Lohmann đã lọt vào cửa hiệu vàng bạc đá quý, không quên đưa tay thành thạo chốt cửa lại. Gã nở một nụ cười và lặng lẽ chĩa ngay khẩu súng lục vào cô bán hàng.
Khỏi phải bàn về phản ứng của cô này. Cô nàng quay phắt lại và lập tức duỗi vai êm re trước thứ đồ chơi không mời mà có này. Giọng tên cướp the thé:
- Đây là một vụ trấn lột hiểu chưa? Hãy làm theo lời tôi, cô sẽ không bị…
Âm thanh từ cổ họng gã đột nhiên ngắc ngứ. Rồi một chuyện kì cục xảy ra. Tên cướp bỗng há hốc mồm xuýt đánh rơi con… chó lửa.
- Magda!... Magda!...
Gã đàn ông thì thào. Trước mặt gã đúng là một Magda Tepler bằng xương bằng thịt ngày nào ở tuổi 24. Coi, cũng gương mặt hình trái tim, cũng con mắt tim tím, cũng mái tóc màu mật ong chớ còn gì nữa để nghi ngờ. Mình lạc vào xứ sở diệu kì rồi chăng? Quỷ tha ma bắt ạ, không thể như vậy được. Đừng có mềm yếu…
Lohmann khàn giọng:
- Cô… cô tên gì?
Cô gái bán hàng ngó gã chẳng hề sợ sệt. Đôi môi bướng bỉnh của cô hơi mấp máy. Tại sao gã lại hốt hoảng dòm cô trân trối vậy kìa?
- Tôi ư? Nicole… Nicole Tepler.
Tên cướp thấy đất dưới chân gã rùng rùng như có địa chấn. Gã dùng cườm tay quệt mồ hôi rịn trên trán và mừng thầm vì cơn “địa chấn” vừa rồi là do một chiếc xe tải chạy qua.
Lohmann hít một hơi dài:
- Tôi không ngờ… Cô có họ y như mẹ cô… Mẹ cô tên là Magda, tôi nói đúng không?
Đôi mắt tím của Nicole sa sầm:
- Sao ông lại biết mẹ tôi?
Lohmann chúc mũi súng xuống. Lúc này ngoài phố vắng hoe, tiếng một con chó sủa vu vơ. Mải nghĩ, Lohmann gõ súng đồm độp vô đầu. Trời đất! Cô gái này giống tình nhân 21 năm trước của mình cứ như “hai giọt nước”. Ôi, Magda!
Gã thở hồng hộc. Cơn xúc động của gã khiến trí nhớ của cô gái hoạt động dữ dội. Sau một phút, giọng chát chúa của cô nổ tung:
- Á à, thì ra ông là… Ottmar Lohmann. Tôi đã nghe “bà già” tôi tâm sự về ông. Ông giờ này hẳn đã sắp 60 tuổi. Già khú đế mà còn đội tóc giả, hèn chi…
Lohmann liếc qua bả vai mình. Phố xá vẫn không người. Cửa vẫn chốt chặt. Mẹ kiếp, gã đột nhập vô đây là để ăn cướp kia mà! Nghĩ là nghĩ vậy nhưng gã chẳng nén nổi sự hồi hộp.
- Magda kể về tôi ra làm sao?
Nicole lạnh tanh:
- Thường xuyên. Rất thường xuyên. Bà già tôi luôn hi vọng có ngày ông trở lại. Hừ, bà kể rằng hồi đó ông đã bỏ rơi bả, bả cũng biết ông là… tội phạm, tuy nhiên bà vẫn sẵn sàng tha thứ cho ông. Hẳn là bà đã si mê ông lắm.
Lohmann nuốt nước bọt. Gã thổn thức:
- Bà ấy còn sống chứ?
Mặt Nicole lộ vẻ chua chát:
- Mẹ tôi đã mất cách đây năm năm vì bịnh ung thư. Bà không hề lấy chồng. Chẳng phải vì bà ham thủ tiết gì nhưng ai người ta chịu kết hôn với một phụ nữ đã có con… vô thừa nhận. Và… đứa con rơi ấy chính là tôi. Tiếc rằng tôi cũng biết người bố là một… tên ăn cướp nhà băng bị truy nã.
Lohmann nghe như sét đánh. Gã lảo đảo đưa hai tay lên ôm lấy đầu bất chấp khẩu súng chưa khóa an toàn. Ê nào, hàng chục năm qua gã đã không còn biết hồi hộp trong những vụ cướp. Vậy mà lúc này, tim gã đập như trống trận, nách vã mồ hôi.
