Chiếc Chevrolet của gia đình Zeisig lăn bánh tới gần bìa rừng thì một xe tuần tra đỗ chắn ngang mặt lộ. Một viên cảnh sát bước xuống giơ tay chào ông chủ gánh xiếc và hài hước hỏi:
- Sao? Con thú dữ xơi hết những tảng thịt của ông và ngủ thẳng cẳng rồi hả?
Ông Zeisig từ tốn:
- Cho tới lúc này vẫn ổn cả. Tụi tôi cũng chẳng còn cách nào hơn.
- Con hổ ngáy như sấm chớ?
Ông Zeisig không còn lòng dạ nào đùa giỡn lúc này:
- Tụi tôi không thấy nó, thật đáng tiếc!
Viên cảnh sát cười hà hà. Anh ta còn định đùa thêm mấy câu nữa thì nghe tiếng gọi. Ê, đồng nghiệp của anh ta đang vừa nghe máy bộ đàm vừa vẫy tay rối rít.
Anh chàng vội quay người chạy đến xe tuần tra.
- Gì vậy?
Người cảnh sát trong xe hét to:
- Con cọp đã về làng. Ông bạn của chúng ta túc trực ở Lerchenau đã thấy nó đang nằm “làm thơ” trước cửa hậu một ngôi nhà. Ái chà, căng đấy. Cũng may mà bác sĩ thú y Jansen đem theo khẩu súng gây mê đang tới đây.
Leni reo hò như con nít:
- Napur thoát nạn rồi ba ơi!
- Ừ…
Ông Zeisig gật đầu, nghẹn lời đáp rồi chắp hai tay lên trước ngực ngửa mặt nhìn trời, trong khi Robert và Nino phóng xuống đường nhảy nhót mừng rỡ.
Viên cảnh sát sửng sốt nhìn sự bộc lộ niềm vui thái quá ấy:
- Quý vị có chuyện gì vậy?
Ông Zeisig kêu lên:
- Ông không hiểu như vậy là Napur sẽ được sống sót sao?
- Chà, ông gắn bó với con thú dữ ấy như với một con chó nhà vậy.
- Phải, làm sao ông hiểu được tình thầy trò giữa người và thú. Trừ phi ông dám nuôi một con hổ từ lúc mới đẻ…
Zeisig chợt ngưng bặt khi một nhân vật mới xuất hiện. Ông chủ gánh xiếc nói như reo:
- Ồ, bác sĩ Jansen!
Đúng là bác sĩ thú y Jansen. Tarzan thoạt nhìn ông ta đã có cảm tình. Gương mặt rắn rỏi của ông đầy nam tính dưới mái tóc đen nhánh. Vị bác sĩ trẻ tuổi bắt tay người bạn già:
- Tôi không thể đến sớm được Zeisig ạ. May mà ca mổ cho con vượn mẹ đã thành công. Ông chúc mừng tôi chớ?
- Ôi, tụi tôi mong ông từng giây…
- Được, được! Tôi sẽ cho anh chàng mới lớn hung hăng Napur ngủ một giấc êm đềm. Nó vẫn còn lẩn quẩn ở Lerchenau phải không?
- Còn. Nhưng ông phải cho phái đoàn của chúng tôi “quá giang” mới được. Tụi tôi tính thế này, tôi, Leni và Tarzan sẽ lên xe ông. Còn hai thằng lớn của tôi thì lái chiếc Chevrolet về thung lũng Heinrich để kéo cái cũi nhốt con Napur đến sau. Ôkê?
- Được quá đi chớ.
Bác sĩ Jansen cho xe chạy tức khắc. Dọc đường Tarzan cứ ngắm nghía khẩu súng gây mê hoài khiến người chuyên gia thú y cảm thấy thú vị. Ông ta hào hứng giải thích:
- Nó giống hệt một khẩu súng săn, đúng chớ cậu bé? Nhưng vô hại và không gây sát thương. Đạn bắn đi là một mũi tên nhỏ có thuốc gây mê và không xuyên sâu vào mình con thú.
- Trời đất. Có nghĩa là thuốc không thấm vào máu.
- Thấm chớ, không thấm thì làm sao con vật té lăn quay được. Có điều phải cẩn thận, con hổ bị trúng tên trước khi say sưa giấc điệp vẫn có thể chạy thêm từ 50 đến 100 mét mới chịu gục. Khoảng cách cuối cùng đó cũng đủ cho nó giết chết con mồi, cho dù nó trúng tên lúc đang xông vào mồi.
Xe của Jansen ngừng lại sau chiếc xe tuần tra án ngữ tại làng Lerchenau.
Người cảnh sát tên Weinschent chạy ngay tới:
- Tôi đã gặp con hổ cạnh bụi rậm sau tư gia Plockwind. Chắc chắn nó đang phiêu bạt đâu đây thôi.
Jansen cầm khẩu súng dài ở trên xe bước xuống. Ông bắt tay viên cảnh sát có tấm lòng thương yêu loài vật:
- Anh không nổ súng vào con hổ là đúng. Bản thân hổ hoang dã còn là loài thú quý hiếm cần được bảo vệ, huống hồ là hổ xiếc Napur.
Chàng cảnh sát trẻ tuổi đỏ mặt vì lời khen. Anh ta chớp cặp mắt nhìn theo bóng Leni, ông Zeisig và bác sĩ Jansen tiến dần vào rừng. Lát sau, Weinschent quay sang Tarzan:
- Chú mày bị… họ bỏ rơi sao?
- Không phải vậy. Nhiệm vụ của em không phải săn cọp mà là săn… hai thằng bạn.
Weinschent ngờ ngợ:
- Nè, chú mày có phải là Tarzan, kẻ tìm ra những cô gái đi lạc trong rừng mà trên loa đã thông báo?
- Dạ phải!
Những viên cảnh sát vui vẻ bu quanh Tarzan khiến hắn đành phải kể tỉ mỉ về băng TKKG của mình. Anh chàng Weinschent nghe hắn kể thì sửng sốt:
- Em nói rằng trong băng Tứ quái có một cậu thân hình tròn vo và lùn tịt ư? Kì cục nhỉ, hình như bạn anh đã gặp cậu bé.
Weinschent nhìn ông bạn đồng nghiệp của mình. Vị cảnh sát này không hề khách sáo:
- Hồi nãy một trong hai thằng nhãi ranh xưng là con trai Plockwind tướng tá y như vậy. Tuy nhiên thằng kia thì ngược lại, ốm nhách như một dấu phẩy có gắn cặp kính cận và có vẻ khôn ngoan trí tuệ hơn người. Tôi nghi hai thằng là anh em cùng mẹ khác cha.
