Chương 5:
Gia Minh uể oải chốc chốc lại ngắm chiếc đồng hồ đeo tay. Bà chị Trâm Anh giờ này vẫn chưa đến đón cậu. Chị em gì mà vô tình thế nhở?? Thằng em của chị về mà không thèm đến đón. Trọng Khanh đứng bên cạnh Gia Minh, làu bàu:
-Chị mày đến chưa??
Gia Minh thôi không “đắm đuối” với cái đồng hồ nữa, chán nản đáp lại Trọng Khanh:
-Chưa!!
-Thằng Đăng đâu mày??-Trọng Khanh nhìn dáo dác xung quanh.
-Không biết. Lúc nãy nó bảo đi có việc một lát. Thế mà làm gì không biết??
-Chắc rúc ở xó nào, ngủ luôn ở đấy rồi!!
-Ai rúc ở xó?? Ai ngủ???
Đằng sau lưng Gia Minh và Trọng Khanh vẳng lên một giọng nói lạnh lẽo và nghe rất quen. Cả hai bất giác rùng mình, quay lại ra đằng sau. Khánh Đăng đang xuất hiện lù lù trước mặt hai anh chàng với khuôn mặt lạnh như giám ngục Azkaban (nghe quen quen nhỉ??). Gia Minh nuốt nước bọt cái “ực” rồi giả lả:
-Đâu có, tụi tao có nói gì đâu, hề hề…
Trọng Khanh hùa theo Gia Minh hòng cứu nguy cho thằng bạn:
-Đúng rồi đấy, tụi tao có nói gì đâu.
Khánh Đăng nhướn mày:
-Thế mày bảo ai là “rúc xó rồi ngủ”??
Trọng Khanh và Gia Minh toát mồ hôi. Khánh Đăng đúng là không tha cho ai hết, kể cả bạn thân. Trọng Khanh nhìn vào áo Khánh Đăng. Khánh Đăng đã thay chiếc áo khác thì phải. Thấy vậy, Trọng Khanh lảng tránh:
-Ê, thằng Đăng thay áo khác hay sao ấy???
Gia Minh giờ mới để ý đến Khánh Đăng. Đúng là cái áo khác thật. Khi nãy, Khánh Đăng có mặc chiếc áo màu ghi xám thế mà giờ thay vào đó là chiếc áo kẻ ca rô đen trắng. Gia Minh chẹp miệng như thể cậu nhóc đã biết điều gì đó:
-Chậc, thay áo đẹp để gây sự chú ý với chị tao ấy mà!!
Gia Minh nói xong liền quay sang, chộp lấy cánh tay Khánh Đăng, mắt chớp chớp:
-Đúng không nhể??
Khuôn mặt Khánh Đăng sầm xuống. Cậu hất tay Gia Minh ra, gằn giọng:
-Ăn nói vớ vẩn!!!
-Thế sao phải thay áo?-Trọng Khanh bỗng dưng nổi máu tò mò
-Không liên quan tới tụi mày!!
Đó là câu nói cụt lủn của Khánh Đăng phang cho hai thằng bạn. Cho dù cậu có kể lại tường tận sự việc, kèm theo cả “múa phụ họa” thì chưa chắc hai tên bạn đã hiểu.
-Sao giờ vẫn chưa thấy chị mày đâu hết thế??-Trọng Khanh ngó lơ ngơ, dáo dác
Gia Minh vuốt mặt, lầm bầm:
-Không biết, để tao gọi thử xem.
******
Trâm Anh sau khi đóng cửa xe taxi cái rầm, nó hùng hổ bước vào nhà mà không quên trả tiền cho bác tài xế. Nó đang mở cửa bước vào nhà, bài hit “Mr. Mr” của nhóm nhạc đình đám SNSD mà nó để là nhạc chuông điện thoại bỗng reo vang. Nó ấn nút nghe một cách rất bức xúc khi nhìn thấy màn hình hiển thị chữ “Thằng em quỷ sứ” to chình ình.
-Cái giề??
-Chị không ra đón em à??
-Tất nhiên là có.
-Chị ở đâu thế?
-Ở nhà, tự bắt taxi về nhé.
Trâm Anh cúp máy cái rụp mà không để Gia Minh ú ớ gì thêm rồi đi thẳng vào nhà. Có lẽ anh chàng ngây thơ này không biết mình chính là lí do khiến bà chị Trâm Anh lâm vào tình cảnh khốn đốn. Giờ này, anh chàng ngây thơ Gia Minh chỉ biết ngơ ngơ như bò đeo nơ và cũng tự bắt taxi với hai thằng bạn về. (Đừng thắc mắc tại sao Gia Minh lại tự về được mà không có địa chỉ nhé!! Ngôi nhà Gia Minh gắn bó gần hai chục năm giời lại không nhớ thì chắc là trí nhớ của anh chàng này không được ổn cho lắm rồi!!)
*****
Kính coong…..
Tiếng chuông gọi cổng cất tiếng vang inh ỏi. Trâm Anh phi từ trong phòng khách ra ngoài cổng:
-Đây. Ra rồi đây!!
