Ba quái Tarzan, Karl và Kloesen tề tựu trong phòng khách nhà thằng cận, vừa ăn tối vừa xem ti-vi cho đỡ buồn.
Tròn Vo bỗng rút từ trong túi ra cuốn sổ điện thoại của Schrumpf, thảy cho Tarzan:
- Tặng mày đó, đại ca. Tao chẳng cần tới nó nữa.
Tarzan chọc thằng mập:
- Tao nghĩ mày nên đem trả. Chính mày đã chôm nó mà. Dám chơi dám chịu chớ Willi.
- Thôi khỏi. Nếu mày không thích thì cứ việc quẳng nó đi. Cuốn sổ rút cuộc đâu có giúp được gì cho tụi mình. Tao vẫn chưa biết liệu con vịt vàng ở nhà Schrumpf có phải là của nhà tao không.
- Thì mọi việc đã kết thúc đâu, mập. Dẫu gì Schrumpf vẫn đang xếp đầu bảng danh sách đối tượng của tụi mình. Mà cuốn sổ cũng có ích đấy chớ. Không có nó, làm sao tụi mình quen được bà Vossburger và ngăn chặn được vụ án mạng?
Máy Tính Điện Tử gỡ cặp kính cận ra lau:
- Đại ca nhắc tao mới nhớ. Chiều nay bà Vossburger gọi điện nhắn với mẹ tao. Rằng, thứ bảy sau bà mời tụi mình đi ăn ở bất kì tiệm nào mình thích.
Tròn Vo sôi nổi hẳn lên:
- Ít ra phải thế chớ. Ngay lần gặp đầu tiên tao đã mến… liễn bánh bự ở nhà bà ấy…
Tarzan cười bảo:
- Ôkê! Gaby sẽ quyết định chọn nhà hàng nào.
Hắn nhét cuốn sổ nhỏ xuống dưới gối và tạm thời không nghĩ tới nó nữa.
*
Cũng buổi tối đó, Eckbert Schrumpf ngồi ăn tối tại nhà riêng của gã ở phố Palmwedel. Gã đã gọi điện cho Sabine nhưng cô ta vẫn giận dỗi, nên không thèm nhấc máy. Thây kệ! Rồi cô ta sẽ nguôi thôi. Phụ nữ mà. Gã quá rành họ. Điều khiến hắn lo lắng hơn cả là việc Janitz và Epstein đã bị tóm. Liệu chúng có phản gã?
Gã chợt nói to thành tiếng:
- Hai thằng Janitz và Epstein thì không rồi! Riêng thằng nhát như thỏ Himsel mình phải đề phòng. Thằng ngốc này bị bắt là “nôn” ráo trọi.
Schrumpf chán nản với tay lấy tờ báo. Ở mục tin địa phương, gã há hốc mồm nuốt từng chữ một:
- “Tối nay phòng trưng bày các tác phẩm nghệ thuật sẽ được khai trương tại thành phố. Khách mời danh dự của phòng trưng bày là bà Rosa Murczyk, người đã hỗ trợ tài chính và đỡ đầu cho cuộc triển lãm này…”.
Schrumpf quăng tờ báo vô một góc. Gã vỗ đùi đôm đốp:
- Trúng mánh lớn rồi. Tối nay con mẹ giàu sụ đó thế nào lại chẳng đeo kim cương đầy người để khoe với bá tánh, lúc trở về thì… hê hê, mụ sẽ được ta nghênh tiếp ở tầng… 15. Mình lại được trời độ rồi.
*
Tại căn nhà tồi tàn của Otto Rajowski, Himsel đang bồn chồn đi qua đi lại trước cửa. Mẹ kiếp, mọi cửa sổ đều tối om om khiến gã đang cầm chìa khóa trong tay cũng đố dám nhúc nhích vô trong. Mà thôi, gã chẳng cần vào nữa. Gã chỉ cần biết rằng có con bé Franzi ở bên trong là đủ rồi…
Himsel mò ra trạm điện thoại. Gã thuộc làu số máy của nhà Eschbergen ở làng Baumlrode.
- Eschbergen đây!
- Chắc ông đang lo lắng, hả? Dễ hiểu thôi, thưa ông giám đốc giàu có…
- Chuyện gì vậy? Ai đang nói đó?
- Đừng giả vờ nữa Eschbergen. Ông đang được nói chuyện với một ân nhân vĩ đại đây. Do một sự tình cờ, tôi đã biết con gái Franzi của ông bị kẻ nào bắt làm con tin để đòi tiền chuộc. Lão đòi chuộc tới nửa triệu mark. Nhưng tôi không làm thế, tôi vốn là một kẻ tứ cố vô thân nên chỉ xin ông hai chục cho vụ bán thông tin này…
Himsel chờ kết quả. Coi, bên đầu dây không nghe chút động tĩnh. Rồi Eschbergen nói, giọng hết sức dửng dưng:
- Ông muốn 20.000 mark hả?
- Mười lăm ngàn cũng được. Tôi biết chỗ hung thủ giấu con bé.
