Kì này kế hoạch của Tarzan cũng… đâu vào đấy. Sáng chủ nhật, Công Chúa nhấc phôn quay số gọi Regina Hubner. Regina mới đầu ngạc nhiên nhưng sau khi biết được nội dung cuộc phỏng vấn, cô ta đã nhỏ nhẹ:
- Tôi bằng lòng tiếp hai nhà báo trẻ. Lúc 14 giờ 30.
Cô đã thân hành đón hai quái trước cửa căn hộ.
Tarzan hơi bất ngờ. Coi, Regina tướng tá thật hiền hậu. Chẳng lẽ thằng quân sư đã nói đúng?
Tarzan chiếu tướng kĩ hơn. Chưa chắc thằng Karl đã đúng. Một bông hoa dại kiểu này rất dễ trở thành nạn nhân của những kẻ bất lương, một thằng đàn ông đàng điếm sở khanh chẳng hạn. Cô ta lại sống độc thân nữa ư? Chết thật. Chỉ cần “trao duyên lầm tướng cướp” là cô ta bán linh hồn cho quỷ như chơi.
Tuy nhiên hiện tại, mặc kệ Tarzan đang vương vấn gì trong đầu, chủ nhà Regina vẫn hiếu khách và… dễ mến hơn bao giờ hết.
- Mời hai em uống nước trà, ăn bánh ngọt.
Gaby kể rằng chúng là bạn học của Karl Vierstein, rằng chúng muốn viết bài cho tờ báo của trường nội trú về vấn đề bảo hiểm của các ngân hàng, rằng Karl đã khuyên chúng nên gặp cô là hay nhất.
Regina vui vẻ trả lời những câu hỏi trong phạm vi nghề nghiệp mà Gaby nêu lên. Tarzan ngồi yên trên ghế bành lặng lẽ quan sát. Hắn nhấp từng ngụm trà thư thái.
Đang mặn chuyện, chuông cửa bỗng reo ầm ĩ. Đang định hỏi câu gì đó, Gaby lúng túng nín lặng. Tarzan đặt tách trà xuống.
Regina nói:
- Có phải chuông cửa không?
Tarzan gật đầu:
- Đúng vậy, thưa cô Hubner.
Regina đứng dậy đi ra sảnh. Cô cẩn thận hỏi vào hệ thống truyền âm để nhận diện kẻ bấm chuông và run run ấn nút tự động cho cửa phía ngoài mở toang. Giọng cô nhẹ như hơi thở khi trở lại:
- Xin lỗi, tôi có khách.
Gaby còn lâu mới bỏ lỡ cơ hội ngàn năm một thuở này. Cô bé giả đò ghi chép:
- Em sắp xong rồi ạ.
- Ồ không. Các em cứ ở lại đây. Tôi đâu có ý xấu.
Người đàn bà đơn chiếc đi như chạy ra cửa.
- Ôi cưng!
Giọng Regina xúc động cực kì. Tarzan biết tỏng là cô ta đang đối diện với người yêu lí tưởng của mình: Gã Đầu Mượt.
Đúng là hắn đoán như thần. Tên Đầu Mượt đã xồng xộc vào nhà. Tarzan thấy hàng mi dài của Gaby rung lên.
Tiếng Regina ấp úng:
- Anh đừng ngạc nhiên Max ạ. Em đang trả lời phỏng vấn.
Cô ta cười thật tươi:
- Xin mạn phép giới thiệu hai bên. Đây là những nhà báo trẻ tuổi của trường nội trú. Còn đây là anh Max Schaudig, vị hôn phu của tôi. Ôi, tí nữa thì tôi quên mất. Hai nhà báo tên là Gaby Glockner và… Peter Carsten.
Hai quái lịch sự nghiêng người. Schaudig đón nhận cử chỉ ngoại giao đó bằng cái cười nhạt. Gã hất hàm:
- Mời em nhắc lại giùm. Tiểu thư này là Glockner còn…
Regina trố mắt ngờ nghệch:
- Vâng, bạn trẻ còn lại là Peter Carsten.
Nụ cười của Schaudig trở thành băng giá.
- Ra thế!
“Điều đó chứng tỏ tên tội phạm biết mình”. Tarzan than thầm. Cứ ngó con mắt gã muốn bật ra khỏi tròng thế kia đủ hiểu gã đang căm giận hắn đến chừng nào. Mà tại sao gã lại rành hắn nhỉ? Chà, Tarzan sực nhớ ra. Gã đã theo dõi tin tức trên đài phát thanh. Quỷ quái thật, những tay kí giả săn tin đã bỏ qua một điều sơ đẳng nhất của nghề nghiệp: “Giữ bí mật tên tuổi người cung cấp tin tức khi tội phạm chưa bị sa lưới”. Vậy - đúng rồi! Gã chính là tên bắt cóc trẻ con. Và gã cũng biết vì ai mà giờ đây gã nhục muốn chết! Bởi thế mà gã phản ứng như vừa rồi. Nhưng tụi hắn bây giờ cũng tiến được một bước dài rồi.
