Fritz Paulsen ngồi sau vô-lăng chiếc Kombi cũ mèm, bên cạnh là Edwin Funke. Chiếc xe đậu ở đầu phố Charlotten.
- Mày đã thấy con nhỏ bước ra khỏi chung cư chưa Edwin?
- Thấy. Nó đang bước từ xa. Bộ dạng nó y như mụ chủ nhà trọ Lydia và thằng nhóc đã miêu tả. Ê, mày định giam nó ở chỗ nào?
Paulsen cười hiểm độc:
- Dưới một tầng hầm. Trước kia chỗ đó là kho hàng nhưng bây giờ đã bị bỏ hoang, chỉ toàn là chuột cống và gián nhện.
- Tốt, khỏi sợ ai để ý.
Con mắt rắn của Funke bỗng phóng… nọc độc. Chứ gì nữa, trước mặt gã là cô bé tóc thắt bím đang dắt xe đạp tiến đến.
- Nó đó, Edwin!
- Ờ, kháu khỉnh dữ ghê hả. Mày chuẩn bị nổ máy là vừa.
Lúc cô bé đạp xe về hướng thành phố là chiếc Kombi chồm lên. Không hiểu sao cô lại chọn một lối đi tắt vắng vẻ dọc theo bờ tường một nghĩa trang sau khu vườn lớn. Hai gã tội phạm mừng rơn ép chiếc Kombi sát rạt. Không một bóng người.
Gã tù mới sút chuồng Funke phóng ra. Một tay gã bịt miệng, một tay lôi tuột cô bé vào băng ghế. Nhanh như chớp, Paulsen ấn liền một cái giẻ tẩm thuốc mê cực mạnh vào mũi cô bé. Chưa đến ba giây, cô đã mê man.
Hai tên bắt cóc tỉnh bơ dựng chiếc xe đạp vào bờ tường. Chúng đề-pa một mạch về khu công nghiệp cũ. Chỗ tầng hầm kho hàng bỏ phế.
Trong tầng hầm, cô bé mở mắt kinh hoàng sau một lượt khăn nhúng nước. Tiếng thằng Funke thật mọi rợ:
- Đừng sợ Inge. Cô sẽ được tự do nếu gia đình cô biết điều trả lại tụi này hai con tem. Tuy nhiên lúc này thì… hề hề, làm ơn cho tôi biết tại sao các người biết được chỗ giấu? Hả?
Cô bé bỗng thổn thức:
- Tôi… tôi… không phải là Inge. Tôi là… Barbel. Barbel Zonker.
Funke bật ngửa:
- Quỉ sứ ơi, mày nói gì? Barbel à?
Paulsen giương cặp mắt đầy những tia máu nhìn Edwin hậm hực:
- Mày phạm sai lầm rồi Edwin. Mày làm tao bị kẹt rồi. Chỉ vì con nhỏ này mà thằng con tao… vậy đó… chúng đã hạ gục thằng bé…
Lão quay sang cô bé xinh đẹp ngắm nghía:
- Mày biết tao chứ, Barbel?
Barbel lắc đầu mặc dù cũng đoán được đó là bố của Ottmar. Cha con hắn giống nhau lắm. Cô không dám chọc giận cơn điên tiết của lão.
Nhưng đột nhiên Paulsen sáng mắt lên, cười sằng sặc:
- Chà, mẹ khỉ, Edwin ơi, tụi mình “trúng quả” lớn rồi. Tao nhổ vào mấy con tem rẻ mạt. “Quả” này xôm tụ hơn. Mày biết gia đình con nhãi này không? Trọc phú, giàu nứt đố đổ vách. Thiên địa ơi, “mánh” lớn. Để tìm lại được con gái rượu của mình, lão bố sẵn sàng bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không tiếc. Vụ con nhỏ Inge tính sau, mình chơi vụ này trước. Sao?
Funke lưỡng lự rồi gật gù:
- Ôkê!
Hai gã tội phạm nhốt Barbel lại. Chúng khoá thật kĩ cánh cửa hầm bằng thép. Lúc này chỉ còn lại Barbel. Cô đủ trí khôn để hiểu dần mọi sự. Cô cố gắng điều hòa hơi thở qua lỗ thông hơi mang chút ánh sáng lẻ loi từ chắn song, nhưng cô không thể điều hòa tinh thần trước… một con chuột cống. Trời ạ, con chuột không biết bò ra từ lúc nào đang tò mò đứng bằng hai chân sau nghển đầu quan sát sinh vật mới. Mắt nó lấp lánh đỏ.