- Nghĩa… là… cô…
Nicole nhếch mép:
- Nghĩa là thưa ngài Ottmar Lohmann, ngài chính là bố của tôi. Bàng hoàng quá phải không thưa ngài…
Nicole tỏ vẻ nổi nóng thực sự:
- Ông đã bỏ rơi bà già tôi và không một lần nào nhắn tin cho bà thì cách chi biết được có tôi trên đời này. Hừ, tôi thù hận ông. Ông đừng chờ đợi tôi sẽ gọi ông bằng “cha”. Xin ông cứ việc vơ vét ba mớ nữ trang hạng bét này đi bởi đằng nào cuối tháng này họ cũng cho tôi thôi việc rồi. Tôi chỉ là một nhân viên làm thuê thôi. Thế là tôi sẽ ra ngồi ngoài đường…
Gã nhìn cô hàng phút. Cặp mắt loáng ướt:
- Hãy… bình tĩnh con gái. Giá cha biết được có con trên đời này thì mọi việc đã khác hẳn. Đây, gia tài của cha…
Gã moi túi ngực ra một phong bì dày cộm:
- Cầm đi con gái. 12.700 mark đó, Nicole. Hiện cha không có hơn. Nhưng cha sắp có tiền rồi. Nhiều tiền lắm. Rồi con sẽ trở thành bà hoàng, con hiểu không? Chà chà, con giống mẹ con quá sức. Đẹp và đẹp như một phù thuỷ, con gái bé bỏng ạ. Cha sẽ bù lỗ cho con thời gian còn lại của đời mình. Ờ, nhưng mà mộ mẹ con đâu? Ôi, Magda! Cha muốn đặt một vòng hoa lên đó…
- Mộ mẹ không ở đây…
- Sao?
- Mộ mẹ ở tận Schreierhau… kế mộ ông bà ngoại kia.
Lohmann thảy súng vào túi. Gã đặt phong bì vô tay đứa con gái đáng thương. Gã rụt rè sờ vào má cô. Nicole sụt sịt:
- Ông cho tôi thật sao?
- Ừ, cha còn cho con nhiều nữa, con gái ạ. Cha nói rồi, sẽ có nhiều.
Gã tháo chốt, và quay lưng trên ngưỡng cửa:
- Cha phải biến đây. Con có tên trong danh bạ điện thoại chớ con gái?
Nicole gật đầu.
- Vậy thì ngay ngày mai cha sẽ phôn lại cho con.
Nicole mím mím khoé miệng, mắt nhìn xuống đất.
Lohmann ra khỏi cửa hiệu rồi rẽ sang phải đi đúng ba bước tới góc ngôi nhà. Gã run rẩy dựa vai vô tường. Mình có điều gì sai chăng? Con bé như là đã cố nín cười. Chẳng lẽ một kẻ bỗng ngập tràn tình cảm làm cha - muộn mất 20 năm - lại nực cười đến thế sao?
Lohmann bất chợt nổi da gà. Dù sao đi nữa, gã vẫn là một lưu manh chuyên nghiệp chớ đâu phải một thằng ngu!
Lohmann nhảy đại vô con hẻm nằm lọt thỏm giữa hai ngôi nhà. Trong sân, hai cửa sổ chấn song của hiệu vàng bạc đá quý đang mở he hé. Ngay tức khắc, gã áp tai vào cửa sổ, lắng nghe.
*
Lúc này Nicole đã đếm xong tiền. Cô ta cười rung cả người trên ghế và bó gọn ghẽ mười hai xấp 1.000 mark đúng nghề… bán hàng quen thuộc. Riêng bảy tờ bạc 100 mark cô ta nhét vào túi quần Jeans nhẹ tênh.
Rồi vẫn cười rinh rích như vậy, Nicole tới chiếc máy điện thoại. Cô ta quay số thật nhanh nhẹn. Đầu dây bên kia có giọng một phụ nữ xưng danh.
Nicole khúc khích:
- Chào mẹ, hôm nay con “vô quả” lớn. Mẹ biết không, nhờ lão già Ottmar Lohmann bồ bịch của mẹ một thời ấy. Trời ạ, lão hoàn toàn khú đế nhưng vẫn còn dáng dấp như trong tấm hình ngày xưa. Lão cải trang bằng râu tóc giả. Nhưng con nhận ra lão vì lão vào cửa hiệu toan cướp của con…
Cô nàng lại cười khúc khích, hất mái tóc màu mật ong ra sau vai:
- Chắc con chết sặc quá mẹ à. Lão đang múa may khẩu súng bỗng há hốc mồm như mắc nghẹn vì thấy con giống mẹ như đúc. Hì hì, giống nhau như hai mẹ con mình cũng có cái hay phải không mẹ. Con lợi dụng lúc lão già đang bàng hoàng bèn chế tạo ra một câu chuyện cổ tích về tình phụ tử. Mẹ biết con chế tạo sao không? Con phong cho lão là “bố rơi” của con. Lão đã cảm động gần chết và biếu không cho mẹ con mình 12.700 mark và còn hứa sẽ cho con nữa. Sao? Mẹ nói gì, một tên lưu manh chính cống thường lại giữ lời hứa à? Tuyệt, tuyệt, vậy là mẹ con mình sắp trúng mánh nữa. Lão nói con sẽ như bà hoàng, hì hì…
Hai lỗ tai Lohmann lùng bùng. Cơn giận dữ ngùn ngụt bốc lửa trong cái đầu cám sú của gã. Đồ rắn độc. Đúng là mẹ nào con nấy.
