Văn phòng địa ốc của gã Lamm toạ lạc trên một con đường nhỏ tăm tối. Tấm biển đề trước cửa cũng u ám như con người gã. “Lamm - Bất động sản”.
Thực tế còn lâu Lamm mới an phận ở phạm vi buôn bán nhà đất. Gã còn là đầu mối tiêu thụ của cải ăn cắp của bọn đầu trộm đuôi cướp. Đằng sau văn phòng, căn buồng làm chỗ ở của gã ngồn ngộn đồ gỗ cũ kĩ đủ thứ niên đại như hàng đồng nát. Lúc này Lamm đứng trước tủ cất bộ râu và mớ tóc giả vào ngăn. Hắn cười khẽ:
- Mẹ, phải tự khen mình mới được. Mình thủ vai nhà báo Arno Loewe ở nhà người đẹp Gotze hết sảy.
Té ra gã không chỉ độc thoại một mình. Sau lưng Lamm là Rudolf Kallweit đang trở người trên chiếc ghế bành khiến lò xo kêu cót két. Gã hung thần này tu bia ừng ực, con mắt không ngừng bắn ra những tia lửa lạnh lẽo.
Rudolf rít lên rùng rợn:
- Phải làm sao cho con nhỏ Helga Gotze câm họng đúng một tuần.
- Tao biết.
Lamm nhún nhảy đi lại một chiếc ghế bành khác. Dưới ngọn đèn treo có chụp màu xanh lục, bộ mặt nung núc mỡ của gã bóng lưỡng như mặt quỉ.
Giọng Kallweit vẫn rền rền:
- Tao chỉ cần một tuần. Sau một tuần tụi cớm đừng hòng thấy mặt tao trong cái thành phố rẻ tiền này nữa.
- Tao biết.
Kallweit ngả lưng ra ghế hưởng nhàn như một đại ca. Gã ngó thằng đồng bọn đang ngoáy mũi bằng những móng tay cáu bẩn mà cười thầm. Gã khinh bỉ nhổ nước bọt xuống đất.
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại réo ầm ĩ. Lamm vừa ngạc nhiên đưa ống nghe lên tai vừa càu nhàu:
- Chậc, không hiểu thằng khách hàng ngu xuẩn nào chọn ngày chủ nhật để nhờ cậy. Ờ... tôi là Arnold Lamm đây.
Bên kia đầu dây, tiếng người như tiếng sủa:
- Chào, tôi mừng vì gọi được cho ông. Tôi là trưởng làng Lerchenbach - Erwin Jocher. Nghe tiếng tăm tôi rồi chớ? Tôi có quan hệ cả với thế giới ngầm của bằng hữu nữa đấy. Chẳng hạn gã Josef Streit, gã này đã giới thiệu ông bạn với tôi. Nào, chúng ta có thể là bằng hữu được không?
- Ôkê, thưa ông Jocher. Nếu ông là chỗ quen biết với ông Streit thì... hề hề, tôi có thể giúp gì cho ông đây?
Jocher đổi qua giọng thân mật:
- Nghe đây Lamm, cạnh nhà tôi là một người hàng xóm sắp nhổ neo khỏi bến. Ả ta sắp cuốn gói. Tôi không muốn kẻ nào phỗng tay trên của mình. Hiểu chưa, tôi cần mảnh đất và cái nhà của ả. Với điều kiện, ả không hề biết tôi là người mua. Ông sẽ là trung gian, được không? Tùy, ông có thể nói là đại diện cho một nhà công nghiệp nào đó. Giá cỡ 350.000 mark. Một mức giá dễ chịu khiến ả sẽ gật đầu cái rụp. Ông làm được công việc đó hay không hả?
- Ôkê! Phần công môi giới của tôi bao nhiêu?
- Đúng bảng giá hiện hành, cộng thêm huê hồng 5.000 mark.
- Nghe được đấy ông Jocher. Hãy cho tôi biết tên “nạn nhân” của ông?
- Helga Gotze!
Lamm lắp bắp:
- Nói lại coi, cái gì Gotze?
- Helga Gotze! Ê, bằng hữu làm gì ú ớ như mê sảng vậy. Bộ quen ả à?
- Ồ, không... kh... không...
- Hừm. Mong rằng tôi có thể tin cậy nơi ông!
Lamm vã mồ hôi hột. Gã mím môi:
- Tôi là người đáng tin cậy, ông yên tâm.
Jocher gác máy. Lamm còn đang đờ đẫn vì nội dung choáng váng của cuộc điện thoại thì sau lưng gã, hung thần Kallweit đã bật khỏi ghế.
- Tao nghe loáng thoáng tên con nhỏ Helga Gotze. Có chuyện gì vậy?
Lamm đã hoàn hồn. Gã vung tay:
- Mày không tin chuyện này đâu. Tội nghiệp cho người đẹp Helga. Cô ả lọt vào một âm mưu hắc ám. Một đấng thế lực tên Jocher ở làng Lerchenbach nhờ tao đứng làm trung gian mua toàn bộ bất động sản của cô ả. Với cái giá rẻ mạt 350.000 mark. Nếu mà mày đến gia trang cô ả thì sẽ phì cười vì số tiền ít ỏi đấy. Trời ạ, dù đó là đất nông nghiệp và ở khá xa thành phố nhưng không bao giờ có cái giá tệ hại đó. Thời buổi này tấc đất là tấc vàng, giá cả mỗi ngày vọt như hỏa tiễn. Đúng là phép vua thua lệ làng. Cô ả xui xẻo gây thù chuốc oán với một lãnh chúa địa phương...
- Mày bỏ cái giọng cảm động đó đi. Mày mà biết thương xót ai.
- Đừng nguyền rủa nhau chớ Kallweit. Tao thương xót năm phút để có tiền xài tới... năm tuần cơ mà. Tao đang kẹt một vấn đề tế nhị trong vụ mua bán này. Rằng cô ả có thể phát hiện tao qua giọng nói hoặc cách đi đứng. Nếu bị bể thì hỏng bét.
- Mày cứ thử là sẽ rõ.
- Chứ sao. Tao sẽ phôn cho ả để thăm dò. Nếu người đẹp... mơ màng thì tao sẽ cử thằng Rowinsky tới. Nó sành sỏi những phi vụ miệng lưỡi lắm.
Lamm lục tung cuốn danh bạ điện thoại tìm số phôn của Helga. Gã không thèm uốn giọng mà nói thẳng thừng:
- Tôi là Lamm. Arno Lamm thuộc công ti buôn bán bất động sản cùng tên. Xin cô thứ lỗi vì đã quấy rầy vào ngày chủ nhật.
Helga trả lời thực thà:
- Không sao, ông cần gì?
- Tôi là người môi giới địa ốc. Nghe nói cô muốn sang nhượng cơ nghiệp xinh đẹp nên...
