Bốn quái dừng xe ở một góc đường, Nhà số 19 phố Sudelyeld thuộc loại dễ đột nhập dù ba phía có bờ giậu bao quanh. Mặt thứ tư áp sáp những những gian kho bằng ván ghép.
Gaby nói:
- Hình như gã sống độc thân. Chỉ thấy biển đề tên Bert Gnaski. Ngoài ra các tấm rèm đều bẩn thỉu, nhớp nhúa. Không, gã không có vợ!
Karl cười:
- Này, Công Chúa, mình biết một người có vợ và ba cô con gái tuổi từ mười sáu đến hai mươi hẳn hoi mà rèm cửa nhà ông ta vẫn bẩn kinh khủng.
Đùa Gaby vậy thôi chứ ba cậu bạn đều đồng tình với nhận xét của cô bé. Thêm một lí do nữa: căn nhà của Gnaski quá nhỏ cho cuộc sống hai người.
Tarzan vò vò những món tóc quăn đen, bàn:
- Mọi người ở đây nghe. Để mình coi. Mình sẽ gõ cửa và nói rằng… Nói gì đây?... Ờ phải, mình sẽ nhận là học sinh đi quyên tiền cho nhà trường. Mình có đem theo thẻ học sinh đây. Gaby, bạn đừng vội nhăn mặt chớ. Mình vẫn biết đi quyên tiền không có giấy phép là sai pháp luật. Nhưng đây chỉ là cái cớ thôi mà. Và đằng nào Gnaski cũng chẳng đóng góp xu nào đâu.
Tròn Vo tràn trề hi vọng:
- Thế ngộ nhỡ gã đóng góp thì sao? Tụi mình sẽ mua bánh chén để bõ công… thám tử nhé, đại ca.
- Quên chuyện bánh đi được không mập. Nếu gã đóng góp, tao sẽ trả lại, bảo rằng đây chỉ là cuộc thăm dò xem bá tánh có sốt sắng trong việc “bầu ơi thương lấy bí cùng” không thôi… Chờ nghe. Mình sẽ quay lại ngay.
Tarzan đã nói là làm. Hắn phóng xe đạp tới mục tiêu và dựa con ngựa sắt vào bờ rào nhảy qua cho nhanh. Hắn liếc đồng hồ: mười bốn giờ mười lăm phút.
Có lẽ tụi hắn đã hơi chậm chân. Và Gnaski đã đi cùng Ottmar để “hành sự”?
Khi chân hắn vòng qua góc nhà phía sau thì đột nhiên không gian vang lên tiếng sột soạt như có kẻ luồn qua bụi cây, một cách lén lút. Tazan cảnh giác tức khắc. Ai có cùng một mục đích với hắn đây hở trời?
Tarzan ghé một mắt nhìn qua mép góc nhà. Kẻ phiêu lưu đã hiện ra trước mắt hắn. Ê, gã thanh niên vừa lộ diện cao lớn, bảnh bao thiệt, mắt xanh lục như mắt mèo, mái tóc quăn nâu đỏm dáng, chỉ tội gã để râu ria um tùm nên cái miệng như bị mất tích. Gã cỡ suýt soát 30 tuổi và ăn mặc cực kì bảnh: một bộ complê bằng đũi màu kem.
Để… coi, một thằng cha “sang” như thế rình rập ở đây thì đương nhiên đâu phải là ăn trộm. Gã do thám “cái gì” của tên Gnaski này nhỉ? Do thám! Ha! Mảnh vườn này quá chật cho cả hai, nên hắn phải “nhường bước” cho kẻ kia chớ sao.
Gã thanh niên ghé mắt nhìn qua bậu cửa sổ. Rồi gã đẩy thử cửa. Cửa mở ra và gã leo tót vào.
Tarzan đành men theo gã bén gót. Gã chắc chắn rành sinh hoạt căn nhà này hơn hắn, bằng chứng là gã biết gia chủ vắng nhà.
Tarzan đánh liều ghé mắt nhòm qua khe cửa sổ. Lạy Chúa, gã thanh niên đang loay hoay trước một tấm bản đồ trải trên chiếc bàn ọp ẹp, có dấu bút dạ đen chi chít. Gã căng mắt nhìn, mấp máy môi trong vài giây rồi phun một bãi nước bọt xuống sàn, lẩm bẩm:
- A ha! Ra trò chơi là thế này đây… Được, nếu mọi việc trôi chảy thì tụi bay cứ đợi đấy, bọn bắt cóc thuốc độc!
Gã chẳng hề ngó nghiêng thứ gì nữa, bồi thêm một tràng cười khoái trá và biến mất theo lối cửa sổ.
Toàn thân Tarzan như lên cơn sốt vì tò mò. Trong chớp nhoáng, hắn đã hiện diện ngay vị trí mà gã thanh niên râu xồm vừa bỏ đi.
Té ra trên bàn là tấm bản đồ dành cho những người lái ô-tô. Một vòng tròn đen sì khoanh lấy bãi đậu xe OBERMUHLER. Kế bên vòng tròn là một dòng chữ đậm nét: “Xe Nosiop. Kurt Weinhard. 19. Không sớm hơn 14 giờ”.
Tarzan gí mắt vào một mũi tên:
- Trời đất, điểm xe đến là thung lũng Địa Ngục. Vị gia chủ đã ghi quá rõ ràng. Ai lại chẳng biết có một đường ngầm cũ ở đó.
Tứ quái đã am tường đường ngầm bí mật này trong những buổi du ngoạn hái dâu rừng. Chẳng lẽ nó có liên quan gì đến bọn bắt cóc thuốc độc mà gã thanh niên nói sao? Đây là kế hoạch “hành sự” của chúng chăng?
Tarzan trân trối nhìn tấm bản đồ giây lát rồi vọt lẹ trở lại bên các chiến hữu đang nóng lòng đợi tin.
Bốn cái đầu chụm vào nhau sau câu chuyện của Tarzan. Máy Tính Karl ấn nút… Điện Tử:
- Có nghĩa là gã thanh niên lạ hoắc kia quan tâm tới Ottmar và Gnaski. Và Ottmar thì lại quen với hai mẹ con Nicole. Lúc chia tay, họ còn chúc lành gã, có vẻ thân ái lắm…
Tarzan nhíu mày:
- Còn “Nosiop” thì sao? Phải chăng đây là nhà máy hóa chất Nosiop. Đúng rồi, chỉ có nhà máy hóa chất mới có thể có dung dịch độc thải ra. Bọn ấy tính bắt cóc xe hóa chất độc chăng? Tính sao đây các bạn?
Gaby nhắc:
- Mai là ngày mười chín rồi.
Tròn Vo thở dài não nuột:
- Mình biết tụi mình phải làm gì rồi. Lại sẽ có mặt kịp thời ở bãi đậu xe Obermuhle, sẽ căng mắt ra trong khi cái bụng mình nó biểu tình. Và…
Tarzan tiếp liền:
- Mày nói trúng phóc đó Willi. Trưa mai chúng ta sẽ có mặt tại bãi đậu xe. Nào phi vụ này có ai hả? Trước hết là hai mẹ con ả Tepler, rồi Ottmar, gã Bảnh Trai… những người chúng ta đã nhận diện. Trừ Gnaski và một người tên Kurt Weinhard chúng ta còn chưa biết là ai.
Tròn Vo la lên:
- Nhìn kìa. Hình như tụi mình sắp biết thêm một người nữa đó.
Bốn quái triển khai đội hình rúc vô một chỗ kín đáo. Coi, một chiếc xe màu mận chín đang rề rề bánh mỗi lúc một gần căn nhà của Gnaski. Cuối cùng nó tấp hẳn trước hàng rào cho chủ nhân bước xuống. Chủ nhân chiếc xe đội mũ lưỡi trai. Dưới vành mũ là một bộ mặt nhăn nhở. Gã có vẻ mệt mỏi.
Lúc gã biến vào nhà, Gaby nhận xét:
- Chỉ có một tên ngố như gã mới để tấm bản đồ tênh hênh trong nhà.