Gã rít lên ngoài cửa kính:
- Tao vừa có một đứa con gái trong ba phút và lại mất ngay. Còn mày, con hồ li tinh kia, vừa có 12.700 mark và cũng lại mất tiền.
Gã đảo cái nhìn chó sói một vòng. May phước chẳng có ai trông thấy và nghe gã rít.
Lohmann lột tóc, ria giả nhét vào túi áo khoác. Với mái tóc hoa râm, gã hiện nguyên hình. Chân gã giậm thình thịch vì tức tối, tiếng cười rúc rích cùng đứa con gái lừa đảo của cô nhân tình bụ bẫm ngày nào vang lên trong ống nghe như mũi kim chích vào tai gã.
Ngay tức khắc, Lohmann tông cửa nhảy xổ vào. Gã chẳng thèm cài chốt theo thói quen của một tên cướp. Gã lại càng hờ hững không màng đến việc móc súng. Gã đã bị lừa một cú để đời.
- Chào ông, ông cần gì ở cửa hiệu vàng bạc, ủa…
Nicole vừa nói vừa há hốc mồm nhìn gã như bị thôi miên:
- Ồ… cha, cha… đấy ư? Không có tóc giả ngó cha lạ hoắc.
- Ô-kê, lúc nào mà cha không lạ hoắc hở con gái. Bởi cha đâu có phải là cha ruột của con. Sao, mẹ con chết vì bịnh gì?
- Hả? Bịnh ung thư… cha…
- Khà khà, sao mày không cười nữa đi hả con khốn? Chà, mày đã cười đến nỗi chảy nước mắt ra. Sướng nhỉ. Bây giờ thì mày sẽ được khóc con ạ. Đưa tiền đây, con mất dạy. Nếu mày cần một thằng bố từ trên trời rớt xuống thì hãy đi tìm một con bò. Đồ rác rưởi, tao không ngờ mày giống con mụ mẹ đốn mạt tới vậy. Hồi xưa tao đã nghi mụ có ý phản tao rồi. Và tao không thèm vác mụ theo cũng từ sự nghi ngờ đó. Ôi, tao quất ngựa truy phong là đúng, đúng, đúng! Nhả “địa” lại cho tao, con quỷ cái đã được mụ truyền nghề kia. Nhả ra!
Đôi môi mọng của Nicole giật giật. Ả không thiết gì chuyện đóng kịch nữa, nhưng phải rời đống tiền, ả đau đớn như bị chặt mất ngón tay út. Trong chớp nhoáng, một tia sáng lóe qua đầu ả.
Ả lập tức trấn tĩnh, phân trần:
- Này Lohmann, ừ thì chúng ta không phải cha con. Nhưng còn chuyện đại sự của ông thì sao? Ông có một âm mưu gì vĩ đại lắm cơ mà. Nếu ông chắp nối lại với bà già tôi, tôi vẫn kêu ông bằng bố vậy. Và mẹ con tôi vẫn có thể hỗ trợ ông. Ông phải nhớ rằng mẹ con tôi đâu phải những con chiên ngoan ngoãn. Tụi tôi biết những kẻ ông cần. Còn chuyện tiền nong thì… chúng ta sẽ thoả thuận được thôi.
Lohmann một lần nữa lại u mê cái đầu ăn cám sú. Con quỷ nhỏ này ghê gớm thiệt nhưng… chí lí. Ừ nhỉ, tại sao lại biến nó thành kẻ thù mà không sử dụng nó. “Dĩ độc trị độc” cơ mà. Bản lãnh của ả còn như thế thì “nàng” Magda đâu phải loại xoàng. Vả lại chia cho chúng một phần cũng đâu đáng kể. Thằng chiến hữu Gnaski thì sắp… giải nghệ vì chân run gối mỏi tới nơi.
Gã rít qua kẽ răng:
- Thoả thuận à? Hừm…
Gã bước ra cửa, liếc ra phố. Đã hết giờ nghỉ trưa. Đường phố lại có người qua lại.
Nicole cười cầu tài:
- Suy nghĩ cái gì cho nhức đầu nhức óc hả ông? Ông mà có mẹ con tôi hợp tác còn hơn là cọp có thêm cánh.
