(Chú ý nhé: Chap này sẽ có thêm hai nhân vật mới:
-Nguyễn Hoàng Trọng Khanh(17t) là bạn của Gia Minh. Ngoại hình và gương mặt thuộc loại hot, là công tử của một gia đình giàu có và là 1 anh chàng vui tính, tốt bụng)
-Trần Khánh Đăng(17t) bạn của Gia Minh và Trọng Khanh. Anh này có ngoại hình và gương mặt đẹp trai. Gia thế thì “không phải dạng vừa đâu” nha (chỉ cần hiểu nhà tên này giàu là được rồi, không nói gì thêm nữa. Đau đầu lắm!! >”<). Tính cách rất kì cục: lầm lì, ít nói nhưng vẫn không hẳn là kiểu “lạnh như đá”!!)
Gia Minh ngồi chờ hai thằng bạn ở quán café quen thuộc. Cậu chọn chỗ ngồi góc trong cùng của quán để tránh những đôi mắt hình trái tim đỏ chói của mấy bà cô trong quán. Nhưng chui vào xó nào cũng chẳng trốn nổi vì khuôn mặt điển trai của cậu đã “phản chủ”, nó cứ ngời ngời lên. Và lúc ấy cậu cũng nghiệm ra một điều rằng: Đẹp trai quá cũng khổ. Haizzzz…
Hai tên bạn thân của Gia Minh mãi vẫn chưa thèm vác mặt đến. Chắc giờ này Gia Minh sắp tiến hóa từ người sang hươu cao cổ mất. Cậu sắp rời xa bạn bè bên này, từ giã bố mẹ hiền để về Việt Nam chung sống với bà chị là một “nữ quỷ dạ xoa” ưa bạo lực nên gọi chúng nó ra đây để tạm biệt chứ bộ. Hồi nhỏ, Gia Minh hay hứng lên là chọc Trâm Anh cho vui rồi…chuồn tuy rằng trước đó đã biết rất rõ ràng là kiểu gì cũng bị ăn một cái cốc đầu đau điếng từ bà chị đanh đá
Mà ngồi chờ mãi có thấy bóng dáng tên nào đâu. Hết kiên nhẫn nổi, Gia Minh càu nhàu:
-Hai thằng quỷ, mãi chẳng thèm đến. Có mất tiền đâu mà sợ…hừ…
Chợt tiếng chuông điện thoại của Gia Minh reo vang. Là “ma ma tổng” Mai gọi. (oái, chap trước mình quên giới thiệu tên của mẹ Gia Minh & Trâm Anh rồi nên bây giờ giới thiệu bù vậy!!)
-Alo, mẹ gọi con có việc gì không ạ?
-Ôi, con zai iu quí của mẹ. Con chuẩn bị đồ đạc chưa.
“Hic, thứ tư mới về cơ mà”
-Dạ…chưa….ạ-Gia Minh kéo dài giọng chán nản
-Khi về thì nhớ phải nghe lời chị con đó. Biết chưa ?? Nều không thì liệu hồn-Bà Mai buông lời cảnh cáo làm Gia Minh lạnh sống lưng
Gia Minh chỉ còn biết à ừ cho xong chuyện:
-À, vâng…
-Vậy nhé, chị Trâm Anh yêu quí của con sẽ ra đón con đấy. Bye con.-Bà Mai vui vẻ chào tạm biệt thằng con zai quí tử.
Gia Minh “nhái” lại từ “yêu quí”, chỉ mới nghe đã thấy gai!! Trâm Anh đanh đá có thương hiệu hẳn hoi, từ nhỏ đến lớn toàn bắt nạt Gia Minh. Kể từ đây coi như hoàng tử Gia Minh nhà ta lâm vào cảnh cuộc sống bế tắc …hic.hic…
Cửa quán café thình lình bật mở. Một chàng có khuôn mặt đẹp như thiên sứ đang đi vào trong quán. Nói tóm lại bằng hai chữ ĐẸP TRAI. Mái tóc đen nhánh của anh chàng kia trông thật lãng tử. Gia Minh giờ không còn là tiêu điểm của những ánh mắt hám zai kia nữa. Cậu càng khỏe hờ.. hờ. Và chàng trai xấu số là vật “thế mạng” kia là ai nhỉ??!!
Đó là hotboy Trọng Khanh-thằng bạn thân “vô tình” đã cho Gia Minh ngồi “leo cây đợi khỉ” cả nửa tiếng đồng hồ.
Trọng Khanh quét mắt qua một lượt rồi nhận ra thằng bạn mình đang ngồi ủ rũ trong một góc. Cậu hững hờ đi đến chỗ Gia Minh.
-Ôi, lại hotboy đến nữa kìa…-các cô nàng hám zai hét lên
-Ôi ôi, anh ấy nhìn tôi…-nàng A mơ mộng
-Anh ấy nhìn cô bao giờ?? -nàng B cãi lại
-Này, chị tưởng mình thì xinh lắm đấy. Anh ấy còn chả thèm liếc chị nửa con mắt ấy chứ!!