Cánh cửa sắt mở toang. Miệng Trâm Anh cũng há hốc đến độ có thể nhét nổi một quả trứng gà. Có vẻ như một hiện tượng rất kì lạ nào đó đang diễn ra một cách rất tự nhiên trước mặt Trâm Anh.
Ba anh chàng đẹp trai đang đứng trước cổng nhà Trâm Anh. Một tên tóc nâu , hai tên còn lại thì có mái tóc màu đen nhánh. Hai tên tóc đen cười rạng rỡ như ánh mặt trời, còn duy chỉ có Tóc Nâu lầm lì nhất, hắn ta không thèm nhìn Trâm Anh dù chỉ là một cái liếc thoáng qua. Một ý nghĩ như dòng điện xẹt qua đầu Trâm Anh “Ba tên này lẽ nào là…. Ý, thế còn gì bằng nữa. Trông mình thế này nhưng cũng xinh ra phết đấy chứ bộ. Hầy, hâm mộ chị vừa thôi mấy chú, đến tận nhà thế này thì thật là ngại quá!!” (=_=! Tự sướng quá-mức-cho-phép!!)
Trời trưa nóng hầm hập. Đứng mãi ngoài trời vừa mỏi chân, vừa nóng. Một trong hai tên tóc đen lên tiếng:
-Này bà già ế chồng!!
Trâm Anh như vừa sực tỉnh khỏi dòng suy nghĩ nhưng vẫn còn lơ ngơ và trả lời:
-Hửm???
-Bắt người ta đứng giữa trời nắng chang chang như thế này mà không thèm mời vào nhà. Chị có phải là người não phẳng không đấy HẢ???
Tên tóc đen kia hét to đến mức cả hai tên đứng bên cạnh và cả Trâm Anh không khỏi giật mình. Trâm Anh lẩm bẩm “Cách nói chuyện này nghe rất quen. Lẽ nào….”
Và sau đó….
-ĐẶNG HÀN GIA MINH!!!!
Tiếng hét vang trời lủng đất của một cô nàng nào đó làm chấn động cả một góc phố. Ba anh chàng đang đứng trước cổng nhà Trâm Anh bịt chặt lỗ tai. Trâm Anh còn đang “khí thế hừng hực”, lườm Gia Minh (Tóc Đen) một cái lườm cháy áo. Gia Minh tỏ vẻ không quan tâm mình đang bị “hỏa hoạn”, cười giả lả với Trâm Anh:
-Hello, bà chị êu vấu, lâu rồi không gặp nhau nên chị không nhận ra em đúng không?? Vì em đẹp trai hơn trước mà he he…
Trâm Anh xắn tay áo lên, mặt hằm hằm:
-Gia Minh!!
-Dạ -Gia Minh làm ngơ đi cái bản mặt hằm hằm của Trâm Anh, ngây thơ đáp lại.
-Mày có biết nãy giờ chị mày đang rất muốn đánh mày không hả?? Vết sẹo ở mông vẫn còn đến bây giờ chứ??-Trâm Anh nghiến răng, gằn giọng.
Gia Minh cảm thấy …rùng mình khi nhớ về cái quá khứ oanh liệt thưở ấy….
[[[>> Tiếp theo, tôi xin kể cái “quá khứ oanh liệt” của Gia Minh:
Sau khi được bố mẹ cho đi sở thú cùng với Trâm Anh về, Gia Minh tuyên bố luôn một câu “Con khỉ ở sở thú lúc nãy y hệt chị Trâm Anh”. Trâm Anh tức xì khói và kết quả thì… (khỏi nói ai cũng biết). Trâm Anh rượt đuổi Gia Minh từ trong nhà ra tận ngoài sân. Đang chạy lòng vòng thì Gia Minh vô tình dẫm phải vỏ chuối và ngã oạch ra đó, ngồi luôn vào một cái mảnh sành sắc nhọn. Đắng lòng!!! Vết thương chảy rất nhiều máu và bố mẹ phải đưa Gia Minh đến bệnh viện. Sau đó, vết thương tuy đã lành nhưng lại thành một vết sẹo “nhớ đời” của Gia Minh!! (thế mà sau này vẫn chưa chừa cái tội chọc Trâm Anh) <<]]]
Quay trở về truyện nhé…
Gia Minh thấy lạnh sống lưng, nuốt nước bọt cái “ực”. Hai thằng bạn của cậu mà biết thì chỉ có nước độn thổ. Gia Minh lấp liếm:
-Hơ hơ, chị nói cái gì thế nhỉ??
-Muốn chị kể lại tường tận sự việc cho không??-Trâm Anh quắc mắt, lườm Gia Minh
-Hơ hơ… thôi, khỏi cần…
-E hèm, Gia Minh. Muốn thể hiện tình cảm chị em thì vào nhà rồi hẵng thể hiện. Mày coi tao là không khí à mà không thèm mời vào nhà thế hả?? Tao sắp chết nóng rồi đây!!
Giọng nói của một tên có mái tóc màu đen nhánh lên tiếng. Trâm Anh nãy giờ mải nổi trận lôi đình với Gia Minh mà quên mất có hai tên con trai lạ mặt, đứa đứng, đứa ngồi trước cổng nhà Trâm Anh. Mặt tên nào cũng có vẻ bức xúc tột độ. Trâm Anh khoanh tay, giở giọng tra hỏi:
-Gia Minh, đây là hai đứa nào??
