Tarzan hất nắp cốp xe trèo ra ngoài. Sào huyệt của băng cướp là một ngôi nhà ba tầng có mặt tiền khá đẹp. Chuyến du hành trong bóng tối của hắn vừa rồi hoàn toàn yên ổn, chỉ riêng vành tai hơi bị điếc vì tiếng động cơ xe gắn máy phân khối lớn. Thực vậy, rúc trong cốp xe chiếc Mustang, tai hắn vẫn bị ù đi bởi một chiếc mô-tô bám dính kế bên. Người lái xe mô-tô là ai vậy kìa? Một đồng bọn của gã tóc vàng Mặt Sứt hay là kẻ thù không đội trời chung của băng cướp?
Cuối cùng mọi tiếng ồn đều tắt ngấm. Tarzan tự do hơn một con chim sẻ trên cành. Hắn nhón chân từng bước một và ung dung đến bên cửa sổ.
À á a, sau tấm rèm cửa cũ kĩ là ba kẻ đang đứng quanh một cái bàn dài. Bọn cướp ngày chớ sao! Hai hung thần Tarzan đã quen mặt: thằng Mắt Cá không lông mày lông mi Katzdobler và thằng Mặt Sứt lái chiếc Mustang. Thằng thứ ba có tướng mạo giống y hệt cụ Riebesiel đã mô tả và Adolf đã nói tên. Chà, té ra mày là tướng cướp Klaus Heye kiêm cựu võ sĩ quyền Anh hạng nặng.
Ba hung thần đều cười lên hô hố khi xấp tiền từ trong cặp thằng đẹp trai bị mèo cào văng ra. Ê, bộ tụi bay hả hê trước mớ giấy bạc Adolf thưởng về vụ cướp nhà cô Elly sao chớ?
Tarzan cảm thấy hiểu như vậy là đủ. Hắn lặng lẽ vọt ra ngoài. Thanh tra Glockner cần biết điều này hơn ai hết. Hắn băng qua đường lộ để tìm một trạm điện thoại công cộng. Mọi thứ đã được dâng đến miệng: bọn cướp đang đú đởn trong ngôi nhà số 17 phố Sau Ngôi Mộ. Rõ rồi. Nhưng tìm đâu ra một trạm điện thoại đây?
Đúng lúc đó thì tiếng động cơ xe gắn máy rền lên. Tarzan hoảng hốt nhảy vào trong hốc tối. Trời ạ, thằng đàn ông hồi nãy cưỡi xe mô-tô bám chiếc Mustang như đỉa đói chớ ai. Gã dừng xe, dựng chiếc mô-tô vô vệ cỏ ven đường và ôm chặt một cái bọc chạy tới. Trong nháy mắt, gã đàn ông đã tới cạnh chiếc Mustang. Gã luồn cái bọc vào dưới buồng máy đằng mũi xe.
Tarzan nín thở. Hắn “dính” với gã đàn ông như bóng với hình. Lúc gã thích khách toan trèo lên mô-tô đánh bài chuồn thì một cơn gió từ sau lưng ập đến.
Với một cú đá, chiếc mô-tô đồ kềnh. Tarzan vung vẩy chiếc gậy vừa nhặt được dưới rãnh:
- Ông ở nguyên đây… chờ cảnh sát tới!
Gã đàn ông quay lại, điên tiết xông vào Tarzan. Chiếc mũ bảo hiểm kêu “boong!” khi đòn giáng xuống. Chiếc gậy gãy đôi. Gã đàn ông loạng choạng. Thừa cơ, Tarzan choảng cho gã một đòn Judo mẫu mực.
- Á á á á!!!
Tarzan cho gã thăng thiên trong không gian điệu nghệ đến nỗi khi rớt xuống toàn bộ thân thể kềnh càng của gã đè lên chiếc xe một cái rầm. Khỏi cần phải giới thiệu nón bảo hiểm của gã, nó văng đi lông lốc.
