“Rè…Rè…”
– Nó ngắt liên lạc rồi.
Trịnh Bắc ấn vào nút tắt loa, mệt mỏi ngả người ra phía sau, đầu nặng trĩu vì mất ngủ mấy đêm liền. Một lúc sau, Bắc nhìn sang Khánh Nam nãy giờ đang im lặng ngồi cạnh.
– Nếu em muốn giết ai thì đừng có thể hiện rõ ràng như thế, chẳng những không giết được mà còn đuổi mục tiêu ra xa mấy nghìn dặm đấy.
Khánh Nam nhíu mày, không mảy may hứng thú với câu pha trò nhạt nhẽo của anh.
– “Anh Khải” là ai?
– Chịu.
Trịnh Bắc nhún vai đứng dậy, đi chuẩn bị những thứ cần thiết, anh muốn đập tan cái tổ chức bắt cóc chó má kia lắm rồi.
– Ông, tiện thể tìm cho cháu mọi thông tin về “anh Khải”.
Không hiểu sao cậu cứ có cảm giác không yên tâm về người này.
Khoảng năm phút sau, vị trí căn nhà đã được xác định, bản hồ sơ đầy đủ và cặn kẽ về “anh Khải” cũng được chuyển đến tay Khánh Nam. Cậu mang bản hồ sơ lên xe, im lặng đọc cho đến tờ cuối cùng.
Chả hiểu sao, càng đọc, sắc mặt càng tệ hại. Cuối cùng ném luôn bản hồ sơ xuống sàn xe. Thầm rủa.
– Chết tiệt!
Trịnh Bắc đang lái xe cũng hơi giật mình, khó hiểu nhìn Khánh Nam qua gương chiếu hậu. Ngay lập tức, Khánh Nam ngẩng đầu, không để tâm đến cái ánh nhìn của Trịnh Bắc, cậu liếc nhanh qua đồng hồ đo tốc độ xe, nhíu mày vẻ không vừa lòng.
– Anh chạy chậm quá.
Cho xin, 100km/h mà vẫn còn chưa nhanh?
– Xuống đi, để em lái.
– Vội gì, tin tưởng Tường Vi, nó chắc chắn sẽ câu giờ được.
Mặc dù lo lắng thật đấy nhưng kinh nghiệm hành động với Tường Vi bao năm đã xây dựng cho Trịnh Bắc sự tin tưởng tuyệt đối dành cho cô.
– Không được, phải tăng tốc. Cô ấy đang gặp nguy hiểm.
—
Anh trai.
Tường Vi không biết hai chữ này mang ý nghĩa gì, hoàn toàn không biết cho đến khi gặp Khắc Phong. Anh che chở cô, sưởi ấm cô, mua cho cô đồ ăn ngon, làm tất cả những việc mà phận làm anh phải làm. Cô công nhận anh là anh trai mình và cũng không cho phép một ai khác nhận cái danh hiệu đó, kể cả Quang Thành.
Còn đối với kẻ trước mắt này, thay vì gọi là anh trai thì cô thích gán cho anh ta cái mác người xa lạ hơn, mặc dù dòng máu đang chảy trong cơ thể cô và anh ta là một.
Tường Vi điều chỉnh hơi thở, kiềm chế cổ tay phải đang run lên vì cảm giác ớn lạnh dâng trào.
– Tôi không cần một người anh trai không nhận ra nổi em gái mình.
Để cảm xúc lấn át một vài giây, đầu óc cô nhanh chóng tỉnh táo và nhớ lại cái lúc có ai đó đã giật tóc mình.
Muốn xét nghiệm ADN ư? Nực cười.
Trong khi cô nhận ra anh ta ngay trong lần đầu chạm mắt, anh ta lại phải nhờ đến công nghệ để kiểm chứng quan hệ máu mủ ruột già của hai người.
Vân Khải ném chiếc kim tiêm ra đằng sau cho hai tên áo đen, thả tay Tường Vi xuống.
– Đừng trẻ con thế. Nhóc cũng không nhận ra anh lúc chúng ta đi qua nhau cơ mà. Anh có giận gì đâu.
Trí nhớ ùa về như cơn gió, Tường Vi chợt bừng tỉnh, cái lần cô đứng nói chuyện với Quang Thành trước cổng trường, cảm giác lạnh gáy đó, đến giờ cô vẫn không hề quên nhưng lại lờ nó đi, lảng tránh một cách vô thức.