Gaby liếc nhìn thái độ Tarzan và hiểu rằng đã đến lúc phải cáo từ.
- Tụi em không dám làm phiền cô lâu hơn, thưa cô Hubner. Cảm ơn cô về những thông tin phong phú.
Regina cảm kích:
- Ôi tôi sẽ rất hạnh phúc khi gặp lại các em lần khác.
Tarzan mỉm cười còn Gaby thì khoe chiếc răng khểnh. Coi, mặt Schaudig như ăn phải ớt. Gã nhăn nhó một cách thảm hại trước nụ cười chọc quê của đối phương. Con sói già bất lực chớ còn phải hỏi.
Tội nghiệp Regina. Cô hồn nhiên tiễn hai “phóng viên” ra tận cửa, nồng nhiệt chia tay chúng.
*
Hai phóng viên bất đắc dĩ vừa biến là Schaudig đực mặt ngay tức khắc. Ruột gan gã như có lửa đốt. Chó đẻ thật, cái thằng nhãi từng hại mình đến cỡ đó giờ lại định vác mặt đến đây… hại tiếp. Nó làm mình phải đứng giống một con thằng lằn đứt đuôi trước mặt sếp. Thằng nhãi ngẫu nhiên đến đây chăng? Cũng có thể, bởi ả Regina còn không biết gã sẽ bấm chuông cửa kia mà. Tuy thế phải dè chừng, tướng tá thằng này trông quen lắm. Schaudig ngờ ngợ bóp trán. Ô… quỷ tha ma bắt nó đi, chính gã đã thấy thằng này đạp xe qua mặt gã trong công viên Tiếng Chim. Điệu này thằng nhãi dám là cái đuôi của gã lắm.
Bộ não của gã bớt động đậy bởi Regina đã quay vào:
- Anh yêu… em pha trà cho anh nhé?
Hai má của cô đỏ bừng.
- Em pha liền đi.
Trong khi người đàn bà châm trà, gã buột miệng:
- Hai đứa nhóc đó “khai thác” gì vậy em?
- Kìa, anh dùng chữ thậm tệ quá. Em chưa từng thấy ai dễ thương như họ.
Regina thuật lại nội dung cuộc phỏng vấn.
Schaudig an tâm phần nào. Té ra lũ nhái bén chỉ tình cờ lảng vảng ở đây. Gã hài lòng rút từ túi ngực một chiếc phong bì:
- Em đếm thử coi, đủ 14.000 mark để em trả lại két. Tụi anh đã thắng tới 62.000 đồng. Chưa bao giờ Ottokar khoái trá như vậy, gã vua cờ bạc lời 48.000 mark bỏ túi riêng. Gã sung sướng đến ứa nước mắt và thề bán sống bán chết là tối mai sẽ chơi không lấy tiền công giúp tụi mình. Mánh khóe anh chỉ dẫn, gã đã thuộc làu. Ôi, lạy Chúa, số tiền thắng máy đánh bạc tối mai sẽ chảy vô túi tụi mình. Anh đoán là không thể dưới triệu mark. Em yêu ạ, em chuẩn bị gấp tiền mặt đặt cửa 200.000 mark cho anh.
- Ngay tối mai ư?
- Ừ, đó là một ngày đáng nhớ nhất tại sòng bạc.
- Thôi thì tùy anh.
- Không có tùy gì cả, mà sự thể phải như vậy đó!
- Vâng. Em hiểu rồi Max , anh dùng trà thêm nhé?
- Em không có rượu sao?
- Ồ, em chỉ có một ít rum để dành uống với trà vào mùa lạnh.
- Bỏ ra đây!
Gã thô bạo nói rồi đổi giọng lẹ làng. Kìa, gã đang cười hềnh hệch một cách đàng điếm. Regina yếu lòng hơn một con chuột nhắt. Cô đưa chai rum lên tận miệng mèo. Schaudig không chần chừ rót liền nửa li lớn.
- Tối mai em phải lấy khỏi két 200.000 mark. Như đã bàn, chỉ mượn tạm một đêm. Cú làm ăn vĩ đại khởi sự lúc 22 giờ, vì sòng bạc chỉ sôi nổi từ giấc đó tới hai giờ sáng. Hãy nghe anh chỉ dẫn, em sẽ rời nhà và có mặt tại bãi đậu trước sòng bạc đúng mười giờ tối. Hãy đậu xe dưới gốc dẻ, anh sẽ đi ra nhận tiền và chuyển cho vua cờ bạc Ottokar trước sự chứng kiến của em. Nhân tiện em làm quen với anh ta luôn. Sáng sớm thứ ba, lúc ba giờ sáng, anh sẽ trả lại em 200.000 mark để khi tới giờ hành chính, két sắt ngân hàng vẫn y như cũ. Hề hề, và sau đó, hỡi thiên thần của anh, đôi ta sẽ trở thành triệu phú.
Regina giương cái nhìn của con chuột trước con rắn, thì thào:
- Anh… anh thật tuyệt vời.