Helga sửng sốt:
- Ai đã nói với ông vớ vẩn như vậy?
- Hề hề, cái nghề của chúng tôi là phải thính tai tinh mắt mà. Tôi có những vệ tinh chuyên đi nghe ngóng.
- Xin lỗi, cho phép tôi gác máy... Người của ông nhầm to đó.
- Ờ... đừng làm vậy cô chủ. Lạ nhỉ. Rõ ràng người ta đã rỉ tận tai tôi như thế. Họ đồng ý bỏ ra tới... 280.000 mark và...
- Không, ông Lamm ạ. Tôi không có ý định rời bỏ vùng nông thôn.
- Thậm chí ông ta đã trả lên đến 300.000 mark.
- Chào ông, ông Lamm!
- Khoan đã. Ông khách sộp của tôi thèm xây cái nhà nghỉ cuối tuần trên đất của cô dù phải hao tốn... 350.000 mark.
- Hãy nghe rõ lời sau cùng của tôi đây ông Lamm. Ông nhớ thưa lại với ông khách sộp Jocher rằng đến chết tôi cũng không bán.
Lamm tê tái. Gã nhìn hung thần Kallweit thẫn thờ. Tuy nhiên thằng trùm ăn trộm lại nghĩ ngược lại, gã cười khoái trá:
- Trúng quả rồi hả thằng... trung gian? Cái mặt mày đê mê thế kia...
- Quỷ tha ma bắt ả đi. Ả tinh quái hơn mày tưởng nhiều. Ả đã biết lão Jocher chủ mưu vụ này. Xui cho lão.
*
Tứ quái TKKG kéo nhau xuống phòng điện thoại khi vừa hết giờ học ngày thứ hai. Tarzan quay số văn phòng ông Glockner ở Tổng nha cảnh sát.
- Cháu là Tarzan, thưa chú!
- Vậy thì chú là... Glockner. Sao? Muốn thắc mắc về những chai rượu đang xét nghiệm hả?
- Dạ phải!
- Thế này nhé, kết quả vừa có cách đây ba phút. Trong rượu không có thuốc độc.
- Không lẽ cô Helga...
- Cô ấy cũng có thể phán đoán sai lầm. Biết đâu thủ phạm chỉ là một thằng nát rượu.
- Cảm ơn chú. Tụi cháu sẽ báo tin lành này cho cô giáo bớt căng thẳng thần kinh.
Bốn đứa nhanh chóng đi tìm cô Helga. Coi, cô giáo chẳng hề phấn khởi chút nào. Cô nói:
- Đêm qua tôi thức suốt. Các em hiểu không? Con nhện cuối cùng đã thò mặt dưới gầm giường nhưng nó không phải là đối tượng làm cho tôi mất ngủ. Tôi có cảm giác thuốc độc - hay một điều ác độc nào đó đang ở trong nhà tôi. Nhưng nó ở đâu, chỗ nào thì tôi mù tịt.
Tarzan chán nản:
- Em cũng thường tin vào trực giác. Nhưng trong trường hợp này, có lẽ cô vẫn ám ảnh bởi vụ đột nhập của kẻ giấu mặt.
Helga nhìn xuống đôi tay mình:
- Tôi không điên đâu Tarzan. Dù tôi cũng đã tự hỏi nhiều lần.
Tarzan chuyển sang vấn đề khác:
- Mai là ngày lễ. Tụi em muốn thực tập cắm trại trong vườn nhà cô đêm mai nhằm chuẩn bị cho đợt du ngoạn mùa hè. Cô thấy có gì trở ngại không?
Cô Helga lập tức tươi hẳn nét mặt:
- Ồ, các em biết đó, nhà tôi lúc nào cũng rộng cửa đón các em mà. Tôi đang kiệt sức vì cô độc.
- Cảm ơn cô. Em và Willi đã xin phép thầy giám thị.
- Vậy thì tốt lắm. Các em hãy buộc lều lên mui xe của tôi. Chúng ta cùng về Lerchenbach một lượt.
Gaby có vẻ áy náy:
- Cô đừng chiều chuộng tụi em. Còn lượt về, cô không thể vì tụi em mà phải...
- Ồ, Gaby khỏi lo. Các em cứ tự do ở đến sáng sớm thứ tư, nếu cha mẹ các em đồng ý. Và chúng ta sẽ lại cùng tới trường.
Tròn Vo nhảy cỡn lên như con nít:
- Hoan hô... cô giáo. Chà, đừng quên Oskar nghe Gaby. Phải ẵm nó về đồng quê mát mẻ chứ?
*
Trong trí tưởng tượng của Kloesen thì đồng quê Lerchenbach mát mẻ, nhưng trên da thịt của lão già chúa đất Jocher thì mồ hôi ở đây sôi bỏng như được đun chín.
Lão đang giậm chân thình thịch trước cửa sau bữa ăn trưa. Con chó hung dữ không kém gì chủ có biệt danh Rex đang bị xích bởi chiếc cột chuồng heo, thè dài lưỡi như oán trách.
“Một con cẩu bị thịt”. Lão Jocher rủa thầm. Người ta có thể sinh lợi từ một con bò cái chớ ba thứ ăn no rửng mỡ sủa nhặng xị này chẳng ma nào ngu dại bỏ tiền ra mua. Đời lão Jocher chỉ biết có... tiền. Lão liếc sang nhà cô hàng xóm bướng bỉnh cười gằn. “Mày tiêu rồi Gotze. Đêm nay mày sẽ thành danh bên đống lửa với điệu nhảy... phù thủy”.
Đang hí hửng với ý nghĩ thâm độc, lão già bất chợt sững sờ. Ê, không hiểu gã đồn trưởng cảnh sát Plaschke có việc gì mà cứ xồng xộc thẳng vô nhà lão. Jocher còn lạ chi Plaschke. Hai người quen biết nhau từ hồi còn... cởi truồng tắm mưa.
Trời đất. Hình như người bạn thuở nhỏ của lão có chuyện thật. Ông ta quệt mồ hôi ròng ròng và giơ tay chào một cách nghi thức chưa từng thấy.
- Chào Erwin. Bữa nay nóng quá hả!
- Ờ... Chào bạn, Klaus. Thì có gì mới đâu, hôm qua đã nóng rồi!
Plaschke làm như đang ngắm nghía chiếc máy cày trên cánh đồng và nói từng tiếng một:
- Hôm qua nhà cô Gotze bị kẻ gian xâm nhập.
- Chà, lại tiếng đồn của những người vô công rồi nghề.
- Đừng né tránh Erwin. Ông có dính dáng chớ.
Lão Jocher trợn mắt:
- Hả? Ông bạn đừng đùa dai chớ.
Viên đồn trưởng cảnh sát nói chắc nịch:
- Nếu không phải ông thì là hai thằng Harry và Max.
- Bố con tôi nổi tiếng trong sạch. À, là tôi muốn nói rằng kể từ khi thằng Harry được thả về...
