- Ẳng, ẳng…
Con Oskar mừng rỡ nhảy chồm lên đón ông thanh tra. Lần đầu tiên trong đời, ông quên vuốt ve con chó và quên cả cởi áo khoác. Ông im lặng trong nỗi hồi hộp của vợ và Tứ quái. Glockner bước thẳng vô phòng khách nhìn băng TKKG lắc đầu:
- Thất bại nặng nề. Đã mất mấy con cá lớn mà còn thiệt hại nữa. Cũng may Seidboldt chỉ bị thương nhẹ.
Ông mệt mỏi nói tiếp:
- Hỏng, hỏng hết tất cả. Lúc đầu chúng tôi phát hiện ra Gorden và Thiebel. Chúng cũng đến để khử Kohaut. Thế rồi Seidboldt đã hô bắt quá sớm, thằng đi đầu hoảng hồn nã luôn một phát đạn. Còn Kohaut lúc đó cũng vừa tới, đã kịp thời núp trong bụi rậm căn nhà đối diện và đã hiểu tất cả. Sau đó nó rút êm và còn gọi phôn đe dọa Leni.
Tròn Vo than thở:
- Vậy là mất tiêu 7777 mark 77 xu của các em bé mồ côi rồi…
Tarzan cảm thấy đầu nóng bừng bừng:
- Chú định bảo vệ cô Leni Stegmueller ra sao ạ?
- Chú đã giao cho trinh sát Heinzelmann túc trực ở nhà cô ấy. Có điều chưa chắc thằng Kohaut đã có dịp ra tay vì đồng bọn của Kohaut cũng đang săn đuổi nó ráo riết. Tối thứ sáu vừa qua, ba thằng đã đón lõng Kohaut và tấn công lầm người chồng chưa cưới của cô Stegmueller. Luật rừng mà.
- Thằng thứ ba là ai vậy? – Kloesen hỏi, rồi nó tự trả lời – À, gã Điển trai thành Viên.
Bà Margot Glockner bưng lại một tách cà phê cho chồng. Ông nhìn vợ âu yếm rồi uống một ngụm lớn. Sắc diện ông đã tươi tỉnh lên.
Glockner quay qua Tứ quái:
- Hiện giờ trên bàn làm việc của chú lại đang có những tờ bạc 100 mark giả. Rất giống tờ bạc thật. Người dân thường khó mà phân biệt được. Các chuyên gia cho biết xuất xứ của chúng là một loại máy photocopy tối tân nhất. Quả là công việc tiếp nối công việc. Thôi, chúc cả nhà ngủ ngon.
Gaby hôn tạm biệt bố. Bà Glockner tiễn chồng ra cửa. Bọn trẻ buồn bã giải tán sau những giờ căng thẳng chờ đợi. Ngày mai lại bắt đầu một tuần học mới.
*
Chiều thứ hai, chỗ kính vỡ nhà Jacoby đã được thay. Bà Johanna, phu nhân ông chủ nhà băng, chờ người thợ sửa kính ra về mới kêu ông quản gia lại dặn dò.
- Tôi phải ra phố đón Britta. Hôm nay con bé học múa ba-lê chắc sẽ về trễ. Trường múa của nó gần khu nhà ga toàn là đám du đãng bụi đời rất đáng ngại nếu qua lại vào ban đêm.
Johannna đứng trước gương, trang điểm nhẹ rồi khoác chiếc áo choàng đỏ lên đường.
Đường chạy ngang nhà ga vốn chỉ dành cho người đi bộ. Bà Johanna Jacoby lái chiếc xe du lịch mini chầm chậm rồi đỗ ở một bên đường. Gần đó có hai thằng choai choai. Một thằng dựa cột đèn nhún nhảy:
- Đẹp bá phát. Ê, người đẹp cho năm mark uống rượu đỡ buồn coi.
- Đồ mất dạy!
Johannna lùi xe vào sát lề đường. Đối với đám lưu manh này, dây dưa một lát là kính xe của bà dám lãnh một hòn đá như chơi. Bà vừa xuống xe là nhận ra có một người đàn ông lạ đứng đằng xa.
Gã đứng ở ngã ba, có lẽ không dính dáng gì đến hai thằng mới lớn mất dạy, nhưng… lợi hại hơn nhiều. Cái nhìn gã lom lom vào bà như muốn ăn tươi nuốt sống. Đường phố lúc này vắng hoe, gã không chiếu tướng Johanna thì chiếu tướng ai kia chớ?