Ánh sáng đèn đường lúc này soi mồn một bộ mặt co rúm vì đau đớn của Adolf Burkert. Gã cố gắng nhịn đau chống hai tay ngồi dậy nhưng rõ ràng cánh tay gã cũng không điều khiển được.
Tarzan cười gằn:
- Lộ chân tướng rồi Burkert. Đáng tiếc là hôm đó vì những biến cố đột ngột, thanh tra Glockner đã bỏ đi không chịu lục soát dưới tầng hầm nhà ông. Cả một kho bom ở dưới phải không? Một kho bom y hệt thằng Richard Gartz. Sao? Ông đã giở trò gì dưới mũi chiếc xe Mustang, một trò chơi man rợ như ở gara ông Glockner chớ gì? Tôi thừa hiểu ông rất thù ghét những người đại diện luật pháp bởi một năm rưỡi bị tù oan ức. Nhưng cái kiểu trả đũa thanh tra Glockner, công tố Simbock và thẩm phán Timm của ông thật là hèn mạt. Ông là một thằng tồi…
Adolf đau quá. Sau này mới rõ gã bị gãy ba xương sườn. Gã không hé nổi răng.
Tiếng còi xe cảnh sát đã hụ ầm ĩ. Tarzan phủi tay:
- Cứ nằm yên đây chờ lên… băng ca. Tôi còn phải đón những người mà ông đã ám sát hụt.
Thanh tra Glockner xuất hiện thật đúng lúc. Giọng của ông xúc động:
- Cảm ơn Chúa, cháu vẫn còn lành lặn. Gaby đã nói cho chú biết tất cả. Cháu lại liều lĩnh một lần nữa. Mà này…
Ông ngưng một giây rồi hắng giọng:
- Chiếc Mustang đăng kí tên Siggi John nào đó. Cái chính là Richard Gartz không phải là kẻ đặt bom. Những thứ đồ chơi nguy hiểm của gã trong phòng “sở thích” chỉ là đồ chơi thuần túy. Gã đã nài nỉ mua lại của giới anh chị và đám xã hội đen này đã lừa một thằng dở điên dở khùng. Tất cả chỉ là một đống rác không hơn không kém vì đâu có ngòi nổ. Gartz mếu máo xưng tội không sót một chi tiết. Gã khoái hù dọa mọi người để được mang danh là một tên khủng bố. Chắc chắn, gã sẽ được các chuyên gia tâm lí và thần kinh làm việc với cái đầu bất bình thường của gã.
Thông tin mới của ông như một tiếng sét đánh ngang tai Tarzan, nhưng chưa đến mười giây hắn đã trấn tĩnh trở lại. Vậy là chỉ độc một mình Adolf Burkert. Hắn nói ngay:
- Bọn cướp ngày đang ở ngôi nhà số 17. Chúng có ba thằng. Riêng gã Adolf đã lộ diện, gã đã gài một trái bom hẹn giờ dưới chiếc Mustang đậu trong sân. Gã và băng cướp hình như có lục đục lớn. Chú cho người khiêng gã lên băng ca đi. Cháu đã đóng đinh được gã.
Thanh tra Glockner một lúc mới thốt nên lời:
- Cháu thật là…
Ồng chưa nói hết câu thì một tiếng nổ vang lên như đại bác pháo kích. Không khí như rung lên. Đâu đó có tiếng kính vỡ loảng xoảng. Chiếc Mustang đã thực sự trở thành đống sắt vụn.
*
Băng cướp ngày gồm ba hung thần không hề tỏ thái độ kháng cự khi bị bắt. Dư âm khủng khiếp của trái bom đã làm tê liệt chúng. Cuộc hỏi cung được kéo dài đến nửa đêm. Adolf Burkert thú tội đầu tiên. Có chối cũng vô ích. Cảnh sát đã khám nhà gã và khám phá ra một gian chất đầy thuốc và kíp nổ.