- Nhưng ông thanh tra Glockner lại không cho là như vậy.
- Đừng tin sự vu khống của hắn.
Plaschke cảm thấy nóng mặt:
- Ông gọi ai là hắn hả Erwin? Ông Glockner là một nhân vật rất có uy tín trong bộ phận hình sự của Tổng nha đó.
- Tuy vậy hắn ta vẫn nói láo.
Plaschke cười khẩy:
- Tôi không dư thì giờ tranh cãi với ông. Nào, đây là giấy gọi của Tổng nha cho Harry và thằng Max.
- Ôi, quỉ sứ...
- Tin này tôi mới nhận qua máy Fax. Trước 17 giờ chiều nay hai thằng con ông phải có mặt tại Tổng nha để thẩm tra. Nói chung, những thằng con ông có... vấn đề.
Lão Jocher bắt đầu sưng sỉa. Lão gào lên như bị tra tấn:
- Đầu đuôi chỉ tại con mụ phù thủy. Rõ ràng nó đã ếm bùa chú khiến mấy thằng con của tôi bị mang tiếng. Ông phải hiểu chúng vô cùng tử tế...
- Cái gì, tử tế hả? Về thằng Harry thì còn khuya mới dùng từ “tử tế” được, ông bạn.
- Ông bạn bị ấn tượng về quá khứ của nó sao? Hừm, ông nên hiểu rằng trước kia nếu mụ phù thủy đó không phù phép thì làm sao Harry phạm pháp. Ả đã làm nó mê lú.
Viên đồn trưởng Lerchenbach gạt phăng:
- Dẹp câu chuyện khôi hài nhảm nhí đó đi Erwin. Ông có thể xách động được bà con quê mùa chân lấm tay bùn chớ đừng hòng mê hoặc cảnh sát. Harry là thằng mất dạy. Chính cô Gotze đã bắt quả tang vụ đồi bại của nó tại trận và can đảm đứng ra làm chứng cho bé gái nạn nhân. Sự thật vẫn là sự thật. Ông đừng giở giọng lấp liếm vì tự ái. Tôi nói thật, tôi bảo đảm là thằng Harry đã đột nhập vào nhà cô Gotze để trả mối tư thù.
Lão Jocher lùi lại ngó người bạn niên thiếu như ngó con khủng long thời tiền sử còn sót lại. Lão hất hàm:
- Vậy là ông muốn chống lại chúng tôi?
Plaschke tỉnh bơ không một chút nao núng:
- Tôi chẳng chống lại ai, nhưng tôi phải bảo vệ luật pháp. Tôi đã phụng sự pháp luật suốt 30 năm không sợ ai đe doạ. Nào, giấy mời đây. Trước 17 giờ. Nhớ đó!
Lão Jocher nhận chiếc phong bì với thái độ khinh miệt. Coi, lão đang vung vẩy lá thư chứa tờ giấy gọi một cách rẻ rúng thì... há hốc miệng. Một bóng người gầy gò lủi thủi bước tới làm lão choáng váng:
- Một thằng khùng!
Plaschke cười lịch lãm:
- Không ai xa lạ đâu, Erwin. Đó là người làm công Schilling của ông ngày nào. Tôi có nghe nói anh ta đã được trả tự do và đang trọ tại nhà trọ Ngôi Sao. Anh ta còn thò mặt về làng này kể ra cũng lạ. Này Erwin, dường như anh ta muốn nói chuyện với ông đó.
Lão Jocher luống cuống:
- Chậc, xì... có lẽ thằng cha đói rách này tính vay tôi ít tiền để sống.
Schilling bước chậm lại vì... chạm trán viên đồn trưởng. Lão Jocher chợt mau miệng hơn bao giờ hết:
- Thôi nghe Klaus. Chào trước.
Lão địa chủ quay sang Schilling:
- Nếu anh muốn cầu cạnh tôi thì hãy vào trong nhà.
Cách đuổi khéo của lão làm “người bạn thơ ấu” sửng sốt. Ông ta nhún vai bỏ đi một mạch.
Trong phòng khách không có ai ngoài hai người. Ê, lão Jocher đứng dạng chân, hai tay chống nạnh nhìn Schilling sòng sọc:
- Muốn gì?
Schilling nhếch môi:
- Tôi muốn cái gì mà vì nó tôi đã ở tù suốt 20 tháng. Ông biết rõ mà.
*
Cũng thời khắc đó, chiếc xe hơi loại nhỏ của cô Helga chạy từ từ về làng. Chớ gì nữa, cô phải giảm tốc độ để kể lại nội dung cuộc điện thoại lố bịch của một gã đàn ông tên Lamm lạ hoắc.
- Đằng sau gã môi giới địa ốc đó là Jocher. Chính lão này đã vẽ đường cho hươu chạy.
Công Chúa gật gù:
- Cô từ chối là phải. Chưa có chỗ nào cắm trại thú vị bằng vườn nhà cô.
Cô Helga mắt sáng rực:
- Ồ, đó là các em còn chưa biết hết những gì thú vị ở nông thôn đấy. Rất tuyệt.
Karl múa tay:
- Tại khu vườn thơ mộng của cô, tụi em dễ tưởng tượng đến chuyến du lịch mùa hè.
- Ừ nhỉ, các em định du lịch bằng phương tiện gì?
Kloesen vừa nhóp nhép kẹo sôcôla vừa nói:
- Tụi em sẽ du lịch trên sông. Cái hồ gần nhà cô có chiếc thuyền độc mộc sẽ giúp cho tụi em luyện tập. Cô nghĩ coi, cả đám bơi thuyền xuôi theo con sông lớn. Thật... nhất xứ!
- Tôi sẽ cầu nguyện cho chuyến đi của các em.
Tarzan im lặng không nói gì. Hắn giống như một con gấu mùa đông đang ngái ngủ, nhưng ai nghĩ vậy là lầm lớn. Con mắt hắn không ngừng quan sát làng Lerchenbach mà chiếc xe đang chạy qua.
Giọng cô giáo trầm hẳn xuống:
- Có điều chiếc thuyền đầy rêu bám của tôi không phải là chiếc thuyền mơ ước của các em đâu.
Tròn Vo chắp hai tay ngửa mặt lên... trần xe:
- Cô nói đúng. Tụi em cần một chiếc ca-nô chuyên nghiệp. Lạy trời...
Xe hơi đã chạy ngang nông trại gia đình Jocher. Không cần phải hội ý với nhau, năm người trên xe đồng loạt chiếu tướng về cánh cửa nhà lão phú nông vừa bật mở.
Y hệt chuyện nghìn lẻ một đêm, từ bên trong một người đàn ông gầy gò, tóc rễ tre cắm đầu cắm cổ chạy ra như vừa bị một cú đá vào mông ê ẩm. Sau lưng gã là lão Jocher chồm lên như sói trên ngưỡng cửa, mặt đỏ phừng phừng.