Tarzan giật mình như bị kiến cắn. Hắn chấm dứt câu chuyện cổ tích của hai viên cảnh sát:
- Đó chính là hai chiến hữu TKKG mà em đang săn. Thằng mập là Kloesen, thằng cận là Karl Máy Tính Điện Tử.
- Không lẽ hai cậu bé nổi tiếng ấy cùng là con trai ông Plockwind…
Tarzan cười khoái chí:
- Tụi nó lừa các anh đấy. Hai bạn em ở thành phố mới đổ bộ đến vùng này. Tụi nó là “quái” mà. Em đã tìm tụi nó suốt hai giờ đồng hồ rồi.
Viên cảnh sát ngơ ngác kể đầu đuôi câu chuyện khiến Tarzan không nỡ cười lớn. Hắn tủm tỉm:
- Khu rừng đang bị cấm cung, nếu tụi nó không nhận ẩu là con cái nhà Plockwind thì cách chi anh thả chúng ra, phải không?
Nhưng Weinschent lại càng thắc mắc:
- Ơ… nhưng tại sao bà chủ lại cho hai cậu bé vào nhà?
- Vừa rồi chính bạn anh có nhận xét là một thằng bạn em trí tuệ khôn ngoan hơn người kia mà. Em đoán là thằng quân sư Karl đã bày ra mưu kế đó để thoát nạn các anh trước, rồi sau đó… biến.
- Ồ không, chưa có thằng oắt con nào ló đầu ra cửa trước lẫn cửa sau. Chúng vẫn ở trong nhà thôi. Tôi bảo đảm như vậy.
Đến phiên Tarzan chưng hửng:
- Ủa?
Một đồng nghiệp của Weinschent nhíu mày:
- Đích thân tôi đã cho xe tuần tra tiến thêm vài mét để dễ dàng quan sát toàn bộ căn nhà. Thì chúng tôi phải đề phòng hai đứa trời gầm đó nhào ra giỡn mặt với chúa sơn lâm lần nữa mà.
Weinschent trầm ngâm:
- Hay là gia chủ bị tụi nhãi dụ khị. Và giờ đây họ đang cùng uống cà phê với nhau? Nhưng tôi khó mà tin như vậy. Vợ chồng Plockwind rất ích kỉ và phách lối…
Tarzan lập tức cảm thấy có gì đó không ổn. Rõ ràng sự hiện diện của hắn ở đây khó mà thoát khỏi cặp mắt tinh tường của Karl và Kloesen, dù cho chúng bị che chắn bởi những bức rèm trong cửa sổ. Hơn nữa, mọi ô cửa sổ các nhà khác đều có người nhìn ra xem sự thể tới đâu rồi. Chỉ riêng nhà Plockwind vẫn im lìm như một nhà mồ. Tại sao vậy cà?
Đột nhiên hắn rùng mình. Chúa ơi, có phải sáng nay tại văn phòng thanh tra Glockner, thanh tra Bluchl đã tiết lộ một tin động trời về hai tên tù vượt ngục? Chớ gì nữa, chính miệng Bluchl đã bô bô rằng một chiếc xe chở tù bị lật do tai nạn giao thông và hai tên lưu manh sừng sỏ đã trốn thoát. Hai thằng ác ôn có tên Hardtke và Fensel, hắn còn nhớ mà.
Trời hỡi, nếu hai thằng tù đã lột súng của những người áp giải và chọn nơi ẩn thân là cánh rừng thì… chúng cũng có thể đột nhập nhà nào đó ở làng Lerchenau lắm chớ!
Tarzan cắn môi. Phải rồi, thanh tra Bluchl đã dặn ông Glockner: “Coi chừng đụng độ tụi tù phạm trong rừng”. Như vậy, rất có thể là hai thằng tù đã chọn nhà Plockwind, thộp cổ vợ chồng gia chủ làm… con tin, hòng thoát nạn. Chúng đương nhiên phải ru rú trong nhà vì cảnh sát ở ngay trước mũi.
“Xui xẻo cho hai thằng Karl và Kloesen”. Tarzan nhủ thầm, giả sử mọi dự đoán của hắn đều đúng thì danh sách “con tin” của bọn ác ôn đã bổ sung thêm hai chiến hữu thân thiết nhất của hắn.
Tarzan vừa định mở miệng thì chiếc Chevrolet kéo theo cái cũi sắt nặng nề đã quay lại. Nino và Robert đang loay hoay trong buồng lái. Khuôn mặt Robert hưng phấn thấy rõ:
- Bắt được Napur chưa?
Weinschent lắc đầu:
- Chưa…
Đoàng…
Người cảnh sát mới nói đúng một chữ bỗng im bặt vì tiếng súng đanh gọn từ bìa rừng. Mọi người tự nhiên lùi lại hồi hộp. Tiếng súng hình như bay ra từ phía sau các bụi cây. Tarzan la lớn:
- Ông Jansen đã ra tay đó. Cẩn thận các anh. Ông Jansen nói rằng con cọp bị trúng đạn vẫn có thể chạy được một trăm mét nữa.
Rồi con hổ xuất hiện. Coi, Napur hùng dũng đi ra ngang tàng hơn bao giờ hết. Nó lừ đừ chiếu tướng mọi người. Rồi bỗng nhiên cặp mắt lừ đừ vụt sáng rực khi nhìn thấy cái cũi sắt quen thuộc. Nó gầm lên dữ dội, chỉ còn biết một mục đích duy nhất: trở về tổ ấm!
Nó nhún tấm thân lừng lững bay vút qua bờ rào nhà Plockwind một cách nhẹ nhàng và đột nhiên… qụy xuống. Cái đầu khổng lồ bắt đầu lắc lư quay mòng mòng. Nó gắng gượng bủn rủn lết vài bước nữa rồi chúi đầu về phía trước bất lực.
Hổ Napur đổ ập xuống với đôi mắt nhắm nghiền. Khỏi phải nói, trong giấc mơ có lẽ nó thấy mình đang tung tăng trong chiếc cũi.
Robert và Nino nhảy cẫng lên tối thiểu cả mét vì mừng rỡ.
Đám cảnh sát thở phào.
Nino reo:
- Ông Jansen bắn trúng nó rồi! Con Napur của chúng ta đã được cứu mạng. Mọi việc ổn cả rồi!
Một viên cảnh sát hỏi:
- Này, bao giờ nó sẽ tỉnh dậy?
Nino sung sướng:
- Nó sẽ chỉ có thể mở mắt trong cũi sắt. Tạ ơn Chúa!
Không khí cực kì cảm động. Mọi người thi nhau hò hét và chạy qua bờ rào. Hầu hết những ngôi nhà làng Lerchenau đều mở tung cửa sổ. Hổ đói Napur từng gieo rắc kinh hoàng giờ nằm im lìm ngoan ngoãn như một chú mèo xiêm.
