Ngày tiếp theo sau khi chính thức tiến tổ là nghi thức bấm máy.
Mọi người cùng nhau đứng vái thần linh, chụp hình một chút là xong. Sau khi kết thúc thì trực tiếp đến tổ phục trang thử quần áo thử hóa trang, kiểu tóc của Phí Khả và Lục Hình Văn đều phải cắt lại lần nữa.
Tóc của Phí Khả được stylist cắt thành kiểu học sinh đơn giản, vì để biểu hiện sự âm trầm của Tiểu Hòa, tóc mái để dài một chút, làm Phí Khả trông còn nhỏ hơn tuổi thật. Vốn là một người đã tốt nghiệp đại học, cậu lại đến đóng vai một học sinh 18 tuổi, có chút khẩn trương, sợ bản thân không phù hợp hình tượng, nhưng sau khi cắt tóc và thay đổi quần áo, stylist hô là quá non quá đáng yêu rồi.
Phí Khả và Lục Hình Văn không thử quần áo ở cùng một chỗ, cậu với các diễn viên khác thử xong hóa trang, lại thử quần áo, nhân viên công tác ở tổ phục trang vây quanh họ thảo luận, thương lượng nên sửa đổi thế nào. Quay qua quay lại một cái hết một buổi trưa, lúc cậu và Bào Tiểu Thụy từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Lục Hình Văn và Lương Hoa đang ở ngoài đợi bọn họ.
Lục Hình Văn cắt tóc đầu đinh, gần giống như là cạo trọc, cả người đều biến đổi.
Vốn dĩ anh để tóc ngắn nhưng hơi dài một chút, tóc mái thường vuốt ngược ra sau, lộ ra cái trán sáng láng, vừa ưu nhã vừa lịch thiệp.
Nhưng bây giờ tóc ngắn cơ hồ như sát vào da đầu, lông mày cũng sửa, cộng thêm anh vì nhân vật Lý Tề này, phơi nắng đen một chút, khí chất cả người lập tức biển đổi, rắn rỏi hẳn lên.
Phí Khả trố mắt, nhìn Lục Hình Văn trước mặt.
Lục Hình Văn hỏi cậu: “Sao, không đẹp à?”
Phí Khả lắc đầu.
Đẹp chứ, đương nhiên vẫn rất đẹp.
Nhưng mà kiểu tóc trước đó cũng đẹp, đột nhiên bị cắt mất rồi.
Phí Khả xót những sợi tóc đen xinh đẹp đó.
Lục Hình Văn cười nói: “Nếu mà em thích kiểu tóc cũ của anh, đợi quay xong phim, anh sẽ nuôi tóc dài ra rồi cắt lại.”
Phí Khả gật gật đầu, sau đó lại cảm thấy bản thân mình có phải là gật đầu quá mức tự nhiên rồi không, giống như đó là chuyện đương nhiên vậy.
Lương Hoa đưa họ ra xe bảo mẫu, lái về khách sạn.
Hai người ở cùng một đoạn phim, để tiện lợi, chỉ lái một chiếc xe bảo mẫu tới.
Lục Hình Văn nói Phí Khả ngồi ở chỗ cạnh mình, Bào Tiểu Thụy ngồi trước mặt.
Lục Hình Văn nhìn nhìn Phí Khả, nói: “Anh ngược lại rất thích kiểu tóc này của em, nhìn rất nhỏ.”
Phí Khả khẩn trương cào cào tóc mái, có chút dài, luôn che mất mắt cậu.
Lúc đến cửa khách sạn, Lục Hình Văn xuống xe trước, ở ngoài xe chờ Phí Khả, còn đưa tay thay cậu che đầu, để đừng đụng vào cửa xe. Sau khi Phí Khả xuống xe, Lục Hình Văn cúi đầu sáp lại gần tai cậu nói một cậu: “Có phóng viên”. Sau đó nắm tay cậu, trực tiếp đi vào thang máy, cũng không buông ra.
Bọn họ không phải là lần đầu tiên nắm tay, trước đó quay chương trình thực tế đi du lịch, thường ở trước ống kính nắm tay. Nhưng lúc đó có máy quay phim đi theo, Phí Khả biết rõ ràng là đang làm PR. Mà lúc này đã vào thang máy rồi, Lục Hình Văn vẫn chưa có ý buông tay cậu ra.
Phí Khả không dám nhìn trực diện Lục Hình Văn, cậu lén lén nhìn cái gương trong thang máy một cái, lập tức bị Lục Hình Văn phát hiện, Lục Hình Văn cười, nhưng vẫn không có ý buông tay ra.
Phí Khả có hơi lúng túng, không biết có nên trực tiếp rút tay ra, hay là nên nói một câu “vui lòng buông tay ra”.
Cứ do dự như vậy, đến tận cửa phòng, Lục Hình Văn mới buông tay ra.
Bào Tiểu Thụy, Lương Hoa và trợ lý sinh hoạt cầm hành lý chuyển phát nhanh tới, ba người chuyển ba cái thùng chuyển phát nhanh to đùng.
Phí Khả líu lưỡi: “Nhiều như vậy?”
Lần này hai người ở cùng một đoàn phim, Lục Hình Văn nói Miêu Hân không cần tìm trợ lý sinh hoạt cho Phí Khả, cứ ở cùng với bọn họ là được. Trợ lý sinh hoạt của Lục Hình Văn, Lý Lỵ Hinh đã theo anh tám năm, rất có kinh nghiệm ở đoàn phim.
Lý Lỵ Hinh nói: “Em với Lục ca phải ở đây hai ba tháng, những thứ cần dùng rất nhiều. Trường quay ở đây không so được với thành Đông Minh, chỗ nào cũng không tiện lợi, tự mình mang theo vẫn đơn giản hơn.”