Gia Minh cười khì liền chỉ tay vào tên có mái tóc màu đen đứng kế bên mình:
-Í quên. Xin trân trọng giới thiệu với chị, đây là…
-Trọng Khanh-Tên đứng kế bên Gia Minh hằm hằm lên tiếng, có vẻ hắn ta đang rất bực bội đây.
-À, ừ-Gia Minh cười cho qua rồi lại nói tiếp-đây là…
-Khánh Đăng…-Cái tên tóc nâu nâu cũng hằm hè chả kém gì Trọng Khanh, hắn quay sang Trâm Anh, đều đều nói tiếp-Rồi, được chưa??? Giờ đi vào nhà đi, tôi muốn nghỉ ngơi.
Gia Minh đang cay cú vì bị hai thằng bạn ngắt lời làm cậu nhóc bị hố, thấy Khánh Đăng phán như thế thì cũng cười:
-Thôi vào nhà nghỉ đi ha.
Còn Trâm Anh nãy giờ đang đứng ngơ vì cái tên tóc nâu, í lộn Khánh Đăng kia nói. Nãy giờ hắn ta không thèm hé răng nửa lời làm Trâm Anh cứ tưởng hắn bị câm cơ. Nhưng mà giọng của tên Khánh Đăng đó nghe quen quen sao ấy!!
Thấy Trâm Anh đứng đơ ra, Gia Minh giục:
-Bà già ế!! Vào nhà đi, đứng đấy làm gì
Trâm Anh sực tỉnh, ậm ự:
-À..ờ…
Gia Minh cũng quay vào nhà, lén lau mồ hôi. Lúc nãy cậu lỡ miệng gọi Trâm Anh là “bà già ế”. May quá!! Bà già kia không biết hí hí..
-GIA MINH…
Tiếng gọi của tử thần, chứa đầy hàn khí vang lên sau lưng Gia Minh. Anh chàng nuốt nước bọt cái “ực”, quay lưng lại. Trâm Anh đứng đó, mặt hằm hằm. Cô nghiến răng:
-Lúc nãy ngươi bảo ai là bà già ế hả???
Gia Minh lầm bầm “Thôi xong rồi!!”. Cậu nhóc cười giả lả:
-Ơ hơ, chị nói gì thế? Em bảo thế bao giờ nhỉ??
Trâm Anh xoa cằm:
-Ừ nhỉ??
-Này, tình cảm chị em chán chưa?? Vào nhà đi-Khánh Đăng cau mày.
Gia Minh cười toe toét rồi chạy vào nhà.
Trâm Anh ngồi phịch xuống ghế salong. Gia Minh, Khánh Đăng, Trọng Khanh cũng đồng loạt ngồi xuống ghế đối diện. Gia Minh ngó quanh nhà:
-Nhà mình vẫn như xưa, chả khác gì?? À mà bác Năm đâu rồi chị??
-Sáng nay bác về quê có việc rồi. Này, thế ở đâu ra hai thằng này đấy.-Trâm Anh hất hàm về phía Trọng Khanh và Khánh Đăng
-À, đây là bạn em...
-Cậu ăn nói cho hẳn hoi. Tôi bằng tuổi cậu đấy-Khánh Đăng cắt ngang lời Gia Minh, chau mày tỏ vẻ không vừa ý.
Trâm Anh cũng không vừa, đốp chát lại:
-Cậu bằng tuổi tôi hay không, tôi không cần biết!! Nhưng cậu là bạn của em tôi. Tất nhiên là phải gọi tôi bằng chị rồi!!!
Khánh Đăng sa sầm nét mặt:
-Ở đâu ra cái định kiến vừa vớ vẩn, vừa ngu ngốc thế nhỉ??
-It’s me-Trâm Anh hãnh diện chỉ vào mình.
Khánh Đăng cười đểu:
-Phát minh ra định kiến ngu ngốc mà hãnh diện thế cơ à??
-Cậu….-Trâm Anh tức xì khói, lườm Khánh Đăng cháy áo
Gia Minh như đoán được trước tình thế nên xua tay cầu hòa:
-Thôi, trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi cũng chết. Tha cho em đi!!
Trâm Anh đang gườm gườm với Khánh Đăng liền chuyển đổi ngay đối tượng “đánh ghen” sang Gia Minh, hằm hằm:
-Ai là trâu?? Ai là bò??
Gia Minh lạnh sống lưng, len lén nhìn sang bên cạnh, phát tín hiệu cầu cứu cho Trọng Khanh. Trọng Khanh nãy giờ đang đứng hình. Khi mới thấy Trâm Anh, Trọng Khanh thấy cô nàng trông cũng xinh đáo để nhưng khi thấy Trâm Anh thể hiện rõ ràng tính cách của bà chằn thì tự nhiên cái “xinh” bay đi đâu hết. Chỉ còn lại ba từ “lạnh sống lưng”!! Nay lại thấy Gia Minh cầu cứu, cậu nghĩ thầm “Bà chị Gia Minh đúng là dữ dằn, khiếp thật. Thế mà thằng Gia Minh nó bảo là hiền. Hiền cái khỉ mốc, cho mày chết luôn đi” Và thế là Trọng Khanh lờ đi.
