Lúc chạy tới quảng trường trước Tòa Thị Chính, Tarzan bỗng bảo hai chiến hữu:
- Nếu rẽ trái, tụi mình sẽ rút ngắn chặng đường được chừng 500 mét. Còn nếu đi thẳng, sẽ qua đại lộ Scholl. Tao nghĩ tụ mình nên đi thẳng. Bà Gertrud Vossburger cần được che chở, và tụi mình đã hứa – không nên quên điều đó chỉ vì tụi mình vừa qua một ngày vui. Tụi mày nghĩ sao?
Ba quái đạp xe theo đường đại lộ Scholl. Tarzan thả lỏng guồng chân vì biệt thự số 12 đã thấp thoáng trước mặt. Ái chà, trong nhà đèn đuốc chẳng thấy. Không lẽ họ đã đi ngủ?
Y hệt như một ngôi nhà ma. Tarzan ra hiệu cho hai quái dừng xe. Thăm gia chủ giờ này quả là không ổn, nhưng không ghé vào hắn cảm thấy có gì đó thật không yên tâm.
Hắn vừa dợm nhảy lên bao lơn đã bất ngờ khựng chân lại. Trời ạ, một tia sáng đèn pin phát ra yếu ớt như có ai lấy tay che bớt, đang di động ở tầng hai, phía sau rèm cửa sổ, xa dần rồi tắt ngấm. Tarzan lập tức khom người xuống, vọt nhanh qua bao lơn tới sát tường nhà. Rõ ràng một chủ nhân như Rudolf không bao giờ rọi đèn pin lấm lét như vậy. Tại sao gã không dám bật đèn sáng trưng chớ?
Và hắn ngớ người. Coi, cửa kính từ bao lơn vào nhà đã bị cắt một nửa hình tròn ngang tầm nắm đấm chốt cửa. Cánh cửa hé cỡ hơn gang tay. Tarzan không một chút chần chờ lủi về phía sau vẫy tay kêu các bạn.
- Ê, có một tên đạo chích trong đó.
- Hả?
- Giấu xe đi và đứng ngoài cảnh giác, đợi tao thám thính. Có gì chúng ta sẽ phôn cho thanh tra Glockner sau.
- Chúa ơi!
Trong nháy mắt, Tarzan đã quay lại vị trí cũ. Hắn mở rộng khe cửa êm ru, lách vào, nghe ngóng chờ cho tới lúc mắt đã quen với bóng tối. Sau đó, hắn lên thang gác. Ánh trăng hạ tuần mờ nhạt làm khung cảnh càng thêm rùng rợn.
Tarzan đi theo một hành lang có nhiều cửa dẫn vào các phòng. Một trong những cánh cửa sau cùng mở toang. Té ra là một buồng thay quần áo hẹp, hai bên tường là các tủ đựng đồ. Từ buồng này, Tarzan có quyền rung đùi nhấm nháp tiếng động ở phòng bên cạnh qua cánh cửa hờ hững để ngỏ thông giữa hai phòng. Còn phải hỏi, gã đạo chích đang thở hồng hộc ở phòng sát bên chớ sao.
Một tia sáng của đèn pin lọt qua cánh cửa khép hờ hắt đến chân Tarzan. Hắn mon men tới cửa, bàng hoàng liếc qua khe.
Ê, trong phòng ngủ của bà Vossburger – Tarzan đoán vậy qua cách bài trí – tên trộm ung dung ngồi trên giường rọi đèn tứ phía và nhịp nhịp giò thỏa mãn, vẻ như đang chờ đợi điều gì. Cái tướng to béo với bộ mặt nung núc thịt của gã giống như một thằng hề hơn là một tên trộm. Ánh đèn pin lướt trên tường và đứng sựng trước cái két kim loại óng ánh. Có lẽ gã đành chịu bó tay trước cái két có mã số này.
Tên trộm nhếch môi hất bức tranh sơn dầu vốn được treo che cửa két từ trên giường xuống đất rồi giơ tay phải lên. Trong tay gã là một khẩu súng lục cỡ nhỏ. Gã hậm hực chĩa “con chó lửa” vô cái két và… bóp cò: Cách! Cách! Cách! Cách! Tarzan sửng sốt vì không nghe tiếng nổ phát ra. Bốn lần xiết cò của gã đều không nhả đạn. Trời đất, cứ như là chuyện giỡn. Không lẽ gã đi ăn trộm nhà người khác mà lại vác theo một món… đồ chơi.