*
Trong khu vườn mênh mông của nhà quân sư, ba quái tổ chức hội nghị TKKG cấp tốc. Tiếng Karl:
- Cảm ơn trời, con chồn đã chui ra khỏi hang. Mình sẽ xem danh bạ điện thoại. Thế nào cũng mò ra chỗ ở của Schaudig.
Thằng cận thị lúc vô nhà hào hứng bao nhiêu thì lúc trở ra thất vọng bấy nhiêu. Nó lắc đầu:
- Trong danh bạ điện thoại chẳng có ma nào là Max Schaudig. Có lẽ gã xài tên giả.
Tarzan chỉ vào chiếc ô tô con bụi bặm đỗ ở số nhà 33 cùng phố Karl - tức ngôi nhà của cô Regina:
- Mình nghĩ rằng tìm ra hang ổ của gã không khó. Mình sẽ bám xe theo gã. Gã không thể chạy tới 100 cây số giờ trong phố được.
Gaby hỏi:
- Có nghĩa là bạn cho rằng gã và cô giám đốc chi nhánh ngân hàng cùng một giuộc?
- Cùng, mà cũng không… cùng. Mình đoán gã đang có mưu đồ xấu xa gì với cô ấy nữa.
- Nếu thế thì tụi mình phải canh chừng cho cô ấy.
Nửa giờ trôi qua, Tarzan đã lo là gã ở luôn trong đó. Nhưng rồi gã đi ra.
Ngay tức khắc, Gaby và Karl thụp xuống núp sau bụi cây trong vườn, còn Tarzan bật dậy như cái lò xo lao đến chỗ để xe đạp phía sau nhà xe.
Chiếc xe hơi của Schaudig rồ máy. Tarzan rượt theo. Cuộc săn đuổi trường chinh giữa máy móc và đôi chân bắt đầu. Cũng may là gã lưu manh chạy rất thong thả, thậm chí chẳng thèm liếc mắt vô kính chiếu hậu.
Ở phía sau, trống ngực Tarzan đập thình thịch. Hắn vô cùng kinh ngạc khi thấy đối thủ lăn bánh vào khu ổ chuột hạng bét của ngoại ô thành phố. Coi nào, Schaudig đã dừng xe trước một ngôi nhà tồi tàn. Con đường bốc mùi xú uế này toàn những ngôi nhà xiêu vẹo như sắp sụp. Tarzan nhanh chóng nhảy xuống xe, tấp vô một bức tường loang lở.
Hắn đang nhìn gã đàn ông mất hút vào trong nhà thì một giọng khàn khàn cất lên từ sau lưng:
- Hê… này…
Tarzan quay phắt lại. Hắn cứ tưởng sẽ đối đầu với một lão giang hồ nát rượu ai dè đụng độ một mụ đàn bà. Tiếng nói của mụ có vẻ “đàn ông” thế nào ấy.
- Chú mày rình rập gì ở đây hả?
Tarzan cười… cầu tài:
- Tìm vận may của tôi.
Mụ đàn bà trố mắt. Tướng tá bà ta cực kì dị dạng. Chiều cao chỉ tới ngực Tarzan. Bù vào chiều cao, bà ta lại tròn như cái lu nước và dơ dáy đến nỗi nếu con ruồi nào trót đậu vào thì sẽ dính chặt vào da thịt. Tarzan đứng ngay trước cửa nhà bà ta nên bà ta sinh nghi, chắc vậy! Cánh cửa sau lưng bà ta mở toang, “khoe” một hành lang bẩn thỉu. Bà ta hỏi:
- Hừ, chú mày rình gã ma đầu Schaudig hả?
- Ai cơ ạ?
Mụ đàn bà khoái trá:
- Thôi đừng qua mặt “sư phụ” nữa con ạ. Rõ rang con mắt mày đang chiếu “ống nhòm” theo cái gã cò mồi ở sòng bạc dãy bên kia.
Tarzan ngớ người:
- Gã hành nghề phục vụ sòng bạc hả? Cái nghề thú vị thiệt. Bây giờ cháu mới biết có nghề ấy trong thành phố ta đấy.
Mụ cười hô hố:
- Chú mày “ngây thơ cụ” quá. Sòng bạc không nằm ở thành phố mà tít thận Bad Zockerhausen. Gã ma đầu làm “cò mồi” dụ thiên hạ đốt tiền. Lúc nào gã chẳng diện bộ complê rõ oách.
- Dân phố này sang thật. Cháu chẳng có bộ complê nào cả.
- Nhưng chú em có một mark chứ?
- Để làm gì hở bà?
- Xì, trả tiền công bép xép cho tao chớ còn phải hỏi. Tiền trợ cấp mất sức lao động không sống nổi, tao bịnh tật đầy người…
Tarzan ngưng tiếng cười hài hước. Tội nghiệp bà già. Bà ta đã kể ra hết những điều hắn muốn biết. Hắn móc bóp, nhét vô tay bà già đồng hai mark.
- Chúc bà sống đến một trăm tuổi.