- Ừ… ừm… này ân nhân bất ngờ, hẹn một giờ nữa cạnh ga tàu điện ngầm ở phố Prag nhé. Tôi sẽ đến trên chiếc Mercedes màu bạc. Đây là số xe…
- Cảm ơn ông. Còn tôi sẽ cầm một tờ báo gấp làm tư nơi tay trái.
*
Lúc này Tròn Vo và Máy Tính Điện Tử đã ngủ. Ê, mỗi thằng có một kiểu ngáy, thằng mập ngáy như kéo gỗ còn thằng cận thì chỉ khò khò nhè nhẹ.
Tarzan chuồn khỏi nhà. Còn phải hỏi nguyên nhân “chuồn” của hắn? Hắn muốn thử phản ứng của gã Schrumpf tận mắt chớ sao. Hắn sẽ quăng cuốn sổ điện thoại lên bàn gã, sau đó thì cầm con vịt vàng lên, khẳng định với gã con vịt là tài sản của ông bà Sauerlich. Để coi Schrumpf sẽ làm gì!
*
Tại điểm hẹn ga tàu điện ngầm, Himsel vò gần nát cả tớ báo trong tay vẫn chẳng thấy một ma nào ló dạng. Chiếc Mercedes ở đâu vậy kìa? Lúc gã định bỏ đi thì… trời sập. Bầu trời mang hình thù của một toán cảnh sát với đầy đủ vũ khí lăm lăm.
Himsel bị các nhân viên công lực dồn lên một xe tuần tra. Gã khiếp đảm đến gần ngất xỉu.
Một người đàn ông cao lớn có khuôn mặt như quan tòa vỗ vai gã:
- Tôi là thanh tra Glockner. Ông tên gì?
Himsel không thốt được lời nào.
Một cảnh sát đẩy vào vai gã:
- Ngó anh ta như một kẻ lang thang. Chúng ta phải kiểm tra anh ta, thưa sếp.
Himsel gần như á khẩu hoàn toàn. Gã câm luôn từ đó cho tới khi ngồi lên một chiếc ghế cứng trong văn phòng ông thanh tra thì hai quai hàm mới cử động được. Chẳng cần đợi ai phỏng vấn, gã khai sạch bách từ đầu đến cuối câu chuyện bức thư tống tiền.
Glockner bàng hoàng phôn sang trung tâm cấp cứu thành phố. Ông chỉ nhận được một câu trả lời vỏn vẹn:
- Otto Rajowski bị bể sọ…
Cú phôn thứ hai của ông dành cho Eschbergen. Sau cuộc đàm đạo, ông lắc đầu: “Thật không thể tin được!”.
Rồi ông quay sang Himsel đang co rúm:
- Số anh đúng là số con rệp. Một tên trộm có thành tích như anh mà lại sa vào một trò đùa không đâu. Nghe đây Himsel, bé Franzi chẳng bị ai bắt cóc và đang ngủ ngon lành. Anh đã bị mắc bẫy một công dân lương thiện, tôi muốn nói đến ông Otto Rajowski, một người bạn của gia đình ông Eschbergen. Otto là một người có bản chất tốt nhưng những cơn say triền miên đã làm ông ta hóa rồ. Ông ta có cái tật hễ say là lại nghĩ ra các trò nhảm nhí mặc dù lúc tỉnh ông ấy là một người phúc hậu. Không hiểu sao bức thư tống tiền ấy lại nhè đúng anh mà rơi vào mới oái oăm chớ!
Himsel lặng đi một lát mới lại mở miệng được:
- Đấy là vụ cuối cùng của tôi. Nghiệp anh chị của tôi từ đây là chấm dứt. Tôi thật quá ngu ngốc để có thể theo cái nghiệp khốn nạn này… Nhưng thôi, ông khỏi cần quan tâm, việc riêng của tôi mà. Tôi chỉ muốn nói: tôi đâu có lí do gì để chịu hết tội vạ cho những kẻ khác chớ.
Rồi gã kể vanh vách về bản thân, về Epstein, Janitz và viên thanh tra bảo hiểm Schrumpf. Gã còn liệt kê cả một danh sách những nơi băng trộm đã đột nhập theo lệnh Schrumpf.
*
Trong khi ấy, Tarzan bấm chuông nhà số 26 phố Palmwedel thật vô ích. Gã Schrumpf không có mặt.
“Nhà ngươi còn một chỗ nữa. Nếu tao tính toán không lầm thì mày đang trụ tại tòa nhà chọc trời…”. Tarzan nhủ thầm. Hắn quyết định phóng tới đó. Đêm thật ấm áp.
Eckbert Schrumpf cũng đang cảm thấy… ấm áp. Gã phục kích trong bóng tối hầm ga-ra, chờ cho chiếc Rolls Royce lăn bánh gần tới là vọt lẹ vô thang máy ấn số… 15. Cùng lúc đó, gã kéo tấm biển nam châm trong túi áo khoác. Ngay lập tức, tấm bảng giả dính chặt vô bảng nút thang máy.
