Trở về nhà khi đã 6h, Vy vào nhà với thái độ lạnh lùng. Có lẽ hôm nay Vy sẽ nghỉ học thôi. Nó cũng chẳng cần học làm gì, chẳng qua chỉ là giả vờ để che giấu thân phận mà thôi.
- Cô chủ đã về!- Tiếng bà quản gia vang lên
Vy lườm một cái không mấy thân thiện, từ hôm trước mẹ Vy đã thay quản gia mới rồi. Bà ta có vẻ rất tọc mạch nên Vy cảm thấy rất đáng ghét.
- Ông chủ gọi cô vào phòng có chuyện ạ
- Biết rồi- Vy gắt bực dọc rồi bước thẳng
Vy không hiểu nổi mẹ nữa, rõ ràng là bà quản gia cũ tốt hơn mà? Bà ấy dã làm việc không biết bao nhiêu năm ở nhà Vy rồi. Thật là bực mình.
Vy vừa đi khuất thì một giọng nói uy lực vang lên
- Trông chừng con bé cẩn thận đấy
- Vâng
Trận đánh sáng nay đã làm cô mệt mỏi do lâu không vận động chân tay. Vẻ ngang tàn vẫn luôn hiện hữu. Tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng ẩn sâu trong đôi mắt cô vẫn là một cô gái 17 tuổi lương thiện ấm áp. Đã lâu cô không cười với ai như vậy. mặc dù không ai nhận ra cô đang vui vẻ bởi cái vẻ ngang tàn ấy nhưng ý cười vẫn thấp thoáng trong mắt cô khi nghĩ đến Chàng trai Hoa Oải Hương bởi cậu đã gợi đến một ký ức không hoàn thiện của một cô bé 6 tuổi. Cô bé chỉ nhớ những gì diễn ra vời mình từ lúc 6 tuổi…
Cũng là ở một bờ biển quen thuộc, nắng vàng, trời xanh, mây trắng, có một cô bé mặc chiếc váy trắng muốt tinh khôi đang ngồi bệt trên cát. Bàn tay nhỏ bé xinh xinh của cô đang nhặt từng chiếc vỏ sò nhiều màu sắc. Từ chiecs môi trái tim nhhor phát ra từng tiếng nói dễ thương:
-Ưm… 1…2…3…4…5…10…11…12, 12 cái vỏ sò! Không biết anh có nhặt được nhiều sò k nhỉ? Chắc sẽ ít hơn mình thôi! Hihi- Cô bé cười vui vẻ, đôi mắt tròn xoe chớp chớp, hàng lông mi cong ánh lên những tia hồn nhiên thích thú.
- Òa! Anh nhặt được những 13 vỏ sò nhé! Bé con của anh nhặt được bao nhiêu nào? – Từ xa một cậu bé lanh lợi chạy đến, cầm trong tay những chiếc vỏ sò đa sắc xòa ra trước mặt cô bé vời tâm trạng vô cùng sảng khoái
Thấy vậy cô bé xị mặt, xì một tiếng rõ dài
-Xì…Chỉ là nhiều hơn em một cái thôi nhé! Tại em mỏi chân rồi, lần sau nhất định em sẽ thắng anh cho coi- Cô bé nói với giọng kiên quyết, lè lưỡi với cậu bé
-Còn lâu bé con của anh mới thắng được anh nhé!- Cậu bé nháy mắt tinh nghịch vẻ điển traiu của cậu lộ rõ: sống mũi cao, dôi mắt tuy còn nhỏ nhưng đã vô cùng thu hút, có chiều sâu, đôi môi dày gợi cảm, nước da trắng, hơn nữa cậu còn có một đôi bàn tay vô cùng tinh tế như thể được chạm khắc, từng ngón tay thon dài như thể được chạm khắc, từng ngón tay thon dài như thể có sức hút khiến cho ai một lần được nắm tay cậu đều không thể quên cảm giác ấm áp bàn tay đó mang lại, rất dễ chịu
- Hừ! Chỉ là một cái vỏ sò thôi! Anh vênh váo quá nhé!- Cô bé khoanh tay tỏ vẻ giận dỗi
Cậu bé tỏ ra rất người lớn, cố nhịn cười
-Thôi anh xin lỗi bé con của anh mà! Em mỏi chân rồi phải không? Anh cõng em nhé! Ngoan nào!- Cậu bé 8 tuổi ra sức năn nỉ, làm mặt đáng yêu nhìn cô bé- Cô bé bị khuôn mặt điển trai đáng yêu đó làm điên dảo chồm tới ôm cổ cậu bé
- Anh nói rồi nhé! Cõng em nào!- Cô bé hớn hở quay lại
- Xì đồ con lợn! Nặng thế ai cõng nổi em ? – Một cậu bé tinh nghịch từ đâu chạy ra, vẻ mặt lạnh lùng nhưng toát lên vẻ quý tộc khác người
- Hơ! Anh có cõng em đâu mà biết em lợn?- Cô bé bĩu môi nhìn cậu bé mới xuất hiện
- Không cõng tôi cx biết, cõng em gẫy lưng tôi cho xem! Plè !- Cậu bé lấy tay kéo một mắt, lè lưỡi một hồi với cô bé
- Xì! Em không thèm chấp anh, anh k cõng nổi em thì có! Anh nhỉ?