Bà ta chụp hai mark như cá đớp mồi.
Đúng lúc đó Schaudig từ nhà đi ra, tay kẹp một gói đồ. Gã vừa nhảy lên xe là Tarzan đã thụt đầu vô bức tường. Bà già nhạy cảm hơn ai hết, thân thể kềnh càng lùn tịt của bà xịch ra che chắn cho hắn. Đợi đến khi xe gã Schaudig biến mất, bà mới cười tít mắt:
- Hê hê, định xâm nhập nhà thằng ma đầu hả chú em? Tao biết tẩy chú mày.
- Dạ, không dám. Cháu chỉ quan sát sơ sơ bên ngoài thôi. Chủ yếu là “nghía” cái xe. Cái xe hơi tồi tàn của gã đã húc vô một chiếc xe đậu ở bãi. Chủ xe hứa thưởng bộn cho cháu nếu cháu tố cáo được gã.
Bà già gật đầu:
- Vậy hả? Thằng đó dám thế lắm.
Tarzan dắt xe đạp đủng đỉnh tới trước sào huyệt của tên bắt cóc. Hắn để ý đến cái nắp thùng rác đặt ngay lối vô sân nhà. Trên nắp thùng, ruồi bu kiến đậu dày đặc.
Hắn nhón tay nâng nắp thùng lên, nín thở. Lạy Chúa, bên trong toàn là tã bẩn. Chắc chắn là tã của bé Barbara chớ không ai khác. Trong thùng còn có cả tã mới và hộp phấn rôm đang dùng dở.
Gã là tên “mẹ mìn” – rõ rồi. Nhưng bây nhiêu đó trong thùng rác lại chưa đủ bằng chứng để tố cáo, bởi gã có thể chối biến rằng có ai đó đã quăng rác vào thùng nhà gã.
*
Tarzan trở lại khu vườn mênh mông của nhà quân sư. Sướng chưa, Karl Máy Tính đang nhởn nhơ cùng Gaby chơi bài tiến lên và ăn bánh ngọt. Mẹ Karl ngồi bên cạnh hai quái.
Bà hỏi câu đầu tiên:
- Bữa nay sao không thấy Willi?
Tarzan cười:
- Dạ, Kloesen bị cảm lạnh sau màn biểu diễn vừa bơi vừa ăn thịt rán ở nhà bác Eichberg ạ. Nó phải nằm trạm xá trường, ho và chảy nước mũi liên tục. Nhưng bác đừng sốt ruột, thùng sôcôla của nó vẫn còn nằm dưới gầm giường. Hễ cu cậu còn thèm ăn sôcôla thì sức khỏe còn không có gì đáng ngại cả.
Bà Vierstein cắn môi:
- Tội nghiệp Tròn Vo. Bác sẽ gói bánh ngọt nhờ cháu đưa về cho nó.
Lúc bà bước vào nhà, Tarzan bèn kể lại cho hai bạn nghe nội dung cuộc trinh sát vừa rồi. Hắn khẳng định:
- Sau thất bại đầu tiên, vụ làm ăn thứ hai của Schaudig nhắm vô cô Regina Hubner là cái chắc.
Công Chúa sửng sốt:
- Cô Hubner có gì đáng cho gã “đào mỏ” đâu.
- Căn nhà cô không có tài sản gì, nhưng chức vụ cô ta thì có đó. Gaby quên rằng Hubner là trưởng chi nhánh nhà băng sao? Biết đâu gã Max đang phối hợp với đồng đảng thăm dò một vụ cướp hoàn hảo nhất.
Karl lắc đầu:
- Thật đáng tiếc là cô Hubner sẽ không tin chúng ta. Trái tim cô ấy đang mềm xèo như bún trước vị hôn phu đẹp mã.
Tarzan gật gù:
- Cô Regina đã gây cho mình ấn tượng cô là một người trung thực và chín chắn thật đấy. Nhưng ngược lại thí dụ cô ta là… tòng phạm thì sao? Chà chà, mình đã nhiều lần bị lừa vì cái vẻ bề ngoài của nhiều người qua các đặc vụ trước. Lỡ cô Hubner cũng giống vậy? Đã từng có những tên lưu manh ngụy trang bề ngoài như các tu sĩ và ăn nói như một hiền triết. Chúng ta phải xem lại vấn đề này.
Hắn tiếp tục:
- Này nhé, biết đâu cô Hubner chẳng gắn bó với Schaudig vì cô là một con bạc bí mật. Có thể cô ta ghiền cờ bạc chứ sao. Và đã nghiện ngập thì tất nhiên cũng dám biển thủ công quỹ dốc vào sòng bài đen đỏ. Biết đâu tối tối cô ta mò tới Bad Zockerhausen. Trời, sao mà tôi thèm biết hành tung của cô ta sau giờ hành chánh đến thế?
Công Chúa góp ý:
- Tại sao đại ca không dọn luôn đến đây ở với quân sư đi.