-Cô nói lại xem..
-@#$%^&*@#^^%&!!...
Hàng loạt tiếng cãi nhau chí chóe của các nàng hám zai vang lên chí chóe.Trọng Khanh chỉ còn biết cười khổ “Tôi đâu có nhìn các cô. Tôi tìm thằng bạn tôi thôi mà (>”<)!!”.
Điếc cả tai, Trọng Khanh lủi nhanh vào chỗ Gia Minh “tránh bão”. Trọng Khanh vỗ vai Gia Minh:
-Mày sao thế?
Gia Minh chả buồn ngước mặt lên, chán nản đáp lại:
-Chả sao!!
Trọng Khanh hơi bất ngờ trước câu trả lời của Gia Minh, đôi lông mày thanh tú của cậu nhíu lại. Cậu gặng hỏi:
-Sao mà mày ủ rũ thế??
Gia Minh hết chịu nổi, đứng phắt dậy:
-Sao trăng gì nữa. Hai thằng bây cho tao ngồi leo cây nửa tiếng đồng hồ ở đây mà sướng à??
-Thôi đi mày. Tao bận mà-Trọng Khanh cười khì khì xua tay, kéo ghế ngồi xuống.
Gia Minh cũng ngồi xuống theo, mặt cau có.
-Anh đẹp trai ơi, anh có muốn uống gì không ạ??
Trọng Khanh ngước mắt lên nhìn. Giời ạ, một bà chị mặt trát hàng tấn phấn son đang làm dáng yểu điệu trước mặt cậu.
-BÀ CHỊ GIÀ XINH ĐẸP, cho em ly cà phê đen đá nhé!!- Trọng Khanh nhấn mạnh bốn chữ đầu làm cho bà chị phấn son kia xấu hổ ôm mặt bỏ đi.
Gia Minh cười cợt nhìn Trọng Khanh:
-Mày được đấy.
-Chuyện.-Trọng Khanh vênh mặt.
Hai thằng cười đùa vui vẻ. Các nàng cứ phải gọi là ngất lên ngất xuống. Lát sau, phục vụ mang cà phê đến cho Trọng Khanh. Nhưng đó không phải là bà chị phấn son kia rồi. Vì chị ta còn đang bận…xấu hổ!!!! Gia Minh chợt nhớ ra điều gì đó rồi kéo kéo áo Trọng Khanh:
-Ê.
-Gì??
-Khánh Đăng đâu mày??
Trọng Khanh nhấp ngụm cà phê một cách thong thả:
-Sao tao biết được.
-Ơ thế mày không đi với nó à?
-Ừ
-Thế mày biết nó ở đâu không?
-Đã bảo là chịu rồi mà, hỏi mãi. Đầu óc có vấn đề gì à?-Trọng Khanh nổi khùng lên với những câu hỏi cực kì “chuối củ” của Gia Minh.
-Vậy thôi!!!
Trọng Khanh nhìn Gia Minh chằm chằm. Hình như hôm nay Gia Minh có gì đó hơi lạ, ngoan hơn mọi khi. Bình thường Trọng Khanh mà nói những câu như vậy thì Gia Minh đã nhảy choi choi lên và “chiến” lại rồi. Ít nhất thì Gia Minh cũng cốc đầu Trọng Khanh một cái ấy chứ. Đôi mắt Trọng Khanh chợt dừng lại ở chỗ trống bên cạnh Gia Minh. Cậu nói ra vẻ “ta đây biết tỏng rồi, không phải giấu”, cười gian gian:
-À hiểu rồi!!
-Gì??
-Hôm nay không có “bóng hồng” nào ở bên cạnh nên…
Gia Minh cau có, xua xua tay bất lực:
-Vớ vẩn. Ăn nói linh tinh.
-Thôi nhá. Không phải giấu đâu, trong quán này ối cô em nhìn cũng được đấy!!!
Trọng Khanh cười toe làm mặt Gia Minh tối sầm xuống thành một mảng trời đen kịt. Gia Minh ỉu xìu:
- Tao sắp về Việt Nam rồi còn tán tỉnh cái gì nữa
Trọng Khanh nhấp ngụm cà phê vào miệng, chưa kịp nuốt thì đã bị câu nói của Gia Minh “tống” hết ra ngoài hộ. Trọng Khanh ho sặc sụa:
-Thằng khỉ!!!Mày đùa kiểu gì thế HẢ?? Tốn ngụm cà phê của tao rồi đó, biết chưa??
-Mày tốn kệ mày. Thế có quan trọng bằng việc tao về không???
-Thế hả??? Vậy bố mẹ mày ở bên này thì mày về ở với ai??
-Ở với chị tao.