Bào Tiểu Thụy nói: “Chỉ là, ở khách sạn hai ba ngày còn được, ở hai ba tháng thì quá đày đọa người ta rồi. Anh nhớ tới lần trước quay Tiên Hoa Tông, quá khó chịu rồi. Tham gia đoàn phim anh không có kinh nghiệm, lần này đi theo Lỵ Hinh tỷ học được rất nhiều, lần sau anh sẽ biết nhiều hơn.”
Ba người bắt đầu sắp xếp đồ đạc, Phí Khả muốn giúp đỡ, bị đuổi đi chỗ khác.
Lục Hình Văn đang ở bàn sách trong phòng ngủ xem kịch bản, thấy cậu đi tới đi lui, gọi cậu vào phòng, hỏi cậu: “Ngày mai bắt đầu quay rồi, chuẩn bị xong chưa?”
Ngày mai Phí Khả chỉ có một cảnh, rất đơn giản, lúc cha mẹ đang nói chuyện, cậu ở trong phòng làm bài tập và đọc sách.
Phí Khả nghĩ nghĩ, gật gật đầu.
Lục Hình Văn lại hỏi: “Hôm qua họp đọc kịch bản, có thu hoạch gì không?”
Phí Khả gật đầu: “Học được rất nhiều, giống như là, những nhân vật khác trong kịch bản, đặc biệt là cha mẹ Tiểu Hòa, càng hiểu sâu sắc hơn.”
Lục Hình Văn hướng dẫn cậu: “Có ý tưởng gì, đều có thể đề xuất để mọi người thảo luận. Cùng với anh, cùng với Tằng Khải Bân, hay Lữ Hạm, hay Lâm Nguyên Sinh, hay là biên kịch, đều có thể. Có ý tưởng với nhân vật là một chuyện tốt, biết chưa?”
Phí Khả vội vàng gật đầu.
Làm mà sao ngờ, ngày đầu tiên quay phim, cảnh đầu tiên của Phí Khả, NG 18 lần.
Lúc Phí Khả bắt đầu làm việc, thì Lục Hình Văn đã kết thúc công việc. Lục Hình Văn vốn là muốn ở lại trường quay xem Phí Khả quay cảnh đầu tiên một chút, nhưng bị biên kịch gọi đi, thảo luận vài lời thoại của Lý Tề có nên thay đổi chút không. Đợi đến khi thảo luận xong, đã qua hai tiếng đồng hồ, Lục Hình Văn gọi điện thoại cho Bào Tiểu Thụy, hỏi Phí Khả xong việc chưa, Bào Tiểu Thụy khóc kể nói còn đang quay.
Lục Hình Văn quay lại trường quay xem, Phí Khả đã NG 18 lần rồi, đang tiến hành cảnh quay lần thứ 18. Cả phim trường im lặng một cách chết chóc, mọi người đều bị sự lãnh khốc của Lâm Nguyên Sinh làm cho phát ngốc, trong lòng đều nói nhỏ, chẳng lẽ Phí Khả thật sự là Lục Hình Văn uy hiếp đạo diễn để nhét vào đòan phim sao, cho nên mới ngày đầu tiên đạo diễn đã ra oai với Phí Khả.
Phí Khả NG lần thứ 18, Lâm Nguyên Sinh hô cắt, chỉ nói một câu “Biểu hiện của Tiểu Hòa không đúng.”, còn lại cái gì cũng không nói. Phí Khả mặt trắng bệch đứng tại phim trường, lần thứ 18 nói xin lỗi với Tằng Khải Bân Lữ Hạm. Vì nguyên nhân của một mình cậu, Tằng Khải Bân và Lữ Hạm đã diễn tới diễn lui 18 lần rồi, lời thoại cũng đọc đi đọc lài 18 lần rồi.
Tằng Khải Bân có chút thiếu kiên nhẫn, lạnh mặt, Lữ Hạm nói không sao, nghĩ nghĩ xem đạo diễn muốn ra hiệu quả thế nào.
Nhưng phong cách của Lâm Nguyên Sinh là, y hô cắt, chỉ có thể nói một hai câu là sai ở đâu, nhưng căn bản là không nói cho diễn viên biết cần phải làm gì, chỉ có thể để diễn viên dựa vào bản thân họ mà suy xét.
Lục Hình Văn bước đến bên cạnh Lâm Nguyên Sinh, nói: “Nghỉ ngơi 20 phút, có được không? Trạng thái của Phí Khả không đúng, để tôi đến nói chuyện với em ấy một chút.”
Lâm Nguyên Sinh liếc nhìn Lục Hình Văn, gật đầu, nhưng nói một câu: “Chỉ lần này thôi, không có lần sau. Tôi muốn là muốn Tiểu Hòa của Phí Khả, không phải Tiểu Hòa của Lục Hình Văn cậu.”
Lục Hình Văn nói: “Được, để tôi xem mấy cảnh NG lần trước một chút.”
Lúc Phí Khả bị Lục Hình Văn gọi tới, trong đầu trống rỗng, rõ ràng là biết phải nhanh nhanh mà suy xét nhân vật, nhưng cậu cái gì cũng không nghĩ ra.
Cả một phim người, mấy trăm người, đều đợi một mình cậu, đều vì một mình cậu NG, ảnh hưởng đến cả đoàn phim.
Lúc Lục Hình Văn đến, trong đầu cậu chỉ có ba chữ “tiêu đời rồi”. Cậu nghĩ, Lục Hình Văn nhất định sẽ rất thất vọng với mình.