Chỉ suýt nữa là cô Helga buông tay lái. Giọng của cô thảng thốt:
- Chúa ơi... ông Schilling!
- Sao hở cô?
- Schilling là người đày tớ của lão Jocher lúc trước, kẻ gây ra cái chết cho ông Petermann, cha của Barbel.
Công Chúa chớp mắt:
- Ngó ông ta không giống một tên giết người mà giống một kẻ thần kinh bị chập mạch thì đúng hơn.
Tarzan suy nghĩ khác:
- Lão Jocher có vẻ không khoái cuộc viếng thăm này lắm. Điệu bộ lão hằm hè như sắp nhai xương người làm công của mình. Lí do gì vậy kìa? Lão bị xin xỏ chăng?
Xe dừng lại trong sân nhà cô Helga. Khỏi phải nói, Tứ quái bắt tay vào công việc dựng lều cấp tốc. Một lều ba chỗ ngủ dành cho ba đứa con trai còn một lều đơn thuộc quyền Công Chúa.
Trong lúc hai quái Karl Máy Tính và Kloesen khoái chí chui vô lều thử chỗ ngả lưng mới thì đôi mắt của Tarzan lại dính chặt bên sân nhà lão Jocher.
Coi, người khách tên Schilling đã mất hút. Lão Jocher không hiểu sao chụp một cái nón lên chiếc đầu trọc nhẵn thín, vung chiếc can nện con gà trống đang vướng chân trước mặt một cú nháng lửa.
Đoạn lão hấp tấp vòng qua đầu hồi, thả bộ theo con đường mòn chạy vô rừng, cây can nhịp nhịp.
Chắc chắn lão già không đi hái dâu hoặc nhặt nấm giờ này, vậy thì lão làm gì trong rừng? Tarzan lập tức tìm cách thoả mãn trí tò mò của mình.
Hắn nói lớn:
- Mình sẽ quay lại ngay!
Vừa dứt lời là hắn đã bám liền theo mục tiêu. Theo dõi kẻ thù để không bị phát hiện đối với Tarzan chỉ là chuyện vặt. Mười phút sau, hắn thấy lão già khựng lại ở một khoảng đất trống đầy cát. Quanh bãi cát lưa thưa cỏ và bụi cây là hàng thông cao vút.
Giữa hai thân cây lớn, Tarzan tròn xoe mắt ngó hai thằng Harry và Max đang lom khom. Hắn gật gù rồi nằm dán xuống đất, trườn như một thổ dân da đỏ trên lớp dương xỉ và lớp lá thông dày vàng óng, đến... tạm trú sau một thân cây tẽ đôi nhằm trông và nghe rõ hơn.
Trời ạ, té ra Max và Harry đã gom được một đống củi lớn. Chiếc can xăng lăn lóc bên cạnh chúng. “Quỷ ám tụi bay ư?” - Tarzan nghĩ thầm. Chẳng lẽ tụi khốn kiếp định đốt lửa... sưởi ấm giữa khu rừng? Lạy Chúa, gặp gió kiểu này lạng quạng là cháy cả cánh rừng như chơi.
Lão Jocher đã xoá tan nỗi lo âu của hắn. Lão cười rổn rảng:
- Khá lắm các con ạ. Chúng ta sẽ mồi một đám lửa phù thủy chưa từng có ở Lerchenbach.
Harry uể oải:
- Trò đùa này hành tôi như con chó.
Max cũng rên rỉ:
- Da tay của con muốn bong ra.
Lão già nện cây can xuống đất:
- Dẹp tiếng than thở của chúng mày đi. Nửa đêm mụ phù thủy sẽ nhảy múa ở đây. Và bạn bè chết nhát của thằng Max sẽ chứng kiến từ đầu tới cuối rồi “hê” lên cho cả làng biết. Đám dân ngu cu đen tao còn lạ gì, chúng sẽ tin như sấm và... alê, con đàn bà khó ưa ấy sẽ cuốn gói không kèn không trống. Nào Harry, đồ nghề của mày đâu rồi? Nhập vai thử cho tao coi.
Lão Jocher khoanh tay như một đạo diễn lớn trong lúc thằng con cả chỉ tay vào cái ba-lô nhăn nhó:
- Tôi để trong đó.
- Vậy thì “làm” đi!
Sau thân cây kín đáo, Tarzan há hốc miệng bàng hoàng. Ê, thằng “phù thủy dỏm” chui tọt vào một cái váy đen dài quét đất từ thời trung cổ, chụp lên hộp sọ thưa tóc một bộ tóc giả màu đỏ và cột vô mặt một chiếc mặt nạ gỗ gớm ghiếc.
Giọng lão già ồm ồm như âm binh dưới địa ngục:
- Hãy tưởng tượng lúc này là 0 giờ. Lửa cháy rần rật và mày được ma quỉ kêu gọi...
Harry gật đầu. Gã nhảy lò cò, hai tay múa tít như con rối. Mới đầu gã nhảy như con nít quanh đống củi sau thay đổi qua kiểu lai căng giữa vũ dân gian và điệu “cha cha cha” cho hấp dẫn hơn. Vừa ngọ nguậy Harry vừa vung nắm đấm “tấn công” bầu trời, cây cối và cả... chỗ núp của Tarzan khiến hắn giật mình tưởng bị lộ tung tích.
Con ngươi lão già muốn lọt khỏi tròng. Lão quơ cây can nhạc trưởng:
- Stop! Đủ rồi! Mày phải làm sao cho điệu bộ hung ác hơn nữa.
“Tên hề”... Harry giật phăng chiếc mặt nạ. Mồ hôi gã toát ra như tắm. Gã thều thào:
- Chán... bỏ... mẹ!
Lão Jocher hậm hực bồi thêm:
- Còn được chán nữa đó con à. Mày và thằng Max về nhà chưa yên đâu.
- Hả?
- Tụi mày có lệnh mời đến Tổng nha cảnh sát cho bọn cớm thẩm tra. Đồn trưởng Plaschke vừa bắn tin cho tao vụ đó. Làm gì mà hoảng vía lên thế hả? Tao sẽ mắng vô mặt cái gã Glockner đó.
Hai thằng quí tử chửi thề thật tục tĩu. Ngưng màn chửi, cậu cả Harry thu gom đồ đạc và giấu ba-lô vào một bụi cây. Gã lôi thằng em mất dạy đi với vẻ mặt hầm hầm.
Đợi cả ba mất dạng, Tarzan kéo can xăng ra sau một tảng đá cách bãi cát tới một trăm mét để ếm kĩ. Hắn chỉ ớn nhất là nạn cháy rừng bất tử.
Trong vườn cô Helga, căn nhà của Gaby nghiêng một bên như Tháp Nghiêng Pi-da. Tarzan lay lay căn lều gọi lớn:
- Tất cả lại đây đi! Mình vừa đụng độ với bọn phù thủy ở trong rừng...
