Chưa bao giờ người tài xế ta-xi thấy một đám du khách dị hợm như vậy. Nào, sau lưng anh ta là một gã đàn ông mặc complê ngáp như cá mắc cạn với hai tay ôm bụng rên từng chặp, gã thứ hai mặc áo khoác tắm thì mặt mũi giống người chết trôi. Ba đứa con trai hộ tống kế bên thì có tới hai đứa trang bị gậy gộc đằng đằng sát khí. Ôi, chúng biến xe ta-xi của mình thành xe áp giải tù phạm chắc?
Biết là biết ngầm vậy nhưng đố “bác tài” dám nói ra. Ông ta hiểu luật im lặng của những ai còn muốn làm ăn quanh khách sạn Palast này. Chà chà, rõ ràng đó là một khách sạn chẳng hề… yên tĩnh.
Căn nhà trên đồi hiện lên trước mặt Tarzan. Xe vừa ngừng lại, hắn đã đẩy cửa lao xuống.
- Bác tài chịu khó chờ một chút.
Ông tài gật đầu.
- Xuống đi các bạn, Gaby đang ở bên trong… ủa…
Tarzan đứng dựa vào hông xe mà há hốc mồm. Ê, sau một góc nhà không hiểu sao lòi ra một mái tóc vàng óng. Sau mái tóc vàng óng đó là đôi mắt xanh biếc thân thương…
- Gaby!
- Trời ơi, các bạn đã tới.
Cô bé lao vào vòng tay bạn. Nước mắt cô ướt đầm áo Tarzan. Hắn gượng nhẹ ôm lấy Gaby trong khi hai quái kia chĩa đầu gậy vào mặt hai gã lưu manh bất động trong xe. Gaby thổn thức kể lại mọi chuyện.
- … gã vẫn bất tỉnh. Mình… mình bị nhốt dưới tầng hầm. Eo ơi, ghê rợn… không cửa sổ… lại có cả chuột và gián…
Tarzan khẽ vuốt tóc cô và hỏi:
- Phòng giam có khóa bên ngoài không?
- Có…
- Vậy thì rất tốt. Sẽ được việc đó, Gaby.
Ngay tức khắc, hai tên tội phạm buộc phải bước vào nhà để xuống thăm tầng hầm dưới sự kiểm soát chặt chẽ của hai cây gậy. Số phận Ramirez cũng chẳng khá hơn. Gã được nhập bọn với Morganzini và Schleich sau cánh cửa khóa trái.
Tarzan ngó người lái ta-xi thở phào:
- Giờ thì bác làm ơn đưa chúng tôi đến cảnh sát.
- Vâng vâng, tôi hiểu…
*
Tại đồn cảnh sát Tây Ban Nha, may mắn làm sao thanh tra Capitan Viti lại rành tiếng Đức. Sau khi nghe Tứ quái tường thuật câu chuyện tràng giang đại hải kéo dài từ Đức sang khách sạn Palast, ông gật gù:
- Các em là những thiếu niên phi thường. Cứ như là từ trên trời rớt xuống vậy.
Sau mệnh lệnh của Capitan Viti, ba tên lưu manh được cảnh sát áp giải về trại giam. Chưa hết, thanh tra Viti còn cho nối điện thoại về Đức để nói chuyện với đồng nghiệp Glockner.
Khỏi phải nói, bố già Glockner đã vui mừng đến chừng nào. Ông chỉ hơi khều nhẹ Tarzan một câu:
- Đáng lẽ các con phải báo cho cảnh sát bên đó sớm thì Gaby đâu đến nỗi bị bắt.
Bốn quái quay trở lại khách sạn trên hai xe tuần tra. Chúng chứng kiến tận mắt cảnh cặp uyên ương Luise, Waldi và kẻ giả chết Prachold đút tay vô còng mà cặp mắt vẫn còn ngơ ngác ngó thanh tra Capitan Viti vì… không hiểu ất giáp gì cả.