Thì ra cô lại sợ anh ta đến thế.
– Đừng nói anh lấy tóc tôi để đóng khung treo trong phòng.
Vân Khải cười một cách bí hiểm.
– Không phải anh cần nó mà là một người khác. Nhóc sẽ phải ngạc nhiên đấy.
– Anh có biết là tôi rất ghét điệu cười đó không?
– Đấy là chuyện của nhóc.
Nói rồi Vân Khải ra hiệu cho hai tên áo đen đến tóm lấy Tường Vi, mình thì quay người đi trước.
Tay của Tường Vi bị bóp chặt đến mức đau nhức, hai gã áo đen thô bạo lôi cô đi chẳng khác gì lôi một món hàng. Nhưng Tường Vi chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm đến hai gã, cô cứ nhìn chằm chằm bóng lưng vừa xa lạ vừa quen thuộc kia, đôi mắt dần trở nên thẫn thờ, không có tiêu điểm, cũng không hề che dấu cảm xúc.
Tường Vi biết lúc này không được phép mất tinh thần, nhưng từng dòng kí ức cứ ùa về như thác lũ, xoáy sâu vào tâm hồn, bóp trái tim cô đến ngạt thở.
…
– Nhóc, anh đói rồi, vứt cái đống màu vẽ đó lại và đi mua cho anh thứ gì đó bỏ bụng đi.
– Nhưng em không có tiền.
– Nhớ ông quản giáo đầu hói ở tầng hai không, đi nhỏ vài giọt nước mắt rồi xin ông ta đồ ăn là có. Làm bộ đáng thương vào.
…
– Anh, có đồ ăn rồi, ông hói cho em.
– Tốt.
– Nhưng…
– Sao?
– Ông ta kì lạ lắm, cứ sờ sờ người em thôi.
– Xời, nhóc cứ để ông ta sờ một tí có sao đâu. Còn hơn là chết đói.
Cậu bé còn nhỏ tuổi chẳng thể hiểu được, việc lão hói sờ xoạng em mình là một hành động xấu xa đến nhường nào.
…
– Đầu nhóc bị sao vậy?
– Lúc em đang khóc xin ông hói đồ ăn, ông ta sờ sờ em, bị bà quản giáo bắt gặp, hai người ấy đánh nhau. Bà quản giáo ném cái gạt tàn thuốc lá trúng đầu em.
Cô bé bình tĩnh tường thuật lại sự việc như một người qua đường không liên quan.
– Theo anh.
Một lúc sau, hai người một lớn một nhỏ thậm thụt ngoài cửa phòng bếp.
– Thấy gói bánh kia không?
– Có.
– Đi lấy đi, bà đầu bếp nói là có thể lấy bánh đấy ăn, nhóc lấy xong rồi đến chỗ gốc cây chờ anh.
– Nhưng…
– Nhóc không lấy thì hôm nay chúng ta chết đói đấy.
– Anh đi đâu vậy?
– Kiếm thuốc cho nhóc_Cậu bé chỉ chỉ vào phía đầu đang chảy máu của cô bé.
– Có bác sĩ mà, lát em đến chỗ bác sĩ là được.
– Nhóc muốn bị cắt cơm à, đợi anh, anh đi lát rồi về.
…
– Anh, em lấy được bánh rồi, anh ăn không?
– Không đói.
– Anh sao vậy? Thuốc của em đâu?
– Không có. Nhóc sắp được người ta nhận nuôi rồi, bảo đám người đó lo cho cái đầu đấy của nhóc đi.
…
– Ai trong hai đứa chúng mày ăn cắp gói bánh?
– Nó đó.
Cậu nhóc ngập ngừng chỉ tay vào cô bé đang sợ sệt núp đằng sau mình. Thầm nghĩ, có lẽ đám người này sẽ nể mặt cặp vợ chồng muốn nhận nuôi cô bé mà không đánh đập gì nó.
– Không phải cháu…không phải cháu mà…anh, không phải anh bảo em lấy sao?…Anh nói là được lấy gói bánh đấy mà…
– Nhóc, đừng nói dối nữa.