Gã đạo chích cúi nhìn khẩu Colt 45 không có đạn làu bàu:
- Chán quá, bao giờ nhà ngươi mới chịu về cho hả Vossburger? Quỷ tha ma bắt cái trò bày đặt chó chết này đi! Ôi, tao chỉ muốn về trước khi các quán nhậu đóng cửa…
Chuyện quái quỷ gì vậy cà? Tarzan hồi hộp. Hắn nên xông ngay vào tên trộm, chứng tỏ cho gã biết thế nào là một võ sĩ Judo lợi hại, hay là…
Cả hai đột nhiên cùng nghe thấy, và cùng cứng người lại.
Cửa nhà dưới kia mở ra.
Vợ chồng Vossburger đã về!
Tên trộm lập tức tắt đèn pin cái rụp và nhanh nhẹn chụp kín đầu bằng một chiếc nón kéo xuống tận cằm. Gã lủi như chuột vô góc tối giữa tủ áo và cửa sổ.
Bây giờ thì tiếng chân người đã nện mạnh trên thang gác. Giọng bà Gertrud như rên:
- … nhưng mà Rudolf, em không chịu nổi không khí của các bạn anh, em phải về…
Tiếng ông chồng độp lại nặng trịch:
- Ít nhất thì cô cũng ráng chịu lấy một buổi đi chơi cho đến đầu đến đũa chớ!
- Chính anh thừa biết…
- Câm mồm ngay. Cô quả là đồ vô tích sự.
- Chao ơi Rudolf, hồi nãy anh đã thề thốt với em, quỳ xuống van lạy em. Vậy mà cuối cùng anh vẫn chứng nào tật ấy…
- Im ngay. Tôi ngấy tận cổ rồi. Thêm nữa, tôi đang nhức đầu đây. Ê, thuốc Aspirin cô để đâu hả? Trong phòng phải không? Vô lấy cho tôi…
Vợ chồng Vossburger tới cửa chính của phòng ngủ, thẳng từ hành lang vào. Tarzan nấp kĩ sau một giá áo treo đầy măng-tô hồi hộp đợi.
Đèn trong phòng bật lên. Tiếng bà Gertrud mỏi mệt:
- Thuốc trên bàn trang điểm… Á…
Sau tiếng rú kinh hoàng của bà vợ đáng thương, Tarzan nghe tên trộm gầm gừ:
- Đưa tay khỏi đầu và cấm nhúc nhích!
Tarzan liếc qua cửa. Kia kìa, bà Gertrud đã đưa tay lên cao.
Chồng bà, một gã đàn ông cao lớn mặc áo khoác mùa hè thì… lim dim mắt nhìn tên trộm. Gã cũng giơ tay nhưng chỉ tới ngang vai, với một nụ cười lạnh lẽo và ác độc nơi khóe miệng.
Rõ ràng gã chồng không sợ. Có lí nào gã biết trước khẩu Colt không nạp đạn? Tarzan đang thắc mắc trong bụng thì giọng mỉa mai của người chồng vang lên:
- Ông muốn gì đây, thưa sư phụ?
- Muốn gì hả? Tao không mở được cái két. Đưa chìa khóa đây, lẹ lên!
- Chìa khóa ư? Trong cái tủ đầu giường kia!
Giọng tên trộm ngạc nhiên thấy rõ sau lớp che mặt:
- Cááái gììì?
- Nào xin mời. Ông hãy cứ làm cái điều mà ông định làm, thưa sư phụ.
Quả nhiên tên trộm quay sang cái tủ đầu giường, lưng xây về hai người kia. Ngay lúc đó, tay phải Vossburger thọc vô túi áo khoác nhanh như chớp. Mọi việc xảy ra chớp nhoáng khiến Tarzan sững sờ.
Hắn giật tung cửa, nhào đến như một luồng điện xẹt, thét lớn:
- Không được bắn!