Gia Minh vắt óc suy nghĩ ra một cái vấn đề nào đó để Trâm Anh quên đi. Tính Trâm Anh là vậy mà. Im lặng + lấm lét một hồi, Gia Minh lên tiếng và bắt đầu màn diễn thuyết dài lê thê:
-À, chị ơi, giới thiệu với chị, đây là Khánh Đăng (chỉ tay vào Khánh Đăng) và Trọng Khanh. Em quen bọn nó khi sang Anh. Rồi đến lúc thì 3 đứa cùng về. Khốn nỗi bọn này nghèo lắm chị ạ, nghèo rớt mồng tơi luôn!!. Về nước rồi thì chẳng biết náu thân ở chốn nào, tại bố mẹ nó ở bên Anh á. Nên em mở lòng từ bi, dắt hai đứa nó về ở đây luôn. Nhà mình rộng rãi mà. Lo gì!!
Trâm Anh gật gù. Còn Khánh Đăng và Trọng Khanh hơi chau mày (Sao thế nhỉ!?). Gia Minh thấy Trâm Anh có vẻ đồng ý rồi nên tranh thủ nắm bắt thời cơ luôn:
-Vậy chị đồng ý rồi nhá.
-Ờ-Trâm Anh lơ đãng gật đầu.Có lẽ vì cái lí do “lãng xẹt” của Gia Minh làm nó động lòng trắc ẩn chăng??
-Thế chúng nó ở phòng nào thế??-Gia Minh tận dụng thời cơ, nhân lúc Trâm Anh còn đang lơ mơ.
Trâm Anh suy nghĩ một lúc rồi nói:
-Cho phòng rộng nhất luôn.
Gia Minh hí hửng, không ngờ bà chị của cậu lại hào phóng đến thế, cậu nhóc hỏi:
-Phòng nào thế chị??
Trâm Anh phán một câu xanh rờn:
-Phòng khách!!
Câu nói mang đầy hàm ý khinh khi của Trâm Anh tựa như ngàn tấn đá từ trên đỉnh núi lăn ầm ầm xuống đầu ba tên kia. Trọng Khanh và Khánh Đăng trưng nguyên cái bản mặt hằm hằm của hai anh chàng cho Gia Minh mà biết điều. Hóa ra từ “chịu khổ” mà lúc Gia Minh nói ở quán café (bên Anh) là thế này đây. Không dưng bị mang danh “boy nhà nghèo” để Trâm Anh “khinh”, đúng là mất mặt quá!! =_= |||
Thấy cả ba đứa có vẻ im lặng, Trâm Anh ngây thơ:
-Phòng khách rộng nhất nhà, lại còn thoáng mát, tiện lợi. Làm sao mà im ắng thế??
Gia Minh xua tay chối đây đẩy:
-À, thôi thôi, hì. Tụi nó ở hai phòng trên tầng hai vậy nha chị .
Gia Minh nói xong liền xách va li, lôi Trọng Khanh và Khánh Đăng đang trong tình trạng “chết lâm sàng” đi lên tầng. Hai thằng vừa đi, vừa hậm hực:
-Sao mày dám bảo tụi tao nghèo HẢ?? (Hóa ra là vì SĨ DIỆN ha ha….)
Gia Minh cười trừ, gãi đầu:
-Không nói thế thì làm sao “bà già ế chồng” kia cho ở bọn mày ở nhờ được.
-Mày nói thế khác gì hạ nhục bọn tao. Đường đường là công tử của gia đình giàu có này mà phải gắn cái mác ấy à??-Trọng Khanh nhăn nhó
-Vậy thì cất ngay hai chữ “sĩ diện” của chúng mày đi là vừa.
Trọng Khanh, Khánh Đăng im re, không nói thêm lời nào. Chắc hẳn Gia Minh nói đúng.
Gia Minh chỉ tay vào hai căn phòng ở cuối dãy hành lang tầng hai:
-Đó, hai phòng của chúng mày ở đấy đấy. Thích phòng nào, tùy chọn
Trọng Khanh nhanh nhảu đi trước vào căn phòng ở tận cuối, cười toét đến tận mang tai:
-Tao xí phòng này.
-Ờ, Khánh Đăng ở phòng bên cạnh Trọng Khanh đi. Phòng mày đối diện với phòng chị tao đó!!
-Hả??? Thôi, Gia Minh, mày đổi phòng cho tao đi!!-Khánh Đăng nghe đến cái tên Trâm Anh đã thấy… khó chịu rồi. ( chắc bị ám ảnh bởi cái khuôn mặt đanh đá của Trâm Anh)
Gia Minh gãi đầu tỏ vẻ bối rối:
-Không đổi được đâu. Nhà tao là vậy á!! Ở phòng nào thì phải ở đó luôn, cấm được chuyển linh tinh!! Mà phòng của mày là có tầm nhìn cũng đẹp đấy!!
Khánh Đăng miễn cưỡng:
-Ờ, thôi!!
Và rồi cả ba thằng, ai vào phòng nấy, thay đồ rồi nghỉ ngơi.