Thực tế còn lâu Lamm mới an phận ở phạm vi buôn bán nhà đất. Gã còn là đầu mối tiêu thụ của cải ăn cắp của bọn đầu trộm đuôi cướp. Đằng sau văn phòng, căn buồng làm chỗ ở của gã ngồn ngộn đồ gỗ cũ kĩ đủ thứ niên đại như hàng đồng nát. Lúc này Lamm đứng trước tủ cất bộ râu và mớ tóc giả vào ngăn. Hắn cười khẽ:
- Mẹ, phải tự khen mình mới được. Mình thủ vai nhà báo Arno Loewe ở nhà người đẹp Gotze hết sảy.
Té ra gã không chỉ độc thoại một mình. Sau lưng Lamm là Rudolf Kallweit đang trở người trên chiếc ghế bành khiến lò xo kêu cót két. Gã hung thần này tu bia ừng ực, con mắt không ngừng bắn ra những tia lửa lạnh lẽo.
Rudolf rít lên rùng rợn:
- Phải làm sao cho con nhỏ Helga Gotze câm họng đúng một tuần.
- Tao biết.
Lamm nhún nhảy đi lại một chiếc ghế bành khác. Dưới ngọn đèn treo có chụp màu xanh lục, bộ mặt nung núc mỡ của gã bóng lưỡng như mặt quỉ.
Giọng Kallweit vẫn rền rền:
- Tao chỉ cần một tuần. Sau một tuần tụi cớm đừng hòng thấy mặt tao trong cái thành phố rẻ tiền này nữa.
- Tao biết.
Kallweit ngả lưng ra ghế hưởng nhàn như một đại ca. Gã ngó thằng đồng bọn đang ngoáy mũi bằng những móng tay cáu bẩn mà cười thầm. Gã khinh bỉ nhổ nước bọt xuống đất.
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại réo ầm ĩ. Lamm vừa ngạc nhiên đưa ống nghe lên tai vừa càu nhàu:
- Chậc, không hiểu thằng khách hàng ngu xuẩn nào chọn ngày chủ nhật để nhờ cậy. Ờ... tôi là Arnold Lamm đây.
Bên kia đầu dây, tiếng người như tiếng sủa:
- Chào, tôi mừng vì gọi được cho ông. Tôi là trưởng làng Lerchenbach - Erwin Jocher. Nghe tiếng tăm tôi rồi chớ? Tôi có quan hệ cả với thế giới ngầm của bằng hữu nữa đấy. Chẳng hạn gã Josef Streit, gã này đã giới thiệu ông bạn với tôi. Nào, chúng ta có thể là bằng hữu được không?
- Ôkê, thưa ông Jocher. Nếu ông là chỗ quen biết với ông Streit thì... hề hề, tôi có thể giúp gì cho ông đây?
Jocher đổi qua giọng thân mật:
- Nghe đây Lamm, cạnh nhà tôi là một người hàng xóm sắp nhổ neo khỏi bến. Ả ta sắp cuốn gói. Tôi không muốn kẻ nào phỗng tay trên của mình. Hiểu chưa, tôi cần mảnh đất và cái nhà của ả. Với điều kiện, ả không hề biết tôi là người mua. Ông sẽ là trung gian, được không? Tùy, ông có thể nói là đại diện cho một nhà công nghiệp nào đó. Giá cỡ 350.000 mark. Một mức giá dễ chịu khiến ả sẽ gật đầu cái rụp. Ông làm được công việc đó hay không hả?
- Ôkê! Phần công môi giới của tôi bao nhiêu?
- Đúng bảng giá hiện hành, cộng thêm huê hồng 5.000 mark.
- Nghe được đấy ông Jocher. Hãy cho tôi biết tên “nạn nhân” của ông?
- Helga Gotze!
Lamm lắp bắp:
- Nói lại coi, cái gì Gotze?
- Helga Gotze! Ê, bằng hữu làm gì ú ớ như mê sảng vậy. Bộ quen ả à?
- Ồ, không... kh... không...
- Hừm. Mong rằng tôi có thể tin cậy nơi ông!
Lamm vã mồ hôi hột. Gã mím môi:
- Tôi là người đáng tin cậy, ông yên tâm.
Jocher gác máy. Lamm còn đang đờ đẫn vì nội dung choáng váng của cuộc điện thoại thì sau lưng gã, hung thần Kallweit đã bật khỏi ghế.
- Tao nghe loáng thoáng tên con nhỏ Helga Gotze. Có chuyện gì vậy?
Lamm đã hoàn hồn. Gã vung tay:
- Mày không tin chuyện này đâu. Tội nghiệp cho người đẹp Helga. Cô ả lọt vào một âm mưu hắc ám. Một đấng thế lực tên Jocher ở làng Lerchenbach nhờ tao đứng làm trung gian mua toàn bộ bất động sản của cô ả. Với cái giá rẻ mạt 350.000 mark. Nếu mà mày đến gia trang cô ả thì sẽ phì cười vì số tiền ít ỏi đấy. Trời ạ, dù đó là đất nông nghiệp và ở khá xa thành phố nhưng không bao giờ có cái giá tệ hại đó. Thời buổi này tấc đất là tấc vàng, giá cả mỗi ngày vọt như hỏa tiễn. Đúng là phép vua thua lệ làng. Cô ả xui xẻo gây thù chuốc oán với một lãnh chúa địa phương...
- Mày bỏ cái giọng cảm động đó đi. Mày mà biết thương xót ai.
- Đừng nguyền rủa nhau chớ Kallweit. Tao thương xót năm phút để có tiền xài tới... năm tuần cơ mà. Tao đang kẹt một vấn đề tế nhị trong vụ mua bán này. Rằng cô ả có thể phát hiện tao qua giọng nói hoặc cách đi đứng. Nếu bị bể thì hỏng bét.
- Mày cứ thử là sẽ rõ.
- Chứ sao. Tao sẽ phôn cho ả để thăm dò. Nếu người đẹp... mơ màng thì tao sẽ cử thằng Rowinsky tới. Nó sành sỏi những phi vụ miệng lưỡi lắm.
Lamm lục tung cuốn danh bạ điện thoại tìm số phôn của Helga. Gã không thèm uốn giọng mà nói thẳng thừng:
- Tôi là Lamm. Arno Lamm thuộc công ti buôn bán bất động sản cùng tên. Xin cô thứ lỗi vì đã quấy rầy vào ngày chủ nhật.
Helga trả lời thực thà:
- Không sao, ông cần gì?
- Tôi là người môi giới địa ốc. Nghe nói cô muốn sang nhượng cơ nghiệp xinh đẹp nên...
Helga sửng sốt:
- Ai đã nói với ông vớ vẩn như vậy?