– Chính con bé này lấy đấy, nó cầm gói bánh chạy xô ngã cả tôi, giờ còn muốn đổ tội cho anh mình cơ đấy. Bố láo bố toét_Một bà thím bỗng xông vào phòng, chỉ thẳng mặt con bé đang khóc tu tu, tay bê một thùng cát tông với những chai sữa trống rỗng_Nhờ mày mà tuần tới cô nhi viện không có sữa uống rồi.
– À, giỏi thật, mày lại đây.
– Không phải cháu…anh…cứu em…
Cậu bé ngỡ ngàng khi mọi thứ đi chệch dự tính. Nhưng cổ họng không thể thốt lên nổi câu nào. Mãi sau này cậu bé mới biết, cặp vợ chồng muốn nhận nuôi cô bé đã bị tai nạn xe trên đường về nhà.
…
– Viên đá đẹp thế, nhóc kiếm đâu ra đấy?
Cô bé lầm lì không nói, bả vai và cánh tay đầy vết thâm tím, cả người vẫn ê ẩm vì trận đòn hôm trước. Cái đầu non nớt của nó vẫn nhớ như in hình ảnh anh nó quay đầu bỏ đi, để mặc bà đầu bếp lôi xềnh xệch nó vào trong phòng, rồi những trận đòn roi giáng xuống như mưa.
– Nhóc không nói, anh sẽ đi kể với mấy đứa khác là nhóc ăn cắp viên đá đó đấy.
– Tùy anh.
– Giờ nhóc biết cãi anh rồi hả?
– Anh không phải anh trai em!
Cô bé hét lên rồi chạy đi một mạch.
…
“Bốp”
“Binh”
“Chát”
– Bà quản giáo đến!!!_Không biết có ai bỗng la lên thật to.
Đám trẻ xúm lại một chỗ bỗng nháo nhào tản đi hết, chỉ còn lại thân hình bé nhỏ run run nằm sõng soài dưới đất, cả người bầm tím. Mặc dù đau, nhưng cô bé không hề nhỏ lấy một giọt nước mắt.
– Nhóc định nằm đấy ăn vạ đến bao giờ? Chẳng có ai đỡ nhóc dậy đâu.
Cô bé mím môi, cố gắng chống tay dậy, không nói một lời, cũng không nhìn cậu bé, tập tễnh bước đi.
…
– Tôi muốn nhận nuôi hai đứa chúng nó.
Người phụ nữ chỉ vào một đứa bé trai và một đứa bé gái. Đứa bé gái mặt mũi bầm dập, còn bé trai tuy hơi bẩn thỉu nhưng vẫn khá sáng sủa, ưa nhìn. Chằng ai hiểu lí do người phụ nữ chọn hai đứa trẻ có vẻ trái ngược nhau này. Nhưng đám người quản lí cô nhi viện chỉ mong sớm tống cổ chúng đi chứ hơi đâu mà suy nghĩ cái vấn đề vớ vẩn chẳng đáng đồng tiền bát gạo đó.
…
“Choang”
Tiếng dao rơi đập vào nền đất nghe thật chói tai. Cô bé bàng hoàng nhìn máu chảy lênh láng khắp sàn. Tay cậu bé chảy đầy máu nhưng nụ cười hờ hững lại nở trên khóe môi.
– Anh…tại sao…?
Cô bé hoảng sợ, không thốt nên lời.
Tại sao lại bảo em nắm chặt con dao rồi kéo tay em đâm vào anh?
– Con bé kia, mày làm cái gì vậy?
– Dám đâm cả anh trai nó, con bé điên rồi!
Sau đó, người phụ nữ muốn nhận nuôi cô bé đó đã đổi sang một cô bé khác, cậu bé kia thì vẫn được nhận nuôi và theo người phụ nữ đó rời khỏi cô nhi viện.
Cô bé không còn gặp anh trai nó lần nào nữa.
…
Tuổi thơ là cái nôi của con người, còn kẻ gọi là anh trai kia lại phá hủy đi thời khắc cái nôi của Tường Vi được hình thành, cũng suýt phá huỷ luôn cả con người cô.
Thật may là cô đã gặp được cha nuôi. Nếu còn để mặc cô trong cơn hoảng loạn và bóng tối đó, Tường Vi không biết mình sẽ trở thành loại người gì nữa.
– Bỏ rơi tôi, chắc anh sống tốt lắm.
Tường Vi cười mỉa. Đã tự nhủ sẽ cứng rắn, sẽ không còn quan tâm, nhưng những lời cô thốt ra vẫn chứa đầy sự chua xót và ấm ức của cô bé năm nào.