Gia Minh uể oải chốc chốc lại ngắm chiếc đồng hồ đeo tay. Bà chị Trâm Anh giờ này vẫn chưa đến đón cậu. Chị em gì mà vô tình thế nhở?? Thằng em của chị về mà không thèm đến đón. Trọng Khanh đứng bên cạnh Gia Minh, làu bàu:
-Chị mày đến chưa??
Gia Minh thôi không “đắm đuối” với cái đồng hồ nữa, chán nản đáp lại Trọng Khanh:
-Chưa!!
-Thằng Đăng đâu mày??-Trọng Khanh nhìn dáo dác xung quanh.
-Không biết. Lúc nãy nó bảo đi có việc một lát. Thế mà làm gì không biết??
-Chắc rúc ở xó nào, ngủ luôn ở đấy rồi!!
-Ai rúc ở xó?? Ai ngủ???
Đằng sau lưng Gia Minh và Trọng Khanh vẳng lên một giọng nói lạnh lẽo và nghe rất quen. Cả hai bất giác rùng mình, quay lại ra đằng sau. Khánh Đăng đang xuất hiện lù lù trước mặt hai anh chàng với khuôn mặt lạnh như giám ngục Azkaban (nghe quen quen nhỉ??). Gia Minh nuốt nước bọt cái “ực” rồi giả lả:
-Đâu có, tụi tao có nói gì đâu, hề hề…
Trọng Khanh hùa theo Gia Minh hòng cứu nguy cho thằng bạn:
-Đúng rồi đấy, tụi tao có nói gì đâu.
Khánh Đăng nhướn mày:
-Thế mày bảo ai là “rúc xó rồi ngủ”??
Trọng Khanh và Gia Minh toát mồ hôi. Khánh Đăng đúng là không tha cho ai hết, kể cả bạn thân. Trọng Khanh nhìn vào áo Khánh Đăng. Khánh Đăng đã thay chiếc áo khác thì phải. Thấy vậy, Trọng Khanh lảng tránh:
-Ê, thằng Đăng thay áo khác hay sao ấy???
Gia Minh giờ mới để ý đến Khánh Đăng. Đúng là cái áo khác thật. Khi nãy, Khánh Đăng có mặc chiếc áo màu ghi xám thế mà giờ thay vào đó là chiếc áo kẻ ca rô đen trắng. Gia Minh chẹp miệng như thể cậu nhóc đã biết điều gì đó:
-Chậc, thay áo đẹp để gây sự chú ý với chị tao ấy mà!!
Gia Minh nói xong liền quay sang, chộp lấy cánh tay Khánh Đăng, mắt chớp chớp:
-Đúng không nhể??
Khuôn mặt Khánh Đăng sầm xuống. Cậu hất tay Gia Minh ra, gằn giọng:
-Ăn nói vớ vẩn!!!
-Thế sao phải thay áo?-Trọng Khanh bỗng dưng nổi máu tò mò
-Không liên quan tới tụi mày!!
Đó là câu nói cụt lủn của Khánh Đăng phang cho hai thằng bạn. Cho dù cậu có kể lại tường tận sự việc, kèm theo cả “múa phụ họa” thì chưa chắc hai tên bạn đã hiểu.
-Sao giờ vẫn chưa thấy chị mày đâu hết thế??-Trọng Khanh ngó lơ ngơ, dáo dác
Gia Minh vuốt mặt, lầm bầm:
-Không biết, để tao gọi thử xem.
******
Trâm Anh sau khi đóng cửa xe taxi cái rầm, nó hùng hổ bước vào nhà mà không quên trả tiền cho bác tài xế. Nó đang mở cửa bước vào nhà, bài hit “Mr. Mr” của nhóm nhạc đình đám SNSD mà nó để là nhạc chuông điện thoại bỗng reo vang. Nó ấn nút nghe một cách rất bức xúc khi nhìn thấy màn hình hiển thị chữ “Thằng em quỷ sứ” to chình ình.
-Cái giề??
-Chị không ra đón em à??
-Tất nhiên là có.
-Chị ở đâu thế?
-Ở nhà, tự bắt taxi về nhé.
Trâm Anh cúp máy cái rụp mà không để Gia Minh ú ớ gì thêm rồi đi thẳng vào nhà. Có lẽ anh chàng ngây thơ này không biết mình chính là lí do khiến bà chị Trâm Anh lâm vào tình cảnh khốn đốn. Giờ này, anh chàng ngây thơ Gia Minh chỉ biết ngơ ngơ như bò đeo nơ và cũng tự bắt taxi với hai thằng bạn về. (Đừng thắc mắc tại sao Gia Minh lại tự về được mà không có địa chỉ nhé!! Ngôi nhà Gia Minh gắn bó gần hai chục năm giời lại không nhớ thì chắc là trí nhớ của anh chàng này không được ổn cho lắm rồi!!)
*****
Kính coong…..
Tiếng chuông gọi cổng cất tiếng vang inh ỏi. Trâm Anh phi từ trong phòng khách ra ngoài cổng:
-Đây. Ra rồi đây!!