Johanna bước đi thong thả và dừng lại ở cái tủ kính bầy hàng mẫu. Linh tính báo cho bà hay rằng bà đang bị theo dõi. Gã định ăn cắp xe ư? Không dễ đâu. Gã đàn ông có bộ tóc vàng rối bù chẳng có gì phù hợp với khuôn mặt chữ điền, cặp kính đen sùm sụp như muốn giấu đi nét mặt thật của mình.
“Không, không phải ba thằng cướp đeo mặt nạ từng đột nhập vào nhà mình”. Johanna tự nhủ thầm. Tướng tá gã đàn ông này khác hẳn. Hay gã tưởng mình là người quen của gã?
*
Tarzan đã giải quyết xong một lô bài tập trong khi Tròn Vo còn đang toát mồ hôi. Hắn ngó thằng mập mà ái ngại:
- Chiều nay tao có hẹn với Công Chúa. Đợi lát nữa về tao phụ một tay cho.
Tarzan đạp xe vun vút cho kịp giờ hẹn. Coi, cô bé đón hắn trước cửa nhà:
- Mình tưởng bạn không đến…
- Mình đã hứa rồi mà.
- Bạn bỏ bài tập sao?
- Ngồi đau lưng suốt buổi chiều đó, Công Chúa.
- Nếu bạn không đến được thì mẹ sẽ đi cùng mình.
Cô bé treo chiếc túi chứa đồ ăn vào ghi-đông xe. Bữa nay Gaby phải mang đồ ăn đến Tổng nha vì thanh tra Glockner quá bận không về được. Công việc chất như núi.
Gaby tươi tỉnh:
- Mẹ mình đã chuẩn bị cho ba món lợn sữa quay mà ba rất thích. Mẹ mình muốn bạn cũng thử món đặc sản này.
- Ồ, tuyệt quá, nhưng mình còn phải về kí túc xá kẻo nhà trường tưởng mình ở ngoại trú mất.
Đến Tổng nha, hai đứa đi thẳng lên bậc thềm vào hành lang. Cảnh sát ở đây đã quá quen với con gái ông thanh tra và bạn trai của cô bé. Ai dè vừa rẽ trái hai đứa đã hoảng hồn khựng lại. Có chuyện gì xảy ra vậy kìa? Tại sao bà Johanna, mẹ Britta lại có mặt ở chỗ này cùng với nhân viên cảnh sát Heinzelmann mà thanh tra Glockner đã phân công túc trực nhà Bồ Câu Xanh Leni?
Tarzan vồn vã chào:
- Chào cô Jacoby, chào anh Heinzelmann.
Bà Jacoby có vẻ hơi khác, nhìn Tarzan rất lạ. Heinzelmann thì cười rất vui vẻ:
- Chào phò mã tương lai của thanh tra Glockner.
Tarzan như muốn độn thổ xuống đất. Hắn nói lảng:
- Có gì mà anh phải gào tướng lên vậy. Cô Johanna biết em và Gaby mà.
Viên cảnh sát chưng hửng:
- Sao em lại nói vậy. Đây là cô Leni Stegmueller cơ mà.
Trời đất. Hai quái nhìn nhau sửng sốt. Đôi mắt xanh biếc của Gaby chớp lia lịa:
- Lạy Chúa!
Tarzan hỏi gặng:
- Thật không thể hiểu nổi. Xin lỗi cô, thưa cô Leni, cô có phải là chị em sinh đôi với bà Jacoby không ạ?
Bồ Câu Xanh trả lời:
- Không, cậu bé ạ.
- Thế mà cô giống cô Johanna như đúc. Từ khuôn mặt, dáng đi, cho tới chiếc áo choàng đỏ. Gaby đồng ý chớ?
- Đồng ý. Hoàn toàn giống như một cặp song sinh vậy.
Leni Stegmueller tỏ vẻ hơi khó chịu nhưng Tarzan cho rằng cô ta đang ở tình trạng bất ổn vì bị Kohaut đe dọa.
Một ý nghĩ vụt qua đầu hắn như một tia chớp. Trời ạ! Sẽ có lúc tình cờ Kohaut gặp bà Jacoby, gã sẽ tưởng rằng đó là Leni, và thế là…
Hắn nói với cảnh sát Heinzelmann:
- Thành phố này lớn thật, người giống người là chuyện thường. Nhưng lỡ ra, Kohaut chợt gặp bà Jacoby ở ngoài phố, gã sẽ nhầm là cái chắc.