Tấm lưng đi đằng trước hơi khựng lại.
– Ừ, tốt lắm.
Tay phải Tường Vi run mạnh, cả bả vai cũng run lên theo. Có một cái gì đó dâng trào rồi nghẹn lại trong cổ họng, hai mắt cay xè, cô không thể ngăn được cơn tức giận trào dâng từng đợt trong lồng ngực, cùng với cảm giác chua xót không nói nên lời đang giày xéo trái tim.
Nghe rõ chưa, Tường Vi?
Bật cười, nước mắt chảy dài.
Suốt bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có thể hỏi, cũng đợi được câu trả lời, nhưng tại sao vẫn không thể hận thù, không thể nổi điên lên đánh, không thể mắng chửi anh ta cho ra nhẽ. Tại sao lại chỉ có thể khóc một cách thảm thương thế này…
Mỉm cười đầy chua xót, những gì cần, hôm nay cô sẽ nói cho bằng hết.
– Muốn biết…cô bé năm đó nghĩ thế nào không?
Tường Vi hơi ngửa cổ lên, nhắm mắt, sắp xếp lại từ ngữ, hít một hơi rồi lại mở mắt ra.
– Dù vì anh mà tôi bị tên quản giáo sàm sỡ. Dù vì anh mà bị bà đầu bếp đánh đến mức suốt hai tiếng không thể đứng dậy. Dù sau khi anh đi hai tháng rồi, tôi vẫn chẳng thể cầm nổi một thứ gì, thậm chí cả đũa, phải dùng tay bốc cơm ăn cho đỡ chết đói. Dù nhờ cái miệng lắm chuyện của anh, ngày nào đám trẻ cũng đánh đập tôi đòi viên đá. Anh có biết tôi đã nghĩ gì không hả anh trai?
Hai chữ “anh trai” cô từng một thời kính trọng đến mù quáng giờ nghe thật mỉa mai làm sao.
…
Cô bé ngồi thu mình trong góc phòng, đầu tóc rối bù như tổ quạ, chôn mặt vào hai cánh tay khóc nức nở, lẩm nhẩm hàng chục lần một câu nói, không ngừng nghỉ.
– Anh, giờ em sẽ ngoan, sẽ không la lối, trách mắng anh nữa, cũng không cáu gắt với anh, sẽ trưởng thành, sẽ người lớn, sẽ biết điều. Anh đừng đi nữa mà…
…
– Anh, giờ em sẽ ngoan, sẽ không la lối, trách mắng anh nữa, cũng không cáu gắt với anh, sẽ trưởng thành, sẽ người lớn, sẽ biết điều. Anh đừng đi nữa mà…
Không thừa không thiếu một chữ.
– Buồn cười là, cho đến ban nãy, tôi vẫn hi vọng anh cho tôi một lời giải thích, để tôi biết, điều tôi tin bấy lâu là đúng, rằng anh vẫn thương tôi nhưng vì một lí do nào đó nên mới phải hành động như vậy.
Khuôn mặt Tường Vi thoáng nét cười lạnh, ép nước mắt chảy ngược vào trong. Cô có thể sử dụng đánh lạc hướng để giải quyết hai tên vệ sĩ bên cạnh, sau đó rút con dao vừa mới kiếm được ở phòng khám ban nãy đâm vào Vân Khải. Mặc dù giờ tay phải đang run như lên cơn co giật, cô cũng có thể liều chết một phen.
Nhưng cô không làm vậy.
Cô cắn chặt môi, cắn đến rỉ máu, đem ham muốn giết người kia chôn xuống đáy lòng, lặng im cảm nhận nỗi đau âm ỉ trong tim, nhất định phải đem hết những cảm xúc lúc này khắc sâu vào tâm trí.
– Kết thúc rồi. Chúng ta cắt đứt quan hệ anh em.
Từ bỏ anh rồi, cô không cần cố gắng trở thành một người không phải mình nữa, cô sẽ vì cô mà sống chứ không còn phải vì ai đó mà ép bản thân phải thay đổi.
—
Có cảm hứng, chương này ra với tốc độ chảo chớp.
P/s: mặc dù không quan trọng nhưng au vẫn muốn nói, tên au chuyển từ Licae085 sang Licaen.
