Dạ Lang Bang bang chủ Lưu Vô Đạo nhận được tin của ngũ đệ, hắn bản thân còn không biết cái này ngũ đệ hay sao? Chỉ được cái đổ thuật cao chút, tu vi thì chăng ra sao, tiền bối trong miệng hắn cùng lắm là một tên Thiên Nguyên Cảnh võ giả mà thôi.
Một cái Thiên Nguyên Cảnh võ giả lại dám đến hắn Dạ Lang Bang sòng bạc gây chuyện, lại còn phế đi đàn em hắn, mặc dù quản lý sòng bạc tu vi chả ra sao, nhưng cũng là hắn đàn em.
Lưu Vô Đạo bản thân tu vi Thiên Nguyên Cảnh lục chuyển, lại tu luyện một bộ Thiên Cấp đỉnh công pháp, vượt cấp khiêu chiến, đã đứng ở Thiên Nguyên Cảnh vô địch.
Bản thân tự nhận mình rất mạnh, rất rất mạnh, Ở cái nho nhỏ Nhu Thành, hắn chính là Thiên gia, thế mà có kẻ dám gây chuyện, càng nghĩ càng con mẹ nó giận!
Trong chốc lát lửa giận bừng bừng, sát khí ngút trời, khiến đám đàn em xung quanh run sợ như muốn tè cả ra quần.
Bà mẹ nó, lại có người dám can đảm gây lão tử Dạ Lang Bang, hắn là sống không kiên nhẫn!
Lưu Vô Đạo vỗ bàn cái bóp, cái bàn làm bằng cứng rắn Hắc Diệu Thạch bị hắn đập vỡ tan thành mấy chục khối.
Hắn nắm truyền tin ngọc giản triệu tập đám đường chủ, cùng 100 tên cao thủ trong bang.
Chờ đợi hai mươi phút khoảng chừng, huynh đệ từ khắp các Trụ Sở tụ tập tại Tổng Bộ.
Tên nào tên đó mặt mũi hung ác, tay nắm đại đao, nghiêm chỉnh chờ đợi bang chủ ra lệnh, thật lâu không chặt người cảm giác rất khó chịu.
Các huynh đệ, có người gây chúng ta Dạ Lang Bang, các huynh đệ xem phải làm thế nào? Lưu Vô Đạo nhìn đám cao thủ trong bang hỏi.
Chặt hắn!
Sưu hồn hắn!
Tìm ra hắn gia tộc nhân!
Đồ sát...
Đám cao thủ trong bang đồng thanh rống to, lời nói tràn đầy côn đồ khí thế!
Tốt! Thật lâu không đồ gia, Nhu thành người đã quên chúng ta Dạ Lang Bang là như thế nào đáng sợ! Hôm nay chúng ta sẽ nhắc lại cho bọn hắn nhớ!
Lưu Vô Đạo nói lớn, vác lên trường đao lăng không lướt đi, đám đường chủ lăng không theo sau, các cao thủ trong ban đạp thân pháp lướt theo sau, khí thế hung tàn, không người dám cản.
Hai mươi phút đồng hồ trôi qua, Lưu Vô Đạo cùng đàn em rốt cuộc đến thành đông sòng bạc số 6, hắn lăng không đứng ngoài quát to: Kẻ nào dám đến ta Dạ Lang Bang sòng bạc gây chuyện, bước ra đây chịu chết!!!
Cố Phi đang ngồi xem truyện tranh manga bên trong, nghe tiếng quát, hắn cùng Dạ Phong đi ra.
Lưu Vô Đạo không nhìn ra Cố Phi thực hư, bởi vì hệ thống che dấu, cho dù Thiên Đạo cũng bó tay đừng nói là hắn.
Nhưng khi nhìn phía sau Dạ Phong, Lưu Vô Đạo cảm thấy mình đều muốn hít thở không thông.
Hắn cảm nhận được Kiếm đạo cường giả khí tức, đối phương mặc dù thu liễm, lại không thể che giấu trên người hắn kia cỗ khí tức bén nhọn.
Đó là kiếm ý!
Đây là một cái chân chính mà thuần túy kiếm giả, ngay cả hắn từng gặp qua vị kia Lãng Tử Kiếm Lý Dật Vân chỉ hơn chứ không kém, hơn nữa kiếm giả này thế mà chỉ đứng phía sau, cho nên cái đứng trước càng kinh khủng.
Lưu Vô Đạo trong lòng mắng to mẹ nó đen đủi, cả người nào còn cái gì khí thế, lập tức hạ xuống đất, mặt mũi tươi cười đi tới.
Mà đám đàn em của hắn cũng không ngu, bọn hắn thấy Bang chủ như vậy tất nhiên biết đối phương lợi hại, bọn hắn liền ngoan ngoãn đứng phía sau, không dám loạn động.