Heinzelmann quay số máy nhà bà Jacoby. Không có ai thưa máy.
Công Chúa hốt hoảng:
- Chiều thứ hai Britta có giờ học múa ba-lê tại trường nghệ thuật gần nhà ga. Mẹ bạn ấy thường xuyên đi đón.
- Chết rồi… Mình đi đây Gaby.
Tarzan bóp chặt tay Gaby. Ngay lập tức hắn phóng ra cửa, để lại sau lưng những ánh mắt sững sờ.
*
Ngoài trời mây mù dày đặc, màn đêm đã xuống. Tarzan đạp xe giữa luồng ánh sáng đỏ cạch bởi sương mù. Hắn có linh tính sẽ đụng độ hai mẹ con Britta “nguyên vẹn” trên sàn tập. Phải đến kịp đó khi chưa xảy ra sự cố gì. Giác quan đặc biệt của một thám tử bẩm sinh chưa bao giờ lừa hắn.
Tarzan chạy như bay. Một rừng đèn màu quảng cáo hắt ra từ các cửa hàng. Trường múa được xây dựng cách đây nhiều thập kỉ tọa lạc cuối con đường đầy rẫy những quán rượu và snack bar. Tụ điểm của những tên du đãng.
“Chậm là… chết”. Hai bên tai Tarzan gió thốc vù vù. Hắn dừng xe trong một khoảng tối cạnh hai ngôi nhà cao tầng cuối con lộ. Đứng bên tủ đựng vòi nước cứu hỏa, hắn có thể nhìn rộng ra xung quanh. Đèn đủ sáng để nhìn xa đến vài thước.
Ở chỗ ngoặt có tiếng chân phụ nữ bước vội. Tarzan căng mắt. Coi, người phụ nữ đã tiến vào bên trong khu nhà. Một bóng đàn ông cao lớn, đội tóc vàng bám riết người đàn bà không rời nửa bước.
Lại còn thế nữa! – Tarzan vội rượt theo.
Con Oskar mừng rỡ nhảy chồm lên đón ông thanh tra. Lần đầu tiên trong đời, ông quên vuốt ve con chó và quên cả cởi áo khoác. Ông im lặng trong nỗi hồi hộp của vợ và Tứ quái. Glockner bước thẳng vô phòng khách nhìn băng TKKG lắc đầu:
- Thất bại nặng nề. Đã mất mấy con cá lớn mà còn thiệt hại nữa. Cũng may Seidboldt chỉ bị thương nhẹ.
Ông mệt mỏi nói tiếp:
- Hỏng, hỏng hết tất cả. Lúc đầu chúng tôi phát hiện ra Gorden và Thiebel. Chúng cũng đến để khử Kohaut. Thế rồi Seidboldt đã hô bắt quá sớm, thằng đi đầu hoảng hồn nã luôn một phát đạn. Còn Kohaut lúc đó cũng vừa tới, đã kịp thời núp trong bụi rậm căn nhà đối diện và đã hiểu tất cả. Sau đó nó rút êm và còn gọi phôn đe dọa Leni.
Tròn Vo than thở:
- Vậy là mất tiêu 7777 mark 77 xu của các em bé mồ côi rồi…
Tarzan cảm thấy đầu nóng bừng bừng:
- Chú định bảo vệ cô Leni Stegmueller ra sao ạ?
- Chú đã giao cho trinh sát Heinzelmann túc trực ở nhà cô ấy. Có điều chưa chắc thằng Kohaut đã có dịp ra tay vì đồng bọn của Kohaut cũng đang săn đuổi nó ráo riết. Tối thứ sáu vừa qua, ba thằng đã đón lõng Kohaut và tấn công lầm người chồng chưa cưới của cô Stegmueller. Luật rừng mà.
- Thằng thứ ba là ai vậy? – Kloesen hỏi, rồi nó tự trả lời – À, gã Điển trai thành Viên.
Bà Margot Glockner bưng lại một tách cà phê cho chồng. Ông nhìn vợ âu yếm rồi uống một ngụm lớn. Sắc diện ông đã tươi tỉnh lên.