Đúng lúc ấy, Tarzan hành động.
*
Rõ ràng hắn không còn cơ hội nào để hành động tốt hơn khi thiên hạ đang tập trung vào con mãnh thú. Tarzan lặng lẽ đi như một cái bóng vòng qua đầu hồi bên kia ngôi nhà, hắn biết chắc đây là “đặc vụ” thứ hai sau cuộc đấu trí sinh tử với con cọp Napur. Dù sao thì cũng nhẹ nhàng hơn, Tarzan nghĩ thầm. Hai thằng tội phạm dữ dằn cách mấy vẫn chỉ là con người… nhân loại.
Hắn liếc vô một cánh cửa sổ có kính mờ đang mở hé. Trang trí bên trong đúng là một phòng tắm. Mọi thứ đều màu hồng từ bồn tắm, bồn rửa mặt đến lavabô… chỉ có những chiếc khăn bông là màu nâu lạc lõng.
Nhanh như chớp, Tarzan leo vào cửa sổ và mở cánh cửa bên trong không để xảy ra một âm thanh nhỏ nào. Con mắt hắn ngờ vực trước một hành lang ngắn ngủn. Có tiếng nói ồm ồm. Chà, một giọng đàn ông lạ hoắc phát ra từ đầu hành lang.
Hắn lướt đi êm ru đến một cánh cửa bỏ ngỏ. Trời đất, đó là một căn buồng nhỏ có chiếc tủ kiếng đựng vũ khí. Những khẩu súng săn được bày lồ lộ trong tủ như triển lãm ở viện bảo tàng mini. Một khẩu súng ba nòng làm hắn chú ý.
Tarzan rón rén bước tiếp bằng những ngón chân của loài mèo. Khi hắn sắp tới sảnh thì nghe tiếng giày nện xuống sàn cồm cộp đi ngược lại.
Tarzan ngay lập tức đảo ngược lại căn buồng chứa vũ khí. Hắn kiên nhẫn núp sau cánh cửa.
Tiếng chân mỗi lúc một gần. Một gã đàn ông nào đó đi qua đã khạc nhổ xuống sàn một bãi nước bọt. Một kẻ hành động mất vệ sinh như vậy thì đương nhiên chẳng phải chủ nhà. Gã là một trong hai tên tù sổng chăng?
Tarzan liếc qua khe cửa. Y chang như hắn nghĩ. Coi, một gã to béo, mái tóc vàng rơm bù xù, đang cầm trên tay một khẩu súng lục. Khuôn mặt gã lo âu thấy rõ. Gã tung chân đá cửa phòng tắm. Phát hiện ra cửa sổ không đóng, gã lập tức bước vào chốt lại. Tiếng chân gã ì ạch sang những buồng khác và năm phút sau, tên tội phạm đã đứng trước buồng để vũ khí với vẻ hài lòng. Mọi cánh cửa đều khóa hoặc cài then cẩn thận.
Tiếc rằng gã đã không có một linh tính nào lúc bước vô buồng vũ khí. Khi Fensel vừa đặt tay lên cửa chiếc tủ kiếng mở sẵn thì…
- Bốp!
Trời đất như tối sầm trong đầu gã. Một cái gì đó mạnh như báng súng nện vào gáy làm gã đổ ập xuống sàn bất tỉnh tại chỗ. Trong đầu gã lúc này có tới một tỉ con đom đóm đang bay.
Tarzan vuốt mặt. Mồ hôi trán rịn ra lấm tấm. Hắn tháo sợi dây súng từ khẩu ba nòng trói nghiến hai tay gã tội phạm.
Xong thằng béo Fensel! Tarzan tước khẩu súng lục của gã giấu vào một nơi kín đáo trong tủ đựng vũ khí. Không một giây chậm trễ, hắn nhoài người đến sảnh lớn với khẩu súng ba nòng không nạp đạn. Ê, cửa phòng khách chỉ khép hờ.
Một giọng đàn ông vang lên hăm he:
- Suỵt, tụi bay biết điều thì im lặng tuyệt đối. Bất cứ chuyện gì bên ngoài đều không ảnh hưởng đến số phận tụi bay. Tụi bay vẫn là con tin, hiểu chưa?
Tarzan nhìn qua khe cửa. Hắn điểm danh các nhân sự: hai thằng quái Karl và Kloesen đang bó tay xuôi xị, một cặp vợ chồng có vẻ chênh lệch tuổi tác ghê gớm và một thằng cha mặt mày khả ố. Gã này đứng bên cửa sổ. Rèm kéo kín, nhưng vẫn có thể nhìn xuyên rèm ra ngoài. Đây chính là thằng tù sổng thứ hai, chớ còn phải hỏi. Hắn nghe gã tù sổng làu bàu:
- Lũ ngu xuẩn đang lôi con hổ bị chết vô cũi. Chậc, chậc, con hổ chết thì xẻ thịt chớ sao lại đem vô cũi…
Khúc phim tường thuật của sếp Hardtke bị đứt ngang vì ông Jansen, Zeisig và cô gái Leni đang tiến qua vườn. Gã giật thót mình. Chết mẹ, chẳng lẽ bọn ngoài kia đã phát hiện ra ngôi nhà này là ngôi nhà duy nhất không chịu mở cửa hò reo chăng?
Mặt Hardtke trắng bệch. Khẩu súng lục giắt ở trước bụng, nhưng tay gã không nắm vào súng mà cầm quyết liệt … một chai bia.
Đúng lúc đó Tròn Vo trông thấy Tarzan. Trên gương mặt tròn vành vạnh của nó là cặp mắt mở lớn sửng sốt. Thằng mập hết há hốc mồm rồi lại ngậm. Sợ kẻ thù phát giác, nó giả vờ quay qua hướng khác với nét mặt ngây thơ vô bờ bến.
Tarzan sau khe cửa cũng giật nảy mình. Thằng chiến hữu ruột thịt đã nhìn thấy hắn. Vậy thì còn chờ gì nữa mà không xông vô chĩa súng vào ngực thằng cướp khốn nạn để giải thoát đám con tin kia chớ?
Hắn đã toan động đậy thì Tròn Vo bất ngờ đứng lên. Nó nói như khóc:
- Tôi khát lắm, thưa bà Plockwind. Bà hãy cứu sống tôi bằng cách cho tôi uống ké một ngụm trà!
Thằng mập nói xong là thực hiện liền. Không cần ai cho phép, nó ung dung đi vòng quanh bàn tự chế cho mình một tách trà nóng hổi. Đừng bao giờ hỏi tại sao thằng mập lại… đi vòng, nó phải làm vậy để dễ dàng tiếp cận với khe cửa của đại ca Tarzan chớ sao. Nó nháy mắt với Tarzan chớp nhoáng.