Cánh cửa sắt mở toang. Miệng Trâm Anh cũng há hốc đến độ có thể nhét nổi một quả trứng gà. Có vẻ như một hiện tượng rất kì lạ nào đó đang diễn ra một cách rất tự nhiên trước mặt Trâm Anh.
Ba anh chàng đẹp trai đang đứng trước cổng nhà Trâm Anh. Một tên tóc nâu , hai tên còn lại thì có mái tóc màu đen nhánh. Hai tên tóc đen cười rạng rỡ như ánh mặt trời, còn duy chỉ có Tóc Nâu lầm lì nhất, hắn ta không thèm nhìn Trâm Anh dù chỉ là một cái liếc thoáng qua. Một ý nghĩ như dòng điện xẹt qua đầu Trâm Anh “Ba tên này lẽ nào là…. Ý, thế còn gì bằng nữa. Trông mình thế này nhưng cũng xinh ra phết đấy chứ bộ. Hầy, hâm mộ chị vừa thôi mấy chú, đến tận nhà thế này thì thật là ngại quá!!” (=_=! Tự sướng quá-mức-cho-phép!!)
Trời trưa nóng hầm hập. Đứng mãi ngoài trời vừa mỏi chân, vừa nóng. Một trong hai tên tóc đen lên tiếng:
-Này bà già ế chồng!!
Trâm Anh như vừa sực tỉnh khỏi dòng suy nghĩ nhưng vẫn còn lơ ngơ và trả lời:
-Hửm???
-Bắt người ta đứng giữa trời nắng chang chang như thế này mà không thèm mời vào nhà. Chị có phải là người não phẳng không đấy HẢ???
Tên tóc đen kia hét to đến mức cả hai tên đứng bên cạnh và cả Trâm Anh không khỏi giật mình. Trâm Anh lẩm bẩm “Cách nói chuyện này nghe rất quen. Lẽ nào….”
Và sau đó….
-ĐẶNG HÀN GIA MINH!!!!
Tiếng hét vang trời lủng đất của một cô nàng nào đó làm chấn động cả một góc phố. Ba anh chàng đang đứng trước cổng nhà Trâm Anh bịt chặt lỗ tai. Trâm Anh còn đang “khí thế hừng hực”, lườm Gia Minh (Tóc Đen) một cái lườm cháy áo. Gia Minh tỏ vẻ không quan tâm mình đang bị “hỏa hoạn”, cười giả lả với Trâm Anh:
-Hello, bà chị êu vấu, lâu rồi không gặp nhau nên chị không nhận ra em đúng không?? Vì em đẹp trai hơn trước mà he he…
Trâm Anh xắn tay áo lên, mặt hằm hằm:
-Gia Minh!!
-Dạ -Gia Minh làm ngơ đi cái bản mặt hằm hằm của Trâm Anh, ngây thơ đáp lại.
-Mày có biết nãy giờ chị mày đang rất muốn đánh mày không hả?? Vết sẹo ở mông vẫn còn đến bây giờ chứ??-Trâm Anh nghiến răng, gằn giọng.
Gia Minh cảm thấy …rùng mình khi nhớ về cái quá khứ oanh liệt thưở ấy….
[[[>> Tiếp theo, tôi xin kể cái “quá khứ oanh liệt” của Gia Minh:
Sau khi được bố mẹ cho đi sở thú cùng với Trâm Anh về, Gia Minh tuyên bố luôn một câu “Con khỉ ở sở thú lúc nãy y hệt chị Trâm Anh”. Trâm Anh tức xì khói và kết quả thì… (khỏi nói ai cũng biết). Trâm Anh rượt đuổi Gia Minh từ trong nhà ra tận ngoài sân. Đang chạy lòng vòng thì Gia Minh vô tình dẫm phải vỏ chuối và ngã oạch ra đó, ngồi luôn vào một cái mảnh sành sắc nhọn. Đắng lòng!!! Vết thương chảy rất nhiều máu và bố mẹ phải đưa Gia Minh đến bệnh viện. Sau đó, vết thương tuy đã lành nhưng lại thành một vết sẹo “nhớ đời” của Gia Minh!! (thế mà sau này vẫn chưa chừa cái tội chọc Trâm Anh) <<]]]
Quay trở về truyện nhé…
Gia Minh thấy lạnh sống lưng, nuốt nước bọt cái “ực”. Hai thằng bạn của cậu mà biết thì chỉ có nước độn thổ. Gia Minh lấp liếm:
-Hơ hơ, chị nói cái gì thế nhỉ??
-Muốn chị kể lại tường tận sự việc cho không??-Trâm Anh quắc mắt, lườm Gia Minh
-Hơ hơ… thôi, khỏi cần…
-E hèm, Gia Minh. Muốn thể hiện tình cảm chị em thì vào nhà rồi hẵng thể hiện. Mày coi tao là không khí à mà không thèm mời vào nhà thế hả?? Tao sắp chết nóng rồi đây!!
Giọng nói của một tên có mái tóc màu đen nhánh lên tiếng. Trâm Anh nãy giờ mải nổi trận lôi đình với Gia Minh mà quên mất có hai tên con trai lạ mặt, đứa đứng, đứa ngồi trước cổng nhà Trâm Anh. Mặt tên nào cũng có vẻ bức xúc tột độ. Trâm Anh khoanh tay, giở giọng tra hỏi:
-Gia Minh, đây là hai đứa nào??