Cùng Lục Hình Văn đi tới chỗ nghỉ ngơi, Phí Khả chỉ đợi Lục Hình Văn chất vấn.
Không ngờ câu nói đầu tiên của Lục Hình Văn lại là: “Đói bụng chưa?”
Phí Khả ngốc ngốc: “Em? Em, em không đói.”
Lục Hình Văn lấy ra một cái hộp nhỏ: “Trước tiên ăn một viên sô cô la.”
Phí Khả không hiểu gì cả bị nhét cho một viên sô cô la, mùi ca cao* nồng đậm lập tức tỏa ra khắp miệng cậu.
*không chắc có phải ý đồ tác giả không, nhưng vẫn phải nói ra một chút, ca cao trong tiếng Trung là Khả Khả.
Lục Hình Văn lúc này mới nói: “Lúc bị NG không cần phải áp lực, đương nhiên, áp lực là không thể tránh, em cần phải điều tiết bản thân mình, cần phải trưởng thành lên. Mỗi đạo diễn đều có phong cách khác nhau, Lâm Nguyên Sinh là một đạo diễn rất thích “gọt”, gọt lời thoại, gọt biểu cảm, gọt ống kính. Lần trước hợp tác quay phim với y, anh bị y hô cắt 20 lần.”
Phí Khả không thể tin được: “Sao có thể?!”
Lục Hình Văn rất hưởng thụ ngữ khí “không thể tin được” này của Phí Khả, giống như là Lục Hình Văn là bất khả chiến bại, không gì không thể, không thể nào NG 20 lần.
“Đương nhiên là có thể, đến ảnh hậu cũng bị Lâm Nguyên Sinh làm cho tức phát khóc, tuyên bố không bao giờ quay phim với hắn nữa. Nhưng kết quả thì sao, anh đoạt được cúp.” Lục Hình Văn ngồi lên ghế dài của Phí Khả, Bào Tiểu Thụy đã giúp Phí Khả cầm tới một cái ghế băng nhỏ.
“Thói quen quay phim của Lâm Nguyên Sinh rất đáng ghét, nói thật, hắn căn bản không có biết bản thân mình muốn diễn viên diễn ra như thế nào, nhưng hắn là một người có trực giác kinh người, biết rõ chính mình không muốn cái nào. Vì thế, hắn chỉ có thể hết lần này đến lần khác bắt diễn viên thử, thử ra cái hiệu quả mà hắn muốn. Vì thế hắn mới là một đạo diễn xuất sắc, hắn thúc đẩy ra phần tốt nhất của một diễn viên.”
“Uhm.” Phí Khả gật gật đầu.
Lục Hình Văn tiếp tục nói: “Vì thế, bây giờ tạm thời không cần nghĩ tới NG, không cần nghĩ tới ảnh hưởng bao nhiêu người, không cần nghĩ tới năng lực bản thân có đủ hay không. Người bây giờ có thể hoàn thành nhân vật Tiểu Hòa, chỉ có em. Hãy tập trung vào nhân vật, cố gắng suy nghĩ. Đoạn này trong kịch bản anh cũng xem qua rồi, rất đơn giản, cha mẹ Tiểu Hòa ở phòng khách nói chuyện. Mẹ cậu đang đến các khoản phí tháng này, oán trách cha cậu một mao tiền cho gia đình cũng không có. Em nghĩ, Tiểu Hòa nghe thấy những lời này, tâm trạng như thế nào.
“Rất lo lắng, rất chán nản.” Phí Khả trả lời.
“Anh đại khái xem qua mấy lần NG trước của em, thật ra vẫn được.” Lục Hình Văn nói, “Nhưng xác thật là thiếu chút gì đó. Em nghĩ thử, nếu là cha mẹ minh đang nói chuyện kiểu như vậy, em sẽ có phản ứng gì?”
“Nhưng…..” Phí Khả nghĩ nghĩ, “Nhưng cha của em không có bán ma túy a…. họ nhiều nhất là nói mấy chuyện lông gà vỏ tỏi phí dụng tháng này, không nói đến night club, cũng không dùng bạo lực.”
“Nhưng cái Lâm Nguyên Sinh muốn quay, là phản ứng của em, biểu cảm của em. Là loại biểu cảm có thật trong cuộc sống, có độ sâu, loại biểu cảm làm người ta cảm thấy em giống nhưng đang nghĩ đến rất nhiều chuyện. Nhưng em đang nghĩ đến chuyện gì, khán giả có thật sự biết không? Không biết.” Lục Hình Văn ngồi thẳng lên, nhẹ giọng nói, “phái thể nghiệm, phái phương pháp, mấy cái này đã nói với em rồi. Đôi khi diễn xuất là cần vận dụng cả hai loại phương pháp này, đối với em bây giờ mà nói, phương pháp thể nghiệm thậm chí có thể hơi khó, em luôn thôi miên bản thân mình là Tiểu Hòa, người đang nói chuyện là cha mẹ của em, hiệu quả có thể không tốt như vậy, vì em vẫn chưa 100% nhập vai.”
Phí Khả hỏi: “Vậy phải làm sao?”
Lục Hình Văn nhìn cậu: “Bây giờ muốn diễn cho tốt vai Tiểu Hòa, biện pháp duy nhất là, để bản thân và Tiểu Hòa hợp thành một thể. Em phải nghĩ là, người đang nghe lén ở đó, là Phí Khả, người nói chuyện, là cha mẹ của em. Em nghĩ xem, cha mẹ của em có từng nói chuyện như vậy chưa, làm người ta lo âu, làm người ta khó quên? Dùng chính cảm xúc của em lúc đó biểu đạt ra.