Ông Viti thở mạnh:
- Nhóm đặc nhiệm đã lùng sục nãy giờ mà không thấy Mohlen và Piteau đâu.
Tarzan chợt reo lên:
- Em nhớ ra rồi. Hai tên đầu sỏ ấy đang tính trấn lại tiền của tên cướp hai mươi triệu pê-sê-ta đã được thông báo trên truyền hình. Morganzini biết chuyện này. Có thể gã biết cả thời gian và địa điểm vụ trấn đó.
- Thực là lạ lùng. Không ngờ hai vụ án lại tự động ráp nối với nhau. Chà, vị chi là còn ba tên cướp nữa…
*
Morganzini đã khai sạch bách với cảnh sát.
Lúc này trời đã bắt đầu chạng vạng. Tnanh tra Viti kiên nhẫn dàn quân quanh khu nhà mà tướng cướp thọt chân Manolite chọn làm sào huyệt. Ông hồi hộp nghe giọng một trinh sát viên báo qua máy bộ đàm:
- Đã tới lúc rồi, thưa sếp. Manolite đang cuống cuồng đi qua đi lại trong phòng khách với li rượu trong tay. Trời đất, đúng là có hai tên tội phạm nữa mới trèo qua tường, chúng đang dò dẫm đến gần mục tiêu… Chà, thưa sếp, hai gã ma đầu này đã được nhận dạng. Chúng đích thị là Mohlen và Piteau thuộc băng cướp quốc tế…
*
Jules Piteau không cần tới một phút để thanh toán cánh cửa hậu. Gã ngoắc tay gọi Mohlen và hai tên sát thủ lọt vào nhà trong không một tiếng động.
Đây sẽ là mẻ lưới vét của hai thằng.
Hồi chiều sau khi xem xét kĩ nơi cư trú của tên cướp Miguel, chúng gọi ta-xi tính về sào huyệt chờ trời tối mới hành sự và đã chứng kiến từ xa cảnh Schleich, Ramirez và Morganzini bị còng tay giải ra xe. Hú vía! May mà Mohlen cáo già xuống xe đi bộ quãng đường cuối để phòng bất trắc…
Khi đó, Mohlen nghiến răng:
- Hỏng bét rồi! Có quỷ biết kẻ nào đã gây ra chuyện này. Hết rồi, Jules ạ. Chỉ còn một nước chuồn lẹ để thoát thân. Nhưng tụi mình sẽ không chuồn với cái túi rỗng. Thằng Manolite sẽ phải nôn ra cho tụi mình tới đồng pê-sê-ta cuối cùng…
Và bây giờ thì chúng đã ở đây. Khẩu súng của Piteau lặng lẽ gí vào mặt Manolite trong khi gã này vẫn chưa tan kinh ngạc với li rượu như đã hóa đá trong tay.
Mohlen xổ một tràng tiếng Tây Ban Nha thành thạo:
- Mày khỏi trố mắt như thế, Manolite. Ông bạn của tao đây đã thịt chiếc xe của mày và… biết hết. Nào, tao đề nghị thế này: mày có thể lấy lại các thứ trên xe nhưng tiền thì làm ơn đưa cho tụi tao.
Manolite khôi phục sự bình tĩnh trong nháy mắt. Gã cười lạnh:
- Tao biết mày! Mày là trùm băng cướp bờ biển phải không? Ê, chơi vậy đâu có được. Mỗi bên một nửa thì tao chiều. Tụi bây không thể lấy tất được.
Mohlen cười hềnh hệch:
- Có thể tụi tao sẽ để lại cho mày chút ít. Nhưng nhả tiền ra đây đi, Manolite! Tao không có thì giờ giỡn với mày đâu.
Gã thản nhiên bịt một cái túi giấy vào trước họng súng của gã để… giảm thanh. Đến nước này thì Manolite hoảng thực sự:
- Thôi được. Hạ súng xuống đi. Nhưng tao…
Đúng lúc đó căn phòng đột ngột sáng rực lên bởi những luồng đèn pha chói chang từ mọi ô cửa sổ. Trong ánh sáng ấy, giọng thanh tra Viti vang to:
- Cảnh sát đã bao vây toàn bộ căn nhà. Bỏ súng xuống và hai tay giơ cao khỏi đầu, từng người một bước ra. Tôi nhắc lại…
*
Coi như chỉ trong một đêm, các phòng tạm giam ở Marbella chật ních.