Lúc trở lại vị trí cũ, nó đi sát ngang Hardtke. Tên hung thần cứ giương giương tự đắc nhìn số phận con hổ qua rèm cửa, không coi thằng mập ra một gram nào trên cõi đời này. Tai họa của hắn chính là ở chỗ đó. Hắn đã đánh giá thấp Tròn Vo.
- Chết mày!
Thằng mập hét lớn và hất nguyên tách trà đang muốn sôi sùng sục vô mặt Hardtke gọn ghẽ.
Tên hung thần rú lên vả nhảy lùi lại nhưng đã muộn. Tròn Vo nhanh chóng tước súng khỏi lưng quần gã và phóng ngược ra phía đi-văng trong khi Hardtke còn phải dụi mắt.
Chai bia trên tay tên tù vượt ngục rớt xuống. Gã quờ tay mò mẫm tìm khẩu súng nhưng uổng công.
Tarzan nhảy hai bước ra khỏi cánh cửa la lớn:
- Hoan hô Willi.
Tròn Vo đứng sau đi-văng vẫn còn chưa hoàn hồn. Nó nói lắp bắp:
- Cũng nhờ… nhờ sự có mặt của… của đại ca mà tao mới đủ… can đảm…
Thằng mập định nói thêm là nhờ Tarzan hạ gục tên Fensel nên nó mới trở thành anh hùng bất đắc dĩ. Chắc chắn là đại ca của nó đã cho tên còn lại đo ván nên mới đủng đỉnh lên phòng khách chớ sao. Có điều cái lưỡi nó tự nhiên líu lại. Chuyện đó xét cho cùng cũng thường tình. Hạ một tên trùm thứ dữ như Hardtke mà lưỡi không líu lại thì không phải là một kẻ thường xuyên nhai sôcôla chính hiệu.
- Đại ca!... Coi… chừng!
Sự cảnh giác của Kloesen khá là kịp thời. Gã Hardtke đang xông tới một cách hung hãn bỗng khựng lại vì mũi súng săn lạnh lẽo của Tarzan.
- Cấm nhúc nhích!
Tròn Vo khoái quá cũng hất ngược khẩu súng lục:
- Cấm cử động!
- Đoàng!
Thằng mập vừa nói xong đã rú lên thất đảm, quăng con chó lửa xuống đất. Trời ạ, không hiểu do hào hứng cách nào mà ngón tay nó chạm vô cò súng. May thay nòng súng ngước lên trần nên nạn nhân chỉ là… một chiếc đĩa gốm quý treo phía trên lò sưởi.
Sự kiện xảy ra đột ngột trong lúc ai nấy đều bất ngờ quả là một cơ hội quỷ sứ mang đến cho tên tội phạm. Ê, Hardtke đã bay người tới khẩu súng lục nhanh như cắt.
Nhưng còn lâu gã mới hành động nhanh hơn Tarzan. Tương tự như trường hợp Fensel, một báng súng săn lập tức kết liễu cơn cuồng sát của gã anh chị. Báng súng nện trúng gáy gã chớ còn phải hỏi.
Lúc này tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên dồn dập. Chưa kể chuông cửa reo như điên.
Giọng quen thuộc của cảnh sát Weinschent sốt ruột đằng sau tấm rèm cửa:
- Có chuyện gì vậy? Tôi nghe tiếng súng…
Karl Máy Tính kết thúc không khí nghẹt thở bằng cách bật dậy nhanh như máy. Nó ba chân bốn cẳng mở cửa.
Người đàn bà trẻ tuổi bấy giờ mới quắc mắt về phía ông chồng già. Giọng cô ta đượm vẻ khinh bỉ:
- Cảnh sát gõ cửa mà ông vẫn đứng như trời trồng. Hãy nhìn mấy cậu bé coi, nhà đi săn luôn vỗ ngực là cự phách!
Plockwind còn biết làm gì hơn là cam chịu trước cô vợ - như xưa nay ông vẫn làm.
*
Ngay bữa ăn tối hôm đó, Hardtke và Fensel được ưu tiên có suất ăn trong nhà lao dù các giám thị chưa được thông báo trước. Sau suất ăn từ trên trời rớt xuống thê thảm ấy, chúng có quyền cúi mặt trước vành móng ngựa vì vô số tội mới. Hai thằng bóc lịch trong khám triền miên là chuyện miễn bàn.
Gã tài tử dạy thú có máu nổi loạn Tomasino thì bị tống vô một trại cai nghiện. Ở đó gã sẽ tự sám hối đời mình bằng những li nước lọc tinh khiết chớ không phải là những chai rượu của thần Lưu Linh.
Số phận Napur lại huy hoàng hơn. Con hổ lừng danh được toại nguyện ước mơ của mình. Coi, ngày đầu tiên ở sở thú, Napur đã biết cách ra uy trước hàng ngàn cặp mắt hiếu kì, trong một cái chuồng tuyệt đẹp.
Con mắt xanh lè của nó chỉ hơi khựng lại một chút khi hội ngộ những người quen. Chớ gì nữa, toàn là những con mồi ngày nào của nó. Từ thầy giáo suýt chết Wolfi Keup, cha con ông Glockner – có cả bà mẹ cùng đi, đến Tarzan. Cái nhìn của chúa sơn lâm dừng thật lâu lúc “nghía” Tarzan. Nó có vẻ như đã sực nhớ ra rằng cậu bé khắc tinh đẹp trai này đã từng tặng nó một con heo sữa.
Tiếng Gaby trong veo bên cạnh Tarzan:
- Mẹ thấy Napur không, nó đã biết làm… lành, lánh dữ.
Bà Glockner đặt một tay lên ngực:
- Mẹ thật khó mà tưởng tượng nổi nó đã có lúc suýt hại con gái của mẹ. Con hổ mới đẹp làm sao!
Gaby liếc sang Tarzan. Đại ca của cô có vẻ quyến luyến Napur không thua gì gia đình ông chủ gánh xiếc Zeisig.
Giọng thằng mập lanh lảnh:
- Ai dám nói kì nghỉ hè này không lí thú chớ? Chỉ một tách trà là đủ cho một tên tội phạm đo ván mờ. Không đáng nể sao!
Tarzan bật cười:
- Lại… nói dóc nữa rồi. Hãy đợi đấy. Vì đã hết kì nghỉ đâu, mập!
GIỚI THIỆU TẬP SAU
Tin động trời: TKKG cũng bị trấn lột!
Gần tám ngàn mark tiền ủng hộ quỹ từ thiện Tấm Lòng Vàng của học trò và giáo viên trường nội trú đã bị một kẻ giấu mặt cướp giật ngay trên đường, khi Gaby, Karl và Tròn Vo cùng thầy giáo Roenz áp tải các bao tiền đem nộp nhà băng…
Không biết rằng hắn đang chạm trán với ai, tên cướp nguy hiểm cuối cùng đã phải trả giá đắt cho việc này.