Trong lúc thang máy chạy lên, Schrumpf thay hình đổi dạng dễ ợt. Gã chỉ tân trang thêm một bộ râu quai nón, đội mái tóc giả quăn tít, thêm cặp kính mắt dày cộm nữa là… có trời mới nhận diện nổi.
Thang máy ngừng, Schrumpf trong “bộ cánh” mới, nhích hai bước chân đã tới căn phòng thuê từ một năm nay. Gã khoác chiếc áo choàng mùa hè, xách va-li ra ngóng sẵn trước cửa thang máy. Trong bàn tay u ám của gã đương nhiên có tấm giẻ tẩm thuốc mê cực mạnh chloroform.
Schrumpf nhịp nhịp chân chờ “con mồi”. Gã biết lúc này Rosa Murczyk mình đeo đầy kim cương đang hài lòng bước vào thang máy. Còn phải hỏi, bà ta ấn nút số 14 và chắc chắn sẽ lên tầng thứ 15 – nơi gã đã “đón” bà.
Mọi chuyện xảy ra đúng y chang. Coi, cánh cửa mở toang. Rosa Murczyk khoác áo choàng lông thú đủng đỉnh bước ra. Trên mái tóc đỏ lóng lánh một viên kim cương.
Schrumpf nhào tới như con hổ vồ mồi. Rosa kinh hoàng trợn tròn mắt. Không phải người vệ sĩ thứ hai tên là Macke đón bà. Một tấm giẻ tẩm thuốc mê ập vào mặt.
Rosa Murczyk gục trong tay Schrumpf như một đống thịt mềm nhũn. Như một cái máy, Schrumpf đặt người đàn bà bất tỉnh trên sàn hành lang và nhanh như chớp gỡ mọi thứ nữ trang bằng kim cương trên người bà. Con mồi sộp ngoài sức tưởng tượng của gã!
Gã ấn chiếc va-li vào thang máy và bấm nút hạ cánh. Suýt nữa thì Schrumpf toi mạng. Ở tầng dưới chàng vệ sĩ kiêm đầu bếp Macke do quá nôn nóng đã bấm nút trước. Cửa thang máy mở ra ở tầng 14, Schrumpf choáng váng thấy võ sĩ quyền Anh Macke tay chống nạnh đứng lù lù, cũng may cặp kính đen bự tổ chảng đã che được sự thất sắc của gã.
Macke chăm chăm nhìn Schrumpf, hắn dửng dưng nhìn lại, khẽ gật đầu rồi lẹ tay ấn nút “tầng trệt”. Trên đường xuống dưới, gã mau mắn gỡ tấm bảng giả ra.
Vụ cướp thang máy cực kì khoa học kết thúc. Schrumpf thản nhiên đi qua sảnh mà chẳng gặp bất cứ trở ngại nào. Lúc này, người vệ sĩ thứ nhất của Rosa Murczyk đã lái chiếc Rolls Royce xuống ga-ra.
Ra tới đường cái, Schrumpf cắm đầu chạy. Chỉ còn vài giây thôi. Đích của gã là vườn hoa nhỏ cuối phố, giờ này chẳng có ma nào lai vãng. Tuyệt vời. Gã sẽ trút bỏ đồ cải trang sau các bụi cây, trở lại nguyên hình là ông Eckbert Schrumpf đánh kính của hãng bảo hiểm AURORA. Còn sau đó nữa ư? Gã nhàn hạ lên xe hơi đậu gần đó chớ còn phải hỏi.
Làm sao gã biết nãy giờ còn có một bóng đen khác đang bám theo gã…
*
Bóng đen đó chính thị là Tarzan, đại ca của TKKG Tứ quái. Đầu tiên, hắn kinh ngạc thấy một người đàn ông râu quai nón phi như ma rượt từ trong tòa nhà chọc trời ra, thứ đến không hiểu sao gã lại chạy về phía vườn hoa nơi chẳng thiên hạ nào can đảm hẹn hò vào giờ phút này cả.
Tarzan tạm gác việc tìm gã Schrumpf để bám theo gã đàn ông sát nút. Ngó gã quen quen. Trời ạ, cái tướng tá nhún nhảy đó, cái chiều cao và hai cánh tay khuỳnh khuỳnh đó đều nhắc nhở hắn nhớ tới Schrumpf. Chỉ có điều tên khả nghi lại chơi bộ râu quai nón và mái tóc dị hợm…
Chậc, râu tóc thì thay đổi quá dễ mà. Chuyện gì đây chớ? Nghĩ vậy Tarzan “cua” một vòng quanh bụi cây, dựng xe đạp không một tiếng động và…. sững người.
Ái chà, hắn đã đoán đúng! Schrumpf đĩnh đạc bước ra. Một tay gã phủi bụi bặm, nách cắp một cái bọc tổ bố. Nhìn thấy trước mặt mình là ai hắn hoảng hốt thấy rõ.
