Chương 10:
Sáng…
Mới 5h45, Trâm Anh phải đấu tranh tinh thần kịch liệt để có thể lết nổi cái xác rời khỏi cái giường với cái bản mặt của một con gấu trúc đang trong quá trình tiến hóa thành người. Hai mắt nó thâm quầng.
Cả đêm qua Trâm trằn trọc không tài nào ngủ được, cứ lăn qua, lăn lại, lăn tới lăn lui, toan tính, suy nghĩ đến nát óc mà vẫn không thể nghĩ ra nổi cách gì để đuổi biến hai cái tên đang “ăn nhờ ở đậu vô tổ chức” trong nhà nó được. Gần 2h sáng, nó mới chợp mắt được chút xíu đến khi chuông báo thức lúc 5h45 của nó cứ vang lên như thúc giục. Trâm Anh tính chùm chăn ngủ tiếp nhưng cứ nhớ đến chuyện ngày hôm qua “được” “du ngoạn” miễn phí 5 vòng quanh sân trường hôm qua là nó đã thấy khiếp vía rồi. Vậy đấy, cuộc đời thật lắm tai ương. Nó đành bò ra khỏi giường, làm vệ sinh cá nhân một cách miễn cưỡng và chậm chạp nhất.
Mắt nhắm mắt mở, Trâm Anh lờ đờ khoác lên người bộ đồng phục trường P&P của nó (Trâm Anh học trường P&P mà). Bộ đồng phục của trường nó không hẳn là xấu, chiếc áo sơ mi trắng muốt kết hợp với chiếc váy ngắn ngang đầu gối màu đen không bao giờ lỗi mốt thì đố đứa nào dám chê xấu. Nhưng với Trâm Anh thì không thể ưa nổi. Nó vốn rất ghét mặc váy, cho dù bộ váy đó có đẹp đến đâu. Điều đó được thể hiện qua sự “chống đối” với bộ đồng phục là nó mặc một chiếc quần soóc ở bên trong váy. Như vậy mới tha hồ tung tăng chớ hô hô… (^_^)
Trâm Anh xuống bếp làm đồ ăn sáng. Đeo cái tạp dề có hình Doraemon vào người, nó đặt cái chảo lên bếp rồi mở tủ lạnh.
Nhưng…cuộc đời thật lắm trái ngang!! Mới giờ này ngày hôm qua thôi, tủ lạnh của nhà nó còn đầy ắp đồ ăn, vậy mà bây giờ đúng là một trời một vực. Tủ lạnh trống trơn. Trâm Anh ngán ngẩm đóng cửa tủ lạnh, thầm rủa cái tên Khánh Đăng chết dẫm. Vì hắn, do hắn, chính hắn là nguyên nhân đã khiến toàn bộ đống thực phẩm dự trữ “mê trai” trong tủ lạnh đã bỏ rơi Trâm Anh đáng thương, lon ton xách dép chạy theo “trai”.
-Đồ chết dẫm, đồ giám ngục hâm hẩm hầm hâm, điên điên khùng khùnggg!!-Trâm Anh bực bội, không ngừng rủa >.<
-Nói ai thế??-Âm thanh cứ như tiếng gọi của “Diêm Vương đại đế gọi một vong linh nhỏ bé về chầu ở bên cạnh mình” vậy.
Trâm Anh quay lưng lại. Đập vào mắt nó là hình ảnh của một tên giám ngục không hơn không kém, nộ khí phưng phừng như con bò tót nhìn thấy một tấm vải đỏ choe đỏ choét đầy khiêu khích trước mặt.
-Nói ai nhỉ??-Trước “con bò tót” này, Trâm Anh chỉ còn thấy cách giả điên là hay nhất-Ai ấy nhỉ?? Hơ..hơ…
-Nói ai mà không biết à??-Khánh Đăng (kiêm “bò tót” ^.^) hậm hực. Chắc là cậu phải chịu thua cái trò giả điên này của Trâm Anh mất rồi! (@.@)
-À…ờ…ờ..thì…thì-Trâm Anh kéo dài giọng, rồi giả cái vẻ mặt hốt hoảng, đánh trống lảng-Thôi chết, đến giờ đi học rồi! Tôi phải đi học đây.