Khẩu súng Vossburger vừa rút khỏi túi đã nhanh chóng đổi… mục tiêu. Thay vì chĩa vào lưng tên trộm, gã vẫy thẳng vô mặt Tarzan. Trong lúc Gertrud rú lên như sắp điên đến nơi thì Tarzan đã phản xạ để… tồn tại. Hắn nhảy bổ vào Vossburger dùng một đòn cận chiến gạt phắt cánh tay gã.
Đoàng! Mùi khói súng khét lẹt. Tarzan húc bật Vossburger ra phía sau, đồng thời giật phắt lấy khẩu súng. Coi, Vossburger ngã bổ chửng ra giường, mặt co rúm ngó viên đạn dính vô tường với hai khóe mép co giật.
Bà Gertrud cứ gào lên từng hồi như ma nhập khiến Tarzan bực bội. Hắn quát:
- Thôi nào! Bà không nhận ra tôi sao bà Vossburger?
Mắt người đàn bà thất thần. Mặc kệ bà ta, Tarzan chĩa súng vào tên trộm đang run lẩy bẩy vì một loạt sự cố xảy ra khác với kịch bản gã đã học thuộc.
- Đừng giật kinh phong nữa, ông bạn. Trò chơi đã kết thúc. Tôi vừa cứu mạng ông bạn đó, hiểu chưa?
Hắn nhìn sang Vossburger khinh bỉ:
- Không có tôi thì ông bạn đã nếm mùi “kẹo đồng” của gã đàn ông bẩn thỉu này. Không riêng gì tôi đã núp và chứng kiến, mà cả gã cũng biết tỏng là súng của ông bạn không nạp đạn. Cho nên gã không ngần ngại thừa cơ ông bạn quay lưng tính hạ thủ ông bạn…
Tên trộm buông rơi khẩu súng há hốc mồm. Gã thẫn thờ đưa hai tay lên đầu lột chiếc nón trùm mặt ra. Nét mặt gã biến đổi ghê gớm. Giọng gã như vọng từ áo quan ra:
- Rudolf Vossburger. Mày là thằng phản phé. Mày đã thủ sẵn một khẩu súng để giết tao. Mày đã phá hủy hợp đồng… Mày…
Gã bỗng gào lên với một âm lượng mà đến ngọn đèn trên trần cũng chao đảo:
- Mày đúng là đồ con heo! Đồ óc chó! Bây giờ thì tao đã giác ngộ. Mày là một thằng sát nhân đã lợi dụng tao vào phi vụ chôm chỉa tiền bạc của vợ mày. Nhưng mày lại tính thịt cả tao. Cớ sao tao phải chết vì mớ của mày cướp chớ, quân chó má???
Mặt Vossburger tái xanh như tàu lá héo trong khi tên trộm vẫn không ngừng cơn thịnh nộ. Vốn là một kẻ lưu manh chuyên nghiệp, gã trộm suy diễn ngay chóc màn kịch của Vossburger không mấy khó khăn. Gã gào tiếp:
- Thôi, tao hiểu rồi. Nếu cậu này không xuất hiện thì giờ đây trên sàn nhà đã có hai xác chết. Mày bắn tao xong sẽ đến lượt mụ vợ mày. Mày sẽ khai trước cảnh sát là tao giết bà ta. Đổ tội cho một kẻ tội lỗi đã chết thì đơn giản quá mà! Sao? Thằng chó đẻ, mày định làm thịt vợ mày bằng cách nào? Mày thẩy “đồ chơi” trong túi ra mau! Tao dám chắc là mày còn nhét một hung khí trong túi áo khoác…
Vossburger cứng đờ người. Rồi khối thịt đồ sộ như khúc củi ấy bỗng nhảy dựng vì tiếng quát của Tarzan:
- Nào, hãy lộn các túi ra, ông Vossburger!
Mồ hôi Vossburger toát ra từ mọi lỗ chân lông. Gã run rẩy rút bàn tay trái từ túi áo khoác ra. Một thanh sắt nặng trịch rơi thịch xuống tấm thảm.
Đúng lúc đó bà Gertrud đã té lăn ra bất tỉnh.