Adolf là kẻ đặt bom. Chỉ mình gã. Gã đánh bom để trả thù cái án oan nghiệt mà gã đành phải chịu. Vì ngày đó, ông Glockner đã cho bắt gã, ông Simbock đã luận tội gã, và ông Timm đã tuyên án gã. Gã không nhìn nhận nổi sự oan khuất này chẳng qua chỉ do nhân chứng Edwin Kramer khai gian hồi đó.
Thanh tra Glockner lặng người. Ôi, mọi sự như có bàn tay sắp xếp của định mệnh. Tại sao hồi đó ông có thể ngớ ngẩn trước gã nhân chứng Edwin Kramer đến thế nhỉ?
- Đúng là tên Edwin khai gian hồi đó đã qua mặt chúng tôi. Nhưng thiết tưởng anh chỉ hại chúng tôi cũng đủ, hà cớ gì đánh bom những nơi khác…
- Tôi muốn đánh lạc hướng điều tra của các ông.
- Ra vậy. Tuy nhiên nếu tôi không lầm thì Klaus Heye từng ở tù chung và là đồng minh với anh, sao anh lại nỡ gài bom xe gã?
- Tụi nó tống tiền tôi.
- Sao?
- Thằng Siggi John đàn em của Heye đã đột nhập nhà tôi và khám phá ra kho bom. Tụi nó đã bắt tôi phải nộp cho chúng 20.000 mark nhưng đừng hòng chúng dồn được tôi vào thế bí. Tôi muốn dằn mặt chúng.
Biên bản của thanh tra Glockner đã dày đặc những chữ. Cuộc thẩm vấn Adolf Burkert chấm dứt. Riêng bọn cướp ngày chỉ cần khai thác một mình hung thần Siggi cũng đủ. Gã thú nhận đã sử dụng chiếc chìa khóa ăn cắp ở nhà Adolf để xâm nhập tư gia cô Elly. Và không ngờ là phải đụng độ với con mèo Pedro hung dữ.
*
Tại tòa án sau đó, Burkert và ba tên cướp đều lãnh án tù nặng.
Cụ già Paul Riebesiel có quyền ở trong biệt thự của gia đình Burkert suốt đời mà không phải hục hặc hàng ngày với Adolf và thảnh thơi nhấp rượu Burgunder vào lúc buổi trưa ưa thích.
Chỉ tội nghiệp cho Kloesen, đôi má bầu bĩnh của nó xẹp xuống thấy rõ. Nó chẳng thấy mặt mũi 380 mark đền chiếc xe đạp đâu cả. Nhưng rồi cu cậu cũng nguôi dần.
Cô Elly Burkert, cuối cùng đã được giải thoát khỏi sự quấy nhiễu của Adolf, mời Tứ quái đến dự một bữa tiệc ngọt ấm cúng. Cô cẩn thận nhốt con Pedro vào phòng ngủ. Xem ra mèo ta rất thích giường ngủ của cô Elly.
Gartz không phải ngồi tù. Gã được hưởng án treo. Gã vẫn ở với con vẹt Lorchen và rất yêu quý nó - một nét tốt trong tính cách Gartz.
Cuộc liên hoan vui tột đỉnh khi Tròn Vo chịu ngồi vào đàn dương cầm sau khi để mọi người năn nỉ và nài ép hồi lâu. Cô Elly, Karl và Gaby đăm chiêu lắng nghe.
Còn Tarzan? Hắn liếc nhìn kim đồng hồ. Trời đất! Chàng nghệ sĩ mập đã chơi bản nhạc không phải bằng, không phải lâu hơn nhịp điệu bình thường, mà nhanh hơn hẳn một phút!
Cứ bảo cậu ta không có khiếu âm nhạc đi!!!