Trâm Anh chuồn thẳng ra ngoài cửa nhân lúc Khánh Đăng còn đang ngơ ngác. Khánh Đăng vừa định thần lại thì Trâm Anh đã biến đi mất tiêu. Thật tình, sao trong lúc này, cậu lại có biểu hiện ngu-đột-xuất thế nhỉ?? Khánh Đăng lù lù ngồi xuống ghế, chưa kịp đặt mông xuống thì Trâm Anh đã xồng xộc chạy vào hét lớn:
-Tên kiaaa…
Khánh Đăng giật bắn mình, thiếu điều muốn ghim luôn mặt xuống sàn nhà. Cậu nhóc nổi quạu:
-Làm cái quái gì thế hả?? Mới sáng sớm bảnh mắt ra đã khùng rồi!!
Trâm Anh không nói không rằng, chạy lại túm lấy cổ áo Khánh Đăng mà mắng xối xả:
-Tôi nói cho mà biết nhé. Tôi Đặng Hàn Trâm Anh trước đây sống trong sạch, không gây thù cũng không chuốc oán với bất kì ai mà sao tự dưng bây giờ lại có hai tên giám ngục mặt dày mày dạn vác xác đến ở nhà tôi chứ??? Điên thì điên cũng vừa vừa phai phải thôi để người khác còn điên với chứ. Não phẳng thì cũng phẳng phiu nó vừa thôi, ít ra thì cũng phải có một vài nếp nhăn chứ?? Cậu…
-THÔI!! Làm ơn im giùm cái.
Sức chịu đựng của Khánh Đăng đã vượt qua giới hạn, cậu nhóc đành phải hét một câu to để chấm dứt ngay cái “tiết mục” “kể chuyện bé nghe” không có dấu hiệu tạm dừng, luôn tấn công không ngừng và không nghỉ của Trâm Anh. Và sau đây sẽ là “tiết mục tức nước vỡ bờ” của Khánh Đăng. Cậu nhóc nhăn nhó, hất tay Trâm Anh ra khỏi cổ áo mình:
-Cậu làm trò kì khôi gì vậy hả?? Không dưng chạy xồng xộc vào nhà rồi mắng tôi xối xả là sao?? Tôi làm gì cậu hả?? Nói thử ra xem.
Trâm Anh tính vênh mặt cãi lại, bỗng tự dưng từ đâu chui ra hai con khỉ đầu bù tóc rối.
-Hai người làm gì thế?? Mới sáng ra đã ỏm củ tỏi với nhau rồi. Không để cho người khác yên bình một ngày à??-Gia Minh làu bàu, tiện thể ngáp một cái.
-Đúng đấy..hơ..hơ-Trọng Khanh cũng ngoác miệng rộng đến mang tai mà ngáp.
-Làm gì hả?? Làm gì mấy ông tự biết sao hỏi tôi??-Trâm Anh bất mãn
-Nói ngang!-Khánh Đăng chau mày
-Ngang hả?? Ngang thì cũng không bằng kẻ não phẳng như mấy ông đâu!!
-Nói hẳn hoi xem nào.-Khánh Đăng bắt đầu hơi bực
-Tóm lại một câu là mấy ông có nhớ là hôm qua mình quên cái gì không HẢ?? (Jun: Chị hỏi kiểu này thì đố thằng nào trả lời được?? +.+)
-Không!-Ba tên ngu ngơ nhìn nhau.
-Xe đạp của tôi đâu rồi HẢ???-Trâm Anh bỗng dưng gầm lên.
“Chết rồi!!” Cả ba tên lấm lét nhìn mặt nhau. Hôm qua, chỉ vì hí hửng vì có xe xịn, mà cả ba tên không một tên nào nhớ đến mấy con ngựa sắt của Trâm Anh còn đang vứt ở nhà Khánh Đăng. Và hậu quả là cái đầu bốc khói, trông giống hao hao cái…tàu hỏa của Trâm Anh.
-À..thì…x…xe…đang ở….ở…-Trọng Khanh ngắc ngứ
-Xe đạp của tôi ở đâu hả?? Đừng bảo là đem xe của tôi đi bán để lấy tiền thuê cái con xế hộp của mấy người nhé.
-Hả???-Trọng Khanh, Gia Minh, Khánh Đăng lần lượt trố mắt nhìn Trâm Anh. Cái kiểu suy diễn linh tinh gì thế này?? Cô nàng này ăn gì mà sao nghĩ được nhiều thứ vớ vẩn thế nhỉ??