Tròn Vo cười toe toét:
- Hãy hỏi xem gã có đóng góp tiền cho học trò không thì sẽ biết gã là người như thế nào.
*
Fred – kẻ mà Tarzan gọi là gã Bảnh Trai – đang kể với mẹ con Tepler:
- Chưa có cái quái gì cả. Đến mai cơ. Tại một vị trí kín đáo gần bãi đậu xe Obermuhle, tôi đã dùng ống nhòm theo dõi lão Lohmann và tên kia. Chúng làm ăn như ***, bắt lộn ngay phải chiếc xe tải chở pho-mát mới chết dở. Tôi phải phi ngay về sào huyệt lão Gnaski trước chúng để tìm hiểu kĩ hơn. Té ra lão cà trớn Gnaski nhầm ngày. Trên bản đồ, ngày hành động ghi con số 19 kia.
Khi câu chuyện được thuật lại rõ ràng hơn, Nicole cười giàn giụa cả nước mắt. Cả ba uống rượu mùi. Trong tủ lạnh vẫn còn chai nữa. Buổi chiều đâm ra thú vị với chúng.
*
Ngày chủ nhật trời u ám, lạnh hơn, nhưng theo dự báo thời tiết sẽ không mưa.
Suốt buổi sáng, Tarzan tập Judo đến mệt lử, rồi viết thư cho mẹ. Hắn còn có thời gian đọc thêm hai chương của một cuốn sách sử hấp dẫn. Chốc chốc hắn lại nhìn đồng hồ. Hắn và Tròn Vo muốn là những người đầu tiên xuống phòng ăn trưa, để còn vào thành phố cho sớm.
Tròn Vo thì ngủ béo mắt rồi khi không lại giở cái tủ hổ lốn của nó ra soạn – một việc nó rắp tâm làm cả ba tháng nay nhưng luôn kiếm cớ để hoãn lại. Nó đâu có ngờ chính cái việc soạn tủ này đã suýt gây tai họa và thiếu chút nữa thì khiến TKKG bỏ lỡ một dịp lập công.
Sau một hồi vừa làm vừa rên rỉ, có lúc lại lầm bầm rủa cái kẻ đã làm lộn tùng phèo mọi thứ trong tủ - là chính nó – Tròn Vo ôm một hộp các-tông chất toàn những đồ tầm tầm xuống tầng hầm cất tạm vào va-li.
Sơ ý thế nào, mập ta làm rơi ngay một que diêm xuống sàn hầm, gây lên một vụ cháy nho nhỏ, nhưng cũng ngốn của hai đứa khá nhiều thời gian mới dập được lửa. Sau đó, chúng còn bị thầy giám thị Pflumer phạt ngồi yên trong phòng. Tình thế thật là kẹt cho tới khi chính Tròn Vo nghĩ ra một sáng kiến:
- Sao mình không nhờ thầy Hubi, đại ca ơi! Ổng sẽ cứu tụi mình ra, rồi biết đâu ổng còn nổi hứng bất tử chở tụi mình tới bãi đậu xe trên chiếc Porsche ngon lành, kịp giờ hẹn với Gaby và Karl.
Tarzan nhảy dựng lên như người bắt được vàng, hét ầm ĩ:
- Ô-kê, đợi ở đây, tao chạy xuống buồng điện thoại.
Hắn vừa quay số máy thì thầy Hubi đã nhấc máy:
- Hubi Knoth đây!
- Em là Peter Carsten. Tụi em cần thầy giúp đỡ, ngay lập tức và có hiệu quả. Chuyện thế này ạ…
Tarzan kể lại các chi tiết hình thành vụ án mà hắn và bạn bè đã nghe và chứng kiến. Giọng thầy Hubi thảng thốt:
- Không thể như thế được!!!
Chẳng gì một trong những lâu đài của thầy cũng đã sụp đổ, và thầy như rơi từ những đám mây hồng xuống mặt đất.
- Thầy không tin thì cũng phải đến thung lũng Địa Ngục để quan sát chứ. Hơn nữa, thầy là niềm hi vọng cuối cùng của em và Willi lúc này, thưa thầy.
- Và các em sẽ không phải thất vọng đâu, Peter! Tôi đến liền đây, mặc dù tin tức về Nicole thật chẳng hay ho gì.
- Hoan hô thầy.
Nhưng ông thầy đã gác máy.
Tất nhiên, với sự can thiệp của thầy Hubi, hai thằng quái dễ dàng được thầy giám thị tha bổng – với lí do gì thì hai ông thầy chẳng hề có lời giải thích.
*
Đúng mười bốn giờ, chiếc Porsche màu nhũ bạc phóng như bay trên xa lộ. Dù chỉ lái bằng một tay, thầy Hubi vẫn đủ bản lãnh cho xe vào bãi đậu Obermuhle một cách an toàn.
Gaby đón phái đoàn với gương mặt… kính nể:
- Mình tưởng các bạn đến đây bằng xe đạp cơ.
Tarzan nhảy xuống:
- Thầy Hubi biết chuyện rồi. Không có thầy giúp thì chắc mình và Willi không đến được. Nhưng để kể sau. Giờ muộn quá mất rồi. Thế nào, thấy gì không?
Máy Tính Điện Tử cười:
- Nãy giờ mình và Gaby trụ ở đây không thấy “người quen” nào cả. Chiếc xe tải của hãng Nosiop cũng biệt tăm hơi.
Hubi thở phào nhẹ nhõm:
- Thấy chưa Tarzan? Em lại báo hoảng rồi. Và Nicole trắng trong như tuyết vậy.
Gaby lắc lắc mái tóc vàng óng, chỉ tay về phía quầy điểm tâm:
- Hồi nãy trong lúc mua cô-la, tụi mình đã nghe lõm bõm câu chuyện của bà bán thịt bò viên với một người tài xế. Hình như hôm qua ở đây đã xảy ra một vụ cướp. Nạn nhân là ông Max Braun, một tài xế xe tải.
Hubi đờ người. Nhưng rồi ông mừng ra mặt:
- Vậy cũng không phải do Nicole nhé!
Tarzan quyết định tới tận nơi tìm hiểu:
- Em sẽ mua một suất thịt băm viên vậy. Tin này quan trọng lắm, thưa thầy.
Tarzan đi lại quầy. Bên quầy có một người đàn ông đang hòa cô-la vào rượu vang để lai rai. Đứng sau quầy là một người đàn bà tóc vàng đang khoa tay liên tục. Người đàn ông lắc đầu quầy quậy.
- Này Fricka, tôi thấy khó tin quá.
Bà chủ quầy thịt băm viên bĩu môi:
- Thật đó, ông Heinz. Một vụ cướp hẳn hoi! Hai thằng côn đồ đã hạ ông Max Braun béo lùn. Ngay trong mép rừng mà cánh tài xế hay đậu xe chớ đâu. Chúng đánh thuốc mê và trói gô ông ta như trói một con lợn. Hình như bọn cướp nhầm lẫn sao đó.
Tarzan giả đò quan sát món thịt băm viên. Chà, đâu chỉ có thịt băm, còn ê hề xúc xích luộc và xúc xích nướng. Thằng mập mà ngó thấy ắt phải chảy nước dãi.
Tiếng ông Heinz:
- Nhầm lẫn à?
- Ừ, hình như chúng nhầm đối tượng thì phải. Chiếc xe tải chở đầy pho-mát của ông Max Braun đi Mailand không hề bị suy chuyển. Thật lạ lùng, cảnh sát có đến đây hỏi tôi nhưng tôi biết gì mà nói.
- Tôi bắt đầu tin bà rồi đấy, Fricka. Bọn lưu manh ngày càng trắng trợn. Đích xác thì chúng trấn lột Braun ở chỗ nào hả bà?
- Ngay cây lê dằng kia, chỗ vừa nãy Kurt Weinhard đậu xe đó. Mà sao bữa nay sao Weinhard kì cục vậy cà. Thấy ông ta đỗ xe tôi đã làm ngay một suất thịt viên lớn như thường lệ, thế mà ông ấy lại lơ càng. Chưa kể còn mất lịch sự vọt xe chạy tiếp mặc tôi giơ túi thịt viên lên vẫy.