- Uk mk về nhà thôi! Lên anh cõng nào! Anh có thứ này muốn tặng cho em...
Cô bé từ từ trèo lên lưng anh, vẻ mặt hớn hở xen chút trêu trọc cậu bé kia
Một lúc sau trên bờ biển xuât hiện 3 cái bóng nhỏ nhắn nhẹ nhàng bước. Một cậu bé cõng một cô bé với tà váy ngắn xinh xắn dễ thương cười nói vui vẻ. Theo sau là một cậu bé khác có vẻ hậm hực nhìn 2 bóng người phía trước. Tuổi thơ êm đềm trôi trong ký ức của ai đó thật khó phai mờ……
CỐC! CỐC! CỐC!
Tiếng gõ cửa làm Vy giật mình tỉnh giấc
-Vào đi!- Vy lạnh lùng cất tiếng lấy lại vẻ ngang tàn
- Cô chủ cho gọi cô! Đây là đồ ăn sáng !- Bà quản gia mới xuất hiện cùng một khay đồ ăn: 1cốc sữa, 1 đĩa trứng ốp la và một ít bánh mì
- Để đó! Tôi qua gặp ba- Vy lạnh lùng
- Vâng, tôi xin phép- Bà quản gia cúi đầu đóng cửa
- Thật tẻ nhạt!-Lạnh lùng buôn ba tiếng Vy đi sửa soạn lại quần áo để sang gặp ba
Cô và ba cùng nói về câu chuyện giao dịch sáng nay. Đại khái là ba khen cô làm tốt nhiệm vụ rồi cùng bàn về 1 kế hoạch khác quan trọng hơn
Khi VY ra khỏi phòng cx đã đến trưa. Cô quay lại phòng ăn bữa sáng vào buổi trưa! Quả thật cx quá thú vị rồi!
Rengggggggggg...........!
- Tiết học kết thúc, chào các em- Cô giáo trẻ đứng dậy nói với cả lớp rồi đi thẳng ra cửa
-Haizzz! Mệt quá, đói bụng nữa- Nguyệt than vãn
- Ukmmm...
- Này Nguyệt!-Long ngập ngừng nhìn Nguyệt
- Sao?- Nguyệt nhướn mày nhìn Long
- Vy…-Long vẫn ngại ngùng k thốt nên lời
- À! Nhớ Vy rồi hả? keke! Vy k sao đâu chỉ là muốn ngủ nướng nên xin nghỉ thôi!- Nguyệt nháy mắt tinh nghịch
Thế nhưng câu trả lời ấy vãn k làm Long yên tâm. Ra đến cổng trường cậu bám theo đuôi Mai Nguyệt vì biết Mai Nguyệt vừa gọi điện báo đến thăm Vy
Nhưng khi đến gần một ngã rẽ, khá gần nhà Vy. Nhật Long phải đối mặt vs 10 tên vệ sĩ nhằm bảo vệ bí mật về ngôi biệt thự nơi Vy_Thủy Bình_hay Nhóc Quỷ đang tồn tại!!!.............
***********
P/s: Nếu các cậu thực sự thích truyện tớ thì hãy để lại nhận xét. Thời gian qua tớ bận nhiều công việc nên không up truyện đều được. Mong các bạn thông cảm. Sự ủng hộ của các bạn sẽ tiếp thêm động lực cho tớ! Tớ đảm bảo về sau câu truyện sẽ rất hay và hấp dẫn. Tớ đã viết ra giấy rồi chỉ là chưa gõ lại thôi. Bạn tớ đọc đều nói hay nên mong các cậu ủng hộ nha!
Có gì góp ý và thúc giục tớ viết đăng truyện qua nick Facebook :
HồngEtic mêChantửng yêuPhàmca cuồngXôchậu nha!
