Trong cửa hàng, khách đông như ong trong tổ, nhất là lúc này - khi chỉ còn mười phút nữa là cửa hàng đóng cửa.
Karl đã quay về ngay sau lúc đưa Gaby tới đây. Gaby xách túi bánh nặng mua cho Oskar, đang chen ra cầu thang để xuống tầng dưới. Cô bé bỗng bị ai đẩy chúi nhủi về phía trước, thậm chí chưa kịp có bất kì phản ứng gì thì người đó đã vọt lên rảo bước xuống cầu thang. Gaby còn kịp thấy đó là một bà già gày gò, mảnh khảnh. Nhìn từ phía sau, bà ta thật thanh lịch. Vị phu nhân quý phái tay cầm chiếc xắc bằng da cá sấu ấy không thèm cả ngoái lại xin lỗi nữa kìa. Cử chỉ bà ta hệt một kẻ ăn trộm. Chẳng lẽ một vị phu nhân sang trọng cỡ đó mà lại đi ăn trộm hở trời?
Sau vài giây lảo đảo, Gaby đã lấy lại thăng bằng. Cô bé vừa dợm cất bước thì một tiếng nói ồm ồm cất lên:
- Úi dào, có phải cháu Gaby Glockner không hả?
Công Chúa ngẩng phắt đầu lên:
- Chào bà Gisen-Happlich. Vâng, cháu đây ạ. Bà cũng đi mua hàng ư?
Đúng là bà Emma Gisen-Happlich. Bà già đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng thể xác và tinh thần đều khỏe hết chỗ chê. Thêm nữa cái màn ưa thời trang trẻ mô-đen của bà cụ đã làm anh con trai, giám đốc nhà máy Nosiop, Gunter Gisen-Happlich nhiều phen bối rối.
Hãy nghe bà già lớn tiếng nói với Gaby:
- Còn lâu tôi mới mua hàng ở chỗ này cháu ạ. Tôi chỉ ghé nhà vệ sinh. Ấy vậy mà cũng bị bọn mất dạy ăn cắp. Nào Gaby, cháu có thấy đứa ăn cắp nào chạy qua đây không?
- Cháu… cháu không biết…
Bà Emma không đợi Gaby đồng ý, một tay ôm quàng lấy cô bé, tay kia giật phắt cái túi bánh nặng mười ki-lô-gam, lôi cô bé đi:
- Đi ngay với ta lên gặp tay giám đốc cửa hàng. Ta phải kiện lão tới nơi tới chốn về vấn đề an ninh mới được.
- Thưa bà Gisen-Happlich, hồi nãy cháu có đụng một vị phu nhân vẻ rất vội vã, đi nhanh như gió ra cầu thang xuống dưới.
- Chính thị đó là con mẹ chôm chỉa tài sản của tôi. Nào, đi Gaby. Ta sẽ buộc lão giám đốc huy động cảnh sát quây cả khu phố này lại. Sẽ tóm được mụ.
Tại văn phòng giám đốc cửa hàng, bà già quát vào mặt ông giám đốc tuổi chừng sáu chục:
- Tôi là Emma Gisen-Happlich và biết rõ điều mình sắp nói. Này anh bạn trẻ, cửa hàng của anh là một cái chuồng heo. Tại sao anh lại để yên cho bọn gian phi “thổi” cái xắc tay bằng da rắn của tôi trong nhà vệ sinh. Hả?
Ông giám đốc mỉm cười khổ sở:
- Nhưng thưa bà…
- Không thưa thốt gì cả. Không có chìa khóa xe trong bóp làm sao tôi lái xe hơi về bây giờ. Tôi có nhân chứng đàng hoàng nhé, cháu Gaby con gái của thanh tra Glockner đã trông thấy mụ gian ác đó. Ông phải hiểu rằng trên đời này không chỉ có mình ông làm giám đốc đâu, con trai tôi cũng là giám đốc một nhà máy lớn…
Bà già chợt khựng lại vì một nữ nhân viên vừa bước vô văn phòng với một cái xắc bằng da rắn tuyệt đẹp trên tay.
- Bà bị mất cái xắc này phải không ạ?
Emma giật phăng cái xắc về phía mình. Bà quát như sấm nổ:
- Vậy là cô đã tóm được thủ phạm rồi chớ?
- Không, thưa bà.
Người nữ nhân viên từ tốn đáp.
- Chúng tôi tìm thấy cái xắc trong thùng rác nhà vệ sinh nữ.
Ông giám đốc không nén được tiếng cười khiến bà già lại nổi trận lôi đình. Bà giận dữ dốc các thứ xuống mặt bàn.
- Vẫn còn thiếu một hộp phấn bằng vàng 22 cara. Mẹ kiếp.
- Còn tiền bạc?
- Quái lạ, không thiếu một xu. Chà chà, bọn khốn nạn ăn cắp hộp phấn để làm gì kìa?
Gaby kéo tay bà cụ khỏi vòng tranh chấp:
- Thôi đi đi bà. Dù sao bà cũng tìm lại được cái xắc và đã có chìa khóa xe rồi.
- Ừ… ừm…
Bà Emma miễn cưỡng đi theo Gaby. Giọng bà vẫn chưa tan ấm ức:
- Xe của tôi đậu bên kia đường, chỗ cấm đỗ xe, nhưng mặc kệ nó. Đằng nào thì cảnh sát cũng cài giấy báo phạt ở kính xe rồi. Mình vào tiệm uống nước đã. À này Gaby, cháu còn nhớ diện mạo mụ già chôm chỉa đó không?