Gia Minh cười khì liền chỉ tay vào tên có mái tóc màu đen đứng kế bên mình:
-Í quên. Xin trân trọng giới thiệu với chị, đây là…
-Trọng Khanh-Tên đứng kế bên Gia Minh hằm hằm lên tiếng, có vẻ hắn ta đang rất bực bội đây.
-À, ừ-Gia Minh cười cho qua rồi lại nói tiếp-đây là…
-Khánh Đăng…-Cái tên tóc nâu nâu cũng hằm hè chả kém gì Trọng Khanh, hắn quay sang Trâm Anh, đều đều nói tiếp-Rồi, được chưa??? Giờ đi vào nhà đi, tôi muốn nghỉ ngơi.
Gia Minh đang cay cú vì bị hai thằng bạn ngắt lời làm cậu nhóc bị hố, thấy Khánh Đăng phán như thế thì cũng cười:
-Thôi vào nhà nghỉ đi ha.
Còn Trâm Anh nãy giờ đang đứng ngơ vì cái tên tóc nâu, í lộn Khánh Đăng kia nói. Nãy giờ hắn ta không thèm hé răng nửa lời làm Trâm Anh cứ tưởng hắn bị câm cơ. Nhưng mà giọng của tên Khánh Đăng đó nghe quen quen sao ấy!!
Thấy Trâm Anh đứng đơ ra, Gia Minh giục:
-Bà già ế!! Vào nhà đi, đứng đấy làm gì
Trâm Anh sực tỉnh, ậm ự:
-À..ờ…
Gia Minh cũng quay vào nhà, lén lau mồ hôi. Lúc nãy cậu lỡ miệng gọi Trâm Anh là “bà già ế”. May quá!! Bà già kia không biết hí hí..
-GIA MINH…
Tiếng gọi của tử thần, chứa đầy hàn khí vang lên sau lưng Gia Minh. Anh chàng nuốt nước bọt cái “ực”, quay lưng lại. Trâm Anh đứng đó, mặt hằm hằm. Cô nghiến răng:
-Lúc nãy ngươi bảo ai là bà già ế hả???
Gia Minh lầm bầm “Thôi xong rồi!!”. Cậu nhóc cười giả lả:
-Ơ hơ, chị nói gì thế? Em bảo thế bao giờ nhỉ??
Trâm Anh xoa cằm:
-Ừ nhỉ??
-Này, tình cảm chị em chán chưa?? Vào nhà đi-Khánh Đăng cau mày.
Gia Minh cười toe toét rồi chạy vào nhà.
Trâm Anh ngồi phịch xuống ghế salong. Gia Minh, Khánh Đăng, Trọng Khanh cũng đồng loạt ngồi xuống ghế đối diện. Gia Minh ngó quanh nhà:
-Nhà mình vẫn như xưa, chả khác gì?? À mà bác Năm đâu rồi chị??
-Sáng nay bác về quê có việc rồi. Này, thế ở đâu ra hai thằng này đấy.-Trâm Anh hất hàm về phía Trọng Khanh và Khánh Đăng
-À, đây là bạn em...
-Cậu ăn nói cho hẳn hoi. Tôi bằng tuổi cậu đấy-Khánh Đăng cắt ngang lời Gia Minh, chau mày tỏ vẻ không vừa ý.
Trâm Anh cũng không vừa, đốp chát lại:
-Cậu bằng tuổi tôi hay không, tôi không cần biết!! Nhưng cậu là bạn của em tôi. Tất nhiên là phải gọi tôi bằng chị rồi!!!
Khánh Đăng sa sầm nét mặt:
-Ở đâu ra cái định kiến vừa vớ vẩn, vừa ngu ngốc thế nhỉ??
-It’s me-Trâm Anh hãnh diện chỉ vào mình.
Khánh Đăng cười đểu:
-Phát minh ra định kiến ngu ngốc mà hãnh diện thế cơ à??
-Cậu….-Trâm Anh tức xì khói, lườm Khánh Đăng cháy áo
Gia Minh như đoán được trước tình thế nên xua tay cầu hòa:
-Thôi, trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi cũng chết. Tha cho em đi!!
Trâm Anh đang gườm gườm với Khánh Đăng liền chuyển đổi ngay đối tượng “đánh ghen” sang Gia Minh, hằm hằm:
-Ai là trâu?? Ai là bò??
Gia Minh lạnh sống lưng, len lén nhìn sang bên cạnh, phát tín hiệu cầu cứu cho Trọng Khanh. Trọng Khanh nãy giờ đang đứng hình. Khi mới thấy Trâm Anh, Trọng Khanh thấy cô nàng trông cũng xinh đáo để nhưng khi thấy Trâm Anh thể hiện rõ ràng tính cách của bà chằn thì tự nhiên cái “xinh” bay đi đâu hết. Chỉ còn lại ba từ “lạnh sống lưng”!! Nay lại thấy Gia Minh cầu cứu, cậu nghĩ thầm “Bà chị Gia Minh đúng là dữ dằn, khiếp thật. Thế mà thằng Gia Minh nó bảo là hiền. Hiền cái khỉ mốc, cho mày chết luôn đi” Và thế là Trọng Khanh lờ đi.