Không lẽ chỉ vì cô giống hệt Inge mà lại gánh thêm một vụ tống tiền nữa?
*
Paulsen đậu chiếc Kombi trước một buồng điện thoại. Đồng hồ trên xe chỉ 16 giờ 50 phút.
- Hãy quát với lão bố con bé là chớ đùa với lửa, Edwin!
Funke ậm ừ. Gã lặng lẽ quay số máy nhà Zonker.
- Gia đình Zonker đây!
- Kính chào ông nhà giàu. Ráng vểnh lỗ tai mà nghe cho thủng: Tụi tôi đã bắt cóc quí cô nương Inge… Ủa, tôi nói lộn… Barbel của các người. Muốn gặp lại con gái nguyên vẹn hình hài, xin ông bà hãy xì ra cỡ triệu mark. Thôi, năm trăm ngàn mark cũng được. Đúng… nửa triệu, nhớ chưa. Có hai điều ông cần nghe cho rõ: thứ nhất, nếu ông báo cho cảnh sát thì quí cô nương sẽ chết, thứ hai, ông có thể gọi điện tới nhà băng để rút tiền tức thì. Một tiếng sau tôi sẽ phôn lại hướng dẫn cách đưa tiền chuộc người. Cúp!
Gã liệng máy cái rầm trước khi ông Zonker kịp ú ớ lời nào.
*
Tại nhà Inge, không khí ngột ngạt như một đám tang. Tứ quái vừa từ hồ Trimi trở về và đã thuật lại mưu kế khôn ngoan của ông bác Hartmut A. trước bọn trộm.
Tarzan không muốn nhìn thấy những giọt nước mắt đang rơi xuống từ gương mặt mịn màng của Inge. Hắn quay sang gia chủ:
- Thưa chú Selbmann, cháu tin rằng ông anh của chú nói thành thực. Bằng chứng là dạo đó ông ta đã không báo cảnh sát về vụ trộm. Thưa chú, cháu đã cho ông ta số điện thoại nhà Karl để dễ bề liên lạc vì ông ta cứ ép cháu nhận tiền hậu tạ. Bình thường, cháu đương nhiên không nhận tiền, nhưng trong trường hợp này có khi phải…
Tiếng chuông điện thoại reo làm Tarzan im bặt. Hắn nghe bà Selbmann lên tiếng:
- Ơ, bác Zonker đấy phải không? Sao? Barbel đã rời nhà này lâu rồi. Hả? Cái gì?
Mặt bà tự nhiên biến sắc. Bà bịt ống nói quay qua mọi người thì thào:
- Lạy Chúa, Barbel bị bắt cóc rồi!
Tarzan lập tức chồm tới sát ống nghe. Coi, tiếng của ông Zonker vô cùng hoảng hốt:
- … Chúng tôi phải làm gì bây giờ? Tôi không hiểu sao gã tội phạm đang nói “quí cô nương Inge” bỗng nhiên sửa lại là “Barbel”…
Bà Selbmann nói nhỏ:
- Bác Zonker này, Tarzan muốn nói chuyện với bác, cậu ấy đang ở đây.
Tarzan đề nghị ông Zonker thuật lại không sót một chữ của tên bắt cóc.
- Đừng… quá lo lắng, thưa bác Zonker. Trước hết bác khoan báo cảnh sát. Cháu sẽ gọi điện cho bác sau năm phút.
Hắn gác máy. Những con tem huyền bí lúc này chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Ai nấy đều phập phồng trước hung tin mới.
Tarzan bình tĩnh tường trình nội dung cuộc điện đàm. Ông Selbmann sững sờ:
- Tại sao thằng bắt cóc đó biết cả Inge chớ?
Tarzan cả quyết:
- Bởi vì gã định bắt cóc Inge, thưa chú, cháu nghĩ thế!
- Trời ơi!
Inge hoảng hồn ngó Tarzan.