Trọng Khanh ngạc nhiên. Gia Minh có chị mà chả thấy ho he gì. Anh chơi với Gia Minh từ năm lớp 10 đến giờ mà có thấy nhắc là có chị em gì đâu. Gia Minh đẹp trai như vầy chắc chị nó cũng xinh lắm chứ nhỉ??. Trọng Khanh bắt đầu màn “tra hỏi”. Nào là “Chị mày bao nhiêu tuổi??”; “Xinh không??”; “Cao bao nhiêu??”; “Hiền hay dữ??”….blo bla…. Cả hàng tá câu hỏi của Trọng Khanh cứ thế mà quay mòng mòng quanh đầu Gia Minh. Gia Minh đập bàn cái rầm:
-YA, cái thằng này. Hỏi lắm thế!!!
Hễ nghĩ đến bà chị ưa bạo lực là Gia Minh đã khổ rồi. Thằng bạn cậu chả tâm lí gì cả.Gia Minh đã…sợ bả rồi mà cứ động vào nỗi đau của cậu một cách ngây thơ. Cũng phải thôi, vì Trọng Khanh đâu có biết.
-Thôi, cho tao hỏi nốt câu nhé. Chị mày có xinh không??
-Tạm
-Hiền không??
-Tạm
-Thế…
Trọng Khanh chưa kịp hỏi han gì thêm đã bị Gia Minh chặn họng một cách phũ phàng:
-Mày định điều tra lí lịch chị tao đấy à??
-Hơ hơ đâu có. Mày nói vớ vẩn gì thế?? Tao….
-Ôi, lại hotboy…. Anh ấy…anh ấy…đẹp trai quá
Tiếng hét chứa chan sự hạnh phúc của một cô nàng nào đó cắt ngang lời nói của Trọng Khanh. Mọi người đồng loạt chuyển tầm nhìn sang một chàng trai tóc nâu bước vào trong quán. Anh chàng này phải nói là RẤT ĐẸP TRAI (còn hơn cả Trọng Khanh nhà ta đấy ạ). Đôi mắt của “anh ý” mang một màu đen sâu thẳm. Khuôn mặt thanh tú nhưng đáng tiếc là trông cứ lầm lầm lì lì, không nói năng gì cả. (Mất hết cả cảm tình!!)
Một lần nữa, tình trạng lảm nhảm mơ mộng của các cô gái trong quán lại xảy ra.
- Ôi, ôi, đẹp trai quá…
-Hai anh kia đã đẹp rồi, anh này còn đẹp hơn nữa cơ… O__0
- Oa…. Như thiên sứ luôn
-##%$%*&*)
Trọng Khanh huých huých tay Gia Minh, nói nhỏ:
-Mỗi lần thằng Đăng đến là y như rằng có bạo loạn..
Gia Minh chẹp miệng, thở dài:
-Ờ, phải rồi… Haizzzzz….
Khánh Đăng tránh đi ánh mắt săm soi của các cô nàng hám zai đang “chiếu cố” trên người mình. Cậu len lỏi qua các bàn để đến với bàn có hai thằng bạn cũng đang nhìn mình chằm chằm.
-Uống gì không để tao gọi.-Trọng Khanh tỏ vẻ quan tâm đến Khánh Đăng vì vốn dĩ đồng cảnh ngộ với nhau cả mà.
-Thôi!! Khỏi cần.-Khánh Đăng ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Gia Minh
Gia Minh, Trọng Khanh chẹp miệng:
-Khổ mày ghê!!
Khánh Đăng gườm gườm:
-Khổ cái đầu hai thằng bây. Đã bảo bận không đi được, cứ lôi lôi kéo kéo. Bực mình.
-Làm gì mà bận??-đồng thanh.
-Đặt vé máy bay
-Làm gì??- hỏi tiếp.
-Về Việt Nam.
-Làm gì???-Lại hỏi tiếp.
-Sao tao biết được.
Nghe đến câu này, Trọng Khanh nhảy vào ton hót:
-Hai thằng về hết, còn lại mỗi mình tao ở đây. Chán chết!!
Gia Minh cáu kỉnh:
-Mày tưởng tao về là sướng lắm ấy!! Y chang địa ngục. Thích thì về luôn cùng tao cho biết!!
-Thật hả? Tao cũng muốn về. Hay ba đứa về luôn nhé.
Khánh Đăng nhíu mày. Hai thằng bạn của cậu nói chuyện gì mà làm cậu không hiểu hết. Đứa tung, đứa hứng, chả có đầu đuôi gì. Khánh Đăng hỏi lại:
-Nói gì thế?
Rồi đến lượt Trọng Khanh và Gia Minh cùng ngơ ngác. Mặt hai tên này đần ra trông đến ngộ, cùng đồng thanh:
-Nói gì??
-Thế sao lúc nãy bảo về nhà sướng khổ này nọ. Tóm lại là tao không hiểu gì hết. Giải thích giùm!!-Khánh Đăng đều đều “nhả” từng chữ.