(Còn tiếp)
– Nó ngắt liên lạc rồi.
Trịnh Bắc ấn vào nút tắt loa, mệt mỏi ngả người ra phía sau, đầu nặng trĩu vì mất ngủ mấy đêm liền. Một lúc sau, Bắc nhìn sang Khánh Nam nãy giờ đang im lặng ngồi cạnh.
– Nếu em muốn giết ai thì đừng có thể hiện rõ ràng như thế, chẳng những không giết được mà còn đuổi mục tiêu ra xa mấy nghìn dặm đấy.
Khánh Nam nhíu mày, không mảy may hứng thú với câu pha trò nhạt nhẽo của anh.
– “Anh Khải” là ai?
– Chịu.
Trịnh Bắc nhún vai đứng dậy, đi chuẩn bị những thứ cần thiết, anh muốn đập tan cái tổ chức bắt cóc chó má kia lắm rồi.
– Ông, tiện thể tìm cho cháu mọi thông tin về “anh Khải”.
Không hiểu sao cậu cứ có cảm giác không yên tâm về người này.
Khoảng năm phút sau, vị trí căn nhà đã được xác định, bản hồ sơ đầy đủ và cặn kẽ về “anh Khải” cũng được chuyển đến tay Khánh Nam. Cậu mang bản hồ sơ lên xe, im lặng đọc cho đến tờ cuối cùng.
Chả hiểu sao, càng đọc, sắc mặt càng tệ hại. Cuối cùng ném luôn bản hồ sơ xuống sàn xe. Thầm rủa.
– Chết tiệt!
Trịnh Bắc đang lái xe cũng hơi giật mình, khó hiểu nhìn Khánh Nam qua gương chiếu hậu. Ngay lập tức, Khánh Nam ngẩng đầu, không để tâm đến cái ánh nhìn của Trịnh Bắc, cậu liếc nhanh qua đồng hồ đo tốc độ xe, nhíu mày vẻ không vừa lòng.
– Anh chạy chậm quá.
Cho xin, 100km/h mà vẫn còn chưa nhanh?
– Xuống đi, để em lái.
– Vội gì, tin tưởng Tường Vi, nó chắc chắn sẽ câu giờ được.
Mặc dù lo lắng thật đấy nhưng kinh nghiệm hành động với Tường Vi bao năm đã xây dựng cho Trịnh Bắc sự tin tưởng tuyệt đối dành cho cô.
– Không được, phải tăng tốc. Cô ấy đang gặp nguy hiểm.
—
Anh trai.
Tường Vi không biết hai chữ này mang ý nghĩa gì, hoàn toàn không biết cho đến khi gặp Khắc Phong. Anh che chở cô, sưởi ấm cô, mua cho cô đồ ăn ngon, làm tất cả những việc mà phận làm anh phải làm. Cô công nhận anh là anh trai mình và cũng không cho phép một ai khác nhận cái danh hiệu đó, kể cả Quang Thành.
Còn đối với kẻ trước mắt này, thay vì gọi là anh trai thì cô thích gán cho anh ta cái mác người xa lạ hơn, mặc dù dòng máu đang chảy trong cơ thể cô và anh ta là một.
Tường Vi điều chỉnh hơi thở, kiềm chế cổ tay phải đang run lên vì cảm giác ớn lạnh dâng trào.
– Tôi không cần một người anh trai không nhận ra nổi em gái mình.
Để cảm xúc lấn át một vài giây, đầu óc cô nhanh chóng tỉnh táo và nhớ lại cái lúc có ai đó đã giật tóc mình.
Muốn xét nghiệm ADN ư? Nực cười.
Trong khi cô nhận ra anh ta ngay trong lần đầu chạm mắt, anh ta lại phải nhờ đến công nghệ để kiểm chứng quan hệ máu mủ ruột già của hai người.
Vân Khải ném chiếc kim tiêm ra đằng sau cho hai tên áo đen, thả tay Tường Vi xuống.
– Đừng trẻ con thế. Nhóc cũng không nhận ra anh lúc chúng ta đi qua nhau cơ mà. Anh có giận gì đâu.
Trí nhớ ùa về như cơn gió, Tường Vi chợt bừng tỉnh, cái lần cô đứng nói chuyện với Quang Thành trước cổng trường, cảm giác lạnh gáy đó, đến giờ cô vẫn không hề quên nhưng lại lờ nó đi, lảng tránh một cách vô thức.