- Sao? Con thú dữ xơi hết những tảng thịt của ông và ngủ thẳng cẳng rồi hả?
Ông Zeisig từ tốn:
- Cho tới lúc này vẫn ổn cả. Tụi tôi cũng chẳng còn cách nào hơn.
- Con hổ ngáy như sấm chớ?
Ông Zeisig không còn lòng dạ nào đùa giỡn lúc này:
- Tụi tôi không thấy nó, thật đáng tiếc!
Viên cảnh sát cười hà hà. Anh ta còn định đùa thêm mấy câu nữa thì nghe tiếng gọi. Ê, đồng nghiệp của anh ta đang vừa nghe máy bộ đàm vừa vẫy tay rối rít.
Anh chàng vội quay người chạy đến xe tuần tra.
- Gì vậy?
Người cảnh sát trong xe hét to:
- Con cọp đã về làng. Ông bạn của chúng ta túc trực ở Lerchenau đã thấy nó đang nằm “làm thơ” trước cửa hậu một ngôi nhà. Ái chà, căng đấy. Cũng may mà bác sĩ thú y Jansen đem theo khẩu súng gây mê đang tới đây.
Leni reo hò như con nít:
- Napur thoát nạn rồi ba ơi!
- Ừ…
Ông Zeisig gật đầu, nghẹn lời đáp rồi chắp hai tay lên trước ngực ngửa mặt nhìn trời, trong khi Robert và Nino phóng xuống đường nhảy nhót mừng rỡ.
Viên cảnh sát sửng sốt nhìn sự bộc lộ niềm vui thái quá ấy:
- Quý vị có chuyện gì vậy?
Ông Zeisig kêu lên:
- Ông không hiểu như vậy là Napur sẽ được sống sót sao?
- Chà, ông gắn bó với con thú dữ ấy như với một con chó nhà vậy.
- Phải, làm sao ông hiểu được tình thầy trò giữa người và thú. Trừ phi ông dám nuôi một con hổ từ lúc mới đẻ…
Zeisig chợt ngưng bặt khi một nhân vật mới xuất hiện. Ông chủ gánh xiếc nói như reo:
- Ồ, bác sĩ Jansen!
Đúng là bác sĩ thú y Jansen. Tarzan thoạt nhìn ông ta đã có cảm tình. Gương mặt rắn rỏi của ông đầy nam tính dưới mái tóc đen nhánh. Vị bác sĩ trẻ tuổi bắt tay người bạn già:
- Tôi không thể đến sớm được Zeisig ạ. May mà ca mổ cho con vượn mẹ đã thành công. Ông chúc mừng tôi chớ?
- Ôi, tụi tôi mong ông từng giây…
- Được, được! Tôi sẽ cho anh chàng mới lớn hung hăng Napur ngủ một giấc êm đềm. Nó vẫn còn lẩn quẩn ở Lerchenau phải không?
- Còn. Nhưng ông phải cho phái đoàn của chúng tôi “quá giang” mới được. Tụi tôi tính thế này, tôi, Leni và Tarzan sẽ lên xe ông. Còn hai thằng lớn của tôi thì lái chiếc Chevrolet về thung lũng Heinrich để kéo cái cũi nhốt con Napur đến sau. Ôkê?
- Được quá đi chớ.
Bác sĩ Jansen cho xe chạy tức khắc. Dọc đường Tarzan cứ ngắm nghía khẩu súng gây mê hoài khiến người chuyên gia thú y cảm thấy thú vị. Ông ta hào hứng giải thích:
- Nó giống hệt một khẩu súng săn, đúng chớ cậu bé? Nhưng vô hại và không gây sát thương. Đạn bắn đi là một mũi tên nhỏ có thuốc gây mê và không xuyên sâu vào mình con thú.
- Trời đất. Có nghĩa là thuốc không thấm vào máu.
- Thấm chớ, không thấm thì làm sao con vật té lăn quay được. Có điều phải cẩn thận, con hổ bị trúng tên trước khi say sưa giấc điệp vẫn có thể chạy thêm từ 50 đến 100 mét mới chịu gục. Khoảng cách cuối cùng đó cũng đủ cho nó giết chết con mồi, cho dù nó trúng tên lúc đang xông vào mồi.
Xe của Jansen ngừng lại sau chiếc xe tuần tra án ngữ tại làng Lerchenau.
Người cảnh sát tên Weinschent chạy ngay tới:
- Tôi đã gặp con hổ cạnh bụi rậm sau tư gia Plockwind. Chắc chắn nó đang phiêu bạt đâu đây thôi.
Jansen cầm khẩu súng dài ở trên xe bước xuống. Ông bắt tay viên cảnh sát có tấm lòng thương yêu loài vật:
- Anh không nổ súng vào con hổ là đúng. Bản thân hổ hoang dã còn là loài thú quý hiếm cần được bảo vệ, huống hồ là hổ xiếc Napur.
Chàng cảnh sát trẻ tuổi đỏ mặt vì lời khen. Anh ta chớp cặp mắt nhìn theo bóng Leni, ông Zeisig và bác sĩ Jansen tiến dần vào rừng. Lát sau, Weinschent quay sang Tarzan:
- Chú mày bị… họ bỏ rơi sao?
- Không phải vậy. Nhiệm vụ của em không phải săn cọp mà là săn… hai thằng bạn.
Weinschent ngờ ngợ:
- Nè, chú mày có phải là Tarzan, kẻ tìm ra những cô gái đi lạc trong rừng mà trên loa đã thông báo?
- Dạ phải!
Những viên cảnh sát vui vẻ bu quanh Tarzan khiến hắn đành phải kể tỉ mỉ về băng TKKG của mình. Anh chàng Weinschent nghe hắn kể thì sửng sốt:
- Em nói rằng trong băng Tứ quái có một cậu thân hình tròn vo và lùn tịt ư? Kì cục nhỉ, hình như bạn anh đã gặp cậu bé.
Weinschent nhìn ông bạn đồng nghiệp của mình. Vị cảnh sát này không hề khách sáo:
- Hồi nãy một trong hai thằng nhãi ranh xưng là con trai Plockwind tướng tá y như vậy. Tuy nhiên thằng kia thì ngược lại, ốm nhách như một dấu phẩy có gắn cặp kính cận và có vẻ khôn ngoan trí tuệ hơn người. Tôi nghi hai thằng là anh em cùng mẹ khác cha.
Tarzan giật mình như bị kiến cắn. Hắn chấm dứt câu chuyện cổ tích của hai viên cảnh sát:
- Đó chính là hai chiến hữu TKKG mà em đang săn. Thằng mập là Kloesen, thằng cận là Karl Máy Tính Điện Tử.