Thấy Lưu Vô Đạo tươi cười đi tới, Cố Phi làm sao không hiểu, hắn hỏi: Ngươi vừa nói là muốn chặt ta sao?
Không, không, là ta nói giỡn, nói đùa, ta làm sao dám chặt tiền bối... Lưu Vô Đạo tươi cười nói, sau liền chuyển chủ đề hỏi rằng: Không biết tiền bối tìm ta là có việc gì sai bảo?
Đối phương là tươi cười đối lấy, cũng không thể lấy bạo lực giải quyết, Cố Phi nói rằng: Đám cô nhi là do ai trong ban quản lý, ngươi cho hắn đem hết đám cô nhi đến đây cho ta!
Vâng! Tiền bối, ta lập tức đi gọi! Lưu Vô Đạo đầu não chuyển động, sau 0,5 giây liền nhớ ra, cô nhi cái kia là trong bang tầng dưới chót thủ đoạn kiếm tiền, tươi cười đáp, sau đó đi qua ra lệnh cho đám bang chúng.
Lại tiếp tục chờ đợi.
Cố Phi không phải rất ưa thích phiền phức, hắn ưa thích mỗi ngày du ngoạn chơi gái mà thôi, nhưng là đã nghĩ đến thì phải làm.
Cố Phi cùng Dạ Phong lại đến thanh lâu đem đi bốn đứa cô nhi tật nguyền kia, đồng thời đem luôn đám kỹ nữ theo, đám kỹ nữ vốn là không chịu đi, nhưng Cố Phi nói rằng không đi thì chặt, cho nên đám kỹ nữ đành ngoan ngoãn đi theo Cố Phi đến sòng bạc.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, Dạ Lang Bang người mới mang đám cô nhi đến, hết thảy có 121 đứa cô nhi.
Cố Phi hài lòng gật đầu, mỗi thành 120 đứa, mười thành hẳn là 1200 đứa khoảng chừng, như vậy đủ rồi, hắn cũng không rãnh rỗi mà đi quản nhiều, nuôi dạy 1200 đứa nhỏ này, cho bọn nó tu luyện, truyền bọn nó tư tưởng, để sau này bọn nó đi khắp đại lục mở Cô Nhi Viện.
Sau khi nói vài lời dụ dỗ ngon ngọt, Cố Phi hối đoái một chiếc Phi Chu, mang đám cô nhi cùng đám kỹ nữ lên rời đi.
Lưu Vô Đạo nhìn thấy Cố Phi điều khiển Phi Chu rời đi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, phất tay ra hiệu cho đàn em trở về.
Bất quá còn chưa kịp giải tán thì Phi Chu đã quay trở lại, Lưu Vô Đạo vội vàng nhìn lên không trung hỏi: Không biết tiền bối còn việc gì sai bảo?
Tất cả lên thuyền! Cố Phi ra lệnh.
Ý tiền bối là? Lưu Vô Đạo nghi hoặc hỏi lại.
Xây tường thành chưa có người, làm tạp dịch chưa có người, ngươi hiểu ý ta? Cố Phi nói rằng.
Tiền bối, Dạ Lang Bang ta là Hắc bang, làm sao có thể đi làm công việc của bình dân bá tánh kia? Hay là để ta đi giúp ngài tìm thuê người? Lưu Vô Đạo đáp, hắn một cái trong xương ẩn chứa kiêu ngạo làm sao có thể đi làm thấp kém công việc?
Ý ngươi đây là không làm? Cố Phi hỏi.
Đúng! Lưu Vô Đạo một mặt kiên quyết, chính là mẹ nó ông đây mặc kệ, bản thân là bang chủ, làm sao đem huynh đệ đi làm mấy việc thấp kém kia?
Dạ Phong, kẻ nào không lên, giết. Cố Phi phất phất tay.
Dạ Phong vâng một tiếng, sát khí kinh người bộc phát, xung quanh vô số kiếm khí dần dần ngưng tụ, toác ra khí thế bàng bạc.
Đám bang chúng phía sau Lưu Vô Đạo thấy thế liền run lẩy bẩy, bọn hắn đã từng thề muốn vì bang chủ máu chảy đầu rơi, dù bỏ qua tính mệnh cũng không chối từ.
Nhưng bây giờ, máu chảy cái cc, tính mệnh quang trọng.
Cả đám ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta.
Tiền bối, đừng giết ta a, ta làm ta làm...
Ta cũng làm...
Ta cũng làm...
...
Một cái mở đầu nói trước, sau đó lần lượt đạp khinh công nhảy theo lên Phi Chu.
Lưu Vô Đạo trợn tròn mắt.
Đây, đây là hắn vào sinh ra tử đàn em hay sao?
Không được, đàn em làm sai, nhưng ta không thể bỏ rơi đàn em.
Ta cũng làm.