- Ôi, bà ta chạy như ma đuổi làm sao cháu nhận diện. Cháu chỉ thấy nón và áo choàng của bà ta có màu sáng và… a, cháu nhớ rồi. Bà ta xách theo một xắc tay bằng da cá sấu.
Hai bà cháu vào một tiệm cà phê ven đường.
Emma gật gù:
- Cháu đúng là con dòng cháu giống của thanh tra Glockner. Đã lâu ta không gặp cháu. Cháu càng lớn càng xinh đó.
Sau một hồi chuyện trò, nghe Gaby kể tới hơn mười phút về bạn bè của mình, bà Emma cười:
- Vậy là Karl ngày càng thông thái, Tròn Vo ngày càng béo quay, và Tarzan thì phá mọi kỉ lục thể thao hả. Thế nào, bây giờ cậu ấy đã thành bạn trai thực sự của cháu chưa, hay vẫn rụt rè như trước?
Gaby hơi đỏ mặt:
- Chúng cháu bao giờ cũng thực sự là bạn của nhau, xưa nay luôn như vậy, thưa bà!
- Chà, nghe cháu nói, tôi rất muốn được làm quen với các bạn của cháu. Ngày mai là thứ bảy các cháu được nghỉ chứ gì. Tôi mời các cháu ghé nhà được không? Mà tôi còn muốn nhờ các cháu một việc nữa.
- Việc gì vậy, thưa bà?
- Điều tra về vụ hộp phấn mất tích. Tôi biết các cháu là những thám tử tài giỏi. Sẽ có hậu tạ hẳn hoi. Tôi có ngờ cho một người…
- Có phải vị phu nhân mà cháu gặp…
- Hà hà, bởi vì cháu không tả đích xác chân dung của mụ ta nên ta cũng khó xác định được. Tuy nhiên cái chi tiết xắc tay bằng da cá sấu khiến chúng ta chú ý đến một người. Hừ, bà bạn ta… bà Agather Tepler cũng có cái xắc tay da cá sấu.
Gaby choáng váng:
- Bà cho cháu hỏi thăm một câu. Bà Tepler bạn của bà có dính dáng gì đến nữ họa sĩ Tepler không?
- Ồ, có quá đi chứ. Con nhỏ Nicole đó là con ruột của cô cháu bà ta. Một lũ ma đầu giáo chủ. Cháu phải biết tôi không ưa nổi họ hàng bà Agather dù chúng tôi là bạn của nhau. À, nhưng tình bạn đang thời sứt mẻ dữ dội. Chúng tôi đang có chiến tranh với nhau khốc liệt. Tôi nghi ngờ bà Agather đã lén chơi khăm tôi bằng cách ăn cắp hộp phấn của tôi để dằn mặt. Cháu uống tách trà nữa chứ?
Gaby cảm thấy sốt ruột:
- Dạ thôi, cảm ơn bà. Bà cho phép cháu về. Con Oskar đang mong cháu lắm.
- Gửi lời thăm các bạn cháu nghe Gaby!
*
Tới trước cửa nhà, bà Emma ồ ạt phóng từ chiếc xe thể thao đời mới xuống đất, chạy lên tầng hai bấm chuông inh ỏi. Bà Agather ra mở cửa liền.
Bà Agather thời son trẻ hẳn là một giai nhân thanh tú, nhưng giờ đây chỉ còn là một bà già gầy gò, làn da khô héo. Bà vốn xuất thân từ một gia đình thế gia vọng tộc. Hãy xem cách ăn mặc của bà thì rõ, đồ trang sức đầy người và áo quần bao giờ cũng phù hợp với lứa tuổi.
- Ồ, chào bà Emma!
- Hãy mời tôi ăn bữa tối đi! Tôi có chuyện cần đàm đạo với bà đây.
- Ừ, thì… đàm đạo. Mời bà dùng bữa với tôi. Tôi ăn thịt bê nguội, nhưng cũng ngon. Hi vọng đủ cho hai ta.
Có thêm li rượu anh đào, bà Emma vừa ăn vừa kể về chuyện xảy ra ở cửa hàng. Sau cùng, bà rót thêm một li rượu nữa rồi kết luận:
- Bây giờ tôi sẽ nói cho bà hay, nấp sau vụ này là âm mưu gì.
Agather sửng sốt:
- Âm mưu?
- Chẳng lẽ bà định để tôi nói toạc ra mới chịu xin lỗi hay sao? Bà hãy nhớ tới con bé ma mãnh Nicole và mụ mẹ ác ôn của nó đi. Hai người đó sống bằng gì hả? Vì nể bà, có lần tôi đã mời con bé Nicole đến nhà chơi. Khi thấy nó luôn mồm trầm trồ các thứ quý giá trong nhà là tôi đã nghi rồi, cho tới tận hôm nay khi bị mất cắp tôi mới hiểu rằng mình nhìn người không sai một mi-li-met. Chùm chìa khóa thì còn nguyên, nhưng có một lớp sáp nhờn, bà hiểu không? Nghĩa là kẻ đánh cắp cái xắc của tôi là kẻ có ý định đột nhập vào nhà tôi sau này - nó đã in mẫu chìa khóa rồi…
Bà Agather Tepler chuyển khuôn mặt từ đỏ sang tái. Bà kêu lên the thé:
- Bà chụp mũ con cháu tôi phải không? Bà tính vu khống rằng nó đã đột nhập vô nhà… vệ sinh nữ và lấy chìa khóa, rồi…
Bà Emma ôn tồn:
- Bà bình tĩnh đi chớ. Nicole rất ranh ma, đã lấy đi hộp phấn để tôi chú ý vào đó mà quên mất vụ có lớp sáp trên chùm chìa khóa, và…
Agather đột nhiên xuống giọng:
- Bà điên rồi bà Emma. Cháu tôi không dư thì giờ đâu để có mặt ở… cửa hàng.
