Bên dưới là vô số các bình luận biểu thị lòng hâm mộ của người đó với Đường Dư, dường như còn áp đảo Cố Tử Thần mấy người.
Cô nhếch nhếch khóe môi, không ngờ Đường Dư lại được yêu thích như thế.
Có điều trước đây khi ở Thần Giang, những cô gái thích cậu cũng không ít, chỉ là chưa bao giờ Đường Dư để ý bọn họ.
Thời gian lâu rồi, các bạn gái đó cảm giác đối với cậu cũng nhạt dần, xoay hướng về phía những hotboy khác.
Chỉ là ở Thánh Âm, dường như vẻ lạnh lùng vẫn được người khác thích.
Tô Niên Niên đưa điện thoại cho Đường Dư, trêu đùa nói : “ Đường Dư, mau xem, cậu thành một trong bốn hotboy của Thánh Âm rồi, có lời gì muốn nói không.”
Đường Dư gãi gãi đầu, biểu cảm vô tội, “ A? ồ......cảm ơn.”
Phụt--- --- Chúc Thành và Tống Dư Hi đều không nhịn được cười phì ra, Tô Niên Niên cũng bị bộ dạng ngây người đáng yêu của cậu làm cho buồn cười.
Đường Dư lấy ra điện thoại của mình, không phải để xem những conment thổ lộ tình cảm với cậu, mà là để lẩm nhẩm lời một bài hát.
--- ---
Buổi trưa, Tô Niên Niên ăn cơm xong liền đi đến phòng tập đàn, Giang Mộ đã ở đó đợi cô từ lâu rồi.
Cô kính cẩn khom người chào một tiếng “ em chào thầy”, Giang Mộ ngẩng đầu nhìn cô, cười nói: “ Đừng căng thẳng, chúng ta bây giờ không phải thầy trò, mà là bạn bè, em nói như thế thầy cũng rất khó xử.”
Tô Niên Niên cười gượng một tiếng, ngồi vào trước đàn.
Trong khoảnh khắc huyền ảo, trong đầu lại xuất hiện những ký ức đó, trên nền tuyết màu trắng nhuốm màu máu đỏ tươi, khiến cả mặt đường nhem nhuốc, khiến cô ý thức có chút buồn nôn.
Giang Mộ cau mày, anh nghĩ một lát, mở lời nói : “ Tô Niên Niên , đây là phổ đàn, em xem một chút đi.”
Tô Niên Niên cầm lấy xem, là Giang Mộ tự in ra, còn đánh dấu cả rồi, nhìn ra là biết đó là một người rất cẩn thận tỉ mỉ.
“ Thầy giáo, thầy cũng biết đánh đàn phải không?” Tô Niên Niên nhìn ở một số nơi trên bề mặt giấy được viết rất chuyện nghiệp, người không hiểu chắc chắn không biết những chỗ này.
Biểu cảm Giang Mộ hơi sững, nhưng rất nhanh hồi phục lại, cười ha ha nói: “ Hiểu một chút, hồi nhỏ bị ép học, đến bây giờ quên nhiều rồi.”
Tô Niên Niên lấy lại hứng thú, “ Em cũng thế, hồi nhỏ không chịu khó luyện đàn, mẹ em không cho em ăn kẹo, đáng ghét quá.”
Hai người mỗi người một câu nói chuyện rôm rả, những tâm trạng buồn bực đó của Tô Niên Niên cũng bị chôn vùi đi, thế là thử đánh đàn.
Tiếng đàn rung động lòng người chầm chậm vang lên, mỗi một âm tiết nhịp điệu như có ma lực vậy, từng chút từng chút, cuốn hút người khác.
Giang Mộ chọn mồi bài hát nhạc cổ điển < Cả đời có người>, thanh âm rất đơn giản, Tô Niên Niên luyện đàn hai lần là có thể hoàn toàn đánh được rồi.
“ Thầy giáo, thầy hát cùng một lượt nhé.” Tô Niên Niên đề nghị, Giang Mộ gật gật đầu, sau đó hòa theo tiếng nhạc, giọng nam cao trong ấm áp vang theo tiếng đàn bắt đầu cất lên hát.
Tiếng đàn du dương, giọng hát ấm áp, phối hợp rất ăn ý.
“ Bao nhiêu năm đã từng ái mộ dung nhan của người khi trẻ, nhưng ai biết sự thay đổi vô tình của năm tháng.”
“ Bao nhiêu người đã từng đến đi trong cuộc đời người, nhưng một đời có người, con đều ở bên cạnh người.”
“.........”
Tô Niên Niên thậm chí cảm thấy, hai người giống như quen biết nhiều năm vậy, chỉ một lần mà đã như luyện rất nhiều rồi.
Cô không nén được ngừng đánh đàn, mơ hồ hỏi : “ Thầy giáo, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau chưa ạ?”
Giang Mộ đứng sững ở đó, không biết phải trả lời thế nào.
Hồi lâu, anh cúi đầu lật lời bài hát, dáng vẻ giả vờ như không để ý: “ Sao có thể gặp được chứ?”