Gia Minh và Trọng Khanh cùng “À” ra một tiếng rồi thay phiên nhau giải thích:
-Tao bị bố mẹ tao bắt về Việt Nam ở cùng chị…
Gia Minh chưa kịp nói hết câu, Trọng Khanh đã ngắt lời:
-Mà nghe nói nhá, chị nó xinh cực luôn. Nhỏ đó là chị song sinh của thằng Minh đấy… bằng tuổi anh em mình luôn
Gia Minh:
-Ê…thằng này!! Ai cho mày ngắt lời tao hả??
Trọng Khanh:
-Gì??? Tao ngắt lời mày bao giờ??
Gia Minh:
-Lúc nãy đấy!!
Trọng Khanh:
-Tao chỉ nói hộ thôi mà!!
Gia Minh:
-Thế chẳng lẽ không giống nhau à??
Trọng Khanh:
-Chứ còn gì nữa!!
Gia Minh:
-Ai bảo là giống??
Khánh Đăng hết chịu nổi. Hai thằng bạn anh cứ phải gọi là nhảy choi choi lên mà cãi nhau “ỏm củ tỏi”. Sự ầm ĩ như vậy đối với một người yên tĩnh như cậu thì quả là cực hình.. Haizzz..khổ ghê. Khánh Đăng khoát tay:
-Thôi, hai thằng này. Tao hiểu hết rồi, không cãi nhau nữa!!
Ngay lập tức, hai con “cào cào” và “châu chấu” ngồi xuống, nghe ngóng. Khánh Đăng tiếp lời:
-Rồi, thằng Minh về Việt Nam chứ gì??Tao cũng về đây. Còn thằng Khanh muốn về thì cũng về luôn.
Trọng Khanh huých huých tay Gia Minh, đưa mắt ghen tị:
-Hai thằng bây sướng nhớ!!
Gia Minh cau có:
-Sướng cái con khỉ!!
Khánh Đăng tiếp lời:
-Đúng rồi!! Về lại bị quản lí này nọ. Mệt. Tốt nhất là an phận ở lại đây đi.
Trọng Khanh ôm đầu. Làm thế nào để hai thằng bạn cho cậu về cùng đây?? Giờ chỉ còn một cách thôi. Trọng Khanh đưa ra ý kiến:
-Này, Đăng, mày không muốn bị quản lí đúng hông??
-Ừ!
Rồi Trọng Khanh quay sang Gia Minh:
-Mày muốn thoát khỏi địa ngục chứ gì??
-Hỏi lắm. Tất nhiên là có rồi.
Trọng Khanh đưa tay vuốt vuốt cái cằm nhẵn nhụi, không có lấy một mẩu râu, cười gian gian. Khánh Đăng và Gia Minh tròn mắt nhìn nhau. Nhưng kết quả chỉ là dấu “?” to đùng trên đầu.
-Vậy thôi, anh em mình dọn về nhà chị thằng Gia Minh tá túc đi….
Chưa nghe hết câu, Gia Minh đã giãy nảy lên:
-Gì đấy, muốn giết nhau à?? Chắc chị tao không đồng ý đâu!!
Khánh Đăng có vẻ đồng ý với ý kiến của Trọng Khanh nên cũng hùa theo:
-Yên tâm đi, có gì tao bảo vệ cho
-Bảo vệ kiểu gì??-Trọng Khanh thắc mắc
-“Mĩ nam kế” -Khánh Đăng nở nụ cười gian tà, ánh mắt nhìn xa xăm, kì bí.
-Thôi được!! Tao sẽ cố thuyết phục chị tao nhưng…-Gia Minh bất chợt nở nụ cười gian gian khiến cho hai tên kia hơi…chột dạ- Tụi mày phải chịu khổ một chút thôi.
-Vậy thứ tư tụi này hẹn nhau ở nhà Khánh Đăng rồi kéo quân về. OK??-Trọng Khanh sắp xếp
Ý kiến của Trọng Khanh nghe rất có lý nên Gia Minh và Khánh Đăng cùng gật gù đồng tình:
-OK. Được đấy.
Gia Minh liếc nhìn đồng hồ thấy giờ đã trưa rồi nên giục hai tên bạn:
-Thôi về đi, 11h trưa rồi!!
Trọng Khanh và Khánh Đăng cùng đứng dậy, chuẩn bị bước thì Gia Minh kéo lại:
-Ê, thế thằng nào thanhh toán tiền đi!!
-Thôi, thanh toán đi, hôm nay chú em bao mà!!
Trọng Khanh vỗ vai Gia Minh rồi cùng Khánh Đăng bước ra khỏi quán, để lại Gia Minh “chới với trong màn đêm đen kịt”. Gia Minh tự nhiên cảm thấy thương cái ví tiền của mình ghê gớm. Cậu rứt ruột lấy tiền ra thanh toán rồi cũng lủi nhanh như hai thằng bạn. Lần này, tới lượt Gia Minh lại bỏ lại sau lưng hàng chục cặp mắt tiếc nuối của các nàng hám zai!!
