– Wow! Cô bé đó giỏi thật! Sao cô bé đó lại làm được như thế, Nam?
Quang Thành hào hứng nhớ lại cảnh tượng lúc nãy mà hai người chứng kiến. Sự di chuyển chớp nhoáng đó ngay cả anh cũng không thể nhìn rõ. Nhưng anh tin chắc tảng băng di động bên cạnh nhất định có thể giải thích vì sao.
Đi bên cạnh Quang Thành là người con trai với mái tóc màu đen huyền hơi gợn sóng, ánh mắt trầm tĩnh như đang suy ngẫm điều gì đó quan trọng mà bỏ ngoài tai mọi lời nói của Quang Thành. Ngay cả ánh nắng gay gắt bên ngoài cũng không thể xua tan đi vẻ lạnh nhạt trên khuôn mặt điển trai đó.
Một lúc lâu sau, đến nỗi Quang Thành tưởng sẽ không nhận được câu trả lời nào thì Khánh Nam đột nhiên mở miệng.
– Đánh lạc hướng.
Ngắn gọn, súc tích.
Mặc dù không thể coi là lời giải thích nhưng Quang Thành lập tức hiểu được lí do tại sao cô bé đó lại di chuyển chớp nhoáng đến vậy.
Đánh lạc hướng là chiêu trò đơn giản và cơ bản nhất của ảo thuật. Chẳng hạn như muốn biến một quả táo thành một con chim bồ câu. Ảo thuật gia sẽ hướng sự chú ý của khán giả vào một thứ gì khác thay vì quả táo rồi nhanh chóng đổi quả táo thành con chim.
Ban nãy cũng vậy, ngay lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, Tường Vi ngay lập tức hướng sự chú ý của mọi người vào tiếng chuông, làm giảm nhẹ sự tồn tại của bản thân và di chuyển một cách nhanh chóng ra phía sau Bảo Ngọc.
Nói thì dễ chứ để làm được như vậy là cả một quá trình vất vả, dường như là không thể để thành công. Sự quan sát nhạy bén, lối di chuyển nhanh nhẹn ngay cả vật được chọn để di chuyển sự chú ý sang cũng là cả một vấn đề. Vậy mà cô bé đó lại có thể thực hiện tất cả chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi hay nói đúng hơn là một cái chớp mắt.
Tường Vi đúng là một con quái vật, không hiểu một tuổi thơ như thế nào đã nuôi lớn một con quái vật như cô. Đó cũng là điều mà Khánh Nam muốn biết.
—
Tường Vi sau khi bỏ đi không hề biết mình đã trở thành mục tiêu của một vài người. Cô cúp điện thoại, vui vẻ ngửa mặt lên trời hưởng thụ ánh nắng “ấm áp”, nó ấm áp đến nỗi khiến người khác cảm thấy như bị thiêu đốt nếu đứng quá lâu dưới cái nắng gay gắt đó. Vậy mà Tường Vi lại đứng tận mười phút như thế, lại còn cười ngốc nghếch, thật không còn gì để nói.
Cái nắng này gợi lại cho Tường Vi kí ức về buổi sáng ngày hôm đó, một buổi sáng phải nói là nóng đến mức hít thở thôi cũng cảm thấy khó chịu. Cô nghe tin anh đã lên máy bay đi Mĩ du học.
Cha nuôi của Tường Vi cũng chính là cha ruột của anh, ông gọi Tường Vi vào phòng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nghĩ lại Tường Vi chưa bao giờ thấy ông làm vẻ mặt như thế với mình. Trong kí ức của cô, khuôn mặt của ông luôn hiền từ và ôn hòa giống như lần đầu cô gặp ông ở trại trẻ mồ côi.
Lần đầu gặp, ông bị một viên đạn bắn vào bả vai trái, hơi thở thoi thóp như sắp chết, máu làm một đứa trẻ như cô hoảng loạn, cô định gọi người đến cứu nhưng ông kéo tay cô lại, dúi vào tay cô một viên đá bảy màu đẹp đẽ, ông nói ông muốn cô giữ nó hộ ông.
Lần thứ hai gặp lại, ông không còn bộ dạng máu me be bét như trước mà Tường Vi lại thảm hại đến không thể tả, cô bị bắt nạt. Cô biết ông đến để lấy lại viên đá bảy màu đó. Từ lúc ông đi, Tường Vi giữ nó như giữ vàng, cho dù bị những đứa trẻ khác đòi lấy, cô nhất quyết không đưa, thậm chí còn nhịn đau để bọn chúng bắt nạt, không muốn để người lớn biết, sợ họ lấy viên đá đi.