-Ai bảo thế??-Gia Minh bất bình
-Thế xe chị đâu em trai??-Trâm Anh khoanh tay trước ngực, dậm dậm chân xuống nền nhà.
-À, thật ra thì…
-Thì xe của cậu..à...Đúng rồi đang ở tiệm sửa xe. Bọn tôi làm hỏng nó nên ờ… gửi ở đó, rồi… thuê xe ô tô đi về-Khánh Đăng vội vàng tranh ngay lời Gia Minh, nghĩ ra cái lí do củ chuối để giải tỏa mối nghi ngờ đang dâng trào trong Trâm Anh, đồng thời, lia ngay ánh mắt sát thủ về phía Gia Minh để cảnh báo cậu nhóc đừng có ăn nói lộ liễu.
-À, hiểu rồi. Nhưng… TÔI ĐI HỌC BẰNG GÌ??-Trâm Anh bất mãn, hằm hằm nhìn ba tên não phẳng đứng trước mặt mình.
-Căng hải ! (tức là hai cẳng, là lội bộ ^^)
Khánh Đăng buông một câu phũ phàng, định quay lưng đi thì bị Trâm Anh tóm ngay lấy cổ Khánh Đăng mà lắc lắc:
-Tên giám ngục điên này, đi tới đâu niềm vui bay mất tới đó mà. Bảo tôi “hai cẳng” hả?? Còn lâu nhé!
Khánh Đăng cảm thấy trời đất cứ như chao đảo, gầm lên:
-THÔI ĐI. Khùng đủ chưa? Tôi lấy ô tô đưa cậu đi là được chứ gì??
-Trưa lại đi đón tôi về nhớ.
-Biết rồi.
Trâm Anh giờ mới chịu bỏ “càng cua” khỏi cổ Khánh Đăng, hậm hực:
-Còn không thay đồ đi à?? Tôi mà bị muộn học là cậu chết với tôi.
Khánh Đăng bước lên từng bậc cầu thang, thong thả nói vọng xuống:
-Ôsin vô lễ với chủ. Trừ một ngày lương.
Trâm Anh tức thiếu điều muốn ói máu. Trọng Khanh, Gia Minh không biết nói gì, chỉ biết nhìn nhau, chẹp miệng.
Sáng…
Mới 5h45, Trâm Anh phải đấu tranh tinh thần kịch liệt để có thể lết nổi cái xác rời khỏi cái giường với cái bản mặt của một con gấu trúc đang trong quá trình tiến hóa thành người. Hai mắt nó thâm quầng.
Cả đêm qua Trâm trằn trọc không tài nào ngủ được, cứ lăn qua, lăn lại, lăn tới lăn lui, toan tính, suy nghĩ đến nát óc mà vẫn không thể nghĩ ra nổi cách gì để đuổi biến hai cái tên đang “ăn nhờ ở đậu vô tổ chức” trong nhà nó được. Gần 2h sáng, nó mới chợp mắt được chút xíu đến khi chuông báo thức lúc 5h45 của nó cứ vang lên như thúc giục. Trâm Anh tính chùm chăn ngủ tiếp nhưng cứ nhớ đến chuyện ngày hôm qua “được” “du ngoạn” miễn phí 5 vòng quanh sân trường hôm qua là nó đã thấy khiếp vía rồi. Vậy đấy, cuộc đời thật lắm tai ương. Nó đành bò ra khỏi giường, làm vệ sinh cá nhân một cách miễn cưỡng và chậm chạp nhất.
Mắt nhắm mắt mở, Trâm Anh lờ đờ khoác lên người bộ đồng phục trường P&P của nó (Trâm Anh học trường P&P mà). Bộ đồng phục của trường nó không hẳn là xấu, chiếc áo sơ mi trắng muốt kết hợp với chiếc váy ngắn ngang đầu gối màu đen không bao giờ lỗi mốt thì đố đứa nào dám chê xấu. Nhưng với Trâm Anh thì không thể ưa nổi. Nó vốn rất ghét mặc váy, cho dù bộ váy đó có đẹp đến đâu. Điều đó được thể hiện qua sự “chống đối” với bộ đồng phục là nó mặc một chiếc quần soóc ở bên trong váy. Như vậy mới tha hồ tung tăng chớ hô hô… (^_^)
Trâm Anh xuống bếp làm đồ ăn sáng. Đeo cái tạp dề có hình Doraemon vào người, nó đặt cái chảo lên bếp rồi mở tủ lạnh.