- Hề hề, cái nghề của chúng tôi là phải thính tai tinh mắt mà. Tôi có những vệ tinh chuyên đi nghe ngóng.
- Xin lỗi, cho phép tôi gác máy... Người của ông nhầm to đó.
- Ờ... đừng làm vậy cô chủ. Lạ nhỉ. Rõ ràng người ta đã rỉ tận tai tôi như thế. Họ đồng ý bỏ ra tới... 280.000 mark và...
- Không, ông Lamm ạ. Tôi không có ý định rời bỏ vùng nông thôn.
- Thậm chí ông ta đã trả lên đến 300.000 mark.
- Chào ông, ông Lamm!
- Khoan đã. Ông khách sộp của tôi thèm xây cái nhà nghỉ cuối tuần trên đất của cô dù phải hao tốn... 350.000 mark.
- Hãy nghe rõ lời sau cùng của tôi đây ông Lamm. Ông nhớ thưa lại với ông khách sộp Jocher rằng đến chết tôi cũng không bán.
Lamm tê tái. Gã nhìn hung thần Kallweit thẫn thờ. Tuy nhiên thằng trùm ăn trộm lại nghĩ ngược lại, gã cười khoái trá:
- Trúng quả rồi hả thằng... trung gian? Cái mặt mày đê mê thế kia...
- Quỷ tha ma bắt ả đi. Ả tinh quái hơn mày tưởng nhiều. Ả đã biết lão Jocher chủ mưu vụ này. Xui cho lão.
*
Tứ quái TKKG kéo nhau xuống phòng điện thoại khi vừa hết giờ học ngày thứ hai. Tarzan quay số văn phòng ông Glockner ở Tổng nha cảnh sát.
- Cháu là Tarzan, thưa chú!
- Vậy thì chú là... Glockner. Sao? Muốn thắc mắc về những chai rượu đang xét nghiệm hả?
- Dạ phải!
- Thế này nhé, kết quả vừa có cách đây ba phút. Trong rượu không có thuốc độc.
- Không lẽ cô Helga...
- Cô ấy cũng có thể phán đoán sai lầm. Biết đâu thủ phạm chỉ là một thằng nát rượu.
- Cảm ơn chú. Tụi cháu sẽ báo tin lành này cho cô giáo bớt căng thẳng thần kinh.
Bốn đứa nhanh chóng đi tìm cô Helga. Coi, cô giáo chẳng hề phấn khởi chút nào. Cô nói:
- Đêm qua tôi thức suốt. Các em hiểu không? Con nhện cuối cùng đã thò mặt dưới gầm giường nhưng nó không phải là đối tượng làm cho tôi mất ngủ. Tôi có cảm giác thuốc độc - hay một điều ác độc nào đó đang ở trong nhà tôi. Nhưng nó ở đâu, chỗ nào thì tôi mù tịt.
Tarzan chán nản:
- Em cũng thường tin vào trực giác. Nhưng trong trường hợp này, có lẽ cô vẫn ám ảnh bởi vụ đột nhập của kẻ giấu mặt.
Helga nhìn xuống đôi tay mình:
- Tôi không điên đâu Tarzan. Dù tôi cũng đã tự hỏi nhiều lần.
Tarzan chuyển sang vấn đề khác:
- Mai là ngày lễ. Tụi em muốn thực tập cắm trại trong vườn nhà cô đêm mai nhằm chuẩn bị cho đợt du ngoạn mùa hè. Cô thấy có gì trở ngại không?
Cô Helga lập tức tươi hẳn nét mặt:
- Ồ, các em biết đó, nhà tôi lúc nào cũng rộng cửa đón các em mà. Tôi đang kiệt sức vì cô độc.
- Cảm ơn cô. Em và Willi đã xin phép thầy giám thị.
- Vậy thì tốt lắm. Các em hãy buộc lều lên mui xe của tôi. Chúng ta cùng về Lerchenbach một lượt.
Gaby có vẻ áy náy:
- Cô đừng chiều chuộng tụi em. Còn lượt về, cô không thể vì tụi em mà phải...
- Ồ, Gaby khỏi lo. Các em cứ tự do ở đến sáng sớm thứ tư, nếu cha mẹ các em đồng ý. Và chúng ta sẽ lại cùng tới trường.
Tròn Vo nhảy cỡn lên như con nít:
- Hoan hô... cô giáo. Chà, đừng quên Oskar nghe Gaby. Phải ẵm nó về đồng quê mát mẻ chứ?
*
Trong trí tưởng tượng của Kloesen thì đồng quê Lerchenbach mát mẻ, nhưng trên da thịt của lão già chúa đất Jocher thì mồ hôi ở đây sôi bỏng như được đun chín.
Lão đang giậm chân thình thịch trước cửa sau bữa ăn trưa. Con chó hung dữ không kém gì chủ có biệt danh Rex đang bị xích bởi chiếc cột chuồng heo, thè dài lưỡi như oán trách.
“Một con cẩu bị thịt”. Lão Jocher rủa thầm. Người ta có thể sinh lợi từ một con bò cái chớ ba thứ ăn no rửng mỡ sủa nhặng xị này chẳng ma nào ngu dại bỏ tiền ra mua. Đời lão Jocher chỉ biết có... tiền. Lão liếc sang nhà cô hàng xóm bướng bỉnh cười gằn. “Mày tiêu rồi Gotze. Đêm nay mày sẽ thành danh bên đống lửa với điệu nhảy... phù thủy”.
Đang hí hửng với ý nghĩ thâm độc, lão già bất chợt sững sờ. Ê, không hiểu gã đồn trưởng cảnh sát Plaschke có việc gì mà cứ xồng xộc thẳng vô nhà lão. Jocher còn lạ chi Plaschke. Hai người quen biết nhau từ hồi còn... cởi truồng tắm mưa.
Trời đất. Hình như người bạn thuở nhỏ của lão có chuyện thật. Ông ta quệt mồ hôi ròng ròng và giơ tay chào một cách nghi thức chưa từng thấy.
- Chào Erwin. Bữa nay nóng quá hả!
- Ờ... Chào bạn, Klaus. Thì có gì mới đâu, hôm qua đã nóng rồi!
Plaschke làm như đang ngắm nghía chiếc máy cày trên cánh đồng và nói từng tiếng một:
- Hôm qua nhà cô Gotze bị kẻ gian xâm nhập.
- Chà, lại tiếng đồn của những người vô công rồi nghề.
- Đừng né tránh Erwin. Ông có dính dáng chớ.
Lão Jocher trợn mắt:
- Hả? Ông bạn đừng đùa dai chớ.
Viên đồn trưởng cảnh sát nói chắc nịch:
- Nếu không phải ông thì là hai thằng Harry và Max.
- Bố con tôi nổi tiếng trong sạch. À, là tôi muốn nói rằng kể từ khi thằng Harry được thả về...
- Nhưng ông thanh tra Glockner lại không cho là như vậy.