-Nguyễn Hoàng Trọng Khanh(17t) là bạn của Gia Minh. Ngoại hình và gương mặt thuộc loại hot, là công tử của một gia đình giàu có và là 1 anh chàng vui tính, tốt bụng)
-Trần Khánh Đăng(17t) bạn của Gia Minh và Trọng Khanh. Anh này có ngoại hình và gương mặt đẹp trai. Gia thế thì “không phải dạng vừa đâu” nha (chỉ cần hiểu nhà tên này giàu là được rồi, không nói gì thêm nữa. Đau đầu lắm!! >”<). Tính cách rất kì cục: lầm lì, ít nói nhưng vẫn không hẳn là kiểu “lạnh như đá”!!)
Gia Minh ngồi chờ hai thằng bạn ở quán café quen thuộc. Cậu chọn chỗ ngồi góc trong cùng của quán để tránh những đôi mắt hình trái tim đỏ chói của mấy bà cô trong quán. Nhưng chui vào xó nào cũng chẳng trốn nổi vì khuôn mặt điển trai của cậu đã “phản chủ”, nó cứ ngời ngời lên. Và lúc ấy cậu cũng nghiệm ra một điều rằng: Đẹp trai quá cũng khổ. Haizzzz…
Hai tên bạn thân của Gia Minh mãi vẫn chưa thèm vác mặt đến. Chắc giờ này Gia Minh sắp tiến hóa từ người sang hươu cao cổ mất. Cậu sắp rời xa bạn bè bên này, từ giã bố mẹ hiền để về Việt Nam chung sống với bà chị là một “nữ quỷ dạ xoa” ưa bạo lực nên gọi chúng nó ra đây để tạm biệt chứ bộ. Hồi nhỏ, Gia Minh hay hứng lên là chọc Trâm Anh cho vui rồi…chuồn tuy rằng trước đó đã biết rất rõ ràng là kiểu gì cũng bị ăn một cái cốc đầu đau điếng từ bà chị đanh đá
Mà ngồi chờ mãi có thấy bóng dáng tên nào đâu. Hết kiên nhẫn nổi, Gia Minh càu nhàu:
-Hai thằng quỷ, mãi chẳng thèm đến. Có mất tiền đâu mà sợ…hừ…
Chợt tiếng chuông điện thoại của Gia Minh reo vang. Là “ma ma tổng” Mai gọi. (oái, chap trước mình quên giới thiệu tên của mẹ Gia Minh & Trâm Anh rồi nên bây giờ giới thiệu bù vậy!!)
-Alo, mẹ gọi con có việc gì không ạ?
-Ôi, con zai iu quí của mẹ. Con chuẩn bị đồ đạc chưa.
“Hic, thứ tư mới về cơ mà”
-Dạ…chưa….ạ-Gia Minh kéo dài giọng chán nản
-Khi về thì nhớ phải nghe lời chị con đó. Biết chưa ?? Nều không thì liệu hồn-Bà Mai buông lời cảnh cáo làm Gia Minh lạnh sống lưng
Gia Minh chỉ còn biết à ừ cho xong chuyện:
-À, vâng…
-Vậy nhé, chị Trâm Anh yêu quí của con sẽ ra đón con đấy. Bye con.-Bà Mai vui vẻ chào tạm biệt thằng con zai quí tử.
Gia Minh “nhái” lại từ “yêu quí”, chỉ mới nghe đã thấy gai!! Trâm Anh đanh đá có thương hiệu hẳn hoi, từ nhỏ đến lớn toàn bắt nạt Gia Minh. Kể từ đây coi như hoàng tử Gia Minh nhà ta lâm vào cảnh cuộc sống bế tắc …hic.hic…
Cửa quán café thình lình bật mở. Một chàng có khuôn mặt đẹp như thiên sứ đang đi vào trong quán. Nói tóm lại bằng hai chữ ĐẸP TRAI. Mái tóc đen nhánh của anh chàng kia trông thật lãng tử. Gia Minh giờ không còn là tiêu điểm của những ánh mắt hám zai kia nữa. Cậu càng khỏe hờ.. hờ. Và chàng trai xấu số là vật “thế mạng” kia là ai nhỉ??!!
Đó là hotboy Trọng Khanh-thằng bạn thân “vô tình” đã cho Gia Minh ngồi “leo cây đợi khỉ” cả nửa tiếng đồng hồ.
Trọng Khanh quét mắt qua một lượt rồi nhận ra thằng bạn mình đang ngồi ủ rũ trong một góc. Cậu hững hờ đi đến chỗ Gia Minh.
-Ôi, lại hotboy đến nữa kìa…-các cô nàng hám zai hét lên
-Ôi ôi, anh ấy nhìn tôi…-nàng A mơ mộng
-Anh ấy nhìn cô bao giờ?? -nàng B cãi lại
-Này, chị tưởng mình thì xinh lắm đấy. Anh ấy còn chả thèm liếc chị nửa con mắt ấy chứ!!