Emma cười gằn:
- Tôi lạ gì loại con gái nông nổi đó. Con Nicole có mặt ở cửa hàng là cái chắc. Nó chỉ cần đội tóc giả, bôi son trát phấn chui vô nhà vệ sinh là… giở trò được rồi. Nói thiệt với bà, tôi có nhân chứng hẳn hoi đấy.
Agather Tepler đứng phắt dậy vuốt thẳng những li váy, gầm gừ:
- Tôi khước từ cãi vã kiểu này. Hoặc bà xin lỗi tôi. Hoặc là tôi không muốn thấy mặt bà trong nhà tôi nữa.
Emma nở một nụ cười coi thường:
- Được thôi, tôi sẽ mướn… à à, tôi sẽ chứng minh cho bà thấy cuộc điều tra khoa học này, bà bạn khốn kiếp ạ.
Bà giậm mạnh gót chân xuống tầng dưới mở khóa căn hộ của mình. Vừa cất xắc tay, bà đã xông vô phòng khách. Coi, căn phòng toàn là những đồ vật quý hiếm.
Bà tự rót cho mình một li rượu mùi và gật gù:
- Ta cuộc là đúng bà ta. Nhưng khám nhà bà ta vô ích. Chiếc hộp còn ở nơi nào khác ngoài nhà Nicole chớ. Ta sẽ nhờ Gaby và các bạn nó làm sáng tỏ điều này. Hãy đợi đó, mụ hàng xóm ma mãnh…
*
Sáng thứ bảy, lúc hai quái Tarzan và Kloesen đạp xe đến nhà Gaby thì cô bé đang giúp mẹ bán hàng: Cô bé cho nho vào một cái túi đỏ để mẹ bán cho khách. Thằng mập làm như là lần đầu tiên mới chứng kiến cảnh kì cục đó. Nó xuýt xoa:
- Chà, chăm chỉ quá ta!
Tarzan phanh kít xe cạnh bạn.
- Chào Công Chúa!
Gaby véo mũi Tarzan trong lúc Tròn Vo thọc tay ngay vào túi nho còn để mở, lấy ra một vốc nho chín. Gaby mắng yêu:
- Trời đất. Của khách đấy. Lấy ở đống này này, đồ khỉ mập.
Trong khi thằng mập hí hửng chén nho thì bà Glockner hiện ra trên ngưỡng cửa. Bà nhắc con gái:
- Sáng nay các con được bà Gisen-Happlich mời lại nhà hả? Đừng nên để một người già ngóng đợi.
Công Chúa vui vẻ:
- Con nhớ mà mẹ. Các bạn biết không…
Vừa lúc đó Karl cũng xuất hiện.
Gaby liền kể cho các bạn nghe câu chuyện li kì về hộp phấn bị mất tích của bà Emma. Tối qua, cô bé mới chỉ chuyển lời mời của bà Emma qua điện thoại, chưa kịp kể gì hơn.
Tarzan bàn:
- Chuyến đi này cho con Oskar theo. Lâu quá rồi nó không có dịp đi chơi cùng tụi mình.
- Ừ.
Chỉ một lát sau, con cẩu được quản lí bằng một sợi dây vòng cổ đã ngoan ngoãn ruổi vó bên con ngựa sắt của Gaby. Giọng cô bé hào hứng:
- Các bạn chưa hiểu hết tính cách mạnh mẽ của bà cụ Emma hơn bảy mươi tuổi đâu. Bà như một vận động viên đua xe thể thao quốc tế. Xe hơi của bà là loại dành cho giới trẻ ham mê tốc độ. Mui trần hẳn hoi.
Tròn Vo khịt mũi:
- Chà, đáng nể đó!
Bốn quái khỏi cần bấm chuông đã thấy bà Emma đợi sẵn trước cửa nhà. Coi, bộ đồ được cắt theo thời trang trẻ của bà cụ khiến Tròn Vo cứ là há hốc miệng. Trên đầu bà còn đeo bờm len.
Bà Emma mừng rỡ:
- Các cháu đây rồi! Đủ hết hả? Cháu mập mập là Kloesen phải không? Ôi, cháu dễ thương biết chừng nào. Còn đây là Karl hả, kia là Tarzan chớ gì. Lại có cả Oskar nữa, chà…
Tarzan lịch sự:
- Chào cụ, tụi cháu đã nghe Gaby kể về cụ.
- Kể về tôi hả, tôi là bà già trời đánh không chết đấy. Nào, mời các cháu vào nhà. Tôi đã chuẩn bị sẵn bữa điểm tâm cộng hai lít ca cao trên bàn.
Ê, hai lít ca cao thì chỉ có ý nghĩa với Kloesen chớ đối với Oskar là… đồ bỏ. Con chó buồn bã thở dài cuộn mình dưới chân Gaby thả hồn mơ cục xương tưởng tượng.
Bà Emma hỏi Gaby xem các cậu bé đã biết chuyện chiếc hộp phấn chưa. Gaby bảo rồi. Và bà cụ liền vào chuyện:
- Rõ ràng bà Agather núp sau vụ này. Bà ta tuy là bạn thân của tôi nhưng có điều kiện là sẵn sàng chơi tôi một vố. Đầu đuôi cũng do vụ cái hộp phấn, cái hộp phấn bằng vàng ròng ấy vốn là quà của bà ta tặng tôi, ngó như một phong bánh quy. Một cái hộp tôi đã nhiều lần tính bỏ đi nhưng vì lịch sự lại giữ lại.