Lohmann quay vào hỏi:
- Ta có thể nói chuyện ở đâu cho yên ổn đây? Tôi không muốn khách hàng của cô thấy tôi có mặt ở đây.
Bàn tay thanh tú của Nicole vẩy về phía cửa văn phòng:
- Vô trong đó đi. Thậm chí trong đó có cả rượu Uytski cho ông đấy.
*
Trong văn phòng của cửa hiệu đồ trang sức, Lohmann kín đáo đóng chặt cửa sổ.
Nicole rót ra hai li rượu đầy tràn. Ả hất hàm:
- Hồi nãy ông rình nghe tôi nói chuyện điện thoại chứ gì?
- Tiền đâu?
Cô ả đau khổ mở xách tay. Đương nhiên ả chỉ giao cho “ông bố hờ” 12.000 mark, cũng may mà ả đã thủ sẵn 700 đồng lẻ trong túi.
- Bắt đầu đi ông Lohmann, tôi thấy…
Nicole bỗng nín bặt. Cửa ngoài bật mở. Tiếng chân người bước vào sầm sập. Cô ả chới với.
- Ông ngồi yên để tôi ra ngoài coi thử khách nào.
Ả đứng dậy khép cửa hờ chẳng thèm để ý tới lão cướp già đang hoang mang xoay xoay cổ chai rượu Uytski rẻ tiền trong tay. Coi, con mắt cáo của Lohmann nhìn xoáy theo ả. Gã hoảng hồn bởi một câu hỏi chẳng lấy gì làm thân thiện vọng vào.
- Cô là cô Nicole Tepler?
Tiếng Nicole nghe lạnh tanh:
- Phải!
- Còn tôi là thanh tra Dolp.
Giọng người đàn ông lạ đầy đe dọa:
- Đây là điều tra viên Schanarowski. Chúng tôi thuộc cảnh sát hình sự. Lệnh khám nhà cô đây, thưa cô Nicole.
Trong vài giây, toàn thân Lohmann cứng đờ. Bàn tay gã nắm chặt cái chai chỉ sợ nó rơi xuống đất. “Con gái hờ” của gã lắp bắp:
- Lệnh… khám… nhà… ư? Lạy Chúa, cửa hiệu này đâu phải của tôi. Tôi chỉ là người làm công cho ông Franz-Anton Klacksl, ông chủ phòng tranh nghệ thuật K nổi tiếng.
Dolp cắt ngang cái rụp:
- Cô hiểu sai ý tôi rồi. Chúng tôi không quan tâm tới cửa hiệu này. Chúng tôi cần ghé cái xưởng vẽ của cô ở ngõ Chim Sẻ.
Giọng Nicole lạc đi:
- Tôi… chưa… hiểu…
- Rồi cô sẽ hiểu. Một nhà buôn tranh đã tố cáo cô. Tất nhiên không phải là ông chủ Franz-Anton Klacksl của cô rồi mà là một công dân lương thiện mê nghệ thuật. Ông ấy đã theo dõi cô từ lâu và biết rằng cô là một kẻ chuyên vẽ tranh giả. Cô là một nữ hoạ sĩ?
Nicole hít một hơi thật sâu:
- V… vâng. Nhưng không làm tranh… giả. Tôi… chỉ vẽ cho vui thôi mà.
Nghe giọng ả cứ như ả đã thấy mình ngồi sau chấn song nhà tù.
Dolp nghiêm nghị:
- Tới nơi rồi sẽ biết. Yêu cầu cô dẫn đường chúng tôi.
Ả không quay vào văn phòng. Bỏ lại cả xắc tay. Hẳn là để bọn cớm khỏi bắt gặp mình - Lohmann nghĩ và thầm cảm ơn ả.
Lúc ba nhân sự rời cửa hiệu, gã buông chai Uytski xuống bàn thẫn thờ. Trời đất. Té ra cô ả cũng là một thứ dữ đấy chớ? Dám vẽ tranh giả lường gạt các nhà sưu tầm nhẹ dạ, chà chà, đáng mặt… con gái Magda lắm!
Gã đứng bật dậy và chuồn bằng lối cửa sau, liệng chìa khóa qua ô cửa sổ thứ hai mở hé. Chiếc chìa khóa rơi xuống cạnh bồn rửa mặt.
*
Cuối cùng thì ngài nha sĩ Knoth cũng nhận ra rằng đã đến lúc ông phải lên đường.
- Đã đến giờ ba phải đi rồi. Chào con trai và các bạn nhỏ. Cảm ơn những bức tranh và bữa tiệc đẹp.
Thầy Hubi sung sướng hơn bao giờ hết:
- Để con đưa ba xuống nhà gọi ta-xi. Con…
Đố thầy Hubi dám tiễn ông già bằng chiếc Porsche màu nhũ bạc sáng loáng đậu dưới đường, trước cửa nhà kia.