-Cô nói lại xem..
-@#$%^&*@#^^%&!!...
Hàng loạt tiếng cãi nhau chí chóe của các nàng hám zai vang lên chí chóe.Trọng Khanh chỉ còn biết cười khổ “Tôi đâu có nhìn các cô. Tôi tìm thằng bạn tôi thôi mà (>”<)!!”.
Điếc cả tai, Trọng Khanh lủi nhanh vào chỗ Gia Minh “tránh bão”. Trọng Khanh vỗ vai Gia Minh:
-Mày sao thế?
Gia Minh chả buồn ngước mặt lên, chán nản đáp lại:
-Chả sao!!
Trọng Khanh hơi bất ngờ trước câu trả lời của Gia Minh, đôi lông mày thanh tú của cậu nhíu lại. Cậu gặng hỏi:
-Sao mà mày ủ rũ thế??
Gia Minh hết chịu nổi, đứng phắt dậy:
-Sao trăng gì nữa. Hai thằng bây cho tao ngồi leo cây nửa tiếng đồng hồ ở đây mà sướng à??
-Thôi đi mày. Tao bận mà-Trọng Khanh cười khì khì xua tay, kéo ghế ngồi xuống.
Gia Minh cũng ngồi xuống theo, mặt cau có.
-Anh đẹp trai ơi, anh có muốn uống gì không ạ??
Trọng Khanh ngước mắt lên nhìn. Giời ạ, một bà chị mặt trát hàng tấn phấn son đang làm dáng yểu điệu trước mặt cậu.
-BÀ CHỊ GIÀ XINH ĐẸP, cho em ly cà phê đen đá nhé!!- Trọng Khanh nhấn mạnh bốn chữ đầu làm cho bà chị phấn son kia xấu hổ ôm mặt bỏ đi.
Gia Minh cười cợt nhìn Trọng Khanh:
-Mày được đấy.
-Chuyện.-Trọng Khanh vênh mặt.
Hai thằng cười đùa vui vẻ. Các nàng cứ phải gọi là ngất lên ngất xuống. Lát sau, phục vụ mang cà phê đến cho Trọng Khanh. Nhưng đó không phải là bà chị phấn son kia rồi. Vì chị ta còn đang bận…xấu hổ!!!! Gia Minh chợt nhớ ra điều gì đó rồi kéo kéo áo Trọng Khanh:
-Ê.
-Gì??
-Khánh Đăng đâu mày??
Trọng Khanh nhấp ngụm cà phê một cách thong thả:
-Sao tao biết được.
-Ơ thế mày không đi với nó à?
-Ừ
-Thế mày biết nó ở đâu không?
-Đã bảo là chịu rồi mà, hỏi mãi. Đầu óc có vấn đề gì à?-Trọng Khanh nổi khùng lên với những câu hỏi cực kì “chuối củ” của Gia Minh.
-Vậy thôi!!!
Trọng Khanh nhìn Gia Minh chằm chằm. Hình như hôm nay Gia Minh có gì đó hơi lạ, ngoan hơn mọi khi. Bình thường Trọng Khanh mà nói những câu như vậy thì Gia Minh đã nhảy choi choi lên và “chiến” lại rồi. Ít nhất thì Gia Minh cũng cốc đầu Trọng Khanh một cái ấy chứ. Đôi mắt Trọng Khanh chợt dừng lại ở chỗ trống bên cạnh Gia Minh. Cậu nói ra vẻ “ta đây biết tỏng rồi, không phải giấu”, cười gian gian:
-À hiểu rồi!!
-Gì??
-Hôm nay không có “bóng hồng” nào ở bên cạnh nên…
Gia Minh cau có, xua xua tay bất lực:
-Vớ vẩn. Ăn nói linh tinh.
-Thôi nhá. Không phải giấu đâu, trong quán này ối cô em nhìn cũng được đấy!!!
Trọng Khanh cười toe làm mặt Gia Minh tối sầm xuống thành một mảng trời đen kịt. Gia Minh ỉu xìu:
- Tao sắp về Việt Nam rồi còn tán tỉnh cái gì nữa
Trọng Khanh nhấp ngụm cà phê vào miệng, chưa kịp nuốt thì đã bị câu nói của Gia Minh “tống” hết ra ngoài hộ. Trọng Khanh ho sặc sụa:
-Thằng khỉ!!!Mày đùa kiểu gì thế HẢ?? Tốn ngụm cà phê của tao rồi đó, biết chưa??
-Mày tốn kệ mày. Thế có quan trọng bằng việc tao về không???
-Thế hả??? Vậy bố mẹ mày ở bên này thì mày về ở với ai??
-Ở với chị tao.