Tarzan cười:
- Sáng kiến hay đấy, Công Chúa. Nhưng với điều kiện mẹ của Karl phải phôn cho thầy giám thị xin phép trước…
- Nhất trí. - Karl nói.
- Tôi bằng lòng tiếp hai nhà báo trẻ. Lúc 14 giờ 30.
Cô đã thân hành đón hai quái trước cửa căn hộ.
Tarzan hơi bất ngờ. Coi, Regina tướng tá thật hiền hậu. Chẳng lẽ thằng quân sư đã nói đúng?
Tarzan chiếu tướng kĩ hơn. Chưa chắc thằng Karl đã đúng. Một bông hoa dại kiểu này rất dễ trở thành nạn nhân của những kẻ bất lương, một thằng đàn ông đàng điếm sở khanh chẳng hạn. Cô ta lại sống độc thân nữa ư? Chết thật. Chỉ cần “trao duyên lầm tướng cướp” là cô ta bán linh hồn cho quỷ như chơi.
Tuy nhiên hiện tại, mặc kệ Tarzan đang vương vấn gì trong đầu, chủ nhà Regina vẫn hiếu khách và… dễ mến hơn bao giờ hết.
- Mời hai em uống nước trà, ăn bánh ngọt.
Gaby kể rằng chúng là bạn học của Karl Vierstein, rằng chúng muốn viết bài cho tờ báo của trường nội trú về vấn đề bảo hiểm của các ngân hàng, rằng Karl đã khuyên chúng nên gặp cô là hay nhất.
Regina vui vẻ trả lời những câu hỏi trong phạm vi nghề nghiệp mà Gaby nêu lên. Tarzan ngồi yên trên ghế bành lặng lẽ quan sát. Hắn nhấp từng ngụm trà thư thái.
Đang mặn chuyện, chuông cửa bỗng reo ầm ĩ. Đang định hỏi câu gì đó, Gaby lúng túng nín lặng. Tarzan đặt tách trà xuống.
Regina nói:
- Có phải chuông cửa không?
Tarzan gật đầu:
- Đúng vậy, thưa cô Hubner.
Regina đứng dậy đi ra sảnh. Cô cẩn thận hỏi vào hệ thống truyền âm để nhận diện kẻ bấm chuông và run run ấn nút tự động cho cửa phía ngoài mở toang. Giọng cô nhẹ như hơi thở khi trở lại:
- Xin lỗi, tôi có khách.
Gaby còn lâu mới bỏ lỡ cơ hội ngàn năm một thuở này. Cô bé giả đò ghi chép:
- Em sắp xong rồi ạ.
- Ồ không. Các em cứ ở lại đây. Tôi đâu có ý xấu.
Người đàn bà đơn chiếc đi như chạy ra cửa.
- Ôi cưng!
Giọng Regina xúc động cực kì. Tarzan biết tỏng là cô ta đang đối diện với người yêu lí tưởng của mình: Gã Đầu Mượt.
Đúng là hắn đoán như thần. Tên Đầu Mượt đã xồng xộc vào nhà. Tarzan thấy hàng mi dài của Gaby rung lên.
Tiếng Regina ấp úng:
- Anh đừng ngạc nhiên Max ạ. Em đang trả lời phỏng vấn.
Cô ta cười thật tươi:
- Xin mạn phép giới thiệu hai bên. Đây là những nhà báo trẻ tuổi của trường nội trú. Còn đây là anh Max Schaudig, vị hôn phu của tôi. Ôi, tí nữa thì tôi quên mất. Hai nhà báo tên là Gaby Glockner và… Peter Carsten.
Hai quái lịch sự nghiêng người. Schaudig đón nhận cử chỉ ngoại giao đó bằng cái cười nhạt. Gã hất hàm:
- Mời em nhắc lại giùm. Tiểu thư này là Glockner còn…
Regina trố mắt ngờ nghệch:
- Vâng, bạn trẻ còn lại là Peter Carsten.
Nụ cười của Schaudig trở thành băng giá.
- Ra thế!
“Điều đó chứng tỏ tên tội phạm biết mình”. Tarzan than thầm. Cứ ngó con mắt gã muốn bật ra khỏi tròng thế kia đủ hiểu gã đang căm giận hắn đến chừng nào. Mà tại sao gã lại rành hắn nhỉ? Chà, Tarzan sực nhớ ra. Gã đã theo dõi tin tức trên đài phát thanh. Quỷ quái thật, những tay kí giả săn tin đã bỏ qua một điều sơ đẳng nhất của nghề nghiệp: “Giữ bí mật tên tuổi người cung cấp tin tức khi tội phạm chưa bị sa lưới”. Vậy - đúng rồi! Gã chính là tên bắt cóc trẻ con. Và gã cũng biết vì ai mà giờ đây gã nhục muốn chết! Bởi thế mà gã phản ứng như vừa rồi. Nhưng tụi hắn bây giờ cũng tiến được một bước dài rồi.
Gaby liếc nhìn thái độ Tarzan và hiểu rằng đã đến lúc phải cáo từ.