Gia Minh vắt óc suy nghĩ ra một cái vấn đề nào đó để Trâm Anh quên đi. Tính Trâm Anh là vậy mà. Im lặng + lấm lét một hồi, Gia Minh lên tiếng và bắt đầu màn diễn thuyết dài lê thê:
-À, chị ơi, giới thiệu với chị, đây là Khánh Đăng (chỉ tay vào Khánh Đăng) và Trọng Khanh. Em quen bọn nó khi sang Anh. Rồi đến lúc thì 3 đứa cùng về. Khốn nỗi bọn này nghèo lắm chị ạ, nghèo rớt mồng tơi luôn!!. Về nước rồi thì chẳng biết náu thân ở chốn nào, tại bố mẹ nó ở bên Anh á. Nên em mở lòng từ bi, dắt hai đứa nó về ở đây luôn. Nhà mình rộng rãi mà. Lo gì!!
Trâm Anh gật gù. Còn Khánh Đăng và Trọng Khanh hơi chau mày (Sao thế nhỉ!?). Gia Minh thấy Trâm Anh có vẻ đồng ý rồi nên tranh thủ nắm bắt thời cơ luôn:
-Vậy chị đồng ý rồi nhá.
-Ờ-Trâm Anh lơ đãng gật đầu.Có lẽ vì cái lí do “lãng xẹt” của Gia Minh làm nó động lòng trắc ẩn chăng??
-Thế chúng nó ở phòng nào thế??-Gia Minh tận dụng thời cơ, nhân lúc Trâm Anh còn đang lơ mơ.
Trâm Anh suy nghĩ một lúc rồi nói:
-Cho phòng rộng nhất luôn.
Gia Minh hí hửng, không ngờ bà chị của cậu lại hào phóng đến thế, cậu nhóc hỏi:
-Phòng nào thế chị??
Trâm Anh phán một câu xanh rờn:
-Phòng khách!!
Câu nói mang đầy hàm ý khinh khi của Trâm Anh tựa như ngàn tấn đá từ trên đỉnh núi lăn ầm ầm xuống đầu ba tên kia. Trọng Khanh và Khánh Đăng trưng nguyên cái bản mặt hằm hằm của hai anh chàng cho Gia Minh mà biết điều. Hóa ra từ “chịu khổ” mà lúc Gia Minh nói ở quán café (bên Anh) là thế này đây. Không dưng bị mang danh “boy nhà nghèo” để Trâm Anh “khinh”, đúng là mất mặt quá!! =_= |||
Thấy cả ba đứa có vẻ im lặng, Trâm Anh ngây thơ:
-Phòng khách rộng nhất nhà, lại còn thoáng mát, tiện lợi. Làm sao mà im ắng thế??
Gia Minh xua tay chối đây đẩy:
-À, thôi thôi, hì. Tụi nó ở hai phòng trên tầng hai vậy nha chị .
Gia Minh nói xong liền xách va li, lôi Trọng Khanh và Khánh Đăng đang trong tình trạng “chết lâm sàng” đi lên tầng. Hai thằng vừa đi, vừa hậm hực:
-Sao mày dám bảo tụi tao nghèo HẢ?? (Hóa ra là vì SĨ DIỆN ha ha….)
Gia Minh cười trừ, gãi đầu:
-Không nói thế thì làm sao “bà già ế chồng” kia cho ở bọn mày ở nhờ được.
-Mày nói thế khác gì hạ nhục bọn tao. Đường đường là công tử của gia đình giàu có này mà phải gắn cái mác ấy à??-Trọng Khanh nhăn nhó
-Vậy thì cất ngay hai chữ “sĩ diện” của chúng mày đi là vừa.
Trọng Khanh, Khánh Đăng im re, không nói thêm lời nào. Chắc hẳn Gia Minh nói đúng.
Gia Minh chỉ tay vào hai căn phòng ở cuối dãy hành lang tầng hai:
-Đó, hai phòng của chúng mày ở đấy đấy. Thích phòng nào, tùy chọn
Trọng Khanh nhanh nhảu đi trước vào căn phòng ở tận cuối, cười toét đến tận mang tai:
-Tao xí phòng này.
-Ờ, Khánh Đăng ở phòng bên cạnh Trọng Khanh đi. Phòng mày đối diện với phòng chị tao đó!!
-Hả??? Thôi, Gia Minh, mày đổi phòng cho tao đi!!-Khánh Đăng nghe đến cái tên Trâm Anh đã thấy… khó chịu rồi. ( chắc bị ám ảnh bởi cái khuôn mặt đanh đá của Trâm Anh)
Gia Minh gãi đầu tỏ vẻ bối rối:
-Không đổi được đâu. Nhà tao là vậy á!! Ở phòng nào thì phải ở đó luôn, cấm được chuyển linh tinh!! Mà phòng của mày là có tầm nhìn cũng đẹp đấy!!
Khánh Đăng miễn cưỡng:
-Ờ, thôi!!
Và rồi cả ba thằng, ai vào phòng nấy, thay đồ rồi nghỉ ngơi.
/19
|