- Kính chào ngài thanh tra bảo hiểm. Năm nay ông bắt đầu mùa hội hóa trang sớm quá đấy.
- Thằng… lại là mày nữa hả?
Schrumpf đã lấy lại được bình tĩnh. Gã liệng mớ râu tóc giả xuống đất, vừa rít lên căm hờn vừa thọc tay vào túi.
Lưỡi dao bấm tách một tiếng khô khốc. Tarzan cười nhạt:
- Vậy là ông có chủ ý giết người đó nghe!
Câu nói vừa chấm dứt là Tarzan động thủ. Cú đã thốc nhanh như chớp của hắn dính ngay giữa bụng gã Schrumpf. Gã ôm lấy đầu gối, gập người xuống thở khò khè mặc kệ con dao muốn rơi đâu thì rơi.
- Mày chỉ là thằng trói gà không chặt. Lưu manh hơn người chỗ cái đầu. Còn lâu mày mới xứng đáng với chị Mặt Nạ Đen.
Tarzan không một chút thương xót, bồi thêm cho gã một cùi chỏ sau mang tai. Vậy là… thẳng cẳng. Bị nốc ao mà còn mang tội cố sát, thằng tồi.
Lúc xe tuần tra xuất hiện, Schrumpf vẫn còn nằm ngay đơ chẳng biết trời trăng gì hết.
*
Đã quá nửa đêm, họ ngồi đối diện với nhau trong văn phòng Tổng nha. Thanh tra Glockner nhìn Tarzan trìu mến:
- Chú đã hành động bằng một con đường khác lợi thế hơn cháu nhiều. Vậy mà lúc gõ cửa nhà Schrumpf, chú hiểu rằng con mồi đã vuột mất. Để rồi khi về đến cơ quan thì chuông điện thoại réo lên. Và lại là cháu đã nộp gã cho chú.
Tarzan cười ngượng ngùng:
- Cháu chỉ phản xạ theo bản năng thôi mà. Chú nghĩ coi có hên không, cháu vừa đạp xe đến tòa nhà chọc trời thì thấy gã nhào ra hớt hải. Cháu nghi ngờ và bám theo gã… Vậy thôi. Cháu nghĩ, đôi khi bản năng lại giúp cho ta thành công hơn cả lí trí đó chú…
Glockner cười lớn:
- Chà, định hướng dẫn nghiệp vụ cho thanh tra của Tổng nha nữa hả? Cậu bé?
- Ồ, cháu xin lỗi…
Ngay đêm ấy, cảnh sát khám xét nhà Schrumpf và tìm thấy tang vật của vô số vụ trộm.
Khi người ta xem xét kĩ con vịt nhỏ bằng vàng thì thấy rằng nó không phải bằng vàng thật, mà cũng chẳng xuất xứ từ vụ trộm nhà Sauerlich. Tròn Vo đã nhầm – cố nhiên rồi – nhưng mối ngờ của thằng mập rõ ràng đã khởi đầu cho mọi sự. Và con vịt vàng của bà Sauerlich cuối cùng cũng đã tìm thấy: Janitz đã giấu riêng cho mình về bày ở nhà gã.
Bọn tội phạm sau đó đều bị kết án tù nhiều năm. Rudolf Vossburger thậm chí đã lãnh án chung thân.
Bà Gertrud, vợ cũ của gã, lại kết hôn. Lần này, hi vọng bà sẽ không nhầm lẫn nữa.
Rosa Murczyk không bị thương tích gì trầm trọng, nhưng sau vụ vừa rồi bèn cho làm những bản sao đồ trang sức của mình và chỉ thỉnh thoảng lắm mới đeo đồ thật.
Mặt Nạ Đen đành phải chia tay với hãng bảo hiểm AURORA vì ông giám đốc Eschbergen không muốn sử dụng thủ đoạn của Schrumpf nữa. Ông cho rằng một doanh nghiệp đứng đắn đâu có thiếu cách để thuyết phục khách hàng của mình. Nhưng Sabine không phải buồn lâu. Chị được trưng dụng vào ngành an ninh.
Ông Eschbergen muốn tặng Tứ quái một niềm vui gì đặc biệt để tỏ lòng biết ơn.
Thế là vài tuần sau, Tứ quái lại được làm một chuyến bay trên khinh khí cầu. Lần này đứa nào cũng cảm thấy mình là “cựu phi hành gia” nên chuyến bay thật mĩ mãn. Ngay cả Tròn Vo cũng không thèm dùng sôcôla để tự trấn an nữa. Chớ còn phải hỏi!
GIỚI THIỆU TẬP SAUMột nhóm khủng bố xuất hiện ở thành phố và bị truy lùng ráo riết. Tarzan tình cờ bắt gặp một nhân vật khả kính đang lén lút bóc tờ cáo thị truy nã nhóm khủng bố… Một đêm nọ, tên khủng bố Arved bỗng nhiên biến mất. Ngỡ hắn đã rơi vào tay cảnh sát, bọn khủng bố liền chiếm trường nội trú, giữ học trò làm con tin…
TKKG liệu có chịu bó tay không?