Khỏi phải bàn về phản ứng của cô này. Cô nàng quay phắt lại và lập tức duỗi vai êm re trước thứ đồ chơi không mời mà có này. Giọng tên cướp the thé:
- Đây là một vụ trấn lột hiểu chưa? Hãy làm theo lời tôi, cô sẽ không bị…
Âm thanh từ cổ họng gã đột nhiên ngắc ngứ. Rồi một chuyện kì cục xảy ra. Tên cướp bỗng há hốc mồm xuýt đánh rơi con… chó lửa.
- Magda!... Magda!...
Gã đàn ông thì thào. Trước mặt gã đúng là một Magda Tepler bằng xương bằng thịt ngày nào ở tuổi 24. Coi, cũng gương mặt hình trái tim, cũng con mắt tim tím, cũng mái tóc màu mật ong chớ còn gì nữa để nghi ngờ. Mình lạc vào xứ sở diệu kì rồi chăng? Quỷ tha ma bắt ạ, không thể như vậy được. Đừng có mềm yếu…
Lohmann khàn giọng:
- Cô… cô tên gì?
Cô gái bán hàng ngó gã chẳng hề sợ sệt. Đôi môi bướng bỉnh của cô hơi mấp máy. Tại sao gã lại hốt hoảng dòm cô trân trối vậy kìa?
- Tôi ư? Nicole… Nicole Tepler.
Tên cướp thấy đất dưới chân gã rùng rùng như có địa chấn. Gã dùng cườm tay quệt mồ hôi rịn trên trán và mừng thầm vì cơn “địa chấn” vừa rồi là do một chiếc xe tải chạy qua.
Lohmann hít một hơi dài:
- Tôi không ngờ… Cô có họ y như mẹ cô… Mẹ cô tên là Magda, tôi nói đúng không?
Đôi mắt tím của Nicole sa sầm:
- Sao ông lại biết mẹ tôi?
Lohmann chúc mũi súng xuống. Lúc này ngoài phố vắng hoe, tiếng một con chó sủa vu vơ. Mải nghĩ, Lohmann gõ súng đồm độp vô đầu. Trời đất! Cô gái này giống tình nhân 21 năm trước của mình cứ như “hai giọt nước”. Ôi, Magda!
Gã thở hồng hộc. Cơn xúc động của gã khiến trí nhớ của cô gái hoạt động dữ dội. Sau một phút, giọng chát chúa của cô nổ tung:
- Á à, thì ra ông là… Ottmar Lohmann. Tôi đã nghe “bà già” tôi tâm sự về ông. Ông giờ này hẳn đã sắp 60 tuổi. Già khú đế mà còn đội tóc giả, hèn chi…
Lohmann liếc qua bả vai mình. Phố xá vẫn không người. Cửa vẫn chốt chặt. Mẹ kiếp, gã đột nhập vô đây là để ăn cướp kia mà! Nghĩ là nghĩ vậy nhưng gã chẳng nén nổi sự hồi hộp.
- Magda kể về tôi ra làm sao?
Nicole lạnh tanh:
- Thường xuyên. Rất thường xuyên. Bà già tôi luôn hi vọng có ngày ông trở lại. Hừ, bà kể rằng hồi đó ông đã bỏ rơi bả, bả cũng biết ông là… tội phạm, tuy nhiên bà vẫn sẵn sàng tha thứ cho ông. Hẳn là bà đã si mê ông lắm.
Lohmann nuốt nước bọt. Gã thổn thức:
- Bà ấy còn sống chứ?
Mặt Nicole lộ vẻ chua chát:
- Mẹ tôi đã mất cách đây năm năm vì bịnh ung thư. Bà không hề lấy chồng. Chẳng phải vì bà ham thủ tiết gì nhưng ai người ta chịu kết hôn với một phụ nữ đã có con… vô thừa nhận. Và… đứa con rơi ấy chính là tôi. Tiếc rằng tôi cũng biết người bố là một… tên ăn cướp nhà băng bị truy nã.
Lohmann nghe như sét đánh. Gã lảo đảo đưa hai tay lên ôm lấy đầu bất chấp khẩu súng chưa khóa an toàn. Ê nào, hàng chục năm qua gã đã không còn biết hồi hộp trong những vụ cướp. Vậy mà lúc này, tim gã đập như trống trận, nách vã mồ hôi.