Cô đưa trả viên đá cho ông, muốn cho ông một nụ cười thật tươi nhưng không biết có phải do chạm đến vết rách ở khóe miệng khiến Tường Vi đau hay không mà nụ cười đó lại hóa thành những giọt nước mắt, từ từ chảy dài trên khuôn mặt bé nhỏ, lấm lem của cô.
Ông không nói gì, cũng không đưa tay nhận lấy viên đá mà chỉ đưa cô vào phòng xử lí vết thương. Tường Vi cúi đầu nhìn mái tóc đã điểm bạc của ông, tự độc thoại, cô nói muốn ông đưa cô ra khỏi đây, hết lần này đến lần khác, chỉ lặp lại câu nói đó.
Băng bó xong xuôi, cuối cùng ông cũng lên tiếng. Ông cười ôn hòa, nói ông là một kẻ trộm, là kẻ xấu, là phù thủy trong những câu chuyện cổ tích, là ông ba bị mà bố mẹ hay đem ra để dọa trẻ nhỏ. Nhưng lúc đó, Tường Vi chỉ thấy một ông lão có nụ cười hiền từ như người cha mà cô hằng tưởng tượng ra trong giấc mơ.
Trong suy nghĩ non nớt của Tường Vi liền hạ quyết tâm, nếu ông là kẻ xấu, cô cũng sẽ là kẻ xấu.
Từ đó Tường Vi đi theo ông hành nghề trộm cắp.Cũng từ đó, ánh mắt cô không còn trong sáng, ngây thơ nữa. Ánh mắt cô đã vĩnh viễn từ biệt đứa trẻ nhỏ trong trại trẻ mồ côi ngày nào. Ánh mắt của cô đã học được cách biết trộm cắp, biết lạnh lùng, biết lừa gạt. Ánh mắt của cô hiểu được sự lạnh lẽo, hiểu được sự lừa dối và hiểu được những thứ bẩn thỉu trong xã hội.
Nhưng cho dù có chọn lại, cô vẫn sẽ đi theo ông, không hối hận.
Nhưng Tường Vi quên mất dù sao ông cũng là một con người, ông cũng có tuổi trẻ, ông cũng biết yêu. Trong một lần làm nhiệm vụ, ông gặp lại người phụ nữ mà ngày xưa ông đã từng yêu tha thiết. Bà đã sinh cho ông một đứa con trai, lớn hơn Tường Vi hai tuổi. Từ đó trong đôi mắt của ông có trộm cắp, có Tường Vi, và cả hai mẹ con bọn họ.
Tường Vi không hề ghen tị với họ mà ngược lại, cô giống cha nuôi, muốn bảo vệ người con trai lớn hơn cô bốn tuổi đó, muốn bảo vệ nụ cười ấm áp như ánh mặt trời đó của anh.
Cha nuôi bắt đầu bỏ nghề trộm cắp, muốn đem lại cho hai mẹ con họ một gia đình hoàn hảo, không muốn họ phải chịu cái cảm giác dơ bẩn, nơm nớp lo sợ người khác trả thù như hồi xưa mà ông và Tường Vi đã trải qua. Tường Vi biết tình cảm ông dành cho hai mẹ con họ đã lớn hơn bất kì thứ gì trên đời này, lớn hơn cả tình cảm ông dành cho đứa con gái nuôi là cô.
Vì vậy, buổi sáng đó, Tường Vi biết ông định nói gì. Khuôn mặt nghiêm khắc đó làm Tường Vi cảm thấy ông không còn thân thiết như trước. Ông dùng giọng nói hiền hòa mà thường ngày cô thích nghe, tàn nhẫn bóp nát mối tình đầu mới chớm nở của cô.
– Cha đã bảo nó sang Mĩ du học rồi, cha biết nó cũng thích con nhưng cha không muốn để nó ở bên cạnh con. Cha và con đều biết chúng ta phải trải qua những điều gì, con rất thông minh, chắc cũng hiểu ý cha rồi chứ?
Sao cô lại không hiểu? Thế giới của Tường Vi quá đen tối, quá u ám, mà anh lại rực rỡ như ánh ban mai. Cha nuôi đã từ bỏ tất cả để mang lại hạnh phúc cho anh và mẹ anh, làm sao có thể để cô kéo anh xuống vũng bùn.
Tường Vi mỉm cười chua xót, đến cuối cùng cha nuôi vẫn không chọn cô, cô đáp một cách lạnh nhạt.