Tròn Vo bỗng rút từ trong túi ra cuốn sổ điện thoại của Schrumpf, thảy cho Tarzan:
- Tặng mày đó, đại ca. Tao chẳng cần tới nó nữa.
Tarzan chọc thằng mập:
- Tao nghĩ mày nên đem trả. Chính mày đã chôm nó mà. Dám chơi dám chịu chớ Willi.
- Thôi khỏi. Nếu mày không thích thì cứ việc quẳng nó đi. Cuốn sổ rút cuộc đâu có giúp được gì cho tụi mình. Tao vẫn chưa biết liệu con vịt vàng ở nhà Schrumpf có phải là của nhà tao không.
- Thì mọi việc đã kết thúc đâu, mập. Dẫu gì Schrumpf vẫn đang xếp đầu bảng danh sách đối tượng của tụi mình. Mà cuốn sổ cũng có ích đấy chớ. Không có nó, làm sao tụi mình quen được bà Vossburger và ngăn chặn được vụ án mạng?
Máy Tính Điện Tử gỡ cặp kính cận ra lau:
- Đại ca nhắc tao mới nhớ. Chiều nay bà Vossburger gọi điện nhắn với mẹ tao. Rằng, thứ bảy sau bà mời tụi mình đi ăn ở bất kì tiệm nào mình thích.
Tròn Vo sôi nổi hẳn lên:
- Ít ra phải thế chớ. Ngay lần gặp đầu tiên tao đã mến… liễn bánh bự ở nhà bà ấy…
Tarzan cười bảo:
- Ôkê! Gaby sẽ quyết định chọn nhà hàng nào.
Hắn nhét cuốn sổ nhỏ xuống dưới gối và tạm thời không nghĩ tới nó nữa.
*
Cũng buổi tối đó, Eckbert Schrumpf ngồi ăn tối tại nhà riêng của gã ở phố Palmwedel. Gã đã gọi điện cho Sabine nhưng cô ta vẫn giận dỗi, nên không thèm nhấc máy. Thây kệ! Rồi cô ta sẽ nguôi thôi. Phụ nữ mà. Gã quá rành họ. Điều khiến hắn lo lắng hơn cả là việc Janitz và Epstein đã bị tóm. Liệu chúng có phản gã?
Gã chợt nói to thành tiếng:
- Hai thằng Janitz và Epstein thì không rồi! Riêng thằng nhát như thỏ Himsel mình phải đề phòng. Thằng ngốc này bị bắt là “nôn” ráo trọi.
Schrumpf chán nản với tay lấy tờ báo. Ở mục tin địa phương, gã há hốc mồm nuốt từng chữ một:
- “Tối nay phòng trưng bày các tác phẩm nghệ thuật sẽ được khai trương tại thành phố. Khách mời danh dự của phòng trưng bày là bà Rosa Murczyk, người đã hỗ trợ tài chính và đỡ đầu cho cuộc triển lãm này…”.
Schrumpf quăng tờ báo vô một góc. Gã vỗ đùi đôm đốp:
- Trúng mánh lớn rồi. Tối nay con mẹ giàu sụ đó thế nào lại chẳng đeo kim cương đầy người để khoe với bá tánh, lúc trở về thì… hê hê, mụ sẽ được ta nghênh tiếp ở tầng… 15. Mình lại được trời độ rồi.
*
Tại căn nhà tồi tàn của Otto Rajowski, Himsel đang bồn chồn đi qua đi lại trước cửa. Mẹ kiếp, mọi cửa sổ đều tối om om khiến gã đang cầm chìa khóa trong tay cũng đố dám nhúc nhích vô trong. Mà thôi, gã chẳng cần vào nữa. Gã chỉ cần biết rằng có con bé Franzi ở bên trong là đủ rồi…
Himsel mò ra trạm điện thoại. Gã thuộc làu số máy của nhà Eschbergen ở làng Baumlrode.
- Eschbergen đây!
- Chắc ông đang lo lắng, hả? Dễ hiểu thôi, thưa ông giám đốc giàu có…
- Chuyện gì vậy? Ai đang nói đó?
- Đừng giả vờ nữa Eschbergen. Ông đang được nói chuyện với một ân nhân vĩ đại đây. Do một sự tình cờ, tôi đã biết con gái Franzi của ông bị kẻ nào bắt làm con tin để đòi tiền chuộc. Lão đòi chuộc tới nửa triệu mark. Nhưng tôi không làm thế, tôi vốn là một kẻ tứ cố vô thân nên chỉ xin ông hai chục cho vụ bán thông tin này…
Himsel chờ kết quả. Coi, bên đầu dây không nghe chút động tĩnh. Rồi Eschbergen nói, giọng hết sức dửng dưng:
- Ông muốn 20.000 mark hả?
- Mười lăm ngàn cũng được. Tôi biết chỗ hung thủ giấu con bé.