GIỚI THIỆU TẬP SAU
Hàng ngàn người dân thành phố bỗng bị đe dọa tính mạng bởi một con hổ dữ xổng chuồng. Thảm họa này không loại trừ một nhóm nữ sinh – trong đó có Gaby Công Chúa…
TKKG làm sao có thể đứng ngoài vụ việc này. Và ta hãy chờ xem các chàng trai của Tứ quái sẽ hành động ra sao.
Cuối cùng mọi tiếng ồn đều tắt ngấm. Tarzan tự do hơn một con chim sẻ trên cành. Hắn nhón chân từng bước một và ung dung đến bên cửa sổ.
À á a, sau tấm rèm cửa cũ kĩ là ba kẻ đang đứng quanh một cái bàn dài. Bọn cướp ngày chớ sao! Hai hung thần Tarzan đã quen mặt: thằng Mắt Cá không lông mày lông mi Katzdobler và thằng Mặt Sứt lái chiếc Mustang. Thằng thứ ba có tướng mạo giống y hệt cụ Riebesiel đã mô tả và Adolf đã nói tên. Chà, té ra mày là tướng cướp Klaus Heye kiêm cựu võ sĩ quyền Anh hạng nặng.
Ba hung thần đều cười lên hô hố khi xấp tiền từ trong cặp thằng đẹp trai bị mèo cào văng ra. Ê, bộ tụi bay hả hê trước mớ giấy bạc Adolf thưởng về vụ cướp nhà cô Elly sao chớ?
Tarzan cảm thấy hiểu như vậy là đủ. Hắn lặng lẽ vọt ra ngoài. Thanh tra Glockner cần biết điều này hơn ai hết. Hắn băng qua đường lộ để tìm một trạm điện thoại công cộng. Mọi thứ đã được dâng đến miệng: bọn cướp đang đú đởn trong ngôi nhà số 17 phố Sau Ngôi Mộ. Rõ rồi. Nhưng tìm đâu ra một trạm điện thoại đây?
Đúng lúc đó thì tiếng động cơ xe gắn máy rền lên. Tarzan hoảng hốt nhảy vào trong hốc tối. Trời ạ, thằng đàn ông hồi nãy cưỡi xe mô-tô bám chiếc Mustang như đỉa đói chớ ai. Gã dừng xe, dựng chiếc mô-tô vô vệ cỏ ven đường và ôm chặt một cái bọc chạy tới. Trong nháy mắt, gã đàn ông đã tới cạnh chiếc Mustang. Gã luồn cái bọc vào dưới buồng máy đằng mũi xe.
Tarzan nín thở. Hắn “dính” với gã đàn ông như bóng với hình. Lúc gã thích khách toan trèo lên mô-tô đánh bài chuồn thì một cơn gió từ sau lưng ập đến.
Với một cú đá, chiếc mô-tô đồ kềnh. Tarzan vung vẩy chiếc gậy vừa nhặt được dưới rãnh:
- Ông ở nguyên đây… chờ cảnh sát tới!
Gã đàn ông quay lại, điên tiết xông vào Tarzan. Chiếc mũ bảo hiểm kêu “boong!” khi đòn giáng xuống. Chiếc gậy gãy đôi. Gã đàn ông loạng choạng. Thừa cơ, Tarzan choảng cho gã một đòn Judo mẫu mực.
- Á á á á!!!
Tarzan cho gã thăng thiên trong không gian điệu nghệ đến nỗi khi rớt xuống toàn bộ thân thể kềnh càng của gã đè lên chiếc xe một cái rầm. Khỏi cần phải giới thiệu nón bảo hiểm của gã, nó văng đi lông lốc.
Ánh sáng đèn đường lúc này soi mồn một bộ mặt co rúm vì đau đớn của Adolf Burkert. Gã cố gắng nhịn đau chống hai tay ngồi dậy nhưng rõ ràng cánh tay gã cũng không điều khiển được.