Xin cảm ơn! Yêu các cậu nhiều! :)))))))
- Cô chủ đã về!- Tiếng bà quản gia vang lên
Vy lườm một cái không mấy thân thiện, từ hôm trước mẹ Vy đã thay quản gia mới rồi. Bà ta có vẻ rất tọc mạch nên Vy cảm thấy rất đáng ghét.
- Ông chủ gọi cô vào phòng có chuyện ạ
- Biết rồi- Vy gắt bực dọc rồi bước thẳng
Vy không hiểu nổi mẹ nữa, rõ ràng là bà quản gia cũ tốt hơn mà? Bà ấy dã làm việc không biết bao nhiêu năm ở nhà Vy rồi. Thật là bực mình.
Vy vừa đi khuất thì một giọng nói uy lực vang lên
- Trông chừng con bé cẩn thận đấy
- Vâng
Trận đánh sáng nay đã làm cô mệt mỏi do lâu không vận động chân tay. Vẻ ngang tàn vẫn luôn hiện hữu. Tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng ẩn sâu trong đôi mắt cô vẫn là một cô gái 17 tuổi lương thiện ấm áp. Đã lâu cô không cười với ai như vậy. mặc dù không ai nhận ra cô đang vui vẻ bởi cái vẻ ngang tàn ấy nhưng ý cười vẫn thấp thoáng trong mắt cô khi nghĩ đến Chàng trai Hoa Oải Hương bởi cậu đã gợi đến một ký ức không hoàn thiện của một cô bé 6 tuổi. Cô bé chỉ nhớ những gì diễn ra vời mình từ lúc 6 tuổi…
Cũng là ở một bờ biển quen thuộc, nắng vàng, trời xanh, mây trắng, có một cô bé mặc chiếc váy trắng muốt tinh khôi đang ngồi bệt trên cát. Bàn tay nhỏ bé xinh xinh của cô đang nhặt từng chiếc vỏ sò nhiều màu sắc. Từ chiecs môi trái tim nhhor phát ra từng tiếng nói dễ thương:
-Ưm… 1…2…3…4…5…10…11…12, 12 cái vỏ sò! Không biết anh có nhặt được nhiều sò k nhỉ? Chắc sẽ ít hơn mình thôi! Hihi- Cô bé cười vui vẻ, đôi mắt tròn xoe chớp chớp, hàng lông mi cong ánh lên những tia hồn nhiên thích thú.
- Òa! Anh nhặt được những 13 vỏ sò nhé! Bé con của anh nhặt được bao nhiêu nào? – Từ xa một cậu bé lanh lợi chạy đến, cầm trong tay những chiếc vỏ sò đa sắc xòa ra trước mặt cô bé vời tâm trạng vô cùng sảng khoái
Thấy vậy cô bé xị mặt, xì một tiếng rõ dài
-Xì…Chỉ là nhiều hơn em một cái thôi nhé! Tại em mỏi chân rồi, lần sau nhất định em sẽ thắng anh cho coi- Cô bé nói với giọng kiên quyết, lè lưỡi với cậu bé
-Còn lâu bé con của anh mới thắng được anh nhé!- Cậu bé nháy mắt tinh nghịch vẻ điển traiu của cậu lộ rõ: sống mũi cao, dôi mắt tuy còn nhỏ nhưng đã vô cùng thu hút, có chiều sâu, đôi môi dày gợi cảm, nước da trắng, hơn nữa cậu còn có một đôi bàn tay vô cùng tinh tế như thể được chạm khắc, từng ngón tay thon dài như thể được chạm khắc, từng ngón tay thon dài như thể có sức hút khiến cho ai một lần được nắm tay cậu đều không thể quên cảm giác ấm áp bàn tay đó mang lại, rất dễ chịu
- Hừ! Chỉ là một cái vỏ sò thôi! Anh vênh váo quá nhé!- Cô bé khoanh tay tỏ vẻ giận dỗi
Cậu bé tỏ ra rất người lớn, cố nhịn cười
-Thôi anh xin lỗi bé con của anh mà! Em mỏi chân rồi phải không? Anh cõng em nhé! Ngoan nào!- Cậu bé 8 tuổi ra sức năn nỉ, làm mặt đáng yêu nhìn cô bé- Cô bé bị khuôn mặt điển trai đáng yêu đó làm điên dảo chồm tới ôm cổ cậu bé
- Anh nói rồi nhé! Cõng em nào!- Cô bé hớn hở quay lại
- Xì đồ con lợn! Nặng thế ai cõng nổi em ? – Một cậu bé tinh nghịch từ đâu chạy ra, vẻ mặt lạnh lùng nhưng toát lên vẻ quý tộc khác người
- Hơ! Anh có cõng em đâu mà biết em lợn?- Cô bé bĩu môi nhìn cậu bé mới xuất hiện
- Không cõng tôi cx biết, cõng em gẫy lưng tôi cho xem! Plè !- Cậu bé lấy tay kéo một mắt, lè lưỡi một hồi với cô bé
- Xì! Em không thèm chấp anh, anh k cõng nổi em thì có! Anh nhỉ?