- Cááái gì? Sao kì cục vậy cà?
Tròn Vo ngoác miệng la lên. Mặc kệ sự ngơ ngác của nó, giọng bà già vẫn đều đều:
- Đừng tưởng tôi phụ lòng bà Agather chớ cậu bé. Mới đầu tôi quý cái hộp phấn lắm, nhưng xài vài lần thì nắp cái hộp bị kẹt, mở ra rất khó khăn, vì thế hôm đi bơi tại câu lạc bộ Bridge, tôi đã buột miệng với mấy bà bạn rằng “có ngày tôi sẽ liệng nó”. Tưởng rằng nổi hứng nói chơi ai dè câu đó đến tai bà Agather. Trời ạ, sau trận cãi lộn kịch liệt với bà Agather, tôi đã “bái bai” câu lạc bộ Bridge ngồi lê mách lẻo đó. Tuy nhiên chuyện “bái bai” cũng không đủ làm lành. Tôi nhất quyết rằng bà Agather đã để bụng theo dõi tôi ở cửa hàng. Bà ta là khách thường xuyên ở đó kia mà.
Tarzan trầm ngâm:
- Nghĩa là cụ xác định bà Tepler đã lấy cái xắc có hộp phấn dù cụ không nhìn thấy?
- Hừm, một câu hỏi cắc cớ đó cháu, nhưng tôi vẫn có thể trả lời được. Lúc tôi ở trong buồng vệ sinh thì cái xắc bỏ ngoài phòng rửa tay, tuy rằng không lâu lắm. Tính tôi vốn ẩu tả mà. Không phải mụ ta thì còn ai.
- Vậy là có thể bà Tepler nhận ra cái xắc của bà và hành động.
- Tối qua tôi đã đánh đòn tâm lí bà ấy. Tôi vờ nghi ngờ cô cháu Nicole của bà ấy - cô này Gaby biết đó…
Bà Emma thuật lại câu chuyện với bà Agather tối qua. Đoạn nói tiếp:
- Dĩ nhiên làm gì có sáp siếc dính ở chùm chìa khóa. Là tôi cũng nhái theo ba cái phim hình sự ở truyền hình mà dọa bà ấy thôi. Tôi chỉ muốn bà ấy hiểu rằng tôi đâu phải con ngốc.
- Còn giờ thì sao ạ?
- Tôi cần các cháu điều tra, các cháu ạ. Tính nết bà Agather thế nào tôi cũng rõ. Đương nhiên bà ta đã tuồn cái hộp phấn bằng vàng cho cô cháu gái. Con nhỏ Nicole vẽ bậy bạ này ba trợn lắm. Nếu các cháu chịu bắt tay hành động, trước sau gì cũng phát hiện cái hộp ở nhà cô ta.
Tarzan thắc mắc:
- Theo cháu hiểu thì rõ ràng cụ không ưa cái của nợ bị… kẹt nắp đó. Tại sao cụ lại còn lưu luyến làm gì?
Bà Emma cười khà khà:
- Bời vì lòng tự ái của người già, cháu đồng ý chớ Tarzan. Bà Agather có tự ái thì tôi cũng có tự ái. Tôi không thể để bà ta qua mặt tôi dễ dàng như vậy được. Chẳng thà bà ấy công khai lấy lại.
Karl đề nghị cụ thể:
- Cảnh sát có thể làm tốt chuyện xét nhà Nicole Tepler dễ dàng hơn tụi cháu, tụi cháu…
- Không, không đời nào! Không gì trên thế gian này có thể khiến tôi đẩy bà bạn của tôi vào hoàn cảnh khó khăn. Thú thật là tôi vẫn còn cảm tình với bà ấy, tôi chỉ muốn xem xét lại sự ngay thẳng của bà ấy thôi. Tài năng thám tử của các cháu sẽ giúp mọi chuyện trôi qua trong êm đẹp và riêng tư.
Tarzan gật đầu:
- Tụi cháu làm dễ ợt, thưa bà. Cháu cũng đã nghĩ ra cách cho Nicole vào tròng rồi.
Bà Emma gõ lên mặt bàn:
- Vậy tôi dùng các cháu! Các cháu muốn bao nhiêu nào?
Karl tỏ vẻ không bằng lòng:
- Bà muốn nói đến tiền chăng? Chúng cháu đâu có hành động vì tiền. Cùng lắm chúng cháu chỉ lấy tiền của kẻ nào chúng cháu ghét, nhưng mặt khác TKKG sẽ không thèm động đậy một ngón tay vì kẻ ấy, thưa bà. Nếu bà muốn thưởng cho chúng cháu, xin bà hãy thưởng theo cách khác: bà hãy quyên tiền cho các làng trẻ em SOS, hoặc Hội bảo vệ thú vật.
Bà Emma cười lớn:
- Bái phục TKKG. Nhưng không lẽ vì thế mà các cháu không nhận được sự đền đáp nào à, như thế bà già này đâu có chịu. Vậy thì tôi xin mời các cháu dự bữa tiệc ngoài trời tối mai ở nhà con trai tôi: Gunter Gisen-Happlich, giám đốc nhà máy hóa chất Nosiop. Cấm từ chối! Ở đó tôi sẽ là người già nhất và các cháu là những người trẻ nhất. Chịu chưa?
Tròn Vo mắt sáng rỡ. Nó không cần hội ý với các chiến hữu đã đại diện cả đám bô bô:
- Cái đó thì tụi cháu giơ tám tay liền, thưa bà!