Có cần thiết phải nói về án tù sau này của từng tên tội phạm không nhỉ?
Vợ chồng Prachold, Luschner và Schleich bị tòa án Đức xử hơn chục “cuốn lịch”, còn băng cướp quốc tế được tòa án Tây Ban Nha cho nghỉ phép dài hạn trong xà lim cấm cố. Còn phải kể thêm tên cướp cô độc Manolite cũng chui vô nhà đá nhiều năm vì ăn cướp đã xui xẻo đụng… ăn cướp.
Tại khách sạn Palast, người ta còn bàn tán nhiều ngày về vụ này. Nhiều khách trọ sợ phát khiếp khi biết bọn lưu manh từng sống trong khách sạn mà chẳng ai hay. Ban giám đốc khách sạn đã cảm tạ Tứ quái bằng một bữa tiệc đứng trọng thể. Mọi thành viên của nhóm du lịch Sauerlich đều được tặng một phiếu nghỉ mười bốn ngày không mất tiền tại khách sạn. Có nghĩa là: đến hè sang năm, nếu muốn, họ lại có thể tới nghỉ ở đây…
Nhưng Tarzan không mấy quan tâm tới tất cả những điều đó. Hắn thường lặng ngắm bà Carsten rủ rỉ chuyện trò cùng Gaby mà tự nhủ thầm: hắn đang có trong tay hai báu vật quý giá nhất trên đời và sẽ không để bất cứ kẻ nào gây đau khổ cho họ.
GIỚI THIỆU TẬP SAULohmann, một tên cướp về già, sau hai mươi năm biệt tăm tích bỗng trở lại thành phố, tính làm một vụ động trời trước lúc “nghỉ hưu”.
Có điều, lão đã gặp một tình thế bất ngờ khó mà tưởng tượng…
Lão đâu biết rằng, sau hai mươi năm, sát cánh cùng cảnh sát, thành phố còn có TKKG lừng danh!
Biết là biết ngầm vậy nhưng đố “bác tài” dám nói ra. Ông ta hiểu luật im lặng của những ai còn muốn làm ăn quanh khách sạn Palast này. Chà chà, rõ ràng đó là một khách sạn chẳng hề… yên tĩnh.
Căn nhà trên đồi hiện lên trước mặt Tarzan. Xe vừa ngừng lại, hắn đã đẩy cửa lao xuống.
- Bác tài chịu khó chờ một chút.
Ông tài gật đầu.
- Xuống đi các bạn, Gaby đang ở bên trong… ủa…
Tarzan đứng dựa vào hông xe mà há hốc mồm. Ê, sau một góc nhà không hiểu sao lòi ra một mái tóc vàng óng. Sau mái tóc vàng óng đó là đôi mắt xanh biếc thân thương…
- Gaby!
- Trời ơi, các bạn đã tới.
Cô bé lao vào vòng tay bạn. Nước mắt cô ướt đầm áo Tarzan. Hắn gượng nhẹ ôm lấy Gaby trong khi hai quái kia chĩa đầu gậy vào mặt hai gã lưu manh bất động trong xe. Gaby thổn thức kể lại mọi chuyện.
- … gã vẫn bất tỉnh. Mình… mình bị nhốt dưới tầng hầm. Eo ơi, ghê rợn… không cửa sổ… lại có cả chuột và gián…
Tarzan khẽ vuốt tóc cô và hỏi:
- Phòng giam có khóa bên ngoài không?
- Có…
- Vậy thì rất tốt. Sẽ được việc đó, Gaby.