Số phận tên trộm lẫn gã chồng gian ác đều được định đoạt êm thấm. Coi, tiếng Tròn Vo oang oang từ phía cầu thang:
- Mày có cần tụi tao không, đại ca? Chuyện gì vậy? Tụi tao nghe như có tiếng súng nổ hả?
- Có, có! Mày và Karl làm ơn chạy lại máy điện thoại ở gần cửa ra vào. Báo cho thanh tra Glockner rằng tụi mình vừa tóm được một tên trộm và một quý ngài giết vợ… hụt.
*
Thanh tra Glockner và đội săn bắt cướp xuất hiện với còng số 8 tóm cổ Rudolf vô trại giam. Tên bẩn thỉu này không có lí do gì không phun sạch, gã khai ra cả ả tòng phạm kiêm tình nhân Sigrid Jungfell và năm phút sau ả cựu tiếp viên snack bar cũng vô khám. Riêng tên trộm ngu đần có tên là Erwin Epstein cũng được cảnh sát dàn xếp cho một chỗ ăn ngủ trong tù để chờ ngày ra tòa.
Ba quái “quá giang” ông Glockner về Tổng nha cảnh sát. Trong văn phòng làm việc, “bố già” đi qua đi lại liên tục:
- Đêm nay các con đã chứng kiến sự sa đọa của một con người. Chà, nếu không có sự can thiệp bất ngờ của các con, có lẽ hai mạng người lúc này đã hồn lìa khỏi xác.
Tròn Vo lanh chanh:
- Tuy nhiên không phải ai cũng sa đọa như thằng Rudolf hoặc khốn khổ như bà vợ gã. Như tụi cháu nè chú, tụi cháu luôn sống lành mạnh, và ngày mai…
Ông thanh tra nhìn bọn trẻ trìu mến:
- Ừ… ừm, chú biết ngày mai các con sẽ chu du trên khinh khí cầu. Gaby đã khoe với chú điều đó. Chú chỉ ân hận là các con đã gặp phải vụ này sau một ngày picnic tươi đẹp tại làng Baumldore. Thôi nào, xin mời ba thám tử về ngủ. Chúc lành các con về chuyến du ngoạn bầu trời ngày mai.
- Nếu rẽ trái, tụi mình sẽ rút ngắn chặng đường được chừng 500 mét. Còn nếu đi thẳng, sẽ qua đại lộ Scholl. Tao nghĩ tụ mình nên đi thẳng. Bà Gertrud Vossburger cần được che chở, và tụi mình đã hứa – không nên quên điều đó chỉ vì tụi mình vừa qua một ngày vui. Tụi mày nghĩ sao?
Ba quái đạp xe theo đường đại lộ Scholl. Tarzan thả lỏng guồng chân vì biệt thự số 12 đã thấp thoáng trước mặt. Ái chà, trong nhà đèn đuốc chẳng thấy. Không lẽ họ đã đi ngủ?
Y hệt như một ngôi nhà ma. Tarzan ra hiệu cho hai quái dừng xe. Thăm gia chủ giờ này quả là không ổn, nhưng không ghé vào hắn cảm thấy có gì đó thật không yên tâm.
Hắn vừa dợm nhảy lên bao lơn đã bất ngờ khựng chân lại. Trời ạ, một tia sáng đèn pin phát ra yếu ớt như có ai lấy tay che bớt, đang di động ở tầng hai, phía sau rèm cửa sổ, xa dần rồi tắt ngấm. Tarzan lập tức khom người xuống, vọt nhanh qua bao lơn tới sát tường nhà. Rõ ràng một chủ nhân như Rudolf không bao giờ rọi đèn pin lấm lét như vậy. Tại sao gã không dám bật đèn sáng trưng chớ?
Và hắn ngớ người. Coi, cửa kính từ bao lơn vào nhà đã bị cắt một nửa hình tròn ngang tầm nắm đấm chốt cửa. Cánh cửa hé cỡ hơn gang tay. Tarzan không một chút chần chờ lủi về phía sau vẫy tay kêu các bạn.
- Ê, có một tên đạo chích trong đó.
- Hả?
- Giấu xe đi và đứng ngoài cảnh giác, đợi tao thám thính. Có gì chúng ta sẽ phôn cho thanh tra Glockner sau.