- Theo tôi biết thì tính tình của Kurt đâu tới nỗi đó…
- Ờ nhỉ. Tôi nhớ ra rồi, hình như người tài xế trong buồng lái chiếc xì-tẹc của Weinhard lúc sau này không phải là ông ta. Hèn chi dư đống bò viên…
- Nghe bà nói tôi không hiểu gì cả, bà bị… ma ám rồi.
Đến lúc này Tarzan mới xen vào:
- Thưa ông Heinz, bà chủ quầy điểm tâm không bị ma ám đâu. Bà ấy đã nói đúng sự thật. Và bà, thưa Bà Chúa Thịt Viên, bà không thể ngờ bà đã giúp tụi cháu nhiều tới mức nào đâu ạ.
Hai người kia cùng một lúc quay phắt về phía cậu bé. Nhưng… Tarzan đã ba chân bốn cẳng chạy như bị cọp rượt. Hắn thở hổn hiển lúc về đến chỗ các bạn.
- Tất cả chúng ta đều tới bãi đậu xe quá trễ. Kế hoạch “Xe Nosiop. Kurt Weinhard. 19. Không sớm hơn 14 giờ” của bọn cướp đã được thực hiện xong. Nếu tôi không phán đoán sai thì tại gốc cây lê đằng kia tài xế Kurt Weinhard đang bị trói mê man, y hệt như vụ xảy ra ngày hôm trước. Điều quan trọng nhất là chiếc xe tải chở hóa chất đã bị… bắt cóc. Mình tới đó xem sao đi.
Năm thầy trò nhào tới cây lê cao ngất và tìm thấy ngay người lái xe đang chu du nơi cõi mộng với cái mồm nhét đầy bông gòn tẩm thuốc mê cực mạnh.
Tarzan chạy như bay lại quầy hàng.
- Thưa bà, đằng kia có một người đang ở tình trạng y hệt ông Max Braun hôm qua. Hình như đó chính là cái ông Weinhard, khách quen của bà. Bà làm ơn nói giùm: chiếc xe của Nosiop rời đây khi nào ạ?
Bà Fricka ú ớ:
- Mới… chạy khỏi đây chưa lâu đâu. Vậy là ông Kurt cũng bị hả? Tôi phải gọi cảnh sát mới được.
- Dạ. Và nếu được nhờ bà săn sóc ông Weinhard đang bất tỉnh luôn. Tụi cháu sẽ đưa ông ấy lại đây.
Mọi chuyện xảy ra chớp nhoáng. Tứ quái cùng thầy Hubi khiêng nạn nhân đến bàn giao cho bà chủ quầy và năm thầy trò phóng lên chiếc Porsche rồ máy. Giọng ông thầy hoang mang:
- Đi đâu đây Tarzan?
- Đến… thung lũng Địa Ngục, thưa thầy.
Chiếc Porsche lao vút trên xa lộ. Tarzan lại lãnh nhiệm vụ điều khiển cần số giúp thầy Hubi như lúc trước, vì cánh tay lành của thầy mắc giữ vô-lăng.
Gaby ngồi sau lưng Tarzan, thêm một dịp để thán phục đại ca của mình. Cô bé chợt nhớ:
- À, hồi trưa nay bà Emma có gọi điện nhắc tụi mình phải có mặt tại cuộc liên hoan ngoài trời của con trai bà lúc mười sáu giờ.
Cô bé quay sang giải thích với thầy Hubi:
- Tụi em được mời đến nhà con trai bà, giám đốc nhà máy Nosiop: Gunter Gisen-Happlich, thưa thầy.
Tròn Vo rên rẩm:
- Hi vọng tụi mình có thể đến kịp. Chưa gì mình đã nghe tiếng lợn quay xèo xèo. Và trông thấy cả món tráng miệng. Chỉ tại cái bọn cướp mắc dịch này… Ồ, nó kìa, đại ca ơi!
Câu sau cùng, thằng mập bỗng gào lên the thé.
Trước mặt họ chình ình một chiếc xe lớn màu thép xám có dòng chữ “Nhà máy hóa chất Nosiop” đang chạy vùn vụt. Tarzan kêu lên:
- Thấp đầu xuống, các bạn. Gã cầm lái có thể biết mặt tụi mình.
Chiếc Porsche như một tia chớp màu nhũ bạc tăng tốc vượt lên. Tròn Vo ngoái nhìn qua kính sau, oang oang thông báo:
- Chúng ta cho thằng cha Ottmar rơi đài rồi. Ồ, còn chiếc Kombi màu mận chín trước mặt nữa chớ. Ờ ờ… qua luôn! Quê chưa Gnaski? Đích thị Gnaski nha, gã nhăn nhở cười nụ cười muôn thuở của gã đó các bạn. Báo cáo, hết!
Thầy Hubi nhẹ nhõm:
- Các em “thua” tôi rồi nghe. Cả hai xe mà mình vừa qua mặt đều không có Nicole Tepler. Tôi đã nói cô nữ họa sĩ là một con người mơ mộng, tuy rằng có vẽ tranh giả chút xíu mà.
- Hãy hạ hồi phân giải thầy ơi. Chúng ta sẽ có câu trả lời ở thung lũng Địa Ngục.
Giọng nói của Tarzan lạnh như nước đá.
*
Thung lũng Địa Ngục xẻ đôi một ngọn núi thành hai phần không đều. Một con đường mấp mô chạy qua thung lũng và sẽ kết thúc như một ngõ cụt. Những tay lái xe tải không muốn lọt vào mạt lộ đều dư biết điều đó. Tuy nhiên Địa Ngục không bắt đầu từ một con đường mà từ những kẽ nứt của đá núi. Các đám hơi mù bay ra từ kẽ nứt đều khó ngửi và rất có hại cho sức khỏe của con người. Bình thường, không ai dại gì lai vãng tới đây.
Tròn Vo bịt mũi:
- Đúng là một thung lũng… hôi hám.
Tarzan cười:
- Bởi vậy nó mới được thiên hạ gọi là Địa Ngục chớ. Nào, chúng ta lủi xe vô bụi rậm thầy ơi.
Khi chiếc Porsche đã an tọa kín đáo sau một lùm cây, bốn đứa và thầy Hubi mới yên tâm ngồi bệt xuống các tảng đá đầy rêu bám. Giọng Tarzan trầm trầm:
- Nếu như chúng ta không lầm, thì chiếc xe tải chở hóa chất độc sẽ rúc vào con đường ngầm bị bít kín ở đằng kia.
- Rồi sao nữa đại ca?
- Rồi… bọn khốn kiếp sẽ giở trò tống tiền chớ còn gì phải hỏi hở mập. Chúng sẽ đề nghị nhà máy Nosiop chuộc chiếc xe với một cái giá cắt cổ. Chúng tới kìa!
Năm thầy trò nằm ép mình xuống mặt đất ẩm như năm con thằn lằn. Đúng như Tarzan phỏng đoán, hai tên cướp già nhảy xuống xe và mất gần nửa giờ đồng hồ để thanh toán những trở ngại trước hẻm núi, đưa chiếc xì-tẹc vào một cách gọn gàng. Xong xuôi, chúng lao động cật lực hòng bít lại.
Ottmar tở phì phò:
- Sắp xong một nửa phi vụ rồi đó, Bert!
Gnaski đập bể cổ chai bia sau khi liệng cuốc xẻng. Gã tu ừng ực.
- Mắt tôi hoa lên rồi đây. Đầu gối sắp long tới nơi. Mẹ kiếp!
- Ráng lên, ông bạn… già. Tụi mình sắp giàu rồi. Nghỉ ngơi xả láng…
Có điều hai tên cướp lạc quan hơi sớm. Ở thung lũng Địa Ngục này không phải chỉ có chúng, có năm thầy trò Tarzan mà còn có… ba kẻ khác ẩn trong bụi rậm gần hẻm núi nhất nãy giờ. Coi, lúc này thì ba kẻ đó đã trùm kín mặt, lăm lăm súng lục từ bụi rậm bước ra tiến lại phía hai tên cướp. May phước cho Tứ quái, ba kẻ kia đã không phát hiện được năm thầy trò vì họ đã khôn ngoan giấu xe từ xa.