- Sự thực như vậy đó, Inge. Hôm nay là ngày 20 tháng 6, ngày mà gã phản bạn Edwin được trả tự do như lá thư của người tù vô danh đã báo trước. Edwin ra tù chỉ nhằm một mục đích duy nhất: mò tới buồng tắm phòng số 17 nhà trọ Waberina để gỡ viên gạch men lấy hai con tem… giả. Trước đó tụi mình đã quá sơ hở phải không Inge, tụi mình đã ngây thơ xưng hô danh tánh thực và… a lê hấp, bà chủ nhà trọ Lydia vốn thực dụng sẽ sẵn lòng cung cấp ngay tên họ chúng ta…
Hắn ngừng một giây để thở rồi… kết luận:
- Chẳng khó khăn gì để Edwin phục kích trước nhà bạn và bắt cóc… lầm Barbel bởi cô ấy và bạn giống nhau như hai giọt nước. Có lẽ khi tóm được Barbel thì bọn đạo tặc mới choáng váng. Chúng lập tức chọn phương án mới khấm khá hơn. Đổi Barbel để lấy nửa triệu mark - chúng lời hẳn 100.000 đồng.
Máy Tính Điện Tử nhíu mày:
- Nhưng lí do nào bọn bắt cóc biết Barbel là tiểu thư nhà giàu? Tôi cho rằng băng đạo tặc này không phải chỉ có mình Edwin mà còn một tên đồng đảng khác rất rành dân thành phố này.
- Ôkê! Rồi chúng ta sẽ có câu trả lời.
Đã đến thời hạn năm phút hứa với ông Zonker. Tarzan quay số điện thoại.
- Gia đình Zonker đây!
- Cháu là Tarzan, thưa bác. Thế này nhé, có thể tên bắt cóc Barbel là một tù nhân mới ra tù hôm nay. Cháu sẽ giải thích với bác sau. Câu chuyện khá dài. Còn hiện giờ thì bác hãy gật đầu với chúng, nghĩa là chấp nhận đưa tiền đến điểm giao nộp. Cháu sẽ đảm đương việc trao đổi này. Bác cứ nói với tên bắt cóc rằng bạn trai của Barbel sẽ mang nửa triệu mark đến cho gã.
Zonker kêu lên thảng thốt:
- Trời đất, nguy hiểm đến tính mạng như chơi. Cháu không thể…
- Xin bác hãy tin ở tụi cháu! Tên lưu manh kia sẽ chỉ nhìn cháu như một đứa con nít. Một đứa con nít thì khác xa với cảnh sát đó bác. Trong khi gã mất cảnh giác thì cháu cho gã nằm đài. Bấy giờ đương nhiên chúng ta sẽ buộc gã mở cánh cửa giấu Barbel. Bác thấy sao?
- Cháu đúng là… Được rồi Tarzan, hai bác sẽ cầu nguyện cho cháu!
- Mày đã thấy con nhỏ bước ra khỏi chung cư chưa Edwin?
- Thấy. Nó đang bước từ xa. Bộ dạng nó y như mụ chủ nhà trọ Lydia và thằng nhóc đã miêu tả. Ê, mày định giam nó ở chỗ nào?
Paulsen cười hiểm độc:
- Dưới một tầng hầm. Trước kia chỗ đó là kho hàng nhưng bây giờ đã bị bỏ hoang, chỉ toàn là chuột cống và gián nhện.
- Tốt, khỏi sợ ai để ý.
Con mắt rắn của Funke bỗng phóng… nọc độc. Chứ gì nữa, trước mặt gã là cô bé tóc thắt bím đang dắt xe đạp tiến đến.
- Nó đó, Edwin!
- Ờ, kháu khỉnh dữ ghê hả. Mày chuẩn bị nổ máy là vừa.
Lúc cô bé đạp xe về hướng thành phố là chiếc Kombi chồm lên. Không hiểu sao cô lại chọn một lối đi tắt vắng vẻ dọc theo bờ tường một nghĩa trang sau khu vườn lớn. Hai gã tội phạm mừng rơn ép chiếc Kombi sát rạt. Không một bóng người.
Gã tù mới sút chuồng Funke phóng ra. Một tay gã bịt miệng, một tay lôi tuột cô bé vào băng ghế. Nhanh như chớp, Paulsen ấn liền một cái giẻ tẩm thuốc mê cực mạnh vào mũi cô bé. Chưa đến ba giây, cô đã mê man.
Hai tên bắt cóc tỉnh bơ dựng chiếc xe đạp vào bờ tường. Chúng đề-pa một mạch về khu công nghiệp cũ. Chỗ tầng hầm kho hàng bỏ phế.
Trong tầng hầm, cô bé mở mắt kinh hoàng sau một lượt khăn nhúng nước. Tiếng thằng Funke thật mọi rợ:
- Đừng sợ Inge. Cô sẽ được tự do nếu gia đình cô biết điều trả lại tụi này hai con tem. Tuy nhiên lúc này thì… hề hề, làm ơn cho tôi biết tại sao các người biết được chỗ giấu? Hả?