- Tụi em không dám làm phiền cô lâu hơn, thưa cô Hubner. Cảm ơn cô về những thông tin phong phú.
Regina cảm kích:
- Ôi tôi sẽ rất hạnh phúc khi gặp lại các em lần khác.
Tarzan mỉm cười còn Gaby thì khoe chiếc răng khểnh. Coi, mặt Schaudig như ăn phải ớt. Gã nhăn nhó một cách thảm hại trước nụ cười chọc quê của đối phương. Con sói già bất lực chớ còn phải hỏi.
Tội nghiệp Regina. Cô hồn nhiên tiễn hai “phóng viên” ra tận cửa, nồng nhiệt chia tay chúng.
*
Hai phóng viên bất đắc dĩ vừa biến là Schaudig đực mặt ngay tức khắc. Ruột gan gã như có lửa đốt. Chó đẻ thật, cái thằng nhãi từng hại mình đến cỡ đó giờ lại định vác mặt đến đây… hại tiếp. Nó làm mình phải đứng giống một con thằng lằn đứt đuôi trước mặt sếp. Thằng nhãi ngẫu nhiên đến đây chăng? Cũng có thể, bởi ả Regina còn không biết gã sẽ bấm chuông cửa kia mà. Tuy thế phải dè chừng, tướng tá thằng này trông quen lắm. Schaudig ngờ ngợ bóp trán. Ô… quỷ tha ma bắt nó đi, chính gã đã thấy thằng này đạp xe qua mặt gã trong công viên Tiếng Chim. Điệu này thằng nhãi dám là cái đuôi của gã lắm.
Bộ não của gã bớt động đậy bởi Regina đã quay vào:
- Anh yêu… em pha trà cho anh nhé?
Hai má của cô đỏ bừng.
- Em pha liền đi.
Trong khi người đàn bà châm trà, gã buột miệng:
- Hai đứa nhóc đó “khai thác” gì vậy em?
- Kìa, anh dùng chữ thậm tệ quá. Em chưa từng thấy ai dễ thương như họ.
Regina thuật lại nội dung cuộc phỏng vấn.
Schaudig an tâm phần nào. Té ra lũ nhái bén chỉ tình cờ lảng vảng ở đây. Gã hài lòng rút từ túi ngực một chiếc phong bì:
- Em đếm thử coi, đủ 14.000 mark để em trả lại két. Tụi anh đã thắng tới 62.000 đồng. Chưa bao giờ Ottokar khoái trá như vậy, gã vua cờ bạc lời 48.000 mark bỏ túi riêng. Gã sung sướng đến ứa nước mắt và thề bán sống bán chết là tối mai sẽ chơi không lấy tiền công giúp tụi mình. Mánh khóe anh chỉ dẫn, gã đã thuộc làu. Ôi, lạy Chúa, số tiền thắng máy đánh bạc tối mai sẽ chảy vô túi tụi mình. Anh đoán là không thể dưới triệu mark. Em yêu ạ, em chuẩn bị gấp tiền mặt đặt cửa 200.000 mark cho anh.
- Ngay tối mai ư?
- Ừ, đó là một ngày đáng nhớ nhất tại sòng bạc.
- Thôi thì tùy anh.
- Không có tùy gì cả, mà sự thể phải như vậy đó!
- Vâng. Em hiểu rồi Max , anh dùng trà thêm nhé?
- Em không có rượu sao?
- Ồ, em chỉ có một ít rum để dành uống với trà vào mùa lạnh.
- Bỏ ra đây!
Gã thô bạo nói rồi đổi giọng lẹ làng. Kìa, gã đang cười hềnh hệch một cách đàng điếm. Regina yếu lòng hơn một con chuột nhắt. Cô đưa chai rum lên tận miệng mèo. Schaudig không chần chừ rót liền nửa li lớn.
- Tối mai em phải lấy khỏi két 200.000 mark. Như đã bàn, chỉ mượn tạm một đêm. Cú làm ăn vĩ đại khởi sự lúc 22 giờ, vì sòng bạc chỉ sôi nổi từ giấc đó tới hai giờ sáng. Hãy nghe anh chỉ dẫn, em sẽ rời nhà và có mặt tại bãi đậu trước sòng bạc đúng mười giờ tối. Hãy đậu xe dưới gốc dẻ, anh sẽ đi ra nhận tiền và chuyển cho vua cờ bạc Ottokar trước sự chứng kiến của em. Nhân tiện em làm quen với anh ta luôn. Sáng sớm thứ ba, lúc ba giờ sáng, anh sẽ trả lại em 200.000 mark để khi tới giờ hành chính, két sắt ngân hàng vẫn y như cũ. Hề hề, và sau đó, hỡi thiên thần của anh, đôi ta sẽ trở thành triệu phú.
Regina giương cái nhìn của con chuột trước con rắn, thì thào:
- Anh… anh thật tuyệt vời.