Karl đã quay về ngay sau lúc đưa Gaby tới đây. Gaby xách túi bánh nặng mua cho Oskar, đang chen ra cầu thang để xuống tầng dưới. Cô bé bỗng bị ai đẩy chúi nhủi về phía trước, thậm chí chưa kịp có bất kì phản ứng gì thì người đó đã vọt lên rảo bước xuống cầu thang. Gaby còn kịp thấy đó là một bà già gày gò, mảnh khảnh. Nhìn từ phía sau, bà ta thật thanh lịch. Vị phu nhân quý phái tay cầm chiếc xắc bằng da cá sấu ấy không thèm cả ngoái lại xin lỗi nữa kìa. Cử chỉ bà ta hệt một kẻ ăn trộm. Chẳng lẽ một vị phu nhân sang trọng cỡ đó mà lại đi ăn trộm hở trời?
Sau vài giây lảo đảo, Gaby đã lấy lại thăng bằng. Cô bé vừa dợm cất bước thì một tiếng nói ồm ồm cất lên:
- Úi dào, có phải cháu Gaby Glockner không hả?
Công Chúa ngẩng phắt đầu lên:
- Chào bà Gisen-Happlich. Vâng, cháu đây ạ. Bà cũng đi mua hàng ư?
Đúng là bà Emma Gisen-Happlich. Bà già đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng thể xác và tinh thần đều khỏe hết chỗ chê. Thêm nữa cái màn ưa thời trang trẻ mô-đen của bà cụ đã làm anh con trai, giám đốc nhà máy Nosiop, Gunter Gisen-Happlich nhiều phen bối rối.
Hãy nghe bà già lớn tiếng nói với Gaby:
- Còn lâu tôi mới mua hàng ở chỗ này cháu ạ. Tôi chỉ ghé nhà vệ sinh. Ấy vậy mà cũng bị bọn mất dạy ăn cắp. Nào Gaby, cháu có thấy đứa ăn cắp nào chạy qua đây không?
- Cháu… cháu không biết…
Bà Emma không đợi Gaby đồng ý, một tay ôm quàng lấy cô bé, tay kia giật phắt cái túi bánh nặng mười ki-lô-gam, lôi cô bé đi:
- Đi ngay với ta lên gặp tay giám đốc cửa hàng. Ta phải kiện lão tới nơi tới chốn về vấn đề an ninh mới được.
- Thưa bà Gisen-Happlich, hồi nãy cháu có đụng một vị phu nhân vẻ rất vội vã, đi nhanh như gió ra cầu thang xuống dưới.
- Chính thị đó là con mẹ chôm chỉa tài sản của tôi. Nào, đi Gaby. Ta sẽ buộc lão giám đốc huy động cảnh sát quây cả khu phố này lại. Sẽ tóm được mụ.
Tại văn phòng giám đốc cửa hàng, bà già quát vào mặt ông giám đốc tuổi chừng sáu chục:
- Tôi là Emma Gisen-Happlich và biết rõ điều mình sắp nói. Này anh bạn trẻ, cửa hàng của anh là một cái chuồng heo. Tại sao anh lại để yên cho bọn gian phi “thổi” cái xắc tay bằng da rắn của tôi trong nhà vệ sinh. Hả?
Ông giám đốc mỉm cười khổ sở:
- Nhưng thưa bà…
- Không thưa thốt gì cả. Không có chìa khóa xe trong bóp làm sao tôi lái xe hơi về bây giờ. Tôi có nhân chứng đàng hoàng nhé, cháu Gaby con gái của thanh tra Glockner đã trông thấy mụ gian ác đó. Ông phải hiểu rằng trên đời này không chỉ có mình ông làm giám đốc đâu, con trai tôi cũng là giám đốc một nhà máy lớn…
Bà già chợt khựng lại vì một nữ nhân viên vừa bước vô văn phòng với một cái xắc bằng da rắn tuyệt đẹp trên tay.
- Bà bị mất cái xắc này phải không ạ?
Emma giật phăng cái xắc về phía mình. Bà quát như sấm nổ:
- Vậy là cô đã tóm được thủ phạm rồi chớ?
- Không, thưa bà.
Người nữ nhân viên từ tốn đáp.
- Chúng tôi tìm thấy cái xắc trong thùng rác nhà vệ sinh nữ.
Ông giám đốc không nén được tiếng cười khiến bà già lại nổi trận lôi đình. Bà giận dữ dốc các thứ xuống mặt bàn.
- Vẫn còn thiếu một hộp phấn bằng vàng 22 cara. Mẹ kiếp.
- Còn tiền bạc?
- Quái lạ, không thiếu một xu. Chà chà, bọn khốn nạn ăn cắp hộp phấn để làm gì kìa?
Gaby kéo tay bà cụ khỏi vòng tranh chấp:
- Thôi đi đi bà. Dù sao bà cũng tìm lại được cái xắc và đã có chìa khóa xe rồi.
- Ừ… ừm…
Bà Emma miễn cưỡng đi theo Gaby. Giọng bà vẫn chưa tan ấm ức:
- Xe của tôi đậu bên kia đường, chỗ cấm đỗ xe, nhưng mặc kệ nó. Đằng nào thì cảnh sát cũng cài giấy báo phạt ở kính xe rồi. Mình vào tiệm uống nước đã. À này Gaby, cháu còn nhớ diện mạo mụ già chôm chỉa đó không?