- Nghĩa… là… cô…
Nicole nhếch mép:
- Nghĩa là thưa ngài Ottmar Lohmann, ngài chính là bố của tôi. Bàng hoàng quá phải không thưa ngài…
Nicole tỏ vẻ nổi nóng thực sự:
- Ông đã bỏ rơi bà già tôi và không một lần nào nhắn tin cho bà thì cách chi biết được có tôi trên đời này. Hừ, tôi thù hận ông. Ông đừng chờ đợi tôi sẽ gọi ông bằng “cha”. Xin ông cứ việc vơ vét ba mớ nữ trang hạng bét này đi bởi đằng nào cuối tháng này họ cũng cho tôi thôi việc rồi. Tôi chỉ là một nhân viên làm thuê thôi. Thế là tôi sẽ ra ngồi ngoài đường…
Gã nhìn cô hàng phút. Cặp mắt loáng ướt:
- Hãy… bình tĩnh con gái. Giá cha biết được có con trên đời này thì mọi việc đã khác hẳn. Đây, gia tài của cha…
Gã moi túi ngực ra một phong bì dày cộm:
- Cầm đi con gái. 12.700 mark đó, Nicole. Hiện cha không có hơn. Nhưng cha sắp có tiền rồi. Nhiều tiền lắm. Rồi con sẽ trở thành bà hoàng, con hiểu không? Chà chà, con giống mẹ con quá sức. Đẹp và đẹp như một phù thuỷ, con gái bé bỏng ạ. Cha sẽ bù lỗ cho con thời gian còn lại của đời mình. Ờ, nhưng mà mộ mẹ con đâu? Ôi, Magda! Cha muốn đặt một vòng hoa lên đó…
- Mộ mẹ không ở đây…
- Sao?
- Mộ mẹ ở tận Schreierhau… kế mộ ông bà ngoại kia.
Lohmann thảy súng vào túi. Gã đặt phong bì vô tay đứa con gái đáng thương. Gã rụt rè sờ vào má cô. Nicole sụt sịt:
- Ông cho tôi thật sao?
- Ừ, cha còn cho con nhiều nữa, con gái ạ. Cha nói rồi, sẽ có nhiều.
Gã tháo chốt, và quay lưng trên ngưỡng cửa:
- Cha phải biến đây. Con có tên trong danh bạ điện thoại chớ con gái?
Nicole gật đầu.
- Vậy thì ngay ngày mai cha sẽ phôn lại cho con.
Nicole mím mím khoé miệng, mắt nhìn xuống đất.
Lohmann ra khỏi cửa hiệu rồi rẽ sang phải đi đúng ba bước tới góc ngôi nhà. Gã run rẩy dựa vai vô tường. Mình có điều gì sai chăng? Con bé như là đã cố nín cười. Chẳng lẽ một kẻ bỗng ngập tràn tình cảm làm cha - muộn mất 20 năm - lại nực cười đến thế sao?
Lohmann bất chợt nổi da gà. Dù sao đi nữa, gã vẫn là một lưu manh chuyên nghiệp chớ đâu phải một thằng ngu!
Lohmann nhảy đại vô con hẻm nằm lọt thỏm giữa hai ngôi nhà. Trong sân, hai cửa sổ chấn song của hiệu vàng bạc đá quý đang mở he hé. Ngay tức khắc, gã áp tai vào cửa sổ, lắng nghe.
*
Lúc này Nicole đã đếm xong tiền. Cô ta cười rung cả người trên ghế và bó gọn ghẽ mười hai xấp 1.000 mark đúng nghề… bán hàng quen thuộc. Riêng bảy tờ bạc 100 mark cô ta nhét vào túi quần Jeans nhẹ tênh.
Rồi vẫn cười rinh rích như vậy, Nicole tới chiếc máy điện thoại. Cô ta quay số thật nhanh nhẹn. Đầu dây bên kia có giọng một phụ nữ xưng danh.
Nicole khúc khích:
- Chào mẹ, hôm nay con “vô quả” lớn. Mẹ biết không, nhờ lão già Ottmar Lohmann bồ bịch của mẹ một thời ấy. Trời ạ, lão hoàn toàn khú đế nhưng vẫn còn dáng dấp như trong tấm hình ngày xưa. Lão cải trang bằng râu tóc giả. Nhưng con nhận ra lão vì lão vào cửa hiệu toan cướp của con…
Cô nàng lại cười khúc khích, hất mái tóc màu mật ong ra sau vai:
- Chắc con chết sặc quá mẹ à. Lão đang múa may khẩu súng bỗng há hốc mồm như mắc nghẹn vì thấy con giống mẹ như đúc. Hì hì, giống nhau như hai mẹ con mình cũng có cái hay phải không mẹ. Con lợi dụng lúc lão già đang bàng hoàng bèn chế tạo ra một câu chuyện cổ tích về tình phụ tử. Mẹ biết con chế tạo sao không? Con phong cho lão là “bố rơi” của con. Lão đã cảm động gần chết và biếu không cho mẹ con mình 12.700 mark và còn hứa sẽ cho con nữa. Sao? Mẹ nói gì, một tên lưu manh chính cống thường lại giữ lời hứa à? Tuyệt, tuyệt, vậy là mẹ con mình sắp trúng mánh nữa. Lão nói con sẽ như bà hoàng, hì hì…
Hai lỗ tai Lohmann lùng bùng. Cơn giận dữ ngùn ngụt bốc lửa trong cái đầu cám sú của gã. Đồ rắn độc. Đúng là mẹ nào con nấy.