Tướng ta ba kẻ bịt mặt thật quen. Trừ thằng cao lớn đi giữa, còn hai đứa hộ tống hai bên õng a õng ẹo.
Gnaski và Ottmar vẫn không hay biết gì. Chắc chúng không chỉ chồn chân mỏi gối mà tai cũng đã ù đi vì quá mệt rồi.
Kẻ bịt mặt cao lớn vẫy “chó lửa” quát to:
- Quay lại và giơ tay lên, hai vị!
Cả hai gã phu tình nguyện sững sờ. Mặt Ottmar thộn ra nhưng Gnaski thì vẫn nhoẻn “nụ cười” muôn thuở. Tại chỗ núp sau các tảng đá, Tarzan như bị điện giật. Hắn lẩm bẩm một mình:
- Chúa ơi, giọng của thằng bịt mặt khổng lồ kia chính là giọng thằng Bảnh Trai đột nhập nhà gã Gnaski! Vậy thì hai tên bịt mặt còn lại có lẽ là…
Tiếng rên rỉ của Ottmar nghe hết sức thảm thiết:
- Ôi… thế… là… thế… nào?
- Thế là mày “tiêu” chớ thắc mắc nỗi gì. Mày và thằng già ngu xuẩn lúc nào cũng nhe răng kia đã dọn đường cho tụi tao ăn cỗ. Tao sẽ bắn bỏ đứa nào nhúc nhích, hiểu chưa? Vai trò tống tiền bây giờ đã thuộc về tụi tao.
Ottmar trong vài giây hiểu hết. Gã lồng lộn như một con cọp sa bẫy nhưng giò cẳng vẫn không dám tiến thêm nửa bước. Gã gầm lên:
- Chó đẻ. Kẻ nào đã phản bội tao, hả? Như vậy không được! Chúng ta có thể thương lượng để ăn đồng chia đủ với nhau. Tụi tao làm hùng hục, khổ như chó. Chuyện này cũng do tao nghĩ ra…
- Muộn rồi Lohmann! Tao đã theo dõi “cái đầu” thông thái của mày kể từ khi mày xuất hiện trong thành phố. Tao còn lục tung sào huyệt của thằng bạn mày và phục kích tại nhà mụ nhân tình 21 năm xưa của mày nữa. Tao đâu có dính líu gì với mày mà… phản. Mày chấm dứt vai trò ở đây rồi, Lohmann! Nếu mày chống cự, sẽ ra bã lão già ạ.
- Tao… tao…
Gã bịt mặt cao lớn rút từ trong túi ra cặp còng số 8 quăng xuống đất. Gã chĩa nòng súng lạnh lẽo vô ngực Gnaski:
- Còng tay thằng sếp mày cho tao! Lẹ lên, ra sau lưng ấy!
Gnaski nhe răng hưởng ứng cái rụp, bất chấp Lohmann nghiến răng căm hận. Gã đâu có dại dột gì chết trong tuổi… xế chiều này.
Một báng súng trở ngược nện ngay vô đầu Lohmann sau khi gã này bị cặp còng khóa chặt. Để dằn mặt gã - chắc thế - còn Gnaski thì bị một trong hai kẻ bịt mặt nãy giờ im hơi lặng tiếng bước tới còng tay lại. Bọn bịt mặt tọng đầy giẻ vào mồm hai thằng bại trận.
Xong xuôi, gã bịt mặt cao lớn ra lệnh:
- Giờ thì hai đứa mày lết theo tụi tao vào đường hầm. Tao sẽ trói một thằng trước mũi xe xì-tẹc và một thằng ở đuôi xe. Để tụi mày có thời gian ngẫm nghĩ về sự ngu ngốc của mình.
Cả năm đứa chui qua khe hở còn sót lại nơi cửa đường hầm, biến vào trong.
*
Ở bên ngoài hang đá, thầy Hubi thì thầm:
- Những gì chúng ta chứng kiến nãy giờ thật khó mà tin nổi. Một tội ác thật sự đang diễn ra ngay trước mặt chúng ta sao? Làm sao mà các em dò ra được vậy? Chà, tôi hồi hộp còn hơn cả lúc bảo vệ luận án tốt nghiệp đại học nữa kìa.
Tarzan bảo:
- Thầy đợi chừng mười phút nữa là các con bài sẽ được lật ngửa. Và còn khó tin hơn nhiều, thưa thầy.
Lát sau ba tên bịt mặt đã chui ra khỏi đường hầm. Bảnh Trai lột… chân tướng đầu tiên khiến cả đám nhấp nhổm như bị kiến cắn.
- Đúng là thằng đã mò vô nhà Gnaski đó các bạn!
Tarzan vừa đứt lời bình thì… mình mẩy thầy Hubi tự nhiên lạnh toát. Chút xíu nữa thì thầy đã thét lên một tiếng kêu thất vọng giữa thung lũng lặng như tờ.
Gaby khẽ kêu:
- Bà Magda và… ả Nicole!
Nước mắt thầy Hubi ứa ra. Ông đã bị một cú nốc-ao thê thảm khi Nicole lột mặt nạ. Giờ đây, cùng với cánh tay gãy, trái tim thầy tan vỡ. Nicole vừa liệng khăn trùm xuống đã vuốt những sợi tóc màu mật ong nói với gã bồ:
- Anh hết sảy lắm Fred ạ! Hay quá, hả?!
Fred hả hê:
- Không thể trôi chảy hơn được! Mà thôi, đừng nói quá lớn hỡi hai… cô nàng. Lão già Lohmann mà nghe được chắc buồn lắm. Lão đâu biết người tình cũ đã phản bội lão.
Đoạn gã thô bỉ vỗ vào mông bà Magda một cái, chắc là vì gã quá phấn chấn.
Magda có vẻ không được vui như hai đứa kia:
- Thôi ra xe đi. Chúng ta dư thì giờ để liên hoan mà.
- Hà hà, có lí đó! Tôi sẽ báo cho thằng giám đốc Gisen-Happlich để nó nhả ra một triệu mark chuộc cái xe thổ tả và hai tên cướp hóa chất. Nhưng giờ phải bịt kín miệng hầm đã chứ. Hai mẹ con canh chừng nghe!
Cửa hầm đã được ngụy trang trở lại như cũ. Fred làm công việc của một người phu lục lộ chẳng chút mệt nhọc. Hình như đó vốn là nghề nghiệp bẩm sinh của gã thuở còn đi theo gánh xiếc. Gã cười hô hố.
- Nào, tất cả lên xe. Sẽ xài chiếc Kombi của Gnaski trở lại chỗ đậu xe của tụi mình. Chào thung lũng… phản trắc!
Chiếc Kombi màu mận chát mất hút sau những rặng cây.
Thầy Hubi lắc đầu:
- Ôi, lạy Chúa! Té ra đúng như vậy! Nicole là… thật tồi tệ! Một nữ tội phạm! Vậy mà cô ấy có tài, vẽ đẹp biết bao chớ…
- Thung lũng phản trắc. Tên Fred đã nói đúng. Nicole đã cư xử với tôi quá tồi tệ, tôi không ngờ một kẻ tài sắc như vậy lại…
Tròn Vo chêm vào:
- Nhái theo phong cách Cranach, thưa thầy. Tài năng gì đâu!
Karl gắt:
- Im đi Kloesen! Nói hoài.
Gaby cắn môi ngó Tarzan:
- Mình tính sao với hai tên lưu manh trong đường hầm hả đại ca?
- Cứ giữ nguyên tình trạng của bọn chúng trong đó. Chúng đã tự nguyện chọn hình phạt cho mình. Rồi cảnh sát sẽ tới đưa chúng về bót. Bốn giờ chiều nay tụi mình còn phải làm khách danh dự ở khu vườn nhà ông Gisen-Happlich nữa kìa.
Công Chúa tỉnh táo hẳn:
- Ờ nhỉ, sắp đến giờ hẹn rồi. Thưa thầy Hubi, xin thầy hãy đi cùng tụi em. Bà Emma vốn ưa những người trẻ tuổi.
