Sau khi đưa cảnh sát đến nhà lão Klemm để thu hồi lại số tiền một trăm ngàn mark, Tarzan trở lại với các chiến hữu. Hắn tường thuật đầu đuôi nội vụ và kết luận:
- Vụ thuốc độc trong dưa chuột coi như êm. Thủ phạm chỉ là một tên liều mạng vì sợ… vợ. Nhưng vụ thứ hai thì vẫn chưa có dấu hiệu tốt lành gì. Nghĩa là thành phố xinh đẹp của chúng ta, người và động vật, nguồn nước sống, những nơi sinh hoạt công cộng… vẫn đang bị đe doạ. Cánh gì thì tôi vẫn nghi ngờ gã Hibler.
Blitti ngó Tarzan bằng vẻ mặt thán phục:
- Nếu kẻ tống tiền toàn thành phố là Hibler thì trước sau gì cũng “cháy nhà ra mặt chuột”, bạn đồng ý chớ? Còn bây giờ thì bạn và tụi mình đều xứng đáng được nghỉ xả hơi. Tại sao chúng ta không thể “giải lao” tối nay bằng cách xem xiếc?
Công Chúa mở to đôi mắt xanh, hăng hái:
- Mình ủng hộ đề nghị của Blitti.
Vậy là xong. Bốn đứa con trai dĩ nhiên phải chiều theo quyết định của hai cô bạn gái. Bởi thằng nào cũng có máu “ga-lăng” đầy mình.
Nhưng Tarzan vẫn chẳng yên tâm chút nào. Hai tay đút túi quần, mắt hắn cứ đăm đăm nhìn vào khoảng không, mà khoảng không thì bị án ngữ bởi món tóc mái vàng óng của Gaby khiến Dirk cũng lấy làm lạ. Thằng này cười hồn nhiên, hỏi:
- Có chấy hả?
- Gì vậy? Mày bảo sao? – Tarzan giật mình.
Dirk cười:
- Tại tao thấy mày cứ nhìn chằm chằm vào đường ngôi của Gaby mà.
- Ồ không. Khi mải nghĩ tao đâu có biết mắt mình nhìn đi đâu. Hiện thời tao đang tính toán một số chuyện: theo dõi thằng Hibler, lo vé xem xiếc, tìm số báo Tự Do ra ngày 9 tháng 10 năm ngoái. Cái đó còn đáng quan tâm hơn cả chấy nữa, hiểu chưa?
Tròn Vo thở phào xen vào:
- Theo tao biết thì Dirk và Blitti chịu trách nhiệm đi lấy vé vô cửa rồi.
Tarzan cắt đặt:
- Mình sẽ đến tòa soạn báo. Nếu muốn, bạn có thể đi với mình Gaby ạ. Mình nghiệm thấy vẻ dễ thương trời cho của bạn rất có lợi cho việc “đối ngoại”, trong khi vụng nói như mình chỉ làm người ta gây khó dễ.
- Chuyện đó có gì đâu mà Tarzan.
Máy Tính Điện Tử huơ tay:
- Nếu như tao nhận định đúng, thì có nghĩa là tao và Willi có nhiệm vụ mục kích kẻ tình nghi số một, Erwin Hibler, ngụ tại đoàn xiếc Sarani, chưa hề có tiền án, và hơi khó ngửi chớ gì!
- Ủa, mày nói gì vậy? – Tròn Vo hốt hoảng - Tụi mình phải mục kích gã sao? Trời, tao không có muốn giết gã đâu.
Karl phì cười:
- Trời ạ, đồ ngốc, mục kích kia mà! Nghĩa là quan sát gã thôi.
Tròn Vo cáu kỉnh:
- Sao không nói “quan sát” cho rồi. Vứt mẹ cái đống từ ngoại lai của mày đi, đồ nhiều chữ ạ.
- Thôi được. Mày quan sát gã. Còn tao mục kích gã. Có thể tụi mình sẽ tình cờ gặp nhau đó…
Tarzan sốt ruột giục:
- Thôi nào. Vào việc đi!
Đám trẻ chia làm hai nhóm. Blitti, Dirk, Karl, Kloesen lên đường trở về rạp xiếc trong khi đó Tarzan và Gaby thẳng hướng đến mục tiêu mới là tòa soạn báo Tự Do.
Người gác cổng tòa báo đón hai đứa với thái độ dè dặt:
- Không phải ai cũng vô đây được. Tòa soạn đã từng bị bọn khủng bố và đám lưu manh đe doạ vì những bài điều tra nảy lửa. Thôi được, các em định đến phòng lưu trữ ư? Nó ở tầng mười một. Đợi tôi gọi điện cho bà Derblich, trưởng phòng lưu trữ. Đừng gãi đầu nữa cô bé xinh đẹp, hãy cầm mảnh giấy này ghi rõ họ tên, giờ đến, lúc về nộp lại cho tôi.
Bà Derblich xuất hiện sau ba phút. Tarzan lễ phép giới thiệu hai đứa và nói:
- Tụi cháu muốn được đọclại số báo ra ngày 9 tháng 10 năm ngoái. Việc này cực kỳ quan trọng đối với tụi cháu.
Bà Derblich ngắm hai đứa bằng ánh mắt đầy cảm tình:
- Hai cháu là học sinh phải không? Tôi có thể giúp gì thêm các cháu nữa nào?
- Dạ, vấn đề là ở chỗ chính tụi cháu cũng không biết sẽ tìm được gì ở số báo đó ạ.
- Ủa…
- Dạ, vì một nguyên nhân hơi có vẻ thần bí. Số báo đó hình như đăng một tin tức gì liên quan đến một kẻ khả nghi. Cháu muốn xác định lại sự suy đoán của mình để truy tìm tung tích một tên tội phạm.
Đôi mắt nâu của bà Derbilich hấp háy lúc đám trẻ bước vào trong thang máy:
- Có vẻ thú vị đó. Mà hắn là tội phạm gì vậy cháu?
Gaby nhanh nhảu:
- Thuộc loại… có liên quan đến thuốc độc, thưa cô.
Bà Derblich há hốc miệng rồi vội vàng mở cửa phòng lưu trữ. Hai đứa đứng ngoài đợi mà trong lòng bồn chồn không yên. Một lát sau bà Derblich quay ra với trang báo được lật sẵn.
- Hai cháu làm cho tôi phải hồi hộp theo. Đây, tất cả các số báo ra trong tháng 10 đã được đóng thành tập. Đúng là trong mục tin tức địa phương có nói đến thuốc độc. Hai cháu cứ thoải mái…
Hai đứa chồm tới cúi xuống bài báo, đầu kề đầu. Gaby vịn vào vai phải Tarzan, vài sợi tóc vàng cù cả vào má hắn. Một lúc nào khác thì Tarzan chắc đã cảm động đứng tim, nhưng bây giờ thì… thây kệ mấy sợi tóc, hắn mải mê đọc:
“Một vụ xì-căng-đan đáng sợ! Mới đây, do tình cờ người ta đã phát hiện ra rằng một hãng vận chuyển địa phương đã bị mất cắp chín thùng Aceton-nitril, một hoá chất cực độc. Theo đánh giá của một chuyên gia, lượng hoá chất này đủ để giết chết khoảng bốn triệu người.”
Tarzan như bị điện giật. Hắn sửng sốt ngó bà trưởng phòng lưu trữ:
- Cháu đã tìm thấy điều mình cần, thưa cô Derblich. Nhưng hãng vận chuyển ở đây là hãng nào và tác giả bài báo này là ai ạ?