Gã rít lên ngoài cửa kính:
- Tao vừa có một đứa con gái trong ba phút và lại mất ngay. Còn mày, con hồ li tinh kia, vừa có 12.700 mark và cũng lại mất tiền.
Gã đảo cái nhìn chó sói một vòng. May phước chẳng có ai trông thấy và nghe gã rít.
Lohmann lột tóc, ria giả nhét vào túi áo khoác. Với mái tóc hoa râm, gã hiện nguyên hình. Chân gã giậm thình thịch vì tức tối, tiếng cười rúc rích cùng đứa con gái lừa đảo của cô nhân tình bụ bẫm ngày nào vang lên trong ống nghe như mũi kim chích vào tai gã.
Ngay tức khắc, Lohmann tông cửa nhảy xổ vào. Gã chẳng thèm cài chốt theo thói quen của một tên cướp. Gã lại càng hờ hững không màng đến việc móc súng. Gã đã bị lừa một cú để đời.
- Chào ông, ông cần gì ở cửa hiệu vàng bạc, ủa…
Nicole vừa nói vừa há hốc mồm nhìn gã như bị thôi miên:
- Ồ… cha, cha… đấy ư? Không có tóc giả ngó cha lạ hoắc.
- Ô-kê, lúc nào mà cha không lạ hoắc hở con gái. Bởi cha đâu có phải là cha ruột của con. Sao, mẹ con chết vì bịnh gì?
- Hả? Bịnh ung thư… cha…
- Khà khà, sao mày không cười nữa đi hả con khốn? Chà, mày đã cười đến nỗi chảy nước mắt ra. Sướng nhỉ. Bây giờ thì mày sẽ được khóc con ạ. Đưa tiền đây, con mất dạy. Nếu mày cần một thằng bố từ trên trời rớt xuống thì hãy đi tìm một con bò. Đồ rác rưởi, tao không ngờ mày giống con mụ mẹ đốn mạt tới vậy. Hồi xưa tao đã nghi mụ có ý phản tao rồi. Và tao không thèm vác mụ theo cũng từ sự nghi ngờ đó. Ôi, tao quất ngựa truy phong là đúng, đúng, đúng! Nhả “địa” lại cho tao, con quỷ cái đã được mụ truyền nghề kia. Nhả ra!
Đôi môi mọng của Nicole giật giật. Ả không thiết gì chuyện đóng kịch nữa, nhưng phải rời đống tiền, ả đau đớn như bị chặt mất ngón tay út. Trong chớp nhoáng, một tia sáng lóe qua đầu ả.
Ả lập tức trấn tĩnh, phân trần:
- Này Lohmann, ừ thì chúng ta không phải cha con. Nhưng còn chuyện đại sự của ông thì sao? Ông có một âm mưu gì vĩ đại lắm cơ mà. Nếu ông chắp nối lại với bà già tôi, tôi vẫn kêu ông bằng bố vậy. Và mẹ con tôi vẫn có thể hỗ trợ ông. Ông phải nhớ rằng mẹ con tôi đâu phải những con chiên ngoan ngoãn. Tụi tôi biết những kẻ ông cần. Còn chuyện tiền nong thì… chúng ta sẽ thoả thuận được thôi.
Lohmann một lần nữa lại u mê cái đầu ăn cám sú. Con quỷ nhỏ này ghê gớm thiệt nhưng… chí lí. Ừ nhỉ, tại sao lại biến nó thành kẻ thù mà không sử dụng nó. “Dĩ độc trị độc” cơ mà. Bản lãnh của ả còn như thế thì “nàng” Magda đâu phải loại xoàng. Vả lại chia cho chúng một phần cũng đâu đáng kể. Thằng chiến hữu Gnaski thì sắp… giải nghệ vì chân run gối mỏi tới nơi.
Gã rít qua kẽ răng:
- Thoả thuận à? Hừm…
Gã bước ra cửa, liếc ra phố. Đã hết giờ nghỉ trưa. Đường phố lại có người qua lại.
Nicole cười cầu tài:
- Suy nghĩ cái gì cho nhức đầu nhức óc hả ông? Ông mà có mẹ con tôi hợp tác còn hơn là cọp có thêm cánh.
Lohmann quay vào hỏi:
- Ta có thể nói chuyện ở đâu cho yên ổn đây? Tôi không muốn khách hàng của cô thấy tôi có mặt ở đây.