Phí Khả nghĩ nghĩ, nói: “Em sẽ thử xem.”
Nói chuyện với Lục Hình Văn xong, Phí Khả tự mình im lặng chờ mấy phút, sau đó bắt đầu quay lần thứ 19.
Hơn 10 giờ tối, Bàn ca say xỉn chân nam đá chân chiêu về nhà, đẩy mở cửa, mẹ của Tiểu Hòa ở bên trong lau nhà, Tiểu Hòa đang ngồi trên bàn ăn dính dáp dầu mỡ làm bài tập.
Nhìn thấy Bàn ca toàn thân đầy mùi rượu, mẹ Tiểu Hòa nhẹ giọng oán trách: “Ngày nào cũng uống, ngày nào cũng uống! Tiền là gió thổi tới hay sao?”
Bàn ca đá thùng nước, quát lớn: “Mày mẹ nó nói nhảm cái gì!”
Tiểu Hòa bị dọa nhảy dựng, chữ cũng bị lệch, cậu ngẩng dậy lén lén nhìn cha cậu một cái.
Mẹ Tiểu Hòa vội đi nhặt thùng nước lại, nói: “Tháng này tiền không đủ, anh phải cho tôi một chút. Tháng trước, A Mi chết ở trong quán, là A Mi mới tới đó. Mấy ngày nay cảnh sát kéo đến đầy tiệm, đang kiểm tra, tôi không có đi làm. Quản lý nói là, tuần này mọi người không đi làm, tiền công phải khấu trừ.”
Bàn ca tỉnh rượu mấy phần: “Còn đang kiểm tra?”
Mẹ Tiểu Hòa: “Ai biết là muốn kiểm tra đến khi nào, bất quá quản lý nói rồi, không có gì, tuần sau chắc chắn mở cửa buôn bán lại. Có lẽ là cảnh sát là đến nhìn thôi, có thể tra ra cái gì đâu, trong tiệm mỗi ngày đến có người tới tới lui lui, lại còn là người có tiền, có thể chọc tới ai chứ.”
Tiểu Hòa nghe có người chết, có chút tò mò mà ngừng viết, lén lén nghe trộm.
Bàn ca thở ra một hơi, không kiên nhẫn mà phất tay: “Đi đi đi, tao đào đâu ra tiền, ngày nào cũng chỉ biết tìm tao đòi tiền, lão tử dễ dãi lắm sao?!” Nói xong muốn về phòng ngủ.
Mẹ của Tiểu Hòa đuổi theo: “Tháng này sắp phải đóng tiền thuê nhà rồi, anh tốt xấu gì cũng cho tôi một ngàn, thật sự không đủ -----“
Bàn ca xoay người đẩy mẹ Tiểu Hòa một cái: “Cút! Thử lải nhải nữa coi!”
Tiểu Hòa có hơi khẩn trương, lại sợ hãi, cậu quay đầu nhìn mẹ.
Bàn ca đi vào phòng, chốt cửa.
Tiểu Hòa đứng dậy, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ, tháng này không đủ tiền sao? Con ----“
Mẹ Tiểu Hòa khoát tay: “Con nít nghe người lớn nói chuyện làm cái gì, lo làm bài tập của con đi, chuyện trong nhà không cần con lo!”
Tiểu Hòa ngồi trở lại, nhưng không có tâm trạng để làm bài tập nữa, chỉ cúi đầu vô thức vẽ vẽ.
Phí Khả nhớ tới, lúc cậu mười mấy tuổi, mẹ và cha kế, có lúc vừa làm việc nhà vừa nói chuyện nhỏ nhỏ với nhau, hoặc là nhân lúc cậu ở trong nhà bếp rửa chén, hai người ở phòng khác nhỏ giọng bàn bạc.
Đa số chủ đề đều là, tiền thuốc của em gái tháng này bao nhiêu, tiền ăn tháng này bao nhiêu, tiền nước thì bao nhiêu, quần của bọn nhỏ đều ngắn hết rồi, cần phải mua vài cái mới, cha tụi nhỏ ở ngoài lái xe cực khổ, buổi trưa ở ngoài đừng có hà tiện, phải ăn ngon chút --- những chuyện như vậy.
Vĩnh viễn là tiền.
Vĩnh viễn đều không đủ dùng.
Phí Khả lại nhớ tới, những ngày khó khăn nhất lúc cậu học năm tư đại học. Cha dượng lái xe gây tai nạn, gia đình đã bán nhà, vẫn không đủ để bồi thường và đóng viện phí.
Cậu vội về nhà, ở ngoài phòng bệnh nghe lén, cha kế và mẹ trong phòng bệnh ở đó tuyệt vọng mà nói chuyện với nhau.
Cha kế nói, trong nhà đâu ra nhiều tiền như vậy, làm sao bây giờ, không đủ tiền bồi thường, ông đi ngồi tù.
Tiền, mãi mãi là tiền.
Phí Khả căn bản là không muốn nghĩ tới tâm trạng của ký ức lúc đó.
Khó chịu, chỉ có khó chịu, khó chịu không ngừng không dứt.
Lần thứ 19, NG.
Lần thứ 20, qua rồi.
Sau khi quay xong, Phí Khả ngồi ở bàn ăn mấy phút, mới đứng dậy nói xin lỗi với mọi người, cảm ơn đoàn phim, cảm ơn đạo diễn.
Cậu bước tới bên cạnh Lục Hình Văn, nhìn Lục Hình Văn, Lục Hình Văn cũng nhìn cậu.
Phí Khả cảm thấy tốt hơn một chút.
Lục Hình Văn nói: “Xong việc rồi, chúng ta về thôi.”