- Không lẽ hai cậu bé nổi tiếng ấy cùng là con trai ông Plockwind…
Tarzan cười khoái chí:
- Tụi nó lừa các anh đấy. Hai bạn em ở thành phố mới đổ bộ đến vùng này. Tụi nó là “quái” mà. Em đã tìm tụi nó suốt hai giờ đồng hồ rồi.
Viên cảnh sát ngơ ngác kể đầu đuôi câu chuyện khiến Tarzan không nỡ cười lớn. Hắn tủm tỉm:
- Khu rừng đang bị cấm cung, nếu tụi nó không nhận ẩu là con cái nhà Plockwind thì cách chi anh thả chúng ra, phải không?
Nhưng Weinschent lại càng thắc mắc:
- Ơ… nhưng tại sao bà chủ lại cho hai cậu bé vào nhà?
- Vừa rồi chính bạn anh có nhận xét là một thằng bạn em trí tuệ khôn ngoan hơn người kia mà. Em đoán là thằng quân sư Karl đã bày ra mưu kế đó để thoát nạn các anh trước, rồi sau đó… biến.
- Ồ không, chưa có thằng oắt con nào ló đầu ra cửa trước lẫn cửa sau. Chúng vẫn ở trong nhà thôi. Tôi bảo đảm như vậy.
Đến phiên Tarzan chưng hửng:
- Ủa?
Một đồng nghiệp của Weinschent nhíu mày:
- Đích thân tôi đã cho xe tuần tra tiến thêm vài mét để dễ dàng quan sát toàn bộ căn nhà. Thì chúng tôi phải đề phòng hai đứa trời gầm đó nhào ra giỡn mặt với chúa sơn lâm lần nữa mà.
Weinschent trầm ngâm:
- Hay là gia chủ bị tụi nhãi dụ khị. Và giờ đây họ đang cùng uống cà phê với nhau? Nhưng tôi khó mà tin như vậy. Vợ chồng Plockwind rất ích kỉ và phách lối…
Tarzan lập tức cảm thấy có gì đó không ổn. Rõ ràng sự hiện diện của hắn ở đây khó mà thoát khỏi cặp mắt tinh tường của Karl và Kloesen, dù cho chúng bị che chắn bởi những bức rèm trong cửa sổ. Hơn nữa, mọi ô cửa sổ các nhà khác đều có người nhìn ra xem sự thể tới đâu rồi. Chỉ riêng nhà Plockwind vẫn im lìm như một nhà mồ. Tại sao vậy cà?
Đột nhiên hắn rùng mình. Chúa ơi, có phải sáng nay tại văn phòng thanh tra Glockner, thanh tra Bluchl đã tiết lộ một tin động trời về hai tên tù vượt ngục? Chớ gì nữa, chính miệng Bluchl đã bô bô rằng một chiếc xe chở tù bị lật do tai nạn giao thông và hai tên lưu manh sừng sỏ đã trốn thoát. Hai thằng ác ôn có tên Hardtke và Fensel, hắn còn nhớ mà.
Trời hỡi, nếu hai thằng tù đã lột súng của những người áp giải và chọn nơi ẩn thân là cánh rừng thì… chúng cũng có thể đột nhập nhà nào đó ở làng Lerchenau lắm chớ!
Tarzan cắn môi. Phải rồi, thanh tra Bluchl đã dặn ông Glockner: “Coi chừng đụng độ tụi tù phạm trong rừng”. Như vậy, rất có thể là hai thằng tù đã chọn nhà Plockwind, thộp cổ vợ chồng gia chủ làm… con tin, hòng thoát nạn. Chúng đương nhiên phải ru rú trong nhà vì cảnh sát ở ngay trước mũi.
“Xui xẻo cho hai thằng Karl và Kloesen”. Tarzan nhủ thầm, giả sử mọi dự đoán của hắn đều đúng thì danh sách “con tin” của bọn ác ôn đã bổ sung thêm hai chiến hữu thân thiết nhất của hắn.
Tarzan vừa định mở miệng thì chiếc Chevrolet kéo theo cái cũi sắt nặng nề đã quay lại. Nino và Robert đang loay hoay trong buồng lái. Khuôn mặt Robert hưng phấn thấy rõ:
- Bắt được Napur chưa?
Weinschent lắc đầu:
- Chưa…
Đoàng…
Người cảnh sát mới nói đúng một chữ bỗng im bặt vì tiếng súng đanh gọn từ bìa rừng. Mọi người tự nhiên lùi lại hồi hộp. Tiếng súng hình như bay ra từ phía sau các bụi cây. Tarzan la lớn:
- Ông Jansen đã ra tay đó. Cẩn thận các anh. Ông Jansen nói rằng con cọp bị trúng đạn vẫn có thể chạy được một trăm mét nữa.
Rồi con hổ xuất hiện. Coi, Napur hùng dũng đi ra ngang tàng hơn bao giờ hết. Nó lừ đừ chiếu tướng mọi người. Rồi bỗng nhiên cặp mắt lừ đừ vụt sáng rực khi nhìn thấy cái cũi sắt quen thuộc. Nó gầm lên dữ dội, chỉ còn biết một mục đích duy nhất: trở về tổ ấm!
Nó nhún tấm thân lừng lững bay vút qua bờ rào nhà Plockwind một cách nhẹ nhàng và đột nhiên… qụy xuống. Cái đầu khổng lồ bắt đầu lắc lư quay mòng mòng. Nó gắng gượng bủn rủn lết vài bước nữa rồi chúi đầu về phía trước bất lực.
Hổ Napur đổ ập xuống với đôi mắt nhắm nghiền. Khỏi phải nói, trong giấc mơ có lẽ nó thấy mình đang tung tăng trong chiếc cũi.
Robert và Nino nhảy cẫng lên tối thiểu cả mét vì mừng rỡ.
Đám cảnh sát thở phào.
Nino reo:
- Ông Jansen bắn trúng nó rồi! Con Napur của chúng ta đã được cứu mạng. Mọi việc ổn cả rồi!
Một viên cảnh sát hỏi:
- Này, bao giờ nó sẽ tỉnh dậy?
Nino sung sướng:
- Nó sẽ chỉ có thể mở mắt trong cũi sắt. Tạ ơn Chúa!
Không khí cực kì cảm động. Mọi người thi nhau hò hét và chạy qua bờ rào. Hầu hết những ngôi nhà làng Lerchenau đều mở tung cửa sổ. Hổ đói Napur từng gieo rắc kinh hoàng giờ nằm im lìm ngoan ngoãn như một chú mèo xiêm.
Đúng lúc ấy, Tarzan hành động.