Cô bé bỗng thổn thức:
- Tôi… tôi… không phải là Inge. Tôi là… Barbel. Barbel Zonker.
Funke bật ngửa:
- Quỉ sứ ơi, mày nói gì? Barbel à?
Paulsen giương cặp mắt đầy những tia máu nhìn Edwin hậm hực:
- Mày phạm sai lầm rồi Edwin. Mày làm tao bị kẹt rồi. Chỉ vì con nhỏ này mà thằng con tao… vậy đó… chúng đã hạ gục thằng bé…
Lão quay sang cô bé xinh đẹp ngắm nghía:
- Mày biết tao chứ, Barbel?
Barbel lắc đầu mặc dù cũng đoán được đó là bố của Ottmar. Cha con hắn giống nhau lắm. Cô không dám chọc giận cơn điên tiết của lão.
Nhưng đột nhiên Paulsen sáng mắt lên, cười sằng sặc:
- Chà, mẹ khỉ, Edwin ơi, tụi mình “trúng quả” lớn rồi. Tao nhổ vào mấy con tem rẻ mạt. “Quả” này xôm tụ hơn. Mày biết gia đình con nhãi này không? Trọc phú, giàu nứt đố đổ vách. Thiên địa ơi, “mánh” lớn. Để tìm lại được con gái rượu của mình, lão bố sẵn sàng bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không tiếc. Vụ con nhỏ Inge tính sau, mình chơi vụ này trước. Sao?
Funke lưỡng lự rồi gật gù:
- Ôkê!
Hai gã tội phạm nhốt Barbel lại. Chúng khoá thật kĩ cánh cửa hầm bằng thép. Lúc này chỉ còn lại Barbel. Cô đủ trí khôn để hiểu dần mọi sự. Cô cố gắng điều hòa hơi thở qua lỗ thông hơi mang chút ánh sáng lẻ loi từ chắn song, nhưng cô không thể điều hòa tinh thần trước… một con chuột cống. Trời ạ, con chuột không biết bò ra từ lúc nào đang tò mò đứng bằng hai chân sau nghển đầu quan sát sinh vật mới. Mắt nó lấp lánh đỏ.
Không lẽ chỉ vì cô giống hệt Inge mà lại gánh thêm một vụ tống tiền nữa?
*
Paulsen đậu chiếc Kombi trước một buồng điện thoại. Đồng hồ trên xe chỉ 16 giờ 50 phút.
- Hãy quát với lão bố con bé là chớ đùa với lửa, Edwin!
Funke ậm ừ. Gã lặng lẽ quay số máy nhà Zonker.
- Gia đình Zonker đây!
- Kính chào ông nhà giàu. Ráng vểnh lỗ tai mà nghe cho thủng: Tụi tôi đã bắt cóc quí cô nương Inge… Ủa, tôi nói lộn… Barbel của các người. Muốn gặp lại con gái nguyên vẹn hình hài, xin ông bà hãy xì ra cỡ triệu mark. Thôi, năm trăm ngàn mark cũng được. Đúng… nửa triệu, nhớ chưa. Có hai điều ông cần nghe cho rõ: thứ nhất, nếu ông báo cho cảnh sát thì quí cô nương sẽ chết, thứ hai, ông có thể gọi điện tới nhà băng để rút tiền tức thì. Một tiếng sau tôi sẽ phôn lại hướng dẫn cách đưa tiền chuộc người. Cúp!
Gã liệng máy cái rầm trước khi ông Zonker kịp ú ớ lời nào.
*
Tại nhà Inge, không khí ngột ngạt như một đám tang. Tứ quái vừa từ hồ Trimi trở về và đã thuật lại mưu kế khôn ngoan của ông bác Hartmut A. trước bọn trộm.
Tarzan không muốn nhìn thấy những giọt nước mắt đang rơi xuống từ gương mặt mịn màng của Inge. Hắn quay sang gia chủ:
- Thưa chú Selbmann, cháu tin rằng ông anh của chú nói thành thực. Bằng chứng là dạo đó ông ta đã không báo cảnh sát về vụ trộm. Thưa chú, cháu đã cho ông ta số điện thoại nhà Karl để dễ bề liên lạc vì ông ta cứ ép cháu nhận tiền hậu tạ. Bình thường, cháu đương nhiên không nhận tiền, nhưng trong trường hợp này có khi phải…
Tiếng chuông điện thoại reo làm Tarzan im bặt. Hắn nghe bà Selbmann lên tiếng:
- Ơ, bác Zonker đấy phải không? Sao? Barbel đã rời nhà này lâu rồi. Hả? Cái gì?