Thì ra cô lại sợ anh ta đến thế.
– Đừng nói anh lấy tóc tôi để đóng khung treo trong phòng.
Vân Khải cười một cách bí hiểm.
– Không phải anh cần nó mà là một người khác. Nhóc sẽ phải ngạc nhiên đấy.
– Anh có biết là tôi rất ghét điệu cười đó không?
– Đấy là chuyện của nhóc.
Nói rồi Vân Khải ra hiệu cho hai tên áo đen đến tóm lấy Tường Vi, mình thì quay người đi trước.
Tay của Tường Vi bị bóp chặt đến mức đau nhức, hai gã áo đen thô bạo lôi cô đi chẳng khác gì lôi một món hàng. Nhưng Tường Vi chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm đến hai gã, cô cứ nhìn chằm chằm bóng lưng vừa xa lạ vừa quen thuộc kia, đôi mắt dần trở nên thẫn thờ, không có tiêu điểm, cũng không hề che dấu cảm xúc.
Tường Vi biết lúc này không được phép mất tinh thần, nhưng từng dòng kí ức cứ ùa về như thác lũ, xoáy sâu vào tâm hồn, bóp trái tim cô đến ngạt thở.
…
– Nhóc, anh đói rồi, vứt cái đống màu vẽ đó lại và đi mua cho anh thứ gì đó bỏ bụng đi.
– Nhưng em không có tiền.
– Nhớ ông quản giáo đầu hói ở tầng hai không, đi nhỏ vài giọt nước mắt rồi xin ông ta đồ ăn là có. Làm bộ đáng thương vào.
…
– Anh, có đồ ăn rồi, ông hói cho em.
– Tốt.
– Nhưng…
– Sao?
– Ông ta kì lạ lắm, cứ sờ sờ người em thôi.
– Xời, nhóc cứ để ông ta sờ một tí có sao đâu. Còn hơn là chết đói.
Cậu bé còn nhỏ tuổi chẳng thể hiểu được, việc lão hói sờ xoạng em mình là một hành động xấu xa đến nhường nào.
…
– Đầu nhóc bị sao vậy?
– Lúc em đang khóc xin ông hói đồ ăn, ông ta sờ sờ em, bị bà quản giáo bắt gặp, hai người ấy đánh nhau. Bà quản giáo ném cái gạt tàn thuốc lá trúng đầu em.
Cô bé bình tĩnh tường thuật lại sự việc như một người qua đường không liên quan.
– Theo anh.
Một lúc sau, hai người một lớn một nhỏ thậm thụt ngoài cửa phòng bếp.
– Thấy gói bánh kia không?
– Có.
– Đi lấy đi, bà đầu bếp nói là có thể lấy bánh đấy ăn, nhóc lấy xong rồi đến chỗ gốc cây chờ anh.
– Nhưng…
– Nhóc không lấy thì hôm nay chúng ta chết đói đấy.
– Anh đi đâu vậy?
– Kiếm thuốc cho nhóc_Cậu bé chỉ chỉ vào phía đầu đang chảy máu của cô bé.
– Có bác sĩ mà, lát em đến chỗ bác sĩ là được.
– Nhóc muốn bị cắt cơm à, đợi anh, anh đi lát rồi về.
…
– Anh, em lấy được bánh rồi, anh ăn không?
– Không đói.
– Anh sao vậy? Thuốc của em đâu?
– Không có. Nhóc sắp được người ta nhận nuôi rồi, bảo đám người đó lo cho cái đầu đấy của nhóc đi.
…
– Ai trong hai đứa chúng mày ăn cắp gói bánh?
– Nó đó.
Cậu nhóc ngập ngừng chỉ tay vào cô bé đang sợ sệt núp đằng sau mình. Thầm nghĩ, có lẽ đám người này sẽ nể mặt cặp vợ chồng muốn nhận nuôi cô bé mà không đánh đập gì nó.
– Không phải cháu…không phải cháu mà…anh, không phải anh bảo em lấy sao?…Anh nói là được lấy gói bánh đấy mà…
– Nhóc, đừng nói dối nữa.