- Chúa ơi!
Trong nháy mắt, Tarzan đã quay lại vị trí cũ. Hắn mở rộng khe cửa êm ru, lách vào, nghe ngóng chờ cho tới lúc mắt đã quen với bóng tối. Sau đó, hắn lên thang gác. Ánh trăng hạ tuần mờ nhạt làm khung cảnh càng thêm rùng rợn.
Tarzan đi theo một hành lang có nhiều cửa dẫn vào các phòng. Một trong những cánh cửa sau cùng mở toang. Té ra là một buồng thay quần áo hẹp, hai bên tường là các tủ đựng đồ. Từ buồng này, Tarzan có quyền rung đùi nhấm nháp tiếng động ở phòng bên cạnh qua cánh cửa hờ hững để ngỏ thông giữa hai phòng. Còn phải hỏi, gã đạo chích đang thở hồng hộc ở phòng sát bên chớ sao.
Một tia sáng của đèn pin lọt qua cánh cửa khép hờ hắt đến chân Tarzan. Hắn mon men tới cửa, bàng hoàng liếc qua khe.
Ê, trong phòng ngủ của bà Vossburger – Tarzan đoán vậy qua cách bài trí – tên trộm ung dung ngồi trên giường rọi đèn tứ phía và nhịp nhịp giò thỏa mãn, vẻ như đang chờ đợi điều gì. Cái tướng to béo với bộ mặt nung núc thịt của gã giống như một thằng hề hơn là một tên trộm. Ánh đèn pin lướt trên tường và đứng sựng trước cái két kim loại óng ánh. Có lẽ gã đành chịu bó tay trước cái két có mã số này.
Tên trộm nhếch môi hất bức tranh sơn dầu vốn được treo che cửa két từ trên giường xuống đất rồi giơ tay phải lên. Trong tay gã là một khẩu súng lục cỡ nhỏ. Gã hậm hực chĩa “con chó lửa” vô cái két và… bóp cò: Cách! Cách! Cách! Cách! Tarzan sửng sốt vì không nghe tiếng nổ phát ra. Bốn lần xiết cò của gã đều không nhả đạn. Trời đất, cứ như là chuyện giỡn. Không lẽ gã đi ăn trộm nhà người khác mà lại vác theo một món… đồ chơi.
Gã đạo chích cúi nhìn khẩu Colt 45 không có đạn làu bàu:
- Chán quá, bao giờ nhà ngươi mới chịu về cho hả Vossburger? Quỷ tha ma bắt cái trò bày đặt chó chết này đi! Ôi, tao chỉ muốn về trước khi các quán nhậu đóng cửa…
Chuyện quái quỷ gì vậy cà? Tarzan hồi hộp. Hắn nên xông ngay vào tên trộm, chứng tỏ cho gã biết thế nào là một võ sĩ Judo lợi hại, hay là…
Cả hai đột nhiên cùng nghe thấy, và cùng cứng người lại.
Cửa nhà dưới kia mở ra.
Vợ chồng Vossburger đã về!
Tên trộm lập tức tắt đèn pin cái rụp và nhanh nhẹn chụp kín đầu bằng một chiếc nón kéo xuống tận cằm. Gã lủi như chuột vô góc tối giữa tủ áo và cửa sổ.
Bây giờ thì tiếng chân người đã nện mạnh trên thang gác. Giọng bà Gertrud như rên:
- … nhưng mà Rudolf, em không chịu nổi không khí của các bạn anh, em phải về…
Tiếng ông chồng độp lại nặng trịch:
- Ít nhất thì cô cũng ráng chịu lấy một buổi đi chơi cho đến đầu đến đũa chớ!
- Chính anh thừa biết…
- Câm mồm ngay. Cô quả là đồ vô tích sự.
- Chao ơi Rudolf, hồi nãy anh đã thề thốt với em, quỳ xuống van lạy em. Vậy mà cuối cùng anh vẫn chứng nào tật ấy…
- Im ngay. Tôi ngấy tận cổ rồi. Thêm nữa, tôi đang nhức đầu đây. Ê, thuốc Aspirin cô để đâu hả? Trong phòng phải không? Vô lấy cho tôi…
Vợ chồng Vossburger tới cửa chính của phòng ngủ, thẳng từ hành lang vào. Tarzan nấp kĩ sau một giá áo treo đầy măng-tô hồi hộp đợi.