Gaby nói:
- Hình như gã sống độc thân. Chỉ thấy biển đề tên Bert Gnaski. Ngoài ra các tấm rèm đều bẩn thỉu, nhớp nhúa. Không, gã không có vợ!
Karl cười:
- Này, Công Chúa, mình biết một người có vợ và ba cô con gái tuổi từ mười sáu đến hai mươi hẳn hoi mà rèm cửa nhà ông ta vẫn bẩn kinh khủng.
Đùa Gaby vậy thôi chứ ba cậu bạn đều đồng tình với nhận xét của cô bé. Thêm một lí do nữa: căn nhà của Gnaski quá nhỏ cho cuộc sống hai người.
Tarzan vò vò những món tóc quăn đen, bàn:
- Mọi người ở đây nghe. Để mình coi. Mình sẽ gõ cửa và nói rằng… Nói gì đây?... Ờ phải, mình sẽ nhận là học sinh đi quyên tiền cho nhà trường. Mình có đem theo thẻ học sinh đây. Gaby, bạn đừng vội nhăn mặt chớ. Mình vẫn biết đi quyên tiền không có giấy phép là sai pháp luật. Nhưng đây chỉ là cái cớ thôi mà. Và đằng nào Gnaski cũng chẳng đóng góp xu nào đâu.
Tròn Vo tràn trề hi vọng:
- Thế ngộ nhỡ gã đóng góp thì sao? Tụi mình sẽ mua bánh chén để bõ công… thám tử nhé, đại ca.
- Quên chuyện bánh đi được không mập. Nếu gã đóng góp, tao sẽ trả lại, bảo rằng đây chỉ là cuộc thăm dò xem bá tánh có sốt sắng trong việc “bầu ơi thương lấy bí cùng” không thôi… Chờ nghe. Mình sẽ quay lại ngay.
Tarzan đã nói là làm. Hắn phóng xe đạp tới mục tiêu và dựa con ngựa sắt vào bờ rào nhảy qua cho nhanh. Hắn liếc đồng hồ: mười bốn giờ mười lăm phút.
Có lẽ tụi hắn đã hơi chậm chân. Và Gnaski đã đi cùng Ottmar để “hành sự”?
Khi chân hắn vòng qua góc nhà phía sau thì đột nhiên không gian vang lên tiếng sột soạt như có kẻ luồn qua bụi cây, một cách lén lút. Tazan cảnh giác tức khắc. Ai có cùng một mục đích với hắn đây hở trời?
Tarzan ghé một mắt nhìn qua mép góc nhà. Kẻ phiêu lưu đã hiện ra trước mắt hắn. Ê, gã thanh niên vừa lộ diện cao lớn, bảnh bao thiệt, mắt xanh lục như mắt mèo, mái tóc quăn nâu đỏm dáng, chỉ tội gã để râu ria um tùm nên cái miệng như bị mất tích. Gã cỡ suýt soát 30 tuổi và ăn mặc cực kì bảnh: một bộ complê bằng đũi màu kem.
Để… coi, một thằng cha “sang” như thế rình rập ở đây thì đương nhiên đâu phải là ăn trộm. Gã do thám “cái gì” của tên Gnaski này nhỉ? Do thám! Ha! Mảnh vườn này quá chật cho cả hai, nên hắn phải “nhường bước” cho kẻ kia chớ sao.
Gã thanh niên ghé mắt nhìn qua bậu cửa sổ. Rồi gã đẩy thử cửa. Cửa mở ra và gã leo tót vào.
Tarzan đành men theo gã bén gót. Gã chắc chắn rành sinh hoạt căn nhà này hơn hắn, bằng chứng là gã biết gia chủ vắng nhà.
Tarzan đánh liều ghé mắt nhòm qua khe cửa sổ. Lạy Chúa, gã thanh niên đang loay hoay trước một tấm bản đồ trải trên chiếc bàn ọp ẹp, có dấu bút dạ đen chi chít. Gã căng mắt nhìn, mấp máy môi trong vài giây rồi phun một bãi nước bọt xuống sàn, lẩm bẩm:
- A ha! Ra trò chơi là thế này đây… Được, nếu mọi việc trôi chảy thì tụi bay cứ đợi đấy, bọn bắt cóc thuốc độc!
Gã chẳng hề ngó nghiêng thứ gì nữa, bồi thêm một tràng cười khoái trá và biến mất theo lối cửa sổ.
Toàn thân Tarzan như lên cơn sốt vì tò mò. Trong chớp nhoáng, hắn đã hiện diện ngay vị trí mà gã thanh niên râu xồm vừa bỏ đi.
Té ra trên bàn là tấm bản đồ dành cho những người lái ô-tô. Một vòng tròn đen sì khoanh lấy bãi đậu xe OBERMUHLER. Kế bên vòng tròn là một dòng chữ đậm nét: “Xe Nosiop. Kurt Weinhard. 19. Không sớm hơn 14 giờ”.
Tarzan gí mắt vào một mũi tên:
- Trời đất, điểm xe đến là thung lũng Địa Ngục. Vị gia chủ đã ghi quá rõ ràng. Ai lại chẳng biết có một đường ngầm cũ ở đó.
Tứ quái đã am tường đường ngầm bí mật này trong những buổi du ngoạn hái dâu rừng. Chẳng lẽ nó có liên quan gì đến bọn bắt cóc thuốc độc mà gã thanh niên nói sao? Đây là kế hoạch “hành sự” của chúng chăng?
Tarzan trân trối nhìn tấm bản đồ giây lát rồi vọt lẹ trở lại bên các chiến hữu đang nóng lòng đợi tin.
Bốn cái đầu chụm vào nhau sau câu chuyện của Tarzan. Máy Tính Karl ấn nút… Điện Tử:
- Có nghĩa là gã thanh niên lạ hoắc kia quan tâm tới Ottmar và Gnaski. Và Ottmar thì lại quen với hai mẹ con Nicole. Lúc chia tay, họ còn chúc lành gã, có vẻ thân ái lắm…
Tarzan nhíu mày:
- Còn “Nosiop” thì sao? Phải chăng đây là nhà máy hóa chất Nosiop. Đúng rồi, chỉ có nhà máy hóa chất mới có thể có dung dịch độc thải ra. Bọn ấy tính bắt cóc xe hóa chất độc chăng? Tính sao đây các bạn?
Gaby nhắc:
- Mai là ngày mười chín rồi.
Tròn Vo thở dài não nuột:
- Mình biết tụi mình phải làm gì rồi. Lại sẽ có mặt kịp thời ở bãi đậu xe Obermuhle, sẽ căng mắt ra trong khi cái bụng mình nó biểu tình. Và…
Tarzan tiếp liền:
- Mày nói trúng phóc đó Willi. Trưa mai chúng ta sẽ có mặt tại bãi đậu xe. Nào phi vụ này có ai hả? Trước hết là hai mẹ con ả Tepler, rồi Ottmar, gã Bảnh Trai… những người chúng ta đã nhận diện. Trừ Gnaski và một người tên Kurt Weinhard chúng ta còn chưa biết là ai.
Tròn Vo la lên:
- Nhìn kìa. Hình như tụi mình sắp biết thêm một người nữa đó.
Bốn quái triển khai đội hình rúc vô một chỗ kín đáo. Coi, một chiếc xe màu mận chín đang rề rề bánh mỗi lúc một gần căn nhà của Gnaski. Cuối cùng nó tấp hẳn trước hàng rào cho chủ nhân bước xuống. Chủ nhân chiếc xe đội mũ lưỡi trai. Dưới vành mũ là một bộ mặt nhăn nhở. Gã có vẻ mệt mỏi.
Lúc gã biến vào nhà, Gaby nhận xét:
- Chỉ có một tên ngố như gã mới để tấm bản đồ tênh hênh trong nhà.
Tròn Vo cười toe toét:
- Hãy hỏi xem gã có đóng góp tiền cho học trò không thì sẽ biết gã là người như thế nào.