Thấy kiếm khí như muốn đến, Lưu Vô Đạo tựa như lưu tinh phóng lên Phi Chu, miệng hô to: Tiền bối, ta đổi ý, ta làm, ta làm...
Một cái Thiên Nguyên Cảnh võ giả lại dám đến hắn Dạ Lang Bang sòng bạc gây chuyện, lại còn phế đi đàn em hắn, mặc dù quản lý sòng bạc tu vi chả ra sao, nhưng cũng là hắn đàn em.
Lưu Vô Đạo bản thân tu vi Thiên Nguyên Cảnh lục chuyển, lại tu luyện một bộ Thiên Cấp đỉnh công pháp, vượt cấp khiêu chiến, đã đứng ở Thiên Nguyên Cảnh vô địch.
Bản thân tự nhận mình rất mạnh, rất rất mạnh, Ở cái nho nhỏ Nhu Thành, hắn chính là Thiên gia, thế mà có kẻ dám gây chuyện, càng nghĩ càng con mẹ nó giận!
Trong chốc lát lửa giận bừng bừng, sát khí ngút trời, khiến đám đàn em xung quanh run sợ như muốn tè cả ra quần.
Bà mẹ nó, lại có người dám can đảm gây lão tử Dạ Lang Bang, hắn là sống không kiên nhẫn!
Lưu Vô Đạo vỗ bàn cái bóp, cái bàn làm bằng cứng rắn Hắc Diệu Thạch bị hắn đập vỡ tan thành mấy chục khối.
Hắn nắm truyền tin ngọc giản triệu tập đám đường chủ, cùng 100 tên cao thủ trong bang.
Chờ đợi hai mươi phút khoảng chừng, huynh đệ từ khắp các Trụ Sở tụ tập tại Tổng Bộ.
Tên nào tên đó mặt mũi hung ác, tay nắm đại đao, nghiêm chỉnh chờ đợi bang chủ ra lệnh, thật lâu không chặt người cảm giác rất khó chịu.
Các huynh đệ, có người gây chúng ta Dạ Lang Bang, các huynh đệ xem phải làm thế nào? Lưu Vô Đạo nhìn đám cao thủ trong bang hỏi.
Chặt hắn!
Sưu hồn hắn!
Tìm ra hắn gia tộc nhân!
Đồ sát...
Đám cao thủ trong bang đồng thanh rống to, lời nói tràn đầy côn đồ khí thế!
Tốt! Thật lâu không đồ gia, Nhu thành người đã quên chúng ta Dạ Lang Bang là như thế nào đáng sợ! Hôm nay chúng ta sẽ nhắc lại cho bọn hắn nhớ!
Lưu Vô Đạo nói lớn, vác lên trường đao lăng không lướt đi, đám đường chủ lăng không theo sau, các cao thủ trong ban đạp thân pháp lướt theo sau, khí thế hung tàn, không người dám cản.
Hai mươi phút đồng hồ trôi qua, Lưu Vô Đạo cùng đàn em rốt cuộc đến thành đông sòng bạc số 6, hắn lăng không đứng ngoài quát to: Kẻ nào dám đến ta Dạ Lang Bang sòng bạc gây chuyện, bước ra đây chịu chết!!!
Cố Phi đang ngồi xem truyện tranh manga bên trong, nghe tiếng quát, hắn cùng Dạ Phong đi ra.
Lưu Vô Đạo không nhìn ra Cố Phi thực hư, bởi vì hệ thống che dấu, cho dù Thiên Đạo cũng bó tay đừng nói là hắn.
Nhưng khi nhìn phía sau Dạ Phong, Lưu Vô Đạo cảm thấy mình đều muốn hít thở không thông.
Hắn cảm nhận được Kiếm đạo cường giả khí tức, đối phương mặc dù thu liễm, lại không thể che giấu trên người hắn kia cỗ khí tức bén nhọn.
Đó là kiếm ý!
Đây là một cái chân chính mà thuần túy kiếm giả, ngay cả hắn từng gặp qua vị kia Lãng Tử Kiếm Lý Dật Vân chỉ hơn chứ không kém, hơn nữa kiếm giả này thế mà chỉ đứng phía sau, cho nên cái đứng trước càng kinh khủng.
Lưu Vô Đạo trong lòng mắng to mẹ nó đen đủi, cả người nào còn cái gì khí thế, lập tức hạ xuống đất, mặt mũi tươi cười đi tới.
Mà đám đàn em của hắn cũng không ngu, bọn hắn thấy Bang chủ như vậy tất nhiên biết đối phương lợi hại, bọn hắn liền ngoan ngoãn đứng phía sau, không dám loạn động.
Thấy Lưu Vô Đạo tươi cười đi tới, Cố Phi làm sao không hiểu, hắn hỏi: Ngươi vừa nói là muốn chặt ta sao?