- Ừ… ừm… này ân nhân bất ngờ, hẹn một giờ nữa cạnh ga tàu điện ngầm ở phố Prag nhé. Tôi sẽ đến trên chiếc Mercedes màu bạc. Đây là số xe…
- Cảm ơn ông. Còn tôi sẽ cầm một tờ báo gấp làm tư nơi tay trái.
*
Lúc này Tròn Vo và Máy Tính Điện Tử đã ngủ. Ê, mỗi thằng có một kiểu ngáy, thằng mập ngáy như kéo gỗ còn thằng cận thì chỉ khò khò nhè nhẹ.
Tarzan chuồn khỏi nhà. Còn phải hỏi nguyên nhân “chuồn” của hắn? Hắn muốn thử phản ứng của gã Schrumpf tận mắt chớ sao. Hắn sẽ quăng cuốn sổ điện thoại lên bàn gã, sau đó thì cầm con vịt vàng lên, khẳng định với gã con vịt là tài sản của ông bà Sauerlich. Để coi Schrumpf sẽ làm gì!
*
Tại điểm hẹn ga tàu điện ngầm, Himsel vò gần nát cả tớ báo trong tay vẫn chẳng thấy một ma nào ló dạng. Chiếc Mercedes ở đâu vậy kìa? Lúc gã định bỏ đi thì… trời sập. Bầu trời mang hình thù của một toán cảnh sát với đầy đủ vũ khí lăm lăm.
Himsel bị các nhân viên công lực dồn lên một xe tuần tra. Gã khiếp đảm đến gần ngất xỉu.
Một người đàn ông cao lớn có khuôn mặt như quan tòa vỗ vai gã:
- Tôi là thanh tra Glockner. Ông tên gì?
Himsel không thốt được lời nào.
Một cảnh sát đẩy vào vai gã:
- Ngó anh ta như một kẻ lang thang. Chúng ta phải kiểm tra anh ta, thưa sếp.
Himsel gần như á khẩu hoàn toàn. Gã câm luôn từ đó cho tới khi ngồi lên một chiếc ghế cứng trong văn phòng ông thanh tra thì hai quai hàm mới cử động được. Chẳng cần đợi ai phỏng vấn, gã khai sạch bách từ đầu đến cuối câu chuyện bức thư tống tiền.
Glockner bàng hoàng phôn sang trung tâm cấp cứu thành phố. Ông chỉ nhận được một câu trả lời vỏn vẹn:
- Otto Rajowski bị bể sọ…
Cú phôn thứ hai của ông dành cho Eschbergen. Sau cuộc đàm đạo, ông lắc đầu: “Thật không thể tin được!”.
Rồi ông quay sang Himsel đang co rúm:
- Số anh đúng là số con rệp. Một tên trộm có thành tích như anh mà lại sa vào một trò đùa không đâu. Nghe đây Himsel, bé Franzi chẳng bị ai bắt cóc và đang ngủ ngon lành. Anh đã bị mắc bẫy một công dân lương thiện, tôi muốn nói đến ông Otto Rajowski, một người bạn của gia đình ông Eschbergen. Otto là một người có bản chất tốt nhưng những cơn say triền miên đã làm ông ta hóa rồ. Ông ta có cái tật hễ say là lại nghĩ ra các trò nhảm nhí mặc dù lúc tỉnh ông ấy là một người phúc hậu. Không hiểu sao bức thư tống tiền ấy lại nhè đúng anh mà rơi vào mới oái oăm chớ!
Himsel lặng đi một lát mới lại mở miệng được:
- Đấy là vụ cuối cùng của tôi. Nghiệp anh chị của tôi từ đây là chấm dứt. Tôi thật quá ngu ngốc để có thể theo cái nghiệp khốn nạn này… Nhưng thôi, ông khỏi cần quan tâm, việc riêng của tôi mà. Tôi chỉ muốn nói: tôi đâu có lí do gì để chịu hết tội vạ cho những kẻ khác chớ.
Rồi gã kể vanh vách về bản thân, về Epstein, Janitz và viên thanh tra bảo hiểm Schrumpf. Gã còn liệt kê cả một danh sách những nơi băng trộm đã đột nhập theo lệnh Schrumpf.
*
Trong khi ấy, Tarzan bấm chuông nhà số 26 phố Palmwedel thật vô ích. Gã Schrumpf không có mặt.
“Nhà ngươi còn một chỗ nữa. Nếu tao tính toán không lầm thì mày đang trụ tại tòa nhà chọc trời…”. Tarzan nhủ thầm. Hắn quyết định phóng tới đó. Đêm thật ấm áp.
Eckbert Schrumpf cũng đang cảm thấy… ấm áp. Gã phục kích trong bóng tối hầm ga-ra, chờ cho chiếc Rolls Royce lăn bánh gần tới là vọt lẹ vô thang máy ấn số… 15. Cùng lúc đó, gã kéo tấm biển nam châm trong túi áo khoác. Ngay lập tức, tấm bảng giả dính chặt vô bảng nút thang máy.