- Đừng tin sự vu khống của hắn.
Plaschke cảm thấy nóng mặt:
- Ông gọi ai là hắn hả Erwin? Ông Glockner là một nhân vật rất có uy tín trong bộ phận hình sự của Tổng nha đó.
- Tuy vậy hắn ta vẫn nói láo.
Plaschke cười khẩy:
- Tôi không dư thì giờ tranh cãi với ông. Nào, đây là giấy gọi của Tổng nha cho Harry và thằng Max.
- Ôi, quỉ sứ...
- Tin này tôi mới nhận qua máy Fax. Trước 17 giờ chiều nay hai thằng con ông phải có mặt tại Tổng nha để thẩm tra. Nói chung, những thằng con ông có... vấn đề.
Lão Jocher bắt đầu sưng sỉa. Lão gào lên như bị tra tấn:
- Đầu đuôi chỉ tại con mụ phù thủy. Rõ ràng nó đã ếm bùa chú khiến mấy thằng con của tôi bị mang tiếng. Ông phải hiểu chúng vô cùng tử tế...
- Cái gì, tử tế hả? Về thằng Harry thì còn khuya mới dùng từ “tử tế” được, ông bạn.
- Ông bạn bị ấn tượng về quá khứ của nó sao? Hừm, ông nên hiểu rằng trước kia nếu mụ phù thủy đó không phù phép thì làm sao Harry phạm pháp. Ả đã làm nó mê lú.
Viên đồn trưởng Lerchenbach gạt phăng:
- Dẹp câu chuyện khôi hài nhảm nhí đó đi Erwin. Ông có thể xách động được bà con quê mùa chân lấm tay bùn chớ đừng hòng mê hoặc cảnh sát. Harry là thằng mất dạy. Chính cô Gotze đã bắt quả tang vụ đồi bại của nó tại trận và can đảm đứng ra làm chứng cho bé gái nạn nhân. Sự thật vẫn là sự thật. Ông đừng giở giọng lấp liếm vì tự ái. Tôi nói thật, tôi bảo đảm là thằng Harry đã đột nhập vào nhà cô Gotze để trả mối tư thù.
Lão Jocher lùi lại ngó người bạn niên thiếu như ngó con khủng long thời tiền sử còn sót lại. Lão hất hàm:
- Vậy là ông muốn chống lại chúng tôi?
Plaschke tỉnh bơ không một chút nao núng:
- Tôi chẳng chống lại ai, nhưng tôi phải bảo vệ luật pháp. Tôi đã phụng sự pháp luật suốt 30 năm không sợ ai đe doạ. Nào, giấy mời đây. Trước 17 giờ. Nhớ đó!
Lão Jocher nhận chiếc phong bì với thái độ khinh miệt. Coi, lão đang vung vẩy lá thư chứa tờ giấy gọi một cách rẻ rúng thì... há hốc miệng. Một bóng người gầy gò lủi thủi bước tới làm lão choáng váng:
- Một thằng khùng!
Plaschke cười lịch lãm:
- Không ai xa lạ đâu, Erwin. Đó là người làm công Schilling của ông ngày nào. Tôi có nghe nói anh ta đã được trả tự do và đang trọ tại nhà trọ Ngôi Sao. Anh ta còn thò mặt về làng này kể ra cũng lạ. Này Erwin, dường như anh ta muốn nói chuyện với ông đó.
Lão Jocher luống cuống:
- Chậc, xì... có lẽ thằng cha đói rách này tính vay tôi ít tiền để sống.
Schilling bước chậm lại vì... chạm trán viên đồn trưởng. Lão Jocher chợt mau miệng hơn bao giờ hết:
- Thôi nghe Klaus. Chào trước.
Lão địa chủ quay sang Schilling:
- Nếu anh muốn cầu cạnh tôi thì hãy vào trong nhà.
Cách đuổi khéo của lão làm “người bạn thơ ấu” sửng sốt. Ông ta nhún vai bỏ đi một mạch.
Trong phòng khách không có ai ngoài hai người. Ê, lão Jocher đứng dạng chân, hai tay chống nạnh nhìn Schilling sòng sọc:
- Muốn gì?
Schilling nhếch môi:
- Tôi muốn cái gì mà vì nó tôi đã ở tù suốt 20 tháng. Ông biết rõ mà.
*
Cũng thời khắc đó, chiếc xe hơi loại nhỏ của cô Helga chạy từ từ về làng. Chớ gì nữa, cô phải giảm tốc độ để kể lại nội dung cuộc điện thoại lố bịch của một gã đàn ông tên Lamm lạ hoắc.
- Đằng sau gã môi giới địa ốc đó là Jocher. Chính lão này đã vẽ đường cho hươu chạy.
Công Chúa gật gù:
- Cô từ chối là phải. Chưa có chỗ nào cắm trại thú vị bằng vườn nhà cô.
Cô Helga mắt sáng rực:
- Ồ, đó là các em còn chưa biết hết những gì thú vị ở nông thôn đấy. Rất tuyệt.
Karl múa tay:
- Tại khu vườn thơ mộng của cô, tụi em dễ tưởng tượng đến chuyến du lịch mùa hè.
- Ừ nhỉ, các em định du lịch bằng phương tiện gì?
Kloesen vừa nhóp nhép kẹo sôcôla vừa nói:
- Tụi em sẽ du lịch trên sông. Cái hồ gần nhà cô có chiếc thuyền độc mộc sẽ giúp cho tụi em luyện tập. Cô nghĩ coi, cả đám bơi thuyền xuôi theo con sông lớn. Thật... nhất xứ!
- Tôi sẽ cầu nguyện cho chuyến đi của các em.
Tarzan im lặng không nói gì. Hắn giống như một con gấu mùa đông đang ngái ngủ, nhưng ai nghĩ vậy là lầm lớn. Con mắt hắn không ngừng quan sát làng Lerchenbach mà chiếc xe đang chạy qua.
Giọng cô giáo trầm hẳn xuống:
- Có điều chiếc thuyền đầy rêu bám của tôi không phải là chiếc thuyền mơ ước của các em đâu.
Tròn Vo chắp hai tay ngửa mặt lên... trần xe:
- Cô nói đúng. Tụi em cần một chiếc ca-nô chuyên nghiệp. Lạy trời...
Xe hơi đã chạy ngang nông trại gia đình Jocher. Không cần phải hội ý với nhau, năm người trên xe đồng loạt chiếu tướng về cánh cửa nhà lão phú nông vừa bật mở.
Y hệt chuyện nghìn lẻ một đêm, từ bên trong một người đàn ông gầy gò, tóc rễ tre cắm đầu cắm cổ chạy ra như vừa bị một cú đá vào mông ê ẩm. Sau lưng gã là lão Jocher chồm lên như sói trên ngưỡng cửa, mặt đỏ phừng phừng.