Đèn trong phòng bật lên. Tiếng bà Gertrud mỏi mệt:
- Thuốc trên bàn trang điểm… Á…
Sau tiếng rú kinh hoàng của bà vợ đáng thương, Tarzan nghe tên trộm gầm gừ:
- Đưa tay khỏi đầu và cấm nhúc nhích!
Tarzan liếc qua cửa. Kia kìa, bà Gertrud đã đưa tay lên cao.
Chồng bà, một gã đàn ông cao lớn mặc áo khoác mùa hè thì… lim dim mắt nhìn tên trộm. Gã cũng giơ tay nhưng chỉ tới ngang vai, với một nụ cười lạnh lẽo và ác độc nơi khóe miệng.
Rõ ràng gã chồng không sợ. Có lí nào gã biết trước khẩu Colt không nạp đạn? Tarzan đang thắc mắc trong bụng thì giọng mỉa mai của người chồng vang lên:
- Ông muốn gì đây, thưa sư phụ?
- Muốn gì hả? Tao không mở được cái két. Đưa chìa khóa đây, lẹ lên!
- Chìa khóa ư? Trong cái tủ đầu giường kia!
Giọng tên trộm ngạc nhiên thấy rõ sau lớp che mặt:
- Cááái gììì?
- Nào xin mời. Ông hãy cứ làm cái điều mà ông định làm, thưa sư phụ.
Quả nhiên tên trộm quay sang cái tủ đầu giường, lưng xây về hai người kia. Ngay lúc đó, tay phải Vossburger thọc vô túi áo khoác nhanh như chớp. Mọi việc xảy ra chớp nhoáng khiến Tarzan sững sờ.
Hắn giật tung cửa, nhào đến như một luồng điện xẹt, thét lớn:
- Không được bắn!
Khẩu súng Vossburger vừa rút khỏi túi đã nhanh chóng đổi… mục tiêu. Thay vì chĩa vào lưng tên trộm, gã vẫy thẳng vô mặt Tarzan. Trong lúc Gertrud rú lên như sắp điên đến nơi thì Tarzan đã phản xạ để… tồn tại. Hắn nhảy bổ vào Vossburger dùng một đòn cận chiến gạt phắt cánh tay gã.
Đoàng! Mùi khói súng khét lẹt. Tarzan húc bật Vossburger ra phía sau, đồng thời giật phắt lấy khẩu súng. Coi, Vossburger ngã bổ chửng ra giường, mặt co rúm ngó viên đạn dính vô tường với hai khóe mép co giật.
Bà Gertrud cứ gào lên từng hồi như ma nhập khiến Tarzan bực bội. Hắn quát:
- Thôi nào! Bà không nhận ra tôi sao bà Vossburger?
Mắt người đàn bà thất thần. Mặc kệ bà ta, Tarzan chĩa súng vào tên trộm đang run lẩy bẩy vì một loạt sự cố xảy ra khác với kịch bản gã đã học thuộc.
- Đừng giật kinh phong nữa, ông bạn. Trò chơi đã kết thúc. Tôi vừa cứu mạng ông bạn đó, hiểu chưa?
Hắn nhìn sang Vossburger khinh bỉ:
- Không có tôi thì ông bạn đã nếm mùi “kẹo đồng” của gã đàn ông bẩn thỉu này. Không riêng gì tôi đã núp và chứng kiến, mà cả gã cũng biết tỏng là súng của ông bạn không nạp đạn. Cho nên gã không ngần ngại thừa cơ ông bạn quay lưng tính hạ thủ ông bạn…
Tên trộm buông rơi khẩu súng há hốc mồm. Gã thẫn thờ đưa hai tay lên đầu lột chiếc nón trùm mặt ra. Nét mặt gã biến đổi ghê gớm. Giọng gã như vọng từ áo quan ra:
- Rudolf Vossburger. Mày là thằng phản phé. Mày đã thủ sẵn một khẩu súng để giết tao. Mày đã phá hủy hợp đồng… Mày…
Gã bỗng gào lên với một âm lượng mà đến ngọn đèn trên trần cũng chao đảo:
- Mày đúng là đồ con heo! Đồ óc chó! Bây giờ thì tao đã giác ngộ. Mày là một thằng sát nhân đã lợi dụng tao vào phi vụ chôm chỉa tiền bạc của vợ mày. Nhưng mày lại tính thịt cả tao. Cớ sao tao phải chết vì mớ của mày cướp chớ, quân chó má???
