ngậm kẹo mút vừa nghĩ thầm.
– Tôi biết.
Trong mắt cô gái ánh lên tia hi vọng.
– Vậy cậu…
– Nhưng tôi thích người khác rồi.
Chẹp, cậu ta từ chối càng ngày càng lên tay. Cho người khác hi vọng rồi dẹp bỏ ngay tức khắc được. Thà cứ thẳng thừng như lúc đầu còn dễ ưa hơn.
Nhưng chị gái kia có vẻ vẫn chưa chịu từ bỏ.
– Cậu nói dối! Nếu cậu thích ai thì làm sao tôi lại không biết???
Nghe vậy, cậu cười mỉa.
– Tôi thích ai còn để cho các chị biết sao?
– Vậy được, chỉ cần cậu công khai quan hệ với cô gái đó, chúng tôi sẽ không làm phiền cậu nữa.
Cô gái hung hăng nói, không hề che dấu tia đắc ý trong mắt. Tất cả những cô gái trong cái trường này không ai là không nghe danh nhóm “Tam tỷ” của cô, tuyên bố không được bén mảng đến gần Nguyễn Khánh Nam trừ những người ở trong nhóm đã lan rộng và trở thành quy định của trường. Cô không tin có đứa con gái nào lại to gan dám chống lại cái luật ngầm đó trừ khi nó không muốn sống nữa.
Nhưng Khánh Nam lại chẳng chút bối rối, vẫn giữ điệu cười bất cần.
– Là chị nói đấy, tôi đã ghi âm lại rồi.
Nói rồi cậu rút chiếc điện thoại trong túi quần ra giơ lên. Quay người, Khánh Nam từ từ tiến về chỗ Tường Vi đang trốn.
Cậu học sinh được nhiều người tỏ tình đó rất đẹp trai, đẹp trai hơn tất cả những người Tường Vi thấy trong trường, nhưng ở cậu ta cũng có một cái gì đó lạnh, đấy không phải mấy cái thứ có thể tỏ vẻ hay thể hiện cool ngầu, mà là tự nhiên toát ra từ trên người cậu. Nhưng đồng thời, cái lạnh đó cũng mang vẻ bất cần, thờ ơ. Chính vì ấn tượng ban đầu khó hiểu như thế nên Tường Vi không thích Khánh Nam.
Mơ hồ, khó hiểu, lạnh lùng, ngang ngược.
Nhưng…
Tại sao cậu ta lại đi về phía này? Đến khi Tường Vi kịp nhận ra thì Khánh Nam đã đến trước mặt cô từ lúc nào.
Cậu cầm tay lôi cô đứng lên, rồi lại lôi cô đến trước mặt bà chị kia. Lạnh lùng lên tiếng.
– Giờ chị chịu cút chưa?
Bà chị kia câm như hến, vẻ hùng hổ lúc nãy bay sạch, nét mặt không-thể-tin-nổi nhìn Khánh Nam, quay phắt sang Tường Vi như kiểu tao-sẽ-xử-mày-sau rồi dậm chân bỏ đi. Thậm chí Tường Vi còn tưởng chị ta sẽ nói rằng:”Hãy đợi đấy!” như trong cái phim hoạt hình gì gì đó mà cô tình cờ xem qua.
Không đợi chị ta khuất bóng, cô giằng tay ra khỏi Khánh Nam, chất vấn.
– Tại sao cậu lại làm thế?
– Thông minh chút đi, chẳng nhẽ nghe lén từ sáng hôm kia đến giờ mà cô còn không hiểu?
Cậu ta biết mình nghe lén? Nhận ra mình không đúng, Tường Vi dịu giọng.
– Dù thế thì cậu cũng đừng lôi tôi ra làm lá chắn chứ!
– Cái thứ tình cảm phiền phức rẻ mạt đó, tôi mà không dùng cách này thì sẽ chẳng bao giờ chấm dứt được.
“Chát!”
/25
|