- Uk mk về nhà thôi! Lên anh cõng nào! Anh có thứ này muốn tặng cho em...
Cô bé từ từ trèo lên lưng anh, vẻ mặt hớn hở xen chút trêu trọc cậu bé kia
Một lúc sau trên bờ biển xuât hiện 3 cái bóng nhỏ nhắn nhẹ nhàng bước. Một cậu bé cõng một cô bé với tà váy ngắn xinh xắn dễ thương cười nói vui vẻ. Theo sau là một cậu bé khác có vẻ hậm hực nhìn 2 bóng người phía trước. Tuổi thơ êm đềm trôi trong ký ức của ai đó thật khó phai mờ……
CỐC! CỐC! CỐC!
Tiếng gõ cửa làm Vy giật mình tỉnh giấc
-Vào đi!- Vy lạnh lùng cất tiếng lấy lại vẻ ngang tàn
- Cô chủ cho gọi cô! Đây là đồ ăn sáng !- Bà quản gia mới xuất hiện cùng một khay đồ ăn: 1cốc sữa, 1 đĩa trứng ốp la và một ít bánh mì
- Để đó! Tôi qua gặp ba- Vy lạnh lùng
- Vâng, tôi xin phép- Bà quản gia cúi đầu đóng cửa
- Thật tẻ nhạt!-Lạnh lùng buôn ba tiếng Vy đi sửa soạn lại quần áo để sang gặp ba
Cô và ba cùng nói về câu chuyện giao dịch sáng nay. Đại khái là ba khen cô làm tốt nhiệm vụ rồi cùng bàn về 1 kế hoạch khác quan trọng hơn
Khi VY ra khỏi phòng cx đã đến trưa. Cô quay lại phòng ăn bữa sáng vào buổi trưa! Quả thật cx quá thú vị rồi!
Rengggggggggg...........!
- Tiết học kết thúc, chào các em- Cô giáo trẻ đứng dậy nói với cả lớp rồi đi thẳng ra cửa
-Haizzz! Mệt quá, đói bụng nữa- Nguyệt than vãn
- Ukmmm...
- Này Nguyệt!-Long ngập ngừng nhìn Nguyệt
- Sao?- Nguyệt nhướn mày nhìn Long
- Vy…-Long vẫn ngại ngùng k thốt nên lời
- À! Nhớ Vy rồi hả? keke! Vy k sao đâu chỉ là muốn ngủ nướng nên xin nghỉ thôi!- Nguyệt nháy mắt tinh nghịch
Thế nhưng câu trả lời ấy vãn k làm Long yên tâm. Ra đến cổng trường cậu bám theo đuôi Mai Nguyệt vì biết Mai Nguyệt vừa gọi điện báo đến thăm Vy
Nhưng khi đến gần một ngã rẽ, khá gần nhà Vy. Nhật Long phải đối mặt vs 10 tên vệ sĩ nhằm bảo vệ bí mật về ngôi biệt thự nơi Vy_Thủy Bình_hay Nhóc Quỷ đang tồn tại!!!.............
***********
P/s: Nếu các cậu thực sự thích truyện tớ thì hãy để lại nhận xét. Thời gian qua tớ bận nhiều công việc nên không up truyện đều được. Mong các bạn thông cảm. Sự ủng hộ của các bạn sẽ tiếp thêm động lực cho tớ! Tớ đảm bảo về sau câu truyện sẽ rất hay và hấp dẫn. Tớ đã viết ra giấy rồi chỉ là chưa gõ lại thôi. Bạn tớ đọc đều nói hay nên mong các cậu ủng hộ nha!
Có gì góp ý và thúc giục tớ viết đăng truyện qua nick Facebook :
HồngEtic mêChantửng yêuPhàmca cuồngXôchậu nha!
Xin cảm ơn! Yêu các cậu nhiều! :)))))))
/20
|