Mọi người cùng nhau đứng vái thần linh, chụp hình một chút là xong. Sau khi kết thúc thì trực tiếp đến tổ phục trang thử quần áo thử hóa trang, kiểu tóc của Phí Khả và Lục Hình Văn đều phải cắt lại lần nữa.
Tóc của Phí Khả được stylist cắt thành kiểu học sinh đơn giản, vì để biểu hiện sự âm trầm của Tiểu Hòa, tóc mái để dài một chút, làm Phí Khả trông còn nhỏ hơn tuổi thật. Vốn là một người đã tốt nghiệp đại học, cậu lại đến đóng vai một học sinh 18 tuổi, có chút khẩn trương, sợ bản thân không phù hợp hình tượng, nhưng sau khi cắt tóc và thay đổi quần áo, stylist hô là quá non quá đáng yêu rồi.
Phí Khả và Lục Hình Văn không thử quần áo ở cùng một chỗ, cậu với các diễn viên khác thử xong hóa trang, lại thử quần áo, nhân viên công tác ở tổ phục trang vây quanh họ thảo luận, thương lượng nên sửa đổi thế nào. Quay qua quay lại một cái hết một buổi trưa, lúc cậu và Bào Tiểu Thụy từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Lục Hình Văn và Lương Hoa đang ở ngoài đợi bọn họ.
Lục Hình Văn cắt tóc đầu đinh, gần giống như là cạo trọc, cả người đều biến đổi.
Vốn dĩ anh để tóc ngắn nhưng hơi dài một chút, tóc mái thường vuốt ngược ra sau, lộ ra cái trán sáng láng, vừa ưu nhã vừa lịch thiệp.
Nhưng bây giờ tóc ngắn cơ hồ như sát vào da đầu, lông mày cũng sửa, cộng thêm anh vì nhân vật Lý Tề này, phơi nắng đen một chút, khí chất cả người lập tức biển đổi, rắn rỏi hẳn lên.
Phí Khả trố mắt, nhìn Lục Hình Văn trước mặt.
Lục Hình Văn hỏi cậu: “Sao, không đẹp à?”
Phí Khả lắc đầu.
Đẹp chứ, đương nhiên vẫn rất đẹp.
Nhưng mà kiểu tóc trước đó cũng đẹp, đột nhiên bị cắt mất rồi.
Phí Khả xót những sợi tóc đen xinh đẹp đó.
Lục Hình Văn cười nói: “Nếu mà em thích kiểu tóc cũ của anh, đợi quay xong phim, anh sẽ nuôi tóc dài ra rồi cắt lại.”
Phí Khả gật gật đầu, sau đó lại cảm thấy bản thân mình có phải là gật đầu quá mức tự nhiên rồi không, giống như đó là chuyện đương nhiên vậy.
Lương Hoa đưa họ ra xe bảo mẫu, lái về khách sạn.
Hai người ở cùng một đoạn phim, để tiện lợi, chỉ lái một chiếc xe bảo mẫu tới.
Lục Hình Văn nói Phí Khả ngồi ở chỗ cạnh mình, Bào Tiểu Thụy ngồi trước mặt.
Lục Hình Văn nhìn nhìn Phí Khả, nói: “Anh ngược lại rất thích kiểu tóc này của em, nhìn rất nhỏ.”
Phí Khả khẩn trương cào cào tóc mái, có chút dài, luôn che mất mắt cậu.
Lúc đến cửa khách sạn, Lục Hình Văn xuống xe trước, ở ngoài xe chờ Phí Khả, còn đưa tay thay cậu che đầu, để đừng đụng vào cửa xe. Sau khi Phí Khả xuống xe, Lục Hình Văn cúi đầu sáp lại gần tai cậu nói một cậu: “Có phóng viên”. Sau đó nắm tay cậu, trực tiếp đi vào thang máy, cũng không buông ra.
Bọn họ không phải là lần đầu tiên nắm tay, trước đó quay chương trình thực tế đi du lịch, thường ở trước ống kính nắm tay. Nhưng lúc đó có máy quay phim đi theo, Phí Khả biết rõ ràng là đang làm PR. Mà lúc này đã vào thang máy rồi, Lục Hình Văn vẫn chưa có ý buông tay cậu ra.
Phí Khả không dám nhìn trực diện Lục Hình Văn, cậu lén lén nhìn cái gương trong thang máy một cái, lập tức bị Lục Hình Văn phát hiện, Lục Hình Văn cười, nhưng vẫn không có ý buông tay ra.
Phí Khả có hơi lúng túng, không biết có nên trực tiếp rút tay ra, hay là nên nói một câu “vui lòng buông tay ra”.
Cứ do dự như vậy, đến tận cửa phòng, Lục Hình Văn mới buông tay ra.
Bào Tiểu Thụy, Lương Hoa và trợ lý sinh hoạt cầm hành lý chuyển phát nhanh tới, ba người chuyển ba cái thùng chuyển phát nhanh to đùng.
Phí Khả líu lưỡi: “Nhiều như vậy?”
Lần này hai người ở cùng một đoàn phim, Lục Hình Văn nói Miêu Hân không cần tìm trợ lý sinh hoạt cho Phí Khả, cứ ở cùng với bọn họ là được. Trợ lý sinh hoạt của Lục Hình Văn, Lý Lỵ Hinh đã theo anh tám năm, rất có kinh nghiệm ở đoàn phim.
Lý Lỵ Hinh nói: “Em với Lục ca phải ở đây hai ba tháng, những thứ cần dùng rất nhiều. Trường quay ở đây không so được với thành Đông Minh, chỗ nào cũng không tiện lợi, tự mình mang theo vẫn đơn giản hơn.”