Mặt bà tự nhiên biến sắc. Bà bịt ống nói quay qua mọi người thì thào:
- Lạy Chúa, Barbel bị bắt cóc rồi!
Tarzan lập tức chồm tới sát ống nghe. Coi, tiếng của ông Zonker vô cùng hoảng hốt:
- … Chúng tôi phải làm gì bây giờ? Tôi không hiểu sao gã tội phạm đang nói “quí cô nương Inge” bỗng nhiên sửa lại là “Barbel”…
Bà Selbmann nói nhỏ:
- Bác Zonker này, Tarzan muốn nói chuyện với bác, cậu ấy đang ở đây.
Tarzan đề nghị ông Zonker thuật lại không sót một chữ của tên bắt cóc.
- Đừng… quá lo lắng, thưa bác Zonker. Trước hết bác khoan báo cảnh sát. Cháu sẽ gọi điện cho bác sau năm phút.
Hắn gác máy. Những con tem huyền bí lúc này chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Ai nấy đều phập phồng trước hung tin mới.
Tarzan bình tĩnh tường trình nội dung cuộc điện đàm. Ông Selbmann sững sờ:
- Tại sao thằng bắt cóc đó biết cả Inge chớ?
Tarzan cả quyết:
- Bởi vì gã định bắt cóc Inge, thưa chú, cháu nghĩ thế!
- Trời ơi!
Inge hoảng hồn ngó Tarzan.
- Sự thực như vậy đó, Inge. Hôm nay là ngày 20 tháng 6, ngày mà gã phản bạn Edwin được trả tự do như lá thư của người tù vô danh đã báo trước. Edwin ra tù chỉ nhằm một mục đích duy nhất: mò tới buồng tắm phòng số 17 nhà trọ Waberina để gỡ viên gạch men lấy hai con tem… giả. Trước đó tụi mình đã quá sơ hở phải không Inge, tụi mình đã ngây thơ xưng hô danh tánh thực và… a lê hấp, bà chủ nhà trọ Lydia vốn thực dụng sẽ sẵn lòng cung cấp ngay tên họ chúng ta…
Hắn ngừng một giây để thở rồi… kết luận:
- Chẳng khó khăn gì để Edwin phục kích trước nhà bạn và bắt cóc… lầm Barbel bởi cô ấy và bạn giống nhau như hai giọt nước. Có lẽ khi tóm được Barbel thì bọn đạo tặc mới choáng váng. Chúng lập tức chọn phương án mới khấm khá hơn. Đổi Barbel để lấy nửa triệu mark - chúng lời hẳn 100.000 đồng.
Máy Tính Điện Tử nhíu mày:
- Nhưng lí do nào bọn bắt cóc biết Barbel là tiểu thư nhà giàu? Tôi cho rằng băng đạo tặc này không phải chỉ có mình Edwin mà còn một tên đồng đảng khác rất rành dân thành phố này.
- Ôkê! Rồi chúng ta sẽ có câu trả lời.
Đã đến thời hạn năm phút hứa với ông Zonker. Tarzan quay số điện thoại.
- Gia đình Zonker đây!
- Cháu là Tarzan, thưa bác. Thế này nhé, có thể tên bắt cóc Barbel là một tù nhân mới ra tù hôm nay. Cháu sẽ giải thích với bác sau. Câu chuyện khá dài. Còn hiện giờ thì bác hãy gật đầu với chúng, nghĩa là chấp nhận đưa tiền đến điểm giao nộp. Cháu sẽ đảm đương việc trao đổi này. Bác cứ nói với tên bắt cóc rằng bạn trai của Barbel sẽ mang nửa triệu mark đến cho gã.
Zonker kêu lên thảng thốt:
- Trời đất, nguy hiểm đến tính mạng như chơi. Cháu không thể…
- Xin bác hãy tin ở tụi cháu! Tên lưu manh kia sẽ chỉ nhìn cháu như một đứa con nít. Một đứa con nít thì khác xa với cảnh sát đó bác. Trong khi gã mất cảnh giác thì cháu cho gã nằm đài. Bấy giờ đương nhiên chúng ta sẽ buộc gã mở cánh cửa giấu Barbel. Bác thấy sao?
- Cháu đúng là… Được rồi Tarzan, hai bác sẽ cầu nguyện cho cháu!
/703
|