Trọng Khanh ngạc nhiên. Gia Minh có chị mà chả thấy ho he gì. Anh chơi với Gia Minh từ năm lớp 10 đến giờ mà có thấy nhắc là có chị em gì đâu. Gia Minh đẹp trai như vầy chắc chị nó cũng xinh lắm chứ nhỉ??. Trọng Khanh bắt đầu màn “tra hỏi”. Nào là “Chị mày bao nhiêu tuổi??”; “Xinh không??”; “Cao bao nhiêu??”; “Hiền hay dữ??”….blo bla…. Cả hàng tá câu hỏi của Trọng Khanh cứ thế mà quay mòng mòng quanh đầu Gia Minh. Gia Minh đập bàn cái rầm:
-YA, cái thằng này. Hỏi lắm thế!!!
Hễ nghĩ đến bà chị ưa bạo lực là Gia Minh đã khổ rồi. Thằng bạn cậu chả tâm lí gì cả.Gia Minh đã…sợ bả rồi mà cứ động vào nỗi đau của cậu một cách ngây thơ. Cũng phải thôi, vì Trọng Khanh đâu có biết.
-Thôi, cho tao hỏi nốt câu nhé. Chị mày có xinh không??
-Tạm
-Hiền không??
-Tạm
-Thế…
Trọng Khanh chưa kịp hỏi han gì thêm đã bị Gia Minh chặn họng một cách phũ phàng:
-Mày định điều tra lí lịch chị tao đấy à??
-Hơ hơ đâu có. Mày nói vớ vẩn gì thế?? Tao….
-Ôi, lại hotboy…. Anh ấy…anh ấy…đẹp trai quá
Tiếng hét chứa chan sự hạnh phúc của một cô nàng nào đó cắt ngang lời nói của Trọng Khanh. Mọi người đồng loạt chuyển tầm nhìn sang một chàng trai tóc nâu bước vào trong quán. Anh chàng này phải nói là RẤT ĐẸP TRAI (còn hơn cả Trọng Khanh nhà ta đấy ạ). Đôi mắt của “anh ý” mang một màu đen sâu thẳm. Khuôn mặt thanh tú nhưng đáng tiếc là trông cứ lầm lầm lì lì, không nói năng gì cả. (Mất hết cả cảm tình!!)
Một lần nữa, tình trạng lảm nhảm mơ mộng của các cô gái trong quán lại xảy ra.
- Ôi, ôi, đẹp trai quá…
-Hai anh kia đã đẹp rồi, anh này còn đẹp hơn nữa cơ… O__0
- Oa…. Như thiên sứ luôn
-##%$%*&*)
Trọng Khanh huých huých tay Gia Minh, nói nhỏ:
-Mỗi lần thằng Đăng đến là y như rằng có bạo loạn..
Gia Minh chẹp miệng, thở dài:
-Ờ, phải rồi… Haizzzzz….
Khánh Đăng tránh đi ánh mắt săm soi của các cô nàng hám zai đang “chiếu cố” trên người mình. Cậu len lỏi qua các bàn để đến với bàn có hai thằng bạn cũng đang nhìn mình chằm chằm.
-Uống gì không để tao gọi.-Trọng Khanh tỏ vẻ quan tâm đến Khánh Đăng vì vốn dĩ đồng cảnh ngộ với nhau cả mà.
-Thôi!! Khỏi cần.-Khánh Đăng ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Gia Minh
Gia Minh, Trọng Khanh chẹp miệng:
-Khổ mày ghê!!
Khánh Đăng gườm gườm:
-Khổ cái đầu hai thằng bây. Đã bảo bận không đi được, cứ lôi lôi kéo kéo. Bực mình.
-Làm gì mà bận??-đồng thanh.
-Đặt vé máy bay
-Làm gì??- hỏi tiếp.
-Về Việt Nam.
-Làm gì???-Lại hỏi tiếp.
-Sao tao biết được.
Nghe đến câu này, Trọng Khanh nhảy vào ton hót:
-Hai thằng về hết, còn lại mỗi mình tao ở đây. Chán chết!!
Gia Minh cáu kỉnh:
-Mày tưởng tao về là sướng lắm ấy!! Y chang địa ngục. Thích thì về luôn cùng tao cho biết!!
-Thật hả? Tao cũng muốn về. Hay ba đứa về luôn nhé.
Khánh Đăng nhíu mày. Hai thằng bạn của cậu nói chuyện gì mà làm cậu không hiểu hết. Đứa tung, đứa hứng, chả có đầu đuôi gì. Khánh Đăng hỏi lại:
-Nói gì thế?
Rồi đến lượt Trọng Khanh và Gia Minh cùng ngơ ngác. Mặt hai tên này đần ra trông đến ngộ, cùng đồng thanh:
-Nói gì??
-Thế sao lúc nãy bảo về nhà sướng khổ này nọ. Tóm lại là tao không hiểu gì hết. Giải thích giùm!!-Khánh Đăng đều đều “nhả” từng chữ.