Mặt Vossburger tái xanh như tàu lá héo trong khi tên trộm vẫn không ngừng cơn thịnh nộ. Vốn là một kẻ lưu manh chuyên nghiệp, gã trộm suy diễn ngay chóc màn kịch của Vossburger không mấy khó khăn. Gã gào tiếp:
- Thôi, tao hiểu rồi. Nếu cậu này không xuất hiện thì giờ đây trên sàn nhà đã có hai xác chết. Mày bắn tao xong sẽ đến lượt mụ vợ mày. Mày sẽ khai trước cảnh sát là tao giết bà ta. Đổ tội cho một kẻ tội lỗi đã chết thì đơn giản quá mà! Sao? Thằng chó đẻ, mày định làm thịt vợ mày bằng cách nào? Mày thẩy “đồ chơi” trong túi ra mau! Tao dám chắc là mày còn nhét một hung khí trong túi áo khoác…
Vossburger cứng đờ người. Rồi khối thịt đồ sộ như khúc củi ấy bỗng nhảy dựng vì tiếng quát của Tarzan:
- Nào, hãy lộn các túi ra, ông Vossburger!
Mồ hôi Vossburger toát ra từ mọi lỗ chân lông. Gã run rẩy rút bàn tay trái từ túi áo khoác ra. Một thanh sắt nặng trịch rơi thịch xuống tấm thảm.
Đúng lúc đó bà Gertrud đã té lăn ra bất tỉnh.
Số phận tên trộm lẫn gã chồng gian ác đều được định đoạt êm thấm. Coi, tiếng Tròn Vo oang oang từ phía cầu thang:
- Mày có cần tụi tao không, đại ca? Chuyện gì vậy? Tụi tao nghe như có tiếng súng nổ hả?
- Có, có! Mày và Karl làm ơn chạy lại máy điện thoại ở gần cửa ra vào. Báo cho thanh tra Glockner rằng tụi mình vừa tóm được một tên trộm và một quý ngài giết vợ… hụt.
*
Thanh tra Glockner và đội săn bắt cướp xuất hiện với còng số 8 tóm cổ Rudolf vô trại giam. Tên bẩn thỉu này không có lí do gì không phun sạch, gã khai ra cả ả tòng phạm kiêm tình nhân Sigrid Jungfell và năm phút sau ả cựu tiếp viên snack bar cũng vô khám. Riêng tên trộm ngu đần có tên là Erwin Epstein cũng được cảnh sát dàn xếp cho một chỗ ăn ngủ trong tù để chờ ngày ra tòa.
Ba quái “quá giang” ông Glockner về Tổng nha cảnh sát. Trong văn phòng làm việc, “bố già” đi qua đi lại liên tục:
- Đêm nay các con đã chứng kiến sự sa đọa của một con người. Chà, nếu không có sự can thiệp bất ngờ của các con, có lẽ hai mạng người lúc này đã hồn lìa khỏi xác.
Tròn Vo lanh chanh:
- Tuy nhiên không phải ai cũng sa đọa như thằng Rudolf hoặc khốn khổ như bà vợ gã. Như tụi cháu nè chú, tụi cháu luôn sống lành mạnh, và ngày mai…
Ông thanh tra nhìn bọn trẻ trìu mến:
- Ừ… ừm, chú biết ngày mai các con sẽ chu du trên khinh khí cầu. Gaby đã khoe với chú điều đó. Chú chỉ ân hận là các con đã gặp phải vụ này sau một ngày picnic tươi đẹp tại làng Baumldore. Thôi nào, xin mời ba thám tử về ngủ. Chúc lành các con về chuyến du ngoạn bầu trời ngày mai.
/703
|