– Chính con bé này lấy đấy, nó cầm gói bánh chạy xô ngã cả tôi, giờ còn muốn đổ tội cho anh mình cơ đấy. Bố láo bố toét_Một bà thím bỗng xông vào phòng, chỉ thẳng mặt con bé đang khóc tu tu, tay bê một thùng cát tông với những chai sữa trống rỗng_Nhờ mày mà tuần tới cô nhi viện không có sữa uống rồi.
– À, giỏi thật, mày lại đây.
– Không phải cháu…anh…cứu em…
Cậu bé ngỡ ngàng khi mọi thứ đi chệch dự tính. Nhưng cổ họng không thể thốt lên nổi câu nào. Mãi sau này cậu bé mới biết, cặp vợ chồng muốn nhận nuôi cô bé đã bị tai nạn xe trên đường về nhà.
…
– Viên đá đẹp thế, nhóc kiếm đâu ra đấy?
Cô bé lầm lì không nói, bả vai và cánh tay đầy vết thâm tím, cả người vẫn ê ẩm vì trận đòn hôm trước. Cái đầu non nớt của nó vẫn nhớ như in hình ảnh anh nó quay đầu bỏ đi, để mặc bà đầu bếp lôi xềnh xệch nó vào trong phòng, rồi những trận đòn roi giáng xuống như mưa.
– Nhóc không nói, anh sẽ đi kể với mấy đứa khác là nhóc ăn cắp viên đá đó đấy.
– Tùy anh.
– Giờ nhóc biết cãi anh rồi hả?
– Anh không phải anh trai em!
Cô bé hét lên rồi chạy đi một mạch.
…
“Bốp”
“Binh”
“Chát”
– Bà quản giáo đến!!!_Không biết có ai bỗng la lên thật to.
Đám trẻ xúm lại một chỗ bỗng nháo nhào tản đi hết, chỉ còn lại thân hình bé nhỏ run run nằm sõng soài dưới đất, cả người bầm tím. Mặc dù đau, nhưng cô bé không hề nhỏ lấy một giọt nước mắt.
– Nhóc định nằm đấy ăn vạ đến bao giờ? Chẳng có ai đỡ nhóc dậy đâu.
Cô bé mím môi, cố gắng chống tay dậy, không nói một lời, cũng không nhìn cậu bé, tập tễnh bước đi.
…
– Tôi muốn nhận nuôi hai đứa chúng nó.
Người phụ nữ chỉ vào một đứa bé trai và một đứa bé gái. Đứa bé gái mặt mũi bầm dập, còn bé trai tuy hơi bẩn thỉu nhưng vẫn khá sáng sủa, ưa nhìn. Chằng ai hiểu lí do người phụ nữ chọn hai đứa trẻ có vẻ trái ngược nhau này. Nhưng đám người quản lí cô nhi viện chỉ mong sớm tống cổ chúng đi chứ hơi đâu mà suy nghĩ cái vấn đề vớ vẩn chẳng đáng đồng tiền bát gạo đó.
…
“Choang”
Tiếng dao rơi đập vào nền đất nghe thật chói tai. Cô bé bàng hoàng nhìn máu chảy lênh láng khắp sàn. Tay cậu bé chảy đầy máu nhưng nụ cười hờ hững lại nở trên khóe môi.
– Anh…tại sao…?
Cô bé hoảng sợ, không thốt nên lời.
Tại sao lại bảo em nắm chặt con dao rồi kéo tay em đâm vào anh?
– Con bé kia, mày làm cái gì vậy?
– Dám đâm cả anh trai nó, con bé điên rồi!
Sau đó, người phụ nữ muốn nhận nuôi cô bé đó đã đổi sang một cô bé khác, cậu bé kia thì vẫn được nhận nuôi và theo người phụ nữ đó rời khỏi cô nhi viện.
Cô bé không còn gặp anh trai nó lần nào nữa.
…
Tuổi thơ là cái nôi của con người, còn kẻ gọi là anh trai kia lại phá hủy đi thời khắc cái nôi của Tường Vi được hình thành, cũng suýt phá huỷ luôn cả con người cô.
Thật may là cô đã gặp được cha nuôi. Nếu còn để mặc cô trong cơn hoảng loạn và bóng tối đó, Tường Vi không biết mình sẽ trở thành loại người gì nữa.
– Bỏ rơi tôi, chắc anh sống tốt lắm.
Tường Vi cười mỉa. Đã tự nhủ sẽ cứng rắn, sẽ không còn quan tâm, nhưng những lời cô thốt ra vẫn chứa đầy sự chua xót và ấm ức của cô bé năm nào.