Nhưng…cuộc đời thật lắm trái ngang!! Mới giờ này ngày hôm qua thôi, tủ lạnh của nhà nó còn đầy ắp đồ ăn, vậy mà bây giờ đúng là một trời một vực. Tủ lạnh trống trơn. Trâm Anh ngán ngẩm đóng cửa tủ lạnh, thầm rủa cái tên Khánh Đăng chết dẫm. Vì hắn, do hắn, chính hắn là nguyên nhân đã khiến toàn bộ đống thực phẩm dự trữ “mê trai” trong tủ lạnh đã bỏ rơi Trâm Anh đáng thương, lon ton xách dép chạy theo “trai”.
-Đồ chết dẫm, đồ giám ngục hâm hẩm hầm hâm, điên điên khùng khùnggg!!-Trâm Anh bực bội, không ngừng rủa >.<
-Nói ai thế??-Âm thanh cứ như tiếng gọi của “Diêm Vương đại đế gọi một vong linh nhỏ bé về chầu ở bên cạnh mình” vậy.
Trâm Anh quay lưng lại. Đập vào mắt nó là hình ảnh của một tên giám ngục không hơn không kém, nộ khí phưng phừng như con bò tót nhìn thấy một tấm vải đỏ choe đỏ choét đầy khiêu khích trước mặt.
-Nói ai nhỉ??-Trước “con bò tót” này, Trâm Anh chỉ còn thấy cách giả điên là hay nhất-Ai ấy nhỉ?? Hơ..hơ…
-Nói ai mà không biết à??-Khánh Đăng (kiêm “bò tót” ^.^) hậm hực. Chắc là cậu phải chịu thua cái trò giả điên này của Trâm Anh mất rồi! (@.@)
-À…ờ…ờ..thì…thì-Trâm Anh kéo dài giọng, rồi giả cái vẻ mặt hốt hoảng, đánh trống lảng-Thôi chết, đến giờ đi học rồi! Tôi phải đi học đây.
Trâm Anh chuồn thẳng ra ngoài cửa nhân lúc Khánh Đăng còn đang ngơ ngác. Khánh Đăng vừa định thần lại thì Trâm Anh đã biến đi mất tiêu. Thật tình, sao trong lúc này, cậu lại có biểu hiện ngu-đột-xuất thế nhỉ?? Khánh Đăng lù lù ngồi xuống ghế, chưa kịp đặt mông xuống thì Trâm Anh đã xồng xộc chạy vào hét lớn:
-Tên kiaaa…
Khánh Đăng giật bắn mình, thiếu điều muốn ghim luôn mặt xuống sàn nhà. Cậu nhóc nổi quạu:
-Làm cái quái gì thế hả?? Mới sáng sớm bảnh mắt ra đã khùng rồi!!
Trâm Anh không nói không rằng, chạy lại túm lấy cổ áo Khánh Đăng mà mắng xối xả:
-Tôi nói cho mà biết nhé. Tôi Đặng Hàn Trâm Anh trước đây sống trong sạch, không gây thù cũng không chuốc oán với bất kì ai mà sao tự dưng bây giờ lại có hai tên giám ngục mặt dày mày dạn vác xác đến ở nhà tôi chứ??? Điên thì điên cũng vừa vừa phai phải thôi để người khác còn điên với chứ. Não phẳng thì cũng phẳng phiu nó vừa thôi, ít ra thì cũng phải có một vài nếp nhăn chứ?? Cậu…
-THÔI!! Làm ơn im giùm cái.
Sức chịu đựng của Khánh Đăng đã vượt qua giới hạn, cậu nhóc đành phải hét một câu to để chấm dứt ngay cái “tiết mục” “kể chuyện bé nghe” không có dấu hiệu tạm dừng, luôn tấn công không ngừng và không nghỉ của Trâm Anh. Và sau đây sẽ là “tiết mục tức nước vỡ bờ” của Khánh Đăng. Cậu nhóc nhăn nhó, hất tay Trâm Anh ra khỏi cổ áo mình:
-Cậu làm trò kì khôi gì vậy hả?? Không dưng chạy xồng xộc vào nhà rồi mắng tôi xối xả là sao?? Tôi làm gì cậu hả?? Nói thử ra xem.
Trâm Anh tính vênh mặt cãi lại, bỗng tự dưng từ đâu chui ra hai con khỉ đầu bù tóc rối.