- Ôi, bà ta chạy như ma đuổi làm sao cháu nhận diện. Cháu chỉ thấy nón và áo choàng của bà ta có màu sáng và… a, cháu nhớ rồi. Bà ta xách theo một xắc tay bằng da cá sấu.
Hai bà cháu vào một tiệm cà phê ven đường.
Emma gật gù:
- Cháu đúng là con dòng cháu giống của thanh tra Glockner. Đã lâu ta không gặp cháu. Cháu càng lớn càng xinh đó.
Sau một hồi chuyện trò, nghe Gaby kể tới hơn mười phút về bạn bè của mình, bà Emma cười:
- Vậy là Karl ngày càng thông thái, Tròn Vo ngày càng béo quay, và Tarzan thì phá mọi kỉ lục thể thao hả. Thế nào, bây giờ cậu ấy đã thành bạn trai thực sự của cháu chưa, hay vẫn rụt rè như trước?
Gaby hơi đỏ mặt:
- Chúng cháu bao giờ cũng thực sự là bạn của nhau, xưa nay luôn như vậy, thưa bà!
- Chà, nghe cháu nói, tôi rất muốn được làm quen với các bạn của cháu. Ngày mai là thứ bảy các cháu được nghỉ chứ gì. Tôi mời các cháu ghé nhà được không? Mà tôi còn muốn nhờ các cháu một việc nữa.
- Việc gì vậy, thưa bà?
- Điều tra về vụ hộp phấn mất tích. Tôi biết các cháu là những thám tử tài giỏi. Sẽ có hậu tạ hẳn hoi. Tôi có ngờ cho một người…
- Có phải vị phu nhân mà cháu gặp…
- Hà hà, bởi vì cháu không tả đích xác chân dung của mụ ta nên ta cũng khó xác định được. Tuy nhiên cái chi tiết xắc tay bằng da cá sấu khiến chúng ta chú ý đến một người. Hừ, bà bạn ta… bà Agather Tepler cũng có cái xắc tay da cá sấu.
Gaby choáng váng:
- Bà cho cháu hỏi thăm một câu. Bà Tepler bạn của bà có dính dáng gì đến nữ họa sĩ Tepler không?
- Ồ, có quá đi chứ. Con nhỏ Nicole đó là con ruột của cô cháu bà ta. Một lũ ma đầu giáo chủ. Cháu phải biết tôi không ưa nổi họ hàng bà Agather dù chúng tôi là bạn của nhau. À, nhưng tình bạn đang thời sứt mẻ dữ dội. Chúng tôi đang có chiến tranh với nhau khốc liệt. Tôi nghi ngờ bà Agather đã lén chơi khăm tôi bằng cách ăn cắp hộp phấn của tôi để dằn mặt. Cháu uống tách trà nữa chứ?
Gaby cảm thấy sốt ruột:
- Dạ thôi, cảm ơn bà. Bà cho phép cháu về. Con Oskar đang mong cháu lắm.
- Gửi lời thăm các bạn cháu nghe Gaby!
*
Tới trước cửa nhà, bà Emma ồ ạt phóng từ chiếc xe thể thao đời mới xuống đất, chạy lên tầng hai bấm chuông inh ỏi. Bà Agather ra mở cửa liền.
Bà Agather thời son trẻ hẳn là một giai nhân thanh tú, nhưng giờ đây chỉ còn là một bà già gầy gò, làn da khô héo. Bà vốn xuất thân từ một gia đình thế gia vọng tộc. Hãy xem cách ăn mặc của bà thì rõ, đồ trang sức đầy người và áo quần bao giờ cũng phù hợp với lứa tuổi.
- Ồ, chào bà Emma!
- Hãy mời tôi ăn bữa tối đi! Tôi có chuyện cần đàm đạo với bà đây.
- Ừ, thì… đàm đạo. Mời bà dùng bữa với tôi. Tôi ăn thịt bê nguội, nhưng cũng ngon. Hi vọng đủ cho hai ta.
Có thêm li rượu anh đào, bà Emma vừa ăn vừa kể về chuyện xảy ra ở cửa hàng. Sau cùng, bà rót thêm một li rượu nữa rồi kết luận:
- Bây giờ tôi sẽ nói cho bà hay, nấp sau vụ này là âm mưu gì.
Agather sửng sốt:
- Âm mưu?
- Chẳng lẽ bà định để tôi nói toạc ra mới chịu xin lỗi hay sao? Bà hãy nhớ tới con bé ma mãnh Nicole và mụ mẹ ác ôn của nó đi. Hai người đó sống bằng gì hả? Vì nể bà, có lần tôi đã mời con bé Nicole đến nhà chơi. Khi thấy nó luôn mồm trầm trồ các thứ quý giá trong nhà là tôi đã nghi rồi, cho tới tận hôm nay khi bị mất cắp tôi mới hiểu rằng mình nhìn người không sai một mi-li-met. Chùm chìa khóa thì còn nguyên, nhưng có một lớp sáp nhờn, bà hiểu không? Nghĩa là kẻ đánh cắp cái xắc của tôi là kẻ có ý định đột nhập vào nhà tôi sau này - nó đã in mẫu chìa khóa rồi…
Bà Agather Tepler chuyển khuôn mặt từ đỏ sang tái. Bà kêu lên the thé:
- Bà chụp mũ con cháu tôi phải không? Bà tính vu khống rằng nó đã đột nhập vô nhà… vệ sinh nữ và lấy chìa khóa, rồi…
Bà Emma ôn tồn:
- Bà bình tĩnh đi chớ. Nicole rất ranh ma, đã lấy đi hộp phấn để tôi chú ý vào đó mà quên mất vụ có lớp sáp trên chùm chìa khóa, và…
Agather đột nhiên xuống giọng:
- Bà điên rồi bà Emma. Cháu tôi không dư thì giờ đâu để có mặt ở… cửa hàng.