Glockner quay qua Tứ quái:
- Hiện giờ trên bàn làm việc của chú lại đang có những tờ bạc 100 mark giả. Rất giống tờ bạc thật. Người dân thường khó mà phân biệt được. Các chuyên gia cho biết xuất xứ của chúng là một loại máy photocopy tối tân nhất. Quả là công việc tiếp nối công việc. Thôi, chúc cả nhà ngủ ngon.
Gaby hôn tạm biệt bố. Bà Glockner tiễn chồng ra cửa. Bọn trẻ buồn bã giải tán sau những giờ căng thẳng chờ đợi. Ngày mai lại bắt đầu một tuần học mới.
*
Chiều thứ hai, chỗ kính vỡ nhà Jacoby đã được thay. Bà Johanna, phu nhân ông chủ nhà băng, chờ người thợ sửa kính ra về mới kêu ông quản gia lại dặn dò.
- Tôi phải ra phố đón Britta. Hôm nay con bé học múa ba-lê chắc sẽ về trễ. Trường múa của nó gần khu nhà ga toàn là đám du đãng bụi đời rất đáng ngại nếu qua lại vào ban đêm.
Johannna đứng trước gương, trang điểm nhẹ rồi khoác chiếc áo choàng đỏ lên đường.
Đường chạy ngang nhà ga vốn chỉ dành cho người đi bộ. Bà Johanna Jacoby lái chiếc xe du lịch mini chầm chậm rồi đỗ ở một bên đường. Gần đó có hai thằng choai choai. Một thằng dựa cột đèn nhún nhảy:
- Đẹp bá phát. Ê, người đẹp cho năm mark uống rượu đỡ buồn coi.
- Đồ mất dạy!
Johannna lùi xe vào sát lề đường. Đối với đám lưu manh này, dây dưa một lát là kính xe của bà dám lãnh một hòn đá như chơi. Bà vừa xuống xe là nhận ra có một người đàn ông lạ đứng đằng xa.
Gã đứng ở ngã ba, có lẽ không dính dáng gì đến hai thằng mới lớn mất dạy, nhưng… lợi hại hơn nhiều. Cái nhìn gã lom lom vào bà như muốn ăn tươi nuốt sống. Đường phố lúc này vắng hoe, gã không chiếu tướng Johanna thì chiếu tướng ai kia chớ?
Johanna bước đi thong thả và dừng lại ở cái tủ kính bầy hàng mẫu. Linh tính báo cho bà hay rằng bà đang bị theo dõi. Gã định ăn cắp xe ư? Không dễ đâu. Gã đàn ông có bộ tóc vàng rối bù chẳng có gì phù hợp với khuôn mặt chữ điền, cặp kính đen sùm sụp như muốn giấu đi nét mặt thật của mình.
“Không, không phải ba thằng cướp đeo mặt nạ từng đột nhập vào nhà mình”. Johanna tự nhủ thầm. Tướng tá gã đàn ông này khác hẳn. Hay gã tưởng mình là người quen của gã?
*
Tarzan đã giải quyết xong một lô bài tập trong khi Tròn Vo còn đang toát mồ hôi. Hắn ngó thằng mập mà ái ngại:
- Chiều nay tao có hẹn với Công Chúa. Đợi lát nữa về tao phụ một tay cho.
Tarzan đạp xe vun vút cho kịp giờ hẹn. Coi, cô bé đón hắn trước cửa nhà:
- Mình tưởng bạn không đến…
- Mình đã hứa rồi mà.
- Bạn bỏ bài tập sao?
- Ngồi đau lưng suốt buổi chiều đó, Công Chúa.
- Nếu bạn không đến được thì mẹ sẽ đi cùng mình.
Cô bé treo chiếc túi chứa đồ ăn vào ghi-đông xe. Bữa nay Gaby phải mang đồ ăn đến Tổng nha vì thanh tra Glockner quá bận không về được. Công việc chất như núi.
Gaby tươi tỉnh:
- Mẹ mình đã chuẩn bị cho ba món lợn sữa quay mà ba rất thích. Mẹ mình muốn bạn cũng thử món đặc sản này.
- Ồ, tuyệt quá, nhưng mình còn phải về kí túc xá kẻo nhà trường tưởng mình ở ngoại trú mất.