Bào Tiểu Thụy nói: “Chỉ là, ở khách sạn hai ba ngày còn được, ở hai ba tháng thì quá đày đọa người ta rồi. Anh nhớ tới lần trước quay Tiên Hoa Tông, quá khó chịu rồi. Tham gia đoàn phim anh không có kinh nghiệm, lần này đi theo Lỵ Hinh tỷ học được rất nhiều, lần sau anh sẽ biết nhiều hơn.”
Ba người bắt đầu sắp xếp đồ đạc, Phí Khả muốn giúp đỡ, bị đuổi đi chỗ khác.
Lục Hình Văn đang ở bàn sách trong phòng ngủ xem kịch bản, thấy cậu đi tới đi lui, gọi cậu vào phòng, hỏi cậu: “Ngày mai bắt đầu quay rồi, chuẩn bị xong chưa?”
Ngày mai Phí Khả chỉ có một cảnh, rất đơn giản, lúc cha mẹ đang nói chuyện, cậu ở trong phòng làm bài tập và đọc sách.
Phí Khả nghĩ nghĩ, gật gật đầu.
Lục Hình Văn lại hỏi: “Hôm qua họp đọc kịch bản, có thu hoạch gì không?”
Phí Khả gật đầu: “Học được rất nhiều, giống như là, những nhân vật khác trong kịch bản, đặc biệt là cha mẹ Tiểu Hòa, càng hiểu sâu sắc hơn.”
Lục Hình Văn hướng dẫn cậu: “Có ý tưởng gì, đều có thể đề xuất để mọi người thảo luận. Cùng với anh, cùng với Tằng Khải Bân, hay Lữ Hạm, hay Lâm Nguyên Sinh, hay là biên kịch, đều có thể. Có ý tưởng với nhân vật là một chuyện tốt, biết chưa?”
Phí Khả vội vàng gật đầu.
Làm mà sao ngờ, ngày đầu tiên quay phim, cảnh đầu tiên của Phí Khả, NG 18 lần.
Lúc Phí Khả bắt đầu làm việc, thì Lục Hình Văn đã kết thúc công việc. Lục Hình Văn vốn là muốn ở lại trường quay xem Phí Khả quay cảnh đầu tiên một chút, nhưng bị biên kịch gọi đi, thảo luận vài lời thoại của Lý Tề có nên thay đổi chút không. Đợi đến khi thảo luận xong, đã qua hai tiếng đồng hồ, Lục Hình Văn gọi điện thoại cho Bào Tiểu Thụy, hỏi Phí Khả xong việc chưa, Bào Tiểu Thụy khóc kể nói còn đang quay.
Lục Hình Văn quay lại trường quay xem, Phí Khả đã NG 18 lần rồi, đang tiến hành cảnh quay lần thứ 18. Cả phim trường im lặng một cách chết chóc, mọi người đều bị sự lãnh khốc của Lâm Nguyên Sinh làm cho phát ngốc, trong lòng đều nói nhỏ, chẳng lẽ Phí Khả thật sự là Lục Hình Văn uy hiếp đạo diễn để nhét vào đòan phim sao, cho nên mới ngày đầu tiên đạo diễn đã ra oai với Phí Khả.
Phí Khả NG lần thứ 18, Lâm Nguyên Sinh hô cắt, chỉ nói một câu “Biểu hiện của Tiểu Hòa không đúng.”, còn lại cái gì cũng không nói. Phí Khả mặt trắng bệch đứng tại phim trường, lần thứ 18 nói xin lỗi với Tằng Khải Bân Lữ Hạm. Vì nguyên nhân của một mình cậu, Tằng Khải Bân và Lữ Hạm đã diễn tới diễn lui 18 lần rồi, lời thoại cũng đọc đi đọc lài 18 lần rồi.
Tằng Khải Bân có chút thiếu kiên nhẫn, lạnh mặt, Lữ Hạm nói không sao, nghĩ nghĩ xem đạo diễn muốn ra hiệu quả thế nào.
Nhưng phong cách của Lâm Nguyên Sinh là, y hô cắt, chỉ có thể nói một hai câu là sai ở đâu, nhưng căn bản là không nói cho diễn viên biết cần phải làm gì, chỉ có thể để diễn viên dựa vào bản thân họ mà suy xét.
Lục Hình Văn bước đến bên cạnh Lâm Nguyên Sinh, nói: “Nghỉ ngơi 20 phút, có được không? Trạng thái của Phí Khả không đúng, để tôi đến nói chuyện với em ấy một chút.”
Lâm Nguyên Sinh liếc nhìn Lục Hình Văn, gật đầu, nhưng nói một câu: “Chỉ lần này thôi, không có lần sau. Tôi muốn là muốn Tiểu Hòa của Phí Khả, không phải Tiểu Hòa của Lục Hình Văn cậu.”
Lục Hình Văn nói: “Được, để tôi xem mấy cảnh NG lần trước một chút.”
Lúc Phí Khả bị Lục Hình Văn gọi tới, trong đầu trống rỗng, rõ ràng là biết phải nhanh nhanh mà suy xét nhân vật, nhưng cậu cái gì cũng không nghĩ ra.
Cả một phim người, mấy trăm người, đều đợi một mình cậu, đều vì một mình cậu NG, ảnh hưởng đến cả đoàn phim.
Lúc Lục Hình Văn đến, trong đầu cậu chỉ có ba chữ “tiêu đời rồi”. Cậu nghĩ, Lục Hình Văn nhất định sẽ rất thất vọng với mình.