Emma cười gằn:
- Tôi lạ gì loại con gái nông nổi đó. Con Nicole có mặt ở cửa hàng là cái chắc. Nó chỉ cần đội tóc giả, bôi son trát phấn chui vô nhà vệ sinh là… giở trò được rồi. Nói thiệt với bà, tôi có nhân chứng hẳn hoi đấy.
Agather Tepler đứng phắt dậy vuốt thẳng những li váy, gầm gừ:
- Tôi khước từ cãi vã kiểu này. Hoặc bà xin lỗi tôi. Hoặc là tôi không muốn thấy mặt bà trong nhà tôi nữa.
Emma nở một nụ cười coi thường:
- Được thôi, tôi sẽ mướn… à à, tôi sẽ chứng minh cho bà thấy cuộc điều tra khoa học này, bà bạn khốn kiếp ạ.
Bà giậm mạnh gót chân xuống tầng dưới mở khóa căn hộ của mình. Vừa cất xắc tay, bà đã xông vô phòng khách. Coi, căn phòng toàn là những đồ vật quý hiếm.
Bà tự rót cho mình một li rượu mùi và gật gù:
- Ta cuộc là đúng bà ta. Nhưng khám nhà bà ta vô ích. Chiếc hộp còn ở nơi nào khác ngoài nhà Nicole chớ. Ta sẽ nhờ Gaby và các bạn nó làm sáng tỏ điều này. Hãy đợi đó, mụ hàng xóm ma mãnh…
*
Sáng thứ bảy, lúc hai quái Tarzan và Kloesen đạp xe đến nhà Gaby thì cô bé đang giúp mẹ bán hàng: Cô bé cho nho vào một cái túi đỏ để mẹ bán cho khách. Thằng mập làm như là lần đầu tiên mới chứng kiến cảnh kì cục đó. Nó xuýt xoa:
- Chà, chăm chỉ quá ta!
Tarzan phanh kít xe cạnh bạn.
- Chào Công Chúa!
Gaby véo mũi Tarzan trong lúc Tròn Vo thọc tay ngay vào túi nho còn để mở, lấy ra một vốc nho chín. Gaby mắng yêu:
- Trời đất. Của khách đấy. Lấy ở đống này này, đồ khỉ mập.
Trong khi thằng mập hí hửng chén nho thì bà Glockner hiện ra trên ngưỡng cửa. Bà nhắc con gái:
- Sáng nay các con được bà Gisen-Happlich mời lại nhà hả? Đừng nên để một người già ngóng đợi.
Công Chúa vui vẻ:
- Con nhớ mà mẹ. Các bạn biết không…
Vừa lúc đó Karl cũng xuất hiện.
Gaby liền kể cho các bạn nghe câu chuyện li kì về hộp phấn bị mất tích của bà Emma. Tối qua, cô bé mới chỉ chuyển lời mời của bà Emma qua điện thoại, chưa kịp kể gì hơn.
Tarzan bàn:
- Chuyến đi này cho con Oskar theo. Lâu quá rồi nó không có dịp đi chơi cùng tụi mình.
- Ừ.
Chỉ một lát sau, con cẩu được quản lí bằng một sợi dây vòng cổ đã ngoan ngoãn ruổi vó bên con ngựa sắt của Gaby. Giọng cô bé hào hứng:
- Các bạn chưa hiểu hết tính cách mạnh mẽ của bà cụ Emma hơn bảy mươi tuổi đâu. Bà như một vận động viên đua xe thể thao quốc tế. Xe hơi của bà là loại dành cho giới trẻ ham mê tốc độ. Mui trần hẳn hoi.
Tròn Vo khịt mũi:
- Chà, đáng nể đó!
Bốn quái khỏi cần bấm chuông đã thấy bà Emma đợi sẵn trước cửa nhà. Coi, bộ đồ được cắt theo thời trang trẻ của bà cụ khiến Tròn Vo cứ là há hốc miệng. Trên đầu bà còn đeo bờm len.
Bà Emma mừng rỡ:
- Các cháu đây rồi! Đủ hết hả? Cháu mập mập là Kloesen phải không? Ôi, cháu dễ thương biết chừng nào. Còn đây là Karl hả, kia là Tarzan chớ gì. Lại có cả Oskar nữa, chà…
Tarzan lịch sự:
- Chào cụ, tụi cháu đã nghe Gaby kể về cụ.
- Kể về tôi hả, tôi là bà già trời đánh không chết đấy. Nào, mời các cháu vào nhà. Tôi đã chuẩn bị sẵn bữa điểm tâm cộng hai lít ca cao trên bàn.
Ê, hai lít ca cao thì chỉ có ý nghĩa với Kloesen chớ đối với Oskar là… đồ bỏ. Con chó buồn bã thở dài cuộn mình dưới chân Gaby thả hồn mơ cục xương tưởng tượng.
Bà Emma hỏi Gaby xem các cậu bé đã biết chuyện chiếc hộp phấn chưa. Gaby bảo rồi. Và bà cụ liền vào chuyện:
- Rõ ràng bà Agather núp sau vụ này. Bà ta tuy là bạn thân của tôi nhưng có điều kiện là sẵn sàng chơi tôi một vố. Đầu đuôi cũng do vụ cái hộp phấn, cái hộp phấn bằng vàng ròng ấy vốn là quà của bà ta tặng tôi, ngó như một phong bánh quy. Một cái hộp tôi đã nhiều lần tính bỏ đi nhưng vì lịch sự lại giữ lại.
- Cááái gì? Sao kì cục vậy cà?
Tròn Vo ngoác miệng la lên. Mặc kệ sự ngơ ngác của nó, giọng bà già vẫn đều đều:
- Đừng tưởng tôi phụ lòng bà Agather chớ cậu bé. Mới đầu tôi quý cái hộp phấn lắm, nhưng xài vài lần thì nắp cái hộp bị kẹt, mở ra rất khó khăn, vì thế hôm đi bơi tại câu lạc bộ Bridge, tôi đã buột miệng với mấy bà bạn rằng “có ngày tôi sẽ liệng nó”. Tưởng rằng nổi hứng nói chơi ai dè câu đó đến tai bà Agather. Trời ạ, sau trận cãi lộn kịch liệt với bà Agather, tôi đã “bái bai” câu lạc bộ Bridge ngồi lê mách lẻo đó. Tuy nhiên chuyện “bái bai” cũng không đủ làm lành. Tôi nhất quyết rằng bà Agather đã để bụng theo dõi tôi ở cửa hàng. Bà ta là khách thường xuyên ở đó kia mà.
Tarzan trầm ngâm:
- Nghĩa là cụ xác định bà Tepler đã lấy cái xắc có hộp phấn dù cụ không nhìn thấy?
- Hừm, một câu hỏi cắc cớ đó cháu, nhưng tôi vẫn có thể trả lời được. Lúc tôi ở trong buồng vệ sinh thì cái xắc bỏ ngoài phòng rửa tay, tuy rằng không lâu lắm. Tính tôi vốn ẩu tả mà. Không phải mụ ta thì còn ai.
- Vậy là có thể bà Tepler nhận ra cái xắc của bà và hành động.
- Tối qua tôi đã đánh đòn tâm lí bà ấy. Tôi vờ nghi ngờ cô cháu Nicole của bà ấy - cô này Gaby biết đó…
Bà Emma thuật lại câu chuyện với bà Agather tối qua. Đoạn nói tiếp:
- Dĩ nhiên làm gì có sáp siếc dính ở chùm chìa khóa. Là tôi cũng nhái theo ba cái phim hình sự ở truyền hình mà dọa bà ấy thôi. Tôi chỉ muốn bà ấy hiểu rằng tôi đâu phải con ngốc.
- Còn giờ thì sao ạ?
- Tôi cần các cháu điều tra, các cháu ạ. Tính nết bà Agather thế nào tôi cũng rõ. Đương nhiên bà ta đã tuồn cái hộp phấn bằng vàng cho cô cháu gái. Con nhỏ Nicole vẽ bậy bạ này ba trợn lắm. Nếu các cháu chịu bắt tay hành động, trước sau gì cũng phát hiện cái hộp ở nhà cô ta.
Tarzan thắc mắc:
- Theo cháu hiểu thì rõ ràng cụ không ưa cái của nợ bị… kẹt nắp đó. Tại sao cụ lại còn lưu luyến làm gì?
Bà Emma cười khà khà:
- Bời vì lòng tự ái của người già, cháu đồng ý chớ Tarzan. Bà Agather có tự ái thì tôi cũng có tự ái. Tôi không thể để bà ta qua mặt tôi dễ dàng như vậy được. Chẳng thà bà ấy công khai lấy lại.
Karl đề nghị cụ thể:
- Cảnh sát có thể làm tốt chuyện xét nhà Nicole Tepler dễ dàng hơn tụi cháu, tụi cháu…
- Không, không đời nào! Không gì trên thế gian này có thể khiến tôi đẩy bà bạn của tôi vào hoàn cảnh khó khăn. Thú thật là tôi vẫn còn cảm tình với bà ấy, tôi chỉ muốn xem xét lại sự ngay thẳng của bà ấy thôi. Tài năng thám tử của các cháu sẽ giúp mọi chuyện trôi qua trong êm đẹp và riêng tư.
Tarzan gật đầu:
- Tụi cháu làm dễ ợt, thưa bà. Cháu cũng đã nghĩ ra cách cho Nicole vào tròng rồi.
Bà Emma gõ lên mặt bàn:
- Vậy tôi dùng các cháu! Các cháu muốn bao nhiêu nào?
Karl tỏ vẻ không bằng lòng:
- Bà muốn nói đến tiền chăng? Chúng cháu đâu có hành động vì tiền. Cùng lắm chúng cháu chỉ lấy tiền của kẻ nào chúng cháu ghét, nhưng mặt khác TKKG sẽ không thèm động đậy một ngón tay vì kẻ ấy, thưa bà. Nếu bà muốn thưởng cho chúng cháu, xin bà hãy thưởng theo cách khác: bà hãy quyên tiền cho các làng trẻ em SOS, hoặc Hội bảo vệ thú vật.
Bà Emma cười lớn:
- Bái phục TKKG. Nhưng không lẽ vì thế mà các cháu không nhận được sự đền đáp nào à, như thế bà già này đâu có chịu. Vậy thì tôi xin mời các cháu dự bữa tiệc ngoài trời tối mai ở nhà con trai tôi: Gunter Gisen-Happlich, giám đốc nhà máy hóa chất Nosiop. Cấm từ chối! Ở đó tôi sẽ là người già nhất và các cháu là những người trẻ nhất. Chịu chưa?
Tròn Vo mắt sáng rỡ. Nó không cần hội ý với các chiến hữu đã đại diện cả đám bô bô:
- Cái đó thì tụi cháu giơ tám tay liền, thưa bà!
/703
|