Cố Tử Thần sững sờ nhìn cô, giống như muốn khắc bóng hình cô vào trong xương tủy vậy.
Tô Niên Niên nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của cậu: ‘ Tô Niên Niên , tại sao cô ngốc như thế chứ.”
Tô Niên Niên bực tức trừng mắt nhìn cậu: “ Anh lại sỉ nhục tôi! Xem ra quả thaạt không có cách nào vui vẻ mà chơi với nhau rồi, tạm biệt! Tôi phải về nhà ăn cơm!”
“ Không, Tô Niên Niên , cô nghe tôi nói hết.” Giọng nói Cố Tử Thần nghiêm túc ngoài dự liệu.
(Cập nhật nhanh nhất tại website: http://www.rosenovel.com/)
Tô Niên Niên vốn dĩ muốn nói tiếp một câu bất cần, “ Tôi không nghe tôi không nghe”, nhưng nhìn thấy đôi mắt sâu xa đó của Cố Tử Thần, lại buông hết những phiền não, chăm chú nghiêng đầu nghe cậu nói.
Cố Tử Thần nói: “ Tô Niên Niên , cô thật sự rất ngốc, chỉ số thông minh lúc nào cũng không đủ dùng. Chân ngắn, chạy chậm, làm việc lơ đễnh. Tính khí cũng không tốt, lại tự do, lại cố chấp, việc đã nhận định làm thì tám con ngựa cũng không kéo cô lại được.......”
Tô Niên Niên nghe thấy khẽ nhếch nhếch môi, có phải Cố Tử Thần có thù oán gì với cô, có cần phải dìm cô đến nỗi không nổi được thế này không!
Nhưng lời tiếp theo của Cố Tử Thần khiến cô đứng hình-----
“ nhưng tại sao người không hoàn hảo như cô, lại khiến tôi.......phải nghĩ đến nhớ nhung như thế.”
“ Tôi đã nghĩ không biết bao lần về vấn đề này, cho đến khi cuối cùng tôi tìm được đáp án.”
“ Tại vì nụ cười của cô khiến tôi thích, tại vì nước mắt của cô khiến tôi buồn như thế, buồn vui giận hờn của cô, tôi đều cảm nhận như thế.”
“ Ưu điểm của cô tôi đều thích, nhược điểm của cô tôi đều chấp nhận, những gì mà tôi thích chính là cô như thế.”
“ Tô Niên Niên , tôi thừa nhận, tôi thích cô.”
Khi ba chữ cuối bật ra, Tô Niên Niên cảm thấy thế giới đều im lặng, thậm chí đến tiếng tuyết rơi cũng chuyển vào trong tai.
-------
Xung quanh bốn bề im ắng, bông tuyết trắng không ngừng xoay chuyển trong không trung, và tiếng gió nhẹ, rõ mồn một như tiếng lông vũ bay nhẹ, nhưng lại rơi xuống đè nặng trong lòng.
Tô Niên Niên sững ở đó hồi lâu, mới tỉnh táo lại, không tin vào tai mình, hỏi: “ Cố Tử Thần , anh không phải đang đùa đấy chứ....lần trước anh cũng nói như thế với người khác tôi là bạn gái của anh.......”
Cố Tử Thần cau mày, mặc dù nói lần trước cậu không thừa nhận, nhưng cậu cũng không phủ nhận.
Tô Niên Niên quả nhiên là con lợn ngớ ngẩn mà........
Cậu đi đến trước mặt Tô Niên Niên , cười ngọt ngào : “ Tô Niên Niên , có phải đùa hay không, thử một chút là biết?”
Tô Niên Niên mơ hồ: “ Phải thử thế nào, lẽ nào còn phải dùng thước đo lời nói dối......?” Lời còn chưa dứt, cô cảm thấy có đôi bàn tay ấm áp che lên mắt của cô, trong bóng tối ngắn ngủi đó, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Bùm-----
Phía xa không biết ai đốt pháo hoa, những ánh sắc màu tỏa ra từ pháo hoa sáng lạn, sáng rực cả một góc trời.
Pháo hoa lấp lánh, tuyết rơi trắng trời.
Tô Niên Niên chỉ cám thấy trước mắt dường như cũng đang có vô số pháo hoa nổ, sao vàng nhảy nhót, càng lúc càng dày đặc.
Ở ngay cận kề, cô nghe thấy tiếng tim đập trầm thấp của Cố Tử Thần , còn cô, tim đã đập loạn lên không thành nhịp rồi.
Đây tất cả đều không phải mơ.
Cố Tử Thần hôn cô rồi.
Nghe thấy tiếng tuyết rơi, nghe thấy tiếng trái tim người mình yêu.
Trong mơ màng, cô nghe thấy tiếng cười của Cố Tử Thần , “ Bây giờ đã tin chưa?”
Tay của cậu vẫn còn che mắt cô, Tô Niên Niên không nhìn thấy biểu cảm của cậu, nhưng có thể đoán ra, nhất định là nụ cười ranh mãnh sung sướng của con hồ ly đen tối.
Tên âm hồn không tan này! Rõ ràng thích cô tại sao không nói sớm! Tô Niên Niên lại ảo tưởng anh ta cố tình trêu chọc mình sau đó trong bóng tối thầm cười chế giễu mình, nghiến nghiến răng, nắm lấy tay cậu, cắn mạnh một cái.