Trong lúc thang máy chạy lên, Schrumpf thay hình đổi dạng dễ ợt. Gã chỉ tân trang thêm một bộ râu quai nón, đội mái tóc giả quăn tít, thêm cặp kính mắt dày cộm nữa là… có trời mới nhận diện nổi.
Thang máy ngừng, Schrumpf trong “bộ cánh” mới, nhích hai bước chân đã tới căn phòng thuê từ một năm nay. Gã khoác chiếc áo choàng mùa hè, xách va-li ra ngóng sẵn trước cửa thang máy. Trong bàn tay u ám của gã đương nhiên có tấm giẻ tẩm thuốc mê cực mạnh chloroform.
Schrumpf nhịp nhịp chân chờ “con mồi”. Gã biết lúc này Rosa Murczyk mình đeo đầy kim cương đang hài lòng bước vào thang máy. Còn phải hỏi, bà ta ấn nút số 14 và chắc chắn sẽ lên tầng thứ 15 – nơi gã đã “đón” bà.
Mọi chuyện xảy ra đúng y chang. Coi, cánh cửa mở toang. Rosa Murczyk khoác áo choàng lông thú đủng đỉnh bước ra. Trên mái tóc đỏ lóng lánh một viên kim cương.
Schrumpf nhào tới như con hổ vồ mồi. Rosa kinh hoàng trợn tròn mắt. Không phải người vệ sĩ thứ hai tên là Macke đón bà. Một tấm giẻ tẩm thuốc mê ập vào mặt.
Rosa Murczyk gục trong tay Schrumpf như một đống thịt mềm nhũn. Như một cái máy, Schrumpf đặt người đàn bà bất tỉnh trên sàn hành lang và nhanh như chớp gỡ mọi thứ nữ trang bằng kim cương trên người bà. Con mồi sộp ngoài sức tưởng tượng của gã!
Gã ấn chiếc va-li vào thang máy và bấm nút hạ cánh. Suýt nữa thì Schrumpf toi mạng. Ở tầng dưới chàng vệ sĩ kiêm đầu bếp Macke do quá nôn nóng đã bấm nút trước. Cửa thang máy mở ra ở tầng 14, Schrumpf choáng váng thấy võ sĩ quyền Anh Macke tay chống nạnh đứng lù lù, cũng may cặp kính đen bự tổ chảng đã che được sự thất sắc của gã.
Macke chăm chăm nhìn Schrumpf, hắn dửng dưng nhìn lại, khẽ gật đầu rồi lẹ tay ấn nút “tầng trệt”. Trên đường xuống dưới, gã mau mắn gỡ tấm bảng giả ra.
Vụ cướp thang máy cực kì khoa học kết thúc. Schrumpf thản nhiên đi qua sảnh mà chẳng gặp bất cứ trở ngại nào. Lúc này, người vệ sĩ thứ nhất của Rosa Murczyk đã lái chiếc Rolls Royce xuống ga-ra.
Ra tới đường cái, Schrumpf cắm đầu chạy. Chỉ còn vài giây thôi. Đích của gã là vườn hoa nhỏ cuối phố, giờ này chẳng có ma nào lai vãng. Tuyệt vời. Gã sẽ trút bỏ đồ cải trang sau các bụi cây, trở lại nguyên hình là ông Eckbert Schrumpf đánh kính của hãng bảo hiểm AURORA. Còn sau đó nữa ư? Gã nhàn hạ lên xe hơi đậu gần đó chớ còn phải hỏi.
Làm sao gã biết nãy giờ còn có một bóng đen khác đang bám theo gã…
*
Bóng đen đó chính thị là Tarzan, đại ca của TKKG Tứ quái. Đầu tiên, hắn kinh ngạc thấy một người đàn ông râu quai nón phi như ma rượt từ trong tòa nhà chọc trời ra, thứ đến không hiểu sao gã lại chạy về phía vườn hoa nơi chẳng thiên hạ nào can đảm hẹn hò vào giờ phút này cả.
Tarzan tạm gác việc tìm gã Schrumpf để bám theo gã đàn ông sát nút. Ngó gã quen quen. Trời ạ, cái tướng tá nhún nhảy đó, cái chiều cao và hai cánh tay khuỳnh khuỳnh đó đều nhắc nhở hắn nhớ tới Schrumpf. Chỉ có điều tên khả nghi lại chơi bộ râu quai nón và mái tóc dị hợm…
Chậc, râu tóc thì thay đổi quá dễ mà. Chuyện gì đây chớ? Nghĩ vậy Tarzan “cua” một vòng quanh bụi cây, dựng xe đạp không một tiếng động và…. sững người.
Ái chà, hắn đã đoán đúng! Schrumpf đĩnh đạc bước ra. Một tay gã phủi bụi bặm, nách cắp một cái bọc tổ bố. Nhìn thấy trước mặt mình là ai hắn hoảng hốt thấy rõ.
- Kính chào ngài thanh tra bảo hiểm. Năm nay ông bắt đầu mùa hội hóa trang sớm quá đấy.