Ngay tức khắc, hai tên tội phạm buộc phải bước vào nhà để xuống thăm tầng hầm dưới sự kiểm soát chặt chẽ của hai cây gậy. Số phận Ramirez cũng chẳng khá hơn. Gã được nhập bọn với Morganzini và Schleich sau cánh cửa khóa trái.
Tarzan ngó người lái ta-xi thở phào:
- Giờ thì bác làm ơn đưa chúng tôi đến cảnh sát.
- Vâng vâng, tôi hiểu…
*
Tại đồn cảnh sát Tây Ban Nha, may mắn làm sao thanh tra Capitan Viti lại rành tiếng Đức. Sau khi nghe Tứ quái tường thuật câu chuyện tràng giang đại hải kéo dài từ Đức sang khách sạn Palast, ông gật gù:
- Các em là những thiếu niên phi thường. Cứ như là từ trên trời rớt xuống vậy.
Sau mệnh lệnh của Capitan Viti, ba tên lưu manh được cảnh sát áp giải về trại giam. Chưa hết, thanh tra Viti còn cho nối điện thoại về Đức để nói chuyện với đồng nghiệp Glockner.
Khỏi phải nói, bố già Glockner đã vui mừng đến chừng nào. Ông chỉ hơi khều nhẹ Tarzan một câu:
- Đáng lẽ các con phải báo cho cảnh sát bên đó sớm thì Gaby đâu đến nỗi bị bắt.
Bốn quái quay trở lại khách sạn trên hai xe tuần tra. Chúng chứng kiến tận mắt cảnh cặp uyên ương Luise, Waldi và kẻ giả chết Prachold đút tay vô còng mà cặp mắt vẫn còn ngơ ngác ngó thanh tra Capitan Viti vì… không hiểu ất giáp gì cả.
Ông Viti thở mạnh:
- Nhóm đặc nhiệm đã lùng sục nãy giờ mà không thấy Mohlen và Piteau đâu.
Tarzan chợt reo lên:
- Em nhớ ra rồi. Hai tên đầu sỏ ấy đang tính trấn lại tiền của tên cướp hai mươi triệu pê-sê-ta đã được thông báo trên truyền hình. Morganzini biết chuyện này. Có thể gã biết cả thời gian và địa điểm vụ trấn đó.
- Thực là lạ lùng. Không ngờ hai vụ án lại tự động ráp nối với nhau. Chà, vị chi là còn ba tên cướp nữa…
*
Morganzini đã khai sạch bách với cảnh sát.
Lúc này trời đã bắt đầu chạng vạng. Tnanh tra Viti kiên nhẫn dàn quân quanh khu nhà mà tướng cướp thọt chân Manolite chọn làm sào huyệt. Ông hồi hộp nghe giọng một trinh sát viên báo qua máy bộ đàm:
- Đã tới lúc rồi, thưa sếp. Manolite đang cuống cuồng đi qua đi lại trong phòng khách với li rượu trong tay. Trời đất, đúng là có hai tên tội phạm nữa mới trèo qua tường, chúng đang dò dẫm đến gần mục tiêu… Chà, thưa sếp, hai gã ma đầu này đã được nhận dạng. Chúng đích thị là Mohlen và Piteau thuộc băng cướp quốc tế…
*
Jules Piteau không cần tới một phút để thanh toán cánh cửa hậu. Gã ngoắc tay gọi Mohlen và hai tên sát thủ lọt vào nhà trong không một tiếng động.
Đây sẽ là mẻ lưới vét của hai thằng.
Hồi chiều sau khi xem xét kĩ nơi cư trú của tên cướp Miguel, chúng gọi ta-xi tính về sào huyệt chờ trời tối mới hành sự và đã chứng kiến từ xa cảnh Schleich, Ramirez và Morganzini bị còng tay giải ra xe. Hú vía! May mà Mohlen cáo già xuống xe đi bộ quãng đường cuối để phòng bất trắc…
Khi đó, Mohlen nghiến răng:
- Hỏng bét rồi! Có quỷ biết kẻ nào đã gây ra chuyện này. Hết rồi, Jules ạ. Chỉ còn một nước chuồn lẹ để thoát thân. Nhưng tụi mình sẽ không chuồn với cái túi rỗng. Thằng Manolite sẽ phải nôn ra cho tụi mình tới đồng pê-sê-ta cuối cùng…
Và bây giờ thì chúng đã ở đây. Khẩu súng của Piteau lặng lẽ gí vào mặt Manolite trong khi gã này vẫn chưa tan kinh ngạc với li rượu như đã hóa đá trong tay.