*
Fred – kẻ mà Tarzan gọi là gã Bảnh Trai – đang kể với mẹ con Tepler:
- Chưa có cái quái gì cả. Đến mai cơ. Tại một vị trí kín đáo gần bãi đậu xe Obermuhle, tôi đã dùng ống nhòm theo dõi lão Lohmann và tên kia. Chúng làm ăn như ***, bắt lộn ngay phải chiếc xe tải chở pho-mát mới chết dở. Tôi phải phi ngay về sào huyệt lão Gnaski trước chúng để tìm hiểu kĩ hơn. Té ra lão cà trớn Gnaski nhầm ngày. Trên bản đồ, ngày hành động ghi con số 19 kia.
Khi câu chuyện được thuật lại rõ ràng hơn, Nicole cười giàn giụa cả nước mắt. Cả ba uống rượu mùi. Trong tủ lạnh vẫn còn chai nữa. Buổi chiều đâm ra thú vị với chúng.
*
Ngày chủ nhật trời u ám, lạnh hơn, nhưng theo dự báo thời tiết sẽ không mưa.
Suốt buổi sáng, Tarzan tập Judo đến mệt lử, rồi viết thư cho mẹ. Hắn còn có thời gian đọc thêm hai chương của một cuốn sách sử hấp dẫn. Chốc chốc hắn lại nhìn đồng hồ. Hắn và Tròn Vo muốn là những người đầu tiên xuống phòng ăn trưa, để còn vào thành phố cho sớm.
Tròn Vo thì ngủ béo mắt rồi khi không lại giở cái tủ hổ lốn của nó ra soạn – một việc nó rắp tâm làm cả ba tháng nay nhưng luôn kiếm cớ để hoãn lại. Nó đâu có ngờ chính cái việc soạn tủ này đã suýt gây tai họa và thiếu chút nữa thì khiến TKKG bỏ lỡ một dịp lập công.
Sau một hồi vừa làm vừa rên rỉ, có lúc lại lầm bầm rủa cái kẻ đã làm lộn tùng phèo mọi thứ trong tủ - là chính nó – Tròn Vo ôm một hộp các-tông chất toàn những đồ tầm tầm xuống tầng hầm cất tạm vào va-li.
Sơ ý thế nào, mập ta làm rơi ngay một que diêm xuống sàn hầm, gây lên một vụ cháy nho nhỏ, nhưng cũng ngốn của hai đứa khá nhiều thời gian mới dập được lửa. Sau đó, chúng còn bị thầy giám thị Pflumer phạt ngồi yên trong phòng. Tình thế thật là kẹt cho tới khi chính Tròn Vo nghĩ ra một sáng kiến:
- Sao mình không nhờ thầy Hubi, đại ca ơi! Ổng sẽ cứu tụi mình ra, rồi biết đâu ổng còn nổi hứng bất tử chở tụi mình tới bãi đậu xe trên chiếc Porsche ngon lành, kịp giờ hẹn với Gaby và Karl.
Tarzan nhảy dựng lên như người bắt được vàng, hét ầm ĩ:
- Ô-kê, đợi ở đây, tao chạy xuống buồng điện thoại.
Hắn vừa quay số máy thì thầy Hubi đã nhấc máy:
- Hubi Knoth đây!
- Em là Peter Carsten. Tụi em cần thầy giúp đỡ, ngay lập tức và có hiệu quả. Chuyện thế này ạ…
Tarzan kể lại các chi tiết hình thành vụ án mà hắn và bạn bè đã nghe và chứng kiến. Giọng thầy Hubi thảng thốt:
- Không thể như thế được!!!
Chẳng gì một trong những lâu đài của thầy cũng đã sụp đổ, và thầy như rơi từ những đám mây hồng xuống mặt đất.
- Thầy không tin thì cũng phải đến thung lũng Địa Ngục để quan sát chứ. Hơn nữa, thầy là niềm hi vọng cuối cùng của em và Willi lúc này, thưa thầy.
- Và các em sẽ không phải thất vọng đâu, Peter! Tôi đến liền đây, mặc dù tin tức về Nicole thật chẳng hay ho gì.
- Hoan hô thầy.
Nhưng ông thầy đã gác máy.
Tất nhiên, với sự can thiệp của thầy Hubi, hai thằng quái dễ dàng được thầy giám thị tha bổng – với lí do gì thì hai ông thầy chẳng hề có lời giải thích.
*
Đúng mười bốn giờ, chiếc Porsche màu nhũ bạc phóng như bay trên xa lộ. Dù chỉ lái bằng một tay, thầy Hubi vẫn đủ bản lãnh cho xe vào bãi đậu Obermuhle một cách an toàn.
Gaby đón phái đoàn với gương mặt… kính nể:
- Mình tưởng các bạn đến đây bằng xe đạp cơ.
Tarzan nhảy xuống:
- Thầy Hubi biết chuyện rồi. Không có thầy giúp thì chắc mình và Willi không đến được. Nhưng để kể sau. Giờ muộn quá mất rồi. Thế nào, thấy gì không?
Máy Tính Điện Tử cười:
- Nãy giờ mình và Gaby trụ ở đây không thấy “người quen” nào cả. Chiếc xe tải của hãng Nosiop cũng biệt tăm hơi.
Hubi thở phào nhẹ nhõm:
- Thấy chưa Tarzan? Em lại báo hoảng rồi. Và Nicole trắng trong như tuyết vậy.
Gaby lắc lắc mái tóc vàng óng, chỉ tay về phía quầy điểm tâm:
- Hồi nãy trong lúc mua cô-la, tụi mình đã nghe lõm bõm câu chuyện của bà bán thịt bò viên với một người tài xế. Hình như hôm qua ở đây đã xảy ra một vụ cướp. Nạn nhân là ông Max Braun, một tài xế xe tải.
Hubi đờ người. Nhưng rồi ông mừng ra mặt:
- Vậy cũng không phải do Nicole nhé!
Tarzan quyết định tới tận nơi tìm hiểu:
- Em sẽ mua một suất thịt băm viên vậy. Tin này quan trọng lắm, thưa thầy.
Tarzan đi lại quầy. Bên quầy có một người đàn ông đang hòa cô-la vào rượu vang để lai rai. Đứng sau quầy là một người đàn bà tóc vàng đang khoa tay liên tục. Người đàn ông lắc đầu quầy quậy.
- Này Fricka, tôi thấy khó tin quá.
Bà chủ quầy thịt băm viên bĩu môi:
- Thật đó, ông Heinz. Một vụ cướp hẳn hoi! Hai thằng côn đồ đã hạ ông Max Braun béo lùn. Ngay trong mép rừng mà cánh tài xế hay đậu xe chớ đâu. Chúng đánh thuốc mê và trói gô ông ta như trói một con lợn. Hình như bọn cướp nhầm lẫn sao đó.
Tarzan giả đò quan sát món thịt băm viên. Chà, đâu chỉ có thịt băm, còn ê hề xúc xích luộc và xúc xích nướng. Thằng mập mà ngó thấy ắt phải chảy nước dãi.
Tiếng ông Heinz:
- Nhầm lẫn à?
- Ừ, hình như chúng nhầm đối tượng thì phải. Chiếc xe tải chở đầy pho-mát của ông Max Braun đi Mailand không hề bị suy chuyển. Thật lạ lùng, cảnh sát có đến đây hỏi tôi nhưng tôi biết gì mà nói.
- Tôi bắt đầu tin bà rồi đấy, Fricka. Bọn lưu manh ngày càng trắng trợn. Đích xác thì chúng trấn lột Braun ở chỗ nào hả bà?
- Ngay cây lê dằng kia, chỗ vừa nãy Kurt Weinhard đậu xe đó. Mà sao bữa nay sao Weinhard kì cục vậy cà. Thấy ông ta đỗ xe tôi đã làm ngay một suất thịt viên lớn như thường lệ, thế mà ông ấy lại lơ càng. Chưa kể còn mất lịch sự vọt xe chạy tiếp mặc tôi giơ túi thịt viên lên vẫy.