Cùng Lục Hình Văn đi tới chỗ nghỉ ngơi, Phí Khả chỉ đợi Lục Hình Văn chất vấn.
Không ngờ câu nói đầu tiên của Lục Hình Văn lại là: “Đói bụng chưa?”
Phí Khả ngốc ngốc: “Em? Em, em không đói.”
Lục Hình Văn lấy ra một cái hộp nhỏ: “Trước tiên ăn một viên sô cô la.”
Phí Khả không hiểu gì cả bị nhét cho một viên sô cô la, mùi ca cao* nồng đậm lập tức tỏa ra khắp miệng cậu.
*không chắc có phải ý đồ tác giả không, nhưng vẫn phải nói ra một chút, ca cao trong tiếng Trung là Khả Khả.
Lục Hình Văn lúc này mới nói: “Lúc bị NG không cần phải áp lực, đương nhiên, áp lực là không thể tránh, em cần phải điều tiết bản thân mình, cần phải trưởng thành lên. Mỗi đạo diễn đều có phong cách khác nhau, Lâm Nguyên Sinh là một đạo diễn rất thích “gọt”, gọt lời thoại, gọt biểu cảm, gọt ống kính. Lần trước hợp tác quay phim với y, anh bị y hô cắt 20 lần.”
Phí Khả không thể tin được: “Sao có thể?!”
Lục Hình Văn rất hưởng thụ ngữ khí “không thể tin được” này của Phí Khả, giống như là Lục Hình Văn là bất khả chiến bại, không gì không thể, không thể nào NG 20 lần.
“Đương nhiên là có thể, đến ảnh hậu cũng bị Lâm Nguyên Sinh làm cho tức phát khóc, tuyên bố không bao giờ quay phim với hắn nữa. Nhưng kết quả thì sao, anh đoạt được cúp.” Lục Hình Văn ngồi lên ghế dài của Phí Khả, Bào Tiểu Thụy đã giúp Phí Khả cầm tới một cái ghế băng nhỏ.
“Thói quen quay phim của Lâm Nguyên Sinh rất đáng ghét, nói thật, hắn căn bản không có biết bản thân mình muốn diễn viên diễn ra như thế nào, nhưng hắn là một người có trực giác kinh người, biết rõ chính mình không muốn cái nào. Vì thế, hắn chỉ có thể hết lần này đến lần khác bắt diễn viên thử, thử ra cái hiệu quả mà hắn muốn. Vì thế hắn mới là một đạo diễn xuất sắc, hắn thúc đẩy ra phần tốt nhất của một diễn viên.”
“Uhm.” Phí Khả gật gật đầu.
Lục Hình Văn tiếp tục nói: “Vì thế, bây giờ tạm thời không cần nghĩ tới NG, không cần nghĩ tới ảnh hưởng bao nhiêu người, không cần nghĩ tới năng lực bản thân có đủ hay không. Người bây giờ có thể hoàn thành nhân vật Tiểu Hòa, chỉ có em. Hãy tập trung vào nhân vật, cố gắng suy nghĩ. Đoạn này trong kịch bản anh cũng xem qua rồi, rất đơn giản, cha mẹ Tiểu Hòa ở phòng khách nói chuyện. Mẹ cậu đang đến các khoản phí tháng này, oán trách cha cậu một mao tiền cho gia đình cũng không có. Em nghĩ, Tiểu Hòa nghe thấy những lời này, tâm trạng như thế nào.
“Rất lo lắng, rất chán nản.” Phí Khả trả lời.
“Anh đại khái xem qua mấy lần NG trước của em, thật ra vẫn được.” Lục Hình Văn nói, “Nhưng xác thật là thiếu chút gì đó. Em nghĩ thử, nếu là cha mẹ minh đang nói chuyện kiểu như vậy, em sẽ có phản ứng gì?”
“Nhưng…..” Phí Khả nghĩ nghĩ, “Nhưng cha của em không có bán ma túy a…. họ nhiều nhất là nói mấy chuyện lông gà vỏ tỏi phí dụng tháng này, không nói đến night club, cũng không dùng bạo lực.”
“Nhưng cái Lâm Nguyên Sinh muốn quay, là phản ứng của em, biểu cảm của em. Là loại biểu cảm có thật trong cuộc sống, có độ sâu, loại biểu cảm làm người ta cảm thấy em giống nhưng đang nghĩ đến rất nhiều chuyện. Nhưng em đang nghĩ đến chuyện gì, khán giả có thật sự biết không? Không biết.” Lục Hình Văn ngồi thẳng lên, nhẹ giọng nói, “phái thể nghiệm, phái phương pháp, mấy cái này đã nói với em rồi. Đôi khi diễn xuất là cần vận dụng cả hai loại phương pháp này, đối với em bây giờ mà nói, phương pháp thể nghiệm thậm chí có thể hơi khó, em luôn thôi miên bản thân mình là Tiểu Hòa, người đang nói chuyện là cha mẹ của em, hiệu quả có thể không tốt như vậy, vì em vẫn chưa 100% nhập vai.”
Phí Khả hỏi: “Vậy phải làm sao?”
Lục Hình Văn nhìn cậu: “Bây giờ muốn diễn cho tốt vai Tiểu Hòa, biện pháp duy nhất là, để bản thân và Tiểu Hòa hợp thành một thể. Em phải nghĩ là, người đang nghe lén ở đó, là Phí Khả, người nói chuyện, là cha mẹ của em. Em nghĩ xem, cha mẹ của em có từng nói chuyện như vậy chưa, làm người ta lo âu, làm người ta khó quên? Dùng chính cảm xúc của em lúc đó biểu đạt ra.