-Hai người làm gì thế?? Mới sáng ra đã ỏm củ tỏi với nhau rồi. Không để cho người khác yên bình một ngày à??-Gia Minh làu bàu, tiện thể ngáp một cái.
-Đúng đấy..hơ..hơ-Trọng Khanh cũng ngoác miệng rộng đến mang tai mà ngáp.
-Làm gì hả?? Làm gì mấy ông tự biết sao hỏi tôi??-Trâm Anh bất mãn
-Nói ngang!-Khánh Đăng chau mày
-Ngang hả?? Ngang thì cũng không bằng kẻ não phẳng như mấy ông đâu!!
-Nói hẳn hoi xem nào.-Khánh Đăng bắt đầu hơi bực
-Tóm lại một câu là mấy ông có nhớ là hôm qua mình quên cái gì không HẢ?? (Jun: Chị hỏi kiểu này thì đố thằng nào trả lời được?? +.+)
-Không!-Ba tên ngu ngơ nhìn nhau.
-Xe đạp của tôi đâu rồi HẢ???-Trâm Anh bỗng dưng gầm lên.
“Chết rồi!!” Cả ba tên lấm lét nhìn mặt nhau. Hôm qua, chỉ vì hí hửng vì có xe xịn, mà cả ba tên không một tên nào nhớ đến mấy con ngựa sắt của Trâm Anh còn đang vứt ở nhà Khánh Đăng. Và hậu quả là cái đầu bốc khói, trông giống hao hao cái…tàu hỏa của Trâm Anh.
-À..thì…x…xe…đang ở….ở…-Trọng Khanh ngắc ngứ
-Xe đạp của tôi ở đâu hả?? Đừng bảo là đem xe của tôi đi bán để lấy tiền thuê cái con xế hộp của mấy người nhé.
-Hả???-Trọng Khanh, Gia Minh, Khánh Đăng lần lượt trố mắt nhìn Trâm Anh. Cái kiểu suy diễn linh tinh gì thế này?? Cô nàng này ăn gì mà sao nghĩ được nhiều thứ vớ vẩn thế nhỉ??
-Ai bảo thế??-Gia Minh bất bình
-Thế xe chị đâu em trai??-Trâm Anh khoanh tay trước ngực, dậm dậm chân xuống nền nhà.
-À, thật ra thì…
-Thì xe của cậu..à...Đúng rồi đang ở tiệm sửa xe. Bọn tôi làm hỏng nó nên ờ… gửi ở đó, rồi… thuê xe ô tô đi về-Khánh Đăng vội vàng tranh ngay lời Gia Minh, nghĩ ra cái lí do củ chuối để giải tỏa mối nghi ngờ đang dâng trào trong Trâm Anh, đồng thời, lia ngay ánh mắt sát thủ về phía Gia Minh để cảnh báo cậu nhóc đừng có ăn nói lộ liễu.
-À, hiểu rồi. Nhưng… TÔI ĐI HỌC BẰNG GÌ??-Trâm Anh bất mãn, hằm hằm nhìn ba tên não phẳng đứng trước mặt mình.
-Căng hải ! (tức là hai cẳng, là lội bộ ^^)
Khánh Đăng buông một câu phũ phàng, định quay lưng đi thì bị Trâm Anh tóm ngay lấy cổ Khánh Đăng mà lắc lắc:
-Tên giám ngục điên này, đi tới đâu niềm vui bay mất tới đó mà. Bảo tôi “hai cẳng” hả?? Còn lâu nhé!
Khánh Đăng cảm thấy trời đất cứ như chao đảo, gầm lên:
-THÔI ĐI. Khùng đủ chưa? Tôi lấy ô tô đưa cậu đi là được chứ gì??
-Trưa lại đi đón tôi về nhớ.
-Biết rồi.
Trâm Anh giờ mới chịu bỏ “càng cua” khỏi cổ Khánh Đăng, hậm hực:
-Còn không thay đồ đi à?? Tôi mà bị muộn học là cậu chết với tôi.
Khánh Đăng bước lên từng bậc cầu thang, thong thả nói vọng xuống:
-Ôsin vô lễ với chủ. Trừ một ngày lương.
Trâm Anh tức thiếu điều muốn ói máu. Trọng Khanh, Gia Minh không biết nói gì, chỉ biết nhìn nhau, chẹp miệng.
/19
|