*
Trong khu vườn mênh mông của nhà quân sư, ba quái tổ chức hội nghị TKKG cấp tốc. Tiếng Karl:
- Cảm ơn trời, con chồn đã chui ra khỏi hang. Mình sẽ xem danh bạ điện thoại. Thế nào cũng mò ra chỗ ở của Schaudig.
Thằng cận thị lúc vô nhà hào hứng bao nhiêu thì lúc trở ra thất vọng bấy nhiêu. Nó lắc đầu:
- Trong danh bạ điện thoại chẳng có ma nào là Max Schaudig. Có lẽ gã xài tên giả.
Tarzan chỉ vào chiếc ô tô con bụi bặm đỗ ở số nhà 33 cùng phố Karl - tức ngôi nhà của cô Regina:
- Mình nghĩ rằng tìm ra hang ổ của gã không khó. Mình sẽ bám xe theo gã. Gã không thể chạy tới 100 cây số giờ trong phố được.
Gaby hỏi:
- Có nghĩa là bạn cho rằng gã và cô giám đốc chi nhánh ngân hàng cùng một giuộc?
- Cùng, mà cũng không… cùng. Mình đoán gã đang có mưu đồ xấu xa gì với cô ấy nữa.
- Nếu thế thì tụi mình phải canh chừng cho cô ấy.
Nửa giờ trôi qua, Tarzan đã lo là gã ở luôn trong đó. Nhưng rồi gã đi ra.
Ngay tức khắc, Gaby và Karl thụp xuống núp sau bụi cây trong vườn, còn Tarzan bật dậy như cái lò xo lao đến chỗ để xe đạp phía sau nhà xe.
Chiếc xe hơi của Schaudig rồ máy. Tarzan rượt theo. Cuộc săn đuổi trường chinh giữa máy móc và đôi chân bắt đầu. Cũng may là gã lưu manh chạy rất thong thả, thậm chí chẳng thèm liếc mắt vô kính chiếu hậu.
Ở phía sau, trống ngực Tarzan đập thình thịch. Hắn vô cùng kinh ngạc khi thấy đối thủ lăn bánh vào khu ổ chuột hạng bét của ngoại ô thành phố. Coi nào, Schaudig đã dừng xe trước một ngôi nhà tồi tàn. Con đường bốc mùi xú uế này toàn những ngôi nhà xiêu vẹo như sắp sụp. Tarzan nhanh chóng nhảy xuống xe, tấp vô một bức tường loang lở.
Hắn đang nhìn gã đàn ông mất hút vào trong nhà thì một giọng khàn khàn cất lên từ sau lưng:
- Hê… này…
Tarzan quay phắt lại. Hắn cứ tưởng sẽ đối đầu với một lão giang hồ nát rượu ai dè đụng độ một mụ đàn bà. Tiếng nói của mụ có vẻ “đàn ông” thế nào ấy.
- Chú mày rình rập gì ở đây hả?
Tarzan cười… cầu tài:
- Tìm vận may của tôi.
Mụ đàn bà trố mắt. Tướng tá bà ta cực kì dị dạng. Chiều cao chỉ tới ngực Tarzan. Bù vào chiều cao, bà ta lại tròn như cái lu nước và dơ dáy đến nỗi nếu con ruồi nào trót đậu vào thì sẽ dính chặt vào da thịt. Tarzan đứng ngay trước cửa nhà bà ta nên bà ta sinh nghi, chắc vậy! Cánh cửa sau lưng bà ta mở toang, “khoe” một hành lang bẩn thỉu. Bà ta hỏi:
- Hừ, chú mày rình gã ma đầu Schaudig hả?
- Ai cơ ạ?
Mụ đàn bà khoái trá:
- Thôi đừng qua mặt “sư phụ” nữa con ạ. Rõ rang con mắt mày đang chiếu “ống nhòm” theo cái gã cò mồi ở sòng bạc dãy bên kia.
Tarzan ngớ người:
- Gã hành nghề phục vụ sòng bạc hả? Cái nghề thú vị thiệt. Bây giờ cháu mới biết có nghề ấy trong thành phố ta đấy.
Mụ cười hô hố:
- Chú mày “ngây thơ cụ” quá. Sòng bạc không nằm ở thành phố mà tít thận Bad Zockerhausen. Gã ma đầu làm “cò mồi” dụ thiên hạ đốt tiền. Lúc nào gã chẳng diện bộ complê rõ oách.
- Dân phố này sang thật. Cháu chẳng có bộ complê nào cả.
- Nhưng chú em có một mark chứ?
- Để làm gì hở bà?
- Xì, trả tiền công bép xép cho tao chớ còn phải hỏi. Tiền trợ cấp mất sức lao động không sống nổi, tao bịnh tật đầy người…
Tarzan ngưng tiếng cười hài hước. Tội nghiệp bà già. Bà ta đã kể ra hết những điều hắn muốn biết. Hắn móc bóp, nhét vô tay bà già đồng hai mark.
- Chúc bà sống đến một trăm tuổi.
Bà ta chụp hai mark như cá đớp mồi.