Tarzan cười gằn:
- Lộ chân tướng rồi Burkert. Đáng tiếc là hôm đó vì những biến cố đột ngột, thanh tra Glockner đã bỏ đi không chịu lục soát dưới tầng hầm nhà ông. Cả một kho bom ở dưới phải không? Một kho bom y hệt thằng Richard Gartz. Sao? Ông đã giở trò gì dưới mũi chiếc xe Mustang, một trò chơi man rợ như ở gara ông Glockner chớ gì? Tôi thừa hiểu ông rất thù ghét những người đại diện luật pháp bởi một năm rưỡi bị tù oan ức. Nhưng cái kiểu trả đũa thanh tra Glockner, công tố Simbock và thẩm phán Timm của ông thật là hèn mạt. Ông là một thằng tồi…
Adolf đau quá. Sau này mới rõ gã bị gãy ba xương sườn. Gã không hé nổi răng.
Tiếng còi xe cảnh sát đã hụ ầm ĩ. Tarzan phủi tay:
- Cứ nằm yên đây chờ lên… băng ca. Tôi còn phải đón những người mà ông đã ám sát hụt.
Thanh tra Glockner xuất hiện thật đúng lúc. Giọng của ông xúc động:
- Cảm ơn Chúa, cháu vẫn còn lành lặn. Gaby đã nói cho chú biết tất cả. Cháu lại liều lĩnh một lần nữa. Mà này…
Ông ngưng một giây rồi hắng giọng:
- Chiếc Mustang đăng kí tên Siggi John nào đó. Cái chính là Richard Gartz không phải là kẻ đặt bom. Những thứ đồ chơi nguy hiểm của gã trong phòng “sở thích” chỉ là đồ chơi thuần túy. Gã đã nài nỉ mua lại của giới anh chị và đám xã hội đen này đã lừa một thằng dở điên dở khùng. Tất cả chỉ là một đống rác không hơn không kém vì đâu có ngòi nổ. Gartz mếu máo xưng tội không sót một chi tiết. Gã khoái hù dọa mọi người để được mang danh là một tên khủng bố. Chắc chắn, gã sẽ được các chuyên gia tâm lí và thần kinh làm việc với cái đầu bất bình thường của gã.
Thông tin mới của ông như một tiếng sét đánh ngang tai Tarzan, nhưng chưa đến mười giây hắn đã trấn tĩnh trở lại. Vậy là chỉ độc một mình Adolf Burkert. Hắn nói ngay:
- Bọn cướp ngày đang ở ngôi nhà số 17. Chúng có ba thằng. Riêng gã Adolf đã lộ diện, gã đã gài một trái bom hẹn giờ dưới chiếc Mustang đậu trong sân. Gã và băng cướp hình như có lục đục lớn. Chú cho người khiêng gã lên băng ca đi. Cháu đã đóng đinh được gã.
Thanh tra Glockner một lúc mới thốt nên lời:
- Cháu thật là…
Ồng chưa nói hết câu thì một tiếng nổ vang lên như đại bác pháo kích. Không khí như rung lên. Đâu đó có tiếng kính vỡ loảng xoảng. Chiếc Mustang đã thực sự trở thành đống sắt vụn.
*
Băng cướp ngày gồm ba hung thần không hề tỏ thái độ kháng cự khi bị bắt. Dư âm khủng khiếp của trái bom đã làm tê liệt chúng. Cuộc hỏi cung được kéo dài đến nửa đêm. Adolf Burkert thú tội đầu tiên. Có chối cũng vô ích. Cảnh sát đã khám nhà gã và khám phá ra một gian chất đầy thuốc và kíp nổ.
Adolf là kẻ đặt bom. Chỉ mình gã. Gã đánh bom để trả thù cái án oan nghiệt mà gã đành phải chịu. Vì ngày đó, ông Glockner đã cho bắt gã, ông Simbock đã luận tội gã, và ông Timm đã tuyên án gã. Gã không nhìn nhận nổi sự oan khuất này chẳng qua chỉ do nhân chứng Edwin Kramer khai gian hồi đó.