Đến Tổng nha, hai đứa đi thẳng lên bậc thềm vào hành lang. Cảnh sát ở đây đã quá quen với con gái ông thanh tra và bạn trai của cô bé. Ai dè vừa rẽ trái hai đứa đã hoảng hồn khựng lại. Có chuyện gì xảy ra vậy kìa? Tại sao bà Johanna, mẹ Britta lại có mặt ở chỗ này cùng với nhân viên cảnh sát Heinzelmann mà thanh tra Glockner đã phân công túc trực nhà Bồ Câu Xanh Leni?
Tarzan vồn vã chào:
- Chào cô Jacoby, chào anh Heinzelmann.
Bà Jacoby có vẻ hơi khác, nhìn Tarzan rất lạ. Heinzelmann thì cười rất vui vẻ:
- Chào phò mã tương lai của thanh tra Glockner.
Tarzan như muốn độn thổ xuống đất. Hắn nói lảng:
- Có gì mà anh phải gào tướng lên vậy. Cô Johanna biết em và Gaby mà.
Viên cảnh sát chưng hửng:
- Sao em lại nói vậy. Đây là cô Leni Stegmueller cơ mà.
Trời đất. Hai quái nhìn nhau sửng sốt. Đôi mắt xanh biếc của Gaby chớp lia lịa:
- Lạy Chúa!
Tarzan hỏi gặng:
- Thật không thể hiểu nổi. Xin lỗi cô, thưa cô Leni, cô có phải là chị em sinh đôi với bà Jacoby không ạ?
Bồ Câu Xanh trả lời:
- Không, cậu bé ạ.
- Thế mà cô giống cô Johanna như đúc. Từ khuôn mặt, dáng đi, cho tới chiếc áo choàng đỏ. Gaby đồng ý chớ?
- Đồng ý. Hoàn toàn giống như một cặp song sinh vậy.
Leni Stegmueller tỏ vẻ hơi khó chịu nhưng Tarzan cho rằng cô ta đang ở tình trạng bất ổn vì bị Kohaut đe dọa.
Một ý nghĩ vụt qua đầu hắn như một tia chớp. Trời ạ! Sẽ có lúc tình cờ Kohaut gặp bà Jacoby, gã sẽ tưởng rằng đó là Leni, và thế là…
Hắn nói với cảnh sát Heinzelmann:
- Thành phố này lớn thật, người giống người là chuyện thường. Nhưng lỡ ra, Kohaut chợt gặp bà Jacoby ở ngoài phố, gã sẽ nhầm là cái chắc.
Heinzelmann quay số máy nhà bà Jacoby. Không có ai thưa máy.
Công Chúa hốt hoảng:
- Chiều thứ hai Britta có giờ học múa ba-lê tại trường nghệ thuật gần nhà ga. Mẹ bạn ấy thường xuyên đi đón.
- Chết rồi… Mình đi đây Gaby.
Tarzan bóp chặt tay Gaby. Ngay lập tức hắn phóng ra cửa, để lại sau lưng những ánh mắt sững sờ.
*
Ngoài trời mây mù dày đặc, màn đêm đã xuống. Tarzan đạp xe giữa luồng ánh sáng đỏ cạch bởi sương mù. Hắn có linh tính sẽ đụng độ hai mẹ con Britta “nguyên vẹn” trên sàn tập. Phải đến kịp đó khi chưa xảy ra sự cố gì. Giác quan đặc biệt của một thám tử bẩm sinh chưa bao giờ lừa hắn.
Tarzan chạy như bay. Một rừng đèn màu quảng cáo hắt ra từ các cửa hàng. Trường múa được xây dựng cách đây nhiều thập kỉ tọa lạc cuối con đường đầy rẫy những quán rượu và snack bar. Tụ điểm của những tên du đãng.
“Chậm là… chết”. Hai bên tai Tarzan gió thốc vù vù. Hắn dừng xe trong một khoảng tối cạnh hai ngôi nhà cao tầng cuối con lộ. Đứng bên tủ đựng vòi nước cứu hỏa, hắn có thể nhìn rộng ra xung quanh. Đèn đủ sáng để nhìn xa đến vài thước.
Ở chỗ ngoặt có tiếng chân phụ nữ bước vội. Tarzan căng mắt. Coi, người phụ nữ đã tiến vào bên trong khu nhà. Một bóng đàn ông cao lớn, đội tóc vàng bám riết người đàn bà không rời nửa bước.
Lại còn thế nữa! – Tarzan vội rượt theo.
/703
|