Phí Khả nghĩ nghĩ, nói: “Em sẽ thử xem.”
Nói chuyện với Lục Hình Văn xong, Phí Khả tự mình im lặng chờ mấy phút, sau đó bắt đầu quay lần thứ 19.
Hơn 10 giờ tối, Bàn ca say xỉn chân nam đá chân chiêu về nhà, đẩy mở cửa, mẹ của Tiểu Hòa ở bên trong lau nhà, Tiểu Hòa đang ngồi trên bàn ăn dính dáp dầu mỡ làm bài tập.
Nhìn thấy Bàn ca toàn thân đầy mùi rượu, mẹ Tiểu Hòa nhẹ giọng oán trách: “Ngày nào cũng uống, ngày nào cũng uống! Tiền là gió thổi tới hay sao?”
Bàn ca đá thùng nước, quát lớn: “Mày mẹ nó nói nhảm cái gì!”
Tiểu Hòa bị dọa nhảy dựng, chữ cũng bị lệch, cậu ngẩng dậy lén lén nhìn cha cậu một cái.
Mẹ Tiểu Hòa vội đi nhặt thùng nước lại, nói: “Tháng này tiền không đủ, anh phải cho tôi một chút. Tháng trước, A Mi chết ở trong quán, là A Mi mới tới đó. Mấy ngày nay cảnh sát kéo đến đầy tiệm, đang kiểm tra, tôi không có đi làm. Quản lý nói là, tuần này mọi người không đi làm, tiền công phải khấu trừ.”
Bàn ca tỉnh rượu mấy phần: “Còn đang kiểm tra?”
Mẹ Tiểu Hòa: “Ai biết là muốn kiểm tra đến khi nào, bất quá quản lý nói rồi, không có gì, tuần sau chắc chắn mở cửa buôn bán lại. Có lẽ là cảnh sát là đến nhìn thôi, có thể tra ra cái gì đâu, trong tiệm mỗi ngày đến có người tới tới lui lui, lại còn là người có tiền, có thể chọc tới ai chứ.”
Tiểu Hòa nghe có người chết, có chút tò mò mà ngừng viết, lén lén nghe trộm.
Bàn ca thở ra một hơi, không kiên nhẫn mà phất tay: “Đi đi đi, tao đào đâu ra tiền, ngày nào cũng chỉ biết tìm tao đòi tiền, lão tử dễ dãi lắm sao?!” Nói xong muốn về phòng ngủ.
Mẹ của Tiểu Hòa đuổi theo: “Tháng này sắp phải đóng tiền thuê nhà rồi, anh tốt xấu gì cũng cho tôi một ngàn, thật sự không đủ -----“
Bàn ca xoay người đẩy mẹ Tiểu Hòa một cái: “Cút! Thử lải nhải nữa coi!”
Tiểu Hòa có hơi khẩn trương, lại sợ hãi, cậu quay đầu nhìn mẹ.
Bàn ca đi vào phòng, chốt cửa.
Tiểu Hòa đứng dậy, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ, tháng này không đủ tiền sao? Con ----“
Mẹ Tiểu Hòa khoát tay: “Con nít nghe người lớn nói chuyện làm cái gì, lo làm bài tập của con đi, chuyện trong nhà không cần con lo!”
Tiểu Hòa ngồi trở lại, nhưng không có tâm trạng để làm bài tập nữa, chỉ cúi đầu vô thức vẽ vẽ.
Phí Khả nhớ tới, lúc cậu mười mấy tuổi, mẹ và cha kế, có lúc vừa làm việc nhà vừa nói chuyện nhỏ nhỏ với nhau, hoặc là nhân lúc cậu ở trong nhà bếp rửa chén, hai người ở phòng khác nhỏ giọng bàn bạc.
Đa số chủ đề đều là, tiền thuốc của em gái tháng này bao nhiêu, tiền ăn tháng này bao nhiêu, tiền nước thì bao nhiêu, quần của bọn nhỏ đều ngắn hết rồi, cần phải mua vài cái mới, cha tụi nhỏ ở ngoài lái xe cực khổ, buổi trưa ở ngoài đừng có hà tiện, phải ăn ngon chút --- những chuyện như vậy.
Vĩnh viễn là tiền.
Vĩnh viễn đều không đủ dùng.
Phí Khả lại nhớ tới, những ngày khó khăn nhất lúc cậu học năm tư đại học. Cha dượng lái xe gây tai nạn, gia đình đã bán nhà, vẫn không đủ để bồi thường và đóng viện phí.
Cậu vội về nhà, ở ngoài phòng bệnh nghe lén, cha kế và mẹ trong phòng bệnh ở đó tuyệt vọng mà nói chuyện với nhau.
Cha kế nói, trong nhà đâu ra nhiều tiền như vậy, làm sao bây giờ, không đủ tiền bồi thường, ông đi ngồi tù.
Tiền, mãi mãi là tiền.
Phí Khả căn bản là không muốn nghĩ tới tâm trạng của ký ức lúc đó.
Khó chịu, chỉ có khó chịu, khó chịu không ngừng không dứt.
Lần thứ 19, NG.
Lần thứ 20, qua rồi.
Sau khi quay xong, Phí Khả ngồi ở bàn ăn mấy phút, mới đứng dậy nói xin lỗi với mọi người, cảm ơn đoàn phim, cảm ơn đạo diễn.
Cậu bước tới bên cạnh Lục Hình Văn, nhìn Lục Hình Văn, Lục Hình Văn cũng nhìn cậu.
Phí Khả cảm thấy tốt hơn một chút.
Lục Hình Văn nói: “Xong việc rồi, chúng ta về thôi.”
/77
|