Bàn tay thanh tú của Nicole vẩy về phía cửa văn phòng:
- Vô trong đó đi. Thậm chí trong đó có cả rượu Uytski cho ông đấy.
*
Trong văn phòng của cửa hiệu đồ trang sức, Lohmann kín đáo đóng chặt cửa sổ.
Nicole rót ra hai li rượu đầy tràn. Ả hất hàm:
- Hồi nãy ông rình nghe tôi nói chuyện điện thoại chứ gì?
- Tiền đâu?
Cô ả đau khổ mở xách tay. Đương nhiên ả chỉ giao cho “ông bố hờ” 12.000 mark, cũng may mà ả đã thủ sẵn 700 đồng lẻ trong túi.
- Bắt đầu đi ông Lohmann, tôi thấy…
Nicole bỗng nín bặt. Cửa ngoài bật mở. Tiếng chân người bước vào sầm sập. Cô ả chới với.
- Ông ngồi yên để tôi ra ngoài coi thử khách nào.
Ả đứng dậy khép cửa hờ chẳng thèm để ý tới lão cướp già đang hoang mang xoay xoay cổ chai rượu Uytski rẻ tiền trong tay. Coi, con mắt cáo của Lohmann nhìn xoáy theo ả. Gã hoảng hồn bởi một câu hỏi chẳng lấy gì làm thân thiện vọng vào.
- Cô là cô Nicole Tepler?
Tiếng Nicole nghe lạnh tanh:
- Phải!
- Còn tôi là thanh tra Dolp.
Giọng người đàn ông lạ đầy đe dọa:
- Đây là điều tra viên Schanarowski. Chúng tôi thuộc cảnh sát hình sự. Lệnh khám nhà cô đây, thưa cô Nicole.
Trong vài giây, toàn thân Lohmann cứng đờ. Bàn tay gã nắm chặt cái chai chỉ sợ nó rơi xuống đất. “Con gái hờ” của gã lắp bắp:
- Lệnh… khám… nhà… ư? Lạy Chúa, cửa hiệu này đâu phải của tôi. Tôi chỉ là người làm công cho ông Franz-Anton Klacksl, ông chủ phòng tranh nghệ thuật K nổi tiếng.
Dolp cắt ngang cái rụp:
- Cô hiểu sai ý tôi rồi. Chúng tôi không quan tâm tới cửa hiệu này. Chúng tôi cần ghé cái xưởng vẽ của cô ở ngõ Chim Sẻ.
Giọng Nicole lạc đi:
- Tôi… chưa… hiểu…
- Rồi cô sẽ hiểu. Một nhà buôn tranh đã tố cáo cô. Tất nhiên không phải là ông chủ Franz-Anton Klacksl của cô rồi mà là một công dân lương thiện mê nghệ thuật. Ông ấy đã theo dõi cô từ lâu và biết rằng cô là một kẻ chuyên vẽ tranh giả. Cô là một nữ hoạ sĩ?
Nicole hít một hơi thật sâu:
- V… vâng. Nhưng không làm tranh… giả. Tôi… chỉ vẽ cho vui thôi mà.
Nghe giọng ả cứ như ả đã thấy mình ngồi sau chấn song nhà tù.
Dolp nghiêm nghị:
- Tới nơi rồi sẽ biết. Yêu cầu cô dẫn đường chúng tôi.
Ả không quay vào văn phòng. Bỏ lại cả xắc tay. Hẳn là để bọn cớm khỏi bắt gặp mình - Lohmann nghĩ và thầm cảm ơn ả.
Lúc ba nhân sự rời cửa hiệu, gã buông chai Uytski xuống bàn thẫn thờ. Trời đất. Té ra cô ả cũng là một thứ dữ đấy chớ? Dám vẽ tranh giả lường gạt các nhà sưu tầm nhẹ dạ, chà chà, đáng mặt… con gái Magda lắm!
Gã đứng bật dậy và chuồn bằng lối cửa sau, liệng chìa khóa qua ô cửa sổ thứ hai mở hé. Chiếc chìa khóa rơi xuống cạnh bồn rửa mặt.
*
Cuối cùng thì ngài nha sĩ Knoth cũng nhận ra rằng đã đến lúc ông phải lên đường.
- Đã đến giờ ba phải đi rồi. Chào con trai và các bạn nhỏ. Cảm ơn những bức tranh và bữa tiệc đẹp.
Thầy Hubi sung sướng hơn bao giờ hết:
- Để con đưa ba xuống nhà gọi ta-xi. Con…
Đố thầy Hubi dám tiễn ông già bằng chiếc Porsche màu nhũ bạc sáng loáng đậu dưới đường, trước cửa nhà kia.
/703
|