*
Rõ ràng hắn không còn cơ hội nào để hành động tốt hơn khi thiên hạ đang tập trung vào con mãnh thú. Tarzan lặng lẽ đi như một cái bóng vòng qua đầu hồi bên kia ngôi nhà, hắn biết chắc đây là “đặc vụ” thứ hai sau cuộc đấu trí sinh tử với con cọp Napur. Dù sao thì cũng nhẹ nhàng hơn, Tarzan nghĩ thầm. Hai thằng tội phạm dữ dằn cách mấy vẫn chỉ là con người… nhân loại.
Hắn liếc vô một cánh cửa sổ có kính mờ đang mở hé. Trang trí bên trong đúng là một phòng tắm. Mọi thứ đều màu hồng từ bồn tắm, bồn rửa mặt đến lavabô… chỉ có những chiếc khăn bông là màu nâu lạc lõng.
Nhanh như chớp, Tarzan leo vào cửa sổ và mở cánh cửa bên trong không để xảy ra một âm thanh nhỏ nào. Con mắt hắn ngờ vực trước một hành lang ngắn ngủn. Có tiếng nói ồm ồm. Chà, một giọng đàn ông lạ hoắc phát ra từ đầu hành lang.
Hắn lướt đi êm ru đến một cánh cửa bỏ ngỏ. Trời đất, đó là một căn buồng nhỏ có chiếc tủ kiếng đựng vũ khí. Những khẩu súng săn được bày lồ lộ trong tủ như triển lãm ở viện bảo tàng mini. Một khẩu súng ba nòng làm hắn chú ý.
Tarzan rón rén bước tiếp bằng những ngón chân của loài mèo. Khi hắn sắp tới sảnh thì nghe tiếng giày nện xuống sàn cồm cộp đi ngược lại.
Tarzan ngay lập tức đảo ngược lại căn buồng chứa vũ khí. Hắn kiên nhẫn núp sau cánh cửa.
Tiếng chân mỗi lúc một gần. Một gã đàn ông nào đó đi qua đã khạc nhổ xuống sàn một bãi nước bọt. Một kẻ hành động mất vệ sinh như vậy thì đương nhiên chẳng phải chủ nhà. Gã là một trong hai tên tù sổng chăng?
Tarzan liếc qua khe cửa. Y chang như hắn nghĩ. Coi, một gã to béo, mái tóc vàng rơm bù xù, đang cầm trên tay một khẩu súng lục. Khuôn mặt gã lo âu thấy rõ. Gã tung chân đá cửa phòng tắm. Phát hiện ra cửa sổ không đóng, gã lập tức bước vào chốt lại. Tiếng chân gã ì ạch sang những buồng khác và năm phút sau, tên tội phạm đã đứng trước buồng để vũ khí với vẻ hài lòng. Mọi cánh cửa đều khóa hoặc cài then cẩn thận.
Tiếc rằng gã đã không có một linh tính nào lúc bước vô buồng vũ khí. Khi Fensel vừa đặt tay lên cửa chiếc tủ kiếng mở sẵn thì…
- Bốp!
Trời đất như tối sầm trong đầu gã. Một cái gì đó mạnh như báng súng nện vào gáy làm gã đổ ập xuống sàn bất tỉnh tại chỗ. Trong đầu gã lúc này có tới một tỉ con đom đóm đang bay.
Tarzan vuốt mặt. Mồ hôi trán rịn ra lấm tấm. Hắn tháo sợi dây súng từ khẩu ba nòng trói nghiến hai tay gã tội phạm.
Xong thằng béo Fensel! Tarzan tước khẩu súng lục của gã giấu vào một nơi kín đáo trong tủ đựng vũ khí. Không một giây chậm trễ, hắn nhoài người đến sảnh lớn với khẩu súng ba nòng không nạp đạn. Ê, cửa phòng khách chỉ khép hờ.
Một giọng đàn ông vang lên hăm he:
- Suỵt, tụi bay biết điều thì im lặng tuyệt đối. Bất cứ chuyện gì bên ngoài đều không ảnh hưởng đến số phận tụi bay. Tụi bay vẫn là con tin, hiểu chưa?
Tarzan nhìn qua khe cửa. Hắn điểm danh các nhân sự: hai thằng quái Karl và Kloesen đang bó tay xuôi xị, một cặp vợ chồng có vẻ chênh lệch tuổi tác ghê gớm và một thằng cha mặt mày khả ố. Gã này đứng bên cửa sổ. Rèm kéo kín, nhưng vẫn có thể nhìn xuyên rèm ra ngoài. Đây chính là thằng tù sổng thứ hai, chớ còn phải hỏi. Hắn nghe gã tù sổng làu bàu:
- Lũ ngu xuẩn đang lôi con hổ bị chết vô cũi. Chậc, chậc, con hổ chết thì xẻ thịt chớ sao lại đem vô cũi…
Khúc phim tường thuật của sếp Hardtke bị đứt ngang vì ông Jansen, Zeisig và cô gái Leni đang tiến qua vườn. Gã giật thót mình. Chết mẹ, chẳng lẽ bọn ngoài kia đã phát hiện ra ngôi nhà này là ngôi nhà duy nhất không chịu mở cửa hò reo chăng?
Mặt Hardtke trắng bệch. Khẩu súng lục giắt ở trước bụng, nhưng tay gã không nắm vào súng mà cầm quyết liệt … một chai bia.
Đúng lúc đó Tròn Vo trông thấy Tarzan. Trên gương mặt tròn vành vạnh của nó là cặp mắt mở lớn sửng sốt. Thằng mập hết há hốc mồm rồi lại ngậm. Sợ kẻ thù phát giác, nó giả vờ quay qua hướng khác với nét mặt ngây thơ vô bờ bến.
Tarzan sau khe cửa cũng giật nảy mình. Thằng chiến hữu ruột thịt đã nhìn thấy hắn. Vậy thì còn chờ gì nữa mà không xông vô chĩa súng vào ngực thằng cướp khốn nạn để giải thoát đám con tin kia chớ?
Hắn đã toan động đậy thì Tròn Vo bất ngờ đứng lên. Nó nói như khóc:
- Tôi khát lắm, thưa bà Plockwind. Bà hãy cứu sống tôi bằng cách cho tôi uống ké một ngụm trà!
Thằng mập nói xong là thực hiện liền. Không cần ai cho phép, nó ung dung đi vòng quanh bàn tự chế cho mình một tách trà nóng hổi. Đừng bao giờ hỏi tại sao thằng mập lại… đi vòng, nó phải làm vậy để dễ dàng tiếp cận với khe cửa của đại ca Tarzan chớ sao. Nó nháy mắt với Tarzan chớp nhoáng.