Bà Derblich lắc đầu:
- Cháu có đọc hai chữ viết tắt “O.M” cuối bản tin không? Đó là Oswald Muller, phóng viên xông xáo của chúng tôi. Chỉ anh ta mới có tư cách giải đáp những câu hỏi cho hai cháu, nhưng thật đáng tiếc hôm nay anh ta lại không có mặt. Hy vọng chủ nhật tới, các cháu sẽ trực tiếp gặp được Muller. Anh ta có phiên trực hôm đó.
- Tụi cháu cảm ơn cô.
Đành phải kiên nhẫn chờ vậy thôi! Tarzan và Gaby đã hoàn thành sứ mạng. Hai đứa rời toà báo thật nhẹ nhõm.
*
Tại rạp xiếc, Blitti và Tròn Vo chạy ra đón chúng với vẻ mặt buồn thiu. Thằng mập thẫn thờ:
- Hibler đã biến mất.
Blitti bổ sung:
- Từ lúc ba giờ chiều và mang theo một cái thuổng mới tinh. Chính ba mình thấy tận mắt.
Tarzan nhảy dựng lên khoái trá:
- Quân cờ đã bắt đầu di động. Xem nào, gã sẽ dùng cái thuổng để đào? Nhưng đào cái gì và đào ở đâu chớ?
Gaby nói ngay:
- Mình nghĩ tới dấu X ở chỗ “Những người khổng lồ bằng đá”!
- Trời ơi, bạn… bá phát đó!
Tarzan liếc đồng hồ:
- Từ đây tới đó đi xe đạp cũng khá lâu. Nhưng chúng ta phải coi gã gọt những người khổng lồ thành… những chú lùn như thế nào. Phải không các bồ!
Vừa lúc đó Karl và Dirk chạy ùa tới, trên tay vung vẩy những tấm vé hạng nhất.
Dirk chìa vé cho các bạn. Nó hãnh diện ra mặt vì đã có thể đem lại niềm vui cho Tứ quái TKKG dễ mến.
Gaby sung sướng thốt lên:
- Ôi trời, chưa chi mình đã bồn chồn quá rồi. Nhưng mình còn phải gọi điện về nhà báo với phụ huynh đã. Giờ này, lí ra mình phải có mặt ở nhà từ lâu rồi. Bố mẹ mình chỉ cho phép mình ra đường buổi tối khi… - Cô bé quay sang Blitti – khi có mặt “ba người lính ngự lâm” này.
Tarzan lập tức làm ra vẻ quan trọng, nói với hai đứa bạn mới:
- Tụi này lãnh trách nhiệm đó mới vất vả làm sao chớ! Vì chỉ sơ sểnh một chút là Gaby đã lỉnh đi chơi hoặc chạy theo một con “gâu gâu” nào đó đòi bắt tay nó rồi…
Hắn không kịp nói hết câu đã phải vẹo người vì một cú đấm nhỏ nhắn vào mạng sườn, nhưng rồi, hắn vẫn vờ đe:
- Chóng ngoan chớ, Gaby. Nếu không, sẽ phải về nhà đi ngủ sớm đấy!
Gaby kéo tay Blitti:
- Đi gọi điện với mình thôi. Còn hơn phải đứng đây nghe cái tên chúa tể rừng xanh này ra vẻ ta đây. Blitti biết không, lúc nào Tarzan cũng trêu chọc mình vậy đó. Thấy mà ghét!
Hai cô bé khoác tay nhau đi.
Dirk ngạc nhiên nhìn theo họ, bảo Tarzan:
- Cô ấy có vẻ hay châm chích đại ca hả? Chắc Gaby không ưa gì bạn phải không?
Karl và Tròn Vo cười ầm ĩ. Karl vừa gỡ kính lau nước mắt vừa chọc Tarzan:
- Ấy, trong trường hợp này thì quả thật là “ghét của nào trời trao của ấy” đó, Dirk ạ.
Tarzan phải vờ gắt lên:
- Mũi Ó đến kìa, còn đứng đó mà cười nữa…
Mà đúng là Hibler đang đạp xe tới thật, hệt mọi khi, vẫn với điếu xì gà bên khóe mép. Tuy nhiên, không hề thấy cái thuổng nào. Gã có vẻ mệt mỏi, uể oải đạp xe qua chỗ lũ trẻ mà không nhìn thấy chúng, biến về phía khoang ở của gã.
Gaby và Blitti đã quay lại. Công Chúa khoe:
- Ổn cả rồi. Mình được ở đây tới mười một giờ đêm.
Hình như đã tới giờ vô cửa. Khán giả lục tục kéo đến rạp xiếc. Tarzan chợt nghĩ ra điều gì đó. Chờ cho Gaby và Blitti vào trước, hắn bảo ba thằng bạn:
- Tao sẽ vô sau… năm phút.
Năm đứa trẻ đã khuất sau tấm màn cửa ra vào, chỉ trừ Tarzan. Linh tính thúc giục hắn hãy nán lại giây lát. Quả thật vậy, lúc hắn vừa núp sau một chiếc xe chở đạo cụ thì bóng Hibler lướt qua tức thời. Giữa tiếng nhạc rộn rã trong rạp xiếc và gã Hibler thì kẻ khả nghi có vẻ hấp dẫn hơn. Tarzan không nói không rằng phóng xe đạp theo gã bén gót.
Cuộc săn đuổi kéo dài dưới bóng chiều nhập nhoạng. Lúc đường phố sáng đèn cũng là lúc cả hai đạp đến phố Fritz Muller. Tarzan sửng sốt khi thấy Hibler dừng xe đạp trước cổng nhà Klemm và bấn chuông.
Tất nhiên, chẳng ai ra mở cửa vì Mathilde và Richard đang bị tạm giam - điều mà Hibler chưa thể biết được.
Hibler bấm chuông liên tục và thất vọng nện nắm đấm thình thịch vào cửa cái lẫn cửa sổ. Sau cùng, gã buồn bã đạp xe về rạp xiếc bỏ lại cho Tarzan hàng loạt câu hỏi ngổn ngang.
*
Sau tiết mục nhào lộn trên không trung, mọi người đổ ra ngoài trời giải lao cho bớt căng thẳng. Những con sư tử, hổ, báo, bò tót… không thể quyến rũ và khiêu khích bằng câu chuyện về chuyến du ngoạn của gã Mũi Ó mà Tarzan đang kể. Hắn kết thúc cuộc phiêu lưu ngắn gọn của mình:
- Tôi nghĩ rằng phải báo vụ viếng thăm Klemm cho thanh tra Glockner.
Đám trẻ đồng ý với quyết định đó. Còn hiện giờ thì chúng lại trở về nỗi háo hức thơ ngây đối với mười con sư tử của nhà dạy thú Polakow. Khi mười con sư tử lần lượt nhảy qua những vòng lửa thì tiếng lao phóng thanh đột nhiên vang lên. Giọng người trong loa nghe run rẩy:
- Alô, alô… chúng tôi vừa nhận được tin của cảnh sát. Quý khán giả hãy lập tức rời khỏi rạp. Chúng tôi đề nghị quý vị hay bình tĩnh ra theo các lối cửa…
Im lặng đến sững sờ rồi một tiếng rú từ đám đông nghe thật khủng khiếp:
- Bom! Trời ơi. Một trái bom…
Tiếng rú yếu bóng vía đầy tưởng tượng kia kéo theo cả một biển người hỗn loạn. Đám đông đứng phắt dậy ngó nhau kinh hoàng và khởi đầu cuộc gào thét chưa từng thấy của năm ngàn người chen chúc trong rạp xiếc.
Tarzan, lúc nào cũng bình tĩnh, nắm chặt cánh tay Gaby. Hắn biết: giờ đây mọi người sẽ đổ xô ra như những kẻ điên dại, thả sức chen lấn, đạp cả lên nhau chỉ hòng thoát thân - hoặc chính mình bị xô ngã xuống đất. Đã có nhiều kẻ thiệt mạng bởi đám đông điên dại vì kinh hoàng trong những hoàn cảnh tương tự rồi.
Tarzan la lớn với các bạn:
- Chúng ta ai nấy ở nguyên vị trí. Không được di chuyển đâu hết. Di chuyển là tự sát.
Mệnh lệnh của hắn được cả bọn thi hành cấp tốc. Coi, trong lều lớn hiện giờ có đủ một… tỉ tiếng động. Tiếng đàn bà ré. Tiếng trẻ con khóc thảm thiết. Tiếng đàn ông chửi thề. Nhiều người bị kẹt đấm lung tung ra xung quanh và ăn phải đấm của kẻ khác. Chỉ tội nghiệp những đứa bé, chúng giãy nảy vì phải ra về:
- Tại sao không coi sư tử nhảy vòng lửa hở mẹ?
Tứ quái và hai người bạn trụ vững như bàn thạch. Tarzan quăng gọn một gã đàn ông thô bạo định bước qua đầu Gaby trở lại biển người hỗn độn.
Trên sân khấu, nhà nghệ sĩ Polakow nhanh chóng lùa bầy sư tử vào con đường chắn song. Những “ông vua sa mạc” không hiểu có ý thức được hiểm họa hay không mà trở nên ngoan ngoãn như bầy cừu. Những con sư tử cũng giống hệt trẻ con. Chúng lừ đừ chẳng cần biết đến tiếng loa đang kêu gọi mọi người hãy bình tĩnh.
Rạp xiếc cuối cùng cũng trống hoác. Không còn một khán giả nào. Giày dép, áo mũ, khăn quàng rơi vung vãi khắp nơi. Lạ một điều là ai nấy đều còn nguyên vẹn.
Ông giám đốc Rettberg đứng chết trân bên cạnh nhà dạy thú Polakow. Những nhân viên rạp xiếc xúm xít quanh ông. Tarzan chạy lại kêu lên:
- Rạp xiếc bị đặt bom hả chú?
Rettberg lắc đầu:
- Không phải bom. Báo động là do một nguyên nhân khác. Người ta thông báo rằng có kẻ nào đó đã rắc ở đây một thứ thuốc độc nguy hiểm. Trời ơi, thuốc độc thì chưa thấy đâu nhưng phân nửa số chỗ ngồi đã bị tan tành.
Tarzan nhìn các chiến hữu đầy ý nghĩa:
- Chất… Aceton-Nitril. Vậy là tội phạm giấu mặt đã tung đòn đe dọa đầu tiên vô những nơi công cộng.
Câu nói của hắn rơi vào khoảng không. Viên giám đốc Rettberg đã quay đi với lỗ tai đầy cảm giác lùng bùng. Còn Polakow ư? Nhà dạy thú quan tâm đến lũ sư tử hơn là đứng nghe một thằng nhóc đoán mò.
Tarzan tập trung thính giác. Hắn mơ hồ nghe tiếng xe cảnh sát đâu đây. Hắn khều tay Công Chúa:
- Ba bạn đến đó.
Đám trẻ theo dõi những chiếc xe cảnh sát đến cùng với một xe cấp cứu và một xe cứu hộ kĩ thuật. Ái chà, các nhân viên an ninh từ trên xe túa ra với trang phục phòng bị vũ khí hoá học xông vào mọi ngõ ngách của rạp xiếc cứ như người ngoài hành tinh đổ bộ xuống Trái Đất.
Gaby kêu lên:
- Ba ơi, con ở đây.
Thanh tra Glockner vẫy tay chào đám trẻ. Ông còn bận cắt đặt công việc cho các cộng sự. Sau đó biến vào rạp tức thì. Lúc trở ra mặt ông sa sầm hẳn:
- Các nhà kĩ thuật đang làm việc. Họ phải dò từng mét vuông trong và ngoài rạp. Mong rằng đây chỉ là một vụ hoảng báo. Nhưng hiểm họa, nếu có, sẽ hết sức kinh khủng, nên không thể lơ là cảnh giác. Tên tống tiền đã gọi điện cho ông thị trưởng lần thứ hai, khẳng định rằng ngay trước buổi diễn, gã đã rải một lượng lớn Aceton-Nitril trong rạp xiếc. Cảnh sát buộc phải hành động chứ sao. Hành động và hành động càng nhanh càng tốt. Cũng may là đám đông khán giả không ai việc gì.
Gaby ngước mắt nhìn bố:
- Mọi người như hóa điên hết ba à.
Tarzan chuyển nội vụ sang một hướng khác:
- Cháu thấy gã Hibler mò đến nhà lão Klemm, thưa chú.
Thanh tra Glockner nhíu mày tư lự:
- Gã sẽ phải giải thích về việc đó. Còn bây giờ thì chúng tôi đã ghi âm được giọng nói kẻ tống tiền. Máy thu được chúng tôi gắn vào ống nghe của ông thị trưởng. Mỗi một từ đều được phân tích bằng một loại máy đặc biệt dù có nhái giọng cách nào cũng vẫn lộ tẩy. Mỗi giọng nói đều được mã hóa và các con hiểu rằng trên thế gian này không thể có hai giọng nói trùng hợp nhau hoàn toàn. Biện pháp này hữu hiệu hơn lấy dấu vân tay nhiều. Nếu Hibler là kẻ gọi điện thì coi như gã đã đút đầu vô thòng lọng. Các con yên trí.
Ông kêu hai vị cảnh sát gọi Hibler trình diện gấp. Tarzan vẫn còn một thắc mắc:
- Vợ chồng lão Klemm có phản cung không, thưa chú?
- Vợ chồng lão Klemm đã xác nhận rằng mấy tháng trước ông ta có mua một lượng nhỏ thuốc độc của một tay anh chị sống ngoài vòng pháp luật nhưng cũng không thể đủ để đầu độc bấy nhiêu thực phẩm như lão đe dọa đâu! Klemm thề sống thề chết không dính vô vụ tống tiền một triệu mark. Chú tin ông ta. Bây giờ, điều đó lại càng rõ rành rành. Các con hiểu không, lúc ông thị trưởng nhận được cú “phôn” quái đản vừa rồi thì vợ chồng Klemm đã bị tạm giam trong tù.
Hai người cảnh sát giải gã Mũi Ó đến. Họ kè kè hai bên gã như hai hung thần. Nhưng Hibler rõ ràng không sợ… hung thần, gã hất hàm nhìn ông Glockner thách thức:
- A, chào ngài thanh tra. Quý ngài có lẽ lại nằm mơ thấy tôi vừa phạm tội. Giấc mơ có nội dung phong phú đó. Sao? Tôi phạm tội gì?
- Khỏi khiêu khích Hibler. Trước hết tôi cần biết hồi nãy anh đến gặp Richard Klemm với ý định gì…
Gã Mũi Ó trợn tròn mắt. Không lẽ cảnh sát lại có “ăng-ten” ở khắp mọi nơi. Nếu cảnh sát ba đầu sáu tay như vậy thì tại sao… Gã khựng lại đôi chút và trấn tĩnh trở lại:
- Không có ý định gì hết. Tôi chỉ muốn gặp Klemm, một người bạn cũ. Gặp một người bạn cũ thì pháp luật đâu có cấm đoán phải không? Cũng nên nói cho quý ngài biết là tôi sinh trưởng ở vùng này, cách đây một năm tôi còn làm việc ở đây kia mà, có nhà cửa hẳn hoi và quen Klemm thiết tưởng chẳng có gì lạ. Điều đáng tiếc là lần quay về thành phố này tôi lại không gặp được ông ta. Klemm không có nhà…
Tarzan thấy cần thiết phải đánh một đòn cân não. Hắn hỏi ông Glockner:
- Cháu có thể hỏi gã một câu không ạ?
- Được!
Tarzan bắt đầu cuộc thẩm vấn:
- Trưa hôm kia anh có gặp ông Klemm ở siêu thị Đế Vương chớ?
Hibler rơi vào tình trạng “há miệng mắc quai” tại chỗ. Rõ ràng gã vừa xác nhận việc “không gặp được Klemm” vậy mà… Gã lưỡng lự và đành chịu nhún. Giọng nói gã đầy bực bội:
- Thì… tao có gặp ông ta ở siêu thị. Ông ta có dặn là tao ghé lại chơi nếu còn lưu lại đây. Tao trả lời mày như vậy đủ chưa hả thằng nhãi?
- Chưa đủ. Anh đã dối trá được một lần thì cũng có thể dối trá thêm một lần nữa. Tôi muốn biết tháng 10 năm ngoái anh còn ở đây không?
Hibler lưỡng lự, sau cùng thì gật đầu. Gã móc túi áo bảo hộ lấy ra một điếu xì gà, cắn đầu điếu và nhổ đi một cách thô bỉ.
- Vậy khi đó anh làm việc ở đâu?
Hibler nhìn viên thanh tra phản đối:
- Các ông thiếu năng lực đến mức độ để một thằng nhãi hỏi cung tôi sao?
Glockner nhếch môi:
- Tôi cũng đặt vấn đề tương tự như chú bé. Nào, thời gian đó anh làm việc ở đâu?
- Ừ… ừm, tôi là một thằng giang hồ phiêu bạt. Cứ mỗi tháng thay một chỗ làm khác nhau, có khi làm công nhân cầu đường có khi làm thợ trong nhà máy. Tôi không thích ngồi một chỗ nên đi theo đoàn xiếc.
Thanh tra Glockner cảm thấy đã đến lúc kết thúc:
- Tốt lắm. Bây giờ xin mời anh theo tôi về Sở cảnh sát. Chúng ta sẽ bước vô phòng ghi âm làm một cuộc so tiếng nói. Nếu kết quả là âm tính, một giờ sau anh sẽ có mặt tại đây.
Hibler gầm gừ như con sói bị dồn đến chân tường:
- Các ông định giở trò gì chớ?
- Một trò tìm… thủ phạm thôi. Anh bị nghi ngờ là kẻ tống tiền toàn thành phố và mặc cả một triệu mark nếu không sẽ đầu độc mọi người bằng chất Aceton-Nitril. Như đã nói, hiện thời chúng tôi mới chỉ nghi ngờ chớ chưa đủ chứng cớ kết tội. Vì vậy…
- Thật lố bịch. Aceton-Nitril là cái gì hả? Tôi… sẵn sàng đối chứng để các ông mất mặt…
Glockner quay qua các đồng nghiệp:
- Chúng ta đi… các anh hãy điệu gã ra trước.
Gaby kêu lên:
- Khoan đã ba ơi!
Cô bé thì thầm vào tai ông kết quả cuộc điều tra của cô và Tarzan ở phòng lưu trữ báo Tự Do khiến ông gật gù liên tục:
- Các con thật là cừ. Đáng lẽ phải cho ba biết trước về cái ngày “9 tháng 10 năm ngoái” trong cuốn sổ tay của gã chứ? Định cạnh tranh cả với ba hay sao đây?
Gaby có vẻ biết lỗi. Nhưng cô bé vẫn ngoan cố… nũng nịu:
- Ba còn phải lo những chuyện đại sự mà. Tụi con chỉ mới… TKKG chút xíu thôi.
Glockner cười ha hả:
- Thôi khỏi biện hộ nữa. Ba dư sức biết băng TKKG là thế nào từ khuya rồi. Lúc này ba chỉ còn một thắc mắc duy nhất: lí do gì hôm kia lão Klemm lại chối đây đẩy là không quen biết Hibler thậm chí còn khẳng định không thấy ai khả nghi. Trong khi gã này thì nói ngược lại. Chúng liên quan đến nhau như thế nào đây?
Tarzan xen vào:
- Nhưng cũng có thể lí giải thế này, thưa chú: Biết đâu Klemm cũng ngượng vì chuyện giao du với một gã như Hibler, mà lại còn phải thừa nhận trước mặt sếp của lão nữa chớ. Ngoài ra, khi đó Klemm còn muốn một kẻ hoàn toàn vô danh bị nghi ngờ về lọ dưa chuột muối nhiễm độc nữa.
- Một lời giải thích hợp lí đó, Tarzan! Mối nghi ngờ sẽ được lái đi một hướng theo ý muốn của lão. Chẳng ai còn nghĩ đến Klemm. Sự việc chắc sẽ còn tiếp diễn theo hướng đó, nếu không có một cậu chàng rất thông minh lật mặt hắn.
Tất cả cùng cười ồ. Riêng Tarzan cố làm vẻ mặt tỉnh queo như chẳng hiểu gì lời khen kín đáo của ông thanh tra.
Xung quanh họ, những nhân viên kĩ thuật vẫn đang chăm chú làm việc với các loại máy móc lỉnh kỉnh. Một người có lẽ chỉ huy ra gặp thanh tra Glockner thông báo:
- Không có gì cả, thưa ông thanh tra. Phía sau rạp chỉ có một chút xăng bị đổ. Ngoài ra khắp rạp đều sạch bong không hề có chất độc. Chắc chắn đây chỉ là hoảng báo.
- Tôi muốn “tuyệt đối” hơn nữa, anh hiểu chứ? Phải kiểm tra lại lần cuối cùng.
Guồng máy của những người dò tìm hoá chất lại tiếp tục chạy. Thấp thoáng ngoài cổng rạp đã có bóng dáng những phóng viên săn tin. Chưa kể đến các vị quan chức trong Hội đồng thành phố cũng “xuất đầu lộ diện”. Cơ hội để tề tựu đông đủ kiểu này kể ra cũng khá hiếm, vị nào cũng được các phóng viên chụp hình và vị nào cũng tuyên bố sẽ bảo vệ nhân dân chống khủng bố cho dù phải hy sinh tính mạng của mình, kể cả hôm nay và mai sau.
Tarzan thấy trò chơi bắt đầu khôi hài. Hắn có cảm tưởng như đang tham dự một cuộc vận động bầu cử. Hắn kéo các chiến hữu sang bên cạnh:
- Tôi có ý kiến như sau: sớm mai chúng ta sẽ xâm nhập rừng Cổ Tích để tìm ra bí mật của “Những người khổng lồ bằng đá”. Đáp số sẽ nằm ngay dấu X mà gã Mũi Ó đã tô đậm trên tấm bản đồ. Biết đâu chúng ta sẽ đụng độ… cái thuổng, phải không?
Máy Tính Điện Tử gỡ cặp kính cận:
- Phải đem theo con Oskar. Mũi của nó là “ra-đa” loại một.
- Rất đồng ý. Riêng Blitti và Dirk ở lại bám chặt Hibler. Gã là nhân vật lợi hại không thể bỏ qua dù một phút.
Trước khi giải tán, Tarzan tách các bạn lẻn đến khoang xe số 83, nơi gã Hibler để xe đạp. Hắn cẩn thận rút cái tay nắm bằng cao su bên trái ghi-đông xe gã, rồi gói vào một chiếc khăn giấy. Ngày mai, cái vật cũ kĩ tưởng vứt đi không ai lấy này biết đâu lại trở thành một thứ “chìa khoá” của… TKKG.
Chuyện đó thì… hạ hồi phân giải!
- Vụ thuốc độc trong dưa chuột coi như êm. Thủ phạm chỉ là một tên liều mạng vì sợ… vợ. Nhưng vụ thứ hai thì vẫn chưa có dấu hiệu tốt lành gì. Nghĩa là thành phố xinh đẹp của chúng ta, người và động vật, nguồn nước sống, những nơi sinh hoạt công cộng… vẫn đang bị đe doạ. Cánh gì thì tôi vẫn nghi ngờ gã Hibler.
Blitti ngó Tarzan bằng vẻ mặt thán phục:
- Nếu kẻ tống tiền toàn thành phố là Hibler thì trước sau gì cũng “cháy nhà ra mặt chuột”, bạn đồng ý chớ? Còn bây giờ thì bạn và tụi mình đều xứng đáng được nghỉ xả hơi. Tại sao chúng ta không thể “giải lao” tối nay bằng cách xem xiếc?
Công Chúa mở to đôi mắt xanh, hăng hái:
- Mình ủng hộ đề nghị của Blitti.
Vậy là xong. Bốn đứa con trai dĩ nhiên phải chiều theo quyết định của hai cô bạn gái. Bởi thằng nào cũng có máu “ga-lăng” đầy mình.
Nhưng Tarzan vẫn chẳng yên tâm chút nào. Hai tay đút túi quần, mắt hắn cứ đăm đăm nhìn vào khoảng không, mà khoảng không thì bị án ngữ bởi món tóc mái vàng óng của Gaby khiến Dirk cũng lấy làm lạ. Thằng này cười hồn nhiên, hỏi:
- Có chấy hả?
- Gì vậy? Mày bảo sao? – Tarzan giật mình.
Dirk cười:
- Tại tao thấy mày cứ nhìn chằm chằm vào đường ngôi của Gaby mà.
- Ồ không. Khi mải nghĩ tao đâu có biết mắt mình nhìn đi đâu. Hiện thời tao đang tính toán một số chuyện: theo dõi thằng Hibler, lo vé xem xiếc, tìm số báo Tự Do ra ngày 9 tháng 10 năm ngoái. Cái đó còn đáng quan tâm hơn cả chấy nữa, hiểu chưa?
Tròn Vo thở phào xen vào:
- Theo tao biết thì Dirk và Blitti chịu trách nhiệm đi lấy vé vô cửa rồi.
Tarzan cắt đặt:
- Mình sẽ đến tòa soạn báo. Nếu muốn, bạn có thể đi với mình Gaby ạ. Mình nghiệm thấy vẻ dễ thương trời cho của bạn rất có lợi cho việc “đối ngoại”, trong khi vụng nói như mình chỉ làm người ta gây khó dễ.
- Chuyện đó có gì đâu mà Tarzan.
Máy Tính Điện Tử huơ tay:
- Nếu như tao nhận định đúng, thì có nghĩa là tao và Willi có nhiệm vụ mục kích kẻ tình nghi số một, Erwin Hibler, ngụ tại đoàn xiếc Sarani, chưa hề có tiền án, và hơi khó ngửi chớ gì!
- Ủa, mày nói gì vậy? – Tròn Vo hốt hoảng - Tụi mình phải mục kích gã sao? Trời, tao không có muốn giết gã đâu.
Karl phì cười:
- Trời ạ, đồ ngốc, mục kích kia mà! Nghĩa là quan sát gã thôi.
Tròn Vo cáu kỉnh:
- Sao không nói “quan sát” cho rồi. Vứt mẹ cái đống từ ngoại lai của mày đi, đồ nhiều chữ ạ.
- Thôi được. Mày quan sát gã. Còn tao mục kích gã. Có thể tụi mình sẽ tình cờ gặp nhau đó…
Tarzan sốt ruột giục:
- Thôi nào. Vào việc đi!
Đám trẻ chia làm hai nhóm. Blitti, Dirk, Karl, Kloesen lên đường trở về rạp xiếc trong khi đó Tarzan và Gaby thẳng hướng đến mục tiêu mới là tòa soạn báo Tự Do.
Người gác cổng tòa báo đón hai đứa với thái độ dè dặt:
- Không phải ai cũng vô đây được. Tòa soạn đã từng bị bọn khủng bố và đám lưu manh đe doạ vì những bài điều tra nảy lửa. Thôi được, các em định đến phòng lưu trữ ư? Nó ở tầng mười một. Đợi tôi gọi điện cho bà Derblich, trưởng phòng lưu trữ. Đừng gãi đầu nữa cô bé xinh đẹp, hãy cầm mảnh giấy này ghi rõ họ tên, giờ đến, lúc về nộp lại cho tôi.
Bà Derblich xuất hiện sau ba phút. Tarzan lễ phép giới thiệu hai đứa và nói:
- Tụi cháu muốn được đọclại số báo ra ngày 9 tháng 10 năm ngoái. Việc này cực kỳ quan trọng đối với tụi cháu.
Bà Derblich ngắm hai đứa bằng ánh mắt đầy cảm tình:
- Hai cháu là học sinh phải không? Tôi có thể giúp gì thêm các cháu nữa nào?
- Dạ, vấn đề là ở chỗ chính tụi cháu cũng không biết sẽ tìm được gì ở số báo đó ạ.
- Ủa…
- Dạ, vì một nguyên nhân hơi có vẻ thần bí. Số báo đó hình như đăng một tin tức gì liên quan đến một kẻ khả nghi. Cháu muốn xác định lại sự suy đoán của mình để truy tìm tung tích một tên tội phạm.
Đôi mắt nâu của bà Derbilich hấp háy lúc đám trẻ bước vào trong thang máy:
- Có vẻ thú vị đó. Mà hắn là tội phạm gì vậy cháu?
Gaby nhanh nhảu:
- Thuộc loại… có liên quan đến thuốc độc, thưa cô.
Bà Derblich há hốc miệng rồi vội vàng mở cửa phòng lưu trữ. Hai đứa đứng ngoài đợi mà trong lòng bồn chồn không yên. Một lát sau bà Derblich quay ra với trang báo được lật sẵn.
- Hai cháu làm cho tôi phải hồi hộp theo. Đây, tất cả các số báo ra trong tháng 10 đã được đóng thành tập. Đúng là trong mục tin tức địa phương có nói đến thuốc độc. Hai cháu cứ thoải mái…
Hai đứa chồm tới cúi xuống bài báo, đầu kề đầu. Gaby vịn vào vai phải Tarzan, vài sợi tóc vàng cù cả vào má hắn. Một lúc nào khác thì Tarzan chắc đã cảm động đứng tim, nhưng bây giờ thì… thây kệ mấy sợi tóc, hắn mải mê đọc:
“Một vụ xì-căng-đan đáng sợ! Mới đây, do tình cờ người ta đã phát hiện ra rằng một hãng vận chuyển địa phương đã bị mất cắp chín thùng Aceton-nitril, một hoá chất cực độc. Theo đánh giá của một chuyên gia, lượng hoá chất này đủ để giết chết khoảng bốn triệu người.”
Tarzan như bị điện giật. Hắn sửng sốt ngó bà trưởng phòng lưu trữ:
- Cháu đã tìm thấy điều mình cần, thưa cô Derblich. Nhưng hãng vận chuyển ở đây là hãng nào và tác giả bài báo này là ai ạ?
Bà Derblich lắc đầu:
- Cháu có đọc hai chữ viết tắt “O.M” cuối bản tin không? Đó là Oswald Muller, phóng viên xông xáo của chúng tôi. Chỉ anh ta mới có tư cách giải đáp những câu hỏi cho hai cháu, nhưng thật đáng tiếc hôm nay anh ta lại không có mặt. Hy vọng chủ nhật tới, các cháu sẽ trực tiếp gặp được Muller. Anh ta có phiên trực hôm đó.
- Tụi cháu cảm ơn cô.
Đành phải kiên nhẫn chờ vậy thôi! Tarzan và Gaby đã hoàn thành sứ mạng. Hai đứa rời toà báo thật nhẹ nhõm.
*
Tại rạp xiếc, Blitti và Tròn Vo chạy ra đón chúng với vẻ mặt buồn thiu. Thằng mập thẫn thờ:
- Hibler đã biến mất.
Blitti bổ sung:
- Từ lúc ba giờ chiều và mang theo một cái thuổng mới tinh. Chính ba mình thấy tận mắt.
Tarzan nhảy dựng lên khoái trá:
- Quân cờ đã bắt đầu di động. Xem nào, gã sẽ dùng cái thuổng để đào? Nhưng đào cái gì và đào ở đâu chớ?
Gaby nói ngay:
- Mình nghĩ tới dấu X ở chỗ “Những người khổng lồ bằng đá”!
- Trời ơi, bạn… bá phát đó!
Tarzan liếc đồng hồ:
- Từ đây tới đó đi xe đạp cũng khá lâu. Nhưng chúng ta phải coi gã gọt những người khổng lồ thành… những chú lùn như thế nào. Phải không các bồ!
Vừa lúc đó Karl và Dirk chạy ùa tới, trên tay vung vẩy những tấm vé hạng nhất.
Dirk chìa vé cho các bạn. Nó hãnh diện ra mặt vì đã có thể đem lại niềm vui cho Tứ quái TKKG dễ mến.
Gaby sung sướng thốt lên:
- Ôi trời, chưa chi mình đã bồn chồn quá rồi. Nhưng mình còn phải gọi điện về nhà báo với phụ huynh đã. Giờ này, lí ra mình phải có mặt ở nhà từ lâu rồi. Bố mẹ mình chỉ cho phép mình ra đường buổi tối khi… - Cô bé quay sang Blitti – khi có mặt “ba người lính ngự lâm” này.
Tarzan lập tức làm ra vẻ quan trọng, nói với hai đứa bạn mới:
- Tụi này lãnh trách nhiệm đó mới vất vả làm sao chớ! Vì chỉ sơ sểnh một chút là Gaby đã lỉnh đi chơi hoặc chạy theo một con “gâu gâu” nào đó đòi bắt tay nó rồi…
Hắn không kịp nói hết câu đã phải vẹo người vì một cú đấm nhỏ nhắn vào mạng sườn, nhưng rồi, hắn vẫn vờ đe:
- Chóng ngoan chớ, Gaby. Nếu không, sẽ phải về nhà đi ngủ sớm đấy!
Gaby kéo tay Blitti:
- Đi gọi điện với mình thôi. Còn hơn phải đứng đây nghe cái tên chúa tể rừng xanh này ra vẻ ta đây. Blitti biết không, lúc nào Tarzan cũng trêu chọc mình vậy đó. Thấy mà ghét!
Hai cô bé khoác tay nhau đi.
Dirk ngạc nhiên nhìn theo họ, bảo Tarzan:
- Cô ấy có vẻ hay châm chích đại ca hả? Chắc Gaby không ưa gì bạn phải không?
Karl và Tròn Vo cười ầm ĩ. Karl vừa gỡ kính lau nước mắt vừa chọc Tarzan:
- Ấy, trong trường hợp này thì quả thật là “ghét của nào trời trao của ấy” đó, Dirk ạ.
Tarzan phải vờ gắt lên:
- Mũi Ó đến kìa, còn đứng đó mà cười nữa…
Mà đúng là Hibler đang đạp xe tới thật, hệt mọi khi, vẫn với điếu xì gà bên khóe mép. Tuy nhiên, không hề thấy cái thuổng nào. Gã có vẻ mệt mỏi, uể oải đạp xe qua chỗ lũ trẻ mà không nhìn thấy chúng, biến về phía khoang ở của gã.
Gaby và Blitti đã quay lại. Công Chúa khoe:
- Ổn cả rồi. Mình được ở đây tới mười một giờ đêm.
Hình như đã tới giờ vô cửa. Khán giả lục tục kéo đến rạp xiếc. Tarzan chợt nghĩ ra điều gì đó. Chờ cho Gaby và Blitti vào trước, hắn bảo ba thằng bạn:
- Tao sẽ vô sau… năm phút.
Năm đứa trẻ đã khuất sau tấm màn cửa ra vào, chỉ trừ Tarzan. Linh tính thúc giục hắn hãy nán lại giây lát. Quả thật vậy, lúc hắn vừa núp sau một chiếc xe chở đạo cụ thì bóng Hibler lướt qua tức thời. Giữa tiếng nhạc rộn rã trong rạp xiếc và gã Hibler thì kẻ khả nghi có vẻ hấp dẫn hơn. Tarzan không nói không rằng phóng xe đạp theo gã bén gót.
Cuộc săn đuổi kéo dài dưới bóng chiều nhập nhoạng. Lúc đường phố sáng đèn cũng là lúc cả hai đạp đến phố Fritz Muller. Tarzan sửng sốt khi thấy Hibler dừng xe đạp trước cổng nhà Klemm và bấn chuông.
Tất nhiên, chẳng ai ra mở cửa vì Mathilde và Richard đang bị tạm giam - điều mà Hibler chưa thể biết được.
Hibler bấm chuông liên tục và thất vọng nện nắm đấm thình thịch vào cửa cái lẫn cửa sổ. Sau cùng, gã buồn bã đạp xe về rạp xiếc bỏ lại cho Tarzan hàng loạt câu hỏi ngổn ngang.
*
Sau tiết mục nhào lộn trên không trung, mọi người đổ ra ngoài trời giải lao cho bớt căng thẳng. Những con sư tử, hổ, báo, bò tót… không thể quyến rũ và khiêu khích bằng câu chuyện về chuyến du ngoạn của gã Mũi Ó mà Tarzan đang kể. Hắn kết thúc cuộc phiêu lưu ngắn gọn của mình:
- Tôi nghĩ rằng phải báo vụ viếng thăm Klemm cho thanh tra Glockner.
Đám trẻ đồng ý với quyết định đó. Còn hiện giờ thì chúng lại trở về nỗi háo hức thơ ngây đối với mười con sư tử của nhà dạy thú Polakow. Khi mười con sư tử lần lượt nhảy qua những vòng lửa thì tiếng lao phóng thanh đột nhiên vang lên. Giọng người trong loa nghe run rẩy:
- Alô, alô… chúng tôi vừa nhận được tin của cảnh sát. Quý khán giả hãy lập tức rời khỏi rạp. Chúng tôi đề nghị quý vị hay bình tĩnh ra theo các lối cửa…
Im lặng đến sững sờ rồi một tiếng rú từ đám đông nghe thật khủng khiếp:
- Bom! Trời ơi. Một trái bom…
Tiếng rú yếu bóng vía đầy tưởng tượng kia kéo theo cả một biển người hỗn loạn. Đám đông đứng phắt dậy ngó nhau kinh hoàng và khởi đầu cuộc gào thét chưa từng thấy của năm ngàn người chen chúc trong rạp xiếc.
Tarzan, lúc nào cũng bình tĩnh, nắm chặt cánh tay Gaby. Hắn biết: giờ đây mọi người sẽ đổ xô ra như những kẻ điên dại, thả sức chen lấn, đạp cả lên nhau chỉ hòng thoát thân - hoặc chính mình bị xô ngã xuống đất. Đã có nhiều kẻ thiệt mạng bởi đám đông điên dại vì kinh hoàng trong những hoàn cảnh tương tự rồi.
Tarzan la lớn với các bạn:
- Chúng ta ai nấy ở nguyên vị trí. Không được di chuyển đâu hết. Di chuyển là tự sát.
Mệnh lệnh của hắn được cả bọn thi hành cấp tốc. Coi, trong lều lớn hiện giờ có đủ một… tỉ tiếng động. Tiếng đàn bà ré. Tiếng trẻ con khóc thảm thiết. Tiếng đàn ông chửi thề. Nhiều người bị kẹt đấm lung tung ra xung quanh và ăn phải đấm của kẻ khác. Chỉ tội nghiệp những đứa bé, chúng giãy nảy vì phải ra về:
- Tại sao không coi sư tử nhảy vòng lửa hở mẹ?
Tứ quái và hai người bạn trụ vững như bàn thạch. Tarzan quăng gọn một gã đàn ông thô bạo định bước qua đầu Gaby trở lại biển người hỗn độn.
Trên sân khấu, nhà nghệ sĩ Polakow nhanh chóng lùa bầy sư tử vào con đường chắn song. Những “ông vua sa mạc” không hiểu có ý thức được hiểm họa hay không mà trở nên ngoan ngoãn như bầy cừu. Những con sư tử cũng giống hệt trẻ con. Chúng lừ đừ chẳng cần biết đến tiếng loa đang kêu gọi mọi người hãy bình tĩnh.
Rạp xiếc cuối cùng cũng trống hoác. Không còn một khán giả nào. Giày dép, áo mũ, khăn quàng rơi vung vãi khắp nơi. Lạ một điều là ai nấy đều còn nguyên vẹn.
Ông giám đốc Rettberg đứng chết trân bên cạnh nhà dạy thú Polakow. Những nhân viên rạp xiếc xúm xít quanh ông. Tarzan chạy lại kêu lên:
- Rạp xiếc bị đặt bom hả chú?
Rettberg lắc đầu:
- Không phải bom. Báo động là do một nguyên nhân khác. Người ta thông báo rằng có kẻ nào đó đã rắc ở đây một thứ thuốc độc nguy hiểm. Trời ơi, thuốc độc thì chưa thấy đâu nhưng phân nửa số chỗ ngồi đã bị tan tành.
Tarzan nhìn các chiến hữu đầy ý nghĩa:
- Chất… Aceton-Nitril. Vậy là tội phạm giấu mặt đã tung đòn đe dọa đầu tiên vô những nơi công cộng.
Câu nói của hắn rơi vào khoảng không. Viên giám đốc Rettberg đã quay đi với lỗ tai đầy cảm giác lùng bùng. Còn Polakow ư? Nhà dạy thú quan tâm đến lũ sư tử hơn là đứng nghe một thằng nhóc đoán mò.
Tarzan tập trung thính giác. Hắn mơ hồ nghe tiếng xe cảnh sát đâu đây. Hắn khều tay Công Chúa:
- Ba bạn đến đó.
Đám trẻ theo dõi những chiếc xe cảnh sát đến cùng với một xe cấp cứu và một xe cứu hộ kĩ thuật. Ái chà, các nhân viên an ninh từ trên xe túa ra với trang phục phòng bị vũ khí hoá học xông vào mọi ngõ ngách của rạp xiếc cứ như người ngoài hành tinh đổ bộ xuống Trái Đất.
Gaby kêu lên:
- Ba ơi, con ở đây.
Thanh tra Glockner vẫy tay chào đám trẻ. Ông còn bận cắt đặt công việc cho các cộng sự. Sau đó biến vào rạp tức thì. Lúc trở ra mặt ông sa sầm hẳn:
- Các nhà kĩ thuật đang làm việc. Họ phải dò từng mét vuông trong và ngoài rạp. Mong rằng đây chỉ là một vụ hoảng báo. Nhưng hiểm họa, nếu có, sẽ hết sức kinh khủng, nên không thể lơ là cảnh giác. Tên tống tiền đã gọi điện cho ông thị trưởng lần thứ hai, khẳng định rằng ngay trước buổi diễn, gã đã rải một lượng lớn Aceton-Nitril trong rạp xiếc. Cảnh sát buộc phải hành động chứ sao. Hành động và hành động càng nhanh càng tốt. Cũng may là đám đông khán giả không ai việc gì.
Gaby ngước mắt nhìn bố:
- Mọi người như hóa điên hết ba à.
Tarzan chuyển nội vụ sang một hướng khác:
- Cháu thấy gã Hibler mò đến nhà lão Klemm, thưa chú.
Thanh tra Glockner nhíu mày tư lự:
- Gã sẽ phải giải thích về việc đó. Còn bây giờ thì chúng tôi đã ghi âm được giọng nói kẻ tống tiền. Máy thu được chúng tôi gắn vào ống nghe của ông thị trưởng. Mỗi một từ đều được phân tích bằng một loại máy đặc biệt dù có nhái giọng cách nào cũng vẫn lộ tẩy. Mỗi giọng nói đều được mã hóa và các con hiểu rằng trên thế gian này không thể có hai giọng nói trùng hợp nhau hoàn toàn. Biện pháp này hữu hiệu hơn lấy dấu vân tay nhiều. Nếu Hibler là kẻ gọi điện thì coi như gã đã đút đầu vô thòng lọng. Các con yên trí.
Ông kêu hai vị cảnh sát gọi Hibler trình diện gấp. Tarzan vẫn còn một thắc mắc:
- Vợ chồng lão Klemm có phản cung không, thưa chú?
- Vợ chồng lão Klemm đã xác nhận rằng mấy tháng trước ông ta có mua một lượng nhỏ thuốc độc của một tay anh chị sống ngoài vòng pháp luật nhưng cũng không thể đủ để đầu độc bấy nhiêu thực phẩm như lão đe dọa đâu! Klemm thề sống thề chết không dính vô vụ tống tiền một triệu mark. Chú tin ông ta. Bây giờ, điều đó lại càng rõ rành rành. Các con hiểu không, lúc ông thị trưởng nhận được cú “phôn” quái đản vừa rồi thì vợ chồng Klemm đã bị tạm giam trong tù.
Hai người cảnh sát giải gã Mũi Ó đến. Họ kè kè hai bên gã như hai hung thần. Nhưng Hibler rõ ràng không sợ… hung thần, gã hất hàm nhìn ông Glockner thách thức:
- A, chào ngài thanh tra. Quý ngài có lẽ lại nằm mơ thấy tôi vừa phạm tội. Giấc mơ có nội dung phong phú đó. Sao? Tôi phạm tội gì?
- Khỏi khiêu khích Hibler. Trước hết tôi cần biết hồi nãy anh đến gặp Richard Klemm với ý định gì…
Gã Mũi Ó trợn tròn mắt. Không lẽ cảnh sát lại có “ăng-ten” ở khắp mọi nơi. Nếu cảnh sát ba đầu sáu tay như vậy thì tại sao… Gã khựng lại đôi chút và trấn tĩnh trở lại:
- Không có ý định gì hết. Tôi chỉ muốn gặp Klemm, một người bạn cũ. Gặp một người bạn cũ thì pháp luật đâu có cấm đoán phải không? Cũng nên nói cho quý ngài biết là tôi sinh trưởng ở vùng này, cách đây một năm tôi còn làm việc ở đây kia mà, có nhà cửa hẳn hoi và quen Klemm thiết tưởng chẳng có gì lạ. Điều đáng tiếc là lần quay về thành phố này tôi lại không gặp được ông ta. Klemm không có nhà…
Tarzan thấy cần thiết phải đánh một đòn cân não. Hắn hỏi ông Glockner:
- Cháu có thể hỏi gã một câu không ạ?
- Được!
Tarzan bắt đầu cuộc thẩm vấn:
- Trưa hôm kia anh có gặp ông Klemm ở siêu thị Đế Vương chớ?
Hibler rơi vào tình trạng “há miệng mắc quai” tại chỗ. Rõ ràng gã vừa xác nhận việc “không gặp được Klemm” vậy mà… Gã lưỡng lự và đành chịu nhún. Giọng nói gã đầy bực bội:
- Thì… tao có gặp ông ta ở siêu thị. Ông ta có dặn là tao ghé lại chơi nếu còn lưu lại đây. Tao trả lời mày như vậy đủ chưa hả thằng nhãi?
- Chưa đủ. Anh đã dối trá được một lần thì cũng có thể dối trá thêm một lần nữa. Tôi muốn biết tháng 10 năm ngoái anh còn ở đây không?
Hibler lưỡng lự, sau cùng thì gật đầu. Gã móc túi áo bảo hộ lấy ra một điếu xì gà, cắn đầu điếu và nhổ đi một cách thô bỉ.
- Vậy khi đó anh làm việc ở đâu?
Hibler nhìn viên thanh tra phản đối:
- Các ông thiếu năng lực đến mức độ để một thằng nhãi hỏi cung tôi sao?
Glockner nhếch môi:
- Tôi cũng đặt vấn đề tương tự như chú bé. Nào, thời gian đó anh làm việc ở đâu?
- Ừ… ừm, tôi là một thằng giang hồ phiêu bạt. Cứ mỗi tháng thay một chỗ làm khác nhau, có khi làm công nhân cầu đường có khi làm thợ trong nhà máy. Tôi không thích ngồi một chỗ nên đi theo đoàn xiếc.
Thanh tra Glockner cảm thấy đã đến lúc kết thúc:
- Tốt lắm. Bây giờ xin mời anh theo tôi về Sở cảnh sát. Chúng ta sẽ bước vô phòng ghi âm làm một cuộc so tiếng nói. Nếu kết quả là âm tính, một giờ sau anh sẽ có mặt tại đây.
Hibler gầm gừ như con sói bị dồn đến chân tường:
- Các ông định giở trò gì chớ?
- Một trò tìm… thủ phạm thôi. Anh bị nghi ngờ là kẻ tống tiền toàn thành phố và mặc cả một triệu mark nếu không sẽ đầu độc mọi người bằng chất Aceton-Nitril. Như đã nói, hiện thời chúng tôi mới chỉ nghi ngờ chớ chưa đủ chứng cớ kết tội. Vì vậy…
- Thật lố bịch. Aceton-Nitril là cái gì hả? Tôi… sẵn sàng đối chứng để các ông mất mặt…
Glockner quay qua các đồng nghiệp:
- Chúng ta đi… các anh hãy điệu gã ra trước.
Gaby kêu lên:
- Khoan đã ba ơi!
Cô bé thì thầm vào tai ông kết quả cuộc điều tra của cô và Tarzan ở phòng lưu trữ báo Tự Do khiến ông gật gù liên tục:
- Các con thật là cừ. Đáng lẽ phải cho ba biết trước về cái ngày “9 tháng 10 năm ngoái” trong cuốn sổ tay của gã chứ? Định cạnh tranh cả với ba hay sao đây?
Gaby có vẻ biết lỗi. Nhưng cô bé vẫn ngoan cố… nũng nịu:
- Ba còn phải lo những chuyện đại sự mà. Tụi con chỉ mới… TKKG chút xíu thôi.
Glockner cười ha hả:
- Thôi khỏi biện hộ nữa. Ba dư sức biết băng TKKG là thế nào từ khuya rồi. Lúc này ba chỉ còn một thắc mắc duy nhất: lí do gì hôm kia lão Klemm lại chối đây đẩy là không quen biết Hibler thậm chí còn khẳng định không thấy ai khả nghi. Trong khi gã này thì nói ngược lại. Chúng liên quan đến nhau như thế nào đây?
Tarzan xen vào:
- Nhưng cũng có thể lí giải thế này, thưa chú: Biết đâu Klemm cũng ngượng vì chuyện giao du với một gã như Hibler, mà lại còn phải thừa nhận trước mặt sếp của lão nữa chớ. Ngoài ra, khi đó Klemm còn muốn một kẻ hoàn toàn vô danh bị nghi ngờ về lọ dưa chuột muối nhiễm độc nữa.
- Một lời giải thích hợp lí đó, Tarzan! Mối nghi ngờ sẽ được lái đi một hướng theo ý muốn của lão. Chẳng ai còn nghĩ đến Klemm. Sự việc chắc sẽ còn tiếp diễn theo hướng đó, nếu không có một cậu chàng rất thông minh lật mặt hắn.
Tất cả cùng cười ồ. Riêng Tarzan cố làm vẻ mặt tỉnh queo như chẳng hiểu gì lời khen kín đáo của ông thanh tra.
Xung quanh họ, những nhân viên kĩ thuật vẫn đang chăm chú làm việc với các loại máy móc lỉnh kỉnh. Một người có lẽ chỉ huy ra gặp thanh tra Glockner thông báo:
- Không có gì cả, thưa ông thanh tra. Phía sau rạp chỉ có một chút xăng bị đổ. Ngoài ra khắp rạp đều sạch bong không hề có chất độc. Chắc chắn đây chỉ là hoảng báo.
- Tôi muốn “tuyệt đối” hơn nữa, anh hiểu chứ? Phải kiểm tra lại lần cuối cùng.
Guồng máy của những người dò tìm hoá chất lại tiếp tục chạy. Thấp thoáng ngoài cổng rạp đã có bóng dáng những phóng viên săn tin. Chưa kể đến các vị quan chức trong Hội đồng thành phố cũng “xuất đầu lộ diện”. Cơ hội để tề tựu đông đủ kiểu này kể ra cũng khá hiếm, vị nào cũng được các phóng viên chụp hình và vị nào cũng tuyên bố sẽ bảo vệ nhân dân chống khủng bố cho dù phải hy sinh tính mạng của mình, kể cả hôm nay và mai sau.
Tarzan thấy trò chơi bắt đầu khôi hài. Hắn có cảm tưởng như đang tham dự một cuộc vận động bầu cử. Hắn kéo các chiến hữu sang bên cạnh:
- Tôi có ý kiến như sau: sớm mai chúng ta sẽ xâm nhập rừng Cổ Tích để tìm ra bí mật của “Những người khổng lồ bằng đá”. Đáp số sẽ nằm ngay dấu X mà gã Mũi Ó đã tô đậm trên tấm bản đồ. Biết đâu chúng ta sẽ đụng độ… cái thuổng, phải không?
Máy Tính Điện Tử gỡ cặp kính cận:
- Phải đem theo con Oskar. Mũi của nó là “ra-đa” loại một.
- Rất đồng ý. Riêng Blitti và Dirk ở lại bám chặt Hibler. Gã là nhân vật lợi hại không thể bỏ qua dù một phút.
Trước khi giải tán, Tarzan tách các bạn lẻn đến khoang xe số 83, nơi gã Hibler để xe đạp. Hắn cẩn thận rút cái tay nắm bằng cao su bên trái ghi-đông xe gã, rồi gói vào một chiếc khăn giấy. Ngày mai, cái vật cũ kĩ tưởng vứt đi không ai lấy này biết đâu lại trở thành một thứ “chìa khoá” của… TKKG.
Chuyện đó thì… hạ hồi phân giải!
/703
|