Thanh tra Glockner lặng người. Ôi, mọi sự như có bàn tay sắp xếp của định mệnh. Tại sao hồi đó ông có thể ngớ ngẩn trước gã nhân chứng Edwin Kramer đến thế nhỉ?
- Đúng là tên Edwin khai gian hồi đó đã qua mặt chúng tôi. Nhưng thiết tưởng anh chỉ hại chúng tôi cũng đủ, hà cớ gì đánh bom những nơi khác…
- Tôi muốn đánh lạc hướng điều tra của các ông.
- Ra vậy. Tuy nhiên nếu tôi không lầm thì Klaus Heye từng ở tù chung và là đồng minh với anh, sao anh lại nỡ gài bom xe gã?
- Tụi nó tống tiền tôi.
- Sao?
- Thằng Siggi John đàn em của Heye đã đột nhập nhà tôi và khám phá ra kho bom. Tụi nó đã bắt tôi phải nộp cho chúng 20.000 mark nhưng đừng hòng chúng dồn được tôi vào thế bí. Tôi muốn dằn mặt chúng.
Biên bản của thanh tra Glockner đã dày đặc những chữ. Cuộc thẩm vấn Adolf Burkert chấm dứt. Riêng bọn cướp ngày chỉ cần khai thác một mình hung thần Siggi cũng đủ. Gã thú nhận đã sử dụng chiếc chìa khóa ăn cắp ở nhà Adolf để xâm nhập tư gia cô Elly. Và không ngờ là phải đụng độ với con mèo Pedro hung dữ.
*
Tại tòa án sau đó, Burkert và ba tên cướp đều lãnh án tù nặng.
Cụ già Paul Riebesiel có quyền ở trong biệt thự của gia đình Burkert suốt đời mà không phải hục hặc hàng ngày với Adolf và thảnh thơi nhấp rượu Burgunder vào lúc buổi trưa ưa thích.
Chỉ tội nghiệp cho Kloesen, đôi má bầu bĩnh của nó xẹp xuống thấy rõ. Nó chẳng thấy mặt mũi 380 mark đền chiếc xe đạp đâu cả. Nhưng rồi cu cậu cũng nguôi dần.
Cô Elly Burkert, cuối cùng đã được giải thoát khỏi sự quấy nhiễu của Adolf, mời Tứ quái đến dự một bữa tiệc ngọt ấm cúng. Cô cẩn thận nhốt con Pedro vào phòng ngủ. Xem ra mèo ta rất thích giường ngủ của cô Elly.
Gartz không phải ngồi tù. Gã được hưởng án treo. Gã vẫn ở với con vẹt Lorchen và rất yêu quý nó - một nét tốt trong tính cách Gartz.
Cuộc liên hoan vui tột đỉnh khi Tròn Vo chịu ngồi vào đàn dương cầm sau khi để mọi người năn nỉ và nài ép hồi lâu. Cô Elly, Karl và Gaby đăm chiêu lắng nghe.
Còn Tarzan? Hắn liếc nhìn kim đồng hồ. Trời đất! Chàng nghệ sĩ mập đã chơi bản nhạc không phải bằng, không phải lâu hơn nhịp điệu bình thường, mà nhanh hơn hẳn một phút!
Cứ bảo cậu ta không có khiếu âm nhạc đi!!!
GIỚI THIỆU TẬP SAU
Hàng ngàn người dân thành phố bỗng bị đe dọa tính mạng bởi một con hổ dữ xổng chuồng. Thảm họa này không loại trừ một nhóm nữ sinh – trong đó có Gaby Công Chúa…
TKKG làm sao có thể đứng ngoài vụ việc này. Và ta hãy chờ xem các chàng trai của Tứ quái sẽ hành động ra sao.
/703
|