- Thằng… lại là mày nữa hả?
Schrumpf đã lấy lại được bình tĩnh. Gã liệng mớ râu tóc giả xuống đất, vừa rít lên căm hờn vừa thọc tay vào túi.
Lưỡi dao bấm tách một tiếng khô khốc. Tarzan cười nhạt:
- Vậy là ông có chủ ý giết người đó nghe!
Câu nói vừa chấm dứt là Tarzan động thủ. Cú đã thốc nhanh như chớp của hắn dính ngay giữa bụng gã Schrumpf. Gã ôm lấy đầu gối, gập người xuống thở khò khè mặc kệ con dao muốn rơi đâu thì rơi.
- Mày chỉ là thằng trói gà không chặt. Lưu manh hơn người chỗ cái đầu. Còn lâu mày mới xứng đáng với chị Mặt Nạ Đen.
Tarzan không một chút thương xót, bồi thêm cho gã một cùi chỏ sau mang tai. Vậy là… thẳng cẳng. Bị nốc ao mà còn mang tội cố sát, thằng tồi.
Lúc xe tuần tra xuất hiện, Schrumpf vẫn còn nằm ngay đơ chẳng biết trời trăng gì hết.
*
Đã quá nửa đêm, họ ngồi đối diện với nhau trong văn phòng Tổng nha. Thanh tra Glockner nhìn Tarzan trìu mến:
- Chú đã hành động bằng một con đường khác lợi thế hơn cháu nhiều. Vậy mà lúc gõ cửa nhà Schrumpf, chú hiểu rằng con mồi đã vuột mất. Để rồi khi về đến cơ quan thì chuông điện thoại réo lên. Và lại là cháu đã nộp gã cho chú.
Tarzan cười ngượng ngùng:
- Cháu chỉ phản xạ theo bản năng thôi mà. Chú nghĩ coi có hên không, cháu vừa đạp xe đến tòa nhà chọc trời thì thấy gã nhào ra hớt hải. Cháu nghi ngờ và bám theo gã… Vậy thôi. Cháu nghĩ, đôi khi bản năng lại giúp cho ta thành công hơn cả lí trí đó chú…
Glockner cười lớn:
- Chà, định hướng dẫn nghiệp vụ cho thanh tra của Tổng nha nữa hả? Cậu bé?
- Ồ, cháu xin lỗi…
Ngay đêm ấy, cảnh sát khám xét nhà Schrumpf và tìm thấy tang vật của vô số vụ trộm.
Khi người ta xem xét kĩ con vịt nhỏ bằng vàng thì thấy rằng nó không phải bằng vàng thật, mà cũng chẳng xuất xứ từ vụ trộm nhà Sauerlich. Tròn Vo đã nhầm – cố nhiên rồi – nhưng mối ngờ của thằng mập rõ ràng đã khởi đầu cho mọi sự. Và con vịt vàng của bà Sauerlich cuối cùng cũng đã tìm thấy: Janitz đã giấu riêng cho mình về bày ở nhà gã.
Bọn tội phạm sau đó đều bị kết án tù nhiều năm. Rudolf Vossburger thậm chí đã lãnh án chung thân.
Bà Gertrud, vợ cũ của gã, lại kết hôn. Lần này, hi vọng bà sẽ không nhầm lẫn nữa.
Rosa Murczyk không bị thương tích gì trầm trọng, nhưng sau vụ vừa rồi bèn cho làm những bản sao đồ trang sức của mình và chỉ thỉnh thoảng lắm mới đeo đồ thật.
Mặt Nạ Đen đành phải chia tay với hãng bảo hiểm AURORA vì ông giám đốc Eschbergen không muốn sử dụng thủ đoạn của Schrumpf nữa. Ông cho rằng một doanh nghiệp đứng đắn đâu có thiếu cách để thuyết phục khách hàng của mình. Nhưng Sabine không phải buồn lâu. Chị được trưng dụng vào ngành an ninh.
Ông Eschbergen muốn tặng Tứ quái một niềm vui gì đặc biệt để tỏ lòng biết ơn.
Thế là vài tuần sau, Tứ quái lại được làm một chuyến bay trên khinh khí cầu. Lần này đứa nào cũng cảm thấy mình là “cựu phi hành gia” nên chuyến bay thật mĩ mãn. Ngay cả Tròn Vo cũng không thèm dùng sôcôla để tự trấn an nữa. Chớ còn phải hỏi!
GIỚI THIỆU TẬP SAUMột nhóm khủng bố xuất hiện ở thành phố và bị truy lùng ráo riết. Tarzan tình cờ bắt gặp một nhân vật khả kính đang lén lút bóc tờ cáo thị truy nã nhóm khủng bố… Một đêm nọ, tên khủng bố Arved bỗng nhiên biến mất. Ngỡ hắn đã rơi vào tay cảnh sát, bọn khủng bố liền chiếm trường nội trú, giữ học trò làm con tin…
TKKG liệu có chịu bó tay không?
/703
|