– Con hiểu.
Quang Thành hào hứng nhớ lại cảnh tượng lúc nãy mà hai người chứng kiến. Sự di chuyển chớp nhoáng đó ngay cả anh cũng không thể nhìn rõ. Nhưng anh tin chắc tảng băng di động bên cạnh nhất định có thể giải thích vì sao.
Đi bên cạnh Quang Thành là người con trai với mái tóc màu đen huyền hơi gợn sóng, ánh mắt trầm tĩnh như đang suy ngẫm điều gì đó quan trọng mà bỏ ngoài tai mọi lời nói của Quang Thành. Ngay cả ánh nắng gay gắt bên ngoài cũng không thể xua tan đi vẻ lạnh nhạt trên khuôn mặt điển trai đó.
Một lúc lâu sau, đến nỗi Quang Thành tưởng sẽ không nhận được câu trả lời nào thì Khánh Nam đột nhiên mở miệng.
– Đánh lạc hướng.
Ngắn gọn, súc tích.
Mặc dù không thể coi là lời giải thích nhưng Quang Thành lập tức hiểu được lí do tại sao cô bé đó lại di chuyển chớp nhoáng đến vậy.
Đánh lạc hướng là chiêu trò đơn giản và cơ bản nhất của ảo thuật. Chẳng hạn như muốn biến một quả táo thành một con chim bồ câu. Ảo thuật gia sẽ hướng sự chú ý của khán giả vào một thứ gì khác thay vì quả táo rồi nhanh chóng đổi quả táo thành con chim.
Ban nãy cũng vậy, ngay lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, Tường Vi ngay lập tức hướng sự chú ý của mọi người vào tiếng chuông, làm giảm nhẹ sự tồn tại của bản thân và di chuyển một cách nhanh chóng ra phía sau Bảo Ngọc.
Nói thì dễ chứ để làm được như vậy là cả một quá trình vất vả, dường như là không thể để thành công. Sự quan sát nhạy bén, lối di chuyển nhanh nhẹn ngay cả vật được chọn để di chuyển sự chú ý sang cũng là cả một vấn đề. Vậy mà cô bé đó lại có thể thực hiện tất cả chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi hay nói đúng hơn là một cái chớp mắt.
Tường Vi đúng là một con quái vật, không hiểu một tuổi thơ như thế nào đã nuôi lớn một con quái vật như cô. Đó cũng là điều mà Khánh Nam muốn biết.
—
Tường Vi sau khi bỏ đi không hề biết mình đã trở thành mục tiêu của một vài người. Cô cúp điện thoại, vui vẻ ngửa mặt lên trời hưởng thụ ánh nắng “ấm áp”, nó ấm áp đến nỗi khiến người khác cảm thấy như bị thiêu đốt nếu đứng quá lâu dưới cái nắng gay gắt đó. Vậy mà Tường Vi lại đứng tận mười phút như thế, lại còn cười ngốc nghếch, thật không còn gì để nói.
Cái nắng này gợi lại cho Tường Vi kí ức về buổi sáng ngày hôm đó, một buổi sáng phải nói là nóng đến mức hít thở thôi cũng cảm thấy khó chịu. Cô nghe tin anh đã lên máy bay đi Mĩ du học.
Cha nuôi của Tường Vi cũng chính là cha ruột của anh, ông gọi Tường Vi vào phòng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nghĩ lại Tường Vi chưa bao giờ thấy ông làm vẻ mặt như thế với mình. Trong kí ức của cô, khuôn mặt của ông luôn hiền từ và ôn hòa giống như lần đầu cô gặp ông ở trại trẻ mồ côi.
Lần đầu gặp, ông bị một viên đạn bắn vào bả vai trái, hơi thở thoi thóp như sắp chết, máu làm một đứa trẻ như cô hoảng loạn, cô định gọi người đến cứu nhưng ông kéo tay cô lại, dúi vào tay cô một viên đá bảy màu đẹp đẽ, ông nói ông muốn cô giữ nó hộ ông.
Lần thứ hai gặp lại, ông không còn bộ dạng máu me be bét như trước mà Tường Vi lại thảm hại đến không thể tả, cô bị bắt nạt. Cô biết ông đến để lấy lại viên đá bảy màu đó. Từ lúc ông đi, Tường Vi giữ nó như giữ vàng, cho dù bị những đứa trẻ khác đòi lấy, cô nhất quyết không đưa, thậm chí còn nhịn đau để bọn chúng bắt nạt, không muốn để người lớn biết, sợ họ lấy viên đá đi.