Tấm lưng đi đằng trước hơi khựng lại.
– Ừ, tốt lắm.
Tay phải Tường Vi run mạnh, cả bả vai cũng run lên theo. Có một cái gì đó dâng trào rồi nghẹn lại trong cổ họng, hai mắt cay xè, cô không thể ngăn được cơn tức giận trào dâng từng đợt trong lồng ngực, cùng với cảm giác chua xót không nói nên lời đang giày xéo trái tim.
Nghe rõ chưa, Tường Vi?
Bật cười, nước mắt chảy dài.
Suốt bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có thể hỏi, cũng đợi được câu trả lời, nhưng tại sao vẫn không thể hận thù, không thể nổi điên lên đánh, không thể mắng chửi anh ta cho ra nhẽ. Tại sao lại chỉ có thể khóc một cách thảm thương thế này…
Mỉm cười đầy chua xót, những gì cần, hôm nay cô sẽ nói cho bằng hết.
– Muốn biết…cô bé năm đó nghĩ thế nào không?
Tường Vi hơi ngửa cổ lên, nhắm mắt, sắp xếp lại từ ngữ, hít một hơi rồi lại mở mắt ra.
– Dù vì anh mà tôi bị tên quản giáo sàm sỡ. Dù vì anh mà bị bà đầu bếp đánh đến mức suốt hai tiếng không thể đứng dậy. Dù sau khi anh đi hai tháng rồi, tôi vẫn chẳng thể cầm nổi một thứ gì, thậm chí cả đũa, phải dùng tay bốc cơm ăn cho đỡ chết đói. Dù nhờ cái miệng lắm chuyện của anh, ngày nào đám trẻ cũng đánh đập tôi đòi viên đá. Anh có biết tôi đã nghĩ gì không hả anh trai?
Hai chữ “anh trai” cô từng một thời kính trọng đến mù quáng giờ nghe thật mỉa mai làm sao.
…
Cô bé ngồi thu mình trong góc phòng, đầu tóc rối bù như tổ quạ, chôn mặt vào hai cánh tay khóc nức nở, lẩm nhẩm hàng chục lần một câu nói, không ngừng nghỉ.
– Anh, giờ em sẽ ngoan, sẽ không la lối, trách mắng anh nữa, cũng không cáu gắt với anh, sẽ trưởng thành, sẽ người lớn, sẽ biết điều. Anh đừng đi nữa mà…
…
– Anh, giờ em sẽ ngoan, sẽ không la lối, trách mắng anh nữa, cũng không cáu gắt với anh, sẽ trưởng thành, sẽ người lớn, sẽ biết điều. Anh đừng đi nữa mà…
Không thừa không thiếu một chữ.
– Buồn cười là, cho đến ban nãy, tôi vẫn hi vọng anh cho tôi một lời giải thích, để tôi biết, điều tôi tin bấy lâu là đúng, rằng anh vẫn thương tôi nhưng vì một lí do nào đó nên mới phải hành động như vậy.
Khuôn mặt Tường Vi thoáng nét cười lạnh, ép nước mắt chảy ngược vào trong. Cô có thể sử dụng đánh lạc hướng để giải quyết hai tên vệ sĩ bên cạnh, sau đó rút con dao vừa mới kiếm được ở phòng khám ban nãy đâm vào Vân Khải. Mặc dù giờ tay phải đang run như lên cơn co giật, cô cũng có thể liều chết một phen.
Nhưng cô không làm vậy.
Cô cắn chặt môi, cắn đến rỉ máu, đem ham muốn giết người kia chôn xuống đáy lòng, lặng im cảm nhận nỗi đau âm ỉ trong tim, nhất định phải đem hết những cảm xúc lúc này khắc sâu vào tâm trí.
– Kết thúc rồi. Chúng ta cắt đứt quan hệ anh em.
Từ bỏ anh rồi, cô không cần cố gắng trở thành một người không phải mình nữa, cô sẽ vì cô mà sống chứ không còn phải vì ai đó mà ép bản thân phải thay đổi.
—
Có cảm hứng, chương này ra với tốc độ chảo chớp.
P/s: mặc dù không quan trọng nhưng au vẫn muốn nói, tên au chuyển từ Licae085 sang Licaen.
(Còn tiếp)
/25
|