Không, không, là ta nói giỡn, nói đùa, ta làm sao dám chặt tiền bối... Lưu Vô Đạo tươi cười nói, sau liền chuyển chủ đề hỏi rằng: Không biết tiền bối tìm ta là có việc gì sai bảo?
Đối phương là tươi cười đối lấy, cũng không thể lấy bạo lực giải quyết, Cố Phi nói rằng: Đám cô nhi là do ai trong ban quản lý, ngươi cho hắn đem hết đám cô nhi đến đây cho ta!
Vâng! Tiền bối, ta lập tức đi gọi! Lưu Vô Đạo đầu não chuyển động, sau 0,5 giây liền nhớ ra, cô nhi cái kia là trong bang tầng dưới chót thủ đoạn kiếm tiền, tươi cười đáp, sau đó đi qua ra lệnh cho đám bang chúng.
Lại tiếp tục chờ đợi.
Cố Phi không phải rất ưa thích phiền phức, hắn ưa thích mỗi ngày du ngoạn chơi gái mà thôi, nhưng là đã nghĩ đến thì phải làm.
Cố Phi cùng Dạ Phong lại đến thanh lâu đem đi bốn đứa cô nhi tật nguyền kia, đồng thời đem luôn đám kỹ nữ theo, đám kỹ nữ vốn là không chịu đi, nhưng Cố Phi nói rằng không đi thì chặt, cho nên đám kỹ nữ đành ngoan ngoãn đi theo Cố Phi đến sòng bạc.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, Dạ Lang Bang người mới mang đám cô nhi đến, hết thảy có 121 đứa cô nhi.
Cố Phi hài lòng gật đầu, mỗi thành 120 đứa, mười thành hẳn là 1200 đứa khoảng chừng, như vậy đủ rồi, hắn cũng không rãnh rỗi mà đi quản nhiều, nuôi dạy 1200 đứa nhỏ này, cho bọn nó tu luyện, truyền bọn nó tư tưởng, để sau này bọn nó đi khắp đại lục mở Cô Nhi Viện.
Sau khi nói vài lời dụ dỗ ngon ngọt, Cố Phi hối đoái một chiếc Phi Chu, mang đám cô nhi cùng đám kỹ nữ lên rời đi.
Lưu Vô Đạo nhìn thấy Cố Phi điều khiển Phi Chu rời đi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, phất tay ra hiệu cho đàn em trở về.
Bất quá còn chưa kịp giải tán thì Phi Chu đã quay trở lại, Lưu Vô Đạo vội vàng nhìn lên không trung hỏi: Không biết tiền bối còn việc gì sai bảo?
Tất cả lên thuyền! Cố Phi ra lệnh.
Ý tiền bối là? Lưu Vô Đạo nghi hoặc hỏi lại.
Xây tường thành chưa có người, làm tạp dịch chưa có người, ngươi hiểu ý ta? Cố Phi nói rằng.
Tiền bối, Dạ Lang Bang ta là Hắc bang, làm sao có thể đi làm công việc của bình dân bá tánh kia? Hay là để ta đi giúp ngài tìm thuê người? Lưu Vô Đạo đáp, hắn một cái trong xương ẩn chứa kiêu ngạo làm sao có thể đi làm thấp kém công việc?
Ý ngươi đây là không làm? Cố Phi hỏi.
Đúng! Lưu Vô Đạo một mặt kiên quyết, chính là mẹ nó ông đây mặc kệ, bản thân là bang chủ, làm sao đem huynh đệ đi làm mấy việc thấp kém kia?
Dạ Phong, kẻ nào không lên, giết. Cố Phi phất phất tay.
Dạ Phong vâng một tiếng, sát khí kinh người bộc phát, xung quanh vô số kiếm khí dần dần ngưng tụ, toác ra khí thế bàng bạc.
Đám bang chúng phía sau Lưu Vô Đạo thấy thế liền run lẩy bẩy, bọn hắn đã từng thề muốn vì bang chủ máu chảy đầu rơi, dù bỏ qua tính mệnh cũng không chối từ.
Nhưng bây giờ, máu chảy cái cc, tính mệnh quang trọng.
Cả đám ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta.
Tiền bối, đừng giết ta a, ta làm ta làm...
Ta cũng làm...
Ta cũng làm...
...
Một cái mở đầu nói trước, sau đó lần lượt đạp khinh công nhảy theo lên Phi Chu.
Lưu Vô Đạo trợn tròn mắt.
Đây, đây là hắn vào sinh ra tử đàn em hay sao?
Không được, đàn em làm sai, nhưng ta không thể bỏ rơi đàn em.
Ta cũng làm.
Thấy kiếm khí như muốn đến, Lưu Vô Đạo tựa như lưu tinh phóng lên Phi Chu, miệng hô to: Tiền bối, ta đổi ý, ta làm, ta làm...
/39
|