- Theo tôi biết thì tính tình của Kurt đâu tới nỗi đó…
- Ờ nhỉ. Tôi nhớ ra rồi, hình như người tài xế trong buồng lái chiếc xì-tẹc của Weinhard lúc sau này không phải là ông ta. Hèn chi dư đống bò viên…
- Nghe bà nói tôi không hiểu gì cả, bà bị… ma ám rồi.
Đến lúc này Tarzan mới xen vào:
- Thưa ông Heinz, bà chủ quầy điểm tâm không bị ma ám đâu. Bà ấy đã nói đúng sự thật. Và bà, thưa Bà Chúa Thịt Viên, bà không thể ngờ bà đã giúp tụi cháu nhiều tới mức nào đâu ạ.
Hai người kia cùng một lúc quay phắt về phía cậu bé. Nhưng… Tarzan đã ba chân bốn cẳng chạy như bị cọp rượt. Hắn thở hổn hiển lúc về đến chỗ các bạn.
- Tất cả chúng ta đều tới bãi đậu xe quá trễ. Kế hoạch “Xe Nosiop. Kurt Weinhard. 19. Không sớm hơn 14 giờ” của bọn cướp đã được thực hiện xong. Nếu tôi không phán đoán sai thì tại gốc cây lê đằng kia tài xế Kurt Weinhard đang bị trói mê man, y hệt như vụ xảy ra ngày hôm trước. Điều quan trọng nhất là chiếc xe tải chở hóa chất đã bị… bắt cóc. Mình tới đó xem sao đi.
Năm thầy trò nhào tới cây lê cao ngất và tìm thấy ngay người lái xe đang chu du nơi cõi mộng với cái mồm nhét đầy bông gòn tẩm thuốc mê cực mạnh.
Tarzan chạy như bay lại quầy hàng.
- Thưa bà, đằng kia có một người đang ở tình trạng y hệt ông Max Braun hôm qua. Hình như đó chính là cái ông Weinhard, khách quen của bà. Bà làm ơn nói giùm: chiếc xe của Nosiop rời đây khi nào ạ?
Bà Fricka ú ớ:
- Mới… chạy khỏi đây chưa lâu đâu. Vậy là ông Kurt cũng bị hả? Tôi phải gọi cảnh sát mới được.
- Dạ. Và nếu được nhờ bà săn sóc ông Weinhard đang bất tỉnh luôn. Tụi cháu sẽ đưa ông ấy lại đây.
Mọi chuyện xảy ra chớp nhoáng. Tứ quái cùng thầy Hubi khiêng nạn nhân đến bàn giao cho bà chủ quầy và năm thầy trò phóng lên chiếc Porsche rồ máy. Giọng ông thầy hoang mang:
- Đi đâu đây Tarzan?
- Đến… thung lũng Địa Ngục, thưa thầy.
Chiếc Porsche lao vút trên xa lộ. Tarzan lại lãnh nhiệm vụ điều khiển cần số giúp thầy Hubi như lúc trước, vì cánh tay lành của thầy mắc giữ vô-lăng.
Gaby ngồi sau lưng Tarzan, thêm một dịp để thán phục đại ca của mình. Cô bé chợt nhớ:
- À, hồi trưa nay bà Emma có gọi điện nhắc tụi mình phải có mặt tại cuộc liên hoan ngoài trời của con trai bà lúc mười sáu giờ.
Cô bé quay sang giải thích với thầy Hubi:
- Tụi em được mời đến nhà con trai bà, giám đốc nhà máy Nosiop: Gunter Gisen-Happlich, thưa thầy.
Tròn Vo rên rẩm:
- Hi vọng tụi mình có thể đến kịp. Chưa gì mình đã nghe tiếng lợn quay xèo xèo. Và trông thấy cả món tráng miệng. Chỉ tại cái bọn cướp mắc dịch này… Ồ, nó kìa, đại ca ơi!
Câu sau cùng, thằng mập bỗng gào lên the thé.
Trước mặt họ chình ình một chiếc xe lớn màu thép xám có dòng chữ “Nhà máy hóa chất Nosiop” đang chạy vùn vụt. Tarzan kêu lên:
- Thấp đầu xuống, các bạn. Gã cầm lái có thể biết mặt tụi mình.
Chiếc Porsche như một tia chớp màu nhũ bạc tăng tốc vượt lên. Tròn Vo ngoái nhìn qua kính sau, oang oang thông báo:
- Chúng ta cho thằng cha Ottmar rơi đài rồi. Ồ, còn chiếc Kombi màu mận chín trước mặt nữa chớ. Ờ ờ… qua luôn! Quê chưa Gnaski? Đích thị Gnaski nha, gã nhăn nhở cười nụ cười muôn thuở của gã đó các bạn. Báo cáo, hết!
Thầy Hubi nhẹ nhõm:
- Các em “thua” tôi rồi nghe. Cả hai xe mà mình vừa qua mặt đều không có Nicole Tepler. Tôi đã nói cô nữ họa sĩ là một con người mơ mộng, tuy rằng có vẽ tranh giả chút xíu mà.
- Hãy hạ hồi phân giải thầy ơi. Chúng ta sẽ có câu trả lời ở thung lũng Địa Ngục.
Giọng nói của Tarzan lạnh như nước đá.
*
Thung lũng Địa Ngục xẻ đôi một ngọn núi thành hai phần không đều. Một con đường mấp mô chạy qua thung lũng và sẽ kết thúc như một ngõ cụt. Những tay lái xe tải không muốn lọt vào mạt lộ đều dư biết điều đó. Tuy nhiên Địa Ngục không bắt đầu từ một con đường mà từ những kẽ nứt của đá núi. Các đám hơi mù bay ra từ kẽ nứt đều khó ngửi và rất có hại cho sức khỏe của con người. Bình thường, không ai dại gì lai vãng tới đây.
Tròn Vo bịt mũi:
- Đúng là một thung lũng… hôi hám.
Tarzan cười:
- Bởi vậy nó mới được thiên hạ gọi là Địa Ngục chớ. Nào, chúng ta lủi xe vô bụi rậm thầy ơi.
Khi chiếc Porsche đã an tọa kín đáo sau một lùm cây, bốn đứa và thầy Hubi mới yên tâm ngồi bệt xuống các tảng đá đầy rêu bám. Giọng Tarzan trầm trầm:
- Nếu như chúng ta không lầm, thì chiếc xe tải chở hóa chất độc sẽ rúc vào con đường ngầm bị bít kín ở đằng kia.
- Rồi sao nữa đại ca?
- Rồi… bọn khốn kiếp sẽ giở trò tống tiền chớ còn gì phải hỏi hở mập. Chúng sẽ đề nghị nhà máy Nosiop chuộc chiếc xe với một cái giá cắt cổ. Chúng tới kìa!
Năm thầy trò nằm ép mình xuống mặt đất ẩm như năm con thằn lằn. Đúng như Tarzan phỏng đoán, hai tên cướp già nhảy xuống xe và mất gần nửa giờ đồng hồ để thanh toán những trở ngại trước hẻm núi, đưa chiếc xì-tẹc vào một cách gọn gàng. Xong xuôi, chúng lao động cật lực hòng bít lại.
Ottmar tở phì phò:
- Sắp xong một nửa phi vụ rồi đó, Bert!
Gnaski đập bể cổ chai bia sau khi liệng cuốc xẻng. Gã tu ừng ực.
- Mắt tôi hoa lên rồi đây. Đầu gối sắp long tới nơi. Mẹ kiếp!
- Ráng lên, ông bạn… già. Tụi mình sắp giàu rồi. Nghỉ ngơi xả láng…
Có điều hai tên cướp lạc quan hơi sớm. Ở thung lũng Địa Ngục này không phải chỉ có chúng, có năm thầy trò Tarzan mà còn có… ba kẻ khác ẩn trong bụi rậm gần hẻm núi nhất nãy giờ. Coi, lúc này thì ba kẻ đó đã trùm kín mặt, lăm lăm súng lục từ bụi rậm bước ra tiến lại phía hai tên cướp. May phước cho Tứ quái, ba kẻ kia đã không phát hiện được năm thầy trò vì họ đã khôn ngoan giấu xe từ xa.