Mohlen xổ một tràng tiếng Tây Ban Nha thành thạo:
- Mày khỏi trố mắt như thế, Manolite. Ông bạn của tao đây đã thịt chiếc xe của mày và… biết hết. Nào, tao đề nghị thế này: mày có thể lấy lại các thứ trên xe nhưng tiền thì làm ơn đưa cho tụi tao.
Manolite khôi phục sự bình tĩnh trong nháy mắt. Gã cười lạnh:
- Tao biết mày! Mày là trùm băng cướp bờ biển phải không? Ê, chơi vậy đâu có được. Mỗi bên một nửa thì tao chiều. Tụi bây không thể lấy tất được.
Mohlen cười hềnh hệch:
- Có thể tụi tao sẽ để lại cho mày chút ít. Nhưng nhả tiền ra đây đi, Manolite! Tao không có thì giờ giỡn với mày đâu.
Gã thản nhiên bịt một cái túi giấy vào trước họng súng của gã để… giảm thanh. Đến nước này thì Manolite hoảng thực sự:
- Thôi được. Hạ súng xuống đi. Nhưng tao…
Đúng lúc đó căn phòng đột ngột sáng rực lên bởi những luồng đèn pha chói chang từ mọi ô cửa sổ. Trong ánh sáng ấy, giọng thanh tra Viti vang to:
- Cảnh sát đã bao vây toàn bộ căn nhà. Bỏ súng xuống và hai tay giơ cao khỏi đầu, từng người một bước ra. Tôi nhắc lại…
*
Coi như chỉ trong một đêm, các phòng tạm giam ở Marbella chật ních.
Có cần thiết phải nói về án tù sau này của từng tên tội phạm không nhỉ?
Vợ chồng Prachold, Luschner và Schleich bị tòa án Đức xử hơn chục “cuốn lịch”, còn băng cướp quốc tế được tòa án Tây Ban Nha cho nghỉ phép dài hạn trong xà lim cấm cố. Còn phải kể thêm tên cướp cô độc Manolite cũng chui vô nhà đá nhiều năm vì ăn cướp đã xui xẻo đụng… ăn cướp.
Tại khách sạn Palast, người ta còn bàn tán nhiều ngày về vụ này. Nhiều khách trọ sợ phát khiếp khi biết bọn lưu manh từng sống trong khách sạn mà chẳng ai hay. Ban giám đốc khách sạn đã cảm tạ Tứ quái bằng một bữa tiệc đứng trọng thể. Mọi thành viên của nhóm du lịch Sauerlich đều được tặng một phiếu nghỉ mười bốn ngày không mất tiền tại khách sạn. Có nghĩa là: đến hè sang năm, nếu muốn, họ lại có thể tới nghỉ ở đây…
Nhưng Tarzan không mấy quan tâm tới tất cả những điều đó. Hắn thường lặng ngắm bà Carsten rủ rỉ chuyện trò cùng Gaby mà tự nhủ thầm: hắn đang có trong tay hai báu vật quý giá nhất trên đời và sẽ không để bất cứ kẻ nào gây đau khổ cho họ.
GIỚI THIỆU TẬP SAULohmann, một tên cướp về già, sau hai mươi năm biệt tăm tích bỗng trở lại thành phố, tính làm một vụ động trời trước lúc “nghỉ hưu”.
Có điều, lão đã gặp một tình thế bất ngờ khó mà tưởng tượng…
Lão đâu biết rằng, sau hai mươi năm, sát cánh cùng cảnh sát, thành phố còn có TKKG lừng danh!
/703
|