Cô đưa trả viên đá cho ông, muốn cho ông một nụ cười thật tươi nhưng không biết có phải do chạm đến vết rách ở khóe miệng khiến Tường Vi đau hay không mà nụ cười đó lại hóa thành những giọt nước mắt, từ từ chảy dài trên khuôn mặt bé nhỏ, lấm lem của cô.
Ông không nói gì, cũng không đưa tay nhận lấy viên đá mà chỉ đưa cô vào phòng xử lí vết thương. Tường Vi cúi đầu nhìn mái tóc đã điểm bạc của ông, tự độc thoại, cô nói muốn ông đưa cô ra khỏi đây, hết lần này đến lần khác, chỉ lặp lại câu nói đó.
Băng bó xong xuôi, cuối cùng ông cũng lên tiếng. Ông cười ôn hòa, nói ông là một kẻ trộm, là kẻ xấu, là phù thủy trong những câu chuyện cổ tích, là ông ba bị mà bố mẹ hay đem ra để dọa trẻ nhỏ. Nhưng lúc đó, Tường Vi chỉ thấy một ông lão có nụ cười hiền từ như người cha mà cô hằng tưởng tượng ra trong giấc mơ.
Trong suy nghĩ non nớt của Tường Vi liền hạ quyết tâm, nếu ông là kẻ xấu, cô cũng sẽ là kẻ xấu.
Từ đó Tường Vi đi theo ông hành nghề trộm cắp.Cũng từ đó, ánh mắt cô không còn trong sáng, ngây thơ nữa. Ánh mắt cô đã vĩnh viễn từ biệt đứa trẻ nhỏ trong trại trẻ mồ côi ngày nào. Ánh mắt của cô đã học được cách biết trộm cắp, biết lạnh lùng, biết lừa gạt. Ánh mắt của cô hiểu được sự lạnh lẽo, hiểu được sự lừa dối và hiểu được những thứ bẩn thỉu trong xã hội.
Nhưng cho dù có chọn lại, cô vẫn sẽ đi theo ông, không hối hận.
Nhưng Tường Vi quên mất dù sao ông cũng là một con người, ông cũng có tuổi trẻ, ông cũng biết yêu. Trong một lần làm nhiệm vụ, ông gặp lại người phụ nữ mà ngày xưa ông đã từng yêu tha thiết. Bà đã sinh cho ông một đứa con trai, lớn hơn Tường Vi hai tuổi. Từ đó trong đôi mắt của ông có trộm cắp, có Tường Vi, và cả hai mẹ con bọn họ.
Tường Vi không hề ghen tị với họ mà ngược lại, cô giống cha nuôi, muốn bảo vệ người con trai lớn hơn cô bốn tuổi đó, muốn bảo vệ nụ cười ấm áp như ánh mặt trời đó của anh.
Cha nuôi bắt đầu bỏ nghề trộm cắp, muốn đem lại cho hai mẹ con họ một gia đình hoàn hảo, không muốn họ phải chịu cái cảm giác dơ bẩn, nơm nớp lo sợ người khác trả thù như hồi xưa mà ông và Tường Vi đã trải qua. Tường Vi biết tình cảm ông dành cho hai mẹ con họ đã lớn hơn bất kì thứ gì trên đời này, lớn hơn cả tình cảm ông dành cho đứa con gái nuôi là cô.
Vì vậy, buổi sáng đó, Tường Vi biết ông định nói gì. Khuôn mặt nghiêm khắc đó làm Tường Vi cảm thấy ông không còn thân thiết như trước. Ông dùng giọng nói hiền hòa mà thường ngày cô thích nghe, tàn nhẫn bóp nát mối tình đầu mới chớm nở của cô.
– Cha đã bảo nó sang Mĩ du học rồi, cha biết nó cũng thích con nhưng cha không muốn để nó ở bên cạnh con. Cha và con đều biết chúng ta phải trải qua những điều gì, con rất thông minh, chắc cũng hiểu ý cha rồi chứ?
Sao cô lại không hiểu? Thế giới của Tường Vi quá đen tối, quá u ám, mà anh lại rực rỡ như ánh ban mai. Cha nuôi đã từ bỏ tất cả để mang lại hạnh phúc cho anh và mẹ anh, làm sao có thể để cô kéo anh xuống vũng bùn.
Tường Vi mỉm cười chua xót, đến cuối cùng cha nuôi vẫn không chọn cô, cô đáp một cách lạnh nhạt.
– Con hiểu.
/25
|