Đúng lúc đó Schaudig từ nhà đi ra, tay kẹp một gói đồ. Gã vừa nhảy lên xe là Tarzan đã thụt đầu vô bức tường. Bà già nhạy cảm hơn ai hết, thân thể kềnh càng lùn tịt của bà xịch ra che chắn cho hắn. Đợi đến khi xe gã Schaudig biến mất, bà mới cười tít mắt:
- Hê hê, định xâm nhập nhà thằng ma đầu hả chú em? Tao biết tẩy chú mày.
- Dạ, không dám. Cháu chỉ quan sát sơ sơ bên ngoài thôi. Chủ yếu là “nghía” cái xe. Cái xe hơi tồi tàn của gã đã húc vô một chiếc xe đậu ở bãi. Chủ xe hứa thưởng bộn cho cháu nếu cháu tố cáo được gã.
Bà già gật đầu:
- Vậy hả? Thằng đó dám thế lắm.
Tarzan dắt xe đạp đủng đỉnh tới trước sào huyệt của tên bắt cóc. Hắn để ý đến cái nắp thùng rác đặt ngay lối vô sân nhà. Trên nắp thùng, ruồi bu kiến đậu dày đặc.
Hắn nhón tay nâng nắp thùng lên, nín thở. Lạy Chúa, bên trong toàn là tã bẩn. Chắc chắn là tã của bé Barbara chớ không ai khác. Trong thùng còn có cả tã mới và hộp phấn rôm đang dùng dở.
Gã là tên “mẹ mìn” – rõ rồi. Nhưng bây nhiêu đó trong thùng rác lại chưa đủ bằng chứng để tố cáo, bởi gã có thể chối biến rằng có ai đó đã quăng rác vào thùng nhà gã.
*
Tarzan trở lại khu vườn mênh mông của nhà quân sư. Sướng chưa, Karl Máy Tính đang nhởn nhơ cùng Gaby chơi bài tiến lên và ăn bánh ngọt. Mẹ Karl ngồi bên cạnh hai quái.
Bà hỏi câu đầu tiên:
- Bữa nay sao không thấy Willi?
Tarzan cười:
- Dạ, Kloesen bị cảm lạnh sau màn biểu diễn vừa bơi vừa ăn thịt rán ở nhà bác Eichberg ạ. Nó phải nằm trạm xá trường, ho và chảy nước mũi liên tục. Nhưng bác đừng sốt ruột, thùng sôcôla của nó vẫn còn nằm dưới gầm giường. Hễ cu cậu còn thèm ăn sôcôla thì sức khỏe còn không có gì đáng ngại cả.
Bà Vierstein cắn môi:
- Tội nghiệp Tròn Vo. Bác sẽ gói bánh ngọt nhờ cháu đưa về cho nó.
Lúc bà bước vào nhà, Tarzan bèn kể lại cho hai bạn nghe nội dung cuộc trinh sát vừa rồi. Hắn khẳng định:
- Sau thất bại đầu tiên, vụ làm ăn thứ hai của Schaudig nhắm vô cô Regina Hubner là cái chắc.
Công Chúa sửng sốt:
- Cô Hubner có gì đáng cho gã “đào mỏ” đâu.
- Căn nhà cô không có tài sản gì, nhưng chức vụ cô ta thì có đó. Gaby quên rằng Hubner là trưởng chi nhánh nhà băng sao? Biết đâu gã Max đang phối hợp với đồng đảng thăm dò một vụ cướp hoàn hảo nhất.
Karl lắc đầu:
- Thật đáng tiếc là cô Hubner sẽ không tin chúng ta. Trái tim cô ấy đang mềm xèo như bún trước vị hôn phu đẹp mã.
Tarzan gật gù:
- Cô Regina đã gây cho mình ấn tượng cô là một người trung thực và chín chắn thật đấy. Nhưng ngược lại thí dụ cô ta là… tòng phạm thì sao? Chà chà, mình đã nhiều lần bị lừa vì cái vẻ bề ngoài của nhiều người qua các đặc vụ trước. Lỡ cô Hubner cũng giống vậy? Đã từng có những tên lưu manh ngụy trang bề ngoài như các tu sĩ và ăn nói như một hiền triết. Chúng ta phải xem lại vấn đề này.
Hắn tiếp tục:
- Này nhé, biết đâu cô Hubner chẳng gắn bó với Schaudig vì cô là một con bạc bí mật. Có thể cô ta ghiền cờ bạc chứ sao. Và đã nghiện ngập thì tất nhiên cũng dám biển thủ công quỹ dốc vào sòng bài đen đỏ. Biết đâu tối tối cô ta mò tới Bad Zockerhausen. Trời, sao mà tôi thèm biết hành tung của cô ta sau giờ hành chánh đến thế?
Công Chúa góp ý:
- Tại sao đại ca không dọn luôn đến đây ở với quân sư đi.
Tarzan cười:
- Sáng kiến hay đấy, Công Chúa. Nhưng với điều kiện mẹ của Karl phải phôn cho thầy giám thị xin phép trước…
- Nhất trí. - Karl nói.
/703
|