Chỉ suýt nữa là cô Helga buông tay lái. Giọng của cô thảng thốt:
- Chúa ơi... ông Schilling!
- Sao hở cô?
- Schilling là người đày tớ của lão Jocher lúc trước, kẻ gây ra cái chết cho ông Petermann, cha của Barbel.
Công Chúa chớp mắt:
- Ngó ông ta không giống một tên giết người mà giống một kẻ thần kinh bị chập mạch thì đúng hơn.
Tarzan suy nghĩ khác:
- Lão Jocher có vẻ không khoái cuộc viếng thăm này lắm. Điệu bộ lão hằm hè như sắp nhai xương người làm công của mình. Lí do gì vậy kìa? Lão bị xin xỏ chăng?
Xe dừng lại trong sân nhà cô Helga. Khỏi phải nói, Tứ quái bắt tay vào công việc dựng lều cấp tốc. Một lều ba chỗ ngủ dành cho ba đứa con trai còn một lều đơn thuộc quyền Công Chúa.
Trong lúc hai quái Karl Máy Tính và Kloesen khoái chí chui vô lều thử chỗ ngả lưng mới thì đôi mắt của Tarzan lại dính chặt bên sân nhà lão Jocher.
Coi, người khách tên Schilling đã mất hút. Lão Jocher không hiểu sao chụp một cái nón lên chiếc đầu trọc nhẵn thín, vung chiếc can nện con gà trống đang vướng chân trước mặt một cú nháng lửa.
Đoạn lão hấp tấp vòng qua đầu hồi, thả bộ theo con đường mòn chạy vô rừng, cây can nhịp nhịp.
Chắc chắn lão già không đi hái dâu hoặc nhặt nấm giờ này, vậy thì lão làm gì trong rừng? Tarzan lập tức tìm cách thoả mãn trí tò mò của mình.
Hắn nói lớn:
- Mình sẽ quay lại ngay!
Vừa dứt lời là hắn đã bám liền theo mục tiêu. Theo dõi kẻ thù để không bị phát hiện đối với Tarzan chỉ là chuyện vặt. Mười phút sau, hắn thấy lão già khựng lại ở một khoảng đất trống đầy cát. Quanh bãi cát lưa thưa cỏ và bụi cây là hàng thông cao vút.
Giữa hai thân cây lớn, Tarzan tròn xoe mắt ngó hai thằng Harry và Max đang lom khom. Hắn gật gù rồi nằm dán xuống đất, trườn như một thổ dân da đỏ trên lớp dương xỉ và lớp lá thông dày vàng óng, đến... tạm trú sau một thân cây tẽ đôi nhằm trông và nghe rõ hơn.
Trời ạ, té ra Max và Harry đã gom được một đống củi lớn. Chiếc can xăng lăn lóc bên cạnh chúng. “Quỷ ám tụi bay ư?” - Tarzan nghĩ thầm. Chẳng lẽ tụi khốn kiếp định đốt lửa... sưởi ấm giữa khu rừng? Lạy Chúa, gặp gió kiểu này lạng quạng là cháy cả cánh rừng như chơi.
Lão Jocher đã xoá tan nỗi lo âu của hắn. Lão cười rổn rảng:
- Khá lắm các con ạ. Chúng ta sẽ mồi một đám lửa phù thủy chưa từng có ở Lerchenbach.
Harry uể oải:
- Trò đùa này hành tôi như con chó.
Max cũng rên rỉ:
- Da tay của con muốn bong ra.
Lão già nện cây can xuống đất:
- Dẹp tiếng than thở của chúng mày đi. Nửa đêm mụ phù thủy sẽ nhảy múa ở đây. Và bạn bè chết nhát của thằng Max sẽ chứng kiến từ đầu tới cuối rồi “hê” lên cho cả làng biết. Đám dân ngu cu đen tao còn lạ gì, chúng sẽ tin như sấm và... alê, con đàn bà khó ưa ấy sẽ cuốn gói không kèn không trống. Nào Harry, đồ nghề của mày đâu rồi? Nhập vai thử cho tao coi.
Lão Jocher khoanh tay như một đạo diễn lớn trong lúc thằng con cả chỉ tay vào cái ba-lô nhăn nhó:
- Tôi để trong đó.
- Vậy thì “làm” đi!
Sau thân cây kín đáo, Tarzan há hốc miệng bàng hoàng. Ê, thằng “phù thủy dỏm” chui tọt vào một cái váy đen dài quét đất từ thời trung cổ, chụp lên hộp sọ thưa tóc một bộ tóc giả màu đỏ và cột vô mặt một chiếc mặt nạ gỗ gớm ghiếc.
Giọng lão già ồm ồm như âm binh dưới địa ngục:
- Hãy tưởng tượng lúc này là 0 giờ. Lửa cháy rần rật và mày được ma quỉ kêu gọi...
Harry gật đầu. Gã nhảy lò cò, hai tay múa tít như con rối. Mới đầu gã nhảy như con nít quanh đống củi sau thay đổi qua kiểu lai căng giữa vũ dân gian và điệu “cha cha cha” cho hấp dẫn hơn. Vừa ngọ nguậy Harry vừa vung nắm đấm “tấn công” bầu trời, cây cối và cả... chỗ núp của Tarzan khiến hắn giật mình tưởng bị lộ tung tích.
Con ngươi lão già muốn lọt khỏi tròng. Lão quơ cây can nhạc trưởng:
- Stop! Đủ rồi! Mày phải làm sao cho điệu bộ hung ác hơn nữa.
“Tên hề”... Harry giật phăng chiếc mặt nạ. Mồ hôi gã toát ra như tắm. Gã thều thào:
- Chán... bỏ... mẹ!
Lão Jocher hậm hực bồi thêm:
- Còn được chán nữa đó con à. Mày và thằng Max về nhà chưa yên đâu.
- Hả?
- Tụi mày có lệnh mời đến Tổng nha cảnh sát cho bọn cớm thẩm tra. Đồn trưởng Plaschke vừa bắn tin cho tao vụ đó. Làm gì mà hoảng vía lên thế hả? Tao sẽ mắng vô mặt cái gã Glockner đó.
Hai thằng quí tử chửi thề thật tục tĩu. Ngưng màn chửi, cậu cả Harry thu gom đồ đạc và giấu ba-lô vào một bụi cây. Gã lôi thằng em mất dạy đi với vẻ mặt hầm hầm.
Đợi cả ba mất dạng, Tarzan kéo can xăng ra sau một tảng đá cách bãi cát tới một trăm mét để ếm kĩ. Hắn chỉ ớn nhất là nạn cháy rừng bất tử.
Trong vườn cô Helga, căn nhà của Gaby nghiêng một bên như Tháp Nghiêng Pi-da. Tarzan lay lay căn lều gọi lớn:
- Tất cả lại đây đi! Mình vừa đụng độ với bọn phù thủy ở trong rừng...
/703
|