Gia Minh và Trọng Khanh cùng “À” ra một tiếng rồi thay phiên nhau giải thích:
-Tao bị bố mẹ tao bắt về Việt Nam ở cùng chị…
Gia Minh chưa kịp nói hết câu, Trọng Khanh đã ngắt lời:
-Mà nghe nói nhá, chị nó xinh cực luôn. Nhỏ đó là chị song sinh của thằng Minh đấy… bằng tuổi anh em mình luôn
Gia Minh:
-Ê…thằng này!! Ai cho mày ngắt lời tao hả??
Trọng Khanh:
-Gì??? Tao ngắt lời mày bao giờ??
Gia Minh:
-Lúc nãy đấy!!
Trọng Khanh:
-Tao chỉ nói hộ thôi mà!!
Gia Minh:
-Thế chẳng lẽ không giống nhau à??
Trọng Khanh:
-Chứ còn gì nữa!!
Gia Minh:
-Ai bảo là giống??
Khánh Đăng hết chịu nổi. Hai thằng bạn anh cứ phải gọi là nhảy choi choi lên mà cãi nhau “ỏm củ tỏi”. Sự ầm ĩ như vậy đối với một người yên tĩnh như cậu thì quả là cực hình.. Haizzz..khổ ghê. Khánh Đăng khoát tay:
-Thôi, hai thằng này. Tao hiểu hết rồi, không cãi nhau nữa!!
Ngay lập tức, hai con “cào cào” và “châu chấu” ngồi xuống, nghe ngóng. Khánh Đăng tiếp lời:
-Rồi, thằng Minh về Việt Nam chứ gì??Tao cũng về đây. Còn thằng Khanh muốn về thì cũng về luôn.
Trọng Khanh huých huých tay Gia Minh, đưa mắt ghen tị:
-Hai thằng bây sướng nhớ!!
Gia Minh cau có:
-Sướng cái con khỉ!!
Khánh Đăng tiếp lời:
-Đúng rồi!! Về lại bị quản lí này nọ. Mệt. Tốt nhất là an phận ở lại đây đi.
Trọng Khanh ôm đầu. Làm thế nào để hai thằng bạn cho cậu về cùng đây?? Giờ chỉ còn một cách thôi. Trọng Khanh đưa ra ý kiến:
-Này, Đăng, mày không muốn bị quản lí đúng hông??
-Ừ!
Rồi Trọng Khanh quay sang Gia Minh:
-Mày muốn thoát khỏi địa ngục chứ gì??
-Hỏi lắm. Tất nhiên là có rồi.
Trọng Khanh đưa tay vuốt vuốt cái cằm nhẵn nhụi, không có lấy một mẩu râu, cười gian gian. Khánh Đăng và Gia Minh tròn mắt nhìn nhau. Nhưng kết quả chỉ là dấu “?” to đùng trên đầu.
-Vậy thôi, anh em mình dọn về nhà chị thằng Gia Minh tá túc đi….
Chưa nghe hết câu, Gia Minh đã giãy nảy lên:
-Gì đấy, muốn giết nhau à?? Chắc chị tao không đồng ý đâu!!
Khánh Đăng có vẻ đồng ý với ý kiến của Trọng Khanh nên cũng hùa theo:
-Yên tâm đi, có gì tao bảo vệ cho
-Bảo vệ kiểu gì??-Trọng Khanh thắc mắc
-“Mĩ nam kế” -Khánh Đăng nở nụ cười gian tà, ánh mắt nhìn xa xăm, kì bí.
-Thôi được!! Tao sẽ cố thuyết phục chị tao nhưng…-Gia Minh bất chợt nở nụ cười gian gian khiến cho hai tên kia hơi…chột dạ- Tụi mày phải chịu khổ một chút thôi.
-Vậy thứ tư tụi này hẹn nhau ở nhà Khánh Đăng rồi kéo quân về. OK??-Trọng Khanh sắp xếp
Ý kiến của Trọng Khanh nghe rất có lý nên Gia Minh và Khánh Đăng cùng gật gù đồng tình:
-OK. Được đấy.
Gia Minh liếc nhìn đồng hồ thấy giờ đã trưa rồi nên giục hai tên bạn:
-Thôi về đi, 11h trưa rồi!!
Trọng Khanh và Khánh Đăng cùng đứng dậy, chuẩn bị bước thì Gia Minh kéo lại:
-Ê, thế thằng nào thanhh toán tiền đi!!
-Thôi, thanh toán đi, hôm nay chú em bao mà!!
Trọng Khanh vỗ vai Gia Minh rồi cùng Khánh Đăng bước ra khỏi quán, để lại Gia Minh “chới với trong màn đêm đen kịt”. Gia Minh tự nhiên cảm thấy thương cái ví tiền của mình ghê gớm. Cậu rứt ruột lấy tiền ra thanh toán rồi cũng lủi nhanh như hai thằng bạn. Lần này, tới lượt Gia Minh lại bỏ lại sau lưng hàng chục cặp mắt tiếc nuối của các nàng hám zai!!
/19
|