Lúc trở lại vị trí cũ, nó đi sát ngang Hardtke. Tên hung thần cứ giương giương tự đắc nhìn số phận con hổ qua rèm cửa, không coi thằng mập ra một gram nào trên cõi đời này. Tai họa của hắn chính là ở chỗ đó. Hắn đã đánh giá thấp Tròn Vo.
- Chết mày!
Thằng mập hét lớn và hất nguyên tách trà đang muốn sôi sùng sục vô mặt Hardtke gọn ghẽ.
Tên hung thần rú lên vả nhảy lùi lại nhưng đã muộn. Tròn Vo nhanh chóng tước súng khỏi lưng quần gã và phóng ngược ra phía đi-văng trong khi Hardtke còn phải dụi mắt.
Chai bia trên tay tên tù vượt ngục rớt xuống. Gã quờ tay mò mẫm tìm khẩu súng nhưng uổng công.
Tarzan nhảy hai bước ra khỏi cánh cửa la lớn:
- Hoan hô Willi.
Tròn Vo đứng sau đi-văng vẫn còn chưa hoàn hồn. Nó nói lắp bắp:
- Cũng nhờ… nhờ sự có mặt của… của đại ca mà tao mới đủ… can đảm…
Thằng mập định nói thêm là nhờ Tarzan hạ gục tên Fensel nên nó mới trở thành anh hùng bất đắc dĩ. Chắc chắn là đại ca của nó đã cho tên còn lại đo ván nên mới đủng đỉnh lên phòng khách chớ sao. Có điều cái lưỡi nó tự nhiên líu lại. Chuyện đó xét cho cùng cũng thường tình. Hạ một tên trùm thứ dữ như Hardtke mà lưỡi không líu lại thì không phải là một kẻ thường xuyên nhai sôcôla chính hiệu.
- Đại ca!... Coi… chừng!
Sự cảnh giác của Kloesen khá là kịp thời. Gã Hardtke đang xông tới một cách hung hãn bỗng khựng lại vì mũi súng săn lạnh lẽo của Tarzan.
- Cấm nhúc nhích!
Tròn Vo khoái quá cũng hất ngược khẩu súng lục:
- Cấm cử động!
- Đoàng!
Thằng mập vừa nói xong đã rú lên thất đảm, quăng con chó lửa xuống đất. Trời ạ, không hiểu do hào hứng cách nào mà ngón tay nó chạm vô cò súng. May thay nòng súng ngước lên trần nên nạn nhân chỉ là… một chiếc đĩa gốm quý treo phía trên lò sưởi.
Sự kiện xảy ra đột ngột trong lúc ai nấy đều bất ngờ quả là một cơ hội quỷ sứ mang đến cho tên tội phạm. Ê, Hardtke đã bay người tới khẩu súng lục nhanh như cắt.
Nhưng còn lâu gã mới hành động nhanh hơn Tarzan. Tương tự như trường hợp Fensel, một báng súng săn lập tức kết liễu cơn cuồng sát của gã anh chị. Báng súng nện trúng gáy gã chớ còn phải hỏi.
Lúc này tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên dồn dập. Chưa kể chuông cửa reo như điên.
Giọng quen thuộc của cảnh sát Weinschent sốt ruột đằng sau tấm rèm cửa:
- Có chuyện gì vậy? Tôi nghe tiếng súng…
Karl Máy Tính kết thúc không khí nghẹt thở bằng cách bật dậy nhanh như máy. Nó ba chân bốn cẳng mở cửa.
Người đàn bà trẻ tuổi bấy giờ mới quắc mắt về phía ông chồng già. Giọng cô ta đượm vẻ khinh bỉ:
- Cảnh sát gõ cửa mà ông vẫn đứng như trời trồng. Hãy nhìn mấy cậu bé coi, nhà đi săn luôn vỗ ngực là cự phách!
Plockwind còn biết làm gì hơn là cam chịu trước cô vợ - như xưa nay ông vẫn làm.
*
Ngay bữa ăn tối hôm đó, Hardtke và Fensel được ưu tiên có suất ăn trong nhà lao dù các giám thị chưa được thông báo trước. Sau suất ăn từ trên trời rớt xuống thê thảm ấy, chúng có quyền cúi mặt trước vành móng ngựa vì vô số tội mới. Hai thằng bóc lịch trong khám triền miên là chuyện miễn bàn.
Gã tài tử dạy thú có máu nổi loạn Tomasino thì bị tống vô một trại cai nghiện. Ở đó gã sẽ tự sám hối đời mình bằng những li nước lọc tinh khiết chớ không phải là những chai rượu của thần Lưu Linh.
Số phận Napur lại huy hoàng hơn. Con hổ lừng danh được toại nguyện ước mơ của mình. Coi, ngày đầu tiên ở sở thú, Napur đã biết cách ra uy trước hàng ngàn cặp mắt hiếu kì, trong một cái chuồng tuyệt đẹp.
Con mắt xanh lè của nó chỉ hơi khựng lại một chút khi hội ngộ những người quen. Chớ gì nữa, toàn là những con mồi ngày nào của nó. Từ thầy giáo suýt chết Wolfi Keup, cha con ông Glockner – có cả bà mẹ cùng đi, đến Tarzan. Cái nhìn của chúa sơn lâm dừng thật lâu lúc “nghía” Tarzan. Nó có vẻ như đã sực nhớ ra rằng cậu bé khắc tinh đẹp trai này đã từng tặng nó một con heo sữa.
Tiếng Gaby trong veo bên cạnh Tarzan:
- Mẹ thấy Napur không, nó đã biết làm… lành, lánh dữ.
Bà Glockner đặt một tay lên ngực:
- Mẹ thật khó mà tưởng tượng nổi nó đã có lúc suýt hại con gái của mẹ. Con hổ mới đẹp làm sao!
Gaby liếc sang Tarzan. Đại ca của cô có vẻ quyến luyến Napur không thua gì gia đình ông chủ gánh xiếc Zeisig.
Giọng thằng mập lanh lảnh:
- Ai dám nói kì nghỉ hè này không lí thú chớ? Chỉ một tách trà là đủ cho một tên tội phạm đo ván mờ. Không đáng nể sao!
Tarzan bật cười:
- Lại… nói dóc nữa rồi. Hãy đợi đấy. Vì đã hết kì nghỉ đâu, mập!
GIỚI THIỆU TẬP SAU
Tin động trời: TKKG cũng bị trấn lột!
Gần tám ngàn mark tiền ủng hộ quỹ từ thiện Tấm Lòng Vàng của học trò và giáo viên trường nội trú đã bị một kẻ giấu mặt cướp giật ngay trên đường, khi Gaby, Karl và Tròn Vo cùng thầy giáo Roenz áp tải các bao tiền đem nộp nhà băng…
Không biết rằng hắn đang chạm trán với ai, tên cướp nguy hiểm cuối cùng đã phải trả giá đắt cho việc này.
/703
|