Tướng ta ba kẻ bịt mặt thật quen. Trừ thằng cao lớn đi giữa, còn hai đứa hộ tống hai bên õng a õng ẹo.
Gnaski và Ottmar vẫn không hay biết gì. Chắc chúng không chỉ chồn chân mỏi gối mà tai cũng đã ù đi vì quá mệt rồi.
Kẻ bịt mặt cao lớn vẫy “chó lửa” quát to:
- Quay lại và giơ tay lên, hai vị!
Cả hai gã phu tình nguyện sững sờ. Mặt Ottmar thộn ra nhưng Gnaski thì vẫn nhoẻn “nụ cười” muôn thuở. Tại chỗ núp sau các tảng đá, Tarzan như bị điện giật. Hắn lẩm bẩm một mình:
- Chúa ơi, giọng của thằng bịt mặt khổng lồ kia chính là giọng thằng Bảnh Trai đột nhập nhà gã Gnaski! Vậy thì hai tên bịt mặt còn lại có lẽ là…
Tiếng rên rỉ của Ottmar nghe hết sức thảm thiết:
- Ôi… thế… là… thế… nào?
- Thế là mày “tiêu” chớ thắc mắc nỗi gì. Mày và thằng già ngu xuẩn lúc nào cũng nhe răng kia đã dọn đường cho tụi tao ăn cỗ. Tao sẽ bắn bỏ đứa nào nhúc nhích, hiểu chưa? Vai trò tống tiền bây giờ đã thuộc về tụi tao.
Ottmar trong vài giây hiểu hết. Gã lồng lộn như một con cọp sa bẫy nhưng giò cẳng vẫn không dám tiến thêm nửa bước. Gã gầm lên:
- Chó đẻ. Kẻ nào đã phản bội tao, hả? Như vậy không được! Chúng ta có thể thương lượng để ăn đồng chia đủ với nhau. Tụi tao làm hùng hục, khổ như chó. Chuyện này cũng do tao nghĩ ra…
- Muộn rồi Lohmann! Tao đã theo dõi “cái đầu” thông thái của mày kể từ khi mày xuất hiện trong thành phố. Tao còn lục tung sào huyệt của thằng bạn mày và phục kích tại nhà mụ nhân tình 21 năm xưa của mày nữa. Tao đâu có dính líu gì với mày mà… phản. Mày chấm dứt vai trò ở đây rồi, Lohmann! Nếu mày chống cự, sẽ ra bã lão già ạ.
- Tao… tao…
Gã bịt mặt cao lớn rút từ trong túi ra cặp còng số 8 quăng xuống đất. Gã chĩa nòng súng lạnh lẽo vô ngực Gnaski:
- Còng tay thằng sếp mày cho tao! Lẹ lên, ra sau lưng ấy!
Gnaski nhe răng hưởng ứng cái rụp, bất chấp Lohmann nghiến răng căm hận. Gã đâu có dại dột gì chết trong tuổi… xế chiều này.
Một báng súng trở ngược nện ngay vô đầu Lohmann sau khi gã này bị cặp còng khóa chặt. Để dằn mặt gã - chắc thế - còn Gnaski thì bị một trong hai kẻ bịt mặt nãy giờ im hơi lặng tiếng bước tới còng tay lại. Bọn bịt mặt tọng đầy giẻ vào mồm hai thằng bại trận.
Xong xuôi, gã bịt mặt cao lớn ra lệnh:
- Giờ thì hai đứa mày lết theo tụi tao vào đường hầm. Tao sẽ trói một thằng trước mũi xe xì-tẹc và một thằng ở đuôi xe. Để tụi mày có thời gian ngẫm nghĩ về sự ngu ngốc của mình.
Cả năm đứa chui qua khe hở còn sót lại nơi cửa đường hầm, biến vào trong.
*
Ở bên ngoài hang đá, thầy Hubi thì thầm:
- Những gì chúng ta chứng kiến nãy giờ thật khó mà tin nổi. Một tội ác thật sự đang diễn ra ngay trước mặt chúng ta sao? Làm sao mà các em dò ra được vậy? Chà, tôi hồi hộp còn hơn cả lúc bảo vệ luận án tốt nghiệp đại học nữa kìa.
Tarzan bảo:
- Thầy đợi chừng mười phút nữa là các con bài sẽ được lật ngửa. Và còn khó tin hơn nhiều, thưa thầy.
Lát sau ba tên bịt mặt đã chui ra khỏi đường hầm. Bảnh Trai lột… chân tướng đầu tiên khiến cả đám nhấp nhổm như bị kiến cắn.
- Đúng là thằng đã mò vô nhà Gnaski đó các bạn!
Tarzan vừa đứt lời bình thì… mình mẩy thầy Hubi tự nhiên lạnh toát. Chút xíu nữa thì thầy đã thét lên một tiếng kêu thất vọng giữa thung lũng lặng như tờ.
Gaby khẽ kêu:
- Bà Magda và… ả Nicole!
Nước mắt thầy Hubi ứa ra. Ông đã bị một cú nốc-ao thê thảm khi Nicole lột mặt nạ. Giờ đây, cùng với cánh tay gãy, trái tim thầy tan vỡ. Nicole vừa liệng khăn trùm xuống đã vuốt những sợi tóc màu mật ong nói với gã bồ:
- Anh hết sảy lắm Fred ạ! Hay quá, hả?!
Fred hả hê:
- Không thể trôi chảy hơn được! Mà thôi, đừng nói quá lớn hỡi hai… cô nàng. Lão già Lohmann mà nghe được chắc buồn lắm. Lão đâu biết người tình cũ đã phản bội lão.
Đoạn gã thô bỉ vỗ vào mông bà Magda một cái, chắc là vì gã quá phấn chấn.
Magda có vẻ không được vui như hai đứa kia:
- Thôi ra xe đi. Chúng ta dư thì giờ để liên hoan mà.
- Hà hà, có lí đó! Tôi sẽ báo cho thằng giám đốc Gisen-Happlich để nó nhả ra một triệu mark chuộc cái xe thổ tả và hai tên cướp hóa chất. Nhưng giờ phải bịt kín miệng hầm đã chứ. Hai mẹ con canh chừng nghe!
Cửa hầm đã được ngụy trang trở lại như cũ. Fred làm công việc của một người phu lục lộ chẳng chút mệt nhọc. Hình như đó vốn là nghề nghiệp bẩm sinh của gã thuở còn đi theo gánh xiếc. Gã cười hô hố.
- Nào, tất cả lên xe. Sẽ xài chiếc Kombi của Gnaski trở lại chỗ đậu xe của tụi mình. Chào thung lũng… phản trắc!
Chiếc Kombi màu mận chát mất hút sau những rặng cây.
Thầy Hubi lắc đầu:
- Ôi, lạy Chúa! Té ra đúng như vậy! Nicole là… thật tồi tệ! Một nữ tội phạm! Vậy mà cô ấy có tài, vẽ đẹp biết bao chớ…
- Thung lũng phản trắc. Tên Fred đã nói đúng. Nicole đã cư xử với tôi quá tồi tệ, tôi không ngờ một kẻ tài sắc như vậy lại…
Tròn Vo chêm vào:
- Nhái theo phong cách Cranach, thưa thầy. Tài năng gì đâu!
Karl gắt:
- Im đi Kloesen! Nói hoài.
Gaby cắn môi ngó Tarzan:
- Mình tính sao với hai tên lưu manh trong đường hầm hả đại ca?
- Cứ giữ nguyên tình trạng của bọn chúng trong đó. Chúng đã tự nguyện chọn hình phạt cho mình. Rồi cảnh sát sẽ tới đưa chúng về bót. Bốn giờ chiều nay tụi mình còn phải làm khách danh dự ở khu vườn nhà ông Gisen-Happlich nữa kìa.
Công Chúa tỉnh táo hẳn:
- Ờ nhỉ, sắp đến giờ hẹn rồi. Thưa thầy Hubi, xin thầy hãy đi cùng tụi em. Bà Emma vốn ưa những người trẻ tuổi.
/703
|