Malowitz dừng lại giữa phòng, đảo cặp mắt lồi nhìn quanh căn phòng sàn không trải thảm, trơ ra những thanh gỗ lát xây xước.
- Nhà gì mà tồi tàn quá thể.
Gerlich nhe răng cười nịnh bợ:
- Nhưng mà rẻ. Tiền nhà không đáng kể. Tiếc rằng nó sắp bị phá đi và em lại phải tìm nơi ở mới. Đến lúc ấy thì em đã rủng rỉnh tiền rồi. Em sẽ vứt chiếc Kombi ra bãi rác cho rảnh nợ. Mẹ kiếp, em sẽ chọn cho em một chiếc xe phải biết nhé.
Malowitz đặt va-li xuống sàn, châm thuốc hút và bước đến bên cửa sổ mở.
Mảnh vườn hoang bên ngoài đang gắng sức trở thành rừng rậm. Chỉ thiếu vẹt và khỉ thôi.
Malowitz hỏi:
- Mà mày đang làm nghề gì?
- Em chăm sóc các công viên và vườn hoa của công ty công viên thành phố.
Malowitz quăng điếu thuốc qua cửa sổ, bước đến máy điện thoại, cầm ống nói lên:
- Để tao gọi cho thằng nhà giàu Jeske cái đã.
Sau tiếng “tuúut” thứ ba, có người nhấc máy:
Tiếng người đàn ông bên kia đầu dây ẽo uột:
- Walter Jeske nghe đây.
Malowitz nhíu mày:
- Còn tôi là Malowitz, chúng ta sẽ làm quen nhau. Hẳn ông nhớ Engelbert Muller chớ? Gã đã giới thiệu ông cho tôi. Gã đang đi... du lịch. Trong cuộc du lịch gã đã bàn giao với tôi về vấn đề mà ông đang quan tâm. Hãy coi tôi như là người đại diện Muller trong mọi trường hợp. Và nên tin tôi. Tôi có trong tay đủ phương tiện để hoàn thành công việc mà thân chủ giao phó.
Jeske sung sướng:
- Thật thế sao bạn... hiền. Ôi, cuối cùng tôi cũng đã được Thượng đế ban cho ánh sáng cuối đường hầm. Khi ông Muller vắng mặt tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng. Tại sao ông ta có thể vắng mặt quá lâu và nỡ bội tín với tôi như thế? Giờ thì tôi đã biết: ông ta kẹt đi du lịch. Và ông ta vẫn không quên lời hứa với tôi. Ông hiểu tôi đang trông chờ chứ?
- Chứ sao. Và lúc nào tôi sẵn sàng. Tôi sẽ bàn bạc trực tiếp với ông:
- Tuyệt, tuyệt. Bao giờ thì bàn, thưa ông Malowitz? Tôi đang rất nôn nóng...
Malowitz liếc xéo thằng đệ tử đang tò mò rồi nói lớn:
- Ngay lúc này càng tốt, thưa ông Jeske. Chúng ta sẽ hội đàm với nhau tại “tư gia” bạn tôi, ông Gerlich. Anh ta là cánh tay mặt của tôi hiện thời. Tư gia Gerlich ở phố “Sau các khu vườn”, số...
Gã bịt ống nói quay lại Gerlich chửi thề...
- Số mấy hả thằng ôn dịch?
Gerlich lắp bắp:
- Ơ, em nào biết số. Nhà ở tạm bợ mà. Cũng có thể là số... 12.
Mắt gã sáng lên:
- Sếp cứ nói là lão tìm đến chiếc Kombi đủ màu của em là ra căn nhà.
Malowitz nhăn mặt tiếp tục cuộc đàm thoại:
- Thế này nhé, trước căn nhà số... 12 có một chiếc Kombi màu vang đỏ, cửa trước màu vàng, cửa sau màu lam. Tụi này vốn mê... hội hoạ mà.
- Chà, ông làm tôi liên tưởng đến các bức tranh. Tuyệt, tuyệt.
- Ông sẽ còn nói “tuyệt, tuyệt” nữa nếu đến đây. À, hãy đem luôn danh sách những đồ cổ mà ông đang muốn có. Nhân tiện xin hỏi một câu để dễ nhận diện: ông đến bằng xe hiệu gì?
- Một chiếc Rolls-Royce màu lam do tôi tự lái, được chưa? Tiếc là vẫn mô-đen năm ngoái, nhưng thôi cũng phải biết khiêm tốn chứ.
Malowitz gượng gạo:
- Vậy... hả, hẹn... gặp lại...
Gã quay qua Gerlich, đảo mắt nhìn lên trần nhà.
- Mày nghe chưa, lão già lại đây bằng chiếc Rolls-Royce hào nhoáng, tao đoán hắn xức nước hoa và gối đầu lên gối lụa có thêu hoa. Nhưng cấm mày cười phá lên đấy.
Mặt tên đàn em nhăn nhở:
- Nếu không nhịn được cười, em sẽ đi ra ngoài. Chỉ cần hắn rủng rỉnh tiền và dễ dàng mở hầu bao.
Malowitz cười khẩy:
- Không dễ gì móc túi mấy thằng nhà giàu đâu. Càng giàu tụi nó càng bẩn. Tuy nhiên tao có thừa kinh nghiệm để biến lão thành một con vịt dễ vặt lông.
Gerlich khúm núm:
- Em ráng chờ đợi diệu kế của sếp.
*
Trong khu vườn rậm như một cánh rừng, Tarzan đã bò qua chiếc Kombi và lúc này đang tiếp cận với... những con trùn đất to tướng. Hắn trườn không thua gì một con trùn thứ thiệt bất chấp mọi gai góc.
Lúc đến sát dưới ô cửa sổ cánh để mở, hắn hơi ngạc nhiên thấy hai chai rượu bỏ lăn lóc trên hai hòn gạch giữa đám dương xỉ. Điều đó có nghĩa là hai thằng tội phạm mới chân ướt chân ráo trở về nhà chưa để ý đến.
Một giọng nói lạnh lẽo hắt ra từ cửa sổ làm Tarzan thu người lại:
- Việc của thằng Walter Jeske coi như xong. Nhiệm vụ tao với mày là chờ lão đến.
Thằng thứ hai xun xoe hơn:
- Em luôn nghĩ thế, thưa sếp!
“Sếp” là ai, Tarzan chưa cần biết vội, nhưng cái giọng bợ đỡ của thằng hưởng ứng nhất định phải là Herbert Gerlich. Tarzan đã quan sát thùng thư trước nhà có đề tên gã lúc mới bò vào. Nhà thì của Herbert Gerlich, như vậy thằng trùm chỉ có thể là Malowitz hung ác mà Anke đã từng đề cập.
Tiếng “thằng hung ác” lại vang lên:
- Bữa nay đúng là một chủ nhật tốt lành. Tao sẽ phôn luôn cho hai thằng Karpf và Falkenstein. Mày biết mã số của hai vùng Birnbach và Nevettering chớ? Hai thằng này đã tìm được người ăn trộm giùm rồi...
- Biết. Ông trùm cứ lật cuốn danh bạ điện thoại.
Ái chà, hết kêu “sếp” rồi đến “ông trùm”. Tarzan núp phía ngoài chắt lưỡi. Hắn chưa thấy thằng nào nịnh đến nơi đến chốn như thằng Gerlich. Điều đó chứng tỏ Malowitz có uy tín trong giới đạo tặc biết bao.
Hãy nghe Malowitz ậm ừ:
- Nhà mày không có một chai bia chai rượu nào sao? Mày “rách” quá...
- Dạ, em “rách” thiệt. Em chưa trang bị nổi tủ lạnh, còn rượu thì em “ướp sương” ở ngoài vườn.
- Trời đất, không có nó thì tao còn lâu mới giở nổi cuốn danh bạ. Mày làm ơn chạy ra đem vào đây gấp.
Tarzan hết hồn. Hắn thụp đầu xuống và mon men lại một bụi cây cấp kì. Coi, hắn vừa mới yên vị thì Gerlich đã nhảy vọt qua cửa sổ. Mái tóc vàng nhạt của gã rối bù như một đống rơm khô.
Tarzan đưa cặp mắt thần chiếu tướng gã tức khắc. Điều nhìn thấy đầu tiên là mái tóc vàng nhạt xù trên bộ mặt quá... bẩn, điều thứ hai thật là... miễn bàn. Kia kìa, trên cổ gã hình như dính một sợi dây chuyền đỏ lòm, mà đâu phải sợi dây chuyền, một vết xước thì đúng hơn. Vết xước viền quanh cổ gã như một cái thòng lọng.
Tarzan suýt huýt sáo vì... mãn nguyện. Mày không phải thằng lưu manh tóc vàng ban đêm ăn cướp hụt ở công viên Klosdertaler thì tao... độn thổ, trời ạ. Thằng cướp giật cúi xuống cầm hai chai rượu... ướp sương và quay ngược vô cửa sổ như một con lật đật.
Xong. Tarzan rút lui về khu vườn hoang kế bên. Còn phải hỏi, ba quái Karl, Kloesen, Gaby đang đợi hắn trong khu vườn hoang bên cạnh. Từ đây có thể theo dõi mọi động tĩnh trong ngôi nhà ọp ẹp của Gerlich. Thậm chí còn nghe được tiếng chúng nói trong nhà.
Gaby có vẻ giận dỗi:
- Rúc ở đâu mà trông như con trùn đất vậy?
- Ở... ngay cửa sổ chớ ở đâu. Này các bạn, tôi đã phòng hát hiện được chân tướng thằng tóc vàng. Nó chính là tên cướp từng tấn công hụt ông Durrmeier. Vết trầy trên cổ đã tố cáo nó.
Máy Tính Điện Tử sửng sốt:
- Và nó cũng là thằng chiêu dụ ông Durrmeier tại trạm xăng? Thật hết chỗ nói.
- Tao cho rằng cuộc gặp gỡ của bọn chúng ở nhà Anke hoàn toàn là vô tình. Nó có thể không biết nạn nhân của nó là Người Rắn. Mọi việc đều do thằng sếp Malowitz của nó chủ trương.
Gaby vẫn còn ấm ức:
- Tụi mình chỉ nghe tiếng được tiếng mất. Đại ca có gì bổ sung không?
- Có. Ngoài hai thằng tội phạm đã rành rành, chúng ta có thêm ba đồng minh mới của chúng để đưa vào danh sách: Walter Yeske rồi thằng Karpf ở Birnbach và bá tước Phôn Falkenstein ở Nevettering.
Tròn Vo mở... đài:
- Tụi chúng liên quan gì tới ông bá tước chớ?
- Biết đâu gã cũng dám liên quan đấy.
- Lão dính dáng gì đến đám du thủ du thực ngoài vòng pháp luật mà đẳng cấp còn thua xa danh hiệu của lão?
- Dính chớ Kloesen. Tao xin trích nguyên văn câu nói mà Malowitz đã rít lên: “Bữa nay là một chủ nhật tốt lành. Tao sẽ phôn luôn cho hai thằng Karpf và Falkerstein... Hai thằng này đã tìm được người ăn trộm giùm rồi”.
Tròn Vo thở dài:
- Quả là một lão bá tước bất lương.
Tarzan lắc đầu. Hắn muốn hướng vấn đề sang một phía khác:
- Tôi yêu cầu quý vị phân tích về “mật ngữ” của Malowitz?
Máy Tính Điện Tử trả lời ngay không cần phải... động não:
- Theo mình thì cả ba gã Yeske, Karpf, Falkenstein là những thân chủ đặt hàng. Còn Malowitz và Gerlich là hai tên trộm thuê.
Tarzan hài lòng:
- Ôkê, cái đầu mày vẫn vận hành hoàn hảo. Tạm thời chúng ta hiểu như vậy. Lão bá tước Falkenstein thì đã rõ rồi, riêng gã Karpf ở Birnbach có lẽ mình phải nhờ thằng bạn học Detlef Becker. Nó sinh trưởng ở cái làng Birnbach tí hon đó.
Gaby hớn hở:
- Becker sẽ giúp chúng ta mà. Bạn ấy đúng là “thổ công”, có trí nhớ rất tốt.
Tarzan nhận định:
- Có hai động tác cần làm trước mắt: Thứ nhất, kiểm tra ba tên thuê mướn. Thứ hai, bám sát bọn đạo tặc. Chúng ta phải thực hiện lời hứa với Anke là ngăn chặn chúng trong bất kỳ tình huống nào.
Tròn Vo vừa quay sang mảnh vườn “địa ngục” vừa nói:
- Tụi mình đã thề danh dự... ủa, có một chiếc xe bá phát đậu bên kia kìa đại ca?
Không riêng gì Tarzan, cả ba quái vạch lá cây ra quan sát. Lạy Chúa, chiếc Rolls-Royce màu nòng súng trờ tới từ hồi nào. Ê, xe “xịn” loại đời mới nhất, thảo nào tiếng động cơ không vẳng đến tai bốn đứa. Cũng may mà chủ nhân của chiếc Rolls-Royce chưa bước xuống vội. Lão còn im lặng ngắm nghía ngôi nhà rệu rã với một vẻ hoài nghi.
Karl nói:
- Các bạn thử nhìn cả hai chiếc xe mà xem. Sao mà khác nhau một trời một vực.
Tròn Vo cười:
- Mình cuộc là chiếc Kombi đang xấu hổ.
Cuối cùng, người lái cũng đẩy cửa xe. Không có nỗi hoài nghi nào hơn được lợi nhuận của liên minh ma quỷ. Khi lão chường mặt, Tứ quái mới ngớ người. Gaby nói như thì thào:
- Úi, đúng kiểu người tớ “mê”!
Tròn Vo cười rung cả người khiến Gaby đang tựa vào Tròn Vo cũng rung theo:
- Đừng rung rinh nữa Kloesen!
*
Chủ chiếc Rolls-Royce đóng cửa xe không một tiếng động. Xoay người kiểu cách. Đó là một người đàn ông đỏm dáng. Diện chiếc áo veste màu xanh da trời cắt rất đẹp nhưng lại bó chặt cái lườn nung núc mỡ. Túi áo ngực của lão lấp ló một góc khăn màu hoàng yến và các ngón tay thì hỡi ơi, đủ mười chiếc nhẫn gắn đá quý tương phản với cốt cách con người.
Đó còn là một người đàn ông đi chữ bát như một con vịt bầu, mặt tròn như mặt trăng và cái đầu hà tiện tóc chỉ lưa thưa vài cọng. Ê, lão nhấc tay thật chậm chạp ra vẻ con nhà quyền quí bắt tay với một thằng cô hồn vừa đẩy cửa bước ra.
Tarzan nói như đinh đóng cột:
- Thằng mới bước ra chính thị là thằng Malowitz!
Quân sư Karl phân tích liền:
- Tóc đỏ, ria đỏ, đầu bự. Gã này không có nhân tính trong người.
- Ừ, bọn chúng lôi nhau vô nhà kìa. Cứ như là bạn tâm giao mấy đời mấy kiếp.
Karl có vẻ trầm tư:
- Tao vẫn không hiểu với một lão đi chiếc Rolls-Royce thời giá không dưới 100.000 mark, hẳn không thiếu tiền. Tại sao lại còn dại dột tiếp xúc với lũ ăn trộm?
Tarzan cũng nhức óc:
- Có thể lão còn thiếu một thứ gì đó mà tiền bạc không thể mua được?
- Đành chờ lão ra vậy. Trí khôn tao dạo này chẳng tăng trưởng được bao nhiêu.
Bốn đứa ngồi thư giãn ở những chỗ nấp kín đáo thay phiên nhau canh gác nhà đại quý tộc. Kiên nhẫn lâu dài có thể trở thành thiên tài, điều đó cho phép Tròn Vo làm “thiên tài” sau 30 phút nhai kẹo. Nó gầm lên vì thấy trước:
- Lão thò mặt rồi các bạn ơi!
Đúng vậy. Con người bằng xương bằng thịt nung núc mỡ và lưa thưa vài cọng tóc đó đang lệt bệt đôi chân chữ bát hớn hở bước ra. Hai cái má bánh bao đỏ au.
Gần chạm cửa xe, Jeske đột nhiên xoay một vòng trên gót giày:
- Ê, còn cái này hai ông bạn. Danh sách những vị thần nhỏ Ai Cập. Không có cái này quý vị làm sao được.
Lão lục trong túi áo veste ra một cuốn sổ và hấp tấp chạy tới hai gã tội phạm. Hai thằng lưu manh đứng khoanh tay trước cửa ngó lão.
Lão già nói oang oang:
- Trong cuốn sổ có đầy đủ các ảnh chụp. Các bức ảnh được đánh dấu cụ thể về các vị thần Chrum, Min và Osiris.
Malowitz bực bội:
- Đừng la lối om sòm, thưa ngài Yeske. Ngài khiến thiên hạ kinh hoàng hết. Nào, đưa tôi cuốn sổ.
Chiếc Rolls-Royce nhanh chóng bốc hơi không một tiếng động. Tarzan liếc theo chiếc xe sang trọng thì thào:
- Té ra nhà ngươi là Yeske. Walter Yeske. Nhân vật mà hồi nãy bọn trộm thuê chờ đợi.
Tròn Vo nhăn nhó:
- Những vị thần nhỏ Ai Cập, những... vị... thần... Ai... Cập... Lão lảm nhảm cái gì nhỉ?
Máy Tính Karl bắt đầu chạy... điện tử. Nó mấp máy môi:
- Chrum, Min, Osiris chỉ là ba trong vô số vị thần nước Ai Cập cổ đại. Chrum là thần canh giữ nguồn nước sông Nil, Min là thần ban sự phì nhiêu, Orisis là chúa tể cõi âm phủ. Nếu tao nhớ không lầm thì còn Re-Horache là thần mặt trời, Anubis là thần chết, Thort là thần mặt trăng...
Tròn Vo mở lớn mắt:
- Có thần của học trò không?
Karl nhăn mặt. Giờ phút này đâu phải để giỡn. Tarzan thắc mắc:
- Chắc chắn lão già Yeske vô thần đó chẳng ưa gì các vị thần. Tao đoán lão “sùng bái tín ngưỡng” Ai Cập vì một lý do khác?
Karl toét mồm cười:
- Rất dễ hiểu, thưa đại ca. Những vị thần “nhỏ” tức là những bức tượng “nhỏ”. Dân Ai Cập ngày xưa rất sành sỏi nghệ thuật điêu khắc. Họ đã tạc lại tượng của các bậc thần linh bằng chất liệu đá quí hoặc vàng để giữ gìn và tôn thờ. Con cháu họ ngày này đã làm thất lạc những tác phẩm vô giá đó ở... các viện bảo tàng trên thế giới.
- Mày nói rõ thêm coi?
- Trời ạ, đại ca chưa hiểu sao? Những tác phẩm tuyệt hảo đó không thể lớn hơn một trái dưa chuột. Nó là tài sản quốc gia mà. Ở thành phố chúng ta may mắn có một Viện bảo tàng lưu trữ nó. Đại ca quên Bảo tàng Ai Cập rồi ư?
Tarzan vỗ trán bình bịch:
- Hèn gì. Thì ra cuốn sổ mini của lão Yeske là cuốn sổ hướng dẫn khách du lịch tham quan Viện bảo tàng. Và những bức tượng nhỏ được đánh dấu chính là mục tiêu của bọn trộm đồ cổ. Mày... “số một” quân sư ạ.
- Nhà gì mà tồi tàn quá thể.
Gerlich nhe răng cười nịnh bợ:
- Nhưng mà rẻ. Tiền nhà không đáng kể. Tiếc rằng nó sắp bị phá đi và em lại phải tìm nơi ở mới. Đến lúc ấy thì em đã rủng rỉnh tiền rồi. Em sẽ vứt chiếc Kombi ra bãi rác cho rảnh nợ. Mẹ kiếp, em sẽ chọn cho em một chiếc xe phải biết nhé.
Malowitz đặt va-li xuống sàn, châm thuốc hút và bước đến bên cửa sổ mở.
Mảnh vườn hoang bên ngoài đang gắng sức trở thành rừng rậm. Chỉ thiếu vẹt và khỉ thôi.
Malowitz hỏi:
- Mà mày đang làm nghề gì?
- Em chăm sóc các công viên và vườn hoa của công ty công viên thành phố.
Malowitz quăng điếu thuốc qua cửa sổ, bước đến máy điện thoại, cầm ống nói lên:
- Để tao gọi cho thằng nhà giàu Jeske cái đã.
Sau tiếng “tuúut” thứ ba, có người nhấc máy:
Tiếng người đàn ông bên kia đầu dây ẽo uột:
- Walter Jeske nghe đây.
Malowitz nhíu mày:
- Còn tôi là Malowitz, chúng ta sẽ làm quen nhau. Hẳn ông nhớ Engelbert Muller chớ? Gã đã giới thiệu ông cho tôi. Gã đang đi... du lịch. Trong cuộc du lịch gã đã bàn giao với tôi về vấn đề mà ông đang quan tâm. Hãy coi tôi như là người đại diện Muller trong mọi trường hợp. Và nên tin tôi. Tôi có trong tay đủ phương tiện để hoàn thành công việc mà thân chủ giao phó.
Jeske sung sướng:
- Thật thế sao bạn... hiền. Ôi, cuối cùng tôi cũng đã được Thượng đế ban cho ánh sáng cuối đường hầm. Khi ông Muller vắng mặt tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng. Tại sao ông ta có thể vắng mặt quá lâu và nỡ bội tín với tôi như thế? Giờ thì tôi đã biết: ông ta kẹt đi du lịch. Và ông ta vẫn không quên lời hứa với tôi. Ông hiểu tôi đang trông chờ chứ?
- Chứ sao. Và lúc nào tôi sẵn sàng. Tôi sẽ bàn bạc trực tiếp với ông:
- Tuyệt, tuyệt. Bao giờ thì bàn, thưa ông Malowitz? Tôi đang rất nôn nóng...
Malowitz liếc xéo thằng đệ tử đang tò mò rồi nói lớn:
- Ngay lúc này càng tốt, thưa ông Jeske. Chúng ta sẽ hội đàm với nhau tại “tư gia” bạn tôi, ông Gerlich. Anh ta là cánh tay mặt của tôi hiện thời. Tư gia Gerlich ở phố “Sau các khu vườn”, số...
Gã bịt ống nói quay lại Gerlich chửi thề...
- Số mấy hả thằng ôn dịch?
Gerlich lắp bắp:
- Ơ, em nào biết số. Nhà ở tạm bợ mà. Cũng có thể là số... 12.
Mắt gã sáng lên:
- Sếp cứ nói là lão tìm đến chiếc Kombi đủ màu của em là ra căn nhà.
Malowitz nhăn mặt tiếp tục cuộc đàm thoại:
- Thế này nhé, trước căn nhà số... 12 có một chiếc Kombi màu vang đỏ, cửa trước màu vàng, cửa sau màu lam. Tụi này vốn mê... hội hoạ mà.
- Chà, ông làm tôi liên tưởng đến các bức tranh. Tuyệt, tuyệt.
- Ông sẽ còn nói “tuyệt, tuyệt” nữa nếu đến đây. À, hãy đem luôn danh sách những đồ cổ mà ông đang muốn có. Nhân tiện xin hỏi một câu để dễ nhận diện: ông đến bằng xe hiệu gì?
- Một chiếc Rolls-Royce màu lam do tôi tự lái, được chưa? Tiếc là vẫn mô-đen năm ngoái, nhưng thôi cũng phải biết khiêm tốn chứ.
Malowitz gượng gạo:
- Vậy... hả, hẹn... gặp lại...
Gã quay qua Gerlich, đảo mắt nhìn lên trần nhà.
- Mày nghe chưa, lão già lại đây bằng chiếc Rolls-Royce hào nhoáng, tao đoán hắn xức nước hoa và gối đầu lên gối lụa có thêu hoa. Nhưng cấm mày cười phá lên đấy.
Mặt tên đàn em nhăn nhở:
- Nếu không nhịn được cười, em sẽ đi ra ngoài. Chỉ cần hắn rủng rỉnh tiền và dễ dàng mở hầu bao.
Malowitz cười khẩy:
- Không dễ gì móc túi mấy thằng nhà giàu đâu. Càng giàu tụi nó càng bẩn. Tuy nhiên tao có thừa kinh nghiệm để biến lão thành một con vịt dễ vặt lông.
Gerlich khúm núm:
- Em ráng chờ đợi diệu kế của sếp.
*
Trong khu vườn rậm như một cánh rừng, Tarzan đã bò qua chiếc Kombi và lúc này đang tiếp cận với... những con trùn đất to tướng. Hắn trườn không thua gì một con trùn thứ thiệt bất chấp mọi gai góc.
Lúc đến sát dưới ô cửa sổ cánh để mở, hắn hơi ngạc nhiên thấy hai chai rượu bỏ lăn lóc trên hai hòn gạch giữa đám dương xỉ. Điều đó có nghĩa là hai thằng tội phạm mới chân ướt chân ráo trở về nhà chưa để ý đến.
Một giọng nói lạnh lẽo hắt ra từ cửa sổ làm Tarzan thu người lại:
- Việc của thằng Walter Jeske coi như xong. Nhiệm vụ tao với mày là chờ lão đến.
Thằng thứ hai xun xoe hơn:
- Em luôn nghĩ thế, thưa sếp!
“Sếp” là ai, Tarzan chưa cần biết vội, nhưng cái giọng bợ đỡ của thằng hưởng ứng nhất định phải là Herbert Gerlich. Tarzan đã quan sát thùng thư trước nhà có đề tên gã lúc mới bò vào. Nhà thì của Herbert Gerlich, như vậy thằng trùm chỉ có thể là Malowitz hung ác mà Anke đã từng đề cập.
Tiếng “thằng hung ác” lại vang lên:
- Bữa nay đúng là một chủ nhật tốt lành. Tao sẽ phôn luôn cho hai thằng Karpf và Falkenstein. Mày biết mã số của hai vùng Birnbach và Nevettering chớ? Hai thằng này đã tìm được người ăn trộm giùm rồi...
- Biết. Ông trùm cứ lật cuốn danh bạ điện thoại.
Ái chà, hết kêu “sếp” rồi đến “ông trùm”. Tarzan núp phía ngoài chắt lưỡi. Hắn chưa thấy thằng nào nịnh đến nơi đến chốn như thằng Gerlich. Điều đó chứng tỏ Malowitz có uy tín trong giới đạo tặc biết bao.
Hãy nghe Malowitz ậm ừ:
- Nhà mày không có một chai bia chai rượu nào sao? Mày “rách” quá...
- Dạ, em “rách” thiệt. Em chưa trang bị nổi tủ lạnh, còn rượu thì em “ướp sương” ở ngoài vườn.
- Trời đất, không có nó thì tao còn lâu mới giở nổi cuốn danh bạ. Mày làm ơn chạy ra đem vào đây gấp.
Tarzan hết hồn. Hắn thụp đầu xuống và mon men lại một bụi cây cấp kì. Coi, hắn vừa mới yên vị thì Gerlich đã nhảy vọt qua cửa sổ. Mái tóc vàng nhạt của gã rối bù như một đống rơm khô.
Tarzan đưa cặp mắt thần chiếu tướng gã tức khắc. Điều nhìn thấy đầu tiên là mái tóc vàng nhạt xù trên bộ mặt quá... bẩn, điều thứ hai thật là... miễn bàn. Kia kìa, trên cổ gã hình như dính một sợi dây chuyền đỏ lòm, mà đâu phải sợi dây chuyền, một vết xước thì đúng hơn. Vết xước viền quanh cổ gã như một cái thòng lọng.
Tarzan suýt huýt sáo vì... mãn nguyện. Mày không phải thằng lưu manh tóc vàng ban đêm ăn cướp hụt ở công viên Klosdertaler thì tao... độn thổ, trời ạ. Thằng cướp giật cúi xuống cầm hai chai rượu... ướp sương và quay ngược vô cửa sổ như một con lật đật.
Xong. Tarzan rút lui về khu vườn hoang kế bên. Còn phải hỏi, ba quái Karl, Kloesen, Gaby đang đợi hắn trong khu vườn hoang bên cạnh. Từ đây có thể theo dõi mọi động tĩnh trong ngôi nhà ọp ẹp của Gerlich. Thậm chí còn nghe được tiếng chúng nói trong nhà.
Gaby có vẻ giận dỗi:
- Rúc ở đâu mà trông như con trùn đất vậy?
- Ở... ngay cửa sổ chớ ở đâu. Này các bạn, tôi đã phòng hát hiện được chân tướng thằng tóc vàng. Nó chính là tên cướp từng tấn công hụt ông Durrmeier. Vết trầy trên cổ đã tố cáo nó.
Máy Tính Điện Tử sửng sốt:
- Và nó cũng là thằng chiêu dụ ông Durrmeier tại trạm xăng? Thật hết chỗ nói.
- Tao cho rằng cuộc gặp gỡ của bọn chúng ở nhà Anke hoàn toàn là vô tình. Nó có thể không biết nạn nhân của nó là Người Rắn. Mọi việc đều do thằng sếp Malowitz của nó chủ trương.
Gaby vẫn còn ấm ức:
- Tụi mình chỉ nghe tiếng được tiếng mất. Đại ca có gì bổ sung không?
- Có. Ngoài hai thằng tội phạm đã rành rành, chúng ta có thêm ba đồng minh mới của chúng để đưa vào danh sách: Walter Yeske rồi thằng Karpf ở Birnbach và bá tước Phôn Falkenstein ở Nevettering.
Tròn Vo mở... đài:
- Tụi chúng liên quan gì tới ông bá tước chớ?
- Biết đâu gã cũng dám liên quan đấy.
- Lão dính dáng gì đến đám du thủ du thực ngoài vòng pháp luật mà đẳng cấp còn thua xa danh hiệu của lão?
- Dính chớ Kloesen. Tao xin trích nguyên văn câu nói mà Malowitz đã rít lên: “Bữa nay là một chủ nhật tốt lành. Tao sẽ phôn luôn cho hai thằng Karpf và Falkerstein... Hai thằng này đã tìm được người ăn trộm giùm rồi”.
Tròn Vo thở dài:
- Quả là một lão bá tước bất lương.
Tarzan lắc đầu. Hắn muốn hướng vấn đề sang một phía khác:
- Tôi yêu cầu quý vị phân tích về “mật ngữ” của Malowitz?
Máy Tính Điện Tử trả lời ngay không cần phải... động não:
- Theo mình thì cả ba gã Yeske, Karpf, Falkenstein là những thân chủ đặt hàng. Còn Malowitz và Gerlich là hai tên trộm thuê.
Tarzan hài lòng:
- Ôkê, cái đầu mày vẫn vận hành hoàn hảo. Tạm thời chúng ta hiểu như vậy. Lão bá tước Falkenstein thì đã rõ rồi, riêng gã Karpf ở Birnbach có lẽ mình phải nhờ thằng bạn học Detlef Becker. Nó sinh trưởng ở cái làng Birnbach tí hon đó.
Gaby hớn hở:
- Becker sẽ giúp chúng ta mà. Bạn ấy đúng là “thổ công”, có trí nhớ rất tốt.
Tarzan nhận định:
- Có hai động tác cần làm trước mắt: Thứ nhất, kiểm tra ba tên thuê mướn. Thứ hai, bám sát bọn đạo tặc. Chúng ta phải thực hiện lời hứa với Anke là ngăn chặn chúng trong bất kỳ tình huống nào.
Tròn Vo vừa quay sang mảnh vườn “địa ngục” vừa nói:
- Tụi mình đã thề danh dự... ủa, có một chiếc xe bá phát đậu bên kia kìa đại ca?
Không riêng gì Tarzan, cả ba quái vạch lá cây ra quan sát. Lạy Chúa, chiếc Rolls-Royce màu nòng súng trờ tới từ hồi nào. Ê, xe “xịn” loại đời mới nhất, thảo nào tiếng động cơ không vẳng đến tai bốn đứa. Cũng may mà chủ nhân của chiếc Rolls-Royce chưa bước xuống vội. Lão còn im lặng ngắm nghía ngôi nhà rệu rã với một vẻ hoài nghi.
Karl nói:
- Các bạn thử nhìn cả hai chiếc xe mà xem. Sao mà khác nhau một trời một vực.
Tròn Vo cười:
- Mình cuộc là chiếc Kombi đang xấu hổ.
Cuối cùng, người lái cũng đẩy cửa xe. Không có nỗi hoài nghi nào hơn được lợi nhuận của liên minh ma quỷ. Khi lão chường mặt, Tứ quái mới ngớ người. Gaby nói như thì thào:
- Úi, đúng kiểu người tớ “mê”!
Tròn Vo cười rung cả người khiến Gaby đang tựa vào Tròn Vo cũng rung theo:
- Đừng rung rinh nữa Kloesen!
*
Chủ chiếc Rolls-Royce đóng cửa xe không một tiếng động. Xoay người kiểu cách. Đó là một người đàn ông đỏm dáng. Diện chiếc áo veste màu xanh da trời cắt rất đẹp nhưng lại bó chặt cái lườn nung núc mỡ. Túi áo ngực của lão lấp ló một góc khăn màu hoàng yến và các ngón tay thì hỡi ơi, đủ mười chiếc nhẫn gắn đá quý tương phản với cốt cách con người.
Đó còn là một người đàn ông đi chữ bát như một con vịt bầu, mặt tròn như mặt trăng và cái đầu hà tiện tóc chỉ lưa thưa vài cọng. Ê, lão nhấc tay thật chậm chạp ra vẻ con nhà quyền quí bắt tay với một thằng cô hồn vừa đẩy cửa bước ra.
Tarzan nói như đinh đóng cột:
- Thằng mới bước ra chính thị là thằng Malowitz!
Quân sư Karl phân tích liền:
- Tóc đỏ, ria đỏ, đầu bự. Gã này không có nhân tính trong người.
- Ừ, bọn chúng lôi nhau vô nhà kìa. Cứ như là bạn tâm giao mấy đời mấy kiếp.
Karl có vẻ trầm tư:
- Tao vẫn không hiểu với một lão đi chiếc Rolls-Royce thời giá không dưới 100.000 mark, hẳn không thiếu tiền. Tại sao lại còn dại dột tiếp xúc với lũ ăn trộm?
Tarzan cũng nhức óc:
- Có thể lão còn thiếu một thứ gì đó mà tiền bạc không thể mua được?
- Đành chờ lão ra vậy. Trí khôn tao dạo này chẳng tăng trưởng được bao nhiêu.
Bốn đứa ngồi thư giãn ở những chỗ nấp kín đáo thay phiên nhau canh gác nhà đại quý tộc. Kiên nhẫn lâu dài có thể trở thành thiên tài, điều đó cho phép Tròn Vo làm “thiên tài” sau 30 phút nhai kẹo. Nó gầm lên vì thấy trước:
- Lão thò mặt rồi các bạn ơi!
Đúng vậy. Con người bằng xương bằng thịt nung núc mỡ và lưa thưa vài cọng tóc đó đang lệt bệt đôi chân chữ bát hớn hở bước ra. Hai cái má bánh bao đỏ au.
Gần chạm cửa xe, Jeske đột nhiên xoay một vòng trên gót giày:
- Ê, còn cái này hai ông bạn. Danh sách những vị thần nhỏ Ai Cập. Không có cái này quý vị làm sao được.
Lão lục trong túi áo veste ra một cuốn sổ và hấp tấp chạy tới hai gã tội phạm. Hai thằng lưu manh đứng khoanh tay trước cửa ngó lão.
Lão già nói oang oang:
- Trong cuốn sổ có đầy đủ các ảnh chụp. Các bức ảnh được đánh dấu cụ thể về các vị thần Chrum, Min và Osiris.
Malowitz bực bội:
- Đừng la lối om sòm, thưa ngài Yeske. Ngài khiến thiên hạ kinh hoàng hết. Nào, đưa tôi cuốn sổ.
Chiếc Rolls-Royce nhanh chóng bốc hơi không một tiếng động. Tarzan liếc theo chiếc xe sang trọng thì thào:
- Té ra nhà ngươi là Yeske. Walter Yeske. Nhân vật mà hồi nãy bọn trộm thuê chờ đợi.
Tròn Vo nhăn nhó:
- Những vị thần nhỏ Ai Cập, những... vị... thần... Ai... Cập... Lão lảm nhảm cái gì nhỉ?
Máy Tính Karl bắt đầu chạy... điện tử. Nó mấp máy môi:
- Chrum, Min, Osiris chỉ là ba trong vô số vị thần nước Ai Cập cổ đại. Chrum là thần canh giữ nguồn nước sông Nil, Min là thần ban sự phì nhiêu, Orisis là chúa tể cõi âm phủ. Nếu tao nhớ không lầm thì còn Re-Horache là thần mặt trời, Anubis là thần chết, Thort là thần mặt trăng...
Tròn Vo mở lớn mắt:
- Có thần của học trò không?
Karl nhăn mặt. Giờ phút này đâu phải để giỡn. Tarzan thắc mắc:
- Chắc chắn lão già Yeske vô thần đó chẳng ưa gì các vị thần. Tao đoán lão “sùng bái tín ngưỡng” Ai Cập vì một lý do khác?
Karl toét mồm cười:
- Rất dễ hiểu, thưa đại ca. Những vị thần “nhỏ” tức là những bức tượng “nhỏ”. Dân Ai Cập ngày xưa rất sành sỏi nghệ thuật điêu khắc. Họ đã tạc lại tượng của các bậc thần linh bằng chất liệu đá quí hoặc vàng để giữ gìn và tôn thờ. Con cháu họ ngày này đã làm thất lạc những tác phẩm vô giá đó ở... các viện bảo tàng trên thế giới.
- Mày nói rõ thêm coi?
- Trời ạ, đại ca chưa hiểu sao? Những tác phẩm tuyệt hảo đó không thể lớn hơn một trái dưa chuột. Nó là tài sản quốc gia mà. Ở thành phố chúng ta may mắn có một Viện bảo tàng lưu trữ nó. Đại ca quên Bảo tàng Ai Cập rồi ư?
Tarzan vỗ trán bình bịch:
- Hèn gì. Thì ra cuốn sổ mini của lão Yeske là cuốn sổ hướng dẫn khách du lịch tham quan Viện bảo tàng. Và những bức tượng nhỏ được đánh dấu chính là mục tiêu của bọn trộm đồ cổ